Một Chỗ Đứng Dưới Ánh Mặt Trời

Chương 31: Náo Loạn Nhà Bếp

Thanh Thanh Du Nhiên

06/05/2016

Sáng hôm sau.Liêu Trúc Hàn mắt nhắm mắt mở tỉnh dậy, hai tay ôm lấy cái đầu nặng trịch. Quét mắt nhìn xung quanh, kinh ngạc há hốc mồm nhận ra đây là phòng của Diệp Lam Phi. Tự nhủ bản thân mình cố gắng trấn tĩnh nhớ lại chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, vừa bước khỏi giường để xuống lầu. Nhưng vừa mở cửa, cô lại có thêm một ngạc nhiên khác. Mắt nhắm mắt mở đi ra ngoài, ai ngờ vừa cắm đầu đi ra lại đụng ngày phải một vòm ngực. Vâng, là ngực chứ không phải chỗ nào khác, Người kia nhảy bật lên lùi ra sau, còn cô thì "Au..." một tiếng xuýt xoa ôm lấy cái mũi của mình. Thiên a, mới sáng sớm đã suýt bể mũi rồi, sao lại xui xẻo như vậy chứ. Trong lúc Liêu Trúc Hàn oán trời trách đất thì lại nghe thấy giọng nói bi phẫn của người trước mặt:

- Không chịu a~ bể ngực anh rồi...Huhu...bắt đền đó...

Gì? Sao lại bắt đền cô? Kẻ đáng ra nên kêu la ăn vạ phải là cô chứ! Cô mới là kẻ suýt bể mũi nha. Còn nữa, khuôn ngực đó *đỏ mặt* thực rắn chắc nha làm sao mà bể được. Đúng! *Đập bàn* chính là như vậy đó, làm sao có thể bể ngực được chứ. Liêu Trúc Hàn ngẩng đầu lên định quạt lại, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt của người kia thì những lời định nói liền mắc lại trong cổ họng, cô đứng đơ luôn tại chỗ, khuôn mặt...

- Sao? Ngạc nhiên không?

- Mạc Trúc! Sao...sao anh ở đây a?- Ngạc nhiên. Đúng là ngạc nhiên chết mà.

- Không chỉ có anh đâu. mà còn có hai người nữa cũng ở đây.

- Hai...hai người...?

- Ukm...

Liêu Trúc Hàn theo Mạc Trúc xuống lần dưới rồi đi vào phòng bếp. Mà ở trong đó có hai tên đang tạo nghiệt a. Thật đúng là ngày tận thế mà, đáng thương cho đám...rau, củ, quả lại phải chịu số phận bi thảm như vậy. Cô đúng là nhìn muốn rớt cả tròng mắt ra mà.

Trên bàn, một mớ hỗn độn các loại rau, trời, bọn họ...bọn họ định làm sa-lát chắc? Nhưng mà sa-lát cũng không có như này a~. Chẳng phân biệt được loại rau nào với rau nào nữa. Bước thêm một bước thận trọng, lại thấy sàn nha lênh láng dầu ăn. Lão thiên a~, Liêu Trúc Hàn ở trong lòng gào thét, bọn họ đây là muốn phá nhà mà. Một đống rau củ bị thái vụn rải rác trên sàn nhà, sao cô càng nhìn lại càng cảm thấy đây giống như các bộ phận thì thể bị hai người họ chặt chém ra vậy. Nhưng, bất ngờ vẫn còn ở phía trước a, khi Liêu Trúc Hàn tiến đến bên cạnh Đình Tuyên để ngó vào cái chảo anh đang cầm trên tay thì cô cơ hồ đã muốn té xỉu rồi.

Thật không thể tin được nữa a, rõ ràng là Đình Tuyên cái gì cũng biết àm, tại sao lại có thể khiến cho mọi thứ lanh tanh bành lên như vậy a~ Cho dù là lần đầu tiên cô nấu ăn cũng sẽ không khiến cho quả trứng trong chảo cháy đen như vậy nha, còn bốc khói khét lẹt nữa.

Đình Tuyên nhìn cái chảo trong tay, lại ngẩng lên nhìn Trúc Hàn, khó khăn mở miệng:

- Hàn, anh...anh không cố ý làm hỏng đồ dùng sinh hoạt ở đây đâu, chỉ...chỉ là tại...



Lời này không cần nói nữa chắc cũng đủ hiểu rồi nhỉ.

Liêu Trúc Hàn đưa tay đỡ trán, thốt lên:

- Gà mẹ mà nhìn thấy chắc sẽ đau lòng chết mất.

Một lời thốt ra, cả ba người kia nghẹn họng nhìn nhau trân trối.

Mạc Trúc lựa chân thật cẩn thật bước vào nhà bếp. Con mắt cơ hồ muốn lòi cả ra. Không phải chứ, anh chỉ vừa mới lên lâu chút thôi mà, sao hai người họ đã biến nhà bếp ra thành cái dạng này rồi.

Thật là con mẹ nó. Kinh ngạc tột cùng. Đến chết chắc anh cũng không thể gặp được hai tên phá hoại nào nhanh như hai tên này.

Liếc nhìn Ngọc Y cơ hồ là sắp khóc ở đằng sau, Mạc Trúc chắp tay mặc niệm đống rau củ rồi lại cầu khẩn hai người kia:

- Tổ tông của tôi a, hai người có thể di giá ra khỏi đây có được không? Hai người mà còn đứng trong này, tôi nghĩ chắc cái bếp này không thể bảo toàn tính mạng quá!

Ngọc Y thận trọng tránh dầu mỡ dưới chân, hướng về chỗ Liêu Trúc Hàn mà đi, lúc này, bộ dáng thường ngày của cô không biết đã bay đâu mất tiêu, lại như là một chú cún nhỏ nhát gan vậy. Nhìn vô cùng vô cùng đáng yêu a.

- Chị, quả thực bọn em không hề cố ý a, chỉ là...là Đình Tuyên anh ấy không cẩn thận để lửa quá lớn...

- Lửa lớn bắt bào lòng chảo làm dầu bốc cháy chứ gì...- Không để cô em họ nói hết, Liêu Trúc Hàn ôm đầu ngồi thụp xuống vẻ đau khổ nói nốt vế sau.

- Em...m...bọn em quả thực không cố ý a...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Một Chỗ Đứng Dưới Ánh Mặt Trời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook