Chương 927: Tôi cần sự ủng hộ của anh
Mai Bát Gia
12/04/2021
Biểu hiện ban nãy của Vân Anh thoạt nhìn giống như thủ lĩnh đang phẫn nộ, dáng vẻ đó thật sự muốn lên tìm Bạch Diệc Phi báo thù.
Vân Anh cười, nói: “Thật ra ban nãy anh có cơ hội giết tôi, tại sao anh không làm thế?”
Bạch Diệc Phi ngây người ra.
Vân Anh cố ý nói đùa: “Không nỡ giết tôi hả?”
Bạch Diệc Phi thấy cô ta như vậy thì không khỏi thấy ghê tởm: “Không có tại sao cả, chỉ là muốn hỏi cô chút chuyện”.
“Ố?”, Vân Anh nghi hoặc chớp chớp mắt, sau đó lộ ra ý cười: “Muốn hỏi gì?”
Bạch Diệc Phi dường như sợ cô ta lật mặt nên vội nói luôn: “Bây giờ cứ nói chuyện chính trước nhé”.
“Được”, Vân Anh nhún vai, nói.
Sau đó Bạch Diệc Phi đi đến trước mặt Ngô Cường, từ quần áo của Ngô Cường lấy ra một quân cờ nhỏ màu đỏ.
Còn người Nam Môn ở bên dưới, vốn tưởng Vân Anh đang thị uy cho mình nhưng sau đó mới phát hiện ra thủ lĩnh của họ lại đang nói chuyện với Bạch Diệc Phi.
Đây là chuyện gì vậy?
Sao cảm giác họ quen nhau vậy?
Tiếp đó, họ nhìn thấy Bạch Diệc Phi lấy quân cờ rồi lắc lắc trên không trung.
Người Nam Môn nhìn thấy cảnh này thì ai nấy cũng đều đờ đẫn người. Tiếp đó truyền đến tiếng nổ vang trời.
“Bùm”.
“Bùm”, những tiếng nổ lớn vang lên dưới sườn núi.
Đất cát bị nổ bay lên không trung, bao phủ đất trời.
“A…”, một lát sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Đám người đó đều bị nổ tung, thậm chí còn bị nổ thịt nát xương tan. Còn ai phản ứng nhanh thì đều xoay người bỏ chạy. Đáng tiếc là đều không kịp vì tiếp đó là những trận nổ liên hoàn.
“Bùm!”
“Bùm!”
Còn đám Trịnh Tùng sau khi nhìn thấy cảnh này thì đều ngây người ra. Họ hoàn toàn không tin nhìn Bạch Diệc Phi ở trên sườn núi.
Bùn đất bay lên do vụ nổ, lúc này hòa lẫn với nước mưa nên vô tình chắn đi tầm nhìn của mọi người.
Nhưng họ vẫn có thể nhìn thấy Bạch Diệc Phi đứng ở đó lạnh lùng nhìn cảnh này.
Lúc này họ mới biết, những lời mà ban nãy Bạch Diệc Phi nói đều là thật. Anh thật sự có chôn thuốc nổ. Nhưng vị trí chôn thuốc nổ không phải là trên sườn núi mà là dưới.
Chắc là Vân Anh cảm nhận được nên mới chạy lên trên. Chứ Bạch Diệc Phi không hề thông báo trước cho cô ta.
Đây chính là lý do tại sao Vân Anh ban nãy nói có cơ hội giết cả cô ta.
Nếu như nói tại sao không giết Vân Anh, thật ra Bạch Diệc Phi cũng không biết. Anh chỉ cảm thấy cô ta không giống với những người Nam Môn này, vì vậy chưa ra tay tàn độc với cô ta.
Hoặc có lẽ vì anh đồng ý giúp cô ta đoạt được vị trí thủ lĩnh của liên minh võ giả chăng?
Vân Anh nhìn Bạch Diệc Phi một cái, lại hỏi: “Tại sao anh không giết tôi?”
Bạch Diệc Phi không đáp lại mà chỉ hỏi một câu không liên quan: “Tôi muốn biết rốt cuộc cô là nam hay nữ?”
Vân Anh ngây người ra, tiếp đó cười kiều diễm với Bạch Diệc Phi, rồi chỉ vào ngực mình, nói: “Anh có muốn sờ thử không?”
Bạch Diệc Phi: “…”.
Bạch Diệc Phi không hiểu, Vân Anh là cao thủ lợi hại như vậy mà sao cứ thích… Đóng giả nữ?
Haiz! Ok! Nhìn tuổi tác thì đúng là tuổi thiếu nữ rồi!
Bạch Diệc Phi không muốn hỏi tiếp và cũng không nhìn ‘cô ta’ mà quay đầu nhìn những người Nam Môn bên dưới.
Những người bị nổ ban nãy đều chết cả rồi. Không còn một ai!
Vân Anh không để ý gì mà cười hỏi: “Nhìn thấy thành ý của tôi chưa?”
“Đây không phải là tất cả”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói. Đây không phải là toàn bộ người của Nam Môn đến xâm lược lần này.
Vân Anh nghe thấy vậy thì sầm mặt lại, nói: “Tôi nói này, khẩu vị của anh lớn quá đấy”.
Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng, nói: “Nhưng cô đã hứa với tôi là toàn bộ mà”.
Vân Anh ho khan hai tiếng, lập tức nói với vẻ mặt tủi thân: “Đã nói là tiền trao cháo múc rồi, giao dịch như chúng ta không được rồi. Như này chẳng phải là chỉ đặt cọc trước hay sao?”
“Chỉ cần anh giúp tôi đoạt được chức thủ lĩnh liên minh võ giả thì tôi sẽ giao phần còn lại cho anh. Công bằng rồi, đúng không?”
Bạch Diệc Phi trầm ngâm một lát, sau đó hỏi: “Phần còn lại là bao nhiêu?”
“Tầm… Hai phần ba”, Vân Anh nhún vai, nói.
Nói như vậy, những người chết hôm nay chỉ có một phần ba thôi, hai phần ba còn lại không biết là bao nhiêu.
Vì vậy, Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng, nói: “Nếu như đây gọi là thành ý vậy thì tôi không biết thế nào là thành ý nữa”.
Vân Anh không khỏi phẫn nộ, nói: “Lẽ nào đây còn không được gọi là thành ý. Tôi đã để cho anh một lần giết bao nhiêu người Nam Môn rồi”.
Bạch Diệc Phi lại lắc đầu nói: “Những người này không phải là người của cô. Vì vậy, cô chỉ đang lợi dụng tôi giúp cô tiêu diệt kẻ địch của cô thôi”.
Lời nói vừa dứt, Vân Anh đơ người luôn. Tiếp đó cô ta cười nói: “Bạch Diệc Phi! Anh quả nhiên rất thông minh”.
“Đúng vậy! Đám người này không phải là của tôi”.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn cô ta, nói: “Vì vậy, người của cô hay còn gọi là thân tín thì cô sẽ không để tôi giết đâu. Đúng không?”
“Đúng”, Vân Anh gật đầu đáp.
Bạch Diệc Phi phẫn nộ quát: “Mẹ kiếp! Đây mà gọi là thành ý à?”
Cô ta nhìn Bạch Diệc Phi, cười nói: “Bởi vì tôi không có thân tín”.
“Ha ha?”, Bạch Diệc Phi ngây người ra, có chút đờ đẫn.
“Không phải chứ?”, Bạch Diệc Phi khó tin, một người muốn làm việc lớn mà không có thân tín được sao?
Còn Vân Anh khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi không tin mình thì lập tức phẫn nộ, nói: “Tôi nói này, bệnh đa nghi của anh nặng lắm à? Phải nói thế nào anh mới tin?”
“Tôi nói tôi hai mươi hai tuổi anh không tin, tôi nói thật lòng muốn hợp tác với anh, anh vẫn không tin. Anh muốn biết tôi là nam hay nữ, bảo anh đến sờ thử thì anh không đến. Tôi nói tôi không có thân tín, mẹ kiếp, anh vẫn không tin”.
“Tôi phải nói thế nào, anh mới tin hả?”
Đối mặt với sự phẫn nộ của cô ta, Bạch Diệc Phi rất bình tĩnh nói: “Tôi vẫn muốn hỏi câu nữa”.
“Anh hỏi đi!”, Vân Anh hừ lạnh một tiếng.
Bạch Diệc Phi hỏi: “Tại sao cô lại muốn hợp tác với tôi”.
Từ lúc nhìn thấy Vân Anh nói muốn hợp tác với mình thì Bạch Diệc Phi rất hoài nghi. Anh nghĩ không thông, tại sao cô ta lại muốn hợp tác với mình? Ở phía họ, anh không phải là người mạnh nhất.
Khi anh hỏi Tử Y thì cô ta nói, những người trẻ làm loạn, cô ta không tham gia.
Vân Anh trầm ngâm một lúc mới nói: “Tôi cần sự ủng hộ của anh”.
“Ủng hộ?”, Bạch Diệc Phi ngây người hỏi: “Ủng hộ thế nào?”
Vân Anh thở dài rồi mới chậm rãi giải thích: “Mấy năm nay sở dĩ liên minh võ giả Nam Môn có thể chống đỡ được Nam Môn đều dựa vào tài lực mà Lương Minh Nguyệt ủng hộ”.
“Nếu như tôi trở thành thủ lĩnh mới, Lương Minh Nguyệt coi thường tôi, lúc đó tôi cần sự ủng hộ của anh”.
“Để báo đáp, tôi sẽ giúp anh mở rộng thị trường ở Nam Môn cho anh thuận tiện hơn”.
Bạch Diệc Phi đã hiểu, ủng hộ về tài lực thì anh thật sự có thể làm được.
Vân Anh cười, nói: “Thật ra ban nãy anh có cơ hội giết tôi, tại sao anh không làm thế?”
Bạch Diệc Phi ngây người ra.
Vân Anh cố ý nói đùa: “Không nỡ giết tôi hả?”
Bạch Diệc Phi thấy cô ta như vậy thì không khỏi thấy ghê tởm: “Không có tại sao cả, chỉ là muốn hỏi cô chút chuyện”.
“Ố?”, Vân Anh nghi hoặc chớp chớp mắt, sau đó lộ ra ý cười: “Muốn hỏi gì?”
Bạch Diệc Phi dường như sợ cô ta lật mặt nên vội nói luôn: “Bây giờ cứ nói chuyện chính trước nhé”.
“Được”, Vân Anh nhún vai, nói.
Sau đó Bạch Diệc Phi đi đến trước mặt Ngô Cường, từ quần áo của Ngô Cường lấy ra một quân cờ nhỏ màu đỏ.
Còn người Nam Môn ở bên dưới, vốn tưởng Vân Anh đang thị uy cho mình nhưng sau đó mới phát hiện ra thủ lĩnh của họ lại đang nói chuyện với Bạch Diệc Phi.
Đây là chuyện gì vậy?
Sao cảm giác họ quen nhau vậy?
Tiếp đó, họ nhìn thấy Bạch Diệc Phi lấy quân cờ rồi lắc lắc trên không trung.
Người Nam Môn nhìn thấy cảnh này thì ai nấy cũng đều đờ đẫn người. Tiếp đó truyền đến tiếng nổ vang trời.
“Bùm”.
“Bùm”, những tiếng nổ lớn vang lên dưới sườn núi.
Đất cát bị nổ bay lên không trung, bao phủ đất trời.
“A…”, một lát sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Đám người đó đều bị nổ tung, thậm chí còn bị nổ thịt nát xương tan. Còn ai phản ứng nhanh thì đều xoay người bỏ chạy. Đáng tiếc là đều không kịp vì tiếp đó là những trận nổ liên hoàn.
“Bùm!”
“Bùm!”
Còn đám Trịnh Tùng sau khi nhìn thấy cảnh này thì đều ngây người ra. Họ hoàn toàn không tin nhìn Bạch Diệc Phi ở trên sườn núi.
Bùn đất bay lên do vụ nổ, lúc này hòa lẫn với nước mưa nên vô tình chắn đi tầm nhìn của mọi người.
Nhưng họ vẫn có thể nhìn thấy Bạch Diệc Phi đứng ở đó lạnh lùng nhìn cảnh này.
Lúc này họ mới biết, những lời mà ban nãy Bạch Diệc Phi nói đều là thật. Anh thật sự có chôn thuốc nổ. Nhưng vị trí chôn thuốc nổ không phải là trên sườn núi mà là dưới.
Chắc là Vân Anh cảm nhận được nên mới chạy lên trên. Chứ Bạch Diệc Phi không hề thông báo trước cho cô ta.
Đây chính là lý do tại sao Vân Anh ban nãy nói có cơ hội giết cả cô ta.
Nếu như nói tại sao không giết Vân Anh, thật ra Bạch Diệc Phi cũng không biết. Anh chỉ cảm thấy cô ta không giống với những người Nam Môn này, vì vậy chưa ra tay tàn độc với cô ta.
Hoặc có lẽ vì anh đồng ý giúp cô ta đoạt được vị trí thủ lĩnh của liên minh võ giả chăng?
Vân Anh nhìn Bạch Diệc Phi một cái, lại hỏi: “Tại sao anh không giết tôi?”
Bạch Diệc Phi không đáp lại mà chỉ hỏi một câu không liên quan: “Tôi muốn biết rốt cuộc cô là nam hay nữ?”
Vân Anh ngây người ra, tiếp đó cười kiều diễm với Bạch Diệc Phi, rồi chỉ vào ngực mình, nói: “Anh có muốn sờ thử không?”
Bạch Diệc Phi: “…”.
Bạch Diệc Phi không hiểu, Vân Anh là cao thủ lợi hại như vậy mà sao cứ thích… Đóng giả nữ?
Haiz! Ok! Nhìn tuổi tác thì đúng là tuổi thiếu nữ rồi!
Bạch Diệc Phi không muốn hỏi tiếp và cũng không nhìn ‘cô ta’ mà quay đầu nhìn những người Nam Môn bên dưới.
Những người bị nổ ban nãy đều chết cả rồi. Không còn một ai!
Vân Anh không để ý gì mà cười hỏi: “Nhìn thấy thành ý của tôi chưa?”
“Đây không phải là tất cả”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói. Đây không phải là toàn bộ người của Nam Môn đến xâm lược lần này.
Vân Anh nghe thấy vậy thì sầm mặt lại, nói: “Tôi nói này, khẩu vị của anh lớn quá đấy”.
Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng, nói: “Nhưng cô đã hứa với tôi là toàn bộ mà”.
Vân Anh ho khan hai tiếng, lập tức nói với vẻ mặt tủi thân: “Đã nói là tiền trao cháo múc rồi, giao dịch như chúng ta không được rồi. Như này chẳng phải là chỉ đặt cọc trước hay sao?”
“Chỉ cần anh giúp tôi đoạt được chức thủ lĩnh liên minh võ giả thì tôi sẽ giao phần còn lại cho anh. Công bằng rồi, đúng không?”
Bạch Diệc Phi trầm ngâm một lát, sau đó hỏi: “Phần còn lại là bao nhiêu?”
“Tầm… Hai phần ba”, Vân Anh nhún vai, nói.
Nói như vậy, những người chết hôm nay chỉ có một phần ba thôi, hai phần ba còn lại không biết là bao nhiêu.
Vì vậy, Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng, nói: “Nếu như đây gọi là thành ý vậy thì tôi không biết thế nào là thành ý nữa”.
Vân Anh không khỏi phẫn nộ, nói: “Lẽ nào đây còn không được gọi là thành ý. Tôi đã để cho anh một lần giết bao nhiêu người Nam Môn rồi”.
Bạch Diệc Phi lại lắc đầu nói: “Những người này không phải là người của cô. Vì vậy, cô chỉ đang lợi dụng tôi giúp cô tiêu diệt kẻ địch của cô thôi”.
Lời nói vừa dứt, Vân Anh đơ người luôn. Tiếp đó cô ta cười nói: “Bạch Diệc Phi! Anh quả nhiên rất thông minh”.
“Đúng vậy! Đám người này không phải là của tôi”.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn cô ta, nói: “Vì vậy, người của cô hay còn gọi là thân tín thì cô sẽ không để tôi giết đâu. Đúng không?”
“Đúng”, Vân Anh gật đầu đáp.
Bạch Diệc Phi phẫn nộ quát: “Mẹ kiếp! Đây mà gọi là thành ý à?”
Cô ta nhìn Bạch Diệc Phi, cười nói: “Bởi vì tôi không có thân tín”.
“Ha ha?”, Bạch Diệc Phi ngây người ra, có chút đờ đẫn.
“Không phải chứ?”, Bạch Diệc Phi khó tin, một người muốn làm việc lớn mà không có thân tín được sao?
Còn Vân Anh khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi không tin mình thì lập tức phẫn nộ, nói: “Tôi nói này, bệnh đa nghi của anh nặng lắm à? Phải nói thế nào anh mới tin?”
“Tôi nói tôi hai mươi hai tuổi anh không tin, tôi nói thật lòng muốn hợp tác với anh, anh vẫn không tin. Anh muốn biết tôi là nam hay nữ, bảo anh đến sờ thử thì anh không đến. Tôi nói tôi không có thân tín, mẹ kiếp, anh vẫn không tin”.
“Tôi phải nói thế nào, anh mới tin hả?”
Đối mặt với sự phẫn nộ của cô ta, Bạch Diệc Phi rất bình tĩnh nói: “Tôi vẫn muốn hỏi câu nữa”.
“Anh hỏi đi!”, Vân Anh hừ lạnh một tiếng.
Bạch Diệc Phi hỏi: “Tại sao cô lại muốn hợp tác với tôi”.
Từ lúc nhìn thấy Vân Anh nói muốn hợp tác với mình thì Bạch Diệc Phi rất hoài nghi. Anh nghĩ không thông, tại sao cô ta lại muốn hợp tác với mình? Ở phía họ, anh không phải là người mạnh nhất.
Khi anh hỏi Tử Y thì cô ta nói, những người trẻ làm loạn, cô ta không tham gia.
Vân Anh trầm ngâm một lúc mới nói: “Tôi cần sự ủng hộ của anh”.
“Ủng hộ?”, Bạch Diệc Phi ngây người hỏi: “Ủng hộ thế nào?”
Vân Anh thở dài rồi mới chậm rãi giải thích: “Mấy năm nay sở dĩ liên minh võ giả Nam Môn có thể chống đỡ được Nam Môn đều dựa vào tài lực mà Lương Minh Nguyệt ủng hộ”.
“Nếu như tôi trở thành thủ lĩnh mới, Lương Minh Nguyệt coi thường tôi, lúc đó tôi cần sự ủng hộ của anh”.
“Để báo đáp, tôi sẽ giúp anh mở rộng thị trường ở Nam Môn cho anh thuận tiện hơn”.
Bạch Diệc Phi đã hiểu, ủng hộ về tài lực thì anh thật sự có thể làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.