Chương 54: Hướng về nhau
Khuyển Thăng
27/02/2024
Đêm, Mục Đồng nằm trên giường, mắt nhìn đăm đăm trần nhà đen kịt, cả tâm trí cậu đều đang nghĩ về chuyện đĩa game vật lý nọ.
Năm đó, tình cờ tựa game này được mở bán vào ngày trước sinh nhật Quý Nhuệ.
Cậu vẫn còn nhớ như in cảnh tượng khi ấy. Quý Nhuệ nhận quà từ tay Mục Đồng, bóc quà với gương mặt đầy vẻ chờ mong, khoảnh khắc nhìn thấy đĩa game trước mặt, biểu cảm của cậu chàng thoáng cứng đờ.
Mục Đồng thấy phản ứng của cậu chàng thì chỉ nghĩ mình đã cho đối phương một niềm vui đầy bất ngờ, lòng thấy vui lắm. Mãi đến một ngày của nhiều năm sau, cậu mới muộn màng hiểu ra rằng, lúc ấy cậu đã diễn giải sai.
Dù thế nào đi nữa, hồi đó Quý Nhuệ vẫn nhận quà bằng một niềm yêu thích đong đầy. Cả kỳ nghỉ hè, cậu chàng đều ở nhà chơi tựa game nọ, thường xuyên đăng Weibo ghi lại trải nghiệm chơi game của mình, còn khoác lác với Mục Đồng rằng phải lấy được cúp bạch kim cho cậu xem.
Lúc kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, Mục Đồng tò mò hỏi Quý Nhuệ một câu con đường giành cúp bạch kim thế nào rồi, chẳng lâu sau, cậu đã nhận được một tấm ảnh chụp màn hình do Quý Nhuệ gửi đến.
Nhớ lại chuyện xưa, cậu cứ trằn trọc không ngủ được, Mục Đồng đành bất lực ngồi dậy lần nữa, khoác áo khoác rời phòng, một mình ra phòng khách.
Dịch Thư Hồng và Trương Hiểu Oánh đã về phòng nghỉ ngơi, để không ảnh hưởng đến ông bà, Mục Đồng tắt âm thanh trò chơi.
Sau khi đăng nhập vào giao diện trò chơi, Mục Đồng tạo một nhân vật mới.
Độ hot của tựa game này luôn cao ngất ngưỡng, hồi trước cậu từng thấy trên mạng có rất nhiều người đăng tải video đã livestream vượt ải, nhưng đến tận hôm nay mới là lần đầu tiên cậu chơi thử game.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng sau khi thực sự chơi, cậu mới nhận ra sự tàn ác mà tựa game này dành cho người mới còn lớn hơn cậu tưởng tượng nhiều.
Xem những người đăng tải video game chơi dễ như trở bàn tay và mình tự thao tác là hai trải nghiệm chơi game hoàn toàn bất đồng.
Cậu còn chưa thấy được đoạn cuối con đường đầu tiên ở thôn tân thủ mà đã chết mười mấy lần rồi, cứ đến là bị vặt đầu ngay.
Lần thứ 16 bị quái nhỏ trong game giết, Mục Đồng buồn bực bĩu môi, đặt tay cầm lên bàn trà, rõ ràng có ý định không chơi nữa.
Một gian phòng ngủ nào đó trên hành lang vang lên một tràng âm thanh mở cửa. Trước khi ngủ, Dịch Nhiên nhớ ra anh để cục sạc trong phòng khách, lúc ra lấy, anh thấy Mục Đồng ngồi chơi game một mình trên sô pha.
Dịch Nhiên nhìn Mục Đồng, ngay sau đó anh lại dời mắt lên màn hình tivi.
Đồ hoạ trò chơi quen thuộc đã khơi gợi ký ức về một quãng thời gian nào đó trong quá khứ của anh, Dịch Nhiên giấu cảm xúc nơi đáy mắt đi, hỏi cậu rằng: "Sao em vẫn chưa ngủ?"
"Em không ngủ được nên ra đây chơi game, kết quả phát hiện nó khó quá à, ngay cả thôn người mới mà em còn không qua được."
Dịch Nhiên đi đến ngồi xuống kế bên cậu, cầm tay cầm trên bàn lên, tự mình biểu diễn cách chơi cho cậu xem.
"Chưa chắc cứ tiến lên là phải đọ sức với mấy con quái nhỏ đó." Dịch Nhiên vừa thao tác, vừa nói với cậu những thủ thuật trong game: "Anh kiến nghị người mới nên chạy vượt chướng ngại vật từ đây qua rồi nhặt áo trang bị, làm xong công tác chuẩn bị rồi quay lại chiến đấu sẽ nhẹ nhàng hơn đôi chút."
Sau khi lấy được cúp bạch kim, Dịch Nhiên không chạm vào tựa game này nữa, nhưng những các thao tác nhấn nút đã lặp lại hàng ngàn hàng vạn lần, ký ức cơ bắp gần như đã ngấm vào DNA, giờ đây cho dù có nhắm mắt, anh cũng biết phải đi qua những tấm bản đồ quanh co ấy như thế nào.
"Dù có lấy được áo trang bị, chưa chắc em đã đánh thắng được, em hậu đậu lắm."
"Mỗi người đều có việc mình giỏi và không giỏi."
Mục Đồng ngồi kế bên, nhìn Dịch Nhiên dùng tài khoản người mới của mình hạ gục một loạt những con quái khó chơi trong game như nước chảy mây trôi, đánh đẹp thì không nói, ngay cả máu cũng chẳng rơi giọt nào, tư thế thành thục điêu luyện ấy khác một trời một vực với thao tác vụng về của cậu khi nãy.
Mục Đồng tò mò hỏi anh: "Trước đây anh chơi tựa game này giỏi lắm phải không?"
"Ban đầu cũng không giỏi." Dịch Nhiên chỉ giao diện trò chơi: "Năm đó mỗi một con quái nhỏ ở đây đều từng giết anh, mỗi ngóc ngách cung đường đều có thi thể của anh nằm trên."
Mục Đồng phì cười: "Vậy làm sao anh chơi được đến level này?"
"Ăn hành nhiều thì sẽ thuộc nằm lòng rất nhiều thao tác."
Im lặng một lúc, Mục Đồng nói với anh: "Trước đây vào sinh nhật Quý Nhuệ, em đã tặng cho cậu ấy tựa game này như quà sinh nhật."
Dịch Nhiên nhìn màn hình chăm chú, động tác nhấn nút đã chậm hơn ban nãy nửa nhịp.
Mục Đồng nói tiếp: "Về sau Quý Nhuệ chơi thắng các ải, hơn nữa còn thu thập được mọi chiếc cúp, em vẫn nhớ ID game của của cậu ấy trong tấm ảnh chụp màn hình giống y hệt ID hồ sơ nhân vật của anh trong game này."
Giờ khắc này một con chó điên mất trí đang xông thẳng đến trước mặt nhân vật, vì lời của Mục Đồng, Dịch Nhiên thoáng do dự nửa giây, trong nháy mắt anh bị con chó nọ cắn tụt một phần ba máu.
"Khi ấy em cứ ngỡ đó là chiếc cúp bạch kim do Quý Nhuệ lấy được, nhưng tối nay em nghe ông nội nói, anh luôn chơi bằng tài khoản đó."
Dịch Nhiên đang phản kích con chó điên thì đột ngột thôi nhấn nút, nhân vật đứng đực tại chỗ, bị ba con chó nhào tới cắn chết tươi, lần đầu tiên Dịch Nhiên thua trận.
Anh trả tay cầm về chỗ cũ, cầm hộp đựng game ở bên cạnh lên, tỉ mẩn quan sát một lúc lâu.
Ký ức về mùa hè ấy rất sâu sắc, ban đầu anh chỉ định qua đây làm chút chuyện, tiện thể đưa ít đồ ba mẹ gửi đến cho ông bà. Trước khi xuất phát, Quý Nhuệ đưa đĩa game cho Dịch Nhiên, bảo anh đưa cho ông nội giúp cậu chàng.
Dạo đó Quý Nhuệ luôn chơi tựa game này, vì vậy Dịch Nhiên hỏi cậu chàng: "Chán nhanh vậy à?"
"Đâu có." Quý Nhuệ giải thích: "Em vẫn đang chơi, cái đĩa game này Mục Đồng tặng em hồi sinh nhật."
Dịch Nhiên vô thức nhíu mày, Quý Nhuệ không hề nhận ra động tác nhỏ bé ấy, cậu chàng nói tiếp: "Nhưng trước đó em đã mua bản giới hạn rồi, cái đĩa vật lý này cũng để vậy không dùng, em thấy lãng phí quá, nếu anh chơi thì anh cứ cầm đi, game này khá nặng đô, em đoán chưa chắc ông nội đã chơi được đâu."
Dịch Nhiên không lấy cái đĩa game nọ cho mình dùng, anh không thích nhận được đồ của người mình thích bằng cách này.
Đúng như Quý Nhuệ nói, tựa game này quá khó với Dịch Thư Hồng, ông nội chơi hai tiếng, cuối cùng nổi giận thoát khỏi game vì không sống nổi qua thôn người mới.
Để không lãng phí tấm lòng của người tặng, Dịch Nhiên nhận tựa game nọ từ ông nội mình.
Ban đầu anh chỉ qua đó làm việc, về sau thì ở lại nhà Dịch Thư Hồng cả kỳ nghỉ hè.
Khoảng thời gian đó, gần như mỗi ngày Dịch Nhiên đều đắm mình trong game, dù cày bản đồ hay đánh boss, anh đều phải dẫn trước Quý Nhuệ, dùng cách thức cực kỳ trẻ con ấy để lặng lẽ đọ sức với đối phương.
Bình thường Quý Nhuệ hay đăng trải nghiệm chơi game mà mình có được lên Weibo, vì thường xuyên bị con game hành nên phần lớn thời gian, nội dung bài đăng của cậu chàng đều là châm chọc hoặc chửi bới.
Dịch Nhiên không thường xem mấy thứ vô bổ của cậu chàng, nhưng có một lần, một dòng trạng thái Weibo của Quý Nhuệ bị đẩy đến trước mặt anh. Sau một lần ăn may đánh thắng một boss nào đó, dã tâm của thằng nhóc nọ bành trướng, phát ngôn lung tung đòi lấy thành tích bạch kim, còn cố ý tag Mục Đồng.
Dịch Nhiên cũng không rõ mình đang cố chấp điều gì, có lẽ anh chỉ muốn đơn phương chứng minh rằng trong một vài lĩnh vực, anh chẳng hề thua kém Quý Nhuệ.
Con đường chạm tay đến thành tích bạch kim thật sự quá gian nan, Quý Nhuệ bước vào vòng lặp thứ hai trong game là đã thấy kiệt sức, bỏ cuộc giữa đường.
Trong quá trình chơi những vòng lặp liên tục, một người có tâm thế tự tin như Dịch Nhiên cũng bị hành hạ đến mức gục ngã N lần, xem tay cầm như bao cát trút giận, ném bể mất cả hình dạng ban đầu.
Khoảnh khắc lấy được cúp bạch kim, thậm chí anh đã thoáng hoài nghi, rốt cuộc mình tốn nhiều thời gian như vậy, phí biết bao hơi sức để làm gì.
Biết rõ đây là một cuộc đọ sức vô nghĩa, cũng biết rõ người ấy sẽ không để ý những thứ này, nếu đã như vậy, rốt cuộc sự cố chấp ấy có nghĩa lý gì không?
Khi Quý Nhuệ hỏi xin Dịch Nhiên ảnh chụp màn hình thành tích cúp bạch kim của anh, Dịch Nhiên chẳng mảy may bất ngờ, anh chỉ thờ ơ hỏi cậu chàng một câu: "Định mang đi khoe khoang à?"
Trước giờ da mặt Quý Nhuệ rất dày, vậy mà lần này lại hơi xấu hổ, cậu chàng vò đầu bứt tai ngẫm nghĩ nửa ngày trời mới ngập ngừng nói với Dịch Nhiên: "Hồi trước em từng nói với Mục Đồng là phải lấy được cúp bạch kim cho cậu ấy xem, bây giờ em không thể thực hiện được chuyện đã hứa với cậu ấy, em sợ cậu ấy thất vọng."
Sợ cậu ấy thất vọng.
Cũng vì câu này mà cuộc đọ sức do Dịch Nhiên đơn phương khởi xướng với Quý Nhuệ đã đơn phương kết thúc.
Mục Đồng lấy chiếc tay cầm đã bị Dịch Nhiên ném hư xuống khỏi kệ, vì bị va đập quá nghiêm trọng, căn bản không thể sửa được nữa nên tay cầm đã hỏng từ lâu, nhưng Dịch Nhiên vẫn không vứt nó đi.
"Tại sao không nói cho em biết?" Mục Đồng cúi đầu vuốt ve từng vết xước còn lưu lại trên tay cầm.
Trước đây không nói là bởi anh sợ sau khi đối phương biết chuyện sẽ bị hành động bất ngờ của mình dọa sợ, bây giờ chuyện đã trôi qua quá lâu, cũng không cần phải đem ra nhấn mạnh lại làm gì.
Dịch Nhiên chỉ nói: "Về sau anh nghe Quý Nhuệ nói, lúc nhìn thấy ảnh chụp màn hình giải thưởng cúp bạch kim, tâm trạng của em cực kỳ vui."
Người trong tim mình có thể vui vẻ vì việc này, những khổ cực và sự cố chấp ấy ít nhiều gì cũng có ý nghĩa, vậy là đủ rồi.
Mục Đồng siết chặt tay cầm, hỏi Dịch Nhiên: "Tặng em cái này được không ạ?"
"Nó bị hỏng hoàn toàn rồi, không dùng được nữa."
"Không sao, em muốn giữ nó làm kỷ niệm."
Cậu chưa bao giờ biết rằng, trong những năm tháng đã qua, thì ra có một người sẽ dốc hết tâm tư cho cậu chỉ vì một lý do nhỏ nhặt.
"Anh ơi" Mục Đồng ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng về phía anh: "Cảm ơn anh vì đã làm những chuyện này cho em, cúp bạch kim trong trò chơi, và cả... thiệp chúc mừng và hoa tươi trong thời gian em nằm viện."
Biểu cảm của Dịch Nhiên thoáng khựng lại, Mục Đồng đã phát hiện một vệt hoảng hốt vụt lướt qua trong đôi mắt anh.
"Y tá nói, trước kia anh đã đến bệnh viện thăm em rất nhiều lần, anh chưa bao giờ nói những chuyện này với em."
Lát sau, mạch suy nghĩ của Dịch Nhiên mới thông thuận trở lại, anh hạ thấp giọng bảo rằng: "Không phải anh cố tình làm em cảm động nên mới làm thế, vì anh muốn làm mà thôi, suy cho cùng tình yêu của anh chỉ đến từ một phía, anh không hy vọng sẽ tạo thành phiền phức cho em."
"Bây giờ không phải."
Hơi thở của Dịch Nhiên chợt nghẹn lại.
"Sao cơ?" Rõ ràng đã nghe rõ mồn một, nhưng anh vẫn muốn xác nhận lại một lần nữa.
Mục Đồng hơi xấu hổ, cậu giấu tiếng tim đập thình thịch đi, lấy hết can đảm nói với Dịch Nhiên: "Tình yêu đến từ hai phía... không phải tình đơn phương."
Năm đó, tình cờ tựa game này được mở bán vào ngày trước sinh nhật Quý Nhuệ.
Cậu vẫn còn nhớ như in cảnh tượng khi ấy. Quý Nhuệ nhận quà từ tay Mục Đồng, bóc quà với gương mặt đầy vẻ chờ mong, khoảnh khắc nhìn thấy đĩa game trước mặt, biểu cảm của cậu chàng thoáng cứng đờ.
Mục Đồng thấy phản ứng của cậu chàng thì chỉ nghĩ mình đã cho đối phương một niềm vui đầy bất ngờ, lòng thấy vui lắm. Mãi đến một ngày của nhiều năm sau, cậu mới muộn màng hiểu ra rằng, lúc ấy cậu đã diễn giải sai.
Dù thế nào đi nữa, hồi đó Quý Nhuệ vẫn nhận quà bằng một niềm yêu thích đong đầy. Cả kỳ nghỉ hè, cậu chàng đều ở nhà chơi tựa game nọ, thường xuyên đăng Weibo ghi lại trải nghiệm chơi game của mình, còn khoác lác với Mục Đồng rằng phải lấy được cúp bạch kim cho cậu xem.
Lúc kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, Mục Đồng tò mò hỏi Quý Nhuệ một câu con đường giành cúp bạch kim thế nào rồi, chẳng lâu sau, cậu đã nhận được một tấm ảnh chụp màn hình do Quý Nhuệ gửi đến.
Nhớ lại chuyện xưa, cậu cứ trằn trọc không ngủ được, Mục Đồng đành bất lực ngồi dậy lần nữa, khoác áo khoác rời phòng, một mình ra phòng khách.
Dịch Thư Hồng và Trương Hiểu Oánh đã về phòng nghỉ ngơi, để không ảnh hưởng đến ông bà, Mục Đồng tắt âm thanh trò chơi.
Sau khi đăng nhập vào giao diện trò chơi, Mục Đồng tạo một nhân vật mới.
Độ hot của tựa game này luôn cao ngất ngưỡng, hồi trước cậu từng thấy trên mạng có rất nhiều người đăng tải video đã livestream vượt ải, nhưng đến tận hôm nay mới là lần đầu tiên cậu chơi thử game.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng sau khi thực sự chơi, cậu mới nhận ra sự tàn ác mà tựa game này dành cho người mới còn lớn hơn cậu tưởng tượng nhiều.
Xem những người đăng tải video game chơi dễ như trở bàn tay và mình tự thao tác là hai trải nghiệm chơi game hoàn toàn bất đồng.
Cậu còn chưa thấy được đoạn cuối con đường đầu tiên ở thôn tân thủ mà đã chết mười mấy lần rồi, cứ đến là bị vặt đầu ngay.
Lần thứ 16 bị quái nhỏ trong game giết, Mục Đồng buồn bực bĩu môi, đặt tay cầm lên bàn trà, rõ ràng có ý định không chơi nữa.
Một gian phòng ngủ nào đó trên hành lang vang lên một tràng âm thanh mở cửa. Trước khi ngủ, Dịch Nhiên nhớ ra anh để cục sạc trong phòng khách, lúc ra lấy, anh thấy Mục Đồng ngồi chơi game một mình trên sô pha.
Dịch Nhiên nhìn Mục Đồng, ngay sau đó anh lại dời mắt lên màn hình tivi.
Đồ hoạ trò chơi quen thuộc đã khơi gợi ký ức về một quãng thời gian nào đó trong quá khứ của anh, Dịch Nhiên giấu cảm xúc nơi đáy mắt đi, hỏi cậu rằng: "Sao em vẫn chưa ngủ?"
"Em không ngủ được nên ra đây chơi game, kết quả phát hiện nó khó quá à, ngay cả thôn người mới mà em còn không qua được."
Dịch Nhiên đi đến ngồi xuống kế bên cậu, cầm tay cầm trên bàn lên, tự mình biểu diễn cách chơi cho cậu xem.
"Chưa chắc cứ tiến lên là phải đọ sức với mấy con quái nhỏ đó." Dịch Nhiên vừa thao tác, vừa nói với cậu những thủ thuật trong game: "Anh kiến nghị người mới nên chạy vượt chướng ngại vật từ đây qua rồi nhặt áo trang bị, làm xong công tác chuẩn bị rồi quay lại chiến đấu sẽ nhẹ nhàng hơn đôi chút."
Sau khi lấy được cúp bạch kim, Dịch Nhiên không chạm vào tựa game này nữa, nhưng những các thao tác nhấn nút đã lặp lại hàng ngàn hàng vạn lần, ký ức cơ bắp gần như đã ngấm vào DNA, giờ đây cho dù có nhắm mắt, anh cũng biết phải đi qua những tấm bản đồ quanh co ấy như thế nào.
"Dù có lấy được áo trang bị, chưa chắc em đã đánh thắng được, em hậu đậu lắm."
"Mỗi người đều có việc mình giỏi và không giỏi."
Mục Đồng ngồi kế bên, nhìn Dịch Nhiên dùng tài khoản người mới của mình hạ gục một loạt những con quái khó chơi trong game như nước chảy mây trôi, đánh đẹp thì không nói, ngay cả máu cũng chẳng rơi giọt nào, tư thế thành thục điêu luyện ấy khác một trời một vực với thao tác vụng về của cậu khi nãy.
Mục Đồng tò mò hỏi anh: "Trước đây anh chơi tựa game này giỏi lắm phải không?"
"Ban đầu cũng không giỏi." Dịch Nhiên chỉ giao diện trò chơi: "Năm đó mỗi một con quái nhỏ ở đây đều từng giết anh, mỗi ngóc ngách cung đường đều có thi thể của anh nằm trên."
Mục Đồng phì cười: "Vậy làm sao anh chơi được đến level này?"
"Ăn hành nhiều thì sẽ thuộc nằm lòng rất nhiều thao tác."
Im lặng một lúc, Mục Đồng nói với anh: "Trước đây vào sinh nhật Quý Nhuệ, em đã tặng cho cậu ấy tựa game này như quà sinh nhật."
Dịch Nhiên nhìn màn hình chăm chú, động tác nhấn nút đã chậm hơn ban nãy nửa nhịp.
Mục Đồng nói tiếp: "Về sau Quý Nhuệ chơi thắng các ải, hơn nữa còn thu thập được mọi chiếc cúp, em vẫn nhớ ID game của của cậu ấy trong tấm ảnh chụp màn hình giống y hệt ID hồ sơ nhân vật của anh trong game này."
Giờ khắc này một con chó điên mất trí đang xông thẳng đến trước mặt nhân vật, vì lời của Mục Đồng, Dịch Nhiên thoáng do dự nửa giây, trong nháy mắt anh bị con chó nọ cắn tụt một phần ba máu.
"Khi ấy em cứ ngỡ đó là chiếc cúp bạch kim do Quý Nhuệ lấy được, nhưng tối nay em nghe ông nội nói, anh luôn chơi bằng tài khoản đó."
Dịch Nhiên đang phản kích con chó điên thì đột ngột thôi nhấn nút, nhân vật đứng đực tại chỗ, bị ba con chó nhào tới cắn chết tươi, lần đầu tiên Dịch Nhiên thua trận.
Anh trả tay cầm về chỗ cũ, cầm hộp đựng game ở bên cạnh lên, tỉ mẩn quan sát một lúc lâu.
Ký ức về mùa hè ấy rất sâu sắc, ban đầu anh chỉ định qua đây làm chút chuyện, tiện thể đưa ít đồ ba mẹ gửi đến cho ông bà. Trước khi xuất phát, Quý Nhuệ đưa đĩa game cho Dịch Nhiên, bảo anh đưa cho ông nội giúp cậu chàng.
Dạo đó Quý Nhuệ luôn chơi tựa game này, vì vậy Dịch Nhiên hỏi cậu chàng: "Chán nhanh vậy à?"
"Đâu có." Quý Nhuệ giải thích: "Em vẫn đang chơi, cái đĩa game này Mục Đồng tặng em hồi sinh nhật."
Dịch Nhiên vô thức nhíu mày, Quý Nhuệ không hề nhận ra động tác nhỏ bé ấy, cậu chàng nói tiếp: "Nhưng trước đó em đã mua bản giới hạn rồi, cái đĩa vật lý này cũng để vậy không dùng, em thấy lãng phí quá, nếu anh chơi thì anh cứ cầm đi, game này khá nặng đô, em đoán chưa chắc ông nội đã chơi được đâu."
Dịch Nhiên không lấy cái đĩa game nọ cho mình dùng, anh không thích nhận được đồ của người mình thích bằng cách này.
Đúng như Quý Nhuệ nói, tựa game này quá khó với Dịch Thư Hồng, ông nội chơi hai tiếng, cuối cùng nổi giận thoát khỏi game vì không sống nổi qua thôn người mới.
Để không lãng phí tấm lòng của người tặng, Dịch Nhiên nhận tựa game nọ từ ông nội mình.
Ban đầu anh chỉ qua đó làm việc, về sau thì ở lại nhà Dịch Thư Hồng cả kỳ nghỉ hè.
Khoảng thời gian đó, gần như mỗi ngày Dịch Nhiên đều đắm mình trong game, dù cày bản đồ hay đánh boss, anh đều phải dẫn trước Quý Nhuệ, dùng cách thức cực kỳ trẻ con ấy để lặng lẽ đọ sức với đối phương.
Bình thường Quý Nhuệ hay đăng trải nghiệm chơi game mà mình có được lên Weibo, vì thường xuyên bị con game hành nên phần lớn thời gian, nội dung bài đăng của cậu chàng đều là châm chọc hoặc chửi bới.
Dịch Nhiên không thường xem mấy thứ vô bổ của cậu chàng, nhưng có một lần, một dòng trạng thái Weibo của Quý Nhuệ bị đẩy đến trước mặt anh. Sau một lần ăn may đánh thắng một boss nào đó, dã tâm của thằng nhóc nọ bành trướng, phát ngôn lung tung đòi lấy thành tích bạch kim, còn cố ý tag Mục Đồng.
Dịch Nhiên cũng không rõ mình đang cố chấp điều gì, có lẽ anh chỉ muốn đơn phương chứng minh rằng trong một vài lĩnh vực, anh chẳng hề thua kém Quý Nhuệ.
Con đường chạm tay đến thành tích bạch kim thật sự quá gian nan, Quý Nhuệ bước vào vòng lặp thứ hai trong game là đã thấy kiệt sức, bỏ cuộc giữa đường.
Trong quá trình chơi những vòng lặp liên tục, một người có tâm thế tự tin như Dịch Nhiên cũng bị hành hạ đến mức gục ngã N lần, xem tay cầm như bao cát trút giận, ném bể mất cả hình dạng ban đầu.
Khoảnh khắc lấy được cúp bạch kim, thậm chí anh đã thoáng hoài nghi, rốt cuộc mình tốn nhiều thời gian như vậy, phí biết bao hơi sức để làm gì.
Biết rõ đây là một cuộc đọ sức vô nghĩa, cũng biết rõ người ấy sẽ không để ý những thứ này, nếu đã như vậy, rốt cuộc sự cố chấp ấy có nghĩa lý gì không?
Khi Quý Nhuệ hỏi xin Dịch Nhiên ảnh chụp màn hình thành tích cúp bạch kim của anh, Dịch Nhiên chẳng mảy may bất ngờ, anh chỉ thờ ơ hỏi cậu chàng một câu: "Định mang đi khoe khoang à?"
Trước giờ da mặt Quý Nhuệ rất dày, vậy mà lần này lại hơi xấu hổ, cậu chàng vò đầu bứt tai ngẫm nghĩ nửa ngày trời mới ngập ngừng nói với Dịch Nhiên: "Hồi trước em từng nói với Mục Đồng là phải lấy được cúp bạch kim cho cậu ấy xem, bây giờ em không thể thực hiện được chuyện đã hứa với cậu ấy, em sợ cậu ấy thất vọng."
Sợ cậu ấy thất vọng.
Cũng vì câu này mà cuộc đọ sức do Dịch Nhiên đơn phương khởi xướng với Quý Nhuệ đã đơn phương kết thúc.
Mục Đồng lấy chiếc tay cầm đã bị Dịch Nhiên ném hư xuống khỏi kệ, vì bị va đập quá nghiêm trọng, căn bản không thể sửa được nữa nên tay cầm đã hỏng từ lâu, nhưng Dịch Nhiên vẫn không vứt nó đi.
"Tại sao không nói cho em biết?" Mục Đồng cúi đầu vuốt ve từng vết xước còn lưu lại trên tay cầm.
Trước đây không nói là bởi anh sợ sau khi đối phương biết chuyện sẽ bị hành động bất ngờ của mình dọa sợ, bây giờ chuyện đã trôi qua quá lâu, cũng không cần phải đem ra nhấn mạnh lại làm gì.
Dịch Nhiên chỉ nói: "Về sau anh nghe Quý Nhuệ nói, lúc nhìn thấy ảnh chụp màn hình giải thưởng cúp bạch kim, tâm trạng của em cực kỳ vui."
Người trong tim mình có thể vui vẻ vì việc này, những khổ cực và sự cố chấp ấy ít nhiều gì cũng có ý nghĩa, vậy là đủ rồi.
Mục Đồng siết chặt tay cầm, hỏi Dịch Nhiên: "Tặng em cái này được không ạ?"
"Nó bị hỏng hoàn toàn rồi, không dùng được nữa."
"Không sao, em muốn giữ nó làm kỷ niệm."
Cậu chưa bao giờ biết rằng, trong những năm tháng đã qua, thì ra có một người sẽ dốc hết tâm tư cho cậu chỉ vì một lý do nhỏ nhặt.
"Anh ơi" Mục Đồng ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng về phía anh: "Cảm ơn anh vì đã làm những chuyện này cho em, cúp bạch kim trong trò chơi, và cả... thiệp chúc mừng và hoa tươi trong thời gian em nằm viện."
Biểu cảm của Dịch Nhiên thoáng khựng lại, Mục Đồng đã phát hiện một vệt hoảng hốt vụt lướt qua trong đôi mắt anh.
"Y tá nói, trước kia anh đã đến bệnh viện thăm em rất nhiều lần, anh chưa bao giờ nói những chuyện này với em."
Lát sau, mạch suy nghĩ của Dịch Nhiên mới thông thuận trở lại, anh hạ thấp giọng bảo rằng: "Không phải anh cố tình làm em cảm động nên mới làm thế, vì anh muốn làm mà thôi, suy cho cùng tình yêu của anh chỉ đến từ một phía, anh không hy vọng sẽ tạo thành phiền phức cho em."
"Bây giờ không phải."
Hơi thở của Dịch Nhiên chợt nghẹn lại.
"Sao cơ?" Rõ ràng đã nghe rõ mồn một, nhưng anh vẫn muốn xác nhận lại một lần nữa.
Mục Đồng hơi xấu hổ, cậu giấu tiếng tim đập thình thịch đi, lấy hết can đảm nói với Dịch Nhiên: "Tình yêu đến từ hai phía... không phải tình đơn phương."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.