Một Chỗ Đứng Dưới Ánh Mặt Trời
Chương 21
Thanh Thanh Du Nhiên
19/04/2016
Đã một tuần trôi qua rồi, cô không nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đó, cứ nghĩ anh đang bận việc gì đó, sau khi hoàn thành sẽ lại về đây, nhưng, cho tới tối nay khi một lần nữa bước vào căn biệt thự thì trong lòng cô cũng đã minh bạch rồi. Diệp Lam Phi có lẽ sẽ không còn đặt chân đến nơi này nữa. Khó chịu. Hụt hẫng. Cô làm vậy là đúng hay sai? Liệu có phải những chuyện đã xảy ra vượt quá sức chịu đựng của anh rồi không? Trái tim đau nhói, cô chợt có cảm giác bất an, lo sợ, tảng đá vô hình đè nặng trong lòng cô, trái tim không tự chủ đập dồn dập. Đồng thời mất cô cũng đần chuyển sang màu xanh, nơi ngực cô có thứ gì đó ánh lên, màu sắc của máu huyết.
Có chuyện rồi.
Ba bóng đen lướt nhanh về phía biệt thự, họ cảm nhận được khí tức hoảng loạn trong căn nhà này, cũng biết Liêu Trúc Hàn đang ở bên trong.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAA...................................................
Tiếng hét đó lại khiến cả ba thêm khẩn trương hơn, người đi đầu tiên đạp cửa xông vào:
- Trúc Hàn!
Chỉ thấy cô ngồi co ro trên nền đất, hai tay ôm đầu, biểu hiện dường như rất thống khổ.
- Không...không cần...đầu tôi rất đau...ra khỏi đầu tôi ngay...các...các...người là ai? Tại sao lại ở trong đầu tôi chứ?- Câu nói cuối cùng này cô gần như hét lên, thực sự thống khổ, rốt cuộc tai sao đầu cô đau như vậy.
Ngọc Y hoảng sợ, từ trước tới nay chưa hề có thứ gì có thể khiến Trúc Hàn sợ hãi như vậy, rốt cuộc là làm sao vậy? Cô hoang mang tiến đến định ôm lấy người chị họ mình vẫn luôn ngưỡng mộ này nhưng lại bị Đình Tuyên ngăn lại:
- Anh làm gì vậy? Anh không thấy chị ấy rất thống khổ hay sao?
Đình Tuyên không nhìn cô chỉ nhàn nhạt đáp:
- Ký ức của cô ấy đang trở về!
Ánh mắt anh di chuyển dừng lại trước ngực Liêu Trúc Hàn. Máu đang rỉ ra từ đó, thấm đẫm, hòa vào với màu sắc của bộ y phục đen, có thứ gì đó muốn chui ra. Mạc Trúc đứng bên cạnh lúc này đã không chịu được nữa rồi, anh quay sang hỏi:
- Vậy chứng ta nên làm gì? Chẳng lẽ đứng nhìn cô ấy như vậy, cô ấy...
- Còn có cái gì đó cứ nhấp nhô nữa, anh xem rốt cuộc là thứ quái quỷ gì mà cứ như sắp chui ra đến nơi vậy?- Lời vừa dứt, đã có thứ gì đó đâm rách phần thịt ở vị trí trái tim Trúc Hàn, là đâm từ trong ra ngoài.
Lúc này Đình Tuyên mới mở miệng tiếp tục:
- Là cây thánh giá năm xưa giết chết cô ấy. Có lẽ cô ấy không nhớ được gì cả cũng là do tác động của nó. Bây giờ, lực lượng kì dị trong người cô ấy cối cùng cũng tiến hành bài xích nó, như vậy, nhất định chính là muốn đẩy cây thánh giá ra ngoài.
- Nhưng mà cho dù vậy cúng không thể bài xích dã man vậy chứ?
- Cậu đừng quên, thánh giá là thứ tối kị của Ma Cà Rồng, đặc biệt là thứ đã được làm phép.
Liêu Trúc Hàn vật lộn hồi lâu, cuối cùng cơn đau đầu cũng dần giảm, nhưng cũng chẳng thấm vào đâu, cô vô tình cúi người xuống, lại nhận ra có thứ gì đó đâm vào ngực mình, máu chảy đầm đìa thì không khỏi thắc mắc sao nãy giờ không cảm giác gì. Nhưng cũng mặc kệ nó, cô đưa tay rút nó ra khỏi người mình rồi quẳng luôn vào xó xỉnh nào đó. Thánh giá vừa rời khỏi tay, cơn đau liền tan biến nhanh như lúc nó ập đến, bất chợt có bao nhiêu mảnh ghép ùa về, từ từ ghép lại thành một đoạn hồi ức hoàn chỉnh. Giật mình nhìn lại ba người trước mặt, bon họ...
- Đình Tuyên, Mạc Trúc, Ngọc Y, sao ba người...
Rầm.
Thân hình nặng nề ngã xuống, may có Đình Tuyên kịp thời đỡ lấy, xem ra tối nay cô đã tiêu tốn không biết bao nhiêu sức lực rồi. Đình Tuyên ôm cô vào phòng ngủ, trong lúc mê man, cô cảm nhận được mùi hương vô cùng quen thuộc của con người mà cô rất nhớ, an tâm chìm vào giấc ngủ.
Đình Tuyên khép cửa lại, quay sang nới với hai người:
- Cô ấy mệt rồi, cứ để cô ấy ngủ một giấc, sáng mai hẵng nói chuyện. Hai người cũng đi ngủ đi.
- Vậy là chị ấy khôi phục trí nhớ rồi à?
- Ừ.
- Không biết là phúc hay họa đây?
Mạc Trúc đứng cạnh dựa người vào tường mân mê đầu ngón tay:
- Là phúc hay họa, sớm muộn cũng vẫn phải đối mặt thôi. Đi ngủ đi, lấy sức ngày mai còn giải quyết việc cần làm.
Ba người rời đi, mỗi người tìm một căn phòng trống chìm vào giấc ngủ.
Có điều, họ đâu biết...
Có một mảnh ghép kí ức không hề trở lại với Trúc Hàn, hình như nó đã được xóa bỏ, cũng có thể là đã được thay thế bởi thứ khác.
Và...
quan trọng là, sự sắp xếp này khéo tới nỗi, không có một chút sơ hở hay không hợp lý nào trong kí ức, khiến cho ngay cả Liêu Trúc Hàn cũng không nhận ra.
Có chuyện rồi.
Ba bóng đen lướt nhanh về phía biệt thự, họ cảm nhận được khí tức hoảng loạn trong căn nhà này, cũng biết Liêu Trúc Hàn đang ở bên trong.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAA...................................................
Tiếng hét đó lại khiến cả ba thêm khẩn trương hơn, người đi đầu tiên đạp cửa xông vào:
- Trúc Hàn!
Chỉ thấy cô ngồi co ro trên nền đất, hai tay ôm đầu, biểu hiện dường như rất thống khổ.
- Không...không cần...đầu tôi rất đau...ra khỏi đầu tôi ngay...các...các...người là ai? Tại sao lại ở trong đầu tôi chứ?- Câu nói cuối cùng này cô gần như hét lên, thực sự thống khổ, rốt cuộc tai sao đầu cô đau như vậy.
Ngọc Y hoảng sợ, từ trước tới nay chưa hề có thứ gì có thể khiến Trúc Hàn sợ hãi như vậy, rốt cuộc là làm sao vậy? Cô hoang mang tiến đến định ôm lấy người chị họ mình vẫn luôn ngưỡng mộ này nhưng lại bị Đình Tuyên ngăn lại:
- Anh làm gì vậy? Anh không thấy chị ấy rất thống khổ hay sao?
Đình Tuyên không nhìn cô chỉ nhàn nhạt đáp:
- Ký ức của cô ấy đang trở về!
Ánh mắt anh di chuyển dừng lại trước ngực Liêu Trúc Hàn. Máu đang rỉ ra từ đó, thấm đẫm, hòa vào với màu sắc của bộ y phục đen, có thứ gì đó muốn chui ra. Mạc Trúc đứng bên cạnh lúc này đã không chịu được nữa rồi, anh quay sang hỏi:
- Vậy chứng ta nên làm gì? Chẳng lẽ đứng nhìn cô ấy như vậy, cô ấy...
- Còn có cái gì đó cứ nhấp nhô nữa, anh xem rốt cuộc là thứ quái quỷ gì mà cứ như sắp chui ra đến nơi vậy?- Lời vừa dứt, đã có thứ gì đó đâm rách phần thịt ở vị trí trái tim Trúc Hàn, là đâm từ trong ra ngoài.
Lúc này Đình Tuyên mới mở miệng tiếp tục:
- Là cây thánh giá năm xưa giết chết cô ấy. Có lẽ cô ấy không nhớ được gì cả cũng là do tác động của nó. Bây giờ, lực lượng kì dị trong người cô ấy cối cùng cũng tiến hành bài xích nó, như vậy, nhất định chính là muốn đẩy cây thánh giá ra ngoài.
- Nhưng mà cho dù vậy cúng không thể bài xích dã man vậy chứ?
- Cậu đừng quên, thánh giá là thứ tối kị của Ma Cà Rồng, đặc biệt là thứ đã được làm phép.
Liêu Trúc Hàn vật lộn hồi lâu, cuối cùng cơn đau đầu cũng dần giảm, nhưng cũng chẳng thấm vào đâu, cô vô tình cúi người xuống, lại nhận ra có thứ gì đó đâm vào ngực mình, máu chảy đầm đìa thì không khỏi thắc mắc sao nãy giờ không cảm giác gì. Nhưng cũng mặc kệ nó, cô đưa tay rút nó ra khỏi người mình rồi quẳng luôn vào xó xỉnh nào đó. Thánh giá vừa rời khỏi tay, cơn đau liền tan biến nhanh như lúc nó ập đến, bất chợt có bao nhiêu mảnh ghép ùa về, từ từ ghép lại thành một đoạn hồi ức hoàn chỉnh. Giật mình nhìn lại ba người trước mặt, bon họ...
- Đình Tuyên, Mạc Trúc, Ngọc Y, sao ba người...
Rầm.
Thân hình nặng nề ngã xuống, may có Đình Tuyên kịp thời đỡ lấy, xem ra tối nay cô đã tiêu tốn không biết bao nhiêu sức lực rồi. Đình Tuyên ôm cô vào phòng ngủ, trong lúc mê man, cô cảm nhận được mùi hương vô cùng quen thuộc của con người mà cô rất nhớ, an tâm chìm vào giấc ngủ.
Đình Tuyên khép cửa lại, quay sang nới với hai người:
- Cô ấy mệt rồi, cứ để cô ấy ngủ một giấc, sáng mai hẵng nói chuyện. Hai người cũng đi ngủ đi.
- Vậy là chị ấy khôi phục trí nhớ rồi à?
- Ừ.
- Không biết là phúc hay họa đây?
Mạc Trúc đứng cạnh dựa người vào tường mân mê đầu ngón tay:
- Là phúc hay họa, sớm muộn cũng vẫn phải đối mặt thôi. Đi ngủ đi, lấy sức ngày mai còn giải quyết việc cần làm.
Ba người rời đi, mỗi người tìm một căn phòng trống chìm vào giấc ngủ.
Có điều, họ đâu biết...
Có một mảnh ghép kí ức không hề trở lại với Trúc Hàn, hình như nó đã được xóa bỏ, cũng có thể là đã được thay thế bởi thứ khác.
Và...
quan trọng là, sự sắp xếp này khéo tới nỗi, không có một chút sơ hở hay không hợp lý nào trong kí ức, khiến cho ngay cả Liêu Trúc Hàn cũng không nhận ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.