Chương 15: Bắt đầu chuỗi ngày diễn kịch
Hạo Thạc
25/04/2023
Dù sao tính tình Đường Song Nguyệt cũng thẳng thắn, nếu hắn đã nói thế, nàng cũng vô cùng vui vẻ mà chấp nhận: "Nếu An vương đã nói vậy, ta cũng không có nhiều ý kiến. Ngoại trừ những lúc phải xuất hiện cùng nhau, thời gian còn lại ta và ngài đều không liên quan. Còn vấn đề xưng hô, lúc không có ai, ngài gọi ta một tiếng A Nguyệt là được rồi."
"Được. Dù sao cũng chỉ là cái tên, công chúa muốn gọi sao thì tùy." Hạ Tử Phong nhấp một ngụm trà, sau đó đứng dậy đi thay hỷ phục. Đường Song Nguyệt trong khi chờ đợi liền bỏ khăn trùm đầu xuống, nàng thật muốn bỏ băng mắt ra nhưng không được. Bí mật về màu mắt của nàng, hoàng tộc không thể biết. Khi Hạ Tử Phong quay lại, hắn ta có chút sững sờ. Khuôn mặt kia có mấy phần giống với cô nương hôm nọ hắn gặp. Đường Song Nguyệt nhận ra bóng Hạ Tử Phong thì đứng dậy bước tới phía sau bình phong.
Hạ Tử Phong một bụng đầy nghi hoặc nhìn cách nàng bước đi, trông không giống người bị mù. Hắn vừ nghĩ xong thì Đường Song Nguyệt đụng ngay vào cạnh bàn. Hai người không hẹn mà cùng thở dài. Suy nghĩ vừa nãy của hắn liền bị ném ra sau đầu, rồi hắn hỏi một câu: "Công chúa có cần ta giúp không?"
"Cảm ơn ý tốt của ngài. Ta tự làm được."
Một lúc sau bọn họ lại phải giải quyết vấn đề chỗ ngủ, tranh cãi đến mệt người thì cuối cùng họ quyết định nằm ngang giường. Tuy không thoải mái lắm nhưng không ảnh hưởng gì đến việc đi lại của nhau. Đêm tân hôn đầu tiên khiến bọn họ nhận ra đối phương đều là những kẻ có chút trẻ con.
Ngày hôm sau, khi mặt trời mới ló dạng Đường Song Nguyệt đã thức dậy. Nàng tháo bỏ băng mắt xuống, nhìn sang người nằm bên kia chiếc gối. Quả là một sâu ngủ.
Đường Song Nguyệt theo thói quen muốn ra ngoài vận động một chút. Phong Vân nghe thấy tiếng động liền gọi nhỏ: "Vương phi, người tỉnh rồi à?" Đường Song Nguyệt mở cửa, ngó trước ngó sau, rồi nhìn Phong Vân tỏ vẻ khó chịu: "Vương phi cái gì? Gọi ta là tiểu thư."
Phong Vân hết nói nổi, nàng chính là cãi không lại chủ tử nhà mình. Đường Song Nguyệt nhận lấy chậu nước từ tay Phong Vân nói: "Hắn ta chưa dậy, em vào không tiện lắm. Cứ để ta tự làm được rồi."
Lúc sau, nàng và Phong Vân vận động một chút ở trong sân, thật ra là tập bài thể dục. Từ ngày xuyên về đây, Đường Song Nguyệt phổ biến được kha khá bộ môn thể thao hiện đại mà đám người Liên Sinh môn chê là kì lạ.
Vận động xong, Phong Vân cùng nàng đi dạo một chút. Nơi Đường Song Nguyệt ở được gọi là Nguyệt Ảnh Các, phía hậu viện có một cái hồ. Bên hồ có một cây lê, xung quanh còn trồng thêm mấy khóm hoa cúc. Đường Song Nguyệt đột ngột dừng bước, nói với Phong Vân: "Lúc nữa, em gọi hạ nhân tới bỏ mấy khóm hoa cúc kia đi." Phong Vân bỗng nhớ ra chủ tử nhà nàng bị dị ứng nặng với hoa cúc.
Tuy phủ đệ của lục hoàng tử được ban cách đây khá lâu rồi nhưng khung cảnh vẫn còn đơn sơ, hạ nhân cũng không có nhiều. Đường Song Nguyệt cùng Phong Vân đang thảo luận phương án cải tạo tiểu viện của mình thì một nha hoàn tiến đến mời: "Bẩm vương phi, vương gia mời người qua dùng thiện."
"Được. Ta biết rồi. Ngươi lui trước đi." Lúc sau, Phong Vân đỡ Đường Song Nguyệt đến hậu sảnh. Hạ Tử Phong đang ngồi ở đó chờ nàng tới. Hắn nhìn chăm chăm vào nàng bắt đầu đánh giá. Có lẽ hôm qua trời tối nên hắn không để ý nhiều. Vị công chúa này, nếu không để ý đến phần mắt quả thực là con người có chút tư sắc, dáng người thanh mảnh, tóc dài chấm eo. Chỉ là dựa trên mấy câu nói ngày hôm qua hắn cảm thấy nàng có vẻ là người thẳng thắn, không phải dạng người nhu nhược.
Đường Song Nguyệt ngồi xuống ghế, nói một câu: "Vương gia nhìn ta lâu như vậy là có ý gì?"
Hạ Tử Phong biết mình hơi quá lố vội vàng hắng giọng: "Nàng là vương phi của ta, ta ngắm chút thì đã sao?" Nhưng thật ra hắn rất muốn hỏi xem nàng có tỉ muội thất lạc không. Cơ bản là do cô nương kia khiến hắn cảm thấy khá ấn tượng.
Đám hạ nhân nhìn nhau cười mỉm, Đường Song Nguyệt cũng không biểu hiện gì, chỉ "ồ" một tiếng. Sau đó 2 người họ cùng nhau dùng bữa, hạ nhân cũng tự động lui ra. Hạ Tử Phong có một thói quen kì lạ, khi hắn dùng cơm không thích có nhiều người ở cạnh hắn, đôi khi ngay cả Hàn Kỳ cũng bị đuổi đi. Đường Song Nguyệt thì ngược lại, nàng thích không khí náo nhiệt khi mọi người ăn cùng nhau, có lẽ do nàng ở Liên Sinh môn lâu quá rồi. Sau đó, Hạ Tử Phong nói nàng chuẩn bị một chút, lát nữa bọn họ sẽ vào cung diện kiến.
Trên xe ngựa, hai người họ không nói với nhau câu nào. Xe dừng trước cổng cung, Hạ Tử Phong vén rèm xuống trước. Đường Song Nguyệt chậm rãi xuống sau. Phong Vân ở một bên đỡ nàng. Hai người họ trực tiếp đi tới Trường Xuân cung, trên đường đi rất nhiều cung nữ, thái giám nhìn nàng với ánh mắt kì lạ.
Kiệu dừng lại ở cổng Trường Xuân cung, Hạ Tử Phong đột nhiên cầm lấy tay Đường Song Nguyệt. Nàng còn đang ngạc nhiên liền thấy hắn ghé vào tai nói nhỏ: "Dù là diễn thì cũng phải diễn cho thật một chút."
Đường Song Nguyệt cười nhẹ rồi véo hắn một cái, nghiến răng nói: "Tất nhiên ta sẽ không phụ công của ngài rồi."
Hạ Tử Phong đau đến nhăn mày nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười. Phong Vân và Hàn Kỳ nhìn hai vị này đột nhiên cảm thấy bọn họ chính là một đôi trời sinh nha. Đều thích dùng chiêu trò qua mắt mọi người.
"Được. Dù sao cũng chỉ là cái tên, công chúa muốn gọi sao thì tùy." Hạ Tử Phong nhấp một ngụm trà, sau đó đứng dậy đi thay hỷ phục. Đường Song Nguyệt trong khi chờ đợi liền bỏ khăn trùm đầu xuống, nàng thật muốn bỏ băng mắt ra nhưng không được. Bí mật về màu mắt của nàng, hoàng tộc không thể biết. Khi Hạ Tử Phong quay lại, hắn ta có chút sững sờ. Khuôn mặt kia có mấy phần giống với cô nương hôm nọ hắn gặp. Đường Song Nguyệt nhận ra bóng Hạ Tử Phong thì đứng dậy bước tới phía sau bình phong.
Hạ Tử Phong một bụng đầy nghi hoặc nhìn cách nàng bước đi, trông không giống người bị mù. Hắn vừ nghĩ xong thì Đường Song Nguyệt đụng ngay vào cạnh bàn. Hai người không hẹn mà cùng thở dài. Suy nghĩ vừa nãy của hắn liền bị ném ra sau đầu, rồi hắn hỏi một câu: "Công chúa có cần ta giúp không?"
"Cảm ơn ý tốt của ngài. Ta tự làm được."
Một lúc sau bọn họ lại phải giải quyết vấn đề chỗ ngủ, tranh cãi đến mệt người thì cuối cùng họ quyết định nằm ngang giường. Tuy không thoải mái lắm nhưng không ảnh hưởng gì đến việc đi lại của nhau. Đêm tân hôn đầu tiên khiến bọn họ nhận ra đối phương đều là những kẻ có chút trẻ con.
Ngày hôm sau, khi mặt trời mới ló dạng Đường Song Nguyệt đã thức dậy. Nàng tháo bỏ băng mắt xuống, nhìn sang người nằm bên kia chiếc gối. Quả là một sâu ngủ.
Đường Song Nguyệt theo thói quen muốn ra ngoài vận động một chút. Phong Vân nghe thấy tiếng động liền gọi nhỏ: "Vương phi, người tỉnh rồi à?" Đường Song Nguyệt mở cửa, ngó trước ngó sau, rồi nhìn Phong Vân tỏ vẻ khó chịu: "Vương phi cái gì? Gọi ta là tiểu thư."
Phong Vân hết nói nổi, nàng chính là cãi không lại chủ tử nhà mình. Đường Song Nguyệt nhận lấy chậu nước từ tay Phong Vân nói: "Hắn ta chưa dậy, em vào không tiện lắm. Cứ để ta tự làm được rồi."
Lúc sau, nàng và Phong Vân vận động một chút ở trong sân, thật ra là tập bài thể dục. Từ ngày xuyên về đây, Đường Song Nguyệt phổ biến được kha khá bộ môn thể thao hiện đại mà đám người Liên Sinh môn chê là kì lạ.
Vận động xong, Phong Vân cùng nàng đi dạo một chút. Nơi Đường Song Nguyệt ở được gọi là Nguyệt Ảnh Các, phía hậu viện có một cái hồ. Bên hồ có một cây lê, xung quanh còn trồng thêm mấy khóm hoa cúc. Đường Song Nguyệt đột ngột dừng bước, nói với Phong Vân: "Lúc nữa, em gọi hạ nhân tới bỏ mấy khóm hoa cúc kia đi." Phong Vân bỗng nhớ ra chủ tử nhà nàng bị dị ứng nặng với hoa cúc.
Tuy phủ đệ của lục hoàng tử được ban cách đây khá lâu rồi nhưng khung cảnh vẫn còn đơn sơ, hạ nhân cũng không có nhiều. Đường Song Nguyệt cùng Phong Vân đang thảo luận phương án cải tạo tiểu viện của mình thì một nha hoàn tiến đến mời: "Bẩm vương phi, vương gia mời người qua dùng thiện."
"Được. Ta biết rồi. Ngươi lui trước đi." Lúc sau, Phong Vân đỡ Đường Song Nguyệt đến hậu sảnh. Hạ Tử Phong đang ngồi ở đó chờ nàng tới. Hắn nhìn chăm chăm vào nàng bắt đầu đánh giá. Có lẽ hôm qua trời tối nên hắn không để ý nhiều. Vị công chúa này, nếu không để ý đến phần mắt quả thực là con người có chút tư sắc, dáng người thanh mảnh, tóc dài chấm eo. Chỉ là dựa trên mấy câu nói ngày hôm qua hắn cảm thấy nàng có vẻ là người thẳng thắn, không phải dạng người nhu nhược.
Đường Song Nguyệt ngồi xuống ghế, nói một câu: "Vương gia nhìn ta lâu như vậy là có ý gì?"
Hạ Tử Phong biết mình hơi quá lố vội vàng hắng giọng: "Nàng là vương phi của ta, ta ngắm chút thì đã sao?" Nhưng thật ra hắn rất muốn hỏi xem nàng có tỉ muội thất lạc không. Cơ bản là do cô nương kia khiến hắn cảm thấy khá ấn tượng.
Đám hạ nhân nhìn nhau cười mỉm, Đường Song Nguyệt cũng không biểu hiện gì, chỉ "ồ" một tiếng. Sau đó 2 người họ cùng nhau dùng bữa, hạ nhân cũng tự động lui ra. Hạ Tử Phong có một thói quen kì lạ, khi hắn dùng cơm không thích có nhiều người ở cạnh hắn, đôi khi ngay cả Hàn Kỳ cũng bị đuổi đi. Đường Song Nguyệt thì ngược lại, nàng thích không khí náo nhiệt khi mọi người ăn cùng nhau, có lẽ do nàng ở Liên Sinh môn lâu quá rồi. Sau đó, Hạ Tử Phong nói nàng chuẩn bị một chút, lát nữa bọn họ sẽ vào cung diện kiến.
Trên xe ngựa, hai người họ không nói với nhau câu nào. Xe dừng trước cổng cung, Hạ Tử Phong vén rèm xuống trước. Đường Song Nguyệt chậm rãi xuống sau. Phong Vân ở một bên đỡ nàng. Hai người họ trực tiếp đi tới Trường Xuân cung, trên đường đi rất nhiều cung nữ, thái giám nhìn nàng với ánh mắt kì lạ.
Kiệu dừng lại ở cổng Trường Xuân cung, Hạ Tử Phong đột nhiên cầm lấy tay Đường Song Nguyệt. Nàng còn đang ngạc nhiên liền thấy hắn ghé vào tai nói nhỏ: "Dù là diễn thì cũng phải diễn cho thật một chút."
Đường Song Nguyệt cười nhẹ rồi véo hắn một cái, nghiến răng nói: "Tất nhiên ta sẽ không phụ công của ngài rồi."
Hạ Tử Phong đau đến nhăn mày nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười. Phong Vân và Hàn Kỳ nhìn hai vị này đột nhiên cảm thấy bọn họ chính là một đôi trời sinh nha. Đều thích dùng chiêu trò qua mắt mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.