Chương 823: Nhiều điều bất ngờ
Mai Bát Gia
30/03/2021
Hiện giờ Bạch Diệc Phi rất hận Lục Dương, không phải vì cậu ta muốn giết mình mà vì cậu ta quá ngu ngốc.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi sẽ dạy cho cậu bài học để cậu biết được, mình ngu đến mức độ nào?”, nói xong sắc mặt Bạch Diệc Phi biến đổi. Sau đó, tóc anh đột nhiên biến thành màu trắng, mắt thành màu đỏ. Trong màn đêm tối om, thoạt nhìn bộ dạng này khiến người khác khiếp sợ.
Bạch Diệc Phi quát lớn: “Đồ ngu”.
Lục Dương sợ đến mức run rẩy, theo bản năng lùi lại phía sau. Vì không cẩn thận giẫm phải chân người khác nên mông cậu ta ngồi bệt trên đất.
Còn những người khác sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi như vậy thì sắc mặt biến đổi. Đặc biệt là đám người bình thường chưa từng thấy trạng thái này của Bạch Diệc Phi thì sợ đến mức mặt không còn giọt máu.
Họ hoàn toàn không thể tin được mắt người lại có thể thoắt cái biến thành màu đỏ như vậy? Quan trọng hơn là hiện giờ sát khí trên người Bạch Diệc Phi vô cùng nặng, giống như kiểu có thể giết người ngay lập tức.
Trạng thái lúc này của Bạch Diệc Phi không thể coi là trạng thái cuồng hóa. Vì dù sao hiện giờ anh vẫn còn lý trí, có thể khống chế được bản thân mình.
Bạch Diệc Phi từng bước đi về phía Đạo Trưởng. Mặc dù sắc mặt Đạo Trưởng ngưng trọng nhưng không bị hù dọa như người khác.
Còn một cao thủ cấp hai kia sợ đến mức bắt lấy Lục Dương, uy hiếp Bạch Diệc Phi: “Đứng lại! Nếu mày còn tiến về trước một bước thì tao sẽ lập tức giết nó”.
Lục Dương vốn bị hù dọa, lần này thì sợ đến mức mặt không còn giọt máu, sợ hãi lắc đầu: “Không, không được! Các người không thể như vậy được, các người đã đồng ý với tôi trước đó rồi mà”.
Nhưng Đạo Trưởng lại nói: “Tôi chỉ đồng ý là không làm hại chị gái cậu thôi”.
Lục Dương trợn trừng mắt định nói gì nhưng không nói nên lời, trong lòng lại thấy hối hận muôn phần.
Đạo Trưởng lại tiếp tục nói: “Hơn nữa, tôi đồng ý với điều kiện này nhưng những người khác lại không”.
Lục Dương lập tức đờ người ra. Đến tận bây giờ, cậu ta mới nhìn rõ bộ mặt thật của đám người này.
Hiện giờ, Lục Dương thấy hối hận vô cùng. Cậu ta rất muốn khóc, muốn gào khóc thật to.
Bạch Diệc Phi vẫn đi về trước chứ không vì lời uy hiếp đó mà dừng lại.
Tên cao thủ cấp hai kia thấy thế thì có chút hoảng loạn, lại uy hiếp lần nữa: “Bảo mày đứng lại mà, mày không nghe thấy sao? Nếu không tao sẽ giết nó ngay lập tức”, vừa nói tay của hắn đã xiết chặt cổ của Lục Dương.
Bạch Diệc Phi chỉ lạnh lùng nói: “Một kẻ bán đứng tao thì tao quan tâm đến sự sống chết của nó làm gì”.
Tên cao thủ cấp hai nghe thấy vậy thì sững người ra. Nhưng Bạch Diệc Phi nói không sai, có ai lại đi quan tâm đến sự sống chết của kẻ đã bán đứng mình đâu? Có phải là Thánh Mẫu đâu.
Còn Lục Dương lúc này thật sự muốn bật khóc. Bạch Diệc Phi từng nói sẽ bảo vệ tính mạng của họ, sẽ bảo vệ họ cả đời. Nhưng hiện giờ, chính miệng Bạch Diệc Phi nói sẽ không quan tâm đến sự sống chết của cậu ta nữa.
Tên cao thủ cấp hai thấy Bạch Diệc Phi không sợ uy hiếp nên cũng thấy hoảng loạn, định thả Lục Dương ra.
Nhưng lúc này Đạo Trưởng đột nhiên nói: “Cậu sẽ để tâm đến sự sống chết của cậu ta”, dứt lời, tên cao thủ cấp hai thấy kinh ngạc, sau đó lập tức nắm chặt Lục Dương.
Đạo Trưởng lại nói tiếp: “Tôi đã từng có thời gian nghiên cứu tính cách con người nên khá tự tin ở phương diện này. Hiện giờ cậu có vẻ dọa người đấy, còn nói là không quan tâm đến tên kia nhưng trong sâu thẳm, tính cách cậu vẫn không thay đổi”.
“Cậu vẫn quan tâm đến tên kia, vì vậy đừng nói những lời hù dọa kia nữa, ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói đi”.
Bạch Diệc Phi ngập ngừng rồi dừng lại thật. Nhưng anh vẫn nghiêng đầu quay sang cười lạnh với Lại Kha.
Đạo Trưởng nhìn thấy nụ cười này thì thấy kinh ngạc. Đúng lúc này, một con dao từ phía sau đâm xuyên vào cơ thể tên cao thủ cấp hai.
Tên đó đột nhiên trợn trừng hai mắt, không khỏi cúi đầu nhìn bụng của mình. Hắn hoàn toàn không thể ngờ, giết hắn lại là người của bên mình.
Lại Kha ra tay quá nhanh, một dao đâm từ phía sau của đồng bọn, sau đó một tay khác nắm chặt Lục Dương rồi chạy về phía Bạch Diệc Phi.
Biến cố này xảy ra quá đột ngột khiến tất cả mọi người đều không kịp phản ứng lại.
Đợi lúc họ phản ứng lại thì Lại Kha đã chạy về phía Bạch Diệc Phi rồi. Còn Đạo Trưởng cũng không ngạc nhiên quá về điều này. Chỉ có điều, lúc này ánh mắt của ông ta lạnh lùng hơn, nhìn Bạch Diệc Phi nói: “Cậu luôn mang lại những điều bất ngờ cho tôi”.
Ánh mắt ban nãy Bạch Diệc Phi nhìn Lại Kha mặc dù rất ngắn nhưng lại biểu đạt rất nhiều ý nghĩa.
Thật ra Lại Kha không muốn phản bội Đạo Trưởng nhưng hắn ta không còn cách nào khác. Bạch Diệc Phi có thể xuất hiện ở đây, cho thấy ban nãy Đạo Trưởng nói đều là thật, Bạch Diệc Phi vẫn còn quan tâm đến sống chết của Lục Dương.
Vậy thì Bạch Diệc Phi rất có thể bị uy hiếp vì Lục Dương. Lúc đó nói không chừng Bạch Diệc Phi sẽ yêu cầu Đạo Trưởng giết Lại Kha và tên cao thủ cấp hai kia. Với tính cách của Đạo Trưởng thì chắc chắn sẽ không do dự gì.
Vì vậy, thay vì bị động giao tính mạng mình cho người khác thì chi bằng chủ động nắm chắc nó trong tay. Nếu như hắn ta cược thắng, Bạch Diệc Phi thắng được Đạo Trưởng, vậy thì còn có cơ hội sống sót.
Trước đó khi còn ở trên thuyền, Bạch Diệc Phi cũng từng ở trạng thái này rồi. Cũng không phải, trạng thái hiện giờ càng khiến người khác kiêng kị khiếp sợ hơn lúc đó. Cũng vì vậy hắn ta mới dám cược. Có lẽ Bạch Diệc Phi có thể thắng được Đạo Trưởng trong lần này.
Bạch Diệc Phi chỉ cười lạnh một tiếng với câu nói của Đạo Trưởng: “Điều này cũng khiến tôi thấy bất ngờ”.
Đạo Trưởng thì nhìn Lại Kha với vẻ khinh bỉ, nói: “Cậu tưởng có thêm hắn thì có thể thắng được tôi sao?”
“Cậu đánh giá tôi thấp quá đấy?”
“Đừng nói là thêm hắn, kể cả là thêm mười tên thì cũng không có vấn đề gì”.
Lại Kha nghe thấy vậy thì nuốt nước bọt. Bởi vì hắn ta hiểu rất rõ thực lực của Đạo Trưởng. Quả thực đúng như lời ông ta nói, mười người như này cũng không thắng được.
“Ông chủ Bạch! Anh… Anh có thể đánh được không?”, Lại Kha nhỏ giọng hỏi Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Không được”.
Hự… Lại Kha thầm mắng trong lòng. Mẹ kiếp! Đã không đánh được thì còn chạy ra đây làm gì? Tự tìm cái chết à?
Nhưng Bạch Diệc Phi lại tiếp tục nói: “Nhưng tôi muốn thử”, nói xong anh vẫn từng bước tiến về phía Đạo Trưởng.
Chỉ có điều, chưa đi được mấy bước thì toàn thân Bạch Diệc Phi đã như viên đạn bắn ra, mục tiêu chính là Đạo Trưởng ở trước mặt.
Bạch Diệc Phi biết rất rõ, trận này nhất định phải đánh. Bởi vì nếu Đạo Trưởng đã tìm được anh thì sẽ không dễ dàng để anh rời đi. Hoặc là anh và Đạo Trưởng hợp tác, hoặc là ông ta sẽ giết anh.
Lúc này, tốc độ của Bạch Diệc Phi còn nhanh hơn gấp đôi trên thuyền. Nhưng đối với Đạo Trưởng mà nói thì đây không được coi là uy hiếp.
Trong lúc anh còn cách Đạo Trưởng ba mét thì anh giơ tay lên tung cú đấm về phía ông ta.
Ông ta không hề né tránh mà năm ngón tay chắp lại đấu với cú đấm của Bạch Diệc Phi.
Về lý mà nói, khi hai sức mạnh này chạm nhau thì sẽ có âm thanh nhưng lúc này lại không nghe thấy gì. Dường như bọn họ chỉ chạm nhẹ.
Trên thực tế, Bạch Diệc Phi cảm nhận được rất rõ bàn tay của Đạo Trưởng truyền lại ám kình, sức lực đó mạnh vô cùng mà anh không thể chắn lại được.
Vì vậy, anh theo bản năng mà dựa theo phương pháp trong ký ức của mình là hủy bỏ ám kình trong cơ thể mình, sau đó để mặc ám kình của Đạo Trưởng thâm nhập vào cơ thể mình.
Thông thường, ám kính đánh lên người thì khiến người đó bị nội thương nên từ trước đến nay không ai có thể chặn lại được sức mạnh này.
Bạch Diệc Phi lại dám làm như vậy, không chỉ để ám kình của Đạo Trưởng thâm nhập vào cơ thể mình rồi để ám kình tụ hợp ở một bàn tay khác, sau đó giơ tay lên đánh về phía ông ta.
Nhưng ám kình của ông ta quá mạnh nên Bạch Diệc Phi muốn dùng cho mình cũng hơi khó.
- ------------------
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi sẽ dạy cho cậu bài học để cậu biết được, mình ngu đến mức độ nào?”, nói xong sắc mặt Bạch Diệc Phi biến đổi. Sau đó, tóc anh đột nhiên biến thành màu trắng, mắt thành màu đỏ. Trong màn đêm tối om, thoạt nhìn bộ dạng này khiến người khác khiếp sợ.
Bạch Diệc Phi quát lớn: “Đồ ngu”.
Lục Dương sợ đến mức run rẩy, theo bản năng lùi lại phía sau. Vì không cẩn thận giẫm phải chân người khác nên mông cậu ta ngồi bệt trên đất.
Còn những người khác sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi như vậy thì sắc mặt biến đổi. Đặc biệt là đám người bình thường chưa từng thấy trạng thái này của Bạch Diệc Phi thì sợ đến mức mặt không còn giọt máu.
Họ hoàn toàn không thể tin được mắt người lại có thể thoắt cái biến thành màu đỏ như vậy? Quan trọng hơn là hiện giờ sát khí trên người Bạch Diệc Phi vô cùng nặng, giống như kiểu có thể giết người ngay lập tức.
Trạng thái lúc này của Bạch Diệc Phi không thể coi là trạng thái cuồng hóa. Vì dù sao hiện giờ anh vẫn còn lý trí, có thể khống chế được bản thân mình.
Bạch Diệc Phi từng bước đi về phía Đạo Trưởng. Mặc dù sắc mặt Đạo Trưởng ngưng trọng nhưng không bị hù dọa như người khác.
Còn một cao thủ cấp hai kia sợ đến mức bắt lấy Lục Dương, uy hiếp Bạch Diệc Phi: “Đứng lại! Nếu mày còn tiến về trước một bước thì tao sẽ lập tức giết nó”.
Lục Dương vốn bị hù dọa, lần này thì sợ đến mức mặt không còn giọt máu, sợ hãi lắc đầu: “Không, không được! Các người không thể như vậy được, các người đã đồng ý với tôi trước đó rồi mà”.
Nhưng Đạo Trưởng lại nói: “Tôi chỉ đồng ý là không làm hại chị gái cậu thôi”.
Lục Dương trợn trừng mắt định nói gì nhưng không nói nên lời, trong lòng lại thấy hối hận muôn phần.
Đạo Trưởng lại tiếp tục nói: “Hơn nữa, tôi đồng ý với điều kiện này nhưng những người khác lại không”.
Lục Dương lập tức đờ người ra. Đến tận bây giờ, cậu ta mới nhìn rõ bộ mặt thật của đám người này.
Hiện giờ, Lục Dương thấy hối hận vô cùng. Cậu ta rất muốn khóc, muốn gào khóc thật to.
Bạch Diệc Phi vẫn đi về trước chứ không vì lời uy hiếp đó mà dừng lại.
Tên cao thủ cấp hai kia thấy thế thì có chút hoảng loạn, lại uy hiếp lần nữa: “Bảo mày đứng lại mà, mày không nghe thấy sao? Nếu không tao sẽ giết nó ngay lập tức”, vừa nói tay của hắn đã xiết chặt cổ của Lục Dương.
Bạch Diệc Phi chỉ lạnh lùng nói: “Một kẻ bán đứng tao thì tao quan tâm đến sự sống chết của nó làm gì”.
Tên cao thủ cấp hai nghe thấy vậy thì sững người ra. Nhưng Bạch Diệc Phi nói không sai, có ai lại đi quan tâm đến sự sống chết của kẻ đã bán đứng mình đâu? Có phải là Thánh Mẫu đâu.
Còn Lục Dương lúc này thật sự muốn bật khóc. Bạch Diệc Phi từng nói sẽ bảo vệ tính mạng của họ, sẽ bảo vệ họ cả đời. Nhưng hiện giờ, chính miệng Bạch Diệc Phi nói sẽ không quan tâm đến sự sống chết của cậu ta nữa.
Tên cao thủ cấp hai thấy Bạch Diệc Phi không sợ uy hiếp nên cũng thấy hoảng loạn, định thả Lục Dương ra.
Nhưng lúc này Đạo Trưởng đột nhiên nói: “Cậu sẽ để tâm đến sự sống chết của cậu ta”, dứt lời, tên cao thủ cấp hai thấy kinh ngạc, sau đó lập tức nắm chặt Lục Dương.
Đạo Trưởng lại nói tiếp: “Tôi đã từng có thời gian nghiên cứu tính cách con người nên khá tự tin ở phương diện này. Hiện giờ cậu có vẻ dọa người đấy, còn nói là không quan tâm đến tên kia nhưng trong sâu thẳm, tính cách cậu vẫn không thay đổi”.
“Cậu vẫn quan tâm đến tên kia, vì vậy đừng nói những lời hù dọa kia nữa, ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói đi”.
Bạch Diệc Phi ngập ngừng rồi dừng lại thật. Nhưng anh vẫn nghiêng đầu quay sang cười lạnh với Lại Kha.
Đạo Trưởng nhìn thấy nụ cười này thì thấy kinh ngạc. Đúng lúc này, một con dao từ phía sau đâm xuyên vào cơ thể tên cao thủ cấp hai.
Tên đó đột nhiên trợn trừng hai mắt, không khỏi cúi đầu nhìn bụng của mình. Hắn hoàn toàn không thể ngờ, giết hắn lại là người của bên mình.
Lại Kha ra tay quá nhanh, một dao đâm từ phía sau của đồng bọn, sau đó một tay khác nắm chặt Lục Dương rồi chạy về phía Bạch Diệc Phi.
Biến cố này xảy ra quá đột ngột khiến tất cả mọi người đều không kịp phản ứng lại.
Đợi lúc họ phản ứng lại thì Lại Kha đã chạy về phía Bạch Diệc Phi rồi. Còn Đạo Trưởng cũng không ngạc nhiên quá về điều này. Chỉ có điều, lúc này ánh mắt của ông ta lạnh lùng hơn, nhìn Bạch Diệc Phi nói: “Cậu luôn mang lại những điều bất ngờ cho tôi”.
Ánh mắt ban nãy Bạch Diệc Phi nhìn Lại Kha mặc dù rất ngắn nhưng lại biểu đạt rất nhiều ý nghĩa.
Thật ra Lại Kha không muốn phản bội Đạo Trưởng nhưng hắn ta không còn cách nào khác. Bạch Diệc Phi có thể xuất hiện ở đây, cho thấy ban nãy Đạo Trưởng nói đều là thật, Bạch Diệc Phi vẫn còn quan tâm đến sống chết của Lục Dương.
Vậy thì Bạch Diệc Phi rất có thể bị uy hiếp vì Lục Dương. Lúc đó nói không chừng Bạch Diệc Phi sẽ yêu cầu Đạo Trưởng giết Lại Kha và tên cao thủ cấp hai kia. Với tính cách của Đạo Trưởng thì chắc chắn sẽ không do dự gì.
Vì vậy, thay vì bị động giao tính mạng mình cho người khác thì chi bằng chủ động nắm chắc nó trong tay. Nếu như hắn ta cược thắng, Bạch Diệc Phi thắng được Đạo Trưởng, vậy thì còn có cơ hội sống sót.
Trước đó khi còn ở trên thuyền, Bạch Diệc Phi cũng từng ở trạng thái này rồi. Cũng không phải, trạng thái hiện giờ càng khiến người khác kiêng kị khiếp sợ hơn lúc đó. Cũng vì vậy hắn ta mới dám cược. Có lẽ Bạch Diệc Phi có thể thắng được Đạo Trưởng trong lần này.
Bạch Diệc Phi chỉ cười lạnh một tiếng với câu nói của Đạo Trưởng: “Điều này cũng khiến tôi thấy bất ngờ”.
Đạo Trưởng thì nhìn Lại Kha với vẻ khinh bỉ, nói: “Cậu tưởng có thêm hắn thì có thể thắng được tôi sao?”
“Cậu đánh giá tôi thấp quá đấy?”
“Đừng nói là thêm hắn, kể cả là thêm mười tên thì cũng không có vấn đề gì”.
Lại Kha nghe thấy vậy thì nuốt nước bọt. Bởi vì hắn ta hiểu rất rõ thực lực của Đạo Trưởng. Quả thực đúng như lời ông ta nói, mười người như này cũng không thắng được.
“Ông chủ Bạch! Anh… Anh có thể đánh được không?”, Lại Kha nhỏ giọng hỏi Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Không được”.
Hự… Lại Kha thầm mắng trong lòng. Mẹ kiếp! Đã không đánh được thì còn chạy ra đây làm gì? Tự tìm cái chết à?
Nhưng Bạch Diệc Phi lại tiếp tục nói: “Nhưng tôi muốn thử”, nói xong anh vẫn từng bước tiến về phía Đạo Trưởng.
Chỉ có điều, chưa đi được mấy bước thì toàn thân Bạch Diệc Phi đã như viên đạn bắn ra, mục tiêu chính là Đạo Trưởng ở trước mặt.
Bạch Diệc Phi biết rất rõ, trận này nhất định phải đánh. Bởi vì nếu Đạo Trưởng đã tìm được anh thì sẽ không dễ dàng để anh rời đi. Hoặc là anh và Đạo Trưởng hợp tác, hoặc là ông ta sẽ giết anh.
Lúc này, tốc độ của Bạch Diệc Phi còn nhanh hơn gấp đôi trên thuyền. Nhưng đối với Đạo Trưởng mà nói thì đây không được coi là uy hiếp.
Trong lúc anh còn cách Đạo Trưởng ba mét thì anh giơ tay lên tung cú đấm về phía ông ta.
Ông ta không hề né tránh mà năm ngón tay chắp lại đấu với cú đấm của Bạch Diệc Phi.
Về lý mà nói, khi hai sức mạnh này chạm nhau thì sẽ có âm thanh nhưng lúc này lại không nghe thấy gì. Dường như bọn họ chỉ chạm nhẹ.
Trên thực tế, Bạch Diệc Phi cảm nhận được rất rõ bàn tay của Đạo Trưởng truyền lại ám kình, sức lực đó mạnh vô cùng mà anh không thể chắn lại được.
Vì vậy, anh theo bản năng mà dựa theo phương pháp trong ký ức của mình là hủy bỏ ám kình trong cơ thể mình, sau đó để mặc ám kình của Đạo Trưởng thâm nhập vào cơ thể mình.
Thông thường, ám kính đánh lên người thì khiến người đó bị nội thương nên từ trước đến nay không ai có thể chặn lại được sức mạnh này.
Bạch Diệc Phi lại dám làm như vậy, không chỉ để ám kình của Đạo Trưởng thâm nhập vào cơ thể mình rồi để ám kình tụ hợp ở một bàn tay khác, sau đó giơ tay lên đánh về phía ông ta.
Nhưng ám kình của ông ta quá mạnh nên Bạch Diệc Phi muốn dùng cho mình cũng hơi khó.
- ------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.