Chương 435: Trúng độc
Mai Bát Gia
24/01/2021
Cô ta vừa nói xong thì ba vị khách kia bật cười: “Ông nhìn xem, cô ta chắc chắn đang nói dối”.
Chủ quán nghe thế cũng chỉ biết thở dài: “Tôi thấy vẫn nên tranh thủ thời gian đưa đến bệnh viện đi”.
Lúc này cậu thanh niên kia nhìn Lưu Hiểu Anh: “Cô là bác sĩ thật hả? Trung y hay Tây y thế?”
“Liên quan gì đến anh hả?”, Lưu Hiểu Anh bị chọc tức nên giọng điệu rất không tốt.
Cậu thanh niên kia sờ mũi, trông có chút xấu hổ, sau đó quay đầu nói với chủ quán: “Chú Trương, những gì tôi nói đều là thật, dì Vương bị trúng độc rồi".
Nói xong thì cậu thanh niên bước tới giúp chủ quán đỡ cô Vương dậy, còn móc từ trong túi ra một viên thuốc: “Đây là thuốc giải độc do chính tay tôi điều chế, chỉ cần dì Vương ăn xong thì chắc chắn sẽ tỉnh lại”.
Ngoại trừ Lưu Hiểu Anh và Bạch Diệc Phi ra thì những người khác đều nhìn vậy thanh niên như thể nhìn một thằng ngốc, bọn họ nghi ngờ đầu óc cậu thanh niên có vấn đề.
Chủ quán Trương hơi mất kiên nhẫn: “Được rồi, được rồi, thời gian không đợi ai cả đâu, tôi muốn đi lấy xe”.
Cậu thanh niên rất sốt ruột: “Nếu không cho dì ấy ăn thì tình trạng sẽ càng nghiêm trọng đấy”.
Nói xong cậu thanh niên còn thở dài: “Đây chính là thuốc giải do tôi bí mật điều chế. Lúc điều chế đã tốn rất nhiều công sức. Lúc đầu muốn bán cho chú với giá gốc, nhưng mà bây giờ chú lại không chịu tin, thế nên tôi đành tặng miễn phí cho chú một viên này vậy”.
Thấy cậu ta lấy ra viên thuốc giải độc thì ba người khách kia cảm thấy rất mới lạ, còn chủ quán lại chẳng có cảm giác gì cả, ngược lại ông ta còn thấy đang làm mất thời gian, ông cũng không thèm nhìn qua.
“Tôi không có thời gian lãng phí với cậu, tránh sang một bên”, chủ quán Trương đã không kiên nhẫn nữa.
Lưu Hiểu Anh đứng một bên chớp mắt mấy cái, cô ta nhìn nhìn viên thuốc trong tay cậu thanh niên, đôi mắt cô ta bỗng lóe lên, mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Bạch Diệc Phi hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Đúng lúc này cơ thể chủ quán Trương hơi lung lay, sau đó ông ta cũng ngất xỉu.
“Á…”
Cậu thanh niên nhanh chóng đưa tay ra đỡ, đáng tiếc không chịu nổi sức nặng của hai người nên cuối cùng cả ba đều ngã xuống xuống đất.
“Chuyện này là sao?”, cậu thanh niên nói thầm một câu.
Cùng lúc đó ba người khách đang đứng hóng chuyện cũng lần lượt ngất xỉu trên bàn.
May mắn Bạch Diệc Phi có ý chí tương đối mạnh, nên anh đã gắng gượng không ngất đi: “Hiểu Anh…”
Gọi một tiếng này xong thì Bạch Diệc Phi mới hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Lưu Hiểu Anh phát hiện có chuyện gì đó không đúng, cô ta đi nhanh đến bên cạnh Bạch Diệc Phi: “Bạch Diệc Phi?”
Cậu thanh niên kia không bị ngất xỉu, vì thế đã nhanh chóng lấy viên thuốc trong tay ra định đút cho đi Vương, nhưng Lưu Hiểu Anh đã chặn lại: “Từ từ đã, thuốc của cậu có thể giải độc thật không? Nếu thật tôi sẽ mua nó".
“Chắc chắn luôn!”, ánh mắt cậu thanh niên sáng lên, sau đó lại nói: “Nhưng mà thuốc của tôi rất đắt, một viên năm ngàn”.
“Năm ngàn? Sao cậu không đi ăn cướp luôn đi?”, Lưu Hiểu Anh trợn tròn mắt.
Cậu thanh niên rụt cổ: “Đúng là giá rất mắc, tôi nói cho cô biết, đấy mới là giá gốc thôi đấy!”
Lưu Hiểu Anh nhìn Bạch Diệc Phi bên cạnh, cô ta không mặc cả nữa: “Được rồi, năm ngàn, đưa thuốc cho tôi".
Cậu thanh niên cười hì hì, sau đó lại lấy từ trong túi ra một viên nữa đưa cho Lưu HIểu Anh: “Tiền đâu?”
“Từ từ đã, để tôi cho anh ấy uống trước”.
Lưu Hiểu Anh đút viên thuốc cho Bạch Diệc Phi, không bao lâu sao Bạch Diệc phi đã tỉnh lại, chỉ là đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Trúng độc", Lưu Hiểu Anh trả lời: "Khí độc phát tán trong không khí, không màu không vị”.
“Cô không sao chứ?”, Bạch Diệc Phi lo lắng nhìn nhìn cô ta một chút.
Lưu Hiểu Anh lắc đầu: “Tôi không sao. Tôi thường xuyên tiếp xúc với độc nên không ảnh hưởng đến tôi”.
Lúc này cậu thanh niên mới ồ lên một tiếng: “Chị gái, cô đúng là bác sĩ hả? Còn hiểu về độc nữa?”
Lưu Hiểu Anh tức giận trừng mắt nhìn cậu ta: “Ai cần cậu quan tâm!”
“À mà… đưa tiền cho tôi đi chứ?”, cậu thanh niên kiên nhẫn dò hỏi.
Lưu Hiểu Anh hít sâu một hơi, cô ta lấy điện thoại ra chuyển khoản cho cậu ta năm ngàn: “Đó".
Cậu thanh niên nhận được tiền thì sung sướng đến phát điên: “Cuối cùng cũng có tiền”.
Bạch Diệc Phi hơi nhíu mày, anh đã đoán ra được gì đó, nên có chút tò mò về cậu thanh niên này: “Thuốc giải của cậu rất có tác dụng nhỉ”.
“Đó là…”, cậu thanh niên cũng chẳng khiêm tốn chút nào: “Đó là thuốc giải có một không hai do tôi bí mật điều chế, đương nhiên là có tác dụng rồi”.
Bạch Diệc Phi nhìn những người khác, anh vẫn còn thấy hơi choáng. Người đầu tiên bị trúng độc là dì Vương, hiện giờ bà ấy đã bắt đầu co giật: “Hiểu Anh, mau nhìn bà ấy!”
Lưu Hiểu Anh nhìn thấy cũng giật mình, cô ta lập tức ngồi xổm xuống: “Thời gian trúng độc đã lâu, nhất định phải uống thuốc giải”.
“Hơn nữa sợ rằng những người khác cũng không khá hơn là mấy”.
Nói xong cô ta quay đầu nhìn về phía cậu thanh niên kia: "Cậu còn bao nhiêu thuốc giải? Lấy ra đây, tôi mua hết".
Cậu thanh niên nghe thấy thế thì càng vui sướng: “Có, còn khoảng hơn mấy trăm viên, nhưng mà tôi để ở nhà hết rồi, trên người tôi bây giờ chỉ còn lại một viên cuối cùng".
Lưu Hiểu Anh đứng dậy, cô ta không quan tâm cậu thanh niên có đồng ý hay không mà thẳng thừng đoạt lấy viên thuốc đút cho dì Vương ăn.
“Nhà cậu ở đâu?”, Bạch Diệc Phi đứng lên: “Tốn bao nhiêu thời gian?”
“Vừa đi vừa về mất nửa tiếng”, cậu thanh niên trả lời.
Lưu Hiểu Anh nhíu mày, cô ta chăm chú nói: “Chỉ có nửa tiếng. Trước tiên tôi sẽ dùng kim để không cho độc tố lan tràn, nhưng quá nửa tiếng thì sẽ không khống chế được nữa”.
Bạch Diệc Phi gật đầu, anh nói với cậu thanh niên: “Bây giờ cậu mau về nhà lấy đi, toàn bộ chỗ đó tôi sẽ mua hết, nhất định phải quay lại trong vòng nửa tiếng!”
Cậu thanh niên cũng biết chuyện này rất khẩn cấp: “Yên tâm đi. Tôi về đây".
Nói xong thì cậu thanh niên chạy ra khỏi quán.
Bạch Diệc Phi đi qua giúp đỡ, anh nâng ba người nằm trên đất dậy. Lúc này dì Vương cũng tỉnh lại, nhưng cơ thể vẫn còn chút suy yếu, bà ấy thấy được tình trạng trong quán thì bị dọa cho sợ hãi: “Chuyện này… sao lại thế này?”
Bạch Diệc Phi thản nhiên bước qua nói: “Trúng độc, tất cả mọi người đều bị ngất. Vừa rồi cậu thanh niên kia cho bà uống thuốc giải, bây giờ cậu ta đã về nhà lấy thuốc giải còn lại rồi, không cần lo lắng".
Bên kia Lưu Hiểu Anh đã lấy ra kim châm ra, dì Vương nhìn thấy thì quát to một tiếng: “Cô làm gì vậy?”
“Cô ấy ngăn độc tố lan ra”, Bạch Diệc Phi vội vàng giải thích: “Đó là kim châm cứu".
Dì Vương cũng kịp thời phản ứng lại. Chủ yếu là do vừa mới tỉnh lại, còn bị chuyện trúng độc dọa sợ nên trong lúc nhất thời mới nghĩ Lưu Hiểu Anh muốn làm chuyện xấu.
“Ừ, tôi xin lỗi…”, dì Vương hơi xấu hổ, nhưng không nhịn được lo lắng hỏi: “Sao lại trúng độc vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chồng tôi thế nào rồi?”
“Bà yên tâm đi, không có chuyện gì đâu", Bạch Diệc Phi lên tiếng an ủi, nhưng lông mày anh đã nhăn hết lại.
Mới bắt đầu anh còn chưa nhận ra, về sau anh đã phát hiện, chỉ sợ độc này là nhằm vào anh.
Nơi này chỉ là một quán mỳ ven đường ở ngoại thành, bên trong đều là người bình thường, bọn họ sẽ không đắc tội ai đến mức người ta phải dùng độc.
Vậy thì người hạ độc muốn nhằm vào anh, còn những người này bị anh liên lụy.
Trong lòng Bạch Diệc Phi cảm thấy hổ thẹn, nhưng mà anh cũng không nói gì, bởi vì anh sẽ cố hết sức để cứu những người này.
Có Lưu Hiểu Anh ở đây, cộng thêm cậu thanh niên kia về nhà lấy thuốc giải nên anh cũng không lo lắng. Bây giờ điều khiến anh lo lắng hơn là nếu như đã biết anh ở đây rồi, sau khi hạ độc xong chắc chắn sẽ có người xuất hiện để xác nhận tình trạng của anh.
Bạch Diệc Phi nhìn về phía cửa, trong lòng dần dần có dự cảm không tốt.
Mấy phút sau Lưu Hiểu anh đã xử lý xong độc tính của một người, còn lại ba người nữa.
Ngay lúc này đột nhiên ở cửa xuất hiện một chiếc xe tải màu đen, hơn mười người mặc quần áo đen bước xuống từ trên xe, bọn họ cầm gậy trong tay, chuẩn bị xông vào quán.
Bạch Diệc Phi thấy thế nhanh chóng đứng dậy, anh nói với Lưu Hiểu Anh: “Chú ý an toàn".
Nói xong thì Bạch Diệc Phi xông ra ngoài.
Lưu Hiểu Anh cũng để ý đến tình huống bên ngoài, cô ta lo lắng dừng động tác trên tay lại.
Nhưng Bạch Diệc Phi đã xông ra rồi.
Dì Vương đứng một bên bị dọa đến mức không dám nói gì cả, cả người run rẩy.
Lúc này cậu thanh niên kia nhìn Lưu Hiểu Anh: “Cô là bác sĩ thật hả? Trung y hay Tây y thế?”
“Liên quan gì đến anh hả?”, Lưu Hiểu Anh bị chọc tức nên giọng điệu rất không tốt.
Cậu thanh niên kia sờ mũi, trông có chút xấu hổ, sau đó quay đầu nói với chủ quán: “Chú Trương, những gì tôi nói đều là thật, dì Vương bị trúng độc rồi".
Nói xong thì cậu thanh niên bước tới giúp chủ quán đỡ cô Vương dậy, còn móc từ trong túi ra một viên thuốc: “Đây là thuốc giải độc do chính tay tôi điều chế, chỉ cần dì Vương ăn xong thì chắc chắn sẽ tỉnh lại”.
Ngoại trừ Lưu Hiểu Anh và Bạch Diệc Phi ra thì những người khác đều nhìn vậy thanh niên như thể nhìn một thằng ngốc, bọn họ nghi ngờ đầu óc cậu thanh niên có vấn đề.
Chủ quán Trương hơi mất kiên nhẫn: “Được rồi, được rồi, thời gian không đợi ai cả đâu, tôi muốn đi lấy xe”.
Cậu thanh niên rất sốt ruột: “Nếu không cho dì ấy ăn thì tình trạng sẽ càng nghiêm trọng đấy”.
Nói xong cậu thanh niên còn thở dài: “Đây chính là thuốc giải do tôi bí mật điều chế. Lúc điều chế đã tốn rất nhiều công sức. Lúc đầu muốn bán cho chú với giá gốc, nhưng mà bây giờ chú lại không chịu tin, thế nên tôi đành tặng miễn phí cho chú một viên này vậy”.
Thấy cậu ta lấy ra viên thuốc giải độc thì ba người khách kia cảm thấy rất mới lạ, còn chủ quán lại chẳng có cảm giác gì cả, ngược lại ông ta còn thấy đang làm mất thời gian, ông cũng không thèm nhìn qua.
“Tôi không có thời gian lãng phí với cậu, tránh sang một bên”, chủ quán Trương đã không kiên nhẫn nữa.
Lưu Hiểu Anh đứng một bên chớp mắt mấy cái, cô ta nhìn nhìn viên thuốc trong tay cậu thanh niên, đôi mắt cô ta bỗng lóe lên, mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Bạch Diệc Phi hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Đúng lúc này cơ thể chủ quán Trương hơi lung lay, sau đó ông ta cũng ngất xỉu.
“Á…”
Cậu thanh niên nhanh chóng đưa tay ra đỡ, đáng tiếc không chịu nổi sức nặng của hai người nên cuối cùng cả ba đều ngã xuống xuống đất.
“Chuyện này là sao?”, cậu thanh niên nói thầm một câu.
Cùng lúc đó ba người khách đang đứng hóng chuyện cũng lần lượt ngất xỉu trên bàn.
May mắn Bạch Diệc Phi có ý chí tương đối mạnh, nên anh đã gắng gượng không ngất đi: “Hiểu Anh…”
Gọi một tiếng này xong thì Bạch Diệc Phi mới hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Lưu Hiểu Anh phát hiện có chuyện gì đó không đúng, cô ta đi nhanh đến bên cạnh Bạch Diệc Phi: “Bạch Diệc Phi?”
Cậu thanh niên kia không bị ngất xỉu, vì thế đã nhanh chóng lấy viên thuốc trong tay ra định đút cho đi Vương, nhưng Lưu Hiểu Anh đã chặn lại: “Từ từ đã, thuốc của cậu có thể giải độc thật không? Nếu thật tôi sẽ mua nó".
“Chắc chắn luôn!”, ánh mắt cậu thanh niên sáng lên, sau đó lại nói: “Nhưng mà thuốc của tôi rất đắt, một viên năm ngàn”.
“Năm ngàn? Sao cậu không đi ăn cướp luôn đi?”, Lưu Hiểu Anh trợn tròn mắt.
Cậu thanh niên rụt cổ: “Đúng là giá rất mắc, tôi nói cho cô biết, đấy mới là giá gốc thôi đấy!”
Lưu Hiểu Anh nhìn Bạch Diệc Phi bên cạnh, cô ta không mặc cả nữa: “Được rồi, năm ngàn, đưa thuốc cho tôi".
Cậu thanh niên cười hì hì, sau đó lại lấy từ trong túi ra một viên nữa đưa cho Lưu HIểu Anh: “Tiền đâu?”
“Từ từ đã, để tôi cho anh ấy uống trước”.
Lưu Hiểu Anh đút viên thuốc cho Bạch Diệc Phi, không bao lâu sao Bạch Diệc phi đã tỉnh lại, chỉ là đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Trúng độc", Lưu Hiểu Anh trả lời: "Khí độc phát tán trong không khí, không màu không vị”.
“Cô không sao chứ?”, Bạch Diệc Phi lo lắng nhìn nhìn cô ta một chút.
Lưu Hiểu Anh lắc đầu: “Tôi không sao. Tôi thường xuyên tiếp xúc với độc nên không ảnh hưởng đến tôi”.
Lúc này cậu thanh niên mới ồ lên một tiếng: “Chị gái, cô đúng là bác sĩ hả? Còn hiểu về độc nữa?”
Lưu Hiểu Anh tức giận trừng mắt nhìn cậu ta: “Ai cần cậu quan tâm!”
“À mà… đưa tiền cho tôi đi chứ?”, cậu thanh niên kiên nhẫn dò hỏi.
Lưu Hiểu Anh hít sâu một hơi, cô ta lấy điện thoại ra chuyển khoản cho cậu ta năm ngàn: “Đó".
Cậu thanh niên nhận được tiền thì sung sướng đến phát điên: “Cuối cùng cũng có tiền”.
Bạch Diệc Phi hơi nhíu mày, anh đã đoán ra được gì đó, nên có chút tò mò về cậu thanh niên này: “Thuốc giải của cậu rất có tác dụng nhỉ”.
“Đó là…”, cậu thanh niên cũng chẳng khiêm tốn chút nào: “Đó là thuốc giải có một không hai do tôi bí mật điều chế, đương nhiên là có tác dụng rồi”.
Bạch Diệc Phi nhìn những người khác, anh vẫn còn thấy hơi choáng. Người đầu tiên bị trúng độc là dì Vương, hiện giờ bà ấy đã bắt đầu co giật: “Hiểu Anh, mau nhìn bà ấy!”
Lưu Hiểu Anh nhìn thấy cũng giật mình, cô ta lập tức ngồi xổm xuống: “Thời gian trúng độc đã lâu, nhất định phải uống thuốc giải”.
“Hơn nữa sợ rằng những người khác cũng không khá hơn là mấy”.
Nói xong cô ta quay đầu nhìn về phía cậu thanh niên kia: "Cậu còn bao nhiêu thuốc giải? Lấy ra đây, tôi mua hết".
Cậu thanh niên nghe thấy thế thì càng vui sướng: “Có, còn khoảng hơn mấy trăm viên, nhưng mà tôi để ở nhà hết rồi, trên người tôi bây giờ chỉ còn lại một viên cuối cùng".
Lưu Hiểu Anh đứng dậy, cô ta không quan tâm cậu thanh niên có đồng ý hay không mà thẳng thừng đoạt lấy viên thuốc đút cho dì Vương ăn.
“Nhà cậu ở đâu?”, Bạch Diệc Phi đứng lên: “Tốn bao nhiêu thời gian?”
“Vừa đi vừa về mất nửa tiếng”, cậu thanh niên trả lời.
Lưu Hiểu Anh nhíu mày, cô ta chăm chú nói: “Chỉ có nửa tiếng. Trước tiên tôi sẽ dùng kim để không cho độc tố lan tràn, nhưng quá nửa tiếng thì sẽ không khống chế được nữa”.
Bạch Diệc Phi gật đầu, anh nói với cậu thanh niên: “Bây giờ cậu mau về nhà lấy đi, toàn bộ chỗ đó tôi sẽ mua hết, nhất định phải quay lại trong vòng nửa tiếng!”
Cậu thanh niên cũng biết chuyện này rất khẩn cấp: “Yên tâm đi. Tôi về đây".
Nói xong thì cậu thanh niên chạy ra khỏi quán.
Bạch Diệc Phi đi qua giúp đỡ, anh nâng ba người nằm trên đất dậy. Lúc này dì Vương cũng tỉnh lại, nhưng cơ thể vẫn còn chút suy yếu, bà ấy thấy được tình trạng trong quán thì bị dọa cho sợ hãi: “Chuyện này… sao lại thế này?”
Bạch Diệc Phi thản nhiên bước qua nói: “Trúng độc, tất cả mọi người đều bị ngất. Vừa rồi cậu thanh niên kia cho bà uống thuốc giải, bây giờ cậu ta đã về nhà lấy thuốc giải còn lại rồi, không cần lo lắng".
Bên kia Lưu Hiểu Anh đã lấy ra kim châm ra, dì Vương nhìn thấy thì quát to một tiếng: “Cô làm gì vậy?”
“Cô ấy ngăn độc tố lan ra”, Bạch Diệc Phi vội vàng giải thích: “Đó là kim châm cứu".
Dì Vương cũng kịp thời phản ứng lại. Chủ yếu là do vừa mới tỉnh lại, còn bị chuyện trúng độc dọa sợ nên trong lúc nhất thời mới nghĩ Lưu Hiểu Anh muốn làm chuyện xấu.
“Ừ, tôi xin lỗi…”, dì Vương hơi xấu hổ, nhưng không nhịn được lo lắng hỏi: “Sao lại trúng độc vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chồng tôi thế nào rồi?”
“Bà yên tâm đi, không có chuyện gì đâu", Bạch Diệc Phi lên tiếng an ủi, nhưng lông mày anh đã nhăn hết lại.
Mới bắt đầu anh còn chưa nhận ra, về sau anh đã phát hiện, chỉ sợ độc này là nhằm vào anh.
Nơi này chỉ là một quán mỳ ven đường ở ngoại thành, bên trong đều là người bình thường, bọn họ sẽ không đắc tội ai đến mức người ta phải dùng độc.
Vậy thì người hạ độc muốn nhằm vào anh, còn những người này bị anh liên lụy.
Trong lòng Bạch Diệc Phi cảm thấy hổ thẹn, nhưng mà anh cũng không nói gì, bởi vì anh sẽ cố hết sức để cứu những người này.
Có Lưu Hiểu Anh ở đây, cộng thêm cậu thanh niên kia về nhà lấy thuốc giải nên anh cũng không lo lắng. Bây giờ điều khiến anh lo lắng hơn là nếu như đã biết anh ở đây rồi, sau khi hạ độc xong chắc chắn sẽ có người xuất hiện để xác nhận tình trạng của anh.
Bạch Diệc Phi nhìn về phía cửa, trong lòng dần dần có dự cảm không tốt.
Mấy phút sau Lưu Hiểu anh đã xử lý xong độc tính của một người, còn lại ba người nữa.
Ngay lúc này đột nhiên ở cửa xuất hiện một chiếc xe tải màu đen, hơn mười người mặc quần áo đen bước xuống từ trên xe, bọn họ cầm gậy trong tay, chuẩn bị xông vào quán.
Bạch Diệc Phi thấy thế nhanh chóng đứng dậy, anh nói với Lưu Hiểu Anh: “Chú ý an toàn".
Nói xong thì Bạch Diệc Phi xông ra ngoài.
Lưu Hiểu Anh cũng để ý đến tình huống bên ngoài, cô ta lo lắng dừng động tác trên tay lại.
Nhưng Bạch Diệc Phi đã xông ra rồi.
Dì Vương đứng một bên bị dọa đến mức không dám nói gì cả, cả người run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.