Chương 9
Dạ Đích Đệ Thất Mộng
28/01/2024
21
Lều ấm áp nến đỏ lập lờ, đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng.
Ngắn ngủn trong một đêm, ta đã hiểu được rất nhiều triết lý cuộc sống.
Đầu tiên, không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Thể lực của ma ốm cũng có thể rất tốt.
Thứ hai, khó trách những phụ nữ trong thôn cứ lần lượt sinh con hết đứa này đến đứa khác.
Chủ yếu là ngoại trừ lúc đầu, quá trình này còn khá vui vẻ.
Một giờ sau, ta đỡ eo bò dậy, sửa sang lại chiếc giường bừa bộn và lặng lẽ lẻn ra khỏi lều với quầng thâm dưới mắt.
Thừa dịp Đơn Cẩn say rượu, ta đã làm bẩn hắn.
Nếu bị hắn biết được điều này, liệu hắn có băm đôi bàn tay bé nhỏ của ta không?
Rốt cuộc, trước kia ta đã chứng kiến hắn chặt tay một tỳ nữ dám leo lên giường hắn vào ban đêm.
Haizzz.
Chữ “sắc” có một cây đao trên đầu a!. ngôn tình hài
Ta co đầu rụt cổ khỏi vòng tròn phạm vi của Hầu phủ, sau đó liền va vào một bức tường người.
Hoá ra là Tống Tranh.
Trên người hắn có một lớp tuyết dày, hắn nhìn chằm chằm ta với đôi mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn nói: “Vừa rồi nàng đã ngủ với Đơn Cẩn à?”
Lòng ta hoảng hốt, nhảy dựng lên bịt chặt môi hắn: “Câm miệng, ngươi đừng có nói hươu nói vượn.”
Chớt mất, nếu như bị Đơn Cẩn nghe được điều này, chẳng phải là ta sẽ ch.ết thẳng cẳng sao.
Hắn ta cúi gục đầu xuống như một con chó bị bỏ rơi: “Ta đã đứng đây hai tiếng đồng hồ, đợi nàng ra khỏi lều của hắn ta.”
"Ta lạnh quá, nàng ngồi bên đống lửa sưởi ấm với ta một lát nhé."
Vào giữa đêm, không có ai khác ngoài những thị vệ đang tuần tra.
Tất cả mọi người đang ngủ say.
Ta không dám vào lều của Đơn Cẩn nữa, nửa đêm cũng không thể gây sự với người khác nên chỉ đơn giản liền ngồi bên đống lửa với Tống Tranh.
Đống lửa sắp tắt, Tống Tranh bỏ thêm củi vào bên trong, cười khổ nói: “Nếu như ta cứ như vậy xông vào không để ý đến thị vệ của hầu phủ, nàng sẽ...”
"Sẽ không...” Ta ngắt lời hắn, " Thực xin lỗi a, Tống tiểu tướng quân, kỳ thật ta không có ý định gả chồng. Ta chỉ muốn tìm một người để sinh một đứa con."
“Từ nhỏ đến lớn, khi ta ốm đau, khi mẹ con ta bị bắt nạt, khi chúng ta đói khát, phụ thân ta luôn vắng mặt.”
Ta quay đầu nhìn Tống Tranh một cái rồi nói: “Mẫu thân ta nói, phụ thân ta cũng từng lời thề son sắt rằng cả đời chỉ yêu mình bà, nhưng cuối cùng thì...”
Tống Tranh vẻ mặt phức tạp: “Vậy nàng và Đơn Cẩn...”
Ta khẽ cắn môi: “Hắn uống say, hẳn là không nhớ rõ đã xảy ra cái gì, xin ngươi cũng không cần lắm miệng."
Dưới ánh mắt sáng quắc của ta, Tống Tranh nhượng bộ: “Được, ta nghe lời nàng."
Ta rất mệt.
Không chỉ cơ thể mà cả tâm trí cũng mệt mỏi.
Ánh lửa ấm áp sưởi ấm ta, ta cảm thấy choáng váng và dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ta lại nằm mơ.
Ta mơ thấy Đơn Cẩn biết được sự việc hoang đường giữa chúng ta sau đó miễn cưỡng cưới ta, nhưng hắn nhìn ta với ánh mắt tràn ngập chán ghét, nửa năm sau hắn liền đón Thẩm Anh vào cửa.
"Tống Minh Nguyệt, chuyện này là ngươi tự chuốc lấy...”
Trong mơ, hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn ta, ta bị doạ giật mình tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã chạm phải một đôi mắt lạnh lùng.
Nắng sớm đã vượt quá đường chân trời nhưng khuôn mặt tuấn tú của hắn vẫn lạnh lùng như một khối băng.
Bị hắn ta nhìn chằm chằm khiến ta cảm thấy chột dạ, theo bản năng ngả người ra sau, ngã vào vòng tay của Tống Tranh.
Hắn đỡ bả vai ta, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Đơn Cẩn: “Đơn thế tử, ngươi làm Minh Nguyệt sợ đấy."
Trái tim nhỏ bé của ta quả thực đang đập “bùm bùm bùm”, ta nuốt nước bọt, khô khốc nói: “Ngươi....... Ngươi tỉnh rồi...”
“Đêm qua, nàng… ” Bên tai Đơn Cẩn đỏ bừng, thần sắc chần chờ mà mở miệng.
Tống Tranh ngắt lời hắn: “Đêm qua Minh Nguyệt ở cùng ta bên bếp lửa trò chuyện. Chúng ta trò chuyện quá mức nhập tâm, không để ý trời đã sáng rồi."
Đơn Cẩn nhíu mày, ngón tay buông thõng bên người cuộn lên, không hề chớp mắt nhìn ta một lúc, trầm giọng nói: “Thật sự là như thế sao?”
Ta chưa kịp trả lời đã nhìn thấy Thẩm Anh mặc bộ đồ màu hồng nhạt bước nhanh trong ánh nắng ban mai, khuôn mặt hồng hào, giọng điệu có phần hờn dỗi: “ Biểu ca, sao ngươi dậy cũng không gọi ta một tiếng?”
Khi nói, nàng ấy nhẹ nhàng cử động cổ.
Ta rõ ràng nhìn thấy một dấu vết tím sẫm trên cổ nàng ấy.
22
Đầu óc ta ong ong một chút.
Ta biết rất rõ dấu vết đó, vì hiện tại trên ngực, cánh tay và trên cổ bị che giấu của ta, cũng có rất nhiều.
Đơn Cẩn tránh Thẩm Anh, dùng sức nắm chặt cánh tay của ta, trong đôi mắt đen của hắn lửa giận bùng lên: “Đêm qua thật sự là nàng đã ngồi nói chuyện với Tống Tranh cả đêm sao?”
Thẩm Anh bĩu môi lẩm bẩm: “Sau nửa đêm ta vào lều của ngươi, thật là thấy hai người bọn họ đang ngồi bên đống lửa nói chuyện.”
Sau nửa đêm, vào lều...
Ta nhịn không được cười lên.
Thể lực của ma ốn thực sự rất tốt, có thể liên tục mà làm.
Ta hít một hơi thật sâu và nhìn vào mắt hắn với nụ cười trên môi: “Đúng vậy, không thể sao?”
Đơn Cẩn lui ra phía sau một bước, sau đó ho khan dữ dội, toàn bộ phần thân trên cong lên, như thể có ai đó đấm mạnh vào bụng hắn.
Thẩm Anh lo lắng tiến lên trước, vỗ lưng lại vuốt ngực hắn.
Sắc mặt Đơn Cẩn tái nhợt, thất hồn lạc phách, tùy ý nàng giở trò.
Ta ngủ suốt một ngày, khi tỉnh dậy thì trời đã tối.
Ánh nến trong trại mờ mịt, Thẩm Anh đang ngồi ở mép giường, dùng đôi tay mảnh khảnh lột quả quýt.
Thấy ta tỉnh dậy, nàng đưa cho ta quả quýt đã lột vỏ và nói: “Ma ma nói ngươi ngủ cả ngày, biểu ca để cho ta tới nhìn xem.”
"Chúng ta cũng thật là có duyên. Thực ra trước đây tên ta không phải Thẩm Anh mà là Vãn Nguyệt. Khi ta còn nhỏ, biểu ca luôn gọi ta là Nguyệt Nhi...”
Thẩm Anh cười rạng rỡ: "Minh Nguyệt, Vãn Nguyệt, nghe rất giống một cặp chị em."
Ta hung hăng mà run lên.
Đêm qua khi động tình, đích xác là Đơn Cẩn đã kêu lên vài tiếng Nguyệt Nhi.
Ta ngồi dậy, đẩy quả quýt mà Thẩm Anh kiên trì đưa cho ta: “Không cần diễn kịch ở trước mặt ta. Yên tâm, ta sẽ không cướp hắn của ngươi."
Nụ cười của Thẩm Anh biến mất, ánh mắt đánh giá nhìn vào mặt ta, sau đó nàng ấy cười thật sâu: “Ngươi có muốn cũng không thể cướp đi được, nhưng ta là một người rộng lượng, nếu ngươi thực sự muốn biểu ca chịu trách nhiệm, ta có thể để hắn cưới ngươi làm thiếp.”
Ta cười lạnh một tiếng: “Nhanh lăn khỏi đây đi, nếu không ta sẽ tranh giành với ngươi, ai là thê ai là thiếp.”
Thẩm Anh đi rồi.
Cơ thể căng thẳng của ta dần dần thả lỏng.
Những cơn đau râm rỉ lan khắp lục phủ ngũ tạng.
Ta hung hăng tự tát mình một cái thật mạnh.
Sao?
Chỉ là mượn một hạt giống mà thôi, ngươi còn nghĩ đó là thật?
Những trải nghiệm mà ngươi đã trải qua từ khi còn nhỏ không đủ để khiến ngươi hết hy vọng với đàn ông sao?
Nhưng suy cho cùng, ta vẫn hy vọng Đơn Cẩn khác với những người khác. Cho nên ta lén hỏi ma ma và tỳ nữ thì được biết, Thẩm Anh quả thực từng có tên là Vãn Nguyệt.
Sau này nghe nói chọn tên không tốt nên cơ thể yếu đuối nên thỉnh đại sư chấp cho tên “Anh.”
Mà theo thời gian Đơn Đại nói với ta, đúng thật là ta chân trước mới vừa đi, thì chân sau nàng ấy đã bước vào.
Thật nực cười.
Ta, Tống Minh Nguyệt, đã sống được mười tám năm, vậy mà ta lại trở thành thế thân cho người khác.
Sau khi cuộc đi săn mùa đông kết thúc, tin tức dần dần lan truyền trong Hầu phủ: Đơn Cẩn sắp kết hôn với Thẩm Anh.
Lều ấm áp nến đỏ lập lờ, đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng.
Ngắn ngủn trong một đêm, ta đã hiểu được rất nhiều triết lý cuộc sống.
Đầu tiên, không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Thể lực của ma ốm cũng có thể rất tốt.
Thứ hai, khó trách những phụ nữ trong thôn cứ lần lượt sinh con hết đứa này đến đứa khác.
Chủ yếu là ngoại trừ lúc đầu, quá trình này còn khá vui vẻ.
Một giờ sau, ta đỡ eo bò dậy, sửa sang lại chiếc giường bừa bộn và lặng lẽ lẻn ra khỏi lều với quầng thâm dưới mắt.
Thừa dịp Đơn Cẩn say rượu, ta đã làm bẩn hắn.
Nếu bị hắn biết được điều này, liệu hắn có băm đôi bàn tay bé nhỏ của ta không?
Rốt cuộc, trước kia ta đã chứng kiến hắn chặt tay một tỳ nữ dám leo lên giường hắn vào ban đêm.
Haizzz.
Chữ “sắc” có một cây đao trên đầu a!. ngôn tình hài
Ta co đầu rụt cổ khỏi vòng tròn phạm vi của Hầu phủ, sau đó liền va vào một bức tường người.
Hoá ra là Tống Tranh.
Trên người hắn có một lớp tuyết dày, hắn nhìn chằm chằm ta với đôi mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn nói: “Vừa rồi nàng đã ngủ với Đơn Cẩn à?”
Lòng ta hoảng hốt, nhảy dựng lên bịt chặt môi hắn: “Câm miệng, ngươi đừng có nói hươu nói vượn.”
Chớt mất, nếu như bị Đơn Cẩn nghe được điều này, chẳng phải là ta sẽ ch.ết thẳng cẳng sao.
Hắn ta cúi gục đầu xuống như một con chó bị bỏ rơi: “Ta đã đứng đây hai tiếng đồng hồ, đợi nàng ra khỏi lều của hắn ta.”
"Ta lạnh quá, nàng ngồi bên đống lửa sưởi ấm với ta một lát nhé."
Vào giữa đêm, không có ai khác ngoài những thị vệ đang tuần tra.
Tất cả mọi người đang ngủ say.
Ta không dám vào lều của Đơn Cẩn nữa, nửa đêm cũng không thể gây sự với người khác nên chỉ đơn giản liền ngồi bên đống lửa với Tống Tranh.
Đống lửa sắp tắt, Tống Tranh bỏ thêm củi vào bên trong, cười khổ nói: “Nếu như ta cứ như vậy xông vào không để ý đến thị vệ của hầu phủ, nàng sẽ...”
"Sẽ không...” Ta ngắt lời hắn, " Thực xin lỗi a, Tống tiểu tướng quân, kỳ thật ta không có ý định gả chồng. Ta chỉ muốn tìm một người để sinh một đứa con."
“Từ nhỏ đến lớn, khi ta ốm đau, khi mẹ con ta bị bắt nạt, khi chúng ta đói khát, phụ thân ta luôn vắng mặt.”
Ta quay đầu nhìn Tống Tranh một cái rồi nói: “Mẫu thân ta nói, phụ thân ta cũng từng lời thề son sắt rằng cả đời chỉ yêu mình bà, nhưng cuối cùng thì...”
Tống Tranh vẻ mặt phức tạp: “Vậy nàng và Đơn Cẩn...”
Ta khẽ cắn môi: “Hắn uống say, hẳn là không nhớ rõ đã xảy ra cái gì, xin ngươi cũng không cần lắm miệng."
Dưới ánh mắt sáng quắc của ta, Tống Tranh nhượng bộ: “Được, ta nghe lời nàng."
Ta rất mệt.
Không chỉ cơ thể mà cả tâm trí cũng mệt mỏi.
Ánh lửa ấm áp sưởi ấm ta, ta cảm thấy choáng váng và dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ta lại nằm mơ.
Ta mơ thấy Đơn Cẩn biết được sự việc hoang đường giữa chúng ta sau đó miễn cưỡng cưới ta, nhưng hắn nhìn ta với ánh mắt tràn ngập chán ghét, nửa năm sau hắn liền đón Thẩm Anh vào cửa.
"Tống Minh Nguyệt, chuyện này là ngươi tự chuốc lấy...”
Trong mơ, hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn ta, ta bị doạ giật mình tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã chạm phải một đôi mắt lạnh lùng.
Nắng sớm đã vượt quá đường chân trời nhưng khuôn mặt tuấn tú của hắn vẫn lạnh lùng như một khối băng.
Bị hắn ta nhìn chằm chằm khiến ta cảm thấy chột dạ, theo bản năng ngả người ra sau, ngã vào vòng tay của Tống Tranh.
Hắn đỡ bả vai ta, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Đơn Cẩn: “Đơn thế tử, ngươi làm Minh Nguyệt sợ đấy."
Trái tim nhỏ bé của ta quả thực đang đập “bùm bùm bùm”, ta nuốt nước bọt, khô khốc nói: “Ngươi....... Ngươi tỉnh rồi...”
“Đêm qua, nàng… ” Bên tai Đơn Cẩn đỏ bừng, thần sắc chần chờ mà mở miệng.
Tống Tranh ngắt lời hắn: “Đêm qua Minh Nguyệt ở cùng ta bên bếp lửa trò chuyện. Chúng ta trò chuyện quá mức nhập tâm, không để ý trời đã sáng rồi."
Đơn Cẩn nhíu mày, ngón tay buông thõng bên người cuộn lên, không hề chớp mắt nhìn ta một lúc, trầm giọng nói: “Thật sự là như thế sao?”
Ta chưa kịp trả lời đã nhìn thấy Thẩm Anh mặc bộ đồ màu hồng nhạt bước nhanh trong ánh nắng ban mai, khuôn mặt hồng hào, giọng điệu có phần hờn dỗi: “ Biểu ca, sao ngươi dậy cũng không gọi ta một tiếng?”
Khi nói, nàng ấy nhẹ nhàng cử động cổ.
Ta rõ ràng nhìn thấy một dấu vết tím sẫm trên cổ nàng ấy.
22
Đầu óc ta ong ong một chút.
Ta biết rất rõ dấu vết đó, vì hiện tại trên ngực, cánh tay và trên cổ bị che giấu của ta, cũng có rất nhiều.
Đơn Cẩn tránh Thẩm Anh, dùng sức nắm chặt cánh tay của ta, trong đôi mắt đen của hắn lửa giận bùng lên: “Đêm qua thật sự là nàng đã ngồi nói chuyện với Tống Tranh cả đêm sao?”
Thẩm Anh bĩu môi lẩm bẩm: “Sau nửa đêm ta vào lều của ngươi, thật là thấy hai người bọn họ đang ngồi bên đống lửa nói chuyện.”
Sau nửa đêm, vào lều...
Ta nhịn không được cười lên.
Thể lực của ma ốn thực sự rất tốt, có thể liên tục mà làm.
Ta hít một hơi thật sâu và nhìn vào mắt hắn với nụ cười trên môi: “Đúng vậy, không thể sao?”
Đơn Cẩn lui ra phía sau một bước, sau đó ho khan dữ dội, toàn bộ phần thân trên cong lên, như thể có ai đó đấm mạnh vào bụng hắn.
Thẩm Anh lo lắng tiến lên trước, vỗ lưng lại vuốt ngực hắn.
Sắc mặt Đơn Cẩn tái nhợt, thất hồn lạc phách, tùy ý nàng giở trò.
Ta ngủ suốt một ngày, khi tỉnh dậy thì trời đã tối.
Ánh nến trong trại mờ mịt, Thẩm Anh đang ngồi ở mép giường, dùng đôi tay mảnh khảnh lột quả quýt.
Thấy ta tỉnh dậy, nàng đưa cho ta quả quýt đã lột vỏ và nói: “Ma ma nói ngươi ngủ cả ngày, biểu ca để cho ta tới nhìn xem.”
"Chúng ta cũng thật là có duyên. Thực ra trước đây tên ta không phải Thẩm Anh mà là Vãn Nguyệt. Khi ta còn nhỏ, biểu ca luôn gọi ta là Nguyệt Nhi...”
Thẩm Anh cười rạng rỡ: "Minh Nguyệt, Vãn Nguyệt, nghe rất giống một cặp chị em."
Ta hung hăng mà run lên.
Đêm qua khi động tình, đích xác là Đơn Cẩn đã kêu lên vài tiếng Nguyệt Nhi.
Ta ngồi dậy, đẩy quả quýt mà Thẩm Anh kiên trì đưa cho ta: “Không cần diễn kịch ở trước mặt ta. Yên tâm, ta sẽ không cướp hắn của ngươi."
Nụ cười của Thẩm Anh biến mất, ánh mắt đánh giá nhìn vào mặt ta, sau đó nàng ấy cười thật sâu: “Ngươi có muốn cũng không thể cướp đi được, nhưng ta là một người rộng lượng, nếu ngươi thực sự muốn biểu ca chịu trách nhiệm, ta có thể để hắn cưới ngươi làm thiếp.”
Ta cười lạnh một tiếng: “Nhanh lăn khỏi đây đi, nếu không ta sẽ tranh giành với ngươi, ai là thê ai là thiếp.”
Thẩm Anh đi rồi.
Cơ thể căng thẳng của ta dần dần thả lỏng.
Những cơn đau râm rỉ lan khắp lục phủ ngũ tạng.
Ta hung hăng tự tát mình một cái thật mạnh.
Sao?
Chỉ là mượn một hạt giống mà thôi, ngươi còn nghĩ đó là thật?
Những trải nghiệm mà ngươi đã trải qua từ khi còn nhỏ không đủ để khiến ngươi hết hy vọng với đàn ông sao?
Nhưng suy cho cùng, ta vẫn hy vọng Đơn Cẩn khác với những người khác. Cho nên ta lén hỏi ma ma và tỳ nữ thì được biết, Thẩm Anh quả thực từng có tên là Vãn Nguyệt.
Sau này nghe nói chọn tên không tốt nên cơ thể yếu đuối nên thỉnh đại sư chấp cho tên “Anh.”
Mà theo thời gian Đơn Đại nói với ta, đúng thật là ta chân trước mới vừa đi, thì chân sau nàng ấy đã bước vào.
Thật nực cười.
Ta, Tống Minh Nguyệt, đã sống được mười tám năm, vậy mà ta lại trở thành thế thân cho người khác.
Sau khi cuộc đi săn mùa đông kết thúc, tin tức dần dần lan truyền trong Hầu phủ: Đơn Cẩn sắp kết hôn với Thẩm Anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.