Chương 699: Tân Thu xuất hiện
Mai Bát Gia
08/03/2021
“Con mẹ nó, mày không làm bộ làm tịch nữa đi?”
“Làm bộ làm tịch với ông này!”
“Ầm ầm ầm!”
Lại là một cơn mưa nắm đấm, Đạo Trưởng đưa hai cánh tay lên che chắn nhưng vẫn không thể ngừng được bị đấm cho thối lui về phía sau, trông cực kỳ thê thảm.
“Oành!”
Lại là kiểu thủ thế ra đòn, nhưng cú đấm lần này lại trúng vào ngực của Đạo Trưởng.
“Phụt!”
Đạo Trưởng ói ra một ngụm máu tươi, cả người bay thẳng ra ngoài.
Lần này Tần Sơn không hề có ý định để Đạo Trưởng bay ra ngoài mà nhào người lên trước một bước đuổi theo Đạo Trưởng, vung cánh tay lên định bồi thêm một cú đấm nữa.
Nếu cú đấm này mà đánh vào cơ thể của Đạo Trưởng thì cho dù ông ta có ám kình bảo vệ cơ thể cũng chắc chắn sẽ bị thương nghiêm trọng.
Những người khác có mặt ở đây trông thấy cảnh này đều không khỏi nín hơi.
Chỉ cần cú đấm này nện trúng người, thì sự việc ngày hôm nay đã đi đến hồi kết.
Tuy nhiên, tình hình có biến.
Ngay lúc nắm đấm của Tần Sơn sắp nện xuống trên người Đạo Trưởng thì có một luồng lực mạnh mẽ lao thẳng về phía anh ta.
Sắc mặt Tần Sơn lập tức thay đổi, nắm đấm chưa kịp nện xuống kia lập tức bị thu lại, sau đó hai cánh tay bắt chéo nhau bảo vệ cơ thể của mình.
“Oành!”
Tần Sơn bị đánh bật về phía sau, liên tiếp lui lại mấy bước, nhưng chỗ mặt đất mà bàn chân của anh ta đạp lên liền xuất hiện nhiều vết nứt.
Cùng lúc đó, cơ thể của Đạo Trưởng được người nào đó đỡ lấy.
“Phụt!”
Đạo Trưởng lại ói ra một ngụm máu tươi, quay đầu nhìn lại, lập tức kinh hoàng quỳ xuống trước mặt người đàn ông này.
“Sư phụ!”
Ngoài Đạo Trưởng, còn có sư đệ của ông ta cùng với Kỳ Kỳ đang đứng bên cạnh Bạch Diệc Phi đều quỳ xuống, đồng thời gọi một tiếng: “Sư phụ!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều sững sờ.
Theo những gì họ biết trước đây, Đạo Trưởng đã được coi là một sự tồn tại cao nhất rồi, sau đó đột nhiên lòi ra một tên du côn Tần Sơn, đánh cho Đạo Trưởng thương tích đầy mình, điều này đã đủ khiến cho bọn họ khiếp hãi lắm rồi.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện thêm một người nữa, chỉ ra một chiêu nhẹ nhàng đã đánh bay Tần Sơn, mà đám người Đạo Trưởng đều quỳ xuống trước mặt ông ta gọi ông ta là sư phụ.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều chỉ có một suy nghĩ: người này là ai?
Người này chính là Tân Thu.
Tân Thu trông chỉ khoảng hơn 40 tuổi, không tính là già, cũng không tính là còn trẻ nhưng ông ta trông rất có tinh thần.
Ông ta mặc một chiếc áo phông màu trắng, chiếc quần dài thoải mái cùng với một đôi giày thể thao.
Nhìn bộ dáng như vậy trông khá là năng động, nếu như không nhìn đến tuổi tác của ông ta thì sẽ cảm thấy ông ta chỉ mới có hai mươi mấy tuổi.
Tân Thu nói bằng giọng đều đều: “Đứng dậy đi”.
Nhóm Đạo Trưởng ba người đồng thời đứng dậy, sau đó Tân Thu nhìn xunh quanh một vòng, tầm mắt mới rơi lên người Tần Sơn, khẽ mỉm cười nói: “Cậu là một cao thủ hạng nhất lại đi đánh người hạng hai, có phải là hơi ức hiếp người ta không?”
Lời này nói ra khiến tất cả mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc.
“Cao thủ hạng nhất?”
“Sao có thể được?”
“Không phải cao thủ hạng nhất chỉ có trong truyền thuyết thôi sao?”
“Ai mà biết? Chẳng qua là đến cao thủ hạng hai như Đạo Trưởng cũng bị anh ta đánh như vậy thì chắc chắn là cao thủ hạng nhất rồi”.
Nhóm người bên phía Bạch Diệc Phi cũng đều cảm thấy kinh ngạc, có lẽ từ kinh ngạc này vẫn chưa đủ để hình dung cảm xúc hiện tại của bọn họ, có lẽ nên nói là hết sức kinh hãi. Bọn họ vốn biết Tần Sơn rất giỏi nhưng lại không thể đoán được cấp bậc của anh ta.
Giờ thì tốt rồi, cao thủ hạng nhất đương nhiên có thể đánh bại được Đạo Trưởng một cách dễ dàng.
Đối mặt với chất vấn của Tân Thu, Tần Sơn vẫn giữ thái độ cà lơ phất phơ, còn rất khinh thường nói: “Cái gì cơ? Ông không biết! Ông đây chỉ biết ai thích làm màu làm mè thì con mẹ nó đều đáng bị ăn đòn hết!”
Tân Thu khẽ cười tự báo danh của mình: “Tại hạ Tân Thu”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy cũng không quá ngạc nhiên, dù gì thì anh cũng biết đó là sư phụ của Kỳ Kỳ, nói ra thì ông ta còn là sư thúc của anh nữa kìa.
Chỉ có sắc mặt của Sa Phi Dương là thay đổi nhiều nhất.
Vẻ mặt của những người khác là ngáo ngơ.
Bạch Vân Bằng thấy vậy thì giải thích cho mọi người: “Quả thực là cao thủ hạng nhất chỉ có trong truyền thuyết, loại cao thủ đó bây giờ gần như đã không còn, thông thường bọn họ sẽ không tham gia vào việc của thế đời nữa, điều này có liên quan đến việc Nam Bắc cũ cách đây ba mươi năm về trước”.
“Ba mươi năm trước, Nam Bắc tranh bá với nhau, các cao thủ hạng nhất dốc hết toàn lực tham chiến nhưng số lượng chết đi cũng rất nhiều, cuối cùng khiến cho các kỳ nhân dị sĩ ngày càng suy bại, cả khu vực Nam Bắc đều bị đám cao thủ hạng nhất này làm cho hỗn loạn, cuối cùng tất cả các cao thủ hạng nhất đã thống nhất đưa ra một hiệp định”.
“Phàm là cao thủ hạng nhất, chỉ được lập mưu bày kế nhưng tuyệt đối không được ra tay”.
“Cho nên ở phương Bắc, tứ đại gia tộc trở thành lực lượng mạnh nhất hiện nay, mà Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô lại ngự trị phía trên của tứ đại gia tộc. Kỳ thực, hầu như không có ai biết được, thế lực thực sự đang quản lý toàn bộ phương Bắc này chính là cao thủ hạng nhất”.
“Tân Thu là một trong số đó”.
Lời nói của Bạch Vân Bằng khiến Bạch Diệc Phi hiểu ra rất nhiều, chẳng trách nhân vật khủng khiếp thế này mà mọi người đều chưa từng nghe đến, hoá ra là đã có hiệp định rồi.
Anh lại cảm thấy trong lòng có chút phức tạp, anh chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ bé nhưng lại có thể khiến cho hai người cao thủ hạng nhất tham dự vào, đây là vinh hạnh hay là bất đắc dĩ đây?
Mà tình hình hiện tại đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của anh nữa rồi.
Nhưng mà, Bạch Diệc Phi đã rất nhạy bén nắm được một thông tin trong lời nói của Bạch Vân Bằng: “Tân Thu chỉ là một trong số đó, vậy tức là vẫn còn có những cao thủ hạng nhất khác?”
Sắc mặt Bạch Vân Bằng rất nghiêm trọng, gật đầu nói: “Bố biết được, thêm Tần Sơn, ở phía Bắc này ít nhất có năm người”.
“Sư phụ của con cũng là một trong số đó”.
Bạch Diệc Phi lập tức nghĩ đến Tử Y, kỳ thực khi nói đến Tân Thu chỉ là một trong số đó thì anh đã nghĩ ngay đến Tử Y rồi, bây giờ Bạch Vân Bằng cũng đã xác nhận, anh có chút kích động.
Lại cũng đồng thời cảm thấy bất mãn: bà già này sao mà giấu diếm kỹ thế? Còn có, nhìn Đạo Trưởng người ta xem, bị ăn đòn thì có sư phụ ra mặt bảo vệ, còn bản thân mình thì sao? Bị bao nhiêu người vây giết thế này, đến cái bóng cũng chả thấy đâu cả!
Chẳng qua anh cũng chỉ là nghĩ mà thôi, sau đó anh lại nghĩ đến một vấn đề khác.
Kỳ Kỳ cũng là đồ đệ của Tân Thu, bây giờ cô ta lại đi theo Bạch Diệc Phi, tại sao cô ta lại chẳng hề có chút hoảng loạn nào vậy? Dù sao thì bây giờ Tân Thu rõ ràng là đang đứng về phía Đạo Trưởng.
Bạch Diệc Phi quay đầu nhìn sang Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ dường như hiểu được suy nghĩ của Bạch Diệc Phi cho nên cô ta mới nói nhỏ: “Sư phụ từng nói, ông ấy chỉ phụ trách truyền dạy bản lĩnh cho chúng tôi, sẽ không can dự vào cuộc đời của chúng tôi, ông ấy sẽ không để bụng đến sự lựa chọn của chúng tôi”.
Bên này, Tần Sơn đột nhiên lắc lắc cổ, lại xoay xoay cổ tay rồi cà tưng nói: “Đến đây đi, chúng ta đập nhau một trận!”
Tân Thu khẽ cười: “Cậu đánh không lại tôi”.
Tần Sơn hừ mũi: “Cũng đã đến đây rồi, không đánh một trận hả?”
“Kết quả quá rõ ràng rồi, vẫn còn muốn đánh là lãng phí thời gian và lãng phí sức lực”, Tân Thu lắc đầu nói.
Tần Sơn nghe thấy câu này thì rất bực mình: “Thế con mẹ ông đến đây làm quái gì?”
Đối với thái độ của Tần Sơn, Tân Thu không hề để tâm đến mà vẫn duy trì nụ cười khẽ: “Một sự việc không có đúng hay sai, bởi vì mọi việc đều không có gì là tuyệt đối, nhưng sự việc thì buộc phải có một kết quả”.
“Tôi đến đây cũng không phải là để dẹp yên mọi chuyện, dù gì thì số người chết và người bị thương cũng quá nhiều, ắt hẳn mọi người đều cảm thấy không phục”.
“Hay là thế này, các cao thủ từ hạng hai trở lên đều không tham gia, sau đó hai bên tự chọn ra ba người tiến hành đánh tay đôi, ba trận thắng hai là thắng, thế nào?”
Lời này vừa nói xong thì mọi người đều im lặng.
Tần Sơn rất hào hứng vỗ vỗ lên ngực mình: “Không có vấn đề gì, chẳng qua là không cần nhiều quy tắc thế làm gì, một mình tôi đã đủ để đánh cho mấy người bò ra rồi”.
Đám người bên phía Đạo Trưởng tái mét cả mặt, con mẹ nó đến Đạo Trưởng mà anh còn đánh rõ là nhẹ nhàng như thế, mẹ kiếp ai mà dám đấu với anh nữa?
Lúc này, Tân Thu lên tiếng nhắc nhở: “Cậu là cao thủ hạng nhất, không được tham dự”.
Tần Sơn gầm lên: “Mẹ nó!”
Bạch Diệc Phi thấy vậy lập tức nói với Tần Sơn: “Người anh em, cảm ơn nhiều lắm, việc sau đây cứ để chúng tôi tự giải quyết đi”.
Tần Sơn hơi nghi ngờ hỏi: “Thật hả?”
Bạch Diệc Phi gật đầu.
Tần Sơn im lặng một lúc, dường như nhớ tới cái gì, sau đó lại nói với Bạch Diệc Phi: “Thế thì đến lúc đó anh phải nói như thế này với Chu Khúc Nhi, nói là tôi đã giúp đỡ mọi người, nên mọi người mới thoát khỏi nguy hiểm, nói là tôi cực kỳ giỏi!”
Bạch Diệc Phi: "...".
“Làm bộ làm tịch với ông này!”
“Ầm ầm ầm!”
Lại là một cơn mưa nắm đấm, Đạo Trưởng đưa hai cánh tay lên che chắn nhưng vẫn không thể ngừng được bị đấm cho thối lui về phía sau, trông cực kỳ thê thảm.
“Oành!”
Lại là kiểu thủ thế ra đòn, nhưng cú đấm lần này lại trúng vào ngực của Đạo Trưởng.
“Phụt!”
Đạo Trưởng ói ra một ngụm máu tươi, cả người bay thẳng ra ngoài.
Lần này Tần Sơn không hề có ý định để Đạo Trưởng bay ra ngoài mà nhào người lên trước một bước đuổi theo Đạo Trưởng, vung cánh tay lên định bồi thêm một cú đấm nữa.
Nếu cú đấm này mà đánh vào cơ thể của Đạo Trưởng thì cho dù ông ta có ám kình bảo vệ cơ thể cũng chắc chắn sẽ bị thương nghiêm trọng.
Những người khác có mặt ở đây trông thấy cảnh này đều không khỏi nín hơi.
Chỉ cần cú đấm này nện trúng người, thì sự việc ngày hôm nay đã đi đến hồi kết.
Tuy nhiên, tình hình có biến.
Ngay lúc nắm đấm của Tần Sơn sắp nện xuống trên người Đạo Trưởng thì có một luồng lực mạnh mẽ lao thẳng về phía anh ta.
Sắc mặt Tần Sơn lập tức thay đổi, nắm đấm chưa kịp nện xuống kia lập tức bị thu lại, sau đó hai cánh tay bắt chéo nhau bảo vệ cơ thể của mình.
“Oành!”
Tần Sơn bị đánh bật về phía sau, liên tiếp lui lại mấy bước, nhưng chỗ mặt đất mà bàn chân của anh ta đạp lên liền xuất hiện nhiều vết nứt.
Cùng lúc đó, cơ thể của Đạo Trưởng được người nào đó đỡ lấy.
“Phụt!”
Đạo Trưởng lại ói ra một ngụm máu tươi, quay đầu nhìn lại, lập tức kinh hoàng quỳ xuống trước mặt người đàn ông này.
“Sư phụ!”
Ngoài Đạo Trưởng, còn có sư đệ của ông ta cùng với Kỳ Kỳ đang đứng bên cạnh Bạch Diệc Phi đều quỳ xuống, đồng thời gọi một tiếng: “Sư phụ!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều sững sờ.
Theo những gì họ biết trước đây, Đạo Trưởng đã được coi là một sự tồn tại cao nhất rồi, sau đó đột nhiên lòi ra một tên du côn Tần Sơn, đánh cho Đạo Trưởng thương tích đầy mình, điều này đã đủ khiến cho bọn họ khiếp hãi lắm rồi.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện thêm một người nữa, chỉ ra một chiêu nhẹ nhàng đã đánh bay Tần Sơn, mà đám người Đạo Trưởng đều quỳ xuống trước mặt ông ta gọi ông ta là sư phụ.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều chỉ có một suy nghĩ: người này là ai?
Người này chính là Tân Thu.
Tân Thu trông chỉ khoảng hơn 40 tuổi, không tính là già, cũng không tính là còn trẻ nhưng ông ta trông rất có tinh thần.
Ông ta mặc một chiếc áo phông màu trắng, chiếc quần dài thoải mái cùng với một đôi giày thể thao.
Nhìn bộ dáng như vậy trông khá là năng động, nếu như không nhìn đến tuổi tác của ông ta thì sẽ cảm thấy ông ta chỉ mới có hai mươi mấy tuổi.
Tân Thu nói bằng giọng đều đều: “Đứng dậy đi”.
Nhóm Đạo Trưởng ba người đồng thời đứng dậy, sau đó Tân Thu nhìn xunh quanh một vòng, tầm mắt mới rơi lên người Tần Sơn, khẽ mỉm cười nói: “Cậu là một cao thủ hạng nhất lại đi đánh người hạng hai, có phải là hơi ức hiếp người ta không?”
Lời này nói ra khiến tất cả mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc.
“Cao thủ hạng nhất?”
“Sao có thể được?”
“Không phải cao thủ hạng nhất chỉ có trong truyền thuyết thôi sao?”
“Ai mà biết? Chẳng qua là đến cao thủ hạng hai như Đạo Trưởng cũng bị anh ta đánh như vậy thì chắc chắn là cao thủ hạng nhất rồi”.
Nhóm người bên phía Bạch Diệc Phi cũng đều cảm thấy kinh ngạc, có lẽ từ kinh ngạc này vẫn chưa đủ để hình dung cảm xúc hiện tại của bọn họ, có lẽ nên nói là hết sức kinh hãi. Bọn họ vốn biết Tần Sơn rất giỏi nhưng lại không thể đoán được cấp bậc của anh ta.
Giờ thì tốt rồi, cao thủ hạng nhất đương nhiên có thể đánh bại được Đạo Trưởng một cách dễ dàng.
Đối mặt với chất vấn của Tân Thu, Tần Sơn vẫn giữ thái độ cà lơ phất phơ, còn rất khinh thường nói: “Cái gì cơ? Ông không biết! Ông đây chỉ biết ai thích làm màu làm mè thì con mẹ nó đều đáng bị ăn đòn hết!”
Tân Thu khẽ cười tự báo danh của mình: “Tại hạ Tân Thu”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy cũng không quá ngạc nhiên, dù gì thì anh cũng biết đó là sư phụ của Kỳ Kỳ, nói ra thì ông ta còn là sư thúc của anh nữa kìa.
Chỉ có sắc mặt của Sa Phi Dương là thay đổi nhiều nhất.
Vẻ mặt của những người khác là ngáo ngơ.
Bạch Vân Bằng thấy vậy thì giải thích cho mọi người: “Quả thực là cao thủ hạng nhất chỉ có trong truyền thuyết, loại cao thủ đó bây giờ gần như đã không còn, thông thường bọn họ sẽ không tham gia vào việc của thế đời nữa, điều này có liên quan đến việc Nam Bắc cũ cách đây ba mươi năm về trước”.
“Ba mươi năm trước, Nam Bắc tranh bá với nhau, các cao thủ hạng nhất dốc hết toàn lực tham chiến nhưng số lượng chết đi cũng rất nhiều, cuối cùng khiến cho các kỳ nhân dị sĩ ngày càng suy bại, cả khu vực Nam Bắc đều bị đám cao thủ hạng nhất này làm cho hỗn loạn, cuối cùng tất cả các cao thủ hạng nhất đã thống nhất đưa ra một hiệp định”.
“Phàm là cao thủ hạng nhất, chỉ được lập mưu bày kế nhưng tuyệt đối không được ra tay”.
“Cho nên ở phương Bắc, tứ đại gia tộc trở thành lực lượng mạnh nhất hiện nay, mà Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô lại ngự trị phía trên của tứ đại gia tộc. Kỳ thực, hầu như không có ai biết được, thế lực thực sự đang quản lý toàn bộ phương Bắc này chính là cao thủ hạng nhất”.
“Tân Thu là một trong số đó”.
Lời nói của Bạch Vân Bằng khiến Bạch Diệc Phi hiểu ra rất nhiều, chẳng trách nhân vật khủng khiếp thế này mà mọi người đều chưa từng nghe đến, hoá ra là đã có hiệp định rồi.
Anh lại cảm thấy trong lòng có chút phức tạp, anh chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ bé nhưng lại có thể khiến cho hai người cao thủ hạng nhất tham dự vào, đây là vinh hạnh hay là bất đắc dĩ đây?
Mà tình hình hiện tại đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của anh nữa rồi.
Nhưng mà, Bạch Diệc Phi đã rất nhạy bén nắm được một thông tin trong lời nói của Bạch Vân Bằng: “Tân Thu chỉ là một trong số đó, vậy tức là vẫn còn có những cao thủ hạng nhất khác?”
Sắc mặt Bạch Vân Bằng rất nghiêm trọng, gật đầu nói: “Bố biết được, thêm Tần Sơn, ở phía Bắc này ít nhất có năm người”.
“Sư phụ của con cũng là một trong số đó”.
Bạch Diệc Phi lập tức nghĩ đến Tử Y, kỳ thực khi nói đến Tân Thu chỉ là một trong số đó thì anh đã nghĩ ngay đến Tử Y rồi, bây giờ Bạch Vân Bằng cũng đã xác nhận, anh có chút kích động.
Lại cũng đồng thời cảm thấy bất mãn: bà già này sao mà giấu diếm kỹ thế? Còn có, nhìn Đạo Trưởng người ta xem, bị ăn đòn thì có sư phụ ra mặt bảo vệ, còn bản thân mình thì sao? Bị bao nhiêu người vây giết thế này, đến cái bóng cũng chả thấy đâu cả!
Chẳng qua anh cũng chỉ là nghĩ mà thôi, sau đó anh lại nghĩ đến một vấn đề khác.
Kỳ Kỳ cũng là đồ đệ của Tân Thu, bây giờ cô ta lại đi theo Bạch Diệc Phi, tại sao cô ta lại chẳng hề có chút hoảng loạn nào vậy? Dù sao thì bây giờ Tân Thu rõ ràng là đang đứng về phía Đạo Trưởng.
Bạch Diệc Phi quay đầu nhìn sang Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ dường như hiểu được suy nghĩ của Bạch Diệc Phi cho nên cô ta mới nói nhỏ: “Sư phụ từng nói, ông ấy chỉ phụ trách truyền dạy bản lĩnh cho chúng tôi, sẽ không can dự vào cuộc đời của chúng tôi, ông ấy sẽ không để bụng đến sự lựa chọn của chúng tôi”.
Bên này, Tần Sơn đột nhiên lắc lắc cổ, lại xoay xoay cổ tay rồi cà tưng nói: “Đến đây đi, chúng ta đập nhau một trận!”
Tân Thu khẽ cười: “Cậu đánh không lại tôi”.
Tần Sơn hừ mũi: “Cũng đã đến đây rồi, không đánh một trận hả?”
“Kết quả quá rõ ràng rồi, vẫn còn muốn đánh là lãng phí thời gian và lãng phí sức lực”, Tân Thu lắc đầu nói.
Tần Sơn nghe thấy câu này thì rất bực mình: “Thế con mẹ ông đến đây làm quái gì?”
Đối với thái độ của Tần Sơn, Tân Thu không hề để tâm đến mà vẫn duy trì nụ cười khẽ: “Một sự việc không có đúng hay sai, bởi vì mọi việc đều không có gì là tuyệt đối, nhưng sự việc thì buộc phải có một kết quả”.
“Tôi đến đây cũng không phải là để dẹp yên mọi chuyện, dù gì thì số người chết và người bị thương cũng quá nhiều, ắt hẳn mọi người đều cảm thấy không phục”.
“Hay là thế này, các cao thủ từ hạng hai trở lên đều không tham gia, sau đó hai bên tự chọn ra ba người tiến hành đánh tay đôi, ba trận thắng hai là thắng, thế nào?”
Lời này vừa nói xong thì mọi người đều im lặng.
Tần Sơn rất hào hứng vỗ vỗ lên ngực mình: “Không có vấn đề gì, chẳng qua là không cần nhiều quy tắc thế làm gì, một mình tôi đã đủ để đánh cho mấy người bò ra rồi”.
Đám người bên phía Đạo Trưởng tái mét cả mặt, con mẹ nó đến Đạo Trưởng mà anh còn đánh rõ là nhẹ nhàng như thế, mẹ kiếp ai mà dám đấu với anh nữa?
Lúc này, Tân Thu lên tiếng nhắc nhở: “Cậu là cao thủ hạng nhất, không được tham dự”.
Tần Sơn gầm lên: “Mẹ nó!”
Bạch Diệc Phi thấy vậy lập tức nói với Tần Sơn: “Người anh em, cảm ơn nhiều lắm, việc sau đây cứ để chúng tôi tự giải quyết đi”.
Tần Sơn hơi nghi ngờ hỏi: “Thật hả?”
Bạch Diệc Phi gật đầu.
Tần Sơn im lặng một lúc, dường như nhớ tới cái gì, sau đó lại nói với Bạch Diệc Phi: “Thế thì đến lúc đó anh phải nói như thế này với Chu Khúc Nhi, nói là tôi đã giúp đỡ mọi người, nên mọi người mới thoát khỏi nguy hiểm, nói là tôi cực kỳ giỏi!”
Bạch Diệc Phi: "...".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.