Chương 48: Nhất Thể Đồng Tâm
Khải Tát Nguyệt
22/07/2017
CHƯƠNG 48. NHẤT THỂ ĐỒNG TÂM
Lâm Phương Sinh đương nhiên là lắc đầu không nói, có thể nghe loáng thoáng tiếng y bào sột soạt, một người đang đứng dậy đi lại gần.
Cảm giác như nguy cơ đang ập tới, khiến y tự thấy sởn tóc gáy, kiếm ý nâng cao, chật vật đứng dậy, vung linh kiếm đánh tới nơi gần nhất, quát lớn, “Đứng, đứng lại!”
Nếu nhìn từ con mắt của người ngoài thì cảnh tượng hệt như một mãnh hổ đang chậm rãi lại gần, bạch thỏ không thể động đậy, chỉ có thể đe dọa vài câu hòng phô trương thanh thế.
Người nọ cười khẽ mấy tiếng, tiếng cười như vũng bùn giữa hồ, lấm tấm bọt nước, tựa như có thể phát ra khí độc. Nó đâm vào tai Lâm Phương Sinh, thẩm thấu vào trong, băng hàn thấu xương không cách nào thoát khỏi.
Sau đó hắn ta bắn đầu ngón tay, xích sắt từ bốn phương tám hướng được thả xuống, quấn lấy cổ tay cùng mắt cá chân Lâm Phương Sinh, chỉ dùng lực rất nhẹ là có thể phá vỡ bảo giáp được làm bằng ngọc Lưu ly hộ thể.
Xiềng xích đen bóng làm bằng huyền thiết, lạnh đến thấu xương, cuốn chặt lấy chân tay Kiếm tu, linh kiếm chém xuống phát ra một tiếng “choang” lớn, xích sắt lại không hao tổn dù chỉ mảy may, ngược lại khí lạnh bốc lên đến đông cả Kim Đan, kinh mạch đột nhiên lạc mất hết linh lực.
Thứ này còn từa tựa vật sống, bò chậm chậm lên, cuốn hai tay y trói chặt, thân mình thon dài cũng bị kéo lên cao, còn mỗi mũi chân là nỗ lực chống đỡ.
Kiểu phản kháng vô lực như cá nằm trên thớt, sơn dương chờ làm thịt thế này, mắt Lâm Phương Sinh cứ tối sầm lại, sắc mặt tái nhợt, ngón tay bấu chặt lấy xích sắt, khẽ dùng lực là chúng lại va vào nhau kêu leng keng. Y trầm giọng nói, “Ta giết ngươi , từ trước đến nay không hề hối hận! Nay lạc vào tay ngươi, muốn giết muốn chém mặc ngươi làm gì thì làm! Cớ sao…. lại nhất định phải làm nhục ta như thế này?”
Nguyên văn chỗ này tác giả còn dùng 1 từ nhưng bị che mất, không rõ là từ gì.
Ma Tu kia lại chỉ nhẹ nhàng chạm lên mi mắt y, ngón tay mang theo ma lực luẩn quẩn, đâm vào mí mắt hơi đau đau, dường như muốn móc mắt y ra xem.
Tiện đà, hắn ta cười, “Thiên địa vũ trụ chia làm sáu Giới, lại chỉ ngăn cách có riêng mình Ma giới, phàm đã ngoài Nguyên Anh là không được ra ngoài. Cho nên ta tách thất tình lục dục của mình ra, tạo nên một ảo ảnh Kim Đan để đi qua lục Giới, làm phương tiện hành sự. Ai ngờ tình nghiệt của ảo ảnh kia quá nặng, đúng là trúng phải sự mê hoặc của ngươi.”
Lúc ngón tay kia thu lại, Lâm Phương Sinh thấy ánh sáng chói lòa trước mặt, xót đến ứa lệ, theo bản năng nhắm chặt mắt lại.
Lúc mở mắt ra thì tầm mắt đã sáng trở lại, thứ gì trước mặt cũng rõ ràng. Ma khí ngoan cố chiếm cứ như vậy, lại dễ dàng bị trục đi.
Vậy mới thấy rõ diện mạo của nam tử trước mặt.
Giữa một thạch thất rộng rãi, Ma Tu kia vận một bộ trường bào đen thuần, chụp tóc bằng xương trắng, tóc tím dài đến eo, thần sắc kiêu căng, dung nhan cũng giống Diêm Tà mấy phần, trông có vẻ lớn hơn mấy tuổi, thâm trầm nội liễm, long chương phượng triện.
Nghĩa gốc chỉ các loại văn tự cổ khó nhận ra, còn ở đây mang nghĩa “khó đoán”.
Một đôi mắt tím sâu thẳm, phản chiếu lại ánh nến lấp lánh nhưng lại không ánh lên nổi một sự sống, chỉ trọn một vẻ khinh miệt, giống như thể cả cái thiên hạ đáng chết này, con người là thứ không đáng tồn tại nhất.
Lâm Phương Sinh cảm giác ba phần quen thuộc, bảy phần xa lại, cảm giác đau xót tràn lên, suy nghĩ cuồn cuộn tắc lại trong lòng, “Ngươi là… Mục Thiên Hàng?”
Nam tử kia thấy Lâm Phương Sinh đang nhìn mình, đôi môi mỏng cong lên một nụ cười khẽ, trong mắt lại không có chút ý cười, ngón tay lướt qua sam bào y, quần áo liền rớt hết xuống, vung vãi đầy đất, “Đúng thế. Ngày ấy ảo ảnh bị ngươi hủy mất, tuy có tổn thương nhưng cũng coi như là trong họa có phúc. Bổn tọa nay đã cắt đứt thất tình lục dục, không còn nhớ mong gì đến phàm trần nữa, ngày Độ Kiếp chẳng còn xa. Tính lại, vẫn là nhờ ngươi ban tặng.”
Vậy mà hắn vẫn không biểu lộ chút cảm xúc, cười lãnh đạm, “Bổn tọa xưa nay ân oán rõ ràng, nay đương nhiên là phải đến trần duyên.”
Mục Thiên Hàng đứng sừng sững như thế không động đậy, Lâm Phương Sinh lại thấy xung quanh mình lành lạnh, trần trụi trước mặt người khác, vừa xấu hổ mà cũng giận dữ gấp bội, cố sức giãy khỏi xích sắt, tiếng vang cũng rất lớn.
Một người đàn ông khôi ngô tựa thiết tháp lặng yên đi vào bên trong quỳ lạy xuống bên chân Mục Thiên Hàng.
Cơ bắp của nam tử kia lộ hết ra ngoài, hai miếng da thuộc che trước ngực, dùng khăn trùm đầu che kín mặt, chỉ khoét hai lỗ lộ ra đôi mắt không cảm xúc.
Mục Thiên Hàng cười nói, “Con rối này là do ta tỉ mỉ chế tạo chuyên dùng để tra tấn, ngươi phải cảm nhận cho tốt đấy.”
Con rối kia đứng dậy, cao hơn Lâm Phương Sinh ước chừng hai thước, tay cầm một cái roi da dài gần một trượng, đi gần chỗ y cách ra nửa trượng, ở đó có một phiến đá không phủ lông.
Lâm Phương Sinh mở to hai mắt, sau đó nở nụ cười lạnh, “Đường đường là tiên nhân Đồ Long, mà chỉ biết mỗi thủ đoạn ấy thôi sao?”
Mục Thiên Hàng vẫn giương ánh mắt lạnh lùng không chút ý cười nói, “Làm việc chớ dục tốc mà bất đạt. Phương Sinh, chúng ta có thời gian mà, ngươi cần gì phải sốt ruột.”
Lập tức hạ lệnh đầy lãnh đạm, “Ba mươi roi.”
Con rối kia trầm giọng thưa, “Cẩn tuân mệnh thánh chủ!”
Cổ tay tráng kiện vung lên, chiếc roi dài quất xuống mặt đất, phát ra tiếng kêu thanh đến điếc tai, mạnh bạo phá nát phần lưng Lâm Phương Sinh, tấm lưng bạch ngọc dần in thêm vết roi dài, sưng lên chầm chậm với tốc độ mắt thường thấy được.
Con rối này quả nhiên có kinh nghiệm phong phú, roi dài rất nặng, đầu tiên là bị vung xuống đất đã, phân nửa lực bị triệt đi rồi mới đáp trúng da thịt con người. Như vậy lực mới bị khống chế, đủ về chất lượng, khiến người ta đau đớn không dứt được.
Từng đợt công kích đánh vào sống lưng, mạnh như côn gậy, đau đớn xuyên từ sau lưng ra trước ngực. Hơi thở Lâm Phương Sinh như ngưng lại, suýt thì ngừng thở, đau đớn kịch liệt như muốn nổ tung, vầng trán ướt đẫm mồ hôi.
Chẳng đợi y lấy lại hơi thì roi thứ hai đã vung xuống. Vốn xưa nay eo hông là chỗ mẫn cảm của y, bị một nhát này vào, cái đau sau còn kinh khủng hơn cái trước, y chỉ có thể cắn chặt khớp hàm, cố nén không kêu ra tiếng.
Roi thứ ba vào trúng phần mông, tiếng vang lên điếc cả tai, vết thũng đỏ tươi cùng hàng trăm vết gai li ti như chân độc trùng làm mông y ngấn huyết.
Roi thứ bốn, hình phạt không hề nhẹ đi dù chỉ một chút, roi dài xé gió phát ra tiếng “vút” cao chói, cắn xé lên da thịt, roi đổ xuống phía nam căn giữa quần, chính giữa hành thân, để lại một vết máu đỏ tươi chói lọi.
“Hành” trong “ngọc hành”, tức cái JJ, “hành thân” là cả cái đó đó Đăng bởi: admin
Lâm Phương Sinh đương nhiên là lắc đầu không nói, có thể nghe loáng thoáng tiếng y bào sột soạt, một người đang đứng dậy đi lại gần.
Cảm giác như nguy cơ đang ập tới, khiến y tự thấy sởn tóc gáy, kiếm ý nâng cao, chật vật đứng dậy, vung linh kiếm đánh tới nơi gần nhất, quát lớn, “Đứng, đứng lại!”
Nếu nhìn từ con mắt của người ngoài thì cảnh tượng hệt như một mãnh hổ đang chậm rãi lại gần, bạch thỏ không thể động đậy, chỉ có thể đe dọa vài câu hòng phô trương thanh thế.
Người nọ cười khẽ mấy tiếng, tiếng cười như vũng bùn giữa hồ, lấm tấm bọt nước, tựa như có thể phát ra khí độc. Nó đâm vào tai Lâm Phương Sinh, thẩm thấu vào trong, băng hàn thấu xương không cách nào thoát khỏi.
Sau đó hắn ta bắn đầu ngón tay, xích sắt từ bốn phương tám hướng được thả xuống, quấn lấy cổ tay cùng mắt cá chân Lâm Phương Sinh, chỉ dùng lực rất nhẹ là có thể phá vỡ bảo giáp được làm bằng ngọc Lưu ly hộ thể.
Xiềng xích đen bóng làm bằng huyền thiết, lạnh đến thấu xương, cuốn chặt lấy chân tay Kiếm tu, linh kiếm chém xuống phát ra một tiếng “choang” lớn, xích sắt lại không hao tổn dù chỉ mảy may, ngược lại khí lạnh bốc lên đến đông cả Kim Đan, kinh mạch đột nhiên lạc mất hết linh lực.
Thứ này còn từa tựa vật sống, bò chậm chậm lên, cuốn hai tay y trói chặt, thân mình thon dài cũng bị kéo lên cao, còn mỗi mũi chân là nỗ lực chống đỡ.
Kiểu phản kháng vô lực như cá nằm trên thớt, sơn dương chờ làm thịt thế này, mắt Lâm Phương Sinh cứ tối sầm lại, sắc mặt tái nhợt, ngón tay bấu chặt lấy xích sắt, khẽ dùng lực là chúng lại va vào nhau kêu leng keng. Y trầm giọng nói, “Ta giết ngươi , từ trước đến nay không hề hối hận! Nay lạc vào tay ngươi, muốn giết muốn chém mặc ngươi làm gì thì làm! Cớ sao…. lại nhất định phải làm nhục ta như thế này?”
Nguyên văn chỗ này tác giả còn dùng 1 từ nhưng bị che mất, không rõ là từ gì.
Ma Tu kia lại chỉ nhẹ nhàng chạm lên mi mắt y, ngón tay mang theo ma lực luẩn quẩn, đâm vào mí mắt hơi đau đau, dường như muốn móc mắt y ra xem.
Tiện đà, hắn ta cười, “Thiên địa vũ trụ chia làm sáu Giới, lại chỉ ngăn cách có riêng mình Ma giới, phàm đã ngoài Nguyên Anh là không được ra ngoài. Cho nên ta tách thất tình lục dục của mình ra, tạo nên một ảo ảnh Kim Đan để đi qua lục Giới, làm phương tiện hành sự. Ai ngờ tình nghiệt của ảo ảnh kia quá nặng, đúng là trúng phải sự mê hoặc của ngươi.”
Lúc ngón tay kia thu lại, Lâm Phương Sinh thấy ánh sáng chói lòa trước mặt, xót đến ứa lệ, theo bản năng nhắm chặt mắt lại.
Lúc mở mắt ra thì tầm mắt đã sáng trở lại, thứ gì trước mặt cũng rõ ràng. Ma khí ngoan cố chiếm cứ như vậy, lại dễ dàng bị trục đi.
Vậy mới thấy rõ diện mạo của nam tử trước mặt.
Giữa một thạch thất rộng rãi, Ma Tu kia vận một bộ trường bào đen thuần, chụp tóc bằng xương trắng, tóc tím dài đến eo, thần sắc kiêu căng, dung nhan cũng giống Diêm Tà mấy phần, trông có vẻ lớn hơn mấy tuổi, thâm trầm nội liễm, long chương phượng triện.
Nghĩa gốc chỉ các loại văn tự cổ khó nhận ra, còn ở đây mang nghĩa “khó đoán”.
Một đôi mắt tím sâu thẳm, phản chiếu lại ánh nến lấp lánh nhưng lại không ánh lên nổi một sự sống, chỉ trọn một vẻ khinh miệt, giống như thể cả cái thiên hạ đáng chết này, con người là thứ không đáng tồn tại nhất.
Lâm Phương Sinh cảm giác ba phần quen thuộc, bảy phần xa lại, cảm giác đau xót tràn lên, suy nghĩ cuồn cuộn tắc lại trong lòng, “Ngươi là… Mục Thiên Hàng?”
Nam tử kia thấy Lâm Phương Sinh đang nhìn mình, đôi môi mỏng cong lên một nụ cười khẽ, trong mắt lại không có chút ý cười, ngón tay lướt qua sam bào y, quần áo liền rớt hết xuống, vung vãi đầy đất, “Đúng thế. Ngày ấy ảo ảnh bị ngươi hủy mất, tuy có tổn thương nhưng cũng coi như là trong họa có phúc. Bổn tọa nay đã cắt đứt thất tình lục dục, không còn nhớ mong gì đến phàm trần nữa, ngày Độ Kiếp chẳng còn xa. Tính lại, vẫn là nhờ ngươi ban tặng.”
Vậy mà hắn vẫn không biểu lộ chút cảm xúc, cười lãnh đạm, “Bổn tọa xưa nay ân oán rõ ràng, nay đương nhiên là phải đến trần duyên.”
Mục Thiên Hàng đứng sừng sững như thế không động đậy, Lâm Phương Sinh lại thấy xung quanh mình lành lạnh, trần trụi trước mặt người khác, vừa xấu hổ mà cũng giận dữ gấp bội, cố sức giãy khỏi xích sắt, tiếng vang cũng rất lớn.
Một người đàn ông khôi ngô tựa thiết tháp lặng yên đi vào bên trong quỳ lạy xuống bên chân Mục Thiên Hàng.
Cơ bắp của nam tử kia lộ hết ra ngoài, hai miếng da thuộc che trước ngực, dùng khăn trùm đầu che kín mặt, chỉ khoét hai lỗ lộ ra đôi mắt không cảm xúc.
Mục Thiên Hàng cười nói, “Con rối này là do ta tỉ mỉ chế tạo chuyên dùng để tra tấn, ngươi phải cảm nhận cho tốt đấy.”
Con rối kia đứng dậy, cao hơn Lâm Phương Sinh ước chừng hai thước, tay cầm một cái roi da dài gần một trượng, đi gần chỗ y cách ra nửa trượng, ở đó có một phiến đá không phủ lông.
Lâm Phương Sinh mở to hai mắt, sau đó nở nụ cười lạnh, “Đường đường là tiên nhân Đồ Long, mà chỉ biết mỗi thủ đoạn ấy thôi sao?”
Mục Thiên Hàng vẫn giương ánh mắt lạnh lùng không chút ý cười nói, “Làm việc chớ dục tốc mà bất đạt. Phương Sinh, chúng ta có thời gian mà, ngươi cần gì phải sốt ruột.”
Lập tức hạ lệnh đầy lãnh đạm, “Ba mươi roi.”
Con rối kia trầm giọng thưa, “Cẩn tuân mệnh thánh chủ!”
Cổ tay tráng kiện vung lên, chiếc roi dài quất xuống mặt đất, phát ra tiếng kêu thanh đến điếc tai, mạnh bạo phá nát phần lưng Lâm Phương Sinh, tấm lưng bạch ngọc dần in thêm vết roi dài, sưng lên chầm chậm với tốc độ mắt thường thấy được.
Con rối này quả nhiên có kinh nghiệm phong phú, roi dài rất nặng, đầu tiên là bị vung xuống đất đã, phân nửa lực bị triệt đi rồi mới đáp trúng da thịt con người. Như vậy lực mới bị khống chế, đủ về chất lượng, khiến người ta đau đớn không dứt được.
Từng đợt công kích đánh vào sống lưng, mạnh như côn gậy, đau đớn xuyên từ sau lưng ra trước ngực. Hơi thở Lâm Phương Sinh như ngưng lại, suýt thì ngừng thở, đau đớn kịch liệt như muốn nổ tung, vầng trán ướt đẫm mồ hôi.
Chẳng đợi y lấy lại hơi thì roi thứ hai đã vung xuống. Vốn xưa nay eo hông là chỗ mẫn cảm của y, bị một nhát này vào, cái đau sau còn kinh khủng hơn cái trước, y chỉ có thể cắn chặt khớp hàm, cố nén không kêu ra tiếng.
Roi thứ ba vào trúng phần mông, tiếng vang lên điếc cả tai, vết thũng đỏ tươi cùng hàng trăm vết gai li ti như chân độc trùng làm mông y ngấn huyết.
Roi thứ bốn, hình phạt không hề nhẹ đi dù chỉ một chút, roi dài xé gió phát ra tiếng “vút” cao chói, cắn xé lên da thịt, roi đổ xuống phía nam căn giữa quần, chính giữa hành thân, để lại một vết máu đỏ tươi chói lọi.
“Hành” trong “ngọc hành”, tức cái JJ, “hành thân” là cả cái đó đó Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.