Chương 666: Trút giận lên Bạch Kiều
Mai Bát Gia
02/03/2021
Do vậy, khi biết được có người đang đuổi theo bọn họ, cô ta không hề sợ
hãi, nếu có cảm xúc gì thì chỉ có thể là cơn giận ngút trời và sự hận
thù đầy ứ trong lòng, cô ta muốn trút hết ra ngoài để giải toả.
Cho nên, khi chiếc xe Volkswagen nọ đi ngang qua họ, Bạch Kiều hằn học nói: “Dừng xe kia lại cho tôi, giết sạch đám người ngồi trong xe cho tôi!”
Người lái xe lập tức dừng xe, mấy chiếc xe đang đi phía sau bọn họ cũng dừng lại theo.
Chiếc Volkswagen trước mặt họ cũng dừng lại.
Trong tích tắc, trong mấy chiếc xe có hơn hai mươi người bước xuống, bọn họ bao vây xe của Bạch Kiều ở giữa.
Bạch Diệc Phi cũng đẩy cửa xe bước xuống.
Bạch Kiều vẫn đang ngồi trong xe, cô ta nhìn thấy có mỗi một mình Bạch Diệc Phi bước xuống do vậy không khỏi ngây ra một lúc.
Ngay sau đó, Bạch Kiều cũng mở cửa xe bước xuống.
Bạch Diệc Phi có ý gì? Một mình mà cũng dám đến chặn xe cô ta?
Bạch Diệc Phi sầm mặt, bước từng bước một về phía cô ta.
Khi tới phía trước xe, đám vệ sỹ lập tức vươn tay chặn lại: “Đứng lại”.
Lời vừa dứt, Bạch Diệc Phi liền nhấc tay lên đè vào cánh tay của tên vệ sỹ.
Sau đó tên vệ sĩ liền cảm thấy giống như bị một vật nặng nào đó đè xuống khiến hắn ngã nhào ra đất.
Bạch Diệc Phi cũng chẳng thèm nhìn đến hắn nữa mà cứ đi thẳng về phía trước.
Mọi người thấy cảnh tượng này thì giật mình kinh hãi.
Sắc mặt của Bạch Kiều cũng hơi đổi.
Giây tiếp theo, có bảy tám gã vệ sỹ bao vây lấy Bạch Diệc Phi, không cho anh bước tiếp về phía trước.
Nhưng mà, Bạch Diệc Phi bước đến chỗ bọn họ, nhấc chân tung ra một cú đạp mạnh, mấy tên trước mặt anh liền bay thẳng ra ngoài.
Phía sau lưng có người muốn tấn công anh, anh lập tức xoay người vung nắm đấm về phía người đó, lại có thêm một tên vệ sỹ bị đánh cho lăn ra đất.
Những vệ sỹ này đều chỉ là vệ sỹ thông thường, đối với Bạch Diệc Phi mà nói, quả thật là quá dễ dàng.
Người duy nhất có thể đe dọa đến Bạch Diệc Phi là Kinh La, nhưng Kinh La không phải cùng một bọn với Bạch Kiều.
Chưa đến một phút, bảy tám tên vệ sỹ đều đã bị Bạch Diệc Phi đánh cho lăn lộn trên mặt đất, giờ thì đã chẳng còn ai có thể ngăn chặn được Bạch Diệc Phi nữa.
Những tên vệ sỹ khác thấy vậy liền nhao nhao lấy vũ khí từ trong người ra.
Nhưng mà Bạch Kiều lại giơ tay ngăn lại, ý bảo bọn họ không được hành động hấp tấp, bản thân mình thì khoanh hai tay trước ngực, thái độ kiêu ngạo hất cằm lên nói: “Bạch Diệc Phi, đuổi theo xa như vậy, muốn…”.
Nhưng mà, lời cô ta còn chưa kịp nói xong, Bạch Diệc Phi đã bước đến trước mặt, nâng tay tát cho cô ta một bạt tai.
"Bốp!"
Bạch Kiều đột ngột im bặt, sững sỡ tại chỗ.
Những người khác cũng dại ra.
Sau đó, có mấy tên vệ sỹ đã vội vàng rút dao từ trong ngực mình ra.
Bạch Diệc Phi bất ngờ xoay người, chỉ vào đám vệ sỹ kia to tiếng quát: “Con mẹ chúng mày còn dám làm bậy thì hôm nay đừng ai mong rời khỏi được thành phố Thiên Bắc!”
Bây giờ Bạch Diệc Phi rất tức giận, rất phẫn nộ.
Cơn giận này của anh như sắp hoá thành thực thể đến nơi, cảm giác giống như có một ngọn lửa đang cháy hừng hực trong lòng anh.
Tiếng quát của Bạch Diệc Phi khiến đám vệ sỹ sợ đến mức không dám nhúc nhích nữa, có một số người hoảng sợ giật lùi lại mấy bước về phía sau.
Lần này không có ai dám tiến lên trước nữa.
Bạch Kiều một tay ôm má, ánh mắt không thể tin trợn lên nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi: “Mày dám đánh tao?”
“Bốp!”
Bạch Diệc Phi lại cho cô ta thêm một bạt tai nữa.
“Aaa!”
Bạch Kiều hét lên một tiếng thảm thiết, cả người nghiêng sang một bên, chống tay lên xe ô tô.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Kiều: “Bạch Kiều! Tôi sẽ không giết cô, không phải bởi vì cô là người của nhà họ Bạch, mà bởi vì cô ngu xuẩn đến hết thuốc chữa, ngu đến mức khiến tôi cảm thấy cô rất đáng thương!”
“Đánh cô, là bởi vì khi cô bày mưu tính kế lại muốn giết anh em của tôi. Bây giờ cô hẳn nên cảm thấy mình thật may mắn vì anh ta vẫn còn sống, nếu không, con mẹ nhà cô đợi mà chôn cùng với anh ta đi!”
Bạch Diệc Phi nói xong lời này, không quan tâm đến người khác có phản ứng gì mà xoay người đi thẳng.
Rất nhanh, Bạch Diệc Phi lái xe đi mất, chẳng có một ai dám chặn xe của anh lại.
Bạch Kiều bị ăn hai cái bạt tai, giờ phút này cũng đang nổi khùng lên, nhưng lời nói lúc nãy của Bạch Diệc Phi khiến cô ta hoảng sợ, không dám gọi người đi trả thù cho cô ta nữa.
Đám vệ sỹ cuối cùng cũng hoàn hồn, đưa tay qua đỡ lấy Bạch Kiều, nhưng cô ta lại hất mạnh tay bọn họ ra, phẫn nộ quát: “Một đám vô dụng!”
...
Bạch Diệc Phi không phải là một người thích lạm sát người khác, cho nên anh không giết Bạch Kiều, nhưng mà điều này cũng chẳng liên quan gì đến việc anh là người nhà họ Bạch.
Anh đồng thời cũng biết được, sau khi Bạch Kiều bày ra kế hoạch này, ngược lại còn bị Lý Chúc lừa, bây giờ Lý Chúc chết rồi, bọn họ từ nay về sau là người xa lạ.
Nhưng mà, trong lòng Bạch Diệc Phi cứ có một ngọn lửa muốn được trút hết ra ngoài, bởi vì anh hối hận mình đã kéo dài thời gian không nói cho Kỳ Kỳ, khiến cho Từ Lãng lại bị thương thêm một lần nữa, cho nên anh mới đuổi theo bằng được để giải toả hết cơn giận này.
Sau khi Bạch Diệc Phi quay lại bệnh viện, Trần Hạo lập tức đến tìm anh.
Bạch Diệc Phi nói với Trần Hạo: "Mua ít hoa quả, chúng ta đi thăm Diệp Hoan và Hứa Xương".
“Vâng”, Trần Hạo gật đầu đồng ý, xoay người rời khỏi bệnh viện.
...
Bạch Diệc Phi lại quay về phòng bệnh, nhưng mà lúc đang định bước vào thì bì Kỳ Kỳ đẩy ra.
Kỳ Kỳ lạnh lùng nhìn Bạch Diệc Phi: “Đi theo tôi”.
Bạch Diệc Phi nhìn vào trong phòng bệnh, Dương Xảo đang ngồi ở bên cạnh, hình như Từ Lãng vẫn chưa tỉnh.
Sau đó Bạch Diệc Phi nói: “Hay là đi theo tôi đi”.
Bạch Diệc Phi nói xong liền đưa Kỳ Kỳ đến văn phòng của Viện trưởng.
Sau khi bước vào, Bạch Diệc Phi rót trà cho Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ không nhận, Bạch Diệc Phi chỉ đành phải đặt nó lên trên bàn.
Kỳ Kỳ nói: “Tôi chỉ nói vài câu”.
Bạch Diệc Phi dùng ánh mắt hờ hững nhìn cô ta.
Kỳ Kỳ nói: “Lúc nãy tôi mới tìm được anh tôi, tôi không hề biết anh ấy là con người thế nào, nhưng mà tôi biết anh là người ra sao”.
“Sau này anh sẽ phải đối mặt với càng nhiều chuyện nguy hiểm hơn nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, người bên cạnh anh cũng sẽ vì vậy mà đánh mất sinh mạng của mình”.
“Chị dâu nói anh tôi trọng tình trọng nghĩa, sẽ không rời xa anh, cho nên đợi sau khi anh ấy khoẻ lại, chắc chắn sẽ không chấp nhận lời đề nghị của anh”.
“Tôi hy vọng khi anh nói chuyện, thái độ của anh kiên quyết hơn chút nữa, tôi không muốn để anh tôi tiếp tục vào sinh ra tử với anh nữa”.
“Cuộc đời này của anh tôi đã quá đau khổ rồi, tôi hy vọng ngày sau của anh ấy có thể được sống yên ổn”.
Bạch Diệc Phi nghe xong lời này khẽ cười nói: “Yên tâm, cho dù cô không nói, tôi cũng sẽ làm như vậy”.
“Tốt nhất là như vậy”, Kỳ Kỳ nói: “Nhưng bất kể ra sao, là anh giúp tôi tìm được anh trai, hai người lại là anh em tốt với nhau, cho nên tình cảm này tôi sẽ ghi nhớ”.
“Chỉ cần anh nói lời giữ lời, số vàng kia anh đừng động đến, tôi sẽ giúp anh giữ kín bí mật này”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy kinh ngạc nhìn Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ lại chẳng nhìn đến Bạch Diệc Phi mà xoay người rời đi thẳng.
Nhưng khi đi đến cửa, Kỳ Kỳ giống như sực nhớ ra cái gì, quay đầu lại nói với Bạch Diệc Phi: “Đúng rồi, nhắc nhở anh một chút, Sa Phi Dương, có vấn đề”.
Bạch Diệc Phi khẽ nhíu mày.
Trước đó Lý Tuyết đã nói với anh rằng Sa Phi Dương thật đã chết rồi, Lý Tuyết cũng đã đích thân đến kiểm tra nghĩa trang, trong đó quả thực là có thi thể của Sa Phi Dương.
Cho nên, Bạch Diệc Phi lúc này mới nghĩ tới một người, một người đã cùng nổi danh với Sa Phi Dương.
Nhưng anh không quan tâm đến những điều này, chỉ cần Sa Phi Dương không làm hại đến anh và bạn bè của anh, anh sẽ không quá để tâm.
Nhưng Bạch Diệc Phi vẫn nói với Kỳ Kỳ: “Cảm ơn”.
Kỳ Kỳ hừ mũi rồi quay đầu bỏ đi, nhưng vào lúc cô ta quay đầu bèn nhìn thấy Sa Phi Dương đang đứng ở trước mặt cô ta.
Kỳ Kỳ giật mình kinh hãi, có chút bối rối.
Giống như cái cảm giác đang nói xấu sau lưng người khác mà người ta lại đứng ngay sau lưng mình vậy.
Kỳ Kỳ có chút xấu hổ, xoay đầu mang theo ý trách móc lườm về phía Bạch Diệc Phi.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại tuỳ ý mỉm cười, nói với Sa Phi Dương: “Tiền bối, tôi đang định đi tìm ông”.
Cho nên, khi chiếc xe Volkswagen nọ đi ngang qua họ, Bạch Kiều hằn học nói: “Dừng xe kia lại cho tôi, giết sạch đám người ngồi trong xe cho tôi!”
Người lái xe lập tức dừng xe, mấy chiếc xe đang đi phía sau bọn họ cũng dừng lại theo.
Chiếc Volkswagen trước mặt họ cũng dừng lại.
Trong tích tắc, trong mấy chiếc xe có hơn hai mươi người bước xuống, bọn họ bao vây xe của Bạch Kiều ở giữa.
Bạch Diệc Phi cũng đẩy cửa xe bước xuống.
Bạch Kiều vẫn đang ngồi trong xe, cô ta nhìn thấy có mỗi một mình Bạch Diệc Phi bước xuống do vậy không khỏi ngây ra một lúc.
Ngay sau đó, Bạch Kiều cũng mở cửa xe bước xuống.
Bạch Diệc Phi có ý gì? Một mình mà cũng dám đến chặn xe cô ta?
Bạch Diệc Phi sầm mặt, bước từng bước một về phía cô ta.
Khi tới phía trước xe, đám vệ sỹ lập tức vươn tay chặn lại: “Đứng lại”.
Lời vừa dứt, Bạch Diệc Phi liền nhấc tay lên đè vào cánh tay của tên vệ sỹ.
Sau đó tên vệ sĩ liền cảm thấy giống như bị một vật nặng nào đó đè xuống khiến hắn ngã nhào ra đất.
Bạch Diệc Phi cũng chẳng thèm nhìn đến hắn nữa mà cứ đi thẳng về phía trước.
Mọi người thấy cảnh tượng này thì giật mình kinh hãi.
Sắc mặt của Bạch Kiều cũng hơi đổi.
Giây tiếp theo, có bảy tám gã vệ sỹ bao vây lấy Bạch Diệc Phi, không cho anh bước tiếp về phía trước.
Nhưng mà, Bạch Diệc Phi bước đến chỗ bọn họ, nhấc chân tung ra một cú đạp mạnh, mấy tên trước mặt anh liền bay thẳng ra ngoài.
Phía sau lưng có người muốn tấn công anh, anh lập tức xoay người vung nắm đấm về phía người đó, lại có thêm một tên vệ sỹ bị đánh cho lăn ra đất.
Những vệ sỹ này đều chỉ là vệ sỹ thông thường, đối với Bạch Diệc Phi mà nói, quả thật là quá dễ dàng.
Người duy nhất có thể đe dọa đến Bạch Diệc Phi là Kinh La, nhưng Kinh La không phải cùng một bọn với Bạch Kiều.
Chưa đến một phút, bảy tám tên vệ sỹ đều đã bị Bạch Diệc Phi đánh cho lăn lộn trên mặt đất, giờ thì đã chẳng còn ai có thể ngăn chặn được Bạch Diệc Phi nữa.
Những tên vệ sỹ khác thấy vậy liền nhao nhao lấy vũ khí từ trong người ra.
Nhưng mà Bạch Kiều lại giơ tay ngăn lại, ý bảo bọn họ không được hành động hấp tấp, bản thân mình thì khoanh hai tay trước ngực, thái độ kiêu ngạo hất cằm lên nói: “Bạch Diệc Phi, đuổi theo xa như vậy, muốn…”.
Nhưng mà, lời cô ta còn chưa kịp nói xong, Bạch Diệc Phi đã bước đến trước mặt, nâng tay tát cho cô ta một bạt tai.
"Bốp!"
Bạch Kiều đột ngột im bặt, sững sỡ tại chỗ.
Những người khác cũng dại ra.
Sau đó, có mấy tên vệ sỹ đã vội vàng rút dao từ trong ngực mình ra.
Bạch Diệc Phi bất ngờ xoay người, chỉ vào đám vệ sỹ kia to tiếng quát: “Con mẹ chúng mày còn dám làm bậy thì hôm nay đừng ai mong rời khỏi được thành phố Thiên Bắc!”
Bây giờ Bạch Diệc Phi rất tức giận, rất phẫn nộ.
Cơn giận này của anh như sắp hoá thành thực thể đến nơi, cảm giác giống như có một ngọn lửa đang cháy hừng hực trong lòng anh.
Tiếng quát của Bạch Diệc Phi khiến đám vệ sỹ sợ đến mức không dám nhúc nhích nữa, có một số người hoảng sợ giật lùi lại mấy bước về phía sau.
Lần này không có ai dám tiến lên trước nữa.
Bạch Kiều một tay ôm má, ánh mắt không thể tin trợn lên nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi: “Mày dám đánh tao?”
“Bốp!”
Bạch Diệc Phi lại cho cô ta thêm một bạt tai nữa.
“Aaa!”
Bạch Kiều hét lên một tiếng thảm thiết, cả người nghiêng sang một bên, chống tay lên xe ô tô.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Kiều: “Bạch Kiều! Tôi sẽ không giết cô, không phải bởi vì cô là người của nhà họ Bạch, mà bởi vì cô ngu xuẩn đến hết thuốc chữa, ngu đến mức khiến tôi cảm thấy cô rất đáng thương!”
“Đánh cô, là bởi vì khi cô bày mưu tính kế lại muốn giết anh em của tôi. Bây giờ cô hẳn nên cảm thấy mình thật may mắn vì anh ta vẫn còn sống, nếu không, con mẹ nhà cô đợi mà chôn cùng với anh ta đi!”
Bạch Diệc Phi nói xong lời này, không quan tâm đến người khác có phản ứng gì mà xoay người đi thẳng.
Rất nhanh, Bạch Diệc Phi lái xe đi mất, chẳng có một ai dám chặn xe của anh lại.
Bạch Kiều bị ăn hai cái bạt tai, giờ phút này cũng đang nổi khùng lên, nhưng lời nói lúc nãy của Bạch Diệc Phi khiến cô ta hoảng sợ, không dám gọi người đi trả thù cho cô ta nữa.
Đám vệ sỹ cuối cùng cũng hoàn hồn, đưa tay qua đỡ lấy Bạch Kiều, nhưng cô ta lại hất mạnh tay bọn họ ra, phẫn nộ quát: “Một đám vô dụng!”
...
Bạch Diệc Phi không phải là một người thích lạm sát người khác, cho nên anh không giết Bạch Kiều, nhưng mà điều này cũng chẳng liên quan gì đến việc anh là người nhà họ Bạch.
Anh đồng thời cũng biết được, sau khi Bạch Kiều bày ra kế hoạch này, ngược lại còn bị Lý Chúc lừa, bây giờ Lý Chúc chết rồi, bọn họ từ nay về sau là người xa lạ.
Nhưng mà, trong lòng Bạch Diệc Phi cứ có một ngọn lửa muốn được trút hết ra ngoài, bởi vì anh hối hận mình đã kéo dài thời gian không nói cho Kỳ Kỳ, khiến cho Từ Lãng lại bị thương thêm một lần nữa, cho nên anh mới đuổi theo bằng được để giải toả hết cơn giận này.
Sau khi Bạch Diệc Phi quay lại bệnh viện, Trần Hạo lập tức đến tìm anh.
Bạch Diệc Phi nói với Trần Hạo: "Mua ít hoa quả, chúng ta đi thăm Diệp Hoan và Hứa Xương".
“Vâng”, Trần Hạo gật đầu đồng ý, xoay người rời khỏi bệnh viện.
...
Bạch Diệc Phi lại quay về phòng bệnh, nhưng mà lúc đang định bước vào thì bì Kỳ Kỳ đẩy ra.
Kỳ Kỳ lạnh lùng nhìn Bạch Diệc Phi: “Đi theo tôi”.
Bạch Diệc Phi nhìn vào trong phòng bệnh, Dương Xảo đang ngồi ở bên cạnh, hình như Từ Lãng vẫn chưa tỉnh.
Sau đó Bạch Diệc Phi nói: “Hay là đi theo tôi đi”.
Bạch Diệc Phi nói xong liền đưa Kỳ Kỳ đến văn phòng của Viện trưởng.
Sau khi bước vào, Bạch Diệc Phi rót trà cho Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ không nhận, Bạch Diệc Phi chỉ đành phải đặt nó lên trên bàn.
Kỳ Kỳ nói: “Tôi chỉ nói vài câu”.
Bạch Diệc Phi dùng ánh mắt hờ hững nhìn cô ta.
Kỳ Kỳ nói: “Lúc nãy tôi mới tìm được anh tôi, tôi không hề biết anh ấy là con người thế nào, nhưng mà tôi biết anh là người ra sao”.
“Sau này anh sẽ phải đối mặt với càng nhiều chuyện nguy hiểm hơn nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, người bên cạnh anh cũng sẽ vì vậy mà đánh mất sinh mạng của mình”.
“Chị dâu nói anh tôi trọng tình trọng nghĩa, sẽ không rời xa anh, cho nên đợi sau khi anh ấy khoẻ lại, chắc chắn sẽ không chấp nhận lời đề nghị của anh”.
“Tôi hy vọng khi anh nói chuyện, thái độ của anh kiên quyết hơn chút nữa, tôi không muốn để anh tôi tiếp tục vào sinh ra tử với anh nữa”.
“Cuộc đời này của anh tôi đã quá đau khổ rồi, tôi hy vọng ngày sau của anh ấy có thể được sống yên ổn”.
Bạch Diệc Phi nghe xong lời này khẽ cười nói: “Yên tâm, cho dù cô không nói, tôi cũng sẽ làm như vậy”.
“Tốt nhất là như vậy”, Kỳ Kỳ nói: “Nhưng bất kể ra sao, là anh giúp tôi tìm được anh trai, hai người lại là anh em tốt với nhau, cho nên tình cảm này tôi sẽ ghi nhớ”.
“Chỉ cần anh nói lời giữ lời, số vàng kia anh đừng động đến, tôi sẽ giúp anh giữ kín bí mật này”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy kinh ngạc nhìn Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ lại chẳng nhìn đến Bạch Diệc Phi mà xoay người rời đi thẳng.
Nhưng khi đi đến cửa, Kỳ Kỳ giống như sực nhớ ra cái gì, quay đầu lại nói với Bạch Diệc Phi: “Đúng rồi, nhắc nhở anh một chút, Sa Phi Dương, có vấn đề”.
Bạch Diệc Phi khẽ nhíu mày.
Trước đó Lý Tuyết đã nói với anh rằng Sa Phi Dương thật đã chết rồi, Lý Tuyết cũng đã đích thân đến kiểm tra nghĩa trang, trong đó quả thực là có thi thể của Sa Phi Dương.
Cho nên, Bạch Diệc Phi lúc này mới nghĩ tới một người, một người đã cùng nổi danh với Sa Phi Dương.
Nhưng anh không quan tâm đến những điều này, chỉ cần Sa Phi Dương không làm hại đến anh và bạn bè của anh, anh sẽ không quá để tâm.
Nhưng Bạch Diệc Phi vẫn nói với Kỳ Kỳ: “Cảm ơn”.
Kỳ Kỳ hừ mũi rồi quay đầu bỏ đi, nhưng vào lúc cô ta quay đầu bèn nhìn thấy Sa Phi Dương đang đứng ở trước mặt cô ta.
Kỳ Kỳ giật mình kinh hãi, có chút bối rối.
Giống như cái cảm giác đang nói xấu sau lưng người khác mà người ta lại đứng ngay sau lưng mình vậy.
Kỳ Kỳ có chút xấu hổ, xoay đầu mang theo ý trách móc lườm về phía Bạch Diệc Phi.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại tuỳ ý mỉm cười, nói với Sa Phi Dương: “Tiền bối, tôi đang định đi tìm ông”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.