Chương 5
Khải Tát Nguyệt
22/07/2017
CHƯƠNG 5 BẮC MINH THỊNH DIÊN
Giao long xưa nay tính ***, lại vốn tham lam, khi trước hầu hạ Yêu Tu, nhanh thì bảy ngày, lâu thì nửa tháng. Lâm Phương Sinh không có dị bẩm như vậy, Tư Hoa Quân lại liên tục sử dụng thân thể phàm thai của y, cho dù có Đế Lưu Tương không ngừng bù đắp, ba ngày vẫn là cực hạn.
Tư Hoa Quân cúi đầu nhìn người dưới thân lúc này đang tràn ngập dấu vết hoan ái, mắt phượng khẽ chau, tiếng nói như cầm huyền than nhẹ, “Yên tâm mà dưỡng thương, khi nào lành, ta sẽ lại tới tìm ngươi.”
Sau đó cứ để Lâm Phương Sinh ở lại trì. Y lúc này tiếng nói khàn khàn, khí tức mỏng manh, Đế Lưu Tương cùng long tinh ngấm qua da thịt, nhập vào đan điền kinh mạch, quả thật không cần dụng tâm dẫn đường.
Sau đó mấy ngày, miệng vết thương khỏi hẳn, Tư Hoa Quân lại đến lâm hạnh, nghiệt căn mang theo đầy gai nhọn lại cào rách nơi vừa khỏe lại của Lâm Phương Sinh, sau đó lần lượt Đế Lưu Tương, tinh túy Nguyệt Hoa lại bù đắp vào, hấp thụ cả long tinh, lập tức lành lại. Khổ hình như vậy, Lâm Phương Sinh phải chịu đựng không biết bao ngày, sống không bằng chết, ngược lại tu vi tăng rất nhanh, ngưng mạch cũng tăng lên thành chín tầng. Nếu không phải như thế, chỉ sợ sẽ không để Yêu Tu kia đặt dưới thân làm nhục.
Lâm Phương Sinh ngồi ngay ngắn giữa trì, khẽ mở mắt ra, một trì đầy Nguyệt Hoa tinh túy nay đã cạn trơ cả đáy, không một giọt dư thừa. Tư Hoa Quân hao phí hơn hai nghìn bảy trăm năm, tích góp từng chút kì trân này lại, chỉ tiếc đã bị Lâm Phương Sinh dùng hết. Nếu là đơn thuần tu luyện, chắc chắn sẽ lên được Kết Đan, thế nhưng hơn nửa số Đế Lưu Tương kia lại bị y phung phí.
Tu thành chính quả.
Tư Hoa Quân nghe tin, lập tức hiện thân đến Thủy Tinh, vung ống tay áo, ôm Lâm Phương Sinh vào lòng, xiềng xích cũng đứt đoạn, chỉ để lại bốn chiếc vòng trụ tại bốn cổ tay cổ chân, lại càng tôn lên nước da trắng như bạch ngọc, đầy một vẻ thần tiên thanh tịnh vô cấu.
Tư Hoa Quân vui sướng lạ thường, vội ngồi lên giường, yêu thích không buông mà vuốt ve thân người mềm mại nhẵn nhụi trên tay, quả nhiên là lấy kiếm ý làm cốt, bạch ngọc làm cơ. Lâm Phương Sinh ngược lại căng cứng toàn thân, miễn cưỡng nằm lên giường Thủy Tinh, không hề thả lỏng, thống khổ tiếp nhận đau đớn xé rách cơ thể.
Yêu Tu đưa hai ngón tay vào, cẩn thận tra xét một phen, mặt giãn ra cười nói, “Thành.” Thanh âm mang theo vài phần vội vàng, liền rút gươm khỏi vỏ. Bụng dưới bị nhồi đầy đến phát đau, Lâm Phương Sinh khẽ nhíu mày, ai dè một trận nhiệt lưu đột ngột truyền lên, toàn thân bủn rủn, hai chân căng cứng mềm ra.
Tư Hoa Quân vẫn ung dung, mắt phượng chăm chú nhìn người dưới thân lúc này đang kinh ngạc, không nặng không nhẹ mà đẩy mấy cái. Lâm Phương Sinh khí tức hỗn loạn, sắc mặt ửng hồng, hẳn là đã động tình.
“Vì sao lại… A…” Lâm Phương Sinh vừa nghi hoặc đặt câu hỏi liền bị Yêu Tu mãnh công ngắt lời, thanh âm mang theo vài phần tình suyễn, nói không nên lời, toàn thân tuyết trắng nhiễm một mạt ửng hồng, khóe mắt đuôi mày cũng đều một vẻ xuân triều dũng động. Nam căn cứng rắn, chẳng cần ai đụng vào, nhờ luận động mạnh mẽ của Yêu Tu kia, rốt cuộc tiết ra.
Chính là Lâm Phương Sinh hai mươi hai năm qua, lần đầu tiết tinh.
Tư Hoa Quân tạm dừng một lát, khẽ cúi người, ngón tay quệt một ít sơ tinh kia, mỉm cười, đuôi mắt quét lên thân thể thon dài trắng nõn dưới thân, môi lưỡi tiếp tục giao triền, ôn nhu nói, “Ngươi lúc trước phải chịu thống khổ, sau này có thể cùng ta hưởng thụ song tu cực lạc, không cần lo lắng tổn thương thân thể, còn được tăng tiến tu vi. Lâm Phương Sinh, ngươi nên cảm tạ ta đó.”
Sau đó là một trận phiên vân phúc vũ, da thịt ma sát lên giường thủy tinh, Lâm Phương Sinh động tình than nhẹ một tiếng.
Trực tiếp hiểu nó là mây mưa được rồi Đăng bởi: admin
Giao long xưa nay tính ***, lại vốn tham lam, khi trước hầu hạ Yêu Tu, nhanh thì bảy ngày, lâu thì nửa tháng. Lâm Phương Sinh không có dị bẩm như vậy, Tư Hoa Quân lại liên tục sử dụng thân thể phàm thai của y, cho dù có Đế Lưu Tương không ngừng bù đắp, ba ngày vẫn là cực hạn.
Tư Hoa Quân cúi đầu nhìn người dưới thân lúc này đang tràn ngập dấu vết hoan ái, mắt phượng khẽ chau, tiếng nói như cầm huyền than nhẹ, “Yên tâm mà dưỡng thương, khi nào lành, ta sẽ lại tới tìm ngươi.”
Sau đó cứ để Lâm Phương Sinh ở lại trì. Y lúc này tiếng nói khàn khàn, khí tức mỏng manh, Đế Lưu Tương cùng long tinh ngấm qua da thịt, nhập vào đan điền kinh mạch, quả thật không cần dụng tâm dẫn đường.
Sau đó mấy ngày, miệng vết thương khỏi hẳn, Tư Hoa Quân lại đến lâm hạnh, nghiệt căn mang theo đầy gai nhọn lại cào rách nơi vừa khỏe lại của Lâm Phương Sinh, sau đó lần lượt Đế Lưu Tương, tinh túy Nguyệt Hoa lại bù đắp vào, hấp thụ cả long tinh, lập tức lành lại. Khổ hình như vậy, Lâm Phương Sinh phải chịu đựng không biết bao ngày, sống không bằng chết, ngược lại tu vi tăng rất nhanh, ngưng mạch cũng tăng lên thành chín tầng. Nếu không phải như thế, chỉ sợ sẽ không để Yêu Tu kia đặt dưới thân làm nhục.
Lâm Phương Sinh ngồi ngay ngắn giữa trì, khẽ mở mắt ra, một trì đầy Nguyệt Hoa tinh túy nay đã cạn trơ cả đáy, không một giọt dư thừa. Tư Hoa Quân hao phí hơn hai nghìn bảy trăm năm, tích góp từng chút kì trân này lại, chỉ tiếc đã bị Lâm Phương Sinh dùng hết. Nếu là đơn thuần tu luyện, chắc chắn sẽ lên được Kết Đan, thế nhưng hơn nửa số Đế Lưu Tương kia lại bị y phung phí.
Tu thành chính quả.
Tư Hoa Quân nghe tin, lập tức hiện thân đến Thủy Tinh, vung ống tay áo, ôm Lâm Phương Sinh vào lòng, xiềng xích cũng đứt đoạn, chỉ để lại bốn chiếc vòng trụ tại bốn cổ tay cổ chân, lại càng tôn lên nước da trắng như bạch ngọc, đầy một vẻ thần tiên thanh tịnh vô cấu.
Tư Hoa Quân vui sướng lạ thường, vội ngồi lên giường, yêu thích không buông mà vuốt ve thân người mềm mại nhẵn nhụi trên tay, quả nhiên là lấy kiếm ý làm cốt, bạch ngọc làm cơ. Lâm Phương Sinh ngược lại căng cứng toàn thân, miễn cưỡng nằm lên giường Thủy Tinh, không hề thả lỏng, thống khổ tiếp nhận đau đớn xé rách cơ thể.
Yêu Tu đưa hai ngón tay vào, cẩn thận tra xét một phen, mặt giãn ra cười nói, “Thành.” Thanh âm mang theo vài phần vội vàng, liền rút gươm khỏi vỏ. Bụng dưới bị nhồi đầy đến phát đau, Lâm Phương Sinh khẽ nhíu mày, ai dè một trận nhiệt lưu đột ngột truyền lên, toàn thân bủn rủn, hai chân căng cứng mềm ra.
Tư Hoa Quân vẫn ung dung, mắt phượng chăm chú nhìn người dưới thân lúc này đang kinh ngạc, không nặng không nhẹ mà đẩy mấy cái. Lâm Phương Sinh khí tức hỗn loạn, sắc mặt ửng hồng, hẳn là đã động tình.
“Vì sao lại… A…” Lâm Phương Sinh vừa nghi hoặc đặt câu hỏi liền bị Yêu Tu mãnh công ngắt lời, thanh âm mang theo vài phần tình suyễn, nói không nên lời, toàn thân tuyết trắng nhiễm một mạt ửng hồng, khóe mắt đuôi mày cũng đều một vẻ xuân triều dũng động. Nam căn cứng rắn, chẳng cần ai đụng vào, nhờ luận động mạnh mẽ của Yêu Tu kia, rốt cuộc tiết ra.
Chính là Lâm Phương Sinh hai mươi hai năm qua, lần đầu tiết tinh.
Tư Hoa Quân tạm dừng một lát, khẽ cúi người, ngón tay quệt một ít sơ tinh kia, mỉm cười, đuôi mắt quét lên thân thể thon dài trắng nõn dưới thân, môi lưỡi tiếp tục giao triền, ôn nhu nói, “Ngươi lúc trước phải chịu thống khổ, sau này có thể cùng ta hưởng thụ song tu cực lạc, không cần lo lắng tổn thương thân thể, còn được tăng tiến tu vi. Lâm Phương Sinh, ngươi nên cảm tạ ta đó.”
Sau đó là một trận phiên vân phúc vũ, da thịt ma sát lên giường thủy tinh, Lâm Phương Sinh động tình than nhẹ một tiếng.
Trực tiếp hiểu nó là mây mưa được rồi Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.