Một Chỗ Đứng Dưới Ánh Mặt Trời
Chương 9
Thanh Thanh Du Nhiên
19/04/2016
- Của quý khách hết 780,000 đồng.
Thấy cô vẫn không nhúc nhích gì, Diệp Lam Phi tốt bụng nhắc nhở:
- Kìa, mau trả tiền đi.
- Hả???- Côđờ người – Tổng, tổng giám đốc, anh vừa kêu tôi trả tiền?
Diệp Lam Phi thận trọng gật đầu, tránh bị gãy cổ:
- Phải! Ở quầy thanh toán này chỉ có tôi với cô, không phải cô thì là tôi chắc?
- Nhưng…nhưng anh chọn cho tôi mà!?!
- Ừ, đúng! Đúng là tôi chọn cho cô, nhưng tôi chỉ chọn thôi chứ đâu có nói là sẽ mua cho cô.
Anh xoay người đi về phía cửa, trước khi đẩy cửa bước ra anh còn bỏ lại một câu, kèm theo một nụ cười hại con gái hà người ta:
- Tôi đợi cô ở xe, nhanh lên đấy!
Cô mắm môi mắm lợi, trợn trừng mắt thầm rủa kẻ nào đó bước hụt ngã chết đi, rủa một lúc không thấy hắn chết đành quay lại tính tiền thì thấy có thêm một cô gái đứng ở quầy thu ngân, cô ta cất tiếng hỏi, giọng điệu đỏng đảnh, lại chua loét:
-Xin hỏi! Cô và người đàn ông lúc nãy có quan hệ gì thế?
-À, anh ta hả? Là sếp của tôi. Có chuyện gì sao? - Cô nghi hoặc hỏi.
-Vậy cô có thể …- Cô ta ngập ngừng không dám nói tiếp, thấy vậy cô nói hộ luôn:
-Cho số điện thoại của anh ta chứ gì?- Ây da phụ nữ thời nay sao dễ bị vẻ ngoài lừa gạt vậy. Háo sắc!!!
-Hả???- Cô ta hơi bất ngờ, gật nhẹ đầu, sợ cô không đồng ý nên giở giọng ‘’ngọt ngào’’ mua chuộc nhưng chất giọng ‘’ngọt ngào’’ đó chỉ khiến người ta muốn ói ra:
-Phải, nếu cô có thể cung cấp số điện thoại của anh ta cho tôi thì đôi giày này coi như lễ hậu tạ, ngoài ra cô có thể thùy ý chọn thêm hai món nữa.
-Ukm…- Bị mua chuộc rồi.
Kết quả sau một hồi suy nghĩ, nàng gật đầu cái rụp, trong khi đó đương sự vẫn chưa biết rằng mình bị bán đứng.
'' Tổng giám đốc, là do anh bất nhân trước nên tôi mới phải bất nghĩa, anh tuyệt đối đừng bao giờ trách tôi.'' Trơ trẽn, quá trơ trẽn!
- Sao cô đi lâu vậy? Mấy cái túi đó là sao?- Diệp Lam Phi liếc nhìn cô, tay chỉ chỉ hai cái túi đáng ra không nên có mặt ở đây.
Cô sờ gáy, cười cười:
- Tôi thấy đẹp nên mua thêm!
Anh nhếch miệng:
- Xem ra cô cũng không phải loại người hay tiếc tiền nhỉ?
- Đương nhiên rồi...- Tôi bán anh để mua mà.
Hai ngày sau, mọi thứ vẫn diễn ra như cũ, Diệp Lam Phi hằng ngày đến làm phiền cô, còn tối tối lại có người khác làm phiền anh. Vì sao? Còn không phải là bị người nào đó bán đứng sao! Bởi vậy anh bị làm phiền đến nỗi phải đổi luôn số điện thoại, May là cô ta không xin địa chỉ nhà nếu không chắc nhà anh cũng phải chuyển mất.
Thời gian cứ thế trôi, mọi thứ đều theo nhịp điệu cuộc sống mà diễn ra bình thường. Phải! Sẽ diễn ra bình thường nếu bọn họ không xuất hiện.
Đó là giờ tan sở một tuần sau, cô bị Diệp Lam Phi lôi về nhà mình. Sau đó...sau đó...vào bếp nấu cơm. Ôi trời! Hấp Huyết Qủy chỉ biết hút máu người thôi, à mà cùng lắm là biết ăn cơm, chứ làm gì biết nấu cơm cơ chứ. Ấy thế mà chật vật mãi Liêu Trúc Hàn cũng nấu được ba món mắn một món canh. Đúng một bữa ăn gia đình rồi. Ơ... nhưng mà tại sao lại là món ăn gia đình nhỉ? Mặc kệ! Lo việc chính đã. Mà việc chính là gì? Uầy! Chính là dập lửa. Để có thể ăn được một bữa cơm do chính tay cô nấu, Diệp Lam Phi đã phải trả một cái giá rất đắt. Đó là hi sinh...nửa cái bếp nhà mình...=_='' Thật đau lòng!
Thấy cô vẫn không nhúc nhích gì, Diệp Lam Phi tốt bụng nhắc nhở:
- Kìa, mau trả tiền đi.
- Hả???- Côđờ người – Tổng, tổng giám đốc, anh vừa kêu tôi trả tiền?
Diệp Lam Phi thận trọng gật đầu, tránh bị gãy cổ:
- Phải! Ở quầy thanh toán này chỉ có tôi với cô, không phải cô thì là tôi chắc?
- Nhưng…nhưng anh chọn cho tôi mà!?!
- Ừ, đúng! Đúng là tôi chọn cho cô, nhưng tôi chỉ chọn thôi chứ đâu có nói là sẽ mua cho cô.
Anh xoay người đi về phía cửa, trước khi đẩy cửa bước ra anh còn bỏ lại một câu, kèm theo một nụ cười hại con gái hà người ta:
- Tôi đợi cô ở xe, nhanh lên đấy!
Cô mắm môi mắm lợi, trợn trừng mắt thầm rủa kẻ nào đó bước hụt ngã chết đi, rủa một lúc không thấy hắn chết đành quay lại tính tiền thì thấy có thêm một cô gái đứng ở quầy thu ngân, cô ta cất tiếng hỏi, giọng điệu đỏng đảnh, lại chua loét:
-Xin hỏi! Cô và người đàn ông lúc nãy có quan hệ gì thế?
-À, anh ta hả? Là sếp của tôi. Có chuyện gì sao? - Cô nghi hoặc hỏi.
-Vậy cô có thể …- Cô ta ngập ngừng không dám nói tiếp, thấy vậy cô nói hộ luôn:
-Cho số điện thoại của anh ta chứ gì?- Ây da phụ nữ thời nay sao dễ bị vẻ ngoài lừa gạt vậy. Háo sắc!!!
-Hả???- Cô ta hơi bất ngờ, gật nhẹ đầu, sợ cô không đồng ý nên giở giọng ‘’ngọt ngào’’ mua chuộc nhưng chất giọng ‘’ngọt ngào’’ đó chỉ khiến người ta muốn ói ra:
-Phải, nếu cô có thể cung cấp số điện thoại của anh ta cho tôi thì đôi giày này coi như lễ hậu tạ, ngoài ra cô có thể thùy ý chọn thêm hai món nữa.
-Ukm…- Bị mua chuộc rồi.
Kết quả sau một hồi suy nghĩ, nàng gật đầu cái rụp, trong khi đó đương sự vẫn chưa biết rằng mình bị bán đứng.
'' Tổng giám đốc, là do anh bất nhân trước nên tôi mới phải bất nghĩa, anh tuyệt đối đừng bao giờ trách tôi.'' Trơ trẽn, quá trơ trẽn!
- Sao cô đi lâu vậy? Mấy cái túi đó là sao?- Diệp Lam Phi liếc nhìn cô, tay chỉ chỉ hai cái túi đáng ra không nên có mặt ở đây.
Cô sờ gáy, cười cười:
- Tôi thấy đẹp nên mua thêm!
Anh nhếch miệng:
- Xem ra cô cũng không phải loại người hay tiếc tiền nhỉ?
- Đương nhiên rồi...- Tôi bán anh để mua mà.
Hai ngày sau, mọi thứ vẫn diễn ra như cũ, Diệp Lam Phi hằng ngày đến làm phiền cô, còn tối tối lại có người khác làm phiền anh. Vì sao? Còn không phải là bị người nào đó bán đứng sao! Bởi vậy anh bị làm phiền đến nỗi phải đổi luôn số điện thoại, May là cô ta không xin địa chỉ nhà nếu không chắc nhà anh cũng phải chuyển mất.
Thời gian cứ thế trôi, mọi thứ đều theo nhịp điệu cuộc sống mà diễn ra bình thường. Phải! Sẽ diễn ra bình thường nếu bọn họ không xuất hiện.
Đó là giờ tan sở một tuần sau, cô bị Diệp Lam Phi lôi về nhà mình. Sau đó...sau đó...vào bếp nấu cơm. Ôi trời! Hấp Huyết Qủy chỉ biết hút máu người thôi, à mà cùng lắm là biết ăn cơm, chứ làm gì biết nấu cơm cơ chứ. Ấy thế mà chật vật mãi Liêu Trúc Hàn cũng nấu được ba món mắn một món canh. Đúng một bữa ăn gia đình rồi. Ơ... nhưng mà tại sao lại là món ăn gia đình nhỉ? Mặc kệ! Lo việc chính đã. Mà việc chính là gì? Uầy! Chính là dập lửa. Để có thể ăn được một bữa cơm do chính tay cô nấu, Diệp Lam Phi đã phải trả một cái giá rất đắt. Đó là hi sinh...nửa cái bếp nhà mình...=_='' Thật đau lòng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.