Chương 7: Cà phê buổi sáng
Kati
07/11/2023
Vậy là cô sinh viên năm cuối Lâm Minh Tuệ quyết định nộp đơn vào tập đoàn trang sức Sapphire. Trải qua vài vòng phỏng vấn khó nhằn, mặc dù nhận thông báo rớt truyển nhưng cô lại được "vớt vát" vì có người nghỉ việc. Cô lấp tạm vào vị trí thực tập của người ta, không biết nên vui hay buồn.
Sau khi đậu phỏng vấn, Minh Tuệ lập tức chuyển đến khu trọ cách công ty khoảng 15 phút đi bộ. Tại đây, cô bắt đầu một cuộc sống mới. Cuộc đời yên bình của cô cũng rẽ hướng từ đây.
...----------------...
"Bởi vì trái đất tròn nên những người yêu nhau cuối cùng sẽ trở về với nhau".
Sáng sớm, ti vi của một tiệm cà phê phát ra câu nói quen thuộc. Họ bật lại chương trình cổ tích của 12 năm về trước.
Minh Tuệ đứng tại quầy đợi cà phê để mang đi. Ngày đầu tiên đi làm, cô mặc áo thun đơn giản và quần ống suông, đeo thêm một chiếc túi cỡ vừa chéo qua ngực. Mái tóc dài, bồng bềnh xõa đến ngang lưng.
Thiếu nữ vô tình nghe được câu nói, điều này làm cô đột nhiên nhớ đến người chú năm xưa.
Đoạn tình cảm trẻ con đó đã bị lãng quên từ lâu, nhờ đi mua cà phê mà mang máng nhớ lại. Cô cười mỉm rồi lắc đầu, tự trách bản thân khi xưa còn quá non dại, ấu trĩ. Nhưng nói gì thì nói, bốn năm đó cũng là khoảng thời gian đẹp nhất trong đời cô. Đỗ Quân Viễn là một chàng hoàng tử với nụ cười ấm áp. Nếu thời gian quay trở lại, cô vẫn sẽ chọn cách rung động. Mặc dù cô thấy khá tiếc vì mình đã làm mất chiếc hộp bút quý giá.
"Xin lỗi..."
Một người phụ nữ hơn 30 tuổi bước đến. Người này mặc vest trông rất lịch sự, nói:
- Cô muộn giờ làm rồi, cháu có thể nhường cô lấy cà phê trước được không?
Minh Tuệ phân vân, cô liếc xuống màn hình điện thoại trên tay. Nếu bây giờ mình đi đến công ty ngay thì kịp. Nhưng đợi đến lượt sau có khi cũng muộn mất.
Thiếu nữ đang định từ chối thì người phụ nữ đã nói tiếp:
- Cô đang gấp, có gì cô trả tiền cà phê cho cháu luôn.
Nghe đến đây, Minh Tuệ khách sáo phẩy tay:
- Dạ thôi ạ, cô cứ lấy trước. Không gì to tát cả.
Dù sao người ta cũng đang vội hơn mình. Minh Tuệ bấm bụng nhường nhịn. Cô nghĩ thầm, tí nữa chạy nhanh hơn là được.
Sau khi người phụ nữ lấy đồ uống thì gật đầu cảm ơn rồi đi ra ngoài. Hướng mắt của Minh Tuệ nhìn theo, cô gái sốc nặng khi thấy người ta ngồi lên chiếc xe hơi sang trọng, một tay lái xe, một tay nhâm nhi ly cà phê.
Người ta muộn giờ làm nhưng ít ra còn có xe hơi, bản thân mình đi bộ đến công ty mà còn bày đặt nhường.
"Haizz... Sao mình nghèo mà mình hay làm phước quá..."
Minh Tuệ bất lực thở dài. Đợi một lúc, cô lo lắng, hối thúc nhân viên pha chế. Lần này thì toang thật rồi. Ngày đầu đi làm mà đã trễ...
Vừa nhận được đồ uống là cô gái nhỏ ngay lập tức ba chân bốn cẳng chạy về phía công ty.
Đó là một toà nhà lớn và cô phải lên tận tầng 5, cô lo lắng sợ chuyện đông người xếp hàng trước thang máy, muộn càng muộn thêm. Tương lai phía trước chưa biết tới đâu nhưng thực tại thật tàn nhẫn.
...----------------...
Đến cửa, cô chạy vội vào trong. Cũng may tầng trệt ít người qua lại, chỉ vỏn vẹn vài nhân viên bảo vệ. Minh Tuệ nhân cơ hội tăng tốc, không để ý lối rẽ bên cạnh đang có người đi ra.
Chuyện gì tới cũng sẽ tới, cô đâm rầm vào một cơ thể cao ráo trước mặt. Bước chân loạng choạng của cô gái lùi ra sau.
- Ui da!
Minh Tuệ mất vài giây để giữ thăng bằng và bình tĩnh lại. Đến lúc cô hoàn hồn thì cà phê đã đổ đầy lên áo vest của người đối diện. Chiếc áo sơ mi trắng bên trong cũng thẫm màu nâu đen.
Bàn tay nhỏ đưa lên che mặt, miệng lẩm bẩm:
"Mun ơi là Mun, sao mày đi đâu cũng gây sự được vậy?"
Cô gái nhỏ ngẩng mặt lên, cười gượng để không khí bớt căng thẳng:
- Cho tôi xin l...
Minh Tuệ ngạc nhiên đến mức không thể nói được một câu hoàn chỉnh. Gương mặt người đối diện rất giống chú Quân Viễn. Sống mũi cao, mắt sắc, lông mày lưỡi kiếm, tất cả ngũ quan đều hài hoà. Giống đến mức khiến chuyện chú ấy rời đi như vừa xảy ra hôm qua.
Nhưng hình như không phải? Trong kí ức của Minh Tuệ, Quân Viễn có một cơ thể mảnh khảnh, cậu hoạt bát và lúc nào cũng nở một nụ cười tươi.
Còn người đàn ông trước mặt thì khá lực lưỡng với bờ vai rộng. Bàn tay gân guốc phẩy nhẹ những giọt cà phê còn đọng trên áo. Giọng nói trầm lạnh ngắt, nghe như đang đe doạ:
- Đi đứng kiểu gì vậy? Cô làm ở bộ phận nào?
Minh Tuệ toát mồ hôi. Cái này là đang chuẩn bị đuổi việc mình ư? Có khi nào đụng mặt chủ tịch rồi không? Buổi đầu đi trễ còn không biết thân biết phận. Bây giờ phải đối phó sao đây?
Người đàn ông không đủ kiên nhẫn để đợi cô gái suy nghĩ, liền gằn giọng, ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng sát thương cao:
- Điếc à?
Ánh mắt sắc lạnh, không cần phải quát lên nhưng vẫn khiến người khác run người. Trong lúc Minh Tuệ đang sợ đến mức thòng tim ra ngoài, một giọng phụ nữ vang lên:
- Quân Viễn.
Nghe người khác gọi tên, người đàn ông quay lại nhìn. Cô gái nhỏ trợn tròn mắt lên. Không những có nét giống về ngoại hình mà còn trùng tên.
Đây thật sự là Đỗ Quân Viễn mà cô từng biết ư? Chỉ mới 8 năm mà chú thay đổi thành một con người khác rồi?
Sau khi đậu phỏng vấn, Minh Tuệ lập tức chuyển đến khu trọ cách công ty khoảng 15 phút đi bộ. Tại đây, cô bắt đầu một cuộc sống mới. Cuộc đời yên bình của cô cũng rẽ hướng từ đây.
...----------------...
"Bởi vì trái đất tròn nên những người yêu nhau cuối cùng sẽ trở về với nhau".
Sáng sớm, ti vi của một tiệm cà phê phát ra câu nói quen thuộc. Họ bật lại chương trình cổ tích của 12 năm về trước.
Minh Tuệ đứng tại quầy đợi cà phê để mang đi. Ngày đầu tiên đi làm, cô mặc áo thun đơn giản và quần ống suông, đeo thêm một chiếc túi cỡ vừa chéo qua ngực. Mái tóc dài, bồng bềnh xõa đến ngang lưng.
Thiếu nữ vô tình nghe được câu nói, điều này làm cô đột nhiên nhớ đến người chú năm xưa.
Đoạn tình cảm trẻ con đó đã bị lãng quên từ lâu, nhờ đi mua cà phê mà mang máng nhớ lại. Cô cười mỉm rồi lắc đầu, tự trách bản thân khi xưa còn quá non dại, ấu trĩ. Nhưng nói gì thì nói, bốn năm đó cũng là khoảng thời gian đẹp nhất trong đời cô. Đỗ Quân Viễn là một chàng hoàng tử với nụ cười ấm áp. Nếu thời gian quay trở lại, cô vẫn sẽ chọn cách rung động. Mặc dù cô thấy khá tiếc vì mình đã làm mất chiếc hộp bút quý giá.
"Xin lỗi..."
Một người phụ nữ hơn 30 tuổi bước đến. Người này mặc vest trông rất lịch sự, nói:
- Cô muộn giờ làm rồi, cháu có thể nhường cô lấy cà phê trước được không?
Minh Tuệ phân vân, cô liếc xuống màn hình điện thoại trên tay. Nếu bây giờ mình đi đến công ty ngay thì kịp. Nhưng đợi đến lượt sau có khi cũng muộn mất.
Thiếu nữ đang định từ chối thì người phụ nữ đã nói tiếp:
- Cô đang gấp, có gì cô trả tiền cà phê cho cháu luôn.
Nghe đến đây, Minh Tuệ khách sáo phẩy tay:
- Dạ thôi ạ, cô cứ lấy trước. Không gì to tát cả.
Dù sao người ta cũng đang vội hơn mình. Minh Tuệ bấm bụng nhường nhịn. Cô nghĩ thầm, tí nữa chạy nhanh hơn là được.
Sau khi người phụ nữ lấy đồ uống thì gật đầu cảm ơn rồi đi ra ngoài. Hướng mắt của Minh Tuệ nhìn theo, cô gái sốc nặng khi thấy người ta ngồi lên chiếc xe hơi sang trọng, một tay lái xe, một tay nhâm nhi ly cà phê.
Người ta muộn giờ làm nhưng ít ra còn có xe hơi, bản thân mình đi bộ đến công ty mà còn bày đặt nhường.
"Haizz... Sao mình nghèo mà mình hay làm phước quá..."
Minh Tuệ bất lực thở dài. Đợi một lúc, cô lo lắng, hối thúc nhân viên pha chế. Lần này thì toang thật rồi. Ngày đầu đi làm mà đã trễ...
Vừa nhận được đồ uống là cô gái nhỏ ngay lập tức ba chân bốn cẳng chạy về phía công ty.
Đó là một toà nhà lớn và cô phải lên tận tầng 5, cô lo lắng sợ chuyện đông người xếp hàng trước thang máy, muộn càng muộn thêm. Tương lai phía trước chưa biết tới đâu nhưng thực tại thật tàn nhẫn.
...----------------...
Đến cửa, cô chạy vội vào trong. Cũng may tầng trệt ít người qua lại, chỉ vỏn vẹn vài nhân viên bảo vệ. Minh Tuệ nhân cơ hội tăng tốc, không để ý lối rẽ bên cạnh đang có người đi ra.
Chuyện gì tới cũng sẽ tới, cô đâm rầm vào một cơ thể cao ráo trước mặt. Bước chân loạng choạng của cô gái lùi ra sau.
- Ui da!
Minh Tuệ mất vài giây để giữ thăng bằng và bình tĩnh lại. Đến lúc cô hoàn hồn thì cà phê đã đổ đầy lên áo vest của người đối diện. Chiếc áo sơ mi trắng bên trong cũng thẫm màu nâu đen.
Bàn tay nhỏ đưa lên che mặt, miệng lẩm bẩm:
"Mun ơi là Mun, sao mày đi đâu cũng gây sự được vậy?"
Cô gái nhỏ ngẩng mặt lên, cười gượng để không khí bớt căng thẳng:
- Cho tôi xin l...
Minh Tuệ ngạc nhiên đến mức không thể nói được một câu hoàn chỉnh. Gương mặt người đối diện rất giống chú Quân Viễn. Sống mũi cao, mắt sắc, lông mày lưỡi kiếm, tất cả ngũ quan đều hài hoà. Giống đến mức khiến chuyện chú ấy rời đi như vừa xảy ra hôm qua.
Nhưng hình như không phải? Trong kí ức của Minh Tuệ, Quân Viễn có một cơ thể mảnh khảnh, cậu hoạt bát và lúc nào cũng nở một nụ cười tươi.
Còn người đàn ông trước mặt thì khá lực lưỡng với bờ vai rộng. Bàn tay gân guốc phẩy nhẹ những giọt cà phê còn đọng trên áo. Giọng nói trầm lạnh ngắt, nghe như đang đe doạ:
- Đi đứng kiểu gì vậy? Cô làm ở bộ phận nào?
Minh Tuệ toát mồ hôi. Cái này là đang chuẩn bị đuổi việc mình ư? Có khi nào đụng mặt chủ tịch rồi không? Buổi đầu đi trễ còn không biết thân biết phận. Bây giờ phải đối phó sao đây?
Người đàn ông không đủ kiên nhẫn để đợi cô gái suy nghĩ, liền gằn giọng, ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng sát thương cao:
- Điếc à?
Ánh mắt sắc lạnh, không cần phải quát lên nhưng vẫn khiến người khác run người. Trong lúc Minh Tuệ đang sợ đến mức thòng tim ra ngoài, một giọng phụ nữ vang lên:
- Quân Viễn.
Nghe người khác gọi tên, người đàn ông quay lại nhìn. Cô gái nhỏ trợn tròn mắt lên. Không những có nét giống về ngoại hình mà còn trùng tên.
Đây thật sự là Đỗ Quân Viễn mà cô từng biết ư? Chỉ mới 8 năm mà chú thay đổi thành một con người khác rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.