Chương 442: Trả thù cho Tùng Vưu Duy
Mai Bát Gia
24/01/2021
Trường Tiễu đã từng đi điều tra riêng về Bạch Diệc Phi, người mà Bạch Diệc Phi để tâm đến nhất chính là Lý Tuyết vợ của anh ta, trước đó muốn hẹn gặp riêng Bạch Diệc Phi để giải quyết chuyện giữa bọn họ thì Bạch
Diệc Phi lại không thèm đếm xỉa gì đến mình.
Lần này anh ta dùng Lý Tuyết để uy hiếp Bạch Diệc Phi, anh ta không
tin Bạch Diệc Phi còn tiếp tục không đếm xỉa gì đến mình nữa.
“Tối nay 8 giờ, xưởng sản xuất giấy đã đóng cửa ở ngoại ô phía Nam thành phố, một mình anh đến, chúng ta quyết đầu với nhau một trận, nếu như anh thắng thì sau này tôi sẽ không tiếp tục đến tìm anh trả thù nữa”, giọng nói của Trường Tiễu đều đều.
Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Vậy nếu như tôi thua thì sao?”
“Nếu thua thì anh phải ngoan ngoãn để cho tôi trả thù”, Trường Tiễu trả lời.
Bạch Diệc Phi yên lặng hồi lâu mới nghiến răng trả lời: “Được”.
…
Lúc ngồi trong văn phòng làm việc, Bạch Diệc Phi nhíu chặt mày suy nghĩ, Trường Tiếu muốn anh một mình đến chỗ hẹn, như vậy thì anh ta đang lo sợ người ở bên cạnh mình, cho nên, nếu quyết đấu riêng thì anh ta sẽ có khả năng để giết được mình.
“Ai giết ai, còn chưa chắc đâu!”
Nếu như là trước đây thì Bạch Diệc Phi chắc chắn sẽ thua, nhưng bây giờ mà không thử, thì ai biết được?
Buổi chiều, Bạch Diệc Phi vẫn quyết định nói cho Bạch Hổ và Từ Lãng chuyện này, anh sẽ không ngu đến mức đi một mình đến đó, Bạch Hổ và Từ Lãng có thể đi theo phía sau anh.
Sau khi Bạch Hổ và Từ Lãng biết được chuyện này đều tỏ vẻ tán thành, bọn họ cũng từng nghe qua về tên Trường Tiễu này, anh ta là một thiên tài ở bộ môn đấu vật, Bạch Diệc Phi một mình đánh nhau với anh ta chắc chắn sẽ không chiếm được lợi gì.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại nói: “Bây giờ thì chưa biết chừng đâu!”
Từ Lãng nhìn Bạch Diệc Phi, trong ánh mắt toàn là sự không tin.
Bạch Diệc Phi cảm thấy bản thân mình bị khinh thường cho nên chỉ vào Từ Lãng nói: “Anh, đến đây, chúng ta đánh một trận”.
Giọng Từ Lãng nhàn nhạt trả lời: “Tôi không muốn ngược đãi gà (mờ)*”.
“Con mẹ nó! Anh khinh người quá đáng rồi đó!”, lần này thì Bạch Diệc Phi thực sự muốn đánh nhau với Từ Lãng rồi: “Nào nào nào, đánh một trận, đánh một trận”.
Từ Lãng liếc nhìn Bạch Hổ, Bạch Hổ dùng ngón tay chỉ vào Bạch Diệc Phi: “Đi đi, không đánh thì anh ta không cam tâm đâu”.
“Biết rồi”, Từ Lãng gật đầu.
Hai người đi đến một chỗ trống sau đó đứng đối diện với nhau, Bạch Hổ đứng ở một bên như đang xem trò vui.
“Bắt đầu”, Bạch Hổ hét lên một tiếng.
Bạch Diệc Phi và Từ Lãng cùng lúc xông vào nhau, hai chân Bạch Diệc Phi dậm mạnh xuống nền đất vọt người lên, Từ Lãng thì siết chặt nắm đấm, nhắm thẳng vào bụng Bạch Diệc Phi.
Khi Bạch Diệc Phi nhào lên thì cũng đồng thời xoay người mượn bắp tay của Từ Lãng làm bệ đỡ rồi lập tức ôm chặt lấy Từ Lãng, sau đó dùng sức mạnh của cơ thể đè lên người Từ Lãng, Từ Lãng bị đè suýt chút nữa ngã quỳ xuống nền đất.
Từ Lãng còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay của Bạch Diệc Phi đã siết chặt lên cổ Từ Lãng, còn hai chân anh thì khoá chặt thân dưới của anh ta khiến cho anh ta không thể động đậy được.
Từ Lãng không còn cách nào, đành phải dùng tay túm lấy cánh tay của Bạch Diệc Phi định bụng làm một cú quật người qua vai, nhưng đáng tiếc cánh tay Bạch Diệc Phi siết quá chặt nên Từ Lãng không thể quăng anh xuống được.
Cuối cùng Từ Lãng mới nói: “Thả tôi ra”.
Bạch Diệc Phi nghe xong liền nới lỏng tay mình, Từ Lãng thấy vậy thì nhân cơ hội này cho Bạch Diệc Phi nếm thử chiêu quật người qua vai của mình.
Sau đó, Bạch Diệc Phi bị quăng mạnh xuống đất nhưng chẳng tỏ vẻ gì cả mà nhanh chóng bật dậy nhào người lên ôm chặt lấy Từ Lãng, lại khoá chặt Từ Lãng lại khiến anh ta không thể động đậy lần nữa.
Từ Lãng rất bất lực: “Tôi nói, cái kiểu đánh nhau vô lại này của anh là cái kiểu gì vậy, huấn luyện nguyên một tháng trời chỉ luyện được cái này thôi hả?”
Bạch Diệc Phi cười cười sau đó thả lỏng tay kẹp Từ Lãng ra: “Đây chỉ là một loại trong số đó mà thôi”.
“Thế anh dùng kiểu đánh khác đi”, Từ Lãng bị làm cho phát cáu, muốn dùng sức nhưng lại không thể động đậy, loại cảm giác này khiến cho anh ta cảm thấy rất bực bội.
Nghe vậy, Bạch Diệc Phi lập tức nhấc chân xoay người ra một đòn quất ngang, Từ Lãng phản ứng rất nhanh tránh được đòn này của Bạch Diệc Phi, đồng thời, Từ Lãng cũng nhấc chân đạp về phía Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi dùng chân chặn lại, mượn lực sau đó phát lực, Từ Lãng ngẩn ra, mình còn chưa chạm được đến người Bạch Diệc Phi thì đã bị anh đạp cho mấy cái khiến anh ta lại cảm thấy vô cùng bực bội.
“Dừng!”, Từ Lãng không thể không bảo dừng lại: “Kiểu đánh này không đánh nổi!”
Bạch Diệc Phi dừng lại, hơi thở gấp: “Thế nào?”
“Không tệ”, Từ Lãng gật đầu, trình độ của anh ta như vậy mà có thể đánh đến mức này chứng minh Bạch Diệc Phi đã có đủ năng lực để tự bảo vệ bản thân rồi, nhưng mà muốn đối phó với người mạnh hơn nữa thì có lẽ còn chưa được.
Sau khi Bạch Hổ xem xong thì cũng bình luận một cách nhàn nhạt: “Phương pháp đá chân quả thực không tồi, kỹ thuật khoá người cũng tạm được”.
Bạch Diệc Phi cười: “Không mất công tôi tập luyện cả tháng nay”.
Một tháng này, mỗi ngày anh đều phải tập ba bài: bị quật, kỹ năng khoá người và phương pháp đá chân.
Người phụ nữ đó từng nói, sức phần chân của con người mạnh hơn sức ở phần tay cộng thêm phương pháp đá chân đúng cách sẽ phát huy được hết sức mạnh của phần chân.
Giống như Bạch Diệc Phi bây giờ mới chỉ là bắt đầu, anh muốn học cấp tốc nên chương trình huấn luyện của anh rất nặng khiến anh khổ không thể tả, người phụ nữ đó lấy hai bao cát mỗi bao gần hai mươi kilogram buộc vào chân anh và yêu cầu anh trong thời gian huấn luyện thì không được tháo nó ra.
Không chỉ như thế, mỗi ngày phải tập liên tục duy nhất một động tác đá chân, không được phép dừng lại, tính ra số lần đá chân mỗi ngày phải lên đến mấy nghìn lần, sau một ngày huấn luyện anh có cảm giác như chân không còn là của mình nữa.
Mặc dù thời gian chỉ có một tháng, nhưng Bạch Diệc Phi rất có thiên phú cho nên kết quả cũng không tồi. Tập liền trong một tháng, mỗi ngày đá chân cả nghìn lần thì dù có ngốc mấy cũng sẽ tập được thành phản xạ.
Còn về kỹ năng khoá người thì chỉ là hỗ trợ mà thôi, bởi vì nhận thấy trước đây khi đánh nhau Bạch Diệc Phi có thói quen ôm chặt lấy người ta, cho nên cũng coi như là một loại thiên phú trên phương diện này, người phụ nữ đó mới để cho Bạch Diệc Phi học thêm kỹ năng khoá người.
Từ Lãng chỉnh trang lại quần áo rồi mới từ tốn nói: “Vẫn chưa đủ, mấy năm gần đây Trường Tiễu vẫn đang không ngừng tiến bộ”.
“Mấy năm trước tôi từng đánh nhau với anh ta, lúc đó chúng tôi hoà nhau, nhưng mấy năm gần đây anh ta chắc chắn đã có tiến bộ cho nên một mình anh chưa chắc đã đánh thắng được anh ta”.
Bạch Diệc Phi yên lặng một hồi rồi nói: “Anh nói như vậy, tức là mấy năm gần đây anh đều dậm chân tại chỗ sao?”
Bạch Hổ vứt cho Bạch Diệc Phi một ánh mắt khinh bỉ: “Đây không phải là trọng điểm mà anh cần để ý”.
“Được thôi!”, Bạch Diệc Phi nhún vai: “Dù sao thì các anh cũng đi theo tôi, nếu như có chuyện gì thì xuất hiện giúp tôi là được”.
“Lại nói, tôi cũng không tin là Trường Tiễu sẽ đi một mình”.
Từ Lãng giải thích nói: “Có lẽ anh ta sẽ đi một mình thật, con người này ngoài việc đầu óc hơi bảo thủ ra thì còn có thói quen nói gì làm nấy”.
Bạch Diệc Phi khựng lại một giây sau đó nói: “Anh ta nói là tôi phải đi một mình, không nói là anh ta sẽ đi một mình”.
Câu này… quả là thú vị.
…
Bạch Diệc Phi nhận được điện thoại của Trần Ngạo Kiều: “Chủ nhân của biển số xe đó là Tùng Lệ Nhã, là thiên kim của nhà họ Tùng, em gái của Tùng Vưu Duy cũng là vợ chưa cưới của Trường Tiễu”.
Bạch Diệc Phi biết cô gái đó không đơn giản nhưng mà anh chắc chắn chưa từng liên tưởng đến cô ta chính là Tùng Lệ Nhã, bây giờ thân phận đã rõ rồi anh cảm thấy có chút xấu hổ.
Lúc đầu anh còn tưởng là Tùng Vưu Duy đã làm gì con gái nhà người ta, sau đó cô gái tìm anh trả thù cho người yêu, ai ngờ hoá ra người ta là trả thù cho anh trai!
“Được, tôi biết rồi”.
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Diệc Phi mệt mỏi day day trán, Tùng Lệ Nhã và Trường Tiễu đều đã đến rồi, như vậy Trường Tiễu chắc chắn biết chuyện trước đây Tùng Lệ Nhã phái người đi giết anh.
Mà Trường Tiễu lại hẹn anh quyết đấu, xem ra anh ta đã quyết tâm phải trả thù cho Tùng Vưu Duy.
Nhưng mà Bạch Diệc Phi còn một điểm vẫn chưa nghĩ thông, nếu như Trường Tiễu đến để trả thù thì việc này sẽ không liên quan gì đến nhà họ Tùng. Nhưng Tùng Lệ Nhã cũng tham gia, như vậy với tư cách là vị hôn phu của Tùng Lệ Nhã, Trường Tiễu nếu muốn trả thù thì sẽ không còn là việc của một mình anh ta nữa mà sẽ là việc của nhà họ Tùng.
Chẳng lẽ bọn họ không sợ đắc tội với người của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô hay sao?
Thôi bỏ đi, dù gì thì tối nay cũng gặp nhau rồi ắt sẽ biết thôi.
“Tối nay 8 giờ, xưởng sản xuất giấy đã đóng cửa ở ngoại ô phía Nam thành phố, một mình anh đến, chúng ta quyết đầu với nhau một trận, nếu như anh thắng thì sau này tôi sẽ không tiếp tục đến tìm anh trả thù nữa”, giọng nói của Trường Tiễu đều đều.
Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Vậy nếu như tôi thua thì sao?”
“Nếu thua thì anh phải ngoan ngoãn để cho tôi trả thù”, Trường Tiễu trả lời.
Bạch Diệc Phi yên lặng hồi lâu mới nghiến răng trả lời: “Được”.
…
Lúc ngồi trong văn phòng làm việc, Bạch Diệc Phi nhíu chặt mày suy nghĩ, Trường Tiếu muốn anh một mình đến chỗ hẹn, như vậy thì anh ta đang lo sợ người ở bên cạnh mình, cho nên, nếu quyết đấu riêng thì anh ta sẽ có khả năng để giết được mình.
“Ai giết ai, còn chưa chắc đâu!”
Nếu như là trước đây thì Bạch Diệc Phi chắc chắn sẽ thua, nhưng bây giờ mà không thử, thì ai biết được?
Buổi chiều, Bạch Diệc Phi vẫn quyết định nói cho Bạch Hổ và Từ Lãng chuyện này, anh sẽ không ngu đến mức đi một mình đến đó, Bạch Hổ và Từ Lãng có thể đi theo phía sau anh.
Sau khi Bạch Hổ và Từ Lãng biết được chuyện này đều tỏ vẻ tán thành, bọn họ cũng từng nghe qua về tên Trường Tiễu này, anh ta là một thiên tài ở bộ môn đấu vật, Bạch Diệc Phi một mình đánh nhau với anh ta chắc chắn sẽ không chiếm được lợi gì.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại nói: “Bây giờ thì chưa biết chừng đâu!”
Từ Lãng nhìn Bạch Diệc Phi, trong ánh mắt toàn là sự không tin.
Bạch Diệc Phi cảm thấy bản thân mình bị khinh thường cho nên chỉ vào Từ Lãng nói: “Anh, đến đây, chúng ta đánh một trận”.
Giọng Từ Lãng nhàn nhạt trả lời: “Tôi không muốn ngược đãi gà (mờ)*”.
“Con mẹ nó! Anh khinh người quá đáng rồi đó!”, lần này thì Bạch Diệc Phi thực sự muốn đánh nhau với Từ Lãng rồi: “Nào nào nào, đánh một trận, đánh một trận”.
Từ Lãng liếc nhìn Bạch Hổ, Bạch Hổ dùng ngón tay chỉ vào Bạch Diệc Phi: “Đi đi, không đánh thì anh ta không cam tâm đâu”.
“Biết rồi”, Từ Lãng gật đầu.
Hai người đi đến một chỗ trống sau đó đứng đối diện với nhau, Bạch Hổ đứng ở một bên như đang xem trò vui.
“Bắt đầu”, Bạch Hổ hét lên một tiếng.
Bạch Diệc Phi và Từ Lãng cùng lúc xông vào nhau, hai chân Bạch Diệc Phi dậm mạnh xuống nền đất vọt người lên, Từ Lãng thì siết chặt nắm đấm, nhắm thẳng vào bụng Bạch Diệc Phi.
Khi Bạch Diệc Phi nhào lên thì cũng đồng thời xoay người mượn bắp tay của Từ Lãng làm bệ đỡ rồi lập tức ôm chặt lấy Từ Lãng, sau đó dùng sức mạnh của cơ thể đè lên người Từ Lãng, Từ Lãng bị đè suýt chút nữa ngã quỳ xuống nền đất.
Từ Lãng còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay của Bạch Diệc Phi đã siết chặt lên cổ Từ Lãng, còn hai chân anh thì khoá chặt thân dưới của anh ta khiến cho anh ta không thể động đậy được.
Từ Lãng không còn cách nào, đành phải dùng tay túm lấy cánh tay của Bạch Diệc Phi định bụng làm một cú quật người qua vai, nhưng đáng tiếc cánh tay Bạch Diệc Phi siết quá chặt nên Từ Lãng không thể quăng anh xuống được.
Cuối cùng Từ Lãng mới nói: “Thả tôi ra”.
Bạch Diệc Phi nghe xong liền nới lỏng tay mình, Từ Lãng thấy vậy thì nhân cơ hội này cho Bạch Diệc Phi nếm thử chiêu quật người qua vai của mình.
Sau đó, Bạch Diệc Phi bị quăng mạnh xuống đất nhưng chẳng tỏ vẻ gì cả mà nhanh chóng bật dậy nhào người lên ôm chặt lấy Từ Lãng, lại khoá chặt Từ Lãng lại khiến anh ta không thể động đậy lần nữa.
Từ Lãng rất bất lực: “Tôi nói, cái kiểu đánh nhau vô lại này của anh là cái kiểu gì vậy, huấn luyện nguyên một tháng trời chỉ luyện được cái này thôi hả?”
Bạch Diệc Phi cười cười sau đó thả lỏng tay kẹp Từ Lãng ra: “Đây chỉ là một loại trong số đó mà thôi”.
“Thế anh dùng kiểu đánh khác đi”, Từ Lãng bị làm cho phát cáu, muốn dùng sức nhưng lại không thể động đậy, loại cảm giác này khiến cho anh ta cảm thấy rất bực bội.
Nghe vậy, Bạch Diệc Phi lập tức nhấc chân xoay người ra một đòn quất ngang, Từ Lãng phản ứng rất nhanh tránh được đòn này của Bạch Diệc Phi, đồng thời, Từ Lãng cũng nhấc chân đạp về phía Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi dùng chân chặn lại, mượn lực sau đó phát lực, Từ Lãng ngẩn ra, mình còn chưa chạm được đến người Bạch Diệc Phi thì đã bị anh đạp cho mấy cái khiến anh ta lại cảm thấy vô cùng bực bội.
“Dừng!”, Từ Lãng không thể không bảo dừng lại: “Kiểu đánh này không đánh nổi!”
Bạch Diệc Phi dừng lại, hơi thở gấp: “Thế nào?”
“Không tệ”, Từ Lãng gật đầu, trình độ của anh ta như vậy mà có thể đánh đến mức này chứng minh Bạch Diệc Phi đã có đủ năng lực để tự bảo vệ bản thân rồi, nhưng mà muốn đối phó với người mạnh hơn nữa thì có lẽ còn chưa được.
Sau khi Bạch Hổ xem xong thì cũng bình luận một cách nhàn nhạt: “Phương pháp đá chân quả thực không tồi, kỹ thuật khoá người cũng tạm được”.
Bạch Diệc Phi cười: “Không mất công tôi tập luyện cả tháng nay”.
Một tháng này, mỗi ngày anh đều phải tập ba bài: bị quật, kỹ năng khoá người và phương pháp đá chân.
Người phụ nữ đó từng nói, sức phần chân của con người mạnh hơn sức ở phần tay cộng thêm phương pháp đá chân đúng cách sẽ phát huy được hết sức mạnh của phần chân.
Giống như Bạch Diệc Phi bây giờ mới chỉ là bắt đầu, anh muốn học cấp tốc nên chương trình huấn luyện của anh rất nặng khiến anh khổ không thể tả, người phụ nữ đó lấy hai bao cát mỗi bao gần hai mươi kilogram buộc vào chân anh và yêu cầu anh trong thời gian huấn luyện thì không được tháo nó ra.
Không chỉ như thế, mỗi ngày phải tập liên tục duy nhất một động tác đá chân, không được phép dừng lại, tính ra số lần đá chân mỗi ngày phải lên đến mấy nghìn lần, sau một ngày huấn luyện anh có cảm giác như chân không còn là của mình nữa.
Mặc dù thời gian chỉ có một tháng, nhưng Bạch Diệc Phi rất có thiên phú cho nên kết quả cũng không tồi. Tập liền trong một tháng, mỗi ngày đá chân cả nghìn lần thì dù có ngốc mấy cũng sẽ tập được thành phản xạ.
Còn về kỹ năng khoá người thì chỉ là hỗ trợ mà thôi, bởi vì nhận thấy trước đây khi đánh nhau Bạch Diệc Phi có thói quen ôm chặt lấy người ta, cho nên cũng coi như là một loại thiên phú trên phương diện này, người phụ nữ đó mới để cho Bạch Diệc Phi học thêm kỹ năng khoá người.
Từ Lãng chỉnh trang lại quần áo rồi mới từ tốn nói: “Vẫn chưa đủ, mấy năm gần đây Trường Tiễu vẫn đang không ngừng tiến bộ”.
“Mấy năm trước tôi từng đánh nhau với anh ta, lúc đó chúng tôi hoà nhau, nhưng mấy năm gần đây anh ta chắc chắn đã có tiến bộ cho nên một mình anh chưa chắc đã đánh thắng được anh ta”.
Bạch Diệc Phi yên lặng một hồi rồi nói: “Anh nói như vậy, tức là mấy năm gần đây anh đều dậm chân tại chỗ sao?”
Bạch Hổ vứt cho Bạch Diệc Phi một ánh mắt khinh bỉ: “Đây không phải là trọng điểm mà anh cần để ý”.
“Được thôi!”, Bạch Diệc Phi nhún vai: “Dù sao thì các anh cũng đi theo tôi, nếu như có chuyện gì thì xuất hiện giúp tôi là được”.
“Lại nói, tôi cũng không tin là Trường Tiễu sẽ đi một mình”.
Từ Lãng giải thích nói: “Có lẽ anh ta sẽ đi một mình thật, con người này ngoài việc đầu óc hơi bảo thủ ra thì còn có thói quen nói gì làm nấy”.
Bạch Diệc Phi khựng lại một giây sau đó nói: “Anh ta nói là tôi phải đi một mình, không nói là anh ta sẽ đi một mình”.
Câu này… quả là thú vị.
…
Bạch Diệc Phi nhận được điện thoại của Trần Ngạo Kiều: “Chủ nhân của biển số xe đó là Tùng Lệ Nhã, là thiên kim của nhà họ Tùng, em gái của Tùng Vưu Duy cũng là vợ chưa cưới của Trường Tiễu”.
Bạch Diệc Phi biết cô gái đó không đơn giản nhưng mà anh chắc chắn chưa từng liên tưởng đến cô ta chính là Tùng Lệ Nhã, bây giờ thân phận đã rõ rồi anh cảm thấy có chút xấu hổ.
Lúc đầu anh còn tưởng là Tùng Vưu Duy đã làm gì con gái nhà người ta, sau đó cô gái tìm anh trả thù cho người yêu, ai ngờ hoá ra người ta là trả thù cho anh trai!
“Được, tôi biết rồi”.
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Diệc Phi mệt mỏi day day trán, Tùng Lệ Nhã và Trường Tiễu đều đã đến rồi, như vậy Trường Tiễu chắc chắn biết chuyện trước đây Tùng Lệ Nhã phái người đi giết anh.
Mà Trường Tiễu lại hẹn anh quyết đấu, xem ra anh ta đã quyết tâm phải trả thù cho Tùng Vưu Duy.
Nhưng mà Bạch Diệc Phi còn một điểm vẫn chưa nghĩ thông, nếu như Trường Tiễu đến để trả thù thì việc này sẽ không liên quan gì đến nhà họ Tùng. Nhưng Tùng Lệ Nhã cũng tham gia, như vậy với tư cách là vị hôn phu của Tùng Lệ Nhã, Trường Tiễu nếu muốn trả thù thì sẽ không còn là việc của một mình anh ta nữa mà sẽ là việc của nhà họ Tùng.
Chẳng lẽ bọn họ không sợ đắc tội với người của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô hay sao?
Thôi bỏ đi, dù gì thì tối nay cũng gặp nhau rồi ắt sẽ biết thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.