Chương 23: Cánh cửa dần đóng lại làm hình ảnh của chú nhòe đi.
Kati
09/11/2023
Bầu trời phía ngoài công ty đen ngòm. Đã gần 8 giờ tối nhưng vẫn có hai con người ngồi lại để làm việc.
Dãy bàn cùng với những chiếc máy tính đều im ắng, chỉ có tiếng nói của Minh Tuệ và cô bạn đồng nghiệp. Họ phải gọi điện thoại cho từng khách hàng để hỏi thông tin và nói lời xin lỗi. May mắn thì người ta thông cảm, không thì sẽ bị chửi là phiền phức.
Lúc sau, Minh Tuệ để ý thấy tin nhắn của Quân Viễn từ cả tiếng trước.
[Em ăn tối chưa? Đi với chú không?]
Cô thở dài, hai ngón cái mệt mỏi bấm vào màn hình.
[Chưa ăn. Em với 1 bạn khác còn đang tăng ca. Khi nào về tụi em đi ăn chung cũng được ]
Có lẽ trả lời trễ quá nên chú không nhắn lại. Quả nhiên cô với Quân Viễn không có duyên đi ăn với nhau. Lần trước thì bị trưởng phòng cắt ngang, bây giờ thì không có thời gian.
Ngồi thêm 15 phút, mà số khách hàng đồng ý cung cấp thông tin chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
.
.
.
"Cạch"
Bỗng có tiếng mở cửa. Minh Tuệ cùng cô gái bên cạnh đưa mắt nhìn ra xa.
- Ơ? Là tổng giám đốc?
Cô bạn đồng nghiệp thốt lên vì ngạc nhiên. Riêng Minh Tuệ thấy có chút cảm động. Quân Viễn vẫn theo thói quen mặc áo sơ mi dài để che đi vết sẹo. Tay chú xách theo thứ gì đó, hơi xa nên nhìn chưa rõ.
Chú đến bên bàn của hai người, để xuống hai phần cơm còn nóng. Giọng chú trầm nhưng ấm:
- Hai người ăn đi, muộn thế này rồi.
Nói xong Quân Viễn lập tức quay lưng đi, cô gái kế bên chưa kịp phản ứng. Minh Tuệ đứng bật dậy chạy theo chú ra ngoài cửa:
- Chú! Hai phần cơm bao nhiêu để em trả?
Quân Viễn không đáp, chỉ lạnh lùng bấm nút đi xuống ở cửa thang máy. Minh Tuệ gặng hỏi mãi chú cũng không phản ứng gì.
Đến khi cô chui vào thang máy cùng mình, Quân Viễn mới lên tiếng:
- Biết mấy giờ rồi không mà còn chưa ăn?
- Chú giận em hả?
Người đàn ông giữ im lặng, mắt nhìn thẳng, tay cho vào túi quần. Minh Tuệ như hiểu ra phần nào, cô cười tít mắt:
- Hì, cái này là do chú chèn ép nhân viên mà. Tội nghiệp bạn đó quá nên em mới ở lại phụ chút.
- ...
- Thôi đừng giận. Lần sau em sẽ ăn uống đúng giờ để chú không phải lo lắng nữa! Nha? Nha?
Quân Viễn nghe cô làm nũng thì phì cười:
- Ha ha, được rồi. Ngoan nhỉ?
- Ngoan chứ! Làm gì có ai hư như chú! Nhân lúc say xỉn lén hôn em!
Lời nói vừa thoát ra khỏi cổ họng là Minh Tuệ lập tức bịt miệng lại. Hình như cô đã vô tình nói một điều không nên nói.
Quân Viễn có chút ngạc nhiên, chú ho lên vài tiếng, bàn tay gân guốc bối rối chỉnh cổ áo:
- Khụ khụ... lúc đó em chưa ngủ à?
- D-Dạ...
Không khí trong thang máy bỗng trở nên ngượng nghịu. Minh Tuệ nhắm tịt mắt, cắn nhẹ môi vì xấu hổ. Tự dưng không ai đánh mà khai? Giờ chú ấy biết mình giả vờ ngủ rồi, giấu mặt vào đâu đây?
Bỗng nhiên Minh Tuệ giật mình, miệng bật ra tiếng "a" nho nhỏ. Cô cảm nhận được một nụ hôn trên trán. Chưa kịp phản ứng lại thì cửa thang máy mở ra.
- Chú luôn tỉnh táo. Ngoài em ra, không gì làm chú say được.
Quân Viễn nói xong thì bước ra ngoài. Đôi chân của Minh Tuệ như bị cắm chặt trong thang máy. Cô vừa ú ớ vừa nhìn theo bóng lưng Quân Viễn.
Cánh cửa dần đóng lại làm hình ảnh của chú nhòe đi. Lúc này, Minh Tuệ mới hoàn hồn, hai tay cô ôm lấy vầng trán nơi vừa được hôn, tim đập thình thịch trong khoang ngực.
Vừa rồi Quân Viễn nói vậy có nghĩa là tối hôm đó chú không say? Hoàn toàn tỉnh táo mà vẫn hôn trộm...?
Đôi môi mỏng của Minh Tuệ vô thức mỉm cười, hai bàn tay đang ôm trán của cô buông xuôi.
.
.
.
"Được, coi như chú giỏi. Mun thích chú lần nữa rồi".
Dãy bàn cùng với những chiếc máy tính đều im ắng, chỉ có tiếng nói của Minh Tuệ và cô bạn đồng nghiệp. Họ phải gọi điện thoại cho từng khách hàng để hỏi thông tin và nói lời xin lỗi. May mắn thì người ta thông cảm, không thì sẽ bị chửi là phiền phức.
Lúc sau, Minh Tuệ để ý thấy tin nhắn của Quân Viễn từ cả tiếng trước.
[Em ăn tối chưa? Đi với chú không?]
Cô thở dài, hai ngón cái mệt mỏi bấm vào màn hình.
[Chưa ăn. Em với 1 bạn khác còn đang tăng ca. Khi nào về tụi em đi ăn chung cũng được ]
Có lẽ trả lời trễ quá nên chú không nhắn lại. Quả nhiên cô với Quân Viễn không có duyên đi ăn với nhau. Lần trước thì bị trưởng phòng cắt ngang, bây giờ thì không có thời gian.
Ngồi thêm 15 phút, mà số khách hàng đồng ý cung cấp thông tin chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
.
.
.
"Cạch"
Bỗng có tiếng mở cửa. Minh Tuệ cùng cô gái bên cạnh đưa mắt nhìn ra xa.
- Ơ? Là tổng giám đốc?
Cô bạn đồng nghiệp thốt lên vì ngạc nhiên. Riêng Minh Tuệ thấy có chút cảm động. Quân Viễn vẫn theo thói quen mặc áo sơ mi dài để che đi vết sẹo. Tay chú xách theo thứ gì đó, hơi xa nên nhìn chưa rõ.
Chú đến bên bàn của hai người, để xuống hai phần cơm còn nóng. Giọng chú trầm nhưng ấm:
- Hai người ăn đi, muộn thế này rồi.
Nói xong Quân Viễn lập tức quay lưng đi, cô gái kế bên chưa kịp phản ứng. Minh Tuệ đứng bật dậy chạy theo chú ra ngoài cửa:
- Chú! Hai phần cơm bao nhiêu để em trả?
Quân Viễn không đáp, chỉ lạnh lùng bấm nút đi xuống ở cửa thang máy. Minh Tuệ gặng hỏi mãi chú cũng không phản ứng gì.
Đến khi cô chui vào thang máy cùng mình, Quân Viễn mới lên tiếng:
- Biết mấy giờ rồi không mà còn chưa ăn?
- Chú giận em hả?
Người đàn ông giữ im lặng, mắt nhìn thẳng, tay cho vào túi quần. Minh Tuệ như hiểu ra phần nào, cô cười tít mắt:
- Hì, cái này là do chú chèn ép nhân viên mà. Tội nghiệp bạn đó quá nên em mới ở lại phụ chút.
- ...
- Thôi đừng giận. Lần sau em sẽ ăn uống đúng giờ để chú không phải lo lắng nữa! Nha? Nha?
Quân Viễn nghe cô làm nũng thì phì cười:
- Ha ha, được rồi. Ngoan nhỉ?
- Ngoan chứ! Làm gì có ai hư như chú! Nhân lúc say xỉn lén hôn em!
Lời nói vừa thoát ra khỏi cổ họng là Minh Tuệ lập tức bịt miệng lại. Hình như cô đã vô tình nói một điều không nên nói.
Quân Viễn có chút ngạc nhiên, chú ho lên vài tiếng, bàn tay gân guốc bối rối chỉnh cổ áo:
- Khụ khụ... lúc đó em chưa ngủ à?
- D-Dạ...
Không khí trong thang máy bỗng trở nên ngượng nghịu. Minh Tuệ nhắm tịt mắt, cắn nhẹ môi vì xấu hổ. Tự dưng không ai đánh mà khai? Giờ chú ấy biết mình giả vờ ngủ rồi, giấu mặt vào đâu đây?
Bỗng nhiên Minh Tuệ giật mình, miệng bật ra tiếng "a" nho nhỏ. Cô cảm nhận được một nụ hôn trên trán. Chưa kịp phản ứng lại thì cửa thang máy mở ra.
- Chú luôn tỉnh táo. Ngoài em ra, không gì làm chú say được.
Quân Viễn nói xong thì bước ra ngoài. Đôi chân của Minh Tuệ như bị cắm chặt trong thang máy. Cô vừa ú ớ vừa nhìn theo bóng lưng Quân Viễn.
Cánh cửa dần đóng lại làm hình ảnh của chú nhòe đi. Lúc này, Minh Tuệ mới hoàn hồn, hai tay cô ôm lấy vầng trán nơi vừa được hôn, tim đập thình thịch trong khoang ngực.
Vừa rồi Quân Viễn nói vậy có nghĩa là tối hôm đó chú không say? Hoàn toàn tỉnh táo mà vẫn hôn trộm...?
Đôi môi mỏng của Minh Tuệ vô thức mỉm cười, hai bàn tay đang ôm trán của cô buông xuôi.
.
.
.
"Được, coi như chú giỏi. Mun thích chú lần nữa rồi".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.