Chương 290: Trực giác của Liễu Vô Cùng
Mai Bát Gia
05/01/2021
"Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi làm việc trước đây”.
Vừa nói dứt lời, Long Linh Linh quay người đi thẳng ra ngoài.
Bạch Diệc Phi nhìn bóng lưng của Long Linh Linh thì bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Một lúc sau, Bạch Diệc Phi nhận được một cuộc điện thoại, là của Bạch Hổ gọi.
"Hắn chạy thoát rồi”.
"Biết rồi, các anh cẩn thận một chút”.
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Diệc Phi cũng không cảm thấy bất ngờ lắm, bởi vì anh biết Liễu Vô Cùng đã đi theo Hồ Thiên Cẩm, cho nên có người bảo vệ hắn ta là chuyện đương nhiên.
Chỉ là đã bỏ lỡ cơ hội lần này thì lần sau muốn tìm được Liễu Vô Cũng sẽ càng khó khăn hơn.
Bạch Diệc Phi suy nghĩ một lúc rồi lập tức gọi điện thoại cho Lưu đầu trọc.
"Giúp tôi theo dõi Liễu Vô Cùng xem hắn ta đã đi đâu rồi”.
"Đồng ý luôn, sếp cứ việc yên tâm”.
Sau khi cúp điện thoại, Lưu đầu trọc lập tức sắp xếp đám anh em ở gần đó tìm ra được vị trí của Liễu Vô Cùng sau đó bám theo hắn ta.
Đợi đến khi nhìn thấy Liễu Vô Cùng bước vào một căn hầm thì anh em của Lưu đầu trọc đã gọi điện thoại báo cho gã ta, Lưu đầu trọc nhận được tin lại gọi điện cho Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi sau khi biết chuyện, liền nhanh chóng rời khỏi Hầu Tước.
Nhưng điều mà Bạch Diệc Phi không biết chính là, sau khi anh rời đi chẳng bao lâu, thì Long Linh Linh cũng đi ra ngoài, còn gọi một cuộc điện thoại.
…
Sau vài chiêu thì Bạch Hổ đã hạ gục gã Đệ nhất đao của Linh Nam, sau đó bèn quay qua giúp đỡ Từ Lãng, nhưng cũng không quên buông một câu châm chọc: “Vô dụng thế”.
Từ Lãng hừ mũi một tiếng, thế tấn công trên tay của Từ Lãng bỗng mạnh mẽ hơn.
Trông thấy sự thay đổi này, Hồng Hâm ngẩn ra, liền sau đó đã bị Từ Lãng đánh trúng vào bụng, cả người ả ta bay ra ngoài.
"Phụt!"
Hồng Hâm phun ra một ngụm máu.
Bản lĩnh của ả ta vốn cũng không đủ để đánh thắng được Từ Lãng, nhưng ả ỷ vào trên người mình có độc nên ả đã chiếm được ưu thế. Cứ tưởng rằng vẫn có thể ứng phó được một lúc, nào ngờ tự nhiên Từ Lãng lại tăng sức mạnh đột ngột như vậy khiến ả ta không kịp phòng bị.
Từ Lãng đánh xong thì liếc nhìn Bạch Hổ một cái.
Tuy nhiên Bạch Hổ lại chẳng thèm nhìn lại Từ Lãng.
Hồng Hâm ôm bụng đứng lên, hai người này đều quá mạnh, cô ta và Đệ nhất đao vương của Linh Nam đều đánh không lại. Không những không đánh lại được, còn bị người ta coi như đang đánh nhau với trẻ con vậy, nhìn bọn họ hầu như không hề mất chút sức nào.
“Đi!”, Hồng Hâm nói với Đao vương một câu sau đó lập tức xoay người lên xe.
Đao vương cũng ôm bụng rồi leo nhanh lên xe.
“Không đuổi theo?”, Từ Lãng hỏi.
Bạch Hổ đang định trả lời thì có điện thoại gọi đến.
“Đến đây, nhanh lên”, giọng của Bạch Diệc Phi truyền đến.
Bạch Hổ ừ một tiếng rồi nói với Từ Lãng: "Lên xe".
Từ Lãng cũng không hỏi nhiều, sau khi hai người lên xe, Bạch Hổ lái xe đi đến địa chỉ mà Bạch Diệc Phi gửi .
…
Bên này, Bạch Diệc Phi sau khi gọi điện cho Bạch Hổ xong cũng lái xe đến địa chỉ mà Lưu đầu trọc gửi, chính là khu tầng hầm ở gần đó.
Trong tầng hầm, Liễu Vô Cùng đang báo cáo với Hồ Thiên Cẩm.
“Chúng ta hình như đã bị lừa rồi”,vẻ mặt của Liễu Vô Cùng rất nghiêm trọng.
Khuôn mặt già nua của Hồ Thiên Cẩm đanh lại: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Liễu Vô Cùng trả lời: "Vừa rồi tôi đến gặp Bạch Diệc Phi, nhưng kết quả lại gặp một người lạ, Long Linh Linh nói là bên trên phái một người mới đến để tiếp quản Hầu Tước, sau này hắn sẽ là chủ tịch mới của tập đoàn Hầu Tước.
“Đây không phải là điều hoàn toàn bình thường sao?”, Hồ Thiên Cẩm tỏ vẻ không quan tâm.
Liễu Vô Cùng lại không nghĩ như vậy, nhìn bề ngoài thì có vẻ bình thường, nhưng từ sau lần đụng độ trước, sự nhận thức của hắn về Bạch Diệc Phi đã thay đổi rồi. Hắn cảm thấy dường như tất cả đều là một cú lừa, Bạch Diệc Phi vốn dĩ không bị mất trí và trở thành một kẻ ngốc.
Chỉ là hắn không có chứng cứ xác thực để chứng minh điều mà hắn suy đoán, lại thêm có Long Linh Linh ở đó nên hắn mới hơi tin tưởng một chút, nhưng trực giác trong hắn vẫn nói với hắn nghiêng về điểm này hơn.
"Được rồi, đừng có chuyện bé xé ra to nữa, chỉ cần đám người đó vẫn nằm trong sự khống chế của chúng ta thì cho dù Bạch Diệc Phi vẫn khoẻ mạnh, tôi cũng có cách khiến hắn phải chết đau đớn”.
Hồ Thiên Cẩm nói xong liền phẩy tay: "Đừng làm phiền tôi nữa".
Liễu Vô Cùng nghe vậy đành phải xoay người rời đi.
Hồ Thiên Cẩm thấy Liễu Vô Cùng đi rồi thì lập tức gọi điện thoại cho Hồng Hâm.
Ở bên kia Hồng Hâm đang lái xe, nhìn thấy là Hồ Thiên Cẩm gọi điện thoại đến nên lập tức nghe máy: “Thầy”.
"Thế nào rồi?”
“Thầy, hai người bên cạnh Bạch Diệc Phi đều rất mạnh, hơn nữa con nghi ngờ rằng Bạch Diệc Phi không hề mất trí!”, Hồng Hâm nói xong liền ho mấy tiếng.
Hồ Thiên Cẩm nghe vậy thì chau mày lại: “Con trở về đây trước đã”.
...
Sau khi Liễu Vô Cùng đi ra ngoài nhìn trái ngó phải một hồi, thái độ vô cùng cẩn thận, dường như không muốn bị người ta phát hiện, nhưng thật đáng tiếc đã muộn rồi.
Bạch Diệc Phi đã đợi ở đây từ lâu rồi, chỉ là Bạch Hổ và Từ Lãng vẫn chưa kịp đến mà thôi.
Anh không muốn tiếp tục đợi nữa nên đã đi thẳng ra, dự định đánh gục Liễu Vô Cùng.
Bạch Diệc Phi có phần tin tưởng vào bản thân khi đối mặt với Liễu Vô Cùng, dù sao trong khoảng thời gian gần đây anh cũng đã cố gắng để không làm phí công Bạch Hổ rèn luyện cho mình, cộng thêm trận thực chiến lần trước ở thủ đô nữa, cho nên anh tự tin rằng chỉ với một mình Liễu Vô Cùng thì sẽ rất đơn giản.
Tuy nhiên, Bạch Diệc Phi không ngờ rằng mình lại bỏ qua một người.
Long Linh Linh.
Ngay khi Bạch Diệc Phi vừa đứng dậy, Liễu Vô Cùng dường như không ngạc nhiên lắm khi thấy anh, ngược lại còn nở một nụ cười hàm ý sâu xa, sau đó liền nhìn về phía sau của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì bỗng giật mình, đang định quay đầu lại nhìn đã thấy gáy nhói đau sau đó liền mất đi ý thức.
Liễu Vô Cùng cười cười: "Làm tốt lắm!”
Long Linh Linh cúi đầu không nói gì.
Liễu Vô Cùng không nói nhiều mà khiêng Bạch Diệc Phi lên, nhưng thay vì quay lại tầng hầm thì hắn lại đưa Bạch Diệc Phi về chỗ của hắn.
Hắn ta đã từng là cậu chủ lớn của tập đoàn Liễu Thị đương nhiên là sẽ không sống ở dưới tầng hầm ẩm thấp, cho nên chỗ mà hắn ta ở cũng tạm được, là một khu chung cư nhỏ.
Căn hộ của hắn là một căn nhỏ có hai ngủ một khách, đối với Liễu Vô Cùng mà nói thì đã là tốt lắm rồi, bởi vì hắn cũng không có nhiều tiền để mà trả cho căn nhà lớn hơn.
Bạch Diệc Phi tỉnh dậy lần nữa thì thấy mình đang ở trong một căn hộ chung cư nhỏ, anh bị ném trên nền đất của phòng khách mà Liễu Vô Cùng và Long Linh Linh thì đang ngồi trên ghế sô pha.
Sau khi Bạch Diệc Phi tỉnh dậy, người đầu tiên mà Bạch Diệc Phi nhìn thấy không phải Liễu Vô Cùng mà là Long Linh Linh đang ngồi bên cạnh Liễu Vô Cùng.
Long Linh Linh cứ cúi đầu mãi không dám ngẩng lên nhìn Bạch Diệc Phi.
Liễu Vô Cùng thấy Bạch Diệc Phi đã tỉnh, trên mặt nở nụ cười: "Bạch Diệc Phi, mày không ngờ đúng không?”
Bạch Diệc Phi không nhìn Liễu Vô Cùng, mà nhìn chằm chằm vào Long Linh Linh nhưng giọng nói ra lại rất bình thản: “Đây là không có chuyện gì mà cô nói đó à?”
Long Linh Linh nắm chặt tay không nói gì.
Liễu Vô Cùng có chút tức giận vì bị Bạch Diệc Phi phớt lờ: "Bạch Diệc Phi, mày bây giờ đã là cá nằm trên thớt, con mẹ mày lại còn dám phớt lờ tao à?”
Lúc này Bạch Diệc Phi mới đưa mắt nhìn sang Liễu Vô Cùng: "Mày có tư cách để tao cần phải nhìn đến mày à?”
“Mày!”, Liễu Vô Cùng đứng bật dậy, đi đến bên cạnh người Bạch Diệc Phi, sau đó dẫm một chân lên ngực anh: “Bạch Diệc Phi, con mẹ mày, luôn tự cho mình là giỏi, đến giờ không phải vẫn bị tao dẫm dưới chân sao?”
"Hừ! Tao buộc phải thừa nhận là mày rất giỏi, nếu như không phải có Long Linh Linh ở đây thì sợ là tao cũng bị mày lừa rồi, diễn xuất của mày quả thực không tệ đâu!”
"Có cần tao trao cho mày cái giải thưởng Ảnh đế cho khả năng diễn xuất của mày không?”
Phải đến sau khi Long Linh Linh gọi điện thoại báo cho Liễu Vô Cùng thì hắn mới biết được, hoá ra trực giác của hắn vẫn luôn đúng. Bạch Diệc Phi đang giả vờ, điều này khiến cho cơn thịnh nộ của hắn vọt lên đến đỉnh điểm.
Vừa nói dứt lời, Long Linh Linh quay người đi thẳng ra ngoài.
Bạch Diệc Phi nhìn bóng lưng của Long Linh Linh thì bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Một lúc sau, Bạch Diệc Phi nhận được một cuộc điện thoại, là của Bạch Hổ gọi.
"Hắn chạy thoát rồi”.
"Biết rồi, các anh cẩn thận một chút”.
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Diệc Phi cũng không cảm thấy bất ngờ lắm, bởi vì anh biết Liễu Vô Cùng đã đi theo Hồ Thiên Cẩm, cho nên có người bảo vệ hắn ta là chuyện đương nhiên.
Chỉ là đã bỏ lỡ cơ hội lần này thì lần sau muốn tìm được Liễu Vô Cũng sẽ càng khó khăn hơn.
Bạch Diệc Phi suy nghĩ một lúc rồi lập tức gọi điện thoại cho Lưu đầu trọc.
"Giúp tôi theo dõi Liễu Vô Cùng xem hắn ta đã đi đâu rồi”.
"Đồng ý luôn, sếp cứ việc yên tâm”.
Sau khi cúp điện thoại, Lưu đầu trọc lập tức sắp xếp đám anh em ở gần đó tìm ra được vị trí của Liễu Vô Cùng sau đó bám theo hắn ta.
Đợi đến khi nhìn thấy Liễu Vô Cùng bước vào một căn hầm thì anh em của Lưu đầu trọc đã gọi điện thoại báo cho gã ta, Lưu đầu trọc nhận được tin lại gọi điện cho Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi sau khi biết chuyện, liền nhanh chóng rời khỏi Hầu Tước.
Nhưng điều mà Bạch Diệc Phi không biết chính là, sau khi anh rời đi chẳng bao lâu, thì Long Linh Linh cũng đi ra ngoài, còn gọi một cuộc điện thoại.
…
Sau vài chiêu thì Bạch Hổ đã hạ gục gã Đệ nhất đao của Linh Nam, sau đó bèn quay qua giúp đỡ Từ Lãng, nhưng cũng không quên buông một câu châm chọc: “Vô dụng thế”.
Từ Lãng hừ mũi một tiếng, thế tấn công trên tay của Từ Lãng bỗng mạnh mẽ hơn.
Trông thấy sự thay đổi này, Hồng Hâm ngẩn ra, liền sau đó đã bị Từ Lãng đánh trúng vào bụng, cả người ả ta bay ra ngoài.
"Phụt!"
Hồng Hâm phun ra một ngụm máu.
Bản lĩnh của ả ta vốn cũng không đủ để đánh thắng được Từ Lãng, nhưng ả ỷ vào trên người mình có độc nên ả đã chiếm được ưu thế. Cứ tưởng rằng vẫn có thể ứng phó được một lúc, nào ngờ tự nhiên Từ Lãng lại tăng sức mạnh đột ngột như vậy khiến ả ta không kịp phòng bị.
Từ Lãng đánh xong thì liếc nhìn Bạch Hổ một cái.
Tuy nhiên Bạch Hổ lại chẳng thèm nhìn lại Từ Lãng.
Hồng Hâm ôm bụng đứng lên, hai người này đều quá mạnh, cô ta và Đệ nhất đao vương của Linh Nam đều đánh không lại. Không những không đánh lại được, còn bị người ta coi như đang đánh nhau với trẻ con vậy, nhìn bọn họ hầu như không hề mất chút sức nào.
“Đi!”, Hồng Hâm nói với Đao vương một câu sau đó lập tức xoay người lên xe.
Đao vương cũng ôm bụng rồi leo nhanh lên xe.
“Không đuổi theo?”, Từ Lãng hỏi.
Bạch Hổ đang định trả lời thì có điện thoại gọi đến.
“Đến đây, nhanh lên”, giọng của Bạch Diệc Phi truyền đến.
Bạch Hổ ừ một tiếng rồi nói với Từ Lãng: "Lên xe".
Từ Lãng cũng không hỏi nhiều, sau khi hai người lên xe, Bạch Hổ lái xe đi đến địa chỉ mà Bạch Diệc Phi gửi .
…
Bên này, Bạch Diệc Phi sau khi gọi điện cho Bạch Hổ xong cũng lái xe đến địa chỉ mà Lưu đầu trọc gửi, chính là khu tầng hầm ở gần đó.
Trong tầng hầm, Liễu Vô Cùng đang báo cáo với Hồ Thiên Cẩm.
“Chúng ta hình như đã bị lừa rồi”,vẻ mặt của Liễu Vô Cùng rất nghiêm trọng.
Khuôn mặt già nua của Hồ Thiên Cẩm đanh lại: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Liễu Vô Cùng trả lời: "Vừa rồi tôi đến gặp Bạch Diệc Phi, nhưng kết quả lại gặp một người lạ, Long Linh Linh nói là bên trên phái một người mới đến để tiếp quản Hầu Tước, sau này hắn sẽ là chủ tịch mới của tập đoàn Hầu Tước.
“Đây không phải là điều hoàn toàn bình thường sao?”, Hồ Thiên Cẩm tỏ vẻ không quan tâm.
Liễu Vô Cùng lại không nghĩ như vậy, nhìn bề ngoài thì có vẻ bình thường, nhưng từ sau lần đụng độ trước, sự nhận thức của hắn về Bạch Diệc Phi đã thay đổi rồi. Hắn cảm thấy dường như tất cả đều là một cú lừa, Bạch Diệc Phi vốn dĩ không bị mất trí và trở thành một kẻ ngốc.
Chỉ là hắn không có chứng cứ xác thực để chứng minh điều mà hắn suy đoán, lại thêm có Long Linh Linh ở đó nên hắn mới hơi tin tưởng một chút, nhưng trực giác trong hắn vẫn nói với hắn nghiêng về điểm này hơn.
"Được rồi, đừng có chuyện bé xé ra to nữa, chỉ cần đám người đó vẫn nằm trong sự khống chế của chúng ta thì cho dù Bạch Diệc Phi vẫn khoẻ mạnh, tôi cũng có cách khiến hắn phải chết đau đớn”.
Hồ Thiên Cẩm nói xong liền phẩy tay: "Đừng làm phiền tôi nữa".
Liễu Vô Cùng nghe vậy đành phải xoay người rời đi.
Hồ Thiên Cẩm thấy Liễu Vô Cùng đi rồi thì lập tức gọi điện thoại cho Hồng Hâm.
Ở bên kia Hồng Hâm đang lái xe, nhìn thấy là Hồ Thiên Cẩm gọi điện thoại đến nên lập tức nghe máy: “Thầy”.
"Thế nào rồi?”
“Thầy, hai người bên cạnh Bạch Diệc Phi đều rất mạnh, hơn nữa con nghi ngờ rằng Bạch Diệc Phi không hề mất trí!”, Hồng Hâm nói xong liền ho mấy tiếng.
Hồ Thiên Cẩm nghe vậy thì chau mày lại: “Con trở về đây trước đã”.
...
Sau khi Liễu Vô Cùng đi ra ngoài nhìn trái ngó phải một hồi, thái độ vô cùng cẩn thận, dường như không muốn bị người ta phát hiện, nhưng thật đáng tiếc đã muộn rồi.
Bạch Diệc Phi đã đợi ở đây từ lâu rồi, chỉ là Bạch Hổ và Từ Lãng vẫn chưa kịp đến mà thôi.
Anh không muốn tiếp tục đợi nữa nên đã đi thẳng ra, dự định đánh gục Liễu Vô Cùng.
Bạch Diệc Phi có phần tin tưởng vào bản thân khi đối mặt với Liễu Vô Cùng, dù sao trong khoảng thời gian gần đây anh cũng đã cố gắng để không làm phí công Bạch Hổ rèn luyện cho mình, cộng thêm trận thực chiến lần trước ở thủ đô nữa, cho nên anh tự tin rằng chỉ với một mình Liễu Vô Cùng thì sẽ rất đơn giản.
Tuy nhiên, Bạch Diệc Phi không ngờ rằng mình lại bỏ qua một người.
Long Linh Linh.
Ngay khi Bạch Diệc Phi vừa đứng dậy, Liễu Vô Cùng dường như không ngạc nhiên lắm khi thấy anh, ngược lại còn nở một nụ cười hàm ý sâu xa, sau đó liền nhìn về phía sau của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì bỗng giật mình, đang định quay đầu lại nhìn đã thấy gáy nhói đau sau đó liền mất đi ý thức.
Liễu Vô Cùng cười cười: "Làm tốt lắm!”
Long Linh Linh cúi đầu không nói gì.
Liễu Vô Cùng không nói nhiều mà khiêng Bạch Diệc Phi lên, nhưng thay vì quay lại tầng hầm thì hắn lại đưa Bạch Diệc Phi về chỗ của hắn.
Hắn ta đã từng là cậu chủ lớn của tập đoàn Liễu Thị đương nhiên là sẽ không sống ở dưới tầng hầm ẩm thấp, cho nên chỗ mà hắn ta ở cũng tạm được, là một khu chung cư nhỏ.
Căn hộ của hắn là một căn nhỏ có hai ngủ một khách, đối với Liễu Vô Cùng mà nói thì đã là tốt lắm rồi, bởi vì hắn cũng không có nhiều tiền để mà trả cho căn nhà lớn hơn.
Bạch Diệc Phi tỉnh dậy lần nữa thì thấy mình đang ở trong một căn hộ chung cư nhỏ, anh bị ném trên nền đất của phòng khách mà Liễu Vô Cùng và Long Linh Linh thì đang ngồi trên ghế sô pha.
Sau khi Bạch Diệc Phi tỉnh dậy, người đầu tiên mà Bạch Diệc Phi nhìn thấy không phải Liễu Vô Cùng mà là Long Linh Linh đang ngồi bên cạnh Liễu Vô Cùng.
Long Linh Linh cứ cúi đầu mãi không dám ngẩng lên nhìn Bạch Diệc Phi.
Liễu Vô Cùng thấy Bạch Diệc Phi đã tỉnh, trên mặt nở nụ cười: "Bạch Diệc Phi, mày không ngờ đúng không?”
Bạch Diệc Phi không nhìn Liễu Vô Cùng, mà nhìn chằm chằm vào Long Linh Linh nhưng giọng nói ra lại rất bình thản: “Đây là không có chuyện gì mà cô nói đó à?”
Long Linh Linh nắm chặt tay không nói gì.
Liễu Vô Cùng có chút tức giận vì bị Bạch Diệc Phi phớt lờ: "Bạch Diệc Phi, mày bây giờ đã là cá nằm trên thớt, con mẹ mày lại còn dám phớt lờ tao à?”
Lúc này Bạch Diệc Phi mới đưa mắt nhìn sang Liễu Vô Cùng: "Mày có tư cách để tao cần phải nhìn đến mày à?”
“Mày!”, Liễu Vô Cùng đứng bật dậy, đi đến bên cạnh người Bạch Diệc Phi, sau đó dẫm một chân lên ngực anh: “Bạch Diệc Phi, con mẹ mày, luôn tự cho mình là giỏi, đến giờ không phải vẫn bị tao dẫm dưới chân sao?”
"Hừ! Tao buộc phải thừa nhận là mày rất giỏi, nếu như không phải có Long Linh Linh ở đây thì sợ là tao cũng bị mày lừa rồi, diễn xuất của mày quả thực không tệ đâu!”
"Có cần tao trao cho mày cái giải thưởng Ảnh đế cho khả năng diễn xuất của mày không?”
Phải đến sau khi Long Linh Linh gọi điện thoại báo cho Liễu Vô Cùng thì hắn mới biết được, hoá ra trực giác của hắn vẫn luôn đúng. Bạch Diệc Phi đang giả vờ, điều này khiến cho cơn thịnh nộ của hắn vọt lên đến đỉnh điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.