Chương 65: Lại mặt (thượng)
Hà Nhi Bái Nhân
19/05/2021
Sáng sớm sương mù còn chưa tản đi, từ phụ cận núi Bình Chướng đã có thể thấy mặt trời từng chút lộ ra, ánh ban mai thấm đỏ một vùng mây.
Ở trong Phan gia, sắc trời tuy còn chưa sáng choang, nhưng đã bắt đầu dần dần 'tỉnh' lại rồi, tạp công phụ trách dọn dẹp quét dọn và nữ đầu bếp bận bịu chuẩn bị cơm sáng, đều đã thức dậy bắt đầu bận rộn. Trong lúc phòng bếp một trận sục sôi ngất trời, nhóm người hầu còn lại cũng đều đứng dậy bắt đầu tất bật, từng đợt từng đợt nhìn rất gọn gàng ngăn nắp.
Tiểu Nguyệt cũng từ sớm xách nước nóng cùng đồ dùng rửa mặt ở ngoài cửa chờ, đến khi bên trong truyền đến tiếng gọi của Lâm Lam, mới khẽ cúi đầu, đẩy cửa tiến vào.
Lâm Lam đang giúp Phan Đào sửa sang lại y phục, hôm nay là ngày lại mặt sau ba ngày tân hôn, lễ vật cần mang về lúc lại mặt, ngày hôm qua cũng đã bị sẵn. Nhìn Tiểu Nguyệt tiến vào, Phan Đào bắt bàn tay còn đang xử lý cổ áo cho mình của Lâm Lam, quan tâm nói: "Được rồi, còn lại tự ta làm cho. Ngược lại là nàng, còn mặc áo mỏng, sáng sớm sương nặng, vẫn phải cẩn thận thân thể, nhanh đi thay quần áo đi."
Nghe Phan Đào nói, Lâm Lam lúc này mới thu tay về, đầu tiên là để Tiểu Nguyệt hầu hạ, khoác lên một bộ áo đỏ thạch lưu, lại phối với tà áo lưu vân đỏ san hô. Vừa thay quần áo xong, liền nghe được Phan Đào bên cạnh lên tiếng dò hỏi: "Lam Lam, nàng cảm thấy thế nào?"
Lâm Lam nghe vậy ngẩng đầu lên, tức khắc, nín thở. Trước mặt Phan Đào mặc trường bào đỏ viền đen thêu vân văn, mặt mày cong cong, vui vẻ mỉm cười, hiện lên dáng người thon dài tao nhã lịch sự. Cho dù biết hắn chính là phu quân mình, nhưng chợt nhìn thấy một thiếu niên lang khoan thai tuyệt thế vô song như vậy, nàng cũng có chút hoảng hốt lên, chốc lát, khó khăn lắm mới hoàn hồn, kiềm chế nhịp tim đập mạnh của mình, cẩn thận quan sát một chút, đúng là đã chỉnh lý gần như xong xuôi rồi. Vì vậy hỗn loạn gật đầu một cái, không nói một lời nhận lấy nước Tiểu Nguyệt bưng tới, kỹ lưỡng rửa mặt, lúc này mới thoáng bình tĩnh một chút. Đến khi dọn dẹp xong, mới bình phục được mấy phần tâm trạng ngồi ngay ngắn ở trước gương, để cho Tiểu Nguyệt giúp mình chải đầu búi tóc. Tiểu Nguyệt tay nghề chải đầu càng ngày càng tốt, chưa được một chốc, đã giúp chải ra một kiểu tóc búi cao rất đơn giản thanh nhã.
Hướng về phía gương, Lâm Lam rất hài lòng sờ sờ búi tóc, lúc này mới bắt đầu ở trong hộp trang sức khó khăn. Một bên Phan Đào vừa rửa mặt xong đi tới, thấy Lâm Lam tựa hồ rất khổ não, cũng đứng kế xem một cái, chỉ vào một bộ diêu cài đầu hồng bảo thạch có tơ vàng trong hộp nói: "Cái này đi, nhìn rất có không khí vui mừng, cũng rất hợp màu da nàng." Lâm Lam theo lời cầm lên khua tay một cái, quả thật rất thích hợp, vừa định tự mình mang, đã nhìn thấy Phan Đào cầm lấy bộ diêu trên tay, chậm rãi đem nó xuyên vào búi tóc.
Cuối cùng, còn nghiêm cẩn một câu: "Ừ, cái này tôn lên màu da trắng của nàng, rất xinh đẹp." Lâm Lam mặt ửng đỏ, khẽ gật đầu một cái. Chỉ mang một chiếc bộ diêu, tựa hồ vẫn có vẻ quá tố tịnh mộc mạc một chút, Phan Đào quan sát Lâm Lam trong gương một hồi, lại giúp tìm ra một đôi châu hoa ngọc trai hồng san hô chạm ngân phượng, còn có một đôi bông tai hồng bảo thạch khảm vàng. Bên cạnh Tiểu Nguyệt thấy hiện tại cô gia cùng tiểu thư hai người đang một bộ cầm sắt hài hòa, tựa hồ không cần bản thân hầu hạ, cũng rất có ánh mắt, sớm lui xuống.
Lâm Lam bị Phan Đào một ngụm một câu khen khen đến mặt đều phải đỏ, biết rất rõ bản thân cũng không có đến mức như Phan Đào nói, nhưng hết lần này tới lần khác hắn còn nói chân thành như vậy. Nghe, nghe, đầu đều từ từ rủ xuống, ngại ngùng không dám ngẩng đầu nhìn Phan Đào phía sau. Tự nhiên cũng không chú ý tới, hiện trong phòng, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Phan Đào yên lặng cho Tiểu Nguyệt thức thời một ngón tay cái, lúc này mới nhìn Lâm Lam cúi đầu còn không tự biết, ngồi ở trước bàn trang điểm người so với hoa còn yêu kiều hơn, trong đáy lòng từ từ có chút rục rịch dục động.
Vừa lui đến cửa, Tiểu Nguyệt đang nghĩ phải giúp đóng cửa phòng, liền đụng phải một người, thừa dịp còn chưa kinh động đến hai người trong phòng, Tiểu Nguyệt nhanh tay lẹ chân, liền một phen che miệng người đang muốn hô lên. Định thần nhìn lại, nguyên lai là Xuân Tú, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn một hồi, Tiểu Nguyệt đem Xuân Tú kéo sang một bên, đầu tiên là đóng cửa phòng lại, sau khi hai người đi được một khoảng, Tiểu Nguyệt mới đặt câu hỏi: "Làm sao vậy, mới sáng sớm đã gấp gáp lỗ mãng?"
Ban nãy tùy ý liếc một cái, hình ảnh ân ái vừa nhìn thấy vẫn ở trước mắt Xuân Tú vẫy mãi không đi, nhớ tới trước đó Phan Đào cảnh cáo bản thân, trong lòng chính là một trận co quắp. Nhất thời thất thần, mới không có chú ý tới Tiểu Nguyệt lui ra ngoài, tự biết phạm sai lầm Xuân Tú cười khổ một tiếng, không có nói ra tâm sự, mà quay lại hỏi chuyện khác: "Ta vừa rồi nghe nói, ngày mai sau khi lão gia bồi phu nhân lại mặt, thì muốn đi ra ngoài du ngoạn?"
Tiểu Nguyệt nghe vậy, cười lên, trả lời nói: "Còn không phải sao. Tiểu thư trước đó vẫn luôn được dưỡng ở trong nhà, không ra khỏi cửa được bao nhiêu, lần này là lão gia đặc biệt an bài, nói là lễ vật tân hôn cho tiểu thư! Làm sao, ngươi là vì chuyện này tới?" Xuân Tú gật đầu một cái, trong đáy lòng có chút mong đợi nhỏ hỏi: "Không biết lần này, người đi theo, an bài là ai?" Tiểu Nguyệt trong lòng 'lộp bộp' một chút, có chút cười ha hả nói: "Này, ta làm sao biết chứ, nói không chừng, cô gia lần này xuất hành, liền chỉ muốn mang một mình tiểu thư đi ra ngoài thì sao?"
Xuân Tú trong lòng mất mát một chút, nhưng rất nhanh liền sửa sang lại tâm trạng, nhìn Tiểu Nguyệt trước mặt tựa hồ có chút kiêng kỵ bản thân, lúc này mới đánh trống lảng nói: "Ta ban nãy là nghĩ muốn nói, cơm sáng đã làm xong, có muốn hiện tại truyền lên hay không." Tiểu Nguyệt nghĩ một chút lúc mình vừa đi ra, dáng vẻ của hai người trong phòng, lại quan sát một chút sắc trời nói: "Đợi qua một khắc đồng hồ nữa đi, ta nghĩ hiện tại cô gia cùng tiểu thư hẳn là không rảnh." Nói xong, không đợi Xuân Tú kịp phản ứng, liền vội vàng kéo nàng đi xuống.
Bên trong phòng, nhiệt độ một lần nữa lại lần lượt leo lên, chỉ có thể nhìn thấy hai người trước bàn trang điểm, một đứng một ngồi, người đứng cẩn thận khom xuống, người ngồi ngưỡng cổ cao cao, hai người chặt chẽ kề sát nhau, gần đến mức có thể cảm nhận được hô hấp của nhau nhẹ nhàng rơi vào mặt mình. Chốc lát sau, Phan Đào mới nhẹ nhàng buông ra Lâm Lam, nhưng vẫn là sít sao kề sát lẫn nhau, Lâm Lam có chút quở trách nện một cái vào ngực Phan Đào, oán giận nói: "Chàng mỗi lần đều như vậy, may hôm nay ta còn chưa kịp trang điểm, nếu không lại phí công."
Nghe vậy, Phan Đào 'ăn một chút' cười ra tiếng, hơi lấy tay nâng lên cằm Lâm Lam, một tay khác lượn quanh địa phương có chút sưng kia nhu nhu mấy vòng. Cùng với động tác của Phan Đào, một loại tình tự khác thường dâng lên ở đáy lòng Lâm Lam, cũng đồng thời cùng với hắn nhất cử nhất động đảo qua, bỗng dưng cảm thấy toàn thân dần dần tê dại lên, thấy Phan Đào vẫn không dừng lại động tác trên tay, lúc này mới có chút ảo não đưa tay kéo xuống bàn tay đang tác quái của hắn.
Phan Đào thấy vậy, nhẹ nhàng đưa cao một tay khác đang nâng cằm Lâm Lam, trêu ghẹo nói: "Phu nhân của ta như hoa như ngọc, chỗ nào còn cần trang điểm a? Vả lại, nàng nhìn xem, vi phu ban nãy không phải giúp nàng đem son phủ lên xong rồi sao?" Lâm Lam tức giận 'ba' một cái đánh rớt tay Phan Đào, xoay người, hướng về phía gương trên bàn trang điểm cẩn thận quan sát mình một chút, quả thật, miệng vừa rồi bị hôn qua còn hơi sưng đỏ, lại hợp với vừa rồi không hiểu sao xấu hổ nên má hiện lên đỏ ửng.
Dáng vẻ gương mặt hoa đào như vậy, tuy rằng đích xác nhìn so với bộ dáng trang điểm không kém bao nhiêu, nhưng mà bộ dáng xuân tình giống như vừa mới thừa hoan như vậy, rốt cuộc mình còn có thể ra ngoài gặp người hay không a! Lâm Lam càng nhìn mình trong gương, liền càng cảm thấy bản thân kỳ quái, sau cùng ảo não dứt khoát trực tiếp đem gương úp xuống bàn.
Mắt thấy Lâm Lam tựa hồ mất hứng, Phan Đào có chút trấn an sờ sờ đầu nàng, dù mới chỉ mấy ngày, nhưng mà hắn phát hiện Lâm Lam chính là một người có tính hay quên, thời điểm tức giận nhiều, mà hết giận lại cũng mau. Thường thường hắn còn đang ngơ ngác không hiểu ra sao, tự nàng cũng đã hết giận.
Cho nên nhìn Lâm Lam hiện tại có chút xấu hổ, Phan Đào không có gấp đi dỗ, mà là ung dung thong thả giúp đem gương lật trở về, thuận tiện còn từ trong hộp trang điểm bên cạnh, lấy ra mi bút, cố ý nói: "Tà dương mây chiều hòa vào kính nước, dậy trễ chải đầu, tay lười biếng họa mi xanh?" Nghe vậy, Lâm Lam chợt 'phốc' một tiếng bật cười, tức thì quên giận nhìn Phan Đào quở trách: "Phu quân lời này nói không đúng, hiện giờ còn chưa tới lúc tà dương. Vả lại, phu quân chẳng lẽ không biết, mỗi ngày dậy trễ, đến tột cùng là duyên cớ do ai sao?"
Phan Đào nghe vậy lúng túng sờ mũi một cái, cố ý đổi chủ đề đưa ra mi bút trên tay, giúp Lâm Lam tỉ mỉ vẽ một lần, dừng vẽ, cẩn thận quan sát một phen sau, khen tặng nói: "Trang dung cá lội chim yến say, giang sơn ai dám tranh minh mị." Lâm Lam cũng nhận lấy gương, tự quan sát một chút, lại nhìn nhìn Phan Đào, cười nói: "Bất quá chỉ là vẽ mi mà thôi, trước mặt hảo nhan sắc như phu quân, ta cũng không dám tự cho mình là minh mị."
"Ta chẳng qua là muốn hảo hảo khen phu nhân mình một chút, liền bị phu nhân nàng xỉ vả như vậy, thật là làm lòng người thương tổn a." Phan Đào cố ý mặt bị thương oán giận nói. Lâm Lam lơ đễnh 'thối' một ngụm, thúc giục: "Đừng ồn ào nữa, một hồi còn phải lại mặt. Cứ dây dưa như vậy, đoán chừng lát nữa sẽ trễ mất." Phan Đào cười cười, cũng không có nhiều lời, tiến lên buông xuống mi bút, vừa nhìn Lâm Lam chính đang tỉ mỉ phu phấn, vừa nhỏ giọng dặn dò: "Trước chớ dùng son môi, một hồi dùng cơm sáng xong lại nói sau. Xe ngựa cùng lễ vật đều đã chuẩn bị xong, từ từ đi, không cần gấp gáp."
Lâm Lam đang chú tâm hướng về phía trang dung trong gương, nghe được Phan Đào nói, khẽ gật đầu, đúng lúc này, cửa bị gõ. "Lão gia, phu nhân, cơm sáng làm xong, có muốn truyền không?" Là tiếng của Tiểu Nguyệt, "Ừ, truyền thức ăn đi."
Đến khi Lâm Lam trang điểm xong, cơm sáng cũng đã bày lên rồi, hôm nay phải lại mặt, cho nên cơm sáng chuẩn bị có chút đơn giản, một tô cháo Tuệ Nhân lớn cùng bốn đĩa nhỏ bánh cuốn vàng, bánh đậu xanh, dưa leo cay phủ mật ong cùng su hào hoa quế. Chờ hai người ngồi xuống, sau khi mỗi người dùng một chén cháo cùng mấy cái bánh, liền dắt tay nhau cùng đi ra cửa.
Bởi vì lễ vật lại mặt mang hơi nhiều, Phan Đào hôm qua cố ý đi mướn về một chiếc xe ngựa, chờ đến khi phía trên chất đống hộp quà, toàn bộ đều kiểm kê không sai sót, Phan Đào lúc này mới cẩn thận đem Lâm Lam đỡ lên xe ngựa, hai người cùng nhau lên đường đến Lâm phủ.
Ở trong Phan gia, sắc trời tuy còn chưa sáng choang, nhưng đã bắt đầu dần dần 'tỉnh' lại rồi, tạp công phụ trách dọn dẹp quét dọn và nữ đầu bếp bận bịu chuẩn bị cơm sáng, đều đã thức dậy bắt đầu bận rộn. Trong lúc phòng bếp một trận sục sôi ngất trời, nhóm người hầu còn lại cũng đều đứng dậy bắt đầu tất bật, từng đợt từng đợt nhìn rất gọn gàng ngăn nắp.
Tiểu Nguyệt cũng từ sớm xách nước nóng cùng đồ dùng rửa mặt ở ngoài cửa chờ, đến khi bên trong truyền đến tiếng gọi của Lâm Lam, mới khẽ cúi đầu, đẩy cửa tiến vào.
Lâm Lam đang giúp Phan Đào sửa sang lại y phục, hôm nay là ngày lại mặt sau ba ngày tân hôn, lễ vật cần mang về lúc lại mặt, ngày hôm qua cũng đã bị sẵn. Nhìn Tiểu Nguyệt tiến vào, Phan Đào bắt bàn tay còn đang xử lý cổ áo cho mình của Lâm Lam, quan tâm nói: "Được rồi, còn lại tự ta làm cho. Ngược lại là nàng, còn mặc áo mỏng, sáng sớm sương nặng, vẫn phải cẩn thận thân thể, nhanh đi thay quần áo đi."
Nghe Phan Đào nói, Lâm Lam lúc này mới thu tay về, đầu tiên là để Tiểu Nguyệt hầu hạ, khoác lên một bộ áo đỏ thạch lưu, lại phối với tà áo lưu vân đỏ san hô. Vừa thay quần áo xong, liền nghe được Phan Đào bên cạnh lên tiếng dò hỏi: "Lam Lam, nàng cảm thấy thế nào?"
Lâm Lam nghe vậy ngẩng đầu lên, tức khắc, nín thở. Trước mặt Phan Đào mặc trường bào đỏ viền đen thêu vân văn, mặt mày cong cong, vui vẻ mỉm cười, hiện lên dáng người thon dài tao nhã lịch sự. Cho dù biết hắn chính là phu quân mình, nhưng chợt nhìn thấy một thiếu niên lang khoan thai tuyệt thế vô song như vậy, nàng cũng có chút hoảng hốt lên, chốc lát, khó khăn lắm mới hoàn hồn, kiềm chế nhịp tim đập mạnh của mình, cẩn thận quan sát một chút, đúng là đã chỉnh lý gần như xong xuôi rồi. Vì vậy hỗn loạn gật đầu một cái, không nói một lời nhận lấy nước Tiểu Nguyệt bưng tới, kỹ lưỡng rửa mặt, lúc này mới thoáng bình tĩnh một chút. Đến khi dọn dẹp xong, mới bình phục được mấy phần tâm trạng ngồi ngay ngắn ở trước gương, để cho Tiểu Nguyệt giúp mình chải đầu búi tóc. Tiểu Nguyệt tay nghề chải đầu càng ngày càng tốt, chưa được một chốc, đã giúp chải ra một kiểu tóc búi cao rất đơn giản thanh nhã.
Hướng về phía gương, Lâm Lam rất hài lòng sờ sờ búi tóc, lúc này mới bắt đầu ở trong hộp trang sức khó khăn. Một bên Phan Đào vừa rửa mặt xong đi tới, thấy Lâm Lam tựa hồ rất khổ não, cũng đứng kế xem một cái, chỉ vào một bộ diêu cài đầu hồng bảo thạch có tơ vàng trong hộp nói: "Cái này đi, nhìn rất có không khí vui mừng, cũng rất hợp màu da nàng." Lâm Lam theo lời cầm lên khua tay một cái, quả thật rất thích hợp, vừa định tự mình mang, đã nhìn thấy Phan Đào cầm lấy bộ diêu trên tay, chậm rãi đem nó xuyên vào búi tóc.
Cuối cùng, còn nghiêm cẩn một câu: "Ừ, cái này tôn lên màu da trắng của nàng, rất xinh đẹp." Lâm Lam mặt ửng đỏ, khẽ gật đầu một cái. Chỉ mang một chiếc bộ diêu, tựa hồ vẫn có vẻ quá tố tịnh mộc mạc một chút, Phan Đào quan sát Lâm Lam trong gương một hồi, lại giúp tìm ra một đôi châu hoa ngọc trai hồng san hô chạm ngân phượng, còn có một đôi bông tai hồng bảo thạch khảm vàng. Bên cạnh Tiểu Nguyệt thấy hiện tại cô gia cùng tiểu thư hai người đang một bộ cầm sắt hài hòa, tựa hồ không cần bản thân hầu hạ, cũng rất có ánh mắt, sớm lui xuống.
Lâm Lam bị Phan Đào một ngụm một câu khen khen đến mặt đều phải đỏ, biết rất rõ bản thân cũng không có đến mức như Phan Đào nói, nhưng hết lần này tới lần khác hắn còn nói chân thành như vậy. Nghe, nghe, đầu đều từ từ rủ xuống, ngại ngùng không dám ngẩng đầu nhìn Phan Đào phía sau. Tự nhiên cũng không chú ý tới, hiện trong phòng, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Phan Đào yên lặng cho Tiểu Nguyệt thức thời một ngón tay cái, lúc này mới nhìn Lâm Lam cúi đầu còn không tự biết, ngồi ở trước bàn trang điểm người so với hoa còn yêu kiều hơn, trong đáy lòng từ từ có chút rục rịch dục động.
Vừa lui đến cửa, Tiểu Nguyệt đang nghĩ phải giúp đóng cửa phòng, liền đụng phải một người, thừa dịp còn chưa kinh động đến hai người trong phòng, Tiểu Nguyệt nhanh tay lẹ chân, liền một phen che miệng người đang muốn hô lên. Định thần nhìn lại, nguyên lai là Xuân Tú, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn một hồi, Tiểu Nguyệt đem Xuân Tú kéo sang một bên, đầu tiên là đóng cửa phòng lại, sau khi hai người đi được một khoảng, Tiểu Nguyệt mới đặt câu hỏi: "Làm sao vậy, mới sáng sớm đã gấp gáp lỗ mãng?"
Ban nãy tùy ý liếc một cái, hình ảnh ân ái vừa nhìn thấy vẫn ở trước mắt Xuân Tú vẫy mãi không đi, nhớ tới trước đó Phan Đào cảnh cáo bản thân, trong lòng chính là một trận co quắp. Nhất thời thất thần, mới không có chú ý tới Tiểu Nguyệt lui ra ngoài, tự biết phạm sai lầm Xuân Tú cười khổ một tiếng, không có nói ra tâm sự, mà quay lại hỏi chuyện khác: "Ta vừa rồi nghe nói, ngày mai sau khi lão gia bồi phu nhân lại mặt, thì muốn đi ra ngoài du ngoạn?"
Tiểu Nguyệt nghe vậy, cười lên, trả lời nói: "Còn không phải sao. Tiểu thư trước đó vẫn luôn được dưỡng ở trong nhà, không ra khỏi cửa được bao nhiêu, lần này là lão gia đặc biệt an bài, nói là lễ vật tân hôn cho tiểu thư! Làm sao, ngươi là vì chuyện này tới?" Xuân Tú gật đầu một cái, trong đáy lòng có chút mong đợi nhỏ hỏi: "Không biết lần này, người đi theo, an bài là ai?" Tiểu Nguyệt trong lòng 'lộp bộp' một chút, có chút cười ha hả nói: "Này, ta làm sao biết chứ, nói không chừng, cô gia lần này xuất hành, liền chỉ muốn mang một mình tiểu thư đi ra ngoài thì sao?"
Xuân Tú trong lòng mất mát một chút, nhưng rất nhanh liền sửa sang lại tâm trạng, nhìn Tiểu Nguyệt trước mặt tựa hồ có chút kiêng kỵ bản thân, lúc này mới đánh trống lảng nói: "Ta ban nãy là nghĩ muốn nói, cơm sáng đã làm xong, có muốn hiện tại truyền lên hay không." Tiểu Nguyệt nghĩ một chút lúc mình vừa đi ra, dáng vẻ của hai người trong phòng, lại quan sát một chút sắc trời nói: "Đợi qua một khắc đồng hồ nữa đi, ta nghĩ hiện tại cô gia cùng tiểu thư hẳn là không rảnh." Nói xong, không đợi Xuân Tú kịp phản ứng, liền vội vàng kéo nàng đi xuống.
Bên trong phòng, nhiệt độ một lần nữa lại lần lượt leo lên, chỉ có thể nhìn thấy hai người trước bàn trang điểm, một đứng một ngồi, người đứng cẩn thận khom xuống, người ngồi ngưỡng cổ cao cao, hai người chặt chẽ kề sát nhau, gần đến mức có thể cảm nhận được hô hấp của nhau nhẹ nhàng rơi vào mặt mình. Chốc lát sau, Phan Đào mới nhẹ nhàng buông ra Lâm Lam, nhưng vẫn là sít sao kề sát lẫn nhau, Lâm Lam có chút quở trách nện một cái vào ngực Phan Đào, oán giận nói: "Chàng mỗi lần đều như vậy, may hôm nay ta còn chưa kịp trang điểm, nếu không lại phí công."
Nghe vậy, Phan Đào 'ăn một chút' cười ra tiếng, hơi lấy tay nâng lên cằm Lâm Lam, một tay khác lượn quanh địa phương có chút sưng kia nhu nhu mấy vòng. Cùng với động tác của Phan Đào, một loại tình tự khác thường dâng lên ở đáy lòng Lâm Lam, cũng đồng thời cùng với hắn nhất cử nhất động đảo qua, bỗng dưng cảm thấy toàn thân dần dần tê dại lên, thấy Phan Đào vẫn không dừng lại động tác trên tay, lúc này mới có chút ảo não đưa tay kéo xuống bàn tay đang tác quái của hắn.
Phan Đào thấy vậy, nhẹ nhàng đưa cao một tay khác đang nâng cằm Lâm Lam, trêu ghẹo nói: "Phu nhân của ta như hoa như ngọc, chỗ nào còn cần trang điểm a? Vả lại, nàng nhìn xem, vi phu ban nãy không phải giúp nàng đem son phủ lên xong rồi sao?" Lâm Lam tức giận 'ba' một cái đánh rớt tay Phan Đào, xoay người, hướng về phía gương trên bàn trang điểm cẩn thận quan sát mình một chút, quả thật, miệng vừa rồi bị hôn qua còn hơi sưng đỏ, lại hợp với vừa rồi không hiểu sao xấu hổ nên má hiện lên đỏ ửng.
Dáng vẻ gương mặt hoa đào như vậy, tuy rằng đích xác nhìn so với bộ dáng trang điểm không kém bao nhiêu, nhưng mà bộ dáng xuân tình giống như vừa mới thừa hoan như vậy, rốt cuộc mình còn có thể ra ngoài gặp người hay không a! Lâm Lam càng nhìn mình trong gương, liền càng cảm thấy bản thân kỳ quái, sau cùng ảo não dứt khoát trực tiếp đem gương úp xuống bàn.
Mắt thấy Lâm Lam tựa hồ mất hứng, Phan Đào có chút trấn an sờ sờ đầu nàng, dù mới chỉ mấy ngày, nhưng mà hắn phát hiện Lâm Lam chính là một người có tính hay quên, thời điểm tức giận nhiều, mà hết giận lại cũng mau. Thường thường hắn còn đang ngơ ngác không hiểu ra sao, tự nàng cũng đã hết giận.
Cho nên nhìn Lâm Lam hiện tại có chút xấu hổ, Phan Đào không có gấp đi dỗ, mà là ung dung thong thả giúp đem gương lật trở về, thuận tiện còn từ trong hộp trang điểm bên cạnh, lấy ra mi bút, cố ý nói: "Tà dương mây chiều hòa vào kính nước, dậy trễ chải đầu, tay lười biếng họa mi xanh?" Nghe vậy, Lâm Lam chợt 'phốc' một tiếng bật cười, tức thì quên giận nhìn Phan Đào quở trách: "Phu quân lời này nói không đúng, hiện giờ còn chưa tới lúc tà dương. Vả lại, phu quân chẳng lẽ không biết, mỗi ngày dậy trễ, đến tột cùng là duyên cớ do ai sao?"
Phan Đào nghe vậy lúng túng sờ mũi một cái, cố ý đổi chủ đề đưa ra mi bút trên tay, giúp Lâm Lam tỉ mỉ vẽ một lần, dừng vẽ, cẩn thận quan sát một phen sau, khen tặng nói: "Trang dung cá lội chim yến say, giang sơn ai dám tranh minh mị." Lâm Lam cũng nhận lấy gương, tự quan sát một chút, lại nhìn nhìn Phan Đào, cười nói: "Bất quá chỉ là vẽ mi mà thôi, trước mặt hảo nhan sắc như phu quân, ta cũng không dám tự cho mình là minh mị."
"Ta chẳng qua là muốn hảo hảo khen phu nhân mình một chút, liền bị phu nhân nàng xỉ vả như vậy, thật là làm lòng người thương tổn a." Phan Đào cố ý mặt bị thương oán giận nói. Lâm Lam lơ đễnh 'thối' một ngụm, thúc giục: "Đừng ồn ào nữa, một hồi còn phải lại mặt. Cứ dây dưa như vậy, đoán chừng lát nữa sẽ trễ mất." Phan Đào cười cười, cũng không có nhiều lời, tiến lên buông xuống mi bút, vừa nhìn Lâm Lam chính đang tỉ mỉ phu phấn, vừa nhỏ giọng dặn dò: "Trước chớ dùng son môi, một hồi dùng cơm sáng xong lại nói sau. Xe ngựa cùng lễ vật đều đã chuẩn bị xong, từ từ đi, không cần gấp gáp."
Lâm Lam đang chú tâm hướng về phía trang dung trong gương, nghe được Phan Đào nói, khẽ gật đầu, đúng lúc này, cửa bị gõ. "Lão gia, phu nhân, cơm sáng làm xong, có muốn truyền không?" Là tiếng của Tiểu Nguyệt, "Ừ, truyền thức ăn đi."
Đến khi Lâm Lam trang điểm xong, cơm sáng cũng đã bày lên rồi, hôm nay phải lại mặt, cho nên cơm sáng chuẩn bị có chút đơn giản, một tô cháo Tuệ Nhân lớn cùng bốn đĩa nhỏ bánh cuốn vàng, bánh đậu xanh, dưa leo cay phủ mật ong cùng su hào hoa quế. Chờ hai người ngồi xuống, sau khi mỗi người dùng một chén cháo cùng mấy cái bánh, liền dắt tay nhau cùng đi ra cửa.
Bởi vì lễ vật lại mặt mang hơi nhiều, Phan Đào hôm qua cố ý đi mướn về một chiếc xe ngựa, chờ đến khi phía trên chất đống hộp quà, toàn bộ đều kiểm kê không sai sót, Phan Đào lúc này mới cẩn thận đem Lâm Lam đỡ lên xe ngựa, hai người cùng nhau lên đường đến Lâm phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.