Chương 227: Nhìn thấy hy vọng
Mai Bát Gia
03/01/2021
Nếu như không phải hôm nay gặp phải người áo đen này thì anh ta cũng sẽ không để lộ ra thân phận đâu. Tất nhiên, lộ ra cũng không sao cả. Bọn họ căn bản không biết được thân thủ của anh ta là xuất phát từ đâu, ngược lại sẽ càng kiêng kị với anh ta hơn.
Liễu Chiêu Phong nuốt nước bọt một cách khó khăn, nói với kiểu lấy lòng: “Cảnh sát Tần, đều là hiểu nhầm thôi…”.
“Phải rồi phải rồi, hiểu nhầm thôi, hiểu nhầm thôi…”, Tiêu Vinh Đào thấy tình hình không ổn nên cũng gật đầu nói theo.
Tần Hoa cười lạnh một cái, nói: “Hiểu nhầm ư?”.
Liễu Chiêu Phong và Tiêu Vinh Đào đều ra sức gật đầu.
Lực Tần Hoa giẫm lên người áo đen mạnh quá khiến hắn kêu rên thành tiếng. Lúc này Tần Hoa mới nói: “Nếu là hiểu nhầm thì vết thương trên người tôi phải tính thế nào đây?”
“Chúng tôi… Chúng tôi… Chúng tôi bồi thường cho cảnh sát Tần”, Liễu Chiêu Phong do dự, đáp.
Tần Hoa cảm thấy đề xuất này cũng không tồi nên nói tiếp: “Được đấy, vừa hay cảnh sát chúng tôi cũng đang nghèo”.
Liễu Chiêu Phong và Tiêu Vinh Đào sắc mặt cứng đờ, chẳng phải cảnh sát ăn cơm nhà nước sao? Còn nghèo cái nỗi gì?
Trên thực tế, cảnh sát nghèo thật, đặc biệt là cảnh sát hình sự. Vì họ bắt người, điều tra được tài liệu chứng cứ gì thì đều phải bỏ ra lượng lớn thời gian và tiền bạc nên cũng chẳng có bao nhiêu tiền.
“Vậy cảnh sát Tần thấy bao nhiêu thì phù hợp?”, Liễu Chiêu Phong cẩn thận hỏi.
Tần Hoa ngẫm nghĩ rồi: “Các người đều là gia tộc lớn, tôi cũng không làm khó nữa, tùy ý đưa đây một triệu tám đi”.
“Há…?”, Tiêu Vinh Đào đơ người, một triệu tám ư?
Liễu Chiêu Phong cũng giật mình. Số tiền này đối với gã thì không lớn nhưng lưng Tần Hoa chỉ bị va vào tường một chút mà đòi thế. Nếu dán cao hoặc bôi dầu gió thì chắc không sao, đâu đến nỗi đòi bằng ấy tiền?
Đây rõ ràng là lừa bọn họ.
Tần Hoa thấy biểu cảm của hai người nên hỏi: “Không bằng lòng sao?”, nói xong Tần Hoa lại tăng thêm lực vào bàn chân, người áo đen ở dưới đất lại kêu rên.
Liễu Chiêu Phong và Tiêu Vinh Đào nuốt nước bọt, đây đúng là uy lực mà.
Nhưng bọn họ không muốn đưa thì cũng sẽ bị giẫm trên đất và không dậy nổi như kia mất.
“Chúng tôi bằng lòng”, Liễu Chiêu Phong nói mà không dám phản kháng nhiều.
Tiêu Vinh Đào cũng cười hì hì gật đầu.
Tần Hoa thu chân lại, đứng thẳng người, nói: “Chuyển khoản đi, vậy tiện hơn”, nói xong anh ta lấy điện thoại ra.
Liễu Chiêu Phong có chút đờ đẫn, thầm nghĩ ‘phải vội như vậy sao?’
Lúc này Tần Hoa đã bước lại, đứng quay lưng lại với người áo đen, sau đó đưa số tài khoản cho Liễu Chiêu Phong.
Liễu Chiêu Phong thấy thế thì ánh mắt sáng lên, từ từ lấy điện thoại ra, ấn vài cái trên điện thoại nhưng thực chất là ánh mắt đang nhìn về phía sau lưng Tần Hoa.
Trong lúc Tần Hoa bước lại thì người áo đen ở phía sau đứng dậy cầm con dao trong tay nhắm chuẩn vào lưng Tần Hoa.
Tiêu Vinh Đào cũng nhìn thấy chỉ là gã giả bộ không biết gì. Nhưng sự kích động và chờ đợi trong ánh mắt thì không thể nào che giấu được.
Nhưng thoắt cái, con dao trong tay người áo đen đã xuất hiện trên đầu Tần Hoa, chỉ cần đâm xuống thì Tần Hoa sẽ không có khả năng phản kháng nữa.
Nhưng đúng lúc này, Tần Hoa như mọc thêm một mắt nữa. Anh ta đá mạnh một cái về Liễu Chiêu Phong rồi xoay người lại nắm chặt lấy cánh tay người áo đen. Con dao đó dừng ở vị trí cách ngực Tần Hoa 3cm nữa mà thôi.
“Bụp”, là âm thanh Liễu Chiêu Phong ngã sụp xuống đất.
Tiếp đó, Tần Hoa dùng sức nắm chặt tay, truyền lại chính là tiếng kêu thảm thiết của người áo đen.
“A…”, cánh tay của hắn bị Tần Hoa bẻ gãy.
“Cheng”, con dao rơi trên đất. Tần Hoa lại đá một cái, giẫm lên bụng của người áo đen. Hắn ta lại kêu rên đau đớn, sau đó bị Tần Hoa nắm chặt cánh tay rồi ấn lên tường, sau đó là liên tiếp những cú đấm.
Cuối cùng Tần Hoa đấm một cái nữa thì người áo đen ngất đi, rồi trượt dần xuống.
Liễu Chiêu Phong và Tiêu Vinh Đào ở bên cạnh thì sợ hãi nhìn Tần Hoa.
“Tần… Cảnh sát Tần… Chúng tôi, chúng tôi…”, Liễu Chiêu Phong đã không thể nói hoàn chỉnh cả câu.
Tiêu Vinh Đào thì sợ đến nỗi không dám nói gì mà toàn thân run rẩy.
Tần Hoa cất bước đi về phía bọn họ. Liễu Chiêu Phong và Tiêu Vinh Đào từng bước từng bước lùi về sau.
Tần Hoa vốn định lừa của bọn họ một số tiền thôi nhưng ai biết được hai tên này không ra gì, lại còn định đánh lén anh ta. Xem ra phải đánh cho một trận thì mới thành thật hơn.
Nhưng đúng lúc này, trong ngõ vang lên chuông báo động. Tần Hoa ngừng lại, khẽ chau mày.
Còn Liễu Chiêu Phong và Tiêu Vinh Đào như nhìn thấy hy vọng, ngay lập tức thở phào một cái. Cuối cùng Tần Hoa thở dài, hung hăng trợn mắt nhìn hai người rồi biến mất ở một lối khác của ngõ.
...
Bạch Diệc Phi sau khi tan làm thì quay về biệt thự, sau đó anh đón Lý Tuyết về rồi hai người cùng nhau ăn cơm.
Sau khi tắm rửa xong, Lý Tuyết ngoan ngoãn nằm trên giường, mắt chớp chớp nhìn Bạch Diệc Phi.
“Chú ơi, khi nào chú mới có thời gian rảnh để chơi với cháu?”
Gần đây Bạch Diệc Phi bận rộn chuyện của tập đoàn Hầu Tước rồi cả chuyện kẻ hạ độc nữa, nên anh cũng chỉ có buổi tối mới có thời gian ở bên Lý Tuyết.
Bạch Diệc Phi thầm trách mình rồi ôm Lý Tuyết vào lòng, khẽ nói: “Tuyết Nhi muốn đi ra ngoài chơi không?”
Lý Tuyết do dự một chút, nói: “Muốn ạ nhưng hình như chú rất bận nên không muốn ra nữa”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì trong lòng chua xót: “Tuyết Nhi muốn đi chơi lúc nào thì đi lúc đó, anh có thời gian mà”.
“Có thật không ạ?”, giọng nói của Lý Tuyết vui hơn hẳn.
Bạch Diệc Phi ừm một tiếng, nói: “Chi bằng ngày kia nha? Ngày kia là chủ nhật, anh sẽ đưa em đi ra ngoài chơi?”
“Vâng, chú là người tốt nhất”, Lý Tuyết vui mừng rồi ôm Bạch Diệc Phi, sau đó thơm một cái lên mặt anh.
Bởi vì lần này kích động quá nên cảm giác choáng váng quen thuộc lại trỗi dậy trong anh.
Bạch Diệc Phi cố kìm nén, khi khôi phục lại tâm trạng thì hắng giọng nói: “Sau này Tuyết Nhi muốn làm gì thì cứ nói với anh, anh sẽ đáp ứng hết”.
Lý Tuyết trước đây không biết được thân phận của anh nên chuyện gì cũng suy nghĩ rất nhiều, kể cả biết anh có tiền thì cô cũng không tiêu linh tinh. Có yêu cầu gì cô cũng không nêu lên, chuyện gì cũng tự mình gánh vác khiến Bạch Diệc Phi thấy mà thương xót.
Nhưng giờ thì khác, Lý Tuyết đã biến thành đứa trẻ, cô không suy nghĩ nhiều như vậy nữa. Cô có thể đưa ra bất cứ yêu cầu gì với anh, vì vậy anh đều sẽ đáp ứng hết.
Hơn nữa, là một người đàn ông, đứng trước người con gái mình yêu thì chỉ muốn chiều chuộng cô ấy, muốn cho cô ấy tất cả những gì tốt nhất. Tình trạng của Lý Tuyết hiện giờ vừa may có thể cho anh cơ hội được làm điều đó.
...
Sáng sớm hôm sau, Bạch Diệc Phi đến công ty rồi gọi Lưu Hiểu Anh: “Viên thuốc giải đó cô nghiên cứu đến đâu rồi?”
Lưu Hiểu Anh lắc đầu, nói: “Vẫn chưa tìm ra được gì, tôi nghĩ vẫn nên mang đến bệnh viện kiểm nghiệm thì tốt hơn”.
Một lát sau, Long Linh Linh bước vào, nói: “Chủ tịch của bốn tập đoàn đều đến rồi ạ”.
Liễu Chiêu Phong nuốt nước bọt một cách khó khăn, nói với kiểu lấy lòng: “Cảnh sát Tần, đều là hiểu nhầm thôi…”.
“Phải rồi phải rồi, hiểu nhầm thôi, hiểu nhầm thôi…”, Tiêu Vinh Đào thấy tình hình không ổn nên cũng gật đầu nói theo.
Tần Hoa cười lạnh một cái, nói: “Hiểu nhầm ư?”.
Liễu Chiêu Phong và Tiêu Vinh Đào đều ra sức gật đầu.
Lực Tần Hoa giẫm lên người áo đen mạnh quá khiến hắn kêu rên thành tiếng. Lúc này Tần Hoa mới nói: “Nếu là hiểu nhầm thì vết thương trên người tôi phải tính thế nào đây?”
“Chúng tôi… Chúng tôi… Chúng tôi bồi thường cho cảnh sát Tần”, Liễu Chiêu Phong do dự, đáp.
Tần Hoa cảm thấy đề xuất này cũng không tồi nên nói tiếp: “Được đấy, vừa hay cảnh sát chúng tôi cũng đang nghèo”.
Liễu Chiêu Phong và Tiêu Vinh Đào sắc mặt cứng đờ, chẳng phải cảnh sát ăn cơm nhà nước sao? Còn nghèo cái nỗi gì?
Trên thực tế, cảnh sát nghèo thật, đặc biệt là cảnh sát hình sự. Vì họ bắt người, điều tra được tài liệu chứng cứ gì thì đều phải bỏ ra lượng lớn thời gian và tiền bạc nên cũng chẳng có bao nhiêu tiền.
“Vậy cảnh sát Tần thấy bao nhiêu thì phù hợp?”, Liễu Chiêu Phong cẩn thận hỏi.
Tần Hoa ngẫm nghĩ rồi: “Các người đều là gia tộc lớn, tôi cũng không làm khó nữa, tùy ý đưa đây một triệu tám đi”.
“Há…?”, Tiêu Vinh Đào đơ người, một triệu tám ư?
Liễu Chiêu Phong cũng giật mình. Số tiền này đối với gã thì không lớn nhưng lưng Tần Hoa chỉ bị va vào tường một chút mà đòi thế. Nếu dán cao hoặc bôi dầu gió thì chắc không sao, đâu đến nỗi đòi bằng ấy tiền?
Đây rõ ràng là lừa bọn họ.
Tần Hoa thấy biểu cảm của hai người nên hỏi: “Không bằng lòng sao?”, nói xong Tần Hoa lại tăng thêm lực vào bàn chân, người áo đen ở dưới đất lại kêu rên.
Liễu Chiêu Phong và Tiêu Vinh Đào nuốt nước bọt, đây đúng là uy lực mà.
Nhưng bọn họ không muốn đưa thì cũng sẽ bị giẫm trên đất và không dậy nổi như kia mất.
“Chúng tôi bằng lòng”, Liễu Chiêu Phong nói mà không dám phản kháng nhiều.
Tiêu Vinh Đào cũng cười hì hì gật đầu.
Tần Hoa thu chân lại, đứng thẳng người, nói: “Chuyển khoản đi, vậy tiện hơn”, nói xong anh ta lấy điện thoại ra.
Liễu Chiêu Phong có chút đờ đẫn, thầm nghĩ ‘phải vội như vậy sao?’
Lúc này Tần Hoa đã bước lại, đứng quay lưng lại với người áo đen, sau đó đưa số tài khoản cho Liễu Chiêu Phong.
Liễu Chiêu Phong thấy thế thì ánh mắt sáng lên, từ từ lấy điện thoại ra, ấn vài cái trên điện thoại nhưng thực chất là ánh mắt đang nhìn về phía sau lưng Tần Hoa.
Trong lúc Tần Hoa bước lại thì người áo đen ở phía sau đứng dậy cầm con dao trong tay nhắm chuẩn vào lưng Tần Hoa.
Tiêu Vinh Đào cũng nhìn thấy chỉ là gã giả bộ không biết gì. Nhưng sự kích động và chờ đợi trong ánh mắt thì không thể nào che giấu được.
Nhưng thoắt cái, con dao trong tay người áo đen đã xuất hiện trên đầu Tần Hoa, chỉ cần đâm xuống thì Tần Hoa sẽ không có khả năng phản kháng nữa.
Nhưng đúng lúc này, Tần Hoa như mọc thêm một mắt nữa. Anh ta đá mạnh một cái về Liễu Chiêu Phong rồi xoay người lại nắm chặt lấy cánh tay người áo đen. Con dao đó dừng ở vị trí cách ngực Tần Hoa 3cm nữa mà thôi.
“Bụp”, là âm thanh Liễu Chiêu Phong ngã sụp xuống đất.
Tiếp đó, Tần Hoa dùng sức nắm chặt tay, truyền lại chính là tiếng kêu thảm thiết của người áo đen.
“A…”, cánh tay của hắn bị Tần Hoa bẻ gãy.
“Cheng”, con dao rơi trên đất. Tần Hoa lại đá một cái, giẫm lên bụng của người áo đen. Hắn ta lại kêu rên đau đớn, sau đó bị Tần Hoa nắm chặt cánh tay rồi ấn lên tường, sau đó là liên tiếp những cú đấm.
Cuối cùng Tần Hoa đấm một cái nữa thì người áo đen ngất đi, rồi trượt dần xuống.
Liễu Chiêu Phong và Tiêu Vinh Đào ở bên cạnh thì sợ hãi nhìn Tần Hoa.
“Tần… Cảnh sát Tần… Chúng tôi, chúng tôi…”, Liễu Chiêu Phong đã không thể nói hoàn chỉnh cả câu.
Tiêu Vinh Đào thì sợ đến nỗi không dám nói gì mà toàn thân run rẩy.
Tần Hoa cất bước đi về phía bọn họ. Liễu Chiêu Phong và Tiêu Vinh Đào từng bước từng bước lùi về sau.
Tần Hoa vốn định lừa của bọn họ một số tiền thôi nhưng ai biết được hai tên này không ra gì, lại còn định đánh lén anh ta. Xem ra phải đánh cho một trận thì mới thành thật hơn.
Nhưng đúng lúc này, trong ngõ vang lên chuông báo động. Tần Hoa ngừng lại, khẽ chau mày.
Còn Liễu Chiêu Phong và Tiêu Vinh Đào như nhìn thấy hy vọng, ngay lập tức thở phào một cái. Cuối cùng Tần Hoa thở dài, hung hăng trợn mắt nhìn hai người rồi biến mất ở một lối khác của ngõ.
...
Bạch Diệc Phi sau khi tan làm thì quay về biệt thự, sau đó anh đón Lý Tuyết về rồi hai người cùng nhau ăn cơm.
Sau khi tắm rửa xong, Lý Tuyết ngoan ngoãn nằm trên giường, mắt chớp chớp nhìn Bạch Diệc Phi.
“Chú ơi, khi nào chú mới có thời gian rảnh để chơi với cháu?”
Gần đây Bạch Diệc Phi bận rộn chuyện của tập đoàn Hầu Tước rồi cả chuyện kẻ hạ độc nữa, nên anh cũng chỉ có buổi tối mới có thời gian ở bên Lý Tuyết.
Bạch Diệc Phi thầm trách mình rồi ôm Lý Tuyết vào lòng, khẽ nói: “Tuyết Nhi muốn đi ra ngoài chơi không?”
Lý Tuyết do dự một chút, nói: “Muốn ạ nhưng hình như chú rất bận nên không muốn ra nữa”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì trong lòng chua xót: “Tuyết Nhi muốn đi chơi lúc nào thì đi lúc đó, anh có thời gian mà”.
“Có thật không ạ?”, giọng nói của Lý Tuyết vui hơn hẳn.
Bạch Diệc Phi ừm một tiếng, nói: “Chi bằng ngày kia nha? Ngày kia là chủ nhật, anh sẽ đưa em đi ra ngoài chơi?”
“Vâng, chú là người tốt nhất”, Lý Tuyết vui mừng rồi ôm Bạch Diệc Phi, sau đó thơm một cái lên mặt anh.
Bởi vì lần này kích động quá nên cảm giác choáng váng quen thuộc lại trỗi dậy trong anh.
Bạch Diệc Phi cố kìm nén, khi khôi phục lại tâm trạng thì hắng giọng nói: “Sau này Tuyết Nhi muốn làm gì thì cứ nói với anh, anh sẽ đáp ứng hết”.
Lý Tuyết trước đây không biết được thân phận của anh nên chuyện gì cũng suy nghĩ rất nhiều, kể cả biết anh có tiền thì cô cũng không tiêu linh tinh. Có yêu cầu gì cô cũng không nêu lên, chuyện gì cũng tự mình gánh vác khiến Bạch Diệc Phi thấy mà thương xót.
Nhưng giờ thì khác, Lý Tuyết đã biến thành đứa trẻ, cô không suy nghĩ nhiều như vậy nữa. Cô có thể đưa ra bất cứ yêu cầu gì với anh, vì vậy anh đều sẽ đáp ứng hết.
Hơn nữa, là một người đàn ông, đứng trước người con gái mình yêu thì chỉ muốn chiều chuộng cô ấy, muốn cho cô ấy tất cả những gì tốt nhất. Tình trạng của Lý Tuyết hiện giờ vừa may có thể cho anh cơ hội được làm điều đó.
...
Sáng sớm hôm sau, Bạch Diệc Phi đến công ty rồi gọi Lưu Hiểu Anh: “Viên thuốc giải đó cô nghiên cứu đến đâu rồi?”
Lưu Hiểu Anh lắc đầu, nói: “Vẫn chưa tìm ra được gì, tôi nghĩ vẫn nên mang đến bệnh viện kiểm nghiệm thì tốt hơn”.
Một lát sau, Long Linh Linh bước vào, nói: “Chủ tịch của bốn tập đoàn đều đến rồi ạ”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.