Chương 13
Khuyển Thăng
03/01/2024
Sức sống của con cá nọ làm Mục Đồng bất ngờ. Cậu vốn tưởng là trải qua sự giày vò của mấy anh em mèo lang thang, sợ rằng cá nhỏ không sống được lâu, chẳng ngờ yên ổn trong chậu rửa mặt mấy ngày thực sự khiến nó khá khẩm hơn.
Nhưng trên vảy cá rực rỡ ánh vàng có thêm mấy vết hằn, có lẽ phải nghỉ dưỡng một khoảng thời gian rất dài mới khôi phục hoàn toàn được.
Sức ăn của cá nhỏ rất lớn, mỗi lần cho nó thức ăn, nó đều ăn sạch sành sanh.
"Em có thể nghe thấy anh nói không?" Buổi sáng ngủ dậy thay nước cho cá nhỏ, Mục Đồng hỏi nó một câu theo lệ thường.
Dường như cá nhỏ chẳng có phản ứng gì, miệng vẫn thổi từng luồng bong bóng, bơi tới bơi lui trong chậu rửa mặt.
Giữ tâm thế kiểm chứng, tiếp đó Mục Đồng ra sân tìm côn trùng trên cây và giun đất trong đất, đều không có kết quả. Xem ra, khả năng giao tiếp với động vật của cậu không phải vạn năng.
Gần đây Mục Đồng thường đến CR, hầu hết thời gian là đến tìm Mỹ Mỹ chơi, thỉnh thoảng cậu cũng ghép nhóm chơi kịch bản. Nhưng so với tương tác với con người, cậu thấy ở cùng đám thú nhỏ tự tại thoải mái hơn.
Gần đây Mục Hy Tình cũng phát hiện số lần con trai ra ngoài nhiều hơn trước, lúc ăn cơm tối, bà hỏi thăm: "Mẹ thấy khoảng thời gian này con hay ra ngoài, con đến chỗ nào chơi à?"
"Con không đi đâu hết, chủ yếu con qua cửa tiệm "Ai là kẻ giết người" chỗ anh Tiểu Sơn làm thôi ạ."
"À, hoá ra là cửa tiệm đó, hồi trước mẹ từng nghe Tiểu Sơn nhắc đến, thế con có quen được bạn mới không?"
Mục Đồng gật đầu: "Có ạ, quen được mấy người, quan hệ của con với họ cũng tốt lắm."
Mục Đồng đang nói đến đám Mỹ Mỹ và Ba Tử, vì không giải thích bổ sung thêm nên dĩ nhiên Mục Hy Tình cho rằng đó là con người.
Trước đây bà cũng quản Mục Đồng khá nghiêm, sau khi trải qua sự cố kinh hoàng năm năm trước, bây giờ Mục Hy Tình đã nghĩ nhiều chuyện thoáng hơn.
Dù thế nào đi nữa, bà thấy chỉ cần con trai vui là được.
Nhưng vẫn còn một vấn đề.
"Từ nhà mình đến tiệm "Ai là kẻ giết người" hẳn là rất xa, bình thường con đến đó thế nào?"
"Đi bộ hoặc đón xe bus ạ, nhưng gần đây bên đó sửa đường, tuyến xe bus có thay đổi, không ngang qua đó nữa, cũng không biết chừng nào mới về như cũ." Mục Đồng nói: "Nhưng không sao hết, bình thường con đi bộ cũng tốt, dù sao con cũng có nhiều thời gian, xem như tập thể dục một chút ạ."
Cân nhắc đến việc bây giờ Mục Đồng vẫn đang trong giai đoạn phục hồi, vận động quá mức chỉ tạo thành gánh nặng cho cơ thể, Mục Hy Tình suy nghĩ một hồi, cuối cùng bà quyết định mua cho Mục Đồng một chiếc xe điện nhỏ, tiện di chuyển, tiết kiệm thời gian.
Sau khi mua xe điện về, dưới sự hướng dẫn của Khưu Sơn Ngữ, Mục Đồng luyện tập trong bãi đỗ xe của khu chung cư một buổi chiều, căn bản đã thuộc nằm lòng cách dùng và kỹ thuật lái xe.
Hôm sau lúc ra ngoài, Mục Hy Tình liên tục dặn dò cậu: "Lúc chạy xe ra ngoài con nhớ phải đi đường dành cho xe thô sơ, chạy từ từ đừng vội, với lại đừng quên đội mũ bảo hiểm."
Mục Đồng lấy một cái mũ bảo hiểm có tai chó ra khỏi cốp xe, đội lên đầu.
Mũ bảo hiểm mua chung ở đại lý xe điện khi trước. Mục Đồng vốn chỉ định chọn kiểu dáng bình thường, Khưu Sơn Ngữ lại nói kiểu thú vật này dễ thương, cuối cùng cậu vẫn đổi kiểu phổ thông thành mũ hình chó.
"Đúng là rất dễ thương, hợp với con." Mục Hy Tình trêu cậu lấy điện thoại ra, định chụp cho cậu một bức. Mục Đồng cố ý tránh ống kính, nghiêng đầu qua một bên, quậy một lúc làm mình làm mẩy, đến khi Mục Hy Tình dừng lại, cậu mới quay mặt lại.
Dù chỉ chạy xe điện, nhưng lần đầu ra đường cậu vẫn thoáng căng thẳng.
Mục Đồng cẩn thận hơi quá mức, chạy còn chậm hơn rùa, giữa đường còn bị hai học sinh tiểu học chạy xe đạp cười trêu một hồi.
Nhưng an toàn là trên hết, sau khi Mục Đồng bị chê cười, cậu vẫn lái con xe điện chầm chậm hướng về đích đến.
Mỹ Mỹ luôn là đứa nhiệt tình nhất, mỗi lần Mục Đồng vừa đến tiệm, nó đều mừng rỡ chạy ra đón cậu ngay, có lúc Ba Tử ở đây, nó cũng sẽ nhào lên cùng nhóc chăn cừu.
Về lâu về dài, Mục Đồng phát hiện hai chú chó này đúng như Khưu Sơn Ngữ nói, cứ dăm ba bữa lại cãi nhau đánh nhau, không tới hai ngày sau mỗi lần battle xong, tụi nó lại hi hi ha ha như chẳng có chuyện gì, do đó Ba Tử cứ ra vào bảng xếp hạng bạn tốt của Mỹ Mỹ liên tục.
Hôm nay Ba Tử bị chủ cho ở nhà, Mỹ Mỹ nghe thấy tiếng bước chân của Mục Đồng, ngậm con thỏ bông bằng khăn mà cậu tặng nó khi trước, hào hứng phi như bay nhào qua.
"Mộc Dũng ơi, cuối cùng anh cũng tới!"
Giọng điệu của nhóc chăn cừu còn hào hứng hơn bình thường, Mục Đồng ngồi xổm xuống vuốt ve người nhóc hai cái: "Sao hôm nay em vui thế?"
Mỹ Mỹ thả con thỏ bằng khăn xuống, kề bên tai Mục Đồng, khẽ nói với cậu: "Hôm nay Liệp Phong đến, bây giờ anh ấy đang ở trên lầu!"
Mục Đồng biết nhóc chăn cừu ngưỡng mộ nhóc Doberman cao ráo đẹp trai nọ: "Sao em không tìm nhóc đó chơi?"
Mỹ Mỹ hơi ngượng ngùng, nhưng nhóc không dám thừa nhận, nhóc nói với Mục Đồng: "Anh đi chung với em, tiếp thêm can đảm cho em nha."
emmmm... Quả thực khí thế của nhóc Doberman nọ hơi mạnh.
Mục Đồng gật đầu, đi lên lầu hai với Mỹ Mỹ.
"Anh ấy ở trên ban công bên ngoài." Nhóc chăn cừu nói.
Nhìn từ xa, Liệp Phong đang nằm nhoài dưới bóng râm của cây cẩm tú cầu, chán chường nhìn xuống dòng xe nườm nượp bên dưới qua lan can ban công.
Mỹ Mỹ ngậm thỏ đồ chơi, hí hửng ra ban công, giữa chừng còn ngoảnh đầu nhìn mấy lần, liên tục lắc lư cái đầu, tỏ ý Mục Đồng nhanh đi lên với nhóc.
Mỹ Mỹ đặt đồ chơi trước mặt Liệp Phong.
"Định làm gì đó?" Liệp Phong hỏi.
"Đây là thỏ bằng khăn, cho anh mượn chơi nè."
Liệp Phong cúi đầu liếc nhìn con thỏ bằng khăn dính đầy nước miếng, nó chẳng hề thấy hứng thú với món đồ chơi này.
"Anh không thích thỏ bằng khăn hả? Trong tủ đồ chơi của em có gà gào thét, bóng tennis, cá sấu bự... có cả dép lông nữa!" Mỹ Mỹ vừa nói vừa đếm cẩn thận.
So với những món đồ chơi loè loẹt đó, trái lại Liệp Phong thấy hứng thú với nhóc chăn cừu trước mắt hơn.
"Em là ai?" Cái giọng điệu nói chuyện của nó vẫn chảnh chó như trước.
"Em tên Trương Mỹ Kỳ, năm nay một tuổi rưỡi."
Liệp Phong giơ móng vuốt đẩy người Mỹ Mỹ một cái, thực ra cái đẩy nọ cũng chẳng dùng sức là bao, có thể lúc này nhóc chăn cừu không đứng vững, theo lực đẩy của Liệp Phong, một bên người của nhóc ngã trên sàn.
"Vừa đụng là ngã, sao mà yếu thế." Liệp Phong hầm hừ.
Hình như Mỹ Mỹ chẳng để ý xíu nào, tâm trạng của nhóc rất tốt, nghiêng đầu nằm đó cười ngây ngô, tựa như có thể nói với Liệp Phong hai câu đã là sự thỏa mãn lớn lao lắm.
Mục Đồng ngồi trên bậc cửa ban công, để ý kỹ cuộc trò chuyện của hai nhóc chó.
"Ở đây xem gì thế?" Cậu mải chuyên chú quá nên không phát hiện Dịch Nhiên đã đến bên cạnh mình.
Mục Đồng vội vàng đứng lên, giơ tay chỉ Mỹ Mỹ và Liệp Phong ngoài ban công: "Đang... ngắm chó."
"Chẳng phải em có hẹn kịch phó bản lúc hai giờ chiều à?" Dịch Nhiên chỉ đồng hồ trên tay, nhắc cậu chú ý thời gian.
Bây giờ đã một giờ năm mươi lăm phút, lúc nãy chỉ lo xem tương tác của hai nhóc chó nên cậu quên xem tin nhắn nhóm, bây giờ những người chơi khác đã đến đủ rồi, đang đợi một mình cậu.
"Phòng kiểu Trung bên trái lầu một." Dịch Nhiên nói cho cậu biết.
Mục Đồng gật đầu, vội bước xuống lầu. Vừa đi được mấy bước, người sau lưng bỗng nói một câu: "Mũ bảo hiểm dễ thương lắm."
Mục Đồng giơ tay sờ đỉnh đầu mới phát hiện quên cởi mũ bảo hiểm hình chó của mình.
Sao lại lúng túng thế này... Haizz.
Kịch bản hôm nay chơi là bản cơ chế cho người mới, mấy ngày trước Mục Đồng vừa chơi bản thử nghiệm của kịch bản này. Vì trải nghiệm chơi game không tệ, mọi người nghe DM nói vẫn còn phần hai, nên cả nhóm lại hẹn hôm nay cùng chơi.
Trước lạ sau quen, số lần đến tiệm chơi kịch bản càng nhiều, Mục Đồng càng thả lỏng hơn trước, mỗi lần đều cố hết sức tích cực tham gia thảo luận, thời điểm quan trọng cũng cố hết sức phối hợp với mỗi đồng đội.
Nhưng Khưu Sơn Ngữ luôn bảo cậu đừng tập trung quá nhiều vào kịch bản mà bỏ qua những thứ khác, chẳng hạn anh đẹp trai hay chị đẹp gái độc thân cùng nhóm. Nói đến cùng, bản chất của trò Ai là kẻ sát nhân là trò chơi tương tác.
Mục Đồng biết rõ dụng ý của anh, nhưng vẫn như cậu từng nói, tất thảy thuận theo tự nhiên là được.
Sau khi trải qua lần với Quý Nhuệ, dường như cậu đã có vài cách nhìn mới về định mệnh và duyên phận.
Duyên phận có thể gặp không thể cầu, một số chuyện có lẽ do định mệnh sắp đặt, thêm một phút hay bớt một phút đều không được, có người cũng chỉ vào thời điểm và địa điểm thích hợp mới có thể nên duyên.
Càng nghĩ nhiều càng tốn sức, cũng càng dằn vặt, vẫn tuỳ duyên thì hơn.
Vừa giải kịch bản vừa nghĩ lung tung, lúc trò chơi kết thúc, cậu vẫn hơi hoang mang.
Chân trước vừa ra khỏi phòng, cậu đã quên gần hết chuyện nghĩ lung tung ban nãy, cậu chỉ biết mình uống không ít nước, phải mau mau đi toilet.
Lúc ngang qua bệ rửa tay, cậu thấy một chàng trai mặc áo thun cùng chơi trận lúc nãy đang gọi điện thoại, không biết đang nói chuyện với ai mà giọng điệu nói chuyện của chàng trai mang theo mấy phần đắc ý.
"Lại đi uống rượu? Tối nay không đi, hẹn gái chơi phó bản rồi."
"Là cái cô nói với mày lần trước đó, xem ảnh tao gửi chưa? Trông không tệ đúng không, dáng người cũng đỉnh lắm."
"Chắc tối nay có thể hạ được cô nàng, đi bar gì chứ, mày phải học theo tao này. Bây giờ nhiều em gái non tươi đều thích chơi Ai là kẻ sát nhân, tiêu đại mấy trăm tệ là tìm được một cô bạn gái rồi, không giống mày đi bar phải cưa cẩm tính toán nhiều."
......
Biết rõ là chỗ công cộng mà gã trai vẫn chẳng mảy may lo lắng, vẫn nói tiếp những lời khó nghe với người trong điện thoại. Mục Đồng nghe mà thấy ghét cực, cuối cùng chẳng thèm đi vệ sinh nữa, thẳng thừng mở cửa ra ngoài.
Mục Đồng biết cô gái mà gã trai kia nói là ai, lúc nãy đối phương cũng cùng chơi kịch bản với họ.
Dù có một số chuyện chẳng dính líu gì đến mình, nhưng xuất phát từ lòng tốt, cận vẫn chọn nhúng tay vào, nói hết nội dung cậu nghe thấy lúc nãy không sót một chữ nào cho cô gái bị lừa nọ.
Lúc đó cậu chỉ thấy giận sôi máu, chẳng hề xem xét hậu quả mà chuyện này có thể gây ra. Cho đến năm phút sau, Mục Đồng dọn đồ chuẩn bị đi về, một gã trai xuất hiện chặn đường về của cậu.
"Có phải chuyện tốt do mày làm không?" Gã trai kia chất vấn cậu.
Mục Đồng đã lờ mờ đoán được nguyên nhân gã tìm cậu, nhưng cậu thực sự không muốn phí lời với loại người này, nên chẳng thốt một chữ quay người rời đi.
Gã trai kia thấy cậu định đi thì vội vàng tiến lên chặn cậu lại: "Con mẹ nó chuyện mày làm mà không dám nhận, hồi nãy chẳng bao lâu sau khi mày ra khỏi nhà vệ sinh, cô nàng kia gửi tin nhắn mắng tao một trận xối xả, còn chặn tao, rốt cuộc có phải mày dở trò quỷ không?!"
Càng nghe Mục Đồng càng thấy bực, có lẽ vì chịu kích thích, giọng cậu to hơn, tốc độ nói cũng tăng lên không ít: "Ai làm không dám nhận hả? Anh không nghĩ thử xem hồi nãy anh nói cái gì với người trong điện thoại, người ta chặn anh chẳng phải là chuyện thường tình hả?"
"F*ck, quả nhiên là mày làm!" Gã nổi cơn dồn sức đẩy cậu một cái: "Má nó tao cho mày lo chuyện bao đồng này!"
Mục Đồng loạng choạng ra sau mấy bước. Để ổn định trọng tâm, lúc bám vào tường cậu vô ý đụng vào giá hàng bên cạnh, cánh tay bị cứa một đường.
Cậu không giỏi đánh nhau, nhưng bình thường gặp phải chuyện bất bình, tiêu chuẩn đạo đức trong lòng vẫn sẽ thôi thúc cậu đứng ra đương đầu vì người khác.
Gã trai nọ vẫn đang mắng chửi cậu, âm thanh kinh động đến nhân viên trong tiệm. Không ai rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy giữa khách hàng nảy sinh tranh chấp, họ đều biết tình hình không ổn, vội vàng tiến lên khuyên can.
Mục Đồng bị đối phương mắng chửi đến nỗi màng nhĩ hơi đau, không nhịn được chau mày: "Tự anh làm chuyện có lỗi với người ta, đừng có trách người khác lo chuyện bao đồng."
Dáng người gã kia khá cao, máu nóng dâng lên, gã chẳng màng gì hết sinh liều, xông thẳng đến trước mặt Mục Đồng, vung nắm đấm định đánh lên người cậu.
Trơ mắt nhìn nắm đấm kia sắp nện xuống người mình, đại não Mục Đồng không ngừng giục cậu nhanh né tránh, nhưng cơ thể lại phản ứng chậm chạp, mãi không động đậy.
Tiêu rồi, thực sự không được, coi như mình gặp xui vậy.
Lúc cậu nghĩ thế, bỗng nhiên một lực kéo cực mạnh bất chợt kéo gã ta ra sau, gã trai cong lưng nằm ngửa trên mặt đất.
Dịch Nhiên xụ mặt, tóm lấy cổ áo phía sau của gã một cách thô bạo, kéo lê gã một đường đến cổng tiệm, dồn sức ném ra ngoài, chẳng thèm nói thêm lời dư thừa, chỉ mắng một chữ: "Cút!"
Đối phương biết thân phận trong tiệm của Dịch Nhiên, từ sức mạnh đối kháng vừa rồi cũng nhận thức rõ mình không phải đối thủ của anh. Gã ta mềm nắn rắn buông, biết nếu ra tay mình cũng không được lợi lộc gì, dù trong lòng giận ngút trời nhưng vẫn nhịn xuống, sau khi chửi thề mấy câu trong miệng, hắn chán nản trốn khỏi hiện trường.
Đuổi vị khách quấy rối đi xong, Dịch Nhiên lại đặt sự chú ý lên người Mục Đồng.
"Qua đây với tôi."
Mục Đồng biết mình đã kéo thêm phiền phức cho cửa tiệm, cậu không hó hé, im thin thít theo sau anh.
Cậu theo Dịch Nhiên lên lầu hai, xuôi theo hành lang đi đến phía cuối, rẽ ngoặt, vào một căn phòng cậu chưa từng đến trước đây.
Khoảnh khắc cửa mở ra, Mục Đồng ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng. Trong phòng bày đồ gia dụng như tủ quần áo, bàn sách và giường, trên sàn gỗ còn vương vãi linh tinh mấy món đồ chơi cho chó.
Nếu cậu đoán không sai, đây hẳn là chỗ Dịch Nhiên nghỉ ngơi thường ngày.
Mục Đồng tưởng Dịch Nhiên dẫn cậu qua đây vì anh muốn răn dạy cậu, sau khi vào phòng, cậu vẫn đứng tại chỗ không dám động đậy.
Dịch Nhiên quay người, lục tìm trong kệ tủ bên cạnh bàn sách một hồi.
Mục Đồng không rõ anh định làm gì, dù thế nào đi nữa, trước khi bị mắng cậu vẫn nên nói xin lỗi vậy.
"Em xin lỗi... Không phải em cố ý chuốc phiền cho anh."
Dịch Nhiên thoáng khựng lại, anh dừng việc trên tay, ngoảnh đầu, nhưng lại thấy Mục Đồng vẫn đứng đó không nhúc nhích, hai mắt khẽ chớp, trong con ngươi toát lên vẻ bất an, giống như một chú chó nhỏ làm sai đợi chủ trách mắng.
Ấn đường của Dịch Nhiên nhíu thành một rãnh mờ: "Em nghĩ tôi gọi em qua đây để mắng em à?"
Mục Đồng cắn môi dưới, dưới cái nhìn chăm chú mãnh liệt của người đàn ông, cuối cùng cậu vẫn dối lòng lắc đầu.
Dịch Nhiên lấy hòm thuốc dự phòng ra khỏi tủ, hếch cằm về phía sô pha bên cạnh: "Ngồi đi."
Mục Đồng vô cùng nghe lời ngồi xuống.
"Chìa tay ra cho tôi xem xem."
Mục Đồng ngoan ngoãn giơ hai tay lên, chìa ra trước mặt anh.
Hồi nãy lúc tranh chấp với gã kia, trong lúc xô đẩy, khuỷu tay cậu bị rách da, chảy chút máu, may sao không nghiêm trọng, chỉ là chút vết thương ngoài da.
Dịch Nhiên mở hòm thuốc, lấy cồn tiêu độc và bông gòn ở bên trong ra, bắt đầu rửa sạch vết thương cho Mục Đồng.
Khoảnh khắc khi cồn nhỏ lên phần da bị rách, Mục Đồng vừa đau vừa xót một hồi, không kìm được rụt tay lại, Dịch Nhiên thoáng tăng thêm lực, kéo cậu không thả.
"Chịu khó nhịn một lát, sắp xong rồi."
Mục Đồng ngước mắt nhìn anh, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng mới mở miệng: "Gã hồi nãy có động cơ bất chính với cô gái khác, em không chịu được hành vi của gã ta nên tố cáo gã..."
"Hiểu rồi." Dịch Nhiên trầm giọng đáp lời, sau khi rửa sạch vết thương, anh dán băng cầm máu cho Mục Đồng: "Chuyện không liên quan đến em, em không sai, vậy nên em đừng nói xin lỗi tôi."
"Dạ." Mục Đồng trả lời, ngay sau đó, một gói socola mm được đưa đến trước mặt cậu.
"Em ăn không?" Dịch Nhiên hỏi.
Mục Đồng nói "cảm ơn", nhận lấy socola trên tay anh, nhét vào balo.
"Không còn sớm nữa, mẹ em vẫn đang đợi em về ăn cơm."
"Tôi đưa em về nhé?"
"Không cần đâu, em mua xe điện rồi, lát nữa em tự chạy về."
Suýt nữa quên mất chuyện này, Dịch Nhiên gật đầu: "Vậy thì được, trên đường nhớ chú ý an toàn."
"Dạ."
Xe điện của Mục Đồng đỗ ở cổng tiệm, cách mấy bước đi đường, đó là một chiếc xe hiệu Tiểu Miên Dương kiểu dáng xinh xắn gọn nhẹ.
Dịch Nhiên đưa Mục Đồng xuống lầu, nhìn cậu đứng cạnh xe lề mề hết nửa ngày, giống như con ốc sên, rề rà mở khoá, sau đó chầm chậm cưỡi con xe điện rời đi.
Nhìn bóng dáng chiếc xe dần khuất xa, ít nhiều gì Dịch Nhiên cũng thấy không quá yên tâm. Cuối cùng anh vẫn đổi ý, lấy chìa khoá xe trong ngăn tủ quầy tiếp tân, nhanh chân đi ra ngoài.
Nhưng trên vảy cá rực rỡ ánh vàng có thêm mấy vết hằn, có lẽ phải nghỉ dưỡng một khoảng thời gian rất dài mới khôi phục hoàn toàn được.
Sức ăn của cá nhỏ rất lớn, mỗi lần cho nó thức ăn, nó đều ăn sạch sành sanh.
"Em có thể nghe thấy anh nói không?" Buổi sáng ngủ dậy thay nước cho cá nhỏ, Mục Đồng hỏi nó một câu theo lệ thường.
Dường như cá nhỏ chẳng có phản ứng gì, miệng vẫn thổi từng luồng bong bóng, bơi tới bơi lui trong chậu rửa mặt.
Giữ tâm thế kiểm chứng, tiếp đó Mục Đồng ra sân tìm côn trùng trên cây và giun đất trong đất, đều không có kết quả. Xem ra, khả năng giao tiếp với động vật của cậu không phải vạn năng.
Gần đây Mục Đồng thường đến CR, hầu hết thời gian là đến tìm Mỹ Mỹ chơi, thỉnh thoảng cậu cũng ghép nhóm chơi kịch bản. Nhưng so với tương tác với con người, cậu thấy ở cùng đám thú nhỏ tự tại thoải mái hơn.
Gần đây Mục Hy Tình cũng phát hiện số lần con trai ra ngoài nhiều hơn trước, lúc ăn cơm tối, bà hỏi thăm: "Mẹ thấy khoảng thời gian này con hay ra ngoài, con đến chỗ nào chơi à?"
"Con không đi đâu hết, chủ yếu con qua cửa tiệm "Ai là kẻ giết người" chỗ anh Tiểu Sơn làm thôi ạ."
"À, hoá ra là cửa tiệm đó, hồi trước mẹ từng nghe Tiểu Sơn nhắc đến, thế con có quen được bạn mới không?"
Mục Đồng gật đầu: "Có ạ, quen được mấy người, quan hệ của con với họ cũng tốt lắm."
Mục Đồng đang nói đến đám Mỹ Mỹ và Ba Tử, vì không giải thích bổ sung thêm nên dĩ nhiên Mục Hy Tình cho rằng đó là con người.
Trước đây bà cũng quản Mục Đồng khá nghiêm, sau khi trải qua sự cố kinh hoàng năm năm trước, bây giờ Mục Hy Tình đã nghĩ nhiều chuyện thoáng hơn.
Dù thế nào đi nữa, bà thấy chỉ cần con trai vui là được.
Nhưng vẫn còn một vấn đề.
"Từ nhà mình đến tiệm "Ai là kẻ giết người" hẳn là rất xa, bình thường con đến đó thế nào?"
"Đi bộ hoặc đón xe bus ạ, nhưng gần đây bên đó sửa đường, tuyến xe bus có thay đổi, không ngang qua đó nữa, cũng không biết chừng nào mới về như cũ." Mục Đồng nói: "Nhưng không sao hết, bình thường con đi bộ cũng tốt, dù sao con cũng có nhiều thời gian, xem như tập thể dục một chút ạ."
Cân nhắc đến việc bây giờ Mục Đồng vẫn đang trong giai đoạn phục hồi, vận động quá mức chỉ tạo thành gánh nặng cho cơ thể, Mục Hy Tình suy nghĩ một hồi, cuối cùng bà quyết định mua cho Mục Đồng một chiếc xe điện nhỏ, tiện di chuyển, tiết kiệm thời gian.
Sau khi mua xe điện về, dưới sự hướng dẫn của Khưu Sơn Ngữ, Mục Đồng luyện tập trong bãi đỗ xe của khu chung cư một buổi chiều, căn bản đã thuộc nằm lòng cách dùng và kỹ thuật lái xe.
Hôm sau lúc ra ngoài, Mục Hy Tình liên tục dặn dò cậu: "Lúc chạy xe ra ngoài con nhớ phải đi đường dành cho xe thô sơ, chạy từ từ đừng vội, với lại đừng quên đội mũ bảo hiểm."
Mục Đồng lấy một cái mũ bảo hiểm có tai chó ra khỏi cốp xe, đội lên đầu.
Mũ bảo hiểm mua chung ở đại lý xe điện khi trước. Mục Đồng vốn chỉ định chọn kiểu dáng bình thường, Khưu Sơn Ngữ lại nói kiểu thú vật này dễ thương, cuối cùng cậu vẫn đổi kiểu phổ thông thành mũ hình chó.
"Đúng là rất dễ thương, hợp với con." Mục Hy Tình trêu cậu lấy điện thoại ra, định chụp cho cậu một bức. Mục Đồng cố ý tránh ống kính, nghiêng đầu qua một bên, quậy một lúc làm mình làm mẩy, đến khi Mục Hy Tình dừng lại, cậu mới quay mặt lại.
Dù chỉ chạy xe điện, nhưng lần đầu ra đường cậu vẫn thoáng căng thẳng.
Mục Đồng cẩn thận hơi quá mức, chạy còn chậm hơn rùa, giữa đường còn bị hai học sinh tiểu học chạy xe đạp cười trêu một hồi.
Nhưng an toàn là trên hết, sau khi Mục Đồng bị chê cười, cậu vẫn lái con xe điện chầm chậm hướng về đích đến.
Mỹ Mỹ luôn là đứa nhiệt tình nhất, mỗi lần Mục Đồng vừa đến tiệm, nó đều mừng rỡ chạy ra đón cậu ngay, có lúc Ba Tử ở đây, nó cũng sẽ nhào lên cùng nhóc chăn cừu.
Về lâu về dài, Mục Đồng phát hiện hai chú chó này đúng như Khưu Sơn Ngữ nói, cứ dăm ba bữa lại cãi nhau đánh nhau, không tới hai ngày sau mỗi lần battle xong, tụi nó lại hi hi ha ha như chẳng có chuyện gì, do đó Ba Tử cứ ra vào bảng xếp hạng bạn tốt của Mỹ Mỹ liên tục.
Hôm nay Ba Tử bị chủ cho ở nhà, Mỹ Mỹ nghe thấy tiếng bước chân của Mục Đồng, ngậm con thỏ bông bằng khăn mà cậu tặng nó khi trước, hào hứng phi như bay nhào qua.
"Mộc Dũng ơi, cuối cùng anh cũng tới!"
Giọng điệu của nhóc chăn cừu còn hào hứng hơn bình thường, Mục Đồng ngồi xổm xuống vuốt ve người nhóc hai cái: "Sao hôm nay em vui thế?"
Mỹ Mỹ thả con thỏ bằng khăn xuống, kề bên tai Mục Đồng, khẽ nói với cậu: "Hôm nay Liệp Phong đến, bây giờ anh ấy đang ở trên lầu!"
Mục Đồng biết nhóc chăn cừu ngưỡng mộ nhóc Doberman cao ráo đẹp trai nọ: "Sao em không tìm nhóc đó chơi?"
Mỹ Mỹ hơi ngượng ngùng, nhưng nhóc không dám thừa nhận, nhóc nói với Mục Đồng: "Anh đi chung với em, tiếp thêm can đảm cho em nha."
emmmm... Quả thực khí thế của nhóc Doberman nọ hơi mạnh.
Mục Đồng gật đầu, đi lên lầu hai với Mỹ Mỹ.
"Anh ấy ở trên ban công bên ngoài." Nhóc chăn cừu nói.
Nhìn từ xa, Liệp Phong đang nằm nhoài dưới bóng râm của cây cẩm tú cầu, chán chường nhìn xuống dòng xe nườm nượp bên dưới qua lan can ban công.
Mỹ Mỹ ngậm thỏ đồ chơi, hí hửng ra ban công, giữa chừng còn ngoảnh đầu nhìn mấy lần, liên tục lắc lư cái đầu, tỏ ý Mục Đồng nhanh đi lên với nhóc.
Mỹ Mỹ đặt đồ chơi trước mặt Liệp Phong.
"Định làm gì đó?" Liệp Phong hỏi.
"Đây là thỏ bằng khăn, cho anh mượn chơi nè."
Liệp Phong cúi đầu liếc nhìn con thỏ bằng khăn dính đầy nước miếng, nó chẳng hề thấy hứng thú với món đồ chơi này.
"Anh không thích thỏ bằng khăn hả? Trong tủ đồ chơi của em có gà gào thét, bóng tennis, cá sấu bự... có cả dép lông nữa!" Mỹ Mỹ vừa nói vừa đếm cẩn thận.
So với những món đồ chơi loè loẹt đó, trái lại Liệp Phong thấy hứng thú với nhóc chăn cừu trước mắt hơn.
"Em là ai?" Cái giọng điệu nói chuyện của nó vẫn chảnh chó như trước.
"Em tên Trương Mỹ Kỳ, năm nay một tuổi rưỡi."
Liệp Phong giơ móng vuốt đẩy người Mỹ Mỹ một cái, thực ra cái đẩy nọ cũng chẳng dùng sức là bao, có thể lúc này nhóc chăn cừu không đứng vững, theo lực đẩy của Liệp Phong, một bên người của nhóc ngã trên sàn.
"Vừa đụng là ngã, sao mà yếu thế." Liệp Phong hầm hừ.
Hình như Mỹ Mỹ chẳng để ý xíu nào, tâm trạng của nhóc rất tốt, nghiêng đầu nằm đó cười ngây ngô, tựa như có thể nói với Liệp Phong hai câu đã là sự thỏa mãn lớn lao lắm.
Mục Đồng ngồi trên bậc cửa ban công, để ý kỹ cuộc trò chuyện của hai nhóc chó.
"Ở đây xem gì thế?" Cậu mải chuyên chú quá nên không phát hiện Dịch Nhiên đã đến bên cạnh mình.
Mục Đồng vội vàng đứng lên, giơ tay chỉ Mỹ Mỹ và Liệp Phong ngoài ban công: "Đang... ngắm chó."
"Chẳng phải em có hẹn kịch phó bản lúc hai giờ chiều à?" Dịch Nhiên chỉ đồng hồ trên tay, nhắc cậu chú ý thời gian.
Bây giờ đã một giờ năm mươi lăm phút, lúc nãy chỉ lo xem tương tác của hai nhóc chó nên cậu quên xem tin nhắn nhóm, bây giờ những người chơi khác đã đến đủ rồi, đang đợi một mình cậu.
"Phòng kiểu Trung bên trái lầu một." Dịch Nhiên nói cho cậu biết.
Mục Đồng gật đầu, vội bước xuống lầu. Vừa đi được mấy bước, người sau lưng bỗng nói một câu: "Mũ bảo hiểm dễ thương lắm."
Mục Đồng giơ tay sờ đỉnh đầu mới phát hiện quên cởi mũ bảo hiểm hình chó của mình.
Sao lại lúng túng thế này... Haizz.
Kịch bản hôm nay chơi là bản cơ chế cho người mới, mấy ngày trước Mục Đồng vừa chơi bản thử nghiệm của kịch bản này. Vì trải nghiệm chơi game không tệ, mọi người nghe DM nói vẫn còn phần hai, nên cả nhóm lại hẹn hôm nay cùng chơi.
Trước lạ sau quen, số lần đến tiệm chơi kịch bản càng nhiều, Mục Đồng càng thả lỏng hơn trước, mỗi lần đều cố hết sức tích cực tham gia thảo luận, thời điểm quan trọng cũng cố hết sức phối hợp với mỗi đồng đội.
Nhưng Khưu Sơn Ngữ luôn bảo cậu đừng tập trung quá nhiều vào kịch bản mà bỏ qua những thứ khác, chẳng hạn anh đẹp trai hay chị đẹp gái độc thân cùng nhóm. Nói đến cùng, bản chất của trò Ai là kẻ sát nhân là trò chơi tương tác.
Mục Đồng biết rõ dụng ý của anh, nhưng vẫn như cậu từng nói, tất thảy thuận theo tự nhiên là được.
Sau khi trải qua lần với Quý Nhuệ, dường như cậu đã có vài cách nhìn mới về định mệnh và duyên phận.
Duyên phận có thể gặp không thể cầu, một số chuyện có lẽ do định mệnh sắp đặt, thêm một phút hay bớt một phút đều không được, có người cũng chỉ vào thời điểm và địa điểm thích hợp mới có thể nên duyên.
Càng nghĩ nhiều càng tốn sức, cũng càng dằn vặt, vẫn tuỳ duyên thì hơn.
Vừa giải kịch bản vừa nghĩ lung tung, lúc trò chơi kết thúc, cậu vẫn hơi hoang mang.
Chân trước vừa ra khỏi phòng, cậu đã quên gần hết chuyện nghĩ lung tung ban nãy, cậu chỉ biết mình uống không ít nước, phải mau mau đi toilet.
Lúc ngang qua bệ rửa tay, cậu thấy một chàng trai mặc áo thun cùng chơi trận lúc nãy đang gọi điện thoại, không biết đang nói chuyện với ai mà giọng điệu nói chuyện của chàng trai mang theo mấy phần đắc ý.
"Lại đi uống rượu? Tối nay không đi, hẹn gái chơi phó bản rồi."
"Là cái cô nói với mày lần trước đó, xem ảnh tao gửi chưa? Trông không tệ đúng không, dáng người cũng đỉnh lắm."
"Chắc tối nay có thể hạ được cô nàng, đi bar gì chứ, mày phải học theo tao này. Bây giờ nhiều em gái non tươi đều thích chơi Ai là kẻ sát nhân, tiêu đại mấy trăm tệ là tìm được một cô bạn gái rồi, không giống mày đi bar phải cưa cẩm tính toán nhiều."
......
Biết rõ là chỗ công cộng mà gã trai vẫn chẳng mảy may lo lắng, vẫn nói tiếp những lời khó nghe với người trong điện thoại. Mục Đồng nghe mà thấy ghét cực, cuối cùng chẳng thèm đi vệ sinh nữa, thẳng thừng mở cửa ra ngoài.
Mục Đồng biết cô gái mà gã trai kia nói là ai, lúc nãy đối phương cũng cùng chơi kịch bản với họ.
Dù có một số chuyện chẳng dính líu gì đến mình, nhưng xuất phát từ lòng tốt, cận vẫn chọn nhúng tay vào, nói hết nội dung cậu nghe thấy lúc nãy không sót một chữ nào cho cô gái bị lừa nọ.
Lúc đó cậu chỉ thấy giận sôi máu, chẳng hề xem xét hậu quả mà chuyện này có thể gây ra. Cho đến năm phút sau, Mục Đồng dọn đồ chuẩn bị đi về, một gã trai xuất hiện chặn đường về của cậu.
"Có phải chuyện tốt do mày làm không?" Gã trai kia chất vấn cậu.
Mục Đồng đã lờ mờ đoán được nguyên nhân gã tìm cậu, nhưng cậu thực sự không muốn phí lời với loại người này, nên chẳng thốt một chữ quay người rời đi.
Gã trai kia thấy cậu định đi thì vội vàng tiến lên chặn cậu lại: "Con mẹ nó chuyện mày làm mà không dám nhận, hồi nãy chẳng bao lâu sau khi mày ra khỏi nhà vệ sinh, cô nàng kia gửi tin nhắn mắng tao một trận xối xả, còn chặn tao, rốt cuộc có phải mày dở trò quỷ không?!"
Càng nghe Mục Đồng càng thấy bực, có lẽ vì chịu kích thích, giọng cậu to hơn, tốc độ nói cũng tăng lên không ít: "Ai làm không dám nhận hả? Anh không nghĩ thử xem hồi nãy anh nói cái gì với người trong điện thoại, người ta chặn anh chẳng phải là chuyện thường tình hả?"
"F*ck, quả nhiên là mày làm!" Gã nổi cơn dồn sức đẩy cậu một cái: "Má nó tao cho mày lo chuyện bao đồng này!"
Mục Đồng loạng choạng ra sau mấy bước. Để ổn định trọng tâm, lúc bám vào tường cậu vô ý đụng vào giá hàng bên cạnh, cánh tay bị cứa một đường.
Cậu không giỏi đánh nhau, nhưng bình thường gặp phải chuyện bất bình, tiêu chuẩn đạo đức trong lòng vẫn sẽ thôi thúc cậu đứng ra đương đầu vì người khác.
Gã trai nọ vẫn đang mắng chửi cậu, âm thanh kinh động đến nhân viên trong tiệm. Không ai rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy giữa khách hàng nảy sinh tranh chấp, họ đều biết tình hình không ổn, vội vàng tiến lên khuyên can.
Mục Đồng bị đối phương mắng chửi đến nỗi màng nhĩ hơi đau, không nhịn được chau mày: "Tự anh làm chuyện có lỗi với người ta, đừng có trách người khác lo chuyện bao đồng."
Dáng người gã kia khá cao, máu nóng dâng lên, gã chẳng màng gì hết sinh liều, xông thẳng đến trước mặt Mục Đồng, vung nắm đấm định đánh lên người cậu.
Trơ mắt nhìn nắm đấm kia sắp nện xuống người mình, đại não Mục Đồng không ngừng giục cậu nhanh né tránh, nhưng cơ thể lại phản ứng chậm chạp, mãi không động đậy.
Tiêu rồi, thực sự không được, coi như mình gặp xui vậy.
Lúc cậu nghĩ thế, bỗng nhiên một lực kéo cực mạnh bất chợt kéo gã ta ra sau, gã trai cong lưng nằm ngửa trên mặt đất.
Dịch Nhiên xụ mặt, tóm lấy cổ áo phía sau của gã một cách thô bạo, kéo lê gã một đường đến cổng tiệm, dồn sức ném ra ngoài, chẳng thèm nói thêm lời dư thừa, chỉ mắng một chữ: "Cút!"
Đối phương biết thân phận trong tiệm của Dịch Nhiên, từ sức mạnh đối kháng vừa rồi cũng nhận thức rõ mình không phải đối thủ của anh. Gã ta mềm nắn rắn buông, biết nếu ra tay mình cũng không được lợi lộc gì, dù trong lòng giận ngút trời nhưng vẫn nhịn xuống, sau khi chửi thề mấy câu trong miệng, hắn chán nản trốn khỏi hiện trường.
Đuổi vị khách quấy rối đi xong, Dịch Nhiên lại đặt sự chú ý lên người Mục Đồng.
"Qua đây với tôi."
Mục Đồng biết mình đã kéo thêm phiền phức cho cửa tiệm, cậu không hó hé, im thin thít theo sau anh.
Cậu theo Dịch Nhiên lên lầu hai, xuôi theo hành lang đi đến phía cuối, rẽ ngoặt, vào một căn phòng cậu chưa từng đến trước đây.
Khoảnh khắc cửa mở ra, Mục Đồng ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng. Trong phòng bày đồ gia dụng như tủ quần áo, bàn sách và giường, trên sàn gỗ còn vương vãi linh tinh mấy món đồ chơi cho chó.
Nếu cậu đoán không sai, đây hẳn là chỗ Dịch Nhiên nghỉ ngơi thường ngày.
Mục Đồng tưởng Dịch Nhiên dẫn cậu qua đây vì anh muốn răn dạy cậu, sau khi vào phòng, cậu vẫn đứng tại chỗ không dám động đậy.
Dịch Nhiên quay người, lục tìm trong kệ tủ bên cạnh bàn sách một hồi.
Mục Đồng không rõ anh định làm gì, dù thế nào đi nữa, trước khi bị mắng cậu vẫn nên nói xin lỗi vậy.
"Em xin lỗi... Không phải em cố ý chuốc phiền cho anh."
Dịch Nhiên thoáng khựng lại, anh dừng việc trên tay, ngoảnh đầu, nhưng lại thấy Mục Đồng vẫn đứng đó không nhúc nhích, hai mắt khẽ chớp, trong con ngươi toát lên vẻ bất an, giống như một chú chó nhỏ làm sai đợi chủ trách mắng.
Ấn đường của Dịch Nhiên nhíu thành một rãnh mờ: "Em nghĩ tôi gọi em qua đây để mắng em à?"
Mục Đồng cắn môi dưới, dưới cái nhìn chăm chú mãnh liệt của người đàn ông, cuối cùng cậu vẫn dối lòng lắc đầu.
Dịch Nhiên lấy hòm thuốc dự phòng ra khỏi tủ, hếch cằm về phía sô pha bên cạnh: "Ngồi đi."
Mục Đồng vô cùng nghe lời ngồi xuống.
"Chìa tay ra cho tôi xem xem."
Mục Đồng ngoan ngoãn giơ hai tay lên, chìa ra trước mặt anh.
Hồi nãy lúc tranh chấp với gã kia, trong lúc xô đẩy, khuỷu tay cậu bị rách da, chảy chút máu, may sao không nghiêm trọng, chỉ là chút vết thương ngoài da.
Dịch Nhiên mở hòm thuốc, lấy cồn tiêu độc và bông gòn ở bên trong ra, bắt đầu rửa sạch vết thương cho Mục Đồng.
Khoảnh khắc khi cồn nhỏ lên phần da bị rách, Mục Đồng vừa đau vừa xót một hồi, không kìm được rụt tay lại, Dịch Nhiên thoáng tăng thêm lực, kéo cậu không thả.
"Chịu khó nhịn một lát, sắp xong rồi."
Mục Đồng ngước mắt nhìn anh, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng mới mở miệng: "Gã hồi nãy có động cơ bất chính với cô gái khác, em không chịu được hành vi của gã ta nên tố cáo gã..."
"Hiểu rồi." Dịch Nhiên trầm giọng đáp lời, sau khi rửa sạch vết thương, anh dán băng cầm máu cho Mục Đồng: "Chuyện không liên quan đến em, em không sai, vậy nên em đừng nói xin lỗi tôi."
"Dạ." Mục Đồng trả lời, ngay sau đó, một gói socola mm được đưa đến trước mặt cậu.
"Em ăn không?" Dịch Nhiên hỏi.
Mục Đồng nói "cảm ơn", nhận lấy socola trên tay anh, nhét vào balo.
"Không còn sớm nữa, mẹ em vẫn đang đợi em về ăn cơm."
"Tôi đưa em về nhé?"
"Không cần đâu, em mua xe điện rồi, lát nữa em tự chạy về."
Suýt nữa quên mất chuyện này, Dịch Nhiên gật đầu: "Vậy thì được, trên đường nhớ chú ý an toàn."
"Dạ."
Xe điện của Mục Đồng đỗ ở cổng tiệm, cách mấy bước đi đường, đó là một chiếc xe hiệu Tiểu Miên Dương kiểu dáng xinh xắn gọn nhẹ.
Dịch Nhiên đưa Mục Đồng xuống lầu, nhìn cậu đứng cạnh xe lề mề hết nửa ngày, giống như con ốc sên, rề rà mở khoá, sau đó chầm chậm cưỡi con xe điện rời đi.
Nhìn bóng dáng chiếc xe dần khuất xa, ít nhiều gì Dịch Nhiên cũng thấy không quá yên tâm. Cuối cùng anh vẫn đổi ý, lấy chìa khoá xe trong ngăn tủ quầy tiếp tân, nhanh chân đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.