Chương 654: Thương lượng
Mai Bát Gia
28/02/2021
Lý Tuyết nói: “Sa Phi Dương đã chết rồi”.
Bạch Diệc Phi kinh ngạc. Nếu Sa Phi Dương đã chết rồi thì người bên cạnh anh lúc này là ai?
Kỳ Kỳ cảm nhận được sự bất thường của Bạch Diệc Phi thì vô cùng vui sướng: “Nhanh vậy mà anh đã gặp báo ứng rồi?”
Trong mắt cô ta, bị Bạch Diệc Phi “mát – xa” cho là một sự sỉ nhục khủng khiếp, sớm muộn anh cũng sẽ gặp báo ứng.
Bạch Diệc Phi gọi điện thoại cho Sa Phi Dương, cố giữ giọng điệu của mình như bình thường mà nói: “Chú Sa, bây giờ chú đang ở đâu?”
Sa Phi Dương nói chuyện đã lưu loát hơn nhiều: “Tôi đang đi dạo phố”.
Bạch Diệc Phi nói: “Phiền chú gửi định vị cho tôi, bây giờ tôi đi tìm chú”.
Sa Phi Dương hơi khựng lại, sau đó đáp: “Được”.
Bạch Diệc Phi sau khi cúp điện thoại thì cầm áo khoác chạy ra ngoài.
Kỳ Kỳ thấy vậy thì lập tức đi theo anh, còn hỏi: “Biểu hiện của tôi thế nào? Khi nào anh mới nói cho tôi?”
Lúc này, Bạch Diệc Phi không có tâm trạng lo mấy chuyện đó. Sau khi anh nhận được định vị của Sa Phi Dương thì lập tức đi tìm.
Bởi vì ông ta không cách quá xa nên anh đi bộ đến đó. Lúc đi qua ngõ nhỏ, Bạch Diệc Phi đột nhiên cảm thấy sống lưng phát lạnh vì thế lập tức quay đầu.
Kỳ Kỳ đang đứng ngay sau anh. Bạch Diệc Phi thở phào, đồng thời cau mày hỏi: “Cô theo tôi làm gì?”
Kỳ Kỳ nói: “Vậy anh nói cho tôi biết, anh trai tôi là ai?”
Bạch Diệc Phi lạnh lùng: “Cô cứ đi theo tôi thì tôi vĩnh viễn sẽ không nói cho cô biết”.
“Anh!”, Kỳ Kỳ rất tức giận nhưng cũng bất đắc dĩ, chỉ đành đứng yên tại chỗ.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng liếc cô ta một cái rồi mới đi tiếp.
Nhưng anh vừa đi được vài bước thì cảm thấy một trận gió nhẹ thổi qua.
Bạch Diệc Phi lập tức lùi sau vài bước, nâng cánh tay lên, sau đó liền cảm thấy cánh tay mình bị đánh trúng. Nỗi đau đớn khó mà diễn tả nổi ập đến, cơ thể đồng thời không chịu được mà lùi xuống vài bước.
Ngay sau đó, một người đàn ông mặc áo jacket đen xuất hiện trước mặt anh, ngăn anh lại.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy gã thì kinh ngạc.
Anh biết người này. Gã là cao thủ trẻ tuổi ở thủ đô, xếp hạng thứ 2, tên là Triệu Long.
Sau lưng Triệu Long là một đám người mặc áo, đeo khẩu trang đen. Bọn chúng xông tới bao vây Bạch Diệc Phi.
Tiếp đó, một người phụ nữ thân hình thon thả bước ra.
Người phụ nữ chỉ vào Bạch Diệc Phi, hung hăng nói: “Bạch Diệc Phi! Hôm nay không ai cứu được anh đâu!”
Bạch Diệc Phi nhìn cô ta thì hiểu ra. Cô ta là em gái Tùng Vưu Duy – Tùng Lệ Nhã, xem ra lần này cô ta đến báo thù cho anh trai.
Nhưng ngay cả Triệu Long, Bạch Diệc Phi cũng không đánh lại chứ đừng nói là cả đám người mặc đồ đen này. Hôm nay e rằng anh khó mà thoát được.
Bạch Diệc Phi biết là khó nhưng không sợ hãi. Điều anh sợ hãi là, anh một mình ra ngoài, đám người này sao biết được anh sẽ đi qua đây?
Sa Phi Dương?
Chỉ có ông ta biết, là ông ta chăng?
Không, nếu Sa Phi Dương muốn giết Bạch Diệc Phi thì vô cùng dễ dàng, cần gì phải gọi Tùng Lệ Nhã đến giết anh.
Tùng Lệ Nhã lạnh lùng: “Bạch Diệc Phi, hôm nay anh chết chắc rồi!”
Bạch Diệc Phi mau chóng ngắt mạch suy nghĩ, bình tĩnh nói: “Cô nên biết thành phố Thiên Bắc là địa bàn của tôi”.
“Thì thế nào?”, Tùng Lệ Nhã hoàn toàn không quan tâm: “Anh giết anh tôi, cho dù anh ở đâu tôi cũng sẽ đến báo thù”.
Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ, sau đó quay đầu nói với Kỳ Kỳ đang xem trò hay: “Cô nói nếu tôi chết rồi thì còn ai biết anh trai cô là ai nữa?”
Kỳ Kỳ đanh mặt trừng Bạch Diệc Phi, cắn răng cắn lợi đi đến: “Vô liêm sỉ!”
Tùng Lệ Nhã thấy Kỳ Kỳ đi đến thì coi thường: “Sau khi anh tôi chết, tôi cũng coi như phục anh, nhưng không ngờ anh chết đến nơi rồi lại lấy phụ nữ ra che chắn cho mình. Tôi đúng là nhìn nhầm anh”.
Bạch Diệc Phi nhìn Kỳ Kỳ, hỏi: “Cô cảm thấy cô ta rất yếu à?”
Kỳ Kỳ hầm hừ, không nói chuyện.
Tùng Lệ Nhã lại hỏi: “Chẳng lẽ không phải à?”
Bạch Diệc Phi nhún vai với Kỳ Kỳ: “Không phải tôi nói”.
Tùng Lệ Nhã lạnh lùng: “Triệu Long, phiền anh rồi”.
Nhìn dáng vẻ này thì có thể thấy bọn họ chưa từng gặp Kỳ Kỳ. Nghĩ lại cũng phải, phần lớn thời gian Kỳ Kỳ đều ở trong núi, rất ít khi ra ngoài.
Có ra thì cũng là vì giúp sư phụ hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, những người này chưa từng gặp cô ta cũng rất bình thường.
Triệu Long tiến lên hai bước, tốt bụng nói với Kỳ Kỳ: “Cô gái, tôi ra tay rất nặng, không khống chế được sức lực, không muốn bị thương thì tránh xa ra nếu không đến lúc bị đánh trúng lại nói tôi bắt nạt phụ nữ”.
Kỳ Kỳ đứng im bất động, sau đó trừng Bạch Diệc Phi: “Tôi giúp anh thì anh phải nói cho tôi”.
Bạch Diệc Phi bình thản trả lời: “Cô lấy chuyện này uy hiếp tôi? Tôi nói cho cô biết, cô không cần giúp tôi, cứ đứng nhìn tôi bị bọn họ đánh chết là được”.
“Anh!”, Kỳ Kỳ tức nổ phổi, hận không thể đấm cho Bạch Diệc Phi phát.
Nhưng cô ta cũng không còn cách nào.
Bạch Diệc Phi nói rồi, Thiên Bắc là địa bàn của anh ta. Nếu cô ta bị bắt thì một mình Sa Phi Dương cũng dư sức cho cô ta lãnh đủ.
Kỳ Kỳ thật ra không hiểu Bạch Diệc Phi, hoặc là nói cô ta chưa từng hiểu anh.
Ban đầu, cô ta bắt Bạch Diệc Phi lên Lam Đảo, thái độ với anh cũng không tốt. Hồi đầu anh rất nghe lời nhưng sau đó thì bắt đầu thoát khỏi sự không chế của cô ta, rồi còn cứu cả cô ta.
Sau này, bọn họ cùng phát hiện bí mật về số vàng, cô ta cho rằng anh sẽ giết mình nhưng anh không làm vậy.
Lần thứ hai đến động vàng, khi cô ta ném lựu đạn, cô ta cho rằng bọn họ sẽ bị chôn vùi trong động nhưng không hề, hơn nữa anh còn bất chấp tất cả bảo vệ cô ta.
Kỳ Kỳ không hiểu suy nghĩ của Bạch Diệc Phi. Nếu vì cô ta là em gái của anh em mình thì lại có một chuyện khó hiểu, vì sao anh lại nói ra?
Cứ ngấm ngầm giết cô ta không phải là xong sao? Như vậy cho dù là bí mật về đống vàng hay chuyện em gái của anh em thì cũng không ai biết.
Nhưng anh vẫn nói ra, sau đó tự khiến mình do dự.
Kỳ Kỳ thật sự không hiểu.
Thật ra có lúc Bạch Diệc Phi cũng không hiểu nổi chính mình. Rõ ràng có thể giải quyết một cách đơn giản nhưng anh cứ phải khiến mọi chuyện trở nên khó xử.
Lúc này, trong một góc ở phía xa, một người đàn ông mặc áo gió, đeo mặt nạ sắt, tóc vuốt mái lẩm bẩm: “Anh quá cảm tính, đây là nhược điểm trí mạng của anh. Nếu anh đã khuyết thiếu chỗ này thì tôi sẽ giúp anh bù vào”.
…
Bạch Diệc Phi và Kỳ Kỳ nói chuyện, hoàn toàn ngó lơ Tùng Lệ Nhã và Triệu Long khiến bọn họ rất tức giận.
Đặc biệt là Triệu Long. Gã còn cố ý nhắc nhở Kỳ Kỳ, kết quả cô ta không tránh ra thì thôi lại còn lơ gã.
Triệu Long lập tức sầm mặt, trầm giọng nói: “Trước nay chưa từng có ai dám coi thường tao như vậy, chúng mày rồi sẽ biết hậu quả!”
Nói xong, Triệu Long đột nhiên tiến lên một bước, vung quyền về phía Bạch Diệc Phi.
“Rầm!”
Người bay thẳng ra ngoài.
Nhưng người đó không phải Bạch Diệc Phi mà là Triệu Long.
Triệu Long văng khoảng hơn 10m rồi lăn ra đất.
“Hộc!”
Triệu Long phun ra một ngụm máu, ôm chặt bụng mình, kinh ngạc nhìn Kỳ Kỳ.
Đám người nhìn thấy cảnh này thì ngây như phỗng.
Kỳ Kỳ lúc nãy vẫn giữ nguyên tư thế, hai mắt trừng Bạch Diệc Phi, chân lại dơ lên. Có thể thấy được, cô ta đã cho Triệu Long một cước bay thẳng ra.
Sau đó, Kỳ Kỳ từ từ rút chân lại, lạnh lùng hỏi Bạch Diệc Phi: “Chẳng lẽ anh định dùng thân phận của anh tôi để lợi dụng tôi mãi mãi?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Đương nhiên là không”.
Ngừng một lát, anh lại nói: “Nhiều nhất là ba ngày. Sau khi xử lý xong xuôi mọi chuyện gần đây tôi sẽ nói với cô”.
Kỳ Kỳ không quá tin tưởng: “Ba ngày?”
Bạch Diệc Phi gật đầu, cười nói: “Có lẽ không đến ba ngày”.
Bạch Diệc Phi và Kỳ Kỳ vẫn ngó lơ đám người mà đàm phán, dường như đám người chưa từng xuất hiện.
Mà đám người thấy một cước vừa rồi của Kỳ Kỳ thì ai cũng phải hoài nghi thực lực của cô ta. Cô ta không phải là một cô gái yêu đuối mà là một cao thủ thực lực mạnh mẽ.
Bạch Diệc Phi kinh ngạc. Nếu Sa Phi Dương đã chết rồi thì người bên cạnh anh lúc này là ai?
Kỳ Kỳ cảm nhận được sự bất thường của Bạch Diệc Phi thì vô cùng vui sướng: “Nhanh vậy mà anh đã gặp báo ứng rồi?”
Trong mắt cô ta, bị Bạch Diệc Phi “mát – xa” cho là một sự sỉ nhục khủng khiếp, sớm muộn anh cũng sẽ gặp báo ứng.
Bạch Diệc Phi gọi điện thoại cho Sa Phi Dương, cố giữ giọng điệu của mình như bình thường mà nói: “Chú Sa, bây giờ chú đang ở đâu?”
Sa Phi Dương nói chuyện đã lưu loát hơn nhiều: “Tôi đang đi dạo phố”.
Bạch Diệc Phi nói: “Phiền chú gửi định vị cho tôi, bây giờ tôi đi tìm chú”.
Sa Phi Dương hơi khựng lại, sau đó đáp: “Được”.
Bạch Diệc Phi sau khi cúp điện thoại thì cầm áo khoác chạy ra ngoài.
Kỳ Kỳ thấy vậy thì lập tức đi theo anh, còn hỏi: “Biểu hiện của tôi thế nào? Khi nào anh mới nói cho tôi?”
Lúc này, Bạch Diệc Phi không có tâm trạng lo mấy chuyện đó. Sau khi anh nhận được định vị của Sa Phi Dương thì lập tức đi tìm.
Bởi vì ông ta không cách quá xa nên anh đi bộ đến đó. Lúc đi qua ngõ nhỏ, Bạch Diệc Phi đột nhiên cảm thấy sống lưng phát lạnh vì thế lập tức quay đầu.
Kỳ Kỳ đang đứng ngay sau anh. Bạch Diệc Phi thở phào, đồng thời cau mày hỏi: “Cô theo tôi làm gì?”
Kỳ Kỳ nói: “Vậy anh nói cho tôi biết, anh trai tôi là ai?”
Bạch Diệc Phi lạnh lùng: “Cô cứ đi theo tôi thì tôi vĩnh viễn sẽ không nói cho cô biết”.
“Anh!”, Kỳ Kỳ rất tức giận nhưng cũng bất đắc dĩ, chỉ đành đứng yên tại chỗ.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng liếc cô ta một cái rồi mới đi tiếp.
Nhưng anh vừa đi được vài bước thì cảm thấy một trận gió nhẹ thổi qua.
Bạch Diệc Phi lập tức lùi sau vài bước, nâng cánh tay lên, sau đó liền cảm thấy cánh tay mình bị đánh trúng. Nỗi đau đớn khó mà diễn tả nổi ập đến, cơ thể đồng thời không chịu được mà lùi xuống vài bước.
Ngay sau đó, một người đàn ông mặc áo jacket đen xuất hiện trước mặt anh, ngăn anh lại.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy gã thì kinh ngạc.
Anh biết người này. Gã là cao thủ trẻ tuổi ở thủ đô, xếp hạng thứ 2, tên là Triệu Long.
Sau lưng Triệu Long là một đám người mặc áo, đeo khẩu trang đen. Bọn chúng xông tới bao vây Bạch Diệc Phi.
Tiếp đó, một người phụ nữ thân hình thon thả bước ra.
Người phụ nữ chỉ vào Bạch Diệc Phi, hung hăng nói: “Bạch Diệc Phi! Hôm nay không ai cứu được anh đâu!”
Bạch Diệc Phi nhìn cô ta thì hiểu ra. Cô ta là em gái Tùng Vưu Duy – Tùng Lệ Nhã, xem ra lần này cô ta đến báo thù cho anh trai.
Nhưng ngay cả Triệu Long, Bạch Diệc Phi cũng không đánh lại chứ đừng nói là cả đám người mặc đồ đen này. Hôm nay e rằng anh khó mà thoát được.
Bạch Diệc Phi biết là khó nhưng không sợ hãi. Điều anh sợ hãi là, anh một mình ra ngoài, đám người này sao biết được anh sẽ đi qua đây?
Sa Phi Dương?
Chỉ có ông ta biết, là ông ta chăng?
Không, nếu Sa Phi Dương muốn giết Bạch Diệc Phi thì vô cùng dễ dàng, cần gì phải gọi Tùng Lệ Nhã đến giết anh.
Tùng Lệ Nhã lạnh lùng: “Bạch Diệc Phi, hôm nay anh chết chắc rồi!”
Bạch Diệc Phi mau chóng ngắt mạch suy nghĩ, bình tĩnh nói: “Cô nên biết thành phố Thiên Bắc là địa bàn của tôi”.
“Thì thế nào?”, Tùng Lệ Nhã hoàn toàn không quan tâm: “Anh giết anh tôi, cho dù anh ở đâu tôi cũng sẽ đến báo thù”.
Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ, sau đó quay đầu nói với Kỳ Kỳ đang xem trò hay: “Cô nói nếu tôi chết rồi thì còn ai biết anh trai cô là ai nữa?”
Kỳ Kỳ đanh mặt trừng Bạch Diệc Phi, cắn răng cắn lợi đi đến: “Vô liêm sỉ!”
Tùng Lệ Nhã thấy Kỳ Kỳ đi đến thì coi thường: “Sau khi anh tôi chết, tôi cũng coi như phục anh, nhưng không ngờ anh chết đến nơi rồi lại lấy phụ nữ ra che chắn cho mình. Tôi đúng là nhìn nhầm anh”.
Bạch Diệc Phi nhìn Kỳ Kỳ, hỏi: “Cô cảm thấy cô ta rất yếu à?”
Kỳ Kỳ hầm hừ, không nói chuyện.
Tùng Lệ Nhã lại hỏi: “Chẳng lẽ không phải à?”
Bạch Diệc Phi nhún vai với Kỳ Kỳ: “Không phải tôi nói”.
Tùng Lệ Nhã lạnh lùng: “Triệu Long, phiền anh rồi”.
Nhìn dáng vẻ này thì có thể thấy bọn họ chưa từng gặp Kỳ Kỳ. Nghĩ lại cũng phải, phần lớn thời gian Kỳ Kỳ đều ở trong núi, rất ít khi ra ngoài.
Có ra thì cũng là vì giúp sư phụ hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, những người này chưa từng gặp cô ta cũng rất bình thường.
Triệu Long tiến lên hai bước, tốt bụng nói với Kỳ Kỳ: “Cô gái, tôi ra tay rất nặng, không khống chế được sức lực, không muốn bị thương thì tránh xa ra nếu không đến lúc bị đánh trúng lại nói tôi bắt nạt phụ nữ”.
Kỳ Kỳ đứng im bất động, sau đó trừng Bạch Diệc Phi: “Tôi giúp anh thì anh phải nói cho tôi”.
Bạch Diệc Phi bình thản trả lời: “Cô lấy chuyện này uy hiếp tôi? Tôi nói cho cô biết, cô không cần giúp tôi, cứ đứng nhìn tôi bị bọn họ đánh chết là được”.
“Anh!”, Kỳ Kỳ tức nổ phổi, hận không thể đấm cho Bạch Diệc Phi phát.
Nhưng cô ta cũng không còn cách nào.
Bạch Diệc Phi nói rồi, Thiên Bắc là địa bàn của anh ta. Nếu cô ta bị bắt thì một mình Sa Phi Dương cũng dư sức cho cô ta lãnh đủ.
Kỳ Kỳ thật ra không hiểu Bạch Diệc Phi, hoặc là nói cô ta chưa từng hiểu anh.
Ban đầu, cô ta bắt Bạch Diệc Phi lên Lam Đảo, thái độ với anh cũng không tốt. Hồi đầu anh rất nghe lời nhưng sau đó thì bắt đầu thoát khỏi sự không chế của cô ta, rồi còn cứu cả cô ta.
Sau này, bọn họ cùng phát hiện bí mật về số vàng, cô ta cho rằng anh sẽ giết mình nhưng anh không làm vậy.
Lần thứ hai đến động vàng, khi cô ta ném lựu đạn, cô ta cho rằng bọn họ sẽ bị chôn vùi trong động nhưng không hề, hơn nữa anh còn bất chấp tất cả bảo vệ cô ta.
Kỳ Kỳ không hiểu suy nghĩ của Bạch Diệc Phi. Nếu vì cô ta là em gái của anh em mình thì lại có một chuyện khó hiểu, vì sao anh lại nói ra?
Cứ ngấm ngầm giết cô ta không phải là xong sao? Như vậy cho dù là bí mật về đống vàng hay chuyện em gái của anh em thì cũng không ai biết.
Nhưng anh vẫn nói ra, sau đó tự khiến mình do dự.
Kỳ Kỳ thật sự không hiểu.
Thật ra có lúc Bạch Diệc Phi cũng không hiểu nổi chính mình. Rõ ràng có thể giải quyết một cách đơn giản nhưng anh cứ phải khiến mọi chuyện trở nên khó xử.
Lúc này, trong một góc ở phía xa, một người đàn ông mặc áo gió, đeo mặt nạ sắt, tóc vuốt mái lẩm bẩm: “Anh quá cảm tính, đây là nhược điểm trí mạng của anh. Nếu anh đã khuyết thiếu chỗ này thì tôi sẽ giúp anh bù vào”.
…
Bạch Diệc Phi và Kỳ Kỳ nói chuyện, hoàn toàn ngó lơ Tùng Lệ Nhã và Triệu Long khiến bọn họ rất tức giận.
Đặc biệt là Triệu Long. Gã còn cố ý nhắc nhở Kỳ Kỳ, kết quả cô ta không tránh ra thì thôi lại còn lơ gã.
Triệu Long lập tức sầm mặt, trầm giọng nói: “Trước nay chưa từng có ai dám coi thường tao như vậy, chúng mày rồi sẽ biết hậu quả!”
Nói xong, Triệu Long đột nhiên tiến lên một bước, vung quyền về phía Bạch Diệc Phi.
“Rầm!”
Người bay thẳng ra ngoài.
Nhưng người đó không phải Bạch Diệc Phi mà là Triệu Long.
Triệu Long văng khoảng hơn 10m rồi lăn ra đất.
“Hộc!”
Triệu Long phun ra một ngụm máu, ôm chặt bụng mình, kinh ngạc nhìn Kỳ Kỳ.
Đám người nhìn thấy cảnh này thì ngây như phỗng.
Kỳ Kỳ lúc nãy vẫn giữ nguyên tư thế, hai mắt trừng Bạch Diệc Phi, chân lại dơ lên. Có thể thấy được, cô ta đã cho Triệu Long một cước bay thẳng ra.
Sau đó, Kỳ Kỳ từ từ rút chân lại, lạnh lùng hỏi Bạch Diệc Phi: “Chẳng lẽ anh định dùng thân phận của anh tôi để lợi dụng tôi mãi mãi?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Đương nhiên là không”.
Ngừng một lát, anh lại nói: “Nhiều nhất là ba ngày. Sau khi xử lý xong xuôi mọi chuyện gần đây tôi sẽ nói với cô”.
Kỳ Kỳ không quá tin tưởng: “Ba ngày?”
Bạch Diệc Phi gật đầu, cười nói: “Có lẽ không đến ba ngày”.
Bạch Diệc Phi và Kỳ Kỳ vẫn ngó lơ đám người mà đàm phán, dường như đám người chưa từng xuất hiện.
Mà đám người thấy một cước vừa rồi của Kỳ Kỳ thì ai cũng phải hoài nghi thực lực của cô ta. Cô ta không phải là một cô gái yêu đuối mà là một cao thủ thực lực mạnh mẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.