Chương 17: Gặp mọi loại người trong xã hội thì sẽ tự khắc cứng cỏi hơn
Kati
07/11/2023
Lâm Minh Tuệ được Quân Viễn đưa đến một nhà hàng đồ nướng nổi tiếng trong thành phố.
Ở đây có khá nhiều người, mỗi bàn đều có vách ngăn hai bên, có lẽ là để cản khói hoặc giữ không gian riêng tư cho thực khách. Mỗi bàn có một vỉ nướng được đặt ở giữa, lõm xuống so với bề mặt để trực tiếp nướng thịt và hải sản.
Lần đầu tiên cô bé được ăn kiểu này nên có chút háo hức. Minh Tuệ mặc áo thun, quần ống suông. Cô chống cằm bằng hai tay, mắt ngắm Quân Viễn. Chú ngồi đối diện xem menu, gương mặt thanh tú toát lên vẻ ngạo mạn, kênh kiệu của một người đàn ông trưởng thành. Cái vẻ ngoài băng giá này cũng ngầu quá đi mất. Cô nhìn chú chằm chằm, miệng tủm tỉm cười.
Chú gọi món xong, tay đưa lại menu cho nhân viên, mắt hướng về phía Minh Tuệ:
- Mặt chú dính gì à?
Cô bé giật mình phẩy tay:
- À... không. Em chỉ đang thắc mắc tại sao chú lại thay đổi nhiều thế. Chú biết đó, so với 8 năm trước...
Ngón tay Quân Viễn vô thức sờ lên ống tay áo, thông qua lớp vải cảm nhận hình thù của vết sẹo. Chú cười gượng:
- Em ra đời đấu đá nhiều, gặp mọi loại người trong xã hội thì sẽ tự khắc cứng cỏi hơn thôi. Giống như lần trước em bị Vĩ Khang lừa cũng là do quá non nớt. Đáng lẽ em không nên tin bất kì ai.
Lại nhắc chuyện xấu hổ đó... Minh Tuệ hướng ánh nhìn xuống mặt bàn trong vô định, cô nói nhỏ trong cổ họng:
"Em biết em sai rồi mà..."
Đôi mắt tròn của cô liếc nhẹ lên nhìn người đối diện:
- Vậy... em có thể tin chú không?
Quân Viễn nhướn nhẹ lông mày vì ngạc nhiên. Vài giây sau, khi đã bình tâm lại, chú một tay chống cằm, giọng nói trở nên nhỏ nhẹ:
- Có chứ! Nếu không nói đến gia đình thì em là người duy nhất chú tin tưởng. Nên em cứ yên tâm mà tin chú.
Dứt câu thì đồ ăn cũng vừa đến, cuộc nói chuyện bị đứt quãng. Nhân viên đặt lên bàn các đĩa thịt sống, tôm, bạch tuộc, xiên que,...
Quân Viễn xắn tay áo, gắp từng miếng thịt trải lên vỉ nướng. Vết sẹo lộ ra trên bắp tay săn chắc.
Dáng hình đảm đang này của chú rất giống chàng sinh viên dịu dàng ngày trước. Phải chăng chú chưa từng thay đổi, là do sóng gió cuộc đời đã tạo cho chú một vỏ bọc để tự bảo vệ bản thân chăng?
.
.
.
Ăn được một lúc, Minh Tuệ mới dám thắc mắc:
- Chú ơi... sao chú tin là em vô tội? Lỡ như không phải bị lừa mà em cố tình để lộ thông tin cho đối thủ thì sao?
Quân Viễn không trả lời vội, chú lật miếng thịt nướng trên vỉ rồi bình tĩnh đáp:
- Em là Mun mà. Sao có thể lừa hoàng tử của mình được.
- Thôi chú đừng trêu em. Em không còn trẻ con như ngày xưa nữa.
- Chú nói thật chứ có trêu đâu.
Minh Tuệ đỏ mặt, cô cắm đầu tiếp tục ăn. Từ sau khi Quân Viễn biết cô là con nhóc Mun ngày nào, câu từ và hành động của chú đã trở nên gần gũi hơn rất nhiều. Minh Tuệ nghĩ thầm, nếu chú thật sự có tình cảm thì cũng chỉ là yêu cô bé trong quá khứ, không phải con người hiện tại của cô.
Không khí im ắng làm Quân Viễn nhớ gì đó, chú hỏi:
- À, tết năm nay Mun cùng bố mẹ đến nhà chú đi.
- Ý chú là sao?
Quân Viễn khựng lại:
- Ủa... em...?
- Sao thế?
Có vẻ như Minh Tuệ chưa biết những chuyện trong quá khứ, là bố mẹ cô đã nợ nhà họ Đỗ một ân huệ. Năm nào bố mẹ cô cũng đến thăm bố mẹ Quân Viễn.
Nếu phụ huynh con bé không chịu kể thì thôi, mình không nên bép xép. Quân Viễn liền đổi chủ đề:
- Bỏ đi, bỏ đi. Em ăn thêm không? Chú nướng tiếp nhé?
- Dạ, thêm đi chú!
...----------------...
Sau khi dùng bữa tối, Quân Viễn chở Minh Tuệ về, vẫn là con xe Maybach lần trước. Cô bé ngồi bên ghế phụ, chiếc áo thun làm nổi bật mái tóc bồng bềnh.
Mắt Quân Viễn nhìn thẳng khi lái xe, giọng có phần khó chịu:
- Hôm nay đi với chú mà mặc đồ đơn giản thế à?
- Thời gian gấp rút em không kịp chuẩn bị. Chú chê em quê mùa chứ gì?
- Không.
Dừng vài giây rồi Quân Viễn nói tiếp:
- Lần trước đi ăn với Vĩ Khang em rõ ràng chọn chiếc đầm đẹp mà bây giờ mặc mỗi áo thun. Là em chê chú thì có.
Hai má Minh Tuệ ửng hồng. Tự hỏi có phải Quân Viễn đang cảm thấy ghen tị với người đàn ông khác hay không. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ngại ngùng đáp:
- Vậy để lần sau... em mặc đẹp... nếu chú vẫn muốn đi ăn với em...
- Ừ, thì đi.
Câu trả lời thờ ơ của chú nghe chừng lạnh lùng nhưng thực chất lại rất quan tâm đến cô. Nội tâm Minh Tuệ ao ước được thoải mái gào thét giãy nảy. Nhưng phải kìm nén, giữ lại chút liêm sỉ cuối cùng. Đợi về đến nhà rồi bung xõa sau, sắp tới nơi rồi.
- Ai đứng trước dãy trọ của em vậy Mun?
Chất giọng trầm lạnh của Quân Viễn kéo cô bé ra khỏi mộng tưởng. Cô nhìn về phía trước, nheo mắt để thấy rõ hơn.
Có một đám đàn ông đứng ở vách tường. Trời tối nên những đốm sáng của thuốc lá rất nổi bật, khói bốc nghi ngút làm mờ cả ánh đèn le lói trên đỉnh đầu.
Minh Tuệ cười trừ để chú đỡ lo:
- Hì, không sao đâu. Lâu lâu vẫn có người đứng ké ở đoạn đó mà. Xíu nữa họ đi ngay á.
Quân Viễn không trả lời mà chỉ lẳng lặng quay vô lăng khiến chiếc xe đột ngột quay đầu. Minh Tuệ giật mình:
- C-Chú... nhà em ở hướng kia mà?
- Hôm nay đừng qua đó. Nguy hiểm.
- Nhưng tối rồi, nếu không về nhà thì em đi đâu?
- Nhà chú.
Ở đây có khá nhiều người, mỗi bàn đều có vách ngăn hai bên, có lẽ là để cản khói hoặc giữ không gian riêng tư cho thực khách. Mỗi bàn có một vỉ nướng được đặt ở giữa, lõm xuống so với bề mặt để trực tiếp nướng thịt và hải sản.
Lần đầu tiên cô bé được ăn kiểu này nên có chút háo hức. Minh Tuệ mặc áo thun, quần ống suông. Cô chống cằm bằng hai tay, mắt ngắm Quân Viễn. Chú ngồi đối diện xem menu, gương mặt thanh tú toát lên vẻ ngạo mạn, kênh kiệu của một người đàn ông trưởng thành. Cái vẻ ngoài băng giá này cũng ngầu quá đi mất. Cô nhìn chú chằm chằm, miệng tủm tỉm cười.
Chú gọi món xong, tay đưa lại menu cho nhân viên, mắt hướng về phía Minh Tuệ:
- Mặt chú dính gì à?
Cô bé giật mình phẩy tay:
- À... không. Em chỉ đang thắc mắc tại sao chú lại thay đổi nhiều thế. Chú biết đó, so với 8 năm trước...
Ngón tay Quân Viễn vô thức sờ lên ống tay áo, thông qua lớp vải cảm nhận hình thù của vết sẹo. Chú cười gượng:
- Em ra đời đấu đá nhiều, gặp mọi loại người trong xã hội thì sẽ tự khắc cứng cỏi hơn thôi. Giống như lần trước em bị Vĩ Khang lừa cũng là do quá non nớt. Đáng lẽ em không nên tin bất kì ai.
Lại nhắc chuyện xấu hổ đó... Minh Tuệ hướng ánh nhìn xuống mặt bàn trong vô định, cô nói nhỏ trong cổ họng:
"Em biết em sai rồi mà..."
Đôi mắt tròn của cô liếc nhẹ lên nhìn người đối diện:
- Vậy... em có thể tin chú không?
Quân Viễn nhướn nhẹ lông mày vì ngạc nhiên. Vài giây sau, khi đã bình tâm lại, chú một tay chống cằm, giọng nói trở nên nhỏ nhẹ:
- Có chứ! Nếu không nói đến gia đình thì em là người duy nhất chú tin tưởng. Nên em cứ yên tâm mà tin chú.
Dứt câu thì đồ ăn cũng vừa đến, cuộc nói chuyện bị đứt quãng. Nhân viên đặt lên bàn các đĩa thịt sống, tôm, bạch tuộc, xiên que,...
Quân Viễn xắn tay áo, gắp từng miếng thịt trải lên vỉ nướng. Vết sẹo lộ ra trên bắp tay săn chắc.
Dáng hình đảm đang này của chú rất giống chàng sinh viên dịu dàng ngày trước. Phải chăng chú chưa từng thay đổi, là do sóng gió cuộc đời đã tạo cho chú một vỏ bọc để tự bảo vệ bản thân chăng?
.
.
.
Ăn được một lúc, Minh Tuệ mới dám thắc mắc:
- Chú ơi... sao chú tin là em vô tội? Lỡ như không phải bị lừa mà em cố tình để lộ thông tin cho đối thủ thì sao?
Quân Viễn không trả lời vội, chú lật miếng thịt nướng trên vỉ rồi bình tĩnh đáp:
- Em là Mun mà. Sao có thể lừa hoàng tử của mình được.
- Thôi chú đừng trêu em. Em không còn trẻ con như ngày xưa nữa.
- Chú nói thật chứ có trêu đâu.
Minh Tuệ đỏ mặt, cô cắm đầu tiếp tục ăn. Từ sau khi Quân Viễn biết cô là con nhóc Mun ngày nào, câu từ và hành động của chú đã trở nên gần gũi hơn rất nhiều. Minh Tuệ nghĩ thầm, nếu chú thật sự có tình cảm thì cũng chỉ là yêu cô bé trong quá khứ, không phải con người hiện tại của cô.
Không khí im ắng làm Quân Viễn nhớ gì đó, chú hỏi:
- À, tết năm nay Mun cùng bố mẹ đến nhà chú đi.
- Ý chú là sao?
Quân Viễn khựng lại:
- Ủa... em...?
- Sao thế?
Có vẻ như Minh Tuệ chưa biết những chuyện trong quá khứ, là bố mẹ cô đã nợ nhà họ Đỗ một ân huệ. Năm nào bố mẹ cô cũng đến thăm bố mẹ Quân Viễn.
Nếu phụ huynh con bé không chịu kể thì thôi, mình không nên bép xép. Quân Viễn liền đổi chủ đề:
- Bỏ đi, bỏ đi. Em ăn thêm không? Chú nướng tiếp nhé?
- Dạ, thêm đi chú!
...----------------...
Sau khi dùng bữa tối, Quân Viễn chở Minh Tuệ về, vẫn là con xe Maybach lần trước. Cô bé ngồi bên ghế phụ, chiếc áo thun làm nổi bật mái tóc bồng bềnh.
Mắt Quân Viễn nhìn thẳng khi lái xe, giọng có phần khó chịu:
- Hôm nay đi với chú mà mặc đồ đơn giản thế à?
- Thời gian gấp rút em không kịp chuẩn bị. Chú chê em quê mùa chứ gì?
- Không.
Dừng vài giây rồi Quân Viễn nói tiếp:
- Lần trước đi ăn với Vĩ Khang em rõ ràng chọn chiếc đầm đẹp mà bây giờ mặc mỗi áo thun. Là em chê chú thì có.
Hai má Minh Tuệ ửng hồng. Tự hỏi có phải Quân Viễn đang cảm thấy ghen tị với người đàn ông khác hay không. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ngại ngùng đáp:
- Vậy để lần sau... em mặc đẹp... nếu chú vẫn muốn đi ăn với em...
- Ừ, thì đi.
Câu trả lời thờ ơ của chú nghe chừng lạnh lùng nhưng thực chất lại rất quan tâm đến cô. Nội tâm Minh Tuệ ao ước được thoải mái gào thét giãy nảy. Nhưng phải kìm nén, giữ lại chút liêm sỉ cuối cùng. Đợi về đến nhà rồi bung xõa sau, sắp tới nơi rồi.
- Ai đứng trước dãy trọ của em vậy Mun?
Chất giọng trầm lạnh của Quân Viễn kéo cô bé ra khỏi mộng tưởng. Cô nhìn về phía trước, nheo mắt để thấy rõ hơn.
Có một đám đàn ông đứng ở vách tường. Trời tối nên những đốm sáng của thuốc lá rất nổi bật, khói bốc nghi ngút làm mờ cả ánh đèn le lói trên đỉnh đầu.
Minh Tuệ cười trừ để chú đỡ lo:
- Hì, không sao đâu. Lâu lâu vẫn có người đứng ké ở đoạn đó mà. Xíu nữa họ đi ngay á.
Quân Viễn không trả lời mà chỉ lẳng lặng quay vô lăng khiến chiếc xe đột ngột quay đầu. Minh Tuệ giật mình:
- C-Chú... nhà em ở hướng kia mà?
- Hôm nay đừng qua đó. Nguy hiểm.
- Nhưng tối rồi, nếu không về nhà thì em đi đâu?
- Nhà chú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.