Chương 286: Tinh thần can đảm
Mai Bát Gia
05/01/2021
"Thấy chưa? Lão Trương", Tô Đại Lưu vỗ tay một cái, sau đó ông ta
quay sang nói với Bạch Diệc Phi: "Biết lượng sức mình chút đi, mau xuống xe. Đừng làm lỡ dở thời gian quay về của bọn tôi".
"À đúng rồi. Em gái xinh đẹp này thì không cần xuống, cứ ngồi trên xe không sao đâu", Tô Đại Lưu thấy Lý Tuyết thì nhanh chóng cười ha ha.
Đám cổ đông thấy thế thì đều nhìn Tô Đại Lưu với ánh mắt thương hại.
Đây là vợ của chủ tịch đấy!
Vậy mà ông ta lại dám liếc mắt với vợ chủ tịch trước mặt chủ tịch, ông ta thật sự can đảm!
Đám cổ đông trước đây bắt nạt vợ chủ tịch đều bị Bạch Diệc Phi đuổi việc hết. Đương nhiên Tô Đại Lưu không phải cổ đông của tập đoàn Hầu Tước, nhưng chắc chắn Bạch Diệc Phi sẽ không bỏ qua dễ dàng cho Tô Đại Lưu đâu.
Trương Vinh vô cùng oán hận Tô Đại Lưu, con mẹ nó, tên này không thể câm miệng được sao?
Cũng may Trương Vinh là một người vô cùng tinh ranh, cho dù trong lòng nghĩ thế nào thì trên mặt vẫn cười ha ha: "Lão Tô, xe này nhiều người quá, hay anh đi tới chiếc xe đằng trước đi, xe kia ít người, sẽ thoải mái hơn".
Tô Đại Lưu tỏ vẻ không hiểu nhìn Trương Vinh: "Xe này không phải chuẩn bị cho tôi sao? Người phải đi xuống là bọn họ mới đúng chứ?"
Bạch Diệc Phi không kiên nhẫn, anh nói một tiếng: "Trương Vinh, đuổi xuống xe nhanh".
Trương Vinh run rẩy, ông ta thấy Bạch Diệc Phi tức giận thì trong lòng thì trong lòng cũng nổi trận lôi đình, ông ta quay sang nói thẳng với Tô Đại Lưu: "Có nghe thấy không? Mau bước xuống!"
Tô Đại Lưu định mở miệng hỏi Bạch Diệc Phi tuổi gì mà dám đuổi ông ta xuống xe, nhưng lại bị Trương Vinh đập một cái vào gáy: "Chủ tịch bảo anh ra ngoài thì anh mau đi nhanh, điếc hả?"
"Như anh vừa nói đấy, không biết tự lượng sức?"
Tô Đại Lưu càng cảm thấy mơ hồ.
"Chủ tịch gì cơ?"
Trương Vinh thấy Bạch Diệc Phi quay đầu đi thì nhanh chóng nói thẳng: "Người trước mặt anh chính là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước đấy, anh còn giả mù hả? Chủ tịch đã lên tiếng rồi, anh còn không mau xuống xe ngay!"
Tô Đại Lưu lập tức trợn tròn hai mắt: "Anh nói gì cơ? Cậu ta là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước hả?"
“Nếu không thì sao? Anh nghĩ là ai hả?”, Trương Vinh tức giận nói.
Chết tiệt!
Tô Đại Lưu nhanh chóng toát mồ hôi.
"Chuyện này...chuyện này đều là hiểu lầm thôi..."
Bạch Diệc Phi đột nhiên xoay người lại, anh lạnh lùng nói: "Đi xuống mau!"
Tô Đại Lưu nghe thấy thế thì sợ hãi run rẩy: "Tôi sẽ xuống ngay, tôi sẽ xuống ngay bây giờ".
Nói xong thì Tô Đại Lưu cũng không dám nấn ná gì nữa, ông ta nghĩ tới những lời mới nói vừa rồi thì cảm thấy bản thân tiêu đời rồi.
Nhưng ông ta chưa kịp bước xuống thì Bạch Diệc Phi đã gọi ông ta lại.
"Chờ một chút!"
Tô Đại Lưu ngừng lại, ông ta sắp khóc đến nơi rồi: "Chủ... Chủ tịch...cậu…cậu muốn dặn dò gì sao..."
Trương Vinh cũng nhìn sang, ông ta tò mò không biết Bạch Diệc Phi muốn làm gì.
Bạch Diệc Phi gọi Tô Đại Lưu lại là vì đột nhiên nghĩ tới một vấn đề. Lần này có một trận chiến lớn đang chờ anh, anh sợ rằng chẳng bao lâu nữa những người đó sẽ biết.
Chuyện anh đến thủ đô, và chuyện anh biến thành một đứa trẻ sẽ không thể gạt được lâu.
Nhưng nếu như có người khác gánh hết mọi chuyện dùm anh thì sao?
Ví dụ như Tô Đại Lưu.
Bạch Diệc Phi nhìn về phía Trương Vinh, anh vừa định nói, nhưng khi thấy trên xe vẫn còn có nhiều cổ đông thì lại chuyển hướng: "Đừng làm trễ thời gian nữa, mau lái xe đi”.
Mặc dù Trương Vinh không hiểu chủ tịch đang muốn làm gì, nhưng chủ tịch nói gì thì thì cứ làm theo thôi.
Sau đó xe nhanh chóng khởi động.
Đúng lúc này bên ngoài đường cao tốc đột nhiên trở nên ồn ào.
"Giết người rồi! Có người giết người rồi!"
Một nhóm người nháo nhào lên, bọn họ nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Nhìn từ cửa kính xe chỉ có thể thấy mơ hồ, trong đám người ở phía trước có hai người đàn ông đang nằm đó. Mà trên cổ của hai người đó có máu chảy ra, có vẻ đã bị ai cắt cổ.
Không bao lâu sau cảnh sát cũng nhanh chóng tới duy trì trật tự.
Bạch Diệc Phi không quan tâm nhiều, xe nhanh chóng chạy đi.
Người đàn ông nhìn có vẻ tàn nhẫn kia thấy thế thì nhìn Bạch Diệc Phi với ánh mắt thâm thúy, sau đó gã nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nếu Bạch Diệc Phi ở lại đó thì sẽ phát hiện ra cô gái béo ngồi bên cạnh Tô Đại Lưu trước đó đã lặng lẽ tách ra khỏi đám đông.
Trong toilet, cô gái đó đang gọi điện thoại.
"Đã xử lý hết tất cả, cậu chủ đã an toàn".
"Bảo vệ cậu chủ".
"Vâng, tôi hiểu rồi".
......
Nửa giờ sau, khi đến Hầu Tước thì những cổ đông khác nhanh chóng xuống xe. Nhưng Bạch Diệc Phi lại giữ Trương Vinh lại.
"Sao các ông biết tôi sẽ đến đây?"
Trương Vinh nghe thấy thế thì thành thật trả lời: "Một người tên Trần Hạo đã thông báo cho chúng tôi. Hắn ta nói là người của anh".
Bạch Diệc Phi nghe thấy thế thì nhíu mày. Nguy rồi!
Anh hoàn toàn không biết điều này. Vừa rồi ở nhà ga cao tốc cũng như trong xe, anh đã hoàn toàn quên mất việc phải giả bộ trẻ con. Những cổ đông kia chắc chắn đã nhận ra.
Anh vất vả lắm mới có thể thoát khỏi vòng xoáy đó, vậy mà giờ lại bị kéo vào.
Bạch Diệc Phi xoa mày: "Bảo bọn họ giữ kín chuyện tôi trở về từ thủ đô nghe chưa?"
Trương Vinh lập tức hiểu ra: "Vâng, tôi hiểu rồi".
Thật ra trong Hầu Tước ngoại từ Long Linh Linh thì Trương Vinh là người duy nhất biết Bạch Diệc Phi bình thường. Vì thế ban nãy ông ta mới không hề ngạc nhiên mà còn quên nhắc nhở Bạch Diệc Phi.
Lúc này Bạch Diệc Phi nhắc tới thì ông ta mới nhớ ra, ông ta cảm thấy có chút sợ hãi. Ông ta quên nhắc chủ tịch, liệu chủ tịch có trách ông ta không?
"Từ nay về sau người này sẽ là chủ tịch Hầu Tước".
Tô Đại Lưu nghe thấy vậy thì tưởng Bạch Diệc Phi muốn trả đũa, ông ta đột nhiên bật khóc: "Chủ tịch, tôi biết tôi sai rồi, xin cậu hãy tha cho tôi!"
Đám cổ đông thấy thế thì đều nhìn Tô Đại Lưu với ánh mắt thương hại.
Đây là vợ của chủ tịch đấy!
Vậy mà ông ta lại dám liếc mắt với vợ chủ tịch trước mặt chủ tịch, ông ta thật sự can đảm!
Đám cổ đông trước đây bắt nạt vợ chủ tịch đều bị Bạch Diệc Phi đuổi việc hết. Đương nhiên Tô Đại Lưu không phải cổ đông của tập đoàn Hầu Tước, nhưng chắc chắn Bạch Diệc Phi sẽ không bỏ qua dễ dàng cho Tô Đại Lưu đâu.
Trương Vinh vô cùng oán hận Tô Đại Lưu, con mẹ nó, tên này không thể câm miệng được sao?
Cũng may Trương Vinh là một người vô cùng tinh ranh, cho dù trong lòng nghĩ thế nào thì trên mặt vẫn cười ha ha: "Lão Tô, xe này nhiều người quá, hay anh đi tới chiếc xe đằng trước đi, xe kia ít người, sẽ thoải mái hơn".
Tô Đại Lưu tỏ vẻ không hiểu nhìn Trương Vinh: "Xe này không phải chuẩn bị cho tôi sao? Người phải đi xuống là bọn họ mới đúng chứ?"
Bạch Diệc Phi không kiên nhẫn, anh nói một tiếng: "Trương Vinh, đuổi xuống xe nhanh".
Trương Vinh run rẩy, ông ta thấy Bạch Diệc Phi tức giận thì trong lòng thì trong lòng cũng nổi trận lôi đình, ông ta quay sang nói thẳng với Tô Đại Lưu: "Có nghe thấy không? Mau bước xuống!"
Tô Đại Lưu định mở miệng hỏi Bạch Diệc Phi tuổi gì mà dám đuổi ông ta xuống xe, nhưng lại bị Trương Vinh đập một cái vào gáy: "Chủ tịch bảo anh ra ngoài thì anh mau đi nhanh, điếc hả?"
"Như anh vừa nói đấy, không biết tự lượng sức?"
Tô Đại Lưu càng cảm thấy mơ hồ.
"Chủ tịch gì cơ?"
Trương Vinh thấy Bạch Diệc Phi quay đầu đi thì nhanh chóng nói thẳng: "Người trước mặt anh chính là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước đấy, anh còn giả mù hả? Chủ tịch đã lên tiếng rồi, anh còn không mau xuống xe ngay!"
Tô Đại Lưu lập tức trợn tròn hai mắt: "Anh nói gì cơ? Cậu ta là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước hả?"
“Nếu không thì sao? Anh nghĩ là ai hả?”, Trương Vinh tức giận nói.
Chết tiệt!
Tô Đại Lưu nhanh chóng toát mồ hôi.
"Chuyện này...chuyện này đều là hiểu lầm thôi..."
Bạch Diệc Phi đột nhiên xoay người lại, anh lạnh lùng nói: "Đi xuống mau!"
Tô Đại Lưu nghe thấy thế thì sợ hãi run rẩy: "Tôi sẽ xuống ngay, tôi sẽ xuống ngay bây giờ".
Nói xong thì Tô Đại Lưu cũng không dám nấn ná gì nữa, ông ta nghĩ tới những lời mới nói vừa rồi thì cảm thấy bản thân tiêu đời rồi.
Nhưng ông ta chưa kịp bước xuống thì Bạch Diệc Phi đã gọi ông ta lại.
"Chờ một chút!"
Tô Đại Lưu ngừng lại, ông ta sắp khóc đến nơi rồi: "Chủ... Chủ tịch...cậu…cậu muốn dặn dò gì sao..."
Trương Vinh cũng nhìn sang, ông ta tò mò không biết Bạch Diệc Phi muốn làm gì.
Bạch Diệc Phi gọi Tô Đại Lưu lại là vì đột nhiên nghĩ tới một vấn đề. Lần này có một trận chiến lớn đang chờ anh, anh sợ rằng chẳng bao lâu nữa những người đó sẽ biết.
Chuyện anh đến thủ đô, và chuyện anh biến thành một đứa trẻ sẽ không thể gạt được lâu.
Nhưng nếu như có người khác gánh hết mọi chuyện dùm anh thì sao?
Ví dụ như Tô Đại Lưu.
Bạch Diệc Phi nhìn về phía Trương Vinh, anh vừa định nói, nhưng khi thấy trên xe vẫn còn có nhiều cổ đông thì lại chuyển hướng: "Đừng làm trễ thời gian nữa, mau lái xe đi”.
Mặc dù Trương Vinh không hiểu chủ tịch đang muốn làm gì, nhưng chủ tịch nói gì thì thì cứ làm theo thôi.
Sau đó xe nhanh chóng khởi động.
Đúng lúc này bên ngoài đường cao tốc đột nhiên trở nên ồn ào.
"Giết người rồi! Có người giết người rồi!"
Một nhóm người nháo nhào lên, bọn họ nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Nhìn từ cửa kính xe chỉ có thể thấy mơ hồ, trong đám người ở phía trước có hai người đàn ông đang nằm đó. Mà trên cổ của hai người đó có máu chảy ra, có vẻ đã bị ai cắt cổ.
Không bao lâu sau cảnh sát cũng nhanh chóng tới duy trì trật tự.
Bạch Diệc Phi không quan tâm nhiều, xe nhanh chóng chạy đi.
Người đàn ông nhìn có vẻ tàn nhẫn kia thấy thế thì nhìn Bạch Diệc Phi với ánh mắt thâm thúy, sau đó gã nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nếu Bạch Diệc Phi ở lại đó thì sẽ phát hiện ra cô gái béo ngồi bên cạnh Tô Đại Lưu trước đó đã lặng lẽ tách ra khỏi đám đông.
Trong toilet, cô gái đó đang gọi điện thoại.
"Đã xử lý hết tất cả, cậu chủ đã an toàn".
"Bảo vệ cậu chủ".
"Vâng, tôi hiểu rồi".
......
Nửa giờ sau, khi đến Hầu Tước thì những cổ đông khác nhanh chóng xuống xe. Nhưng Bạch Diệc Phi lại giữ Trương Vinh lại.
"Sao các ông biết tôi sẽ đến đây?"
Trương Vinh nghe thấy thế thì thành thật trả lời: "Một người tên Trần Hạo đã thông báo cho chúng tôi. Hắn ta nói là người của anh".
Bạch Diệc Phi nghe thấy thế thì nhíu mày. Nguy rồi!
Anh hoàn toàn không biết điều này. Vừa rồi ở nhà ga cao tốc cũng như trong xe, anh đã hoàn toàn quên mất việc phải giả bộ trẻ con. Những cổ đông kia chắc chắn đã nhận ra.
Anh vất vả lắm mới có thể thoát khỏi vòng xoáy đó, vậy mà giờ lại bị kéo vào.
Bạch Diệc Phi xoa mày: "Bảo bọn họ giữ kín chuyện tôi trở về từ thủ đô nghe chưa?"
Trương Vinh lập tức hiểu ra: "Vâng, tôi hiểu rồi".
Thật ra trong Hầu Tước ngoại từ Long Linh Linh thì Trương Vinh là người duy nhất biết Bạch Diệc Phi bình thường. Vì thế ban nãy ông ta mới không hề ngạc nhiên mà còn quên nhắc nhở Bạch Diệc Phi.
Lúc này Bạch Diệc Phi nhắc tới thì ông ta mới nhớ ra, ông ta cảm thấy có chút sợ hãi. Ông ta quên nhắc chủ tịch, liệu chủ tịch có trách ông ta không?
"Từ nay về sau người này sẽ là chủ tịch Hầu Tước".
Tô Đại Lưu nghe thấy vậy thì tưởng Bạch Diệc Phi muốn trả đũa, ông ta đột nhiên bật khóc: "Chủ tịch, tôi biết tôi sai rồi, xin cậu hãy tha cho tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.