Chương 936: Ông lão nướng cá
Mai Bát Gia
14/04/2021
Vân Anh thấy vậy khẽ thở dài một hơi nói: "Kỳ thực, chuyện này là tôi nghĩ quá đơn giản, ban đầu tôi cho rằng Vương phái chúng tôi tới chỉ để giữ chân các anh, nhưng xem ra không phải vậy".
Bạch Diệc Phi đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, liền hỏi: "Cát Tắc ở Lam Đảo?"
Vân Anh dừng lại một chút rồi cười giễu: "Sao? Muốn dụ tôi à?"
Bạch Diệc Phi khẽ nhún vai, tỏ vẻ tiếc nuối vì không thể lừa được Vân Anh.
Anh chỉ muốn biết liệu Cát Tắc muốn đối phó với Tân Thu hay là Tử Y, nếu như Cát Tắc ở Lam Đảo, có thể ông ta muốn đối phó với Tử Y.
Nhưng thật đáng tiếc, Vân Anh ranh ma hơn anh tưởng tượng rất nhiều.
Vân Anh nhìn Bạch Diệc Phi nói: "Mặc kệ ông ta có đến hay không, chỉ cần ông ta ra lệnh, tôi chắc chắn sẽ tuân theo".
Bạch Diệc Phi không nhịn được hỏi: "Không phải cô muốn soán ngôi sao? Tại sao còn nghe lời của ông ta?"
Vân Anh chỉ cười mà không đáp lại.
Bạch Diệc Phi đột nhiên sáng tỏ: "Tôi hiểu rồi, cô không muốn lật đổ Cát Tắc, thứ cô muốn chính là kế vị".
Vân Anh nghe xong, khuôn mặt cô ta liền biến sắc, ánh mắt nhìn Bạch Diệc Phi lóe lên một tia sát ý.
"Sao anh biết?"
Bạch Diệc Phi nói dối một cách không chớp mắt: "Dĩ nhiên là Cát Nhĩ nói với tôi rồi".
"Dù sao thân phận của cô cũng không thể che giấu được, mọi người đều biết Cát Tắc có ba người con là Cát Xa, Cát Anh và Cát Nhĩ".
Sắc mặt của Vân Anh trầm xuống, giọng nói lạnh như băng: "Anh còn biết cái gì nữa?"
Bạch Diệc Phi cười nói: "Biết cô chính là Cát Anh, đứa con thứ hai của Cát Tắc, chỉ có điều, tôi vẫn rất tò mò, cô rốt cuộc là nam hay là nữ?"
Vân Anh nghe xong không khỏi hừ lạnh một tiếng, sau đó quay lưng về phía Bạch Diệc Phi, không thèm để ý đến anh.
Bạch Diệc Phi cảm thấy có chút khó hiểu, câu hỏi này khó trả lời như vậy sao? Hơn nữa trông dáng vẻ của cô ta dường như cực kỳ để ý đến điều này.
Nhưng những điều này không quan trọng, quan trọng là Vân Anh quay lưng về phía anh, đây chính là một cơ hội tốt.
Lần trước anh đã bỏ lỡ, lần này anh không muốn bỏ lỡ cơ hội nữa.
Vì thế Bạch Diệc Phi liền hành động.
Anh tiến lên phía trước một bước, muốn tấn công vào cổ của Vân Anh.
Nhưng đáng tiếc, anh vừa mới chạm vào liền bị một cỗ lực tấn công lại.
"Mẹ!"
Cánh tay của anh đau đến nỗi tê dại.
Hơn nữa đó không phải là huyệt tử của cô ta!
Vân Anh chậm rãi quay người, liếc nhìn Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi ngượng ngùng cười hai tiếng: "Tôi vừa thấy trên cổ cô có con sâu, nên lấy giúp cô đó mà".
"Anh cảm thấy tôi sẽ tin sao?", Vân Anh nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Nụ cười còn chưa tắt, cô ta đã tung một cú đấm vào ngực của Bạch Diệc Phi.
"Phịch!"
Bạch Diệc Phi trực tiếp bay thẳng ra ngoài.
...
Vân Anh không thèm đi xem Bạch Diệc Phi như thế nào, mà ngồi dựa vào một gốc cây.
Bạch Diệc Phi chậm chạp đứng dậy, vừa muốn mở miệng nói đã bị Vân Anh cướp lời.
"Ở phía Nam chúng tôi, chỉ có kẻ mạnh mới được tôn trọng, vả lại những kẻ mạnh đều là đàn ông, cho nên những người phụ nữ không hề có địa vị".
"Thế nhưng trong ba người con, tôi là người có thiên phú tốt nhất".
"Tôi không muốn bị người khác coi thường, cho nên từ nhỏ tôi đã giả trang thành con trai".
"Gần như không có ai trong số đám người Nam Môn biết tôi là con gái".
"Chỉ đến khi gặp anh, tôi mới thoải mái sống thật với con người mình".
Bạch Diệc Phi nghe xong liền trầm mặc.
Lúc này anh chợt cảm thấy Vân Anh giống như một cô gái nhỏ bé yếu đuối, không hề có bất cứ chỗ dựa nào, nhìn có vẻ vô cùng bất lực.
Nhưng cảm giác này chỉ xuất hiện trong thoáng chốc, bởi vì trong ấn tượng của Bạch Diệc Phi, Vân Anh luôn là một người cực kỳ mạnh mẽ.
Vân Anh đột nhiên nở một nụ cười tự giễu: "Con gái không có quyền kế vị".
Ngay sau đó ánh mắt của cô ta liền biến đổi: "Nhưng tôi không phục".
"Thiên phú của tôi tốt nhất, mạnh hơn cả hai người bọn họ, chỉ bởi vì tôi là con gái cho nên không thể tiếp quản vị trí minh chủ, dựa vào cái gì chứ?"
Nhưng Bạch Diệc Phi vẫn có một điểm không hiểu: "Tôi giết em trai của cô, cô không hận tôi sao?"
Vân Anh lắc đầu nói: "Đó không phải em trai ruột của tôi".
"Nó không phải do mẹ tôi sinh ra, dù Cát Nhĩ hay Cát Xa, tôi sẽ không đau lòng nếu một trong hai người bọn họ chết". .
||||| Truyện đề cử: Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương |||||
Bạch Diệc Phi liền nói: "Cho nên cô muốn tôi giúp cô, nhưng thực chất là cô muốn mượn tay tôi giết Cát Xa?"
"Không hẳn", Vân Anh cười đáp: "Anh biết rằng để thành công, chỉ dựa vào nhân lực là không đủ, mà còn cần cả nguồn lực tài chính".
"Vì vậy, tôi cần anh thiết lập mạng lưới kinh tế ở Nam Môn trước".
Bạch Diệc Phi trầm tư một lúc rồi nói: "Vậy trận quyết chiến lần này, dù sao cô cũng nên tỏ rõ thái độ đi chứ?"
Vân Anh gật đầu nói: "Trong thời gian ba ngày, tôi sẽ cố hết sức để không cho các cao thủ cao cấp xuất chiến".
Nghe vậy Bạch Diệc Phi khẽ nhíu mày.
Mặc dù anh biết Vân Anh đã nhượng bộ không ít nhưng đối với bọn họ mà nói, như thế vẫn chưa đủ.
"Không đủ", Bạch Diệc Phi nói.
Vân Anh cũng nhíu mày: "Đây là cực hạn của tôi rồi".
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì trầm mặc một hồi, phản ứng của Vân Anh thật sự không tiếp tục nhượng bộ nữa, đành chấp nhận, vì dù sao có cũng còn hơn không.
Vì vậy Bạch Diệc Phi tạm biệt Vân Anh rồi lái xe rời đi.
Anh đi một mạch tới gần kho vàng số ba thì đúng lúc xe hết xăng.
Bạch Diệc Phi xuống xe đi bộ tới kho vàng số ba.
Lúc gần tới nơi, anh nhìn thấy một dòng suối nhỏ.
Anh liền ngồi xuống rửa mặt, nhân tiện uống hai ngụm nước suối, cả người lập tức tỉnh táo lên rất nhiều.
Từ lúc rời khỏi nhà anh vẫn chưa được một hạt cơm vào bụng nên bây giờ anh cảm thấy hơi đói, nhưng không tìm mấy quả dại để ăn mà đợi đến kho vàng tìm Tử Y kiếm chút gì đó.
Anh rửa mặt xong liền đứng lên, anh chợt nghe thấy một giọng nói ở sau lưng.
"Này, chàng trai, có lửa không?"
Nghe thấy giọng nói này, Bạch Diệc Phi lập tức rợn hết cả tóc gáy.
Anh quay lại nhìn thì phát hiện có một ông lão tầm hơn 60 tuổi cách đó không xa, ông ta đang ngồi ở dưới gốc cây, ở giữa có một đống củi, tay cầm vài con cá nhỏ được xâu lại trên một cành cây.
Với thực lực hiện giờ của Bạch Diệc Phi vậy mà không thể phát hiện ra ông lão này ở phía sau.
Điều này khiến cho Bạch Diệc Phi lập tức cảnh giác, nhưng anh vẫn tìm bật lửa, anh là một người hút thuốc, chắc chắn sẽ mang theo bật lửa.
Vì vậy, anh cầm bật lửa đi về phía ông lão: "Ông là ai? Sao ông lại ở đây?"
Trang phục của ông lão có chút giống với 20 năm trước, trên người mặc một bộ đồ rằn ri, nước da có chút đen sạm, trông giống như một người thường xuyên làm việc trong hầm mỏ.
Ông lão cầm chiếc bật lửa lên nói: "Chỉ là lão già đầu này thích đi đây đi đó một chút, nhưng không biết tại sao lại đi tới nơi này".
Ông ta vừa nói vừa châm lửa nhóm đám củi ở trước mặt, để nướng cá.
Bạch Diệc Phi cũng chú ý tới chiếc ba lô màu đen ở phía sau lưng ông ta, thoạt nhìn có vẻ đã rất cũ.
Bạch Diệc Phi liền suy đoán ông lão này có phải là người sống ở Lam Đảo hay không, bởi vì ông ta không con cái, mà không quay về được chỉ có thể là lang thang khắp nơi rồi?
Ông lão nhóm lửa xong liền đem cái bật lửa trả lại cho Bạch Diệc Phi, vừa nướng cá vừa hỏi: "Nơi như thế này, thanh niên trẻ tuổi như cậu làm sao lại chạy đến đây?"
Bạch Diệc Phi nhận lấy chiếc bật lửa, dừng lại một chút sau đó lại đưa cho ông lão: "Ông cứ giữ đi".
"Hả? Cảm ơn cậu nhé", ông lão hơi sửng sốt một chút, sau đó nhoẻn miệng cười
Bạch Diệc Phi lắc đầu nói: "Không cần khách sáo đâu".
Nói xong anh liền rời đi, chỉ là ông lão kia lại gọi Bạch Diệc Phi lại: "Chàng trai, chỗ này của tôi có rất nhiều cá, cậu muốn thưởng thức một chút không?"
Bạch Diệc Phi vốn dĩ muốn từ chối nhưng anh thật sự quá đói, cái bụng liền réo lên hai cái, anh ngượng ngùng gật đầu nói: "Được, vậy cháu cảm ơn ông".
- ------------------
Bạch Diệc Phi đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, liền hỏi: "Cát Tắc ở Lam Đảo?"
Vân Anh dừng lại một chút rồi cười giễu: "Sao? Muốn dụ tôi à?"
Bạch Diệc Phi khẽ nhún vai, tỏ vẻ tiếc nuối vì không thể lừa được Vân Anh.
Anh chỉ muốn biết liệu Cát Tắc muốn đối phó với Tân Thu hay là Tử Y, nếu như Cát Tắc ở Lam Đảo, có thể ông ta muốn đối phó với Tử Y.
Nhưng thật đáng tiếc, Vân Anh ranh ma hơn anh tưởng tượng rất nhiều.
Vân Anh nhìn Bạch Diệc Phi nói: "Mặc kệ ông ta có đến hay không, chỉ cần ông ta ra lệnh, tôi chắc chắn sẽ tuân theo".
Bạch Diệc Phi không nhịn được hỏi: "Không phải cô muốn soán ngôi sao? Tại sao còn nghe lời của ông ta?"
Vân Anh chỉ cười mà không đáp lại.
Bạch Diệc Phi đột nhiên sáng tỏ: "Tôi hiểu rồi, cô không muốn lật đổ Cát Tắc, thứ cô muốn chính là kế vị".
Vân Anh nghe xong, khuôn mặt cô ta liền biến sắc, ánh mắt nhìn Bạch Diệc Phi lóe lên một tia sát ý.
"Sao anh biết?"
Bạch Diệc Phi nói dối một cách không chớp mắt: "Dĩ nhiên là Cát Nhĩ nói với tôi rồi".
"Dù sao thân phận của cô cũng không thể che giấu được, mọi người đều biết Cát Tắc có ba người con là Cát Xa, Cát Anh và Cát Nhĩ".
Sắc mặt của Vân Anh trầm xuống, giọng nói lạnh như băng: "Anh còn biết cái gì nữa?"
Bạch Diệc Phi cười nói: "Biết cô chính là Cát Anh, đứa con thứ hai của Cát Tắc, chỉ có điều, tôi vẫn rất tò mò, cô rốt cuộc là nam hay là nữ?"
Vân Anh nghe xong không khỏi hừ lạnh một tiếng, sau đó quay lưng về phía Bạch Diệc Phi, không thèm để ý đến anh.
Bạch Diệc Phi cảm thấy có chút khó hiểu, câu hỏi này khó trả lời như vậy sao? Hơn nữa trông dáng vẻ của cô ta dường như cực kỳ để ý đến điều này.
Nhưng những điều này không quan trọng, quan trọng là Vân Anh quay lưng về phía anh, đây chính là một cơ hội tốt.
Lần trước anh đã bỏ lỡ, lần này anh không muốn bỏ lỡ cơ hội nữa.
Vì thế Bạch Diệc Phi liền hành động.
Anh tiến lên phía trước một bước, muốn tấn công vào cổ của Vân Anh.
Nhưng đáng tiếc, anh vừa mới chạm vào liền bị một cỗ lực tấn công lại.
"Mẹ!"
Cánh tay của anh đau đến nỗi tê dại.
Hơn nữa đó không phải là huyệt tử của cô ta!
Vân Anh chậm rãi quay người, liếc nhìn Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi ngượng ngùng cười hai tiếng: "Tôi vừa thấy trên cổ cô có con sâu, nên lấy giúp cô đó mà".
"Anh cảm thấy tôi sẽ tin sao?", Vân Anh nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Nụ cười còn chưa tắt, cô ta đã tung một cú đấm vào ngực của Bạch Diệc Phi.
"Phịch!"
Bạch Diệc Phi trực tiếp bay thẳng ra ngoài.
...
Vân Anh không thèm đi xem Bạch Diệc Phi như thế nào, mà ngồi dựa vào một gốc cây.
Bạch Diệc Phi chậm chạp đứng dậy, vừa muốn mở miệng nói đã bị Vân Anh cướp lời.
"Ở phía Nam chúng tôi, chỉ có kẻ mạnh mới được tôn trọng, vả lại những kẻ mạnh đều là đàn ông, cho nên những người phụ nữ không hề có địa vị".
"Thế nhưng trong ba người con, tôi là người có thiên phú tốt nhất".
"Tôi không muốn bị người khác coi thường, cho nên từ nhỏ tôi đã giả trang thành con trai".
"Gần như không có ai trong số đám người Nam Môn biết tôi là con gái".
"Chỉ đến khi gặp anh, tôi mới thoải mái sống thật với con người mình".
Bạch Diệc Phi nghe xong liền trầm mặc.
Lúc này anh chợt cảm thấy Vân Anh giống như một cô gái nhỏ bé yếu đuối, không hề có bất cứ chỗ dựa nào, nhìn có vẻ vô cùng bất lực.
Nhưng cảm giác này chỉ xuất hiện trong thoáng chốc, bởi vì trong ấn tượng của Bạch Diệc Phi, Vân Anh luôn là một người cực kỳ mạnh mẽ.
Vân Anh đột nhiên nở một nụ cười tự giễu: "Con gái không có quyền kế vị".
Ngay sau đó ánh mắt của cô ta liền biến đổi: "Nhưng tôi không phục".
"Thiên phú của tôi tốt nhất, mạnh hơn cả hai người bọn họ, chỉ bởi vì tôi là con gái cho nên không thể tiếp quản vị trí minh chủ, dựa vào cái gì chứ?"
Nhưng Bạch Diệc Phi vẫn có một điểm không hiểu: "Tôi giết em trai của cô, cô không hận tôi sao?"
Vân Anh lắc đầu nói: "Đó không phải em trai ruột của tôi".
"Nó không phải do mẹ tôi sinh ra, dù Cát Nhĩ hay Cát Xa, tôi sẽ không đau lòng nếu một trong hai người bọn họ chết". .
||||| Truyện đề cử: Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương |||||
Bạch Diệc Phi liền nói: "Cho nên cô muốn tôi giúp cô, nhưng thực chất là cô muốn mượn tay tôi giết Cát Xa?"
"Không hẳn", Vân Anh cười đáp: "Anh biết rằng để thành công, chỉ dựa vào nhân lực là không đủ, mà còn cần cả nguồn lực tài chính".
"Vì vậy, tôi cần anh thiết lập mạng lưới kinh tế ở Nam Môn trước".
Bạch Diệc Phi trầm tư một lúc rồi nói: "Vậy trận quyết chiến lần này, dù sao cô cũng nên tỏ rõ thái độ đi chứ?"
Vân Anh gật đầu nói: "Trong thời gian ba ngày, tôi sẽ cố hết sức để không cho các cao thủ cao cấp xuất chiến".
Nghe vậy Bạch Diệc Phi khẽ nhíu mày.
Mặc dù anh biết Vân Anh đã nhượng bộ không ít nhưng đối với bọn họ mà nói, như thế vẫn chưa đủ.
"Không đủ", Bạch Diệc Phi nói.
Vân Anh cũng nhíu mày: "Đây là cực hạn của tôi rồi".
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì trầm mặc một hồi, phản ứng của Vân Anh thật sự không tiếp tục nhượng bộ nữa, đành chấp nhận, vì dù sao có cũng còn hơn không.
Vì vậy Bạch Diệc Phi tạm biệt Vân Anh rồi lái xe rời đi.
Anh đi một mạch tới gần kho vàng số ba thì đúng lúc xe hết xăng.
Bạch Diệc Phi xuống xe đi bộ tới kho vàng số ba.
Lúc gần tới nơi, anh nhìn thấy một dòng suối nhỏ.
Anh liền ngồi xuống rửa mặt, nhân tiện uống hai ngụm nước suối, cả người lập tức tỉnh táo lên rất nhiều.
Từ lúc rời khỏi nhà anh vẫn chưa được một hạt cơm vào bụng nên bây giờ anh cảm thấy hơi đói, nhưng không tìm mấy quả dại để ăn mà đợi đến kho vàng tìm Tử Y kiếm chút gì đó.
Anh rửa mặt xong liền đứng lên, anh chợt nghe thấy một giọng nói ở sau lưng.
"Này, chàng trai, có lửa không?"
Nghe thấy giọng nói này, Bạch Diệc Phi lập tức rợn hết cả tóc gáy.
Anh quay lại nhìn thì phát hiện có một ông lão tầm hơn 60 tuổi cách đó không xa, ông ta đang ngồi ở dưới gốc cây, ở giữa có một đống củi, tay cầm vài con cá nhỏ được xâu lại trên một cành cây.
Với thực lực hiện giờ của Bạch Diệc Phi vậy mà không thể phát hiện ra ông lão này ở phía sau.
Điều này khiến cho Bạch Diệc Phi lập tức cảnh giác, nhưng anh vẫn tìm bật lửa, anh là một người hút thuốc, chắc chắn sẽ mang theo bật lửa.
Vì vậy, anh cầm bật lửa đi về phía ông lão: "Ông là ai? Sao ông lại ở đây?"
Trang phục của ông lão có chút giống với 20 năm trước, trên người mặc một bộ đồ rằn ri, nước da có chút đen sạm, trông giống như một người thường xuyên làm việc trong hầm mỏ.
Ông lão cầm chiếc bật lửa lên nói: "Chỉ là lão già đầu này thích đi đây đi đó một chút, nhưng không biết tại sao lại đi tới nơi này".
Ông ta vừa nói vừa châm lửa nhóm đám củi ở trước mặt, để nướng cá.
Bạch Diệc Phi cũng chú ý tới chiếc ba lô màu đen ở phía sau lưng ông ta, thoạt nhìn có vẻ đã rất cũ.
Bạch Diệc Phi liền suy đoán ông lão này có phải là người sống ở Lam Đảo hay không, bởi vì ông ta không con cái, mà không quay về được chỉ có thể là lang thang khắp nơi rồi?
Ông lão nhóm lửa xong liền đem cái bật lửa trả lại cho Bạch Diệc Phi, vừa nướng cá vừa hỏi: "Nơi như thế này, thanh niên trẻ tuổi như cậu làm sao lại chạy đến đây?"
Bạch Diệc Phi nhận lấy chiếc bật lửa, dừng lại một chút sau đó lại đưa cho ông lão: "Ông cứ giữ đi".
"Hả? Cảm ơn cậu nhé", ông lão hơi sửng sốt một chút, sau đó nhoẻn miệng cười
Bạch Diệc Phi lắc đầu nói: "Không cần khách sáo đâu".
Nói xong anh liền rời đi, chỉ là ông lão kia lại gọi Bạch Diệc Phi lại: "Chàng trai, chỗ này của tôi có rất nhiều cá, cậu muốn thưởng thức một chút không?"
Bạch Diệc Phi vốn dĩ muốn từ chối nhưng anh thật sự quá đói, cái bụng liền réo lên hai cái, anh ngượng ngùng gật đầu nói: "Được, vậy cháu cảm ơn ông".
- ------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.