Chương 36: Cơ hội khác
Hạo Thạc
25/04/2023
Kết quả rất nhanh đã được công bố. Người được chọn là Tiêu lão nhân. Mọi người cũng chẳng bất ngờ với kết quả này. Đường Song Nguyệt nghe xong đứng một bên dậm chân, mắng chửi lão già thử rượu lúc nãy.
Khi bọn họ bước lên xe ngựa định trở về liền nghe có tiếng gọi: "Cô nương xin dừng bước.. hộc.. hộc. Mấy người đi nhanh thế làm gì? Đúng là mệt chết ta.. hộc.. hộc."
Đường Song Nguyệt quay lại, thấy lão nhân thử rượu lúc nãy đang dựa vào gốc cây gần đó thở dốc. Nàng xuống xe, bước tới gần ông ta hỏi: "Ông đuổi theo ta làm gì? Đừng nghĩ ta tin ông thêm lần nữa." "Đứa nhỏ này, ngươi đa nghi thế làm gì? Tuy ngươi không nhận được thứ mình muốn, nhưng ta có tin tốt cho ngươi đây."
Lão nhân cầm bình nước tu cạn một hơi rồi nói tiếp: "Chuyện là tộc trưởng khá thích hai thứ thức uống kia của ngươi, đồng thời muốn mua thêm một ít. Ngươi xem giá cả thế nào rồi đưa hàng đến vào buổi lễ được không?"
Đường Song Nguyệt giả bộ suy nghĩ, sau đó đưa ra một mức giá. Lão nhân nghe xong thiếu điều muốn thổ huyết tại chỗ. Lão không ngờ nha đầu này trông nhỏ tuổi mà lại biết tính toán như vậy.
Nhưng biết sao được, tộc trưởng hiếm khi mở lời, lão cũng không thể phụ lòng người ta. Nàng nhìn khuôn mặt khó xử kia liền nở nụ cười, nói lão không phải lo, nàng tự biết chừng mực.
Một tuần sau..
Bình minh mới ló rạng, Đường Song Nguyệt cùng huynh muội Phong Vũ đã chuẩn bị đưa đồ đến Vân Mãn Thiên, cũng là nơi tổ chức lễ của Thủy tộc. Trên đường đi, nàng đưa tay sờ lên chiếc nhẫn phát ra ánh sáng mờ ảo trên cổ, trong lòng suy tính cách gặp được tân tộc trưởng.
Tại Vân Mãn Thiên lúc này đã tấp nập người, cũng có cả sứ đoàn của ba nước còn lại. Dù sao với địa vị lớn mạnh của mình ở Lương quốc, nếu muốn lôi kéo quan hệ với Thủy tộc sao bọn họ lại không tới cơ chứ.
Lúc ba người họ tới nơi, lão nhân thử rượu ngày đó đã đứng chờ sẵn ở sảnh. Lão vừa nhìn thấy Đường Song Nguyệt liền vô cùng niềm nở: "Ây dà, nha đầu ngươi quả là uy tín. Sớm thế này mà đã giao hàng tới."
"Làm ăn mà, sao có thể chậm trễ." Nàng thản nhiên đáp lại. Lão nhân dẫn nàng tới nơi để rượu, coi như để tạm đồ ở đây chút nữa mới có người tới chuyển đi.
Trong khi chờ người chuyển hàng xong, Đường Song Nguyệt đi loanh quanh xem xét. Nàng chợt nghe thấy tiếng trò chuyện phát ra gần đấy, nhìn cách ăn mặc có lẽ họ là vũ nữ. Dựa sát vào bức tường, nàng yên tĩnh lắng nghe:
"Tỷ biết gì chưa? Hôm nay Mạc Liễu cũng tham gia cùng chúng ta đấy."
"Mạc Liễu? Không phải là tên của đệ nhất thương nữ Lương quốc sao? Không ngờ nay lại có thể nhìn thấy ở đây!"
"Chỉ là bây giờ vẫn chưa thấy người xuất hiện, có phải hơi coi thường chúng ta hay không? Thật muốn nhìn thử xem sao."
"Nghe nói rất ít người từng thấy mặt Mạc Liễu, nàng ta không tới cũng tốt, chúng ta đỡ phải làm nền cho ả."
* * *
Đường Song Nguyệt nghe xong chợt cười, mấy người này cũng thật là. Phong Vân làm xong việc liền đi tìm nàng, vừa hay thấy nàng đi tới. Phong Vũ đã chờ sẵn họ ở ngoài xe.
Trên đường về, xe ngựa của Đường Song Nguyệt vô tình bị chặn lại. Bạch y nữ tử đội đấu lạp che đi khuôn mặt, trong tay ôm một chiếc cổ cầm, miệng không ngừng cầu cứu, sau đó ngất xỉu.
Phong Vũ nhìn Đường Song Nguyệt đầy khó xử, cái này phải làm sao mới ổn. Nàng nhìn đoạn đường vắng vẻ này rồi lại xuống đỡ cô nương ấy lên, nói: "Cứu người quan trọng, chúng ta tìm một y quán gần đây đã."
Sau khi y sư xem bệnh, ông nói với Đường Song Nguyệt: "Cô nương ấy là bị kinh hãi quá độ, trên tay và vai có mấy vết bầm tím, cũng không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một chút là được."
Nàng cảm ơn y sư rồi quay sang nhìn nữ tử đang nằm trên giường. Làn da trắng nõn, ngũ quan tinh tế nhưng nếu không có vết chàm ở trên trán thì đây chính là một tuyệt thế mĩ nhân.
Đường Song Nguyệt trở lại xe thấy Phong Vân cầm đấu lạp và cổ cầm đưa cho nàng. Nàng còn chưa kịp trả lại cho người ta thì thấy một người hớt hải chạy tới hỏi: "Mạc tiểu thư, người không sao chứ? Tiểu nhân còn tưởng người đã bị đám thích khách ấy bắt đi mất rồi."
"Mạc tiểu thư?" Đường Song Nguyệt mơ hồ hỏi lại. "Người là Mạc tiểu thư mà đúng không? Trên tay người chẳng phải là Liễu cầm mà ai ai cũng biết sao?" Hắn biểu cảm có chút phấn khích.
Đường Song Nguyệt thầm nghĩ 'Xin lỗi ngươi nhé. Ở đây ta còn chưa nghe thấy đàn được đặt tên bao giờ chứ đừng nói là Liễu cầm gì đó'. "Mạc Liễu tiểu thư, chúng ta phải mau lên, sắp tới giờ biểu diễn ở Vân Mãn Thiên rồi." Hắn có chút sốt ruột nhìn nàng.
Phong Vân, Phong Vũ nghe một hồi, biết hắn nhận nhầm người định lên tiếng liền thấy Đường Song Nguyệt ngăn lại, chỉ thấy nàng cười một cái: "Được, chúng ta đi." Hắn tò mò nhìn hai người bên cạnh hỏi: "Hai vị đây là?"
"Đây là biểu đệ và biểu muội của ta. Chúng ta vô tình gặp nhau ở y quán thôi." Nàng xong nàng chui vào trong xe ngồi, hắn cũng tự giác ngồi đánh xe bên ngoài với Phong Vũ.
Phong Vân không nhịn được kéo tay áo nàng hỏi nhỏ: "Người định làm gì vậy?" "Giúp người nha." Đường Song Nguyệt cười hì hì. Phong Vân cảm thấy suy nghĩ của nàng hình như chưa bao giờ theo kịp vị tổ tông này thì phải. Thôi kệ đi, được tới đâu hay tới đó.
Lúc quay lại Vân Mãn Thiên, nàng đội đấu lạp lên, thành công trở thành đệ nhất thương nữ Lương quốc không chút nghi ngờ. Đường Song Nguyệt được dẫn tới phòng riêng, nha hoàn dẫn đường nói: "Mạc tiểu thư cứ nghỉ ngơi thoải mái. Còn đây là đồ biểu diễn, lúc nào tới lượt người sẽ có hạ nhân tới nhắc."
Phong Vân nhận đồ, sau đó đóng cửa lại. Thấy tiểu thư nhà mình đang chỉnh dây đàn, nàng ngờ ngợ: "Tiểu thư.. người có chắc là người biết chơi không?" "Không biết." Đường Song Nguyệt híp mắt cười. Phong Vân thật sự muốn ngất tại chỗ rồi. Tiểu thư nhà mình cũng thật tùy hứng.
Thật ra so với đàn tỳ bà, thì cổ cầm nàng chơi kém hơn một chút. Đường Song Nguyệt gảy thử, âm thanh trầm thấp phát ra. Đàn đã ổn rồi, nàng lại còn phải nghĩ xem chơi bài gì. Thôi thì cứ chơi bài nàng thích nhất đi.
Phong Vân cầm y phục hỏi nàng: "Tiểu thư người có muốn thay y phục luôn không?" Đường Song Nguyệt nhận lấy rồi đi ra phía sau bình phong. Lúc sau nàng đành phải cầu cứu Phong Vân: "Em tới đây giúp ta chút."
Đây là lần đầu Đường Song Nguyệt mặc thứ y phục hở hang thế này, đã thế mấy cái dải phía sau cứ rối vào với nhau. Phong Vân nhìn thấy cũng vô cùng bối rối. Cái thứ y phục gì đây?
Chiếc váy này đã hở vai thì thôi nhưng sao phải hở thêm gần ngang lưng nữa vậy? Nhưng thứ khiến Phong Vân càng kinh ngạc hơn là hình xăm phía sau lưng Đường Song Nguyệt.
"Tiểu thư, hình xăm này.." "Rất đẹp phải không? Thất nương làm giúp ta đấy." Khuôn mặt nàng thoáng chút không muốn nhắc tới nó. Phong Vân nhìn kĩ một chút, quả nhiên thấy mấy đường vân gồ ghề ẩn dưới hình xăm.
"Em giúp ta gỡ mấy cái dải bị rối phía sau ra nhé." Đường Song Nguyệt cầm khăn che mặt lên buộc ra phía sau. Phong Vân vừa gỡ vừa nói: "Hay là.."
"Cộc.. cộc.. Mạc tiểu thư tời gian đã tới rồi." Một nha hoàn cẩn thận nhắc nhở bên ngoài. "Được rồi. Ta tới ngay."
Khi bọn họ bước lên xe ngựa định trở về liền nghe có tiếng gọi: "Cô nương xin dừng bước.. hộc.. hộc. Mấy người đi nhanh thế làm gì? Đúng là mệt chết ta.. hộc.. hộc."
Đường Song Nguyệt quay lại, thấy lão nhân thử rượu lúc nãy đang dựa vào gốc cây gần đó thở dốc. Nàng xuống xe, bước tới gần ông ta hỏi: "Ông đuổi theo ta làm gì? Đừng nghĩ ta tin ông thêm lần nữa." "Đứa nhỏ này, ngươi đa nghi thế làm gì? Tuy ngươi không nhận được thứ mình muốn, nhưng ta có tin tốt cho ngươi đây."
Lão nhân cầm bình nước tu cạn một hơi rồi nói tiếp: "Chuyện là tộc trưởng khá thích hai thứ thức uống kia của ngươi, đồng thời muốn mua thêm một ít. Ngươi xem giá cả thế nào rồi đưa hàng đến vào buổi lễ được không?"
Đường Song Nguyệt giả bộ suy nghĩ, sau đó đưa ra một mức giá. Lão nhân nghe xong thiếu điều muốn thổ huyết tại chỗ. Lão không ngờ nha đầu này trông nhỏ tuổi mà lại biết tính toán như vậy.
Nhưng biết sao được, tộc trưởng hiếm khi mở lời, lão cũng không thể phụ lòng người ta. Nàng nhìn khuôn mặt khó xử kia liền nở nụ cười, nói lão không phải lo, nàng tự biết chừng mực.
Một tuần sau..
Bình minh mới ló rạng, Đường Song Nguyệt cùng huynh muội Phong Vũ đã chuẩn bị đưa đồ đến Vân Mãn Thiên, cũng là nơi tổ chức lễ của Thủy tộc. Trên đường đi, nàng đưa tay sờ lên chiếc nhẫn phát ra ánh sáng mờ ảo trên cổ, trong lòng suy tính cách gặp được tân tộc trưởng.
Tại Vân Mãn Thiên lúc này đã tấp nập người, cũng có cả sứ đoàn của ba nước còn lại. Dù sao với địa vị lớn mạnh của mình ở Lương quốc, nếu muốn lôi kéo quan hệ với Thủy tộc sao bọn họ lại không tới cơ chứ.
Lúc ba người họ tới nơi, lão nhân thử rượu ngày đó đã đứng chờ sẵn ở sảnh. Lão vừa nhìn thấy Đường Song Nguyệt liền vô cùng niềm nở: "Ây dà, nha đầu ngươi quả là uy tín. Sớm thế này mà đã giao hàng tới."
"Làm ăn mà, sao có thể chậm trễ." Nàng thản nhiên đáp lại. Lão nhân dẫn nàng tới nơi để rượu, coi như để tạm đồ ở đây chút nữa mới có người tới chuyển đi.
Trong khi chờ người chuyển hàng xong, Đường Song Nguyệt đi loanh quanh xem xét. Nàng chợt nghe thấy tiếng trò chuyện phát ra gần đấy, nhìn cách ăn mặc có lẽ họ là vũ nữ. Dựa sát vào bức tường, nàng yên tĩnh lắng nghe:
"Tỷ biết gì chưa? Hôm nay Mạc Liễu cũng tham gia cùng chúng ta đấy."
"Mạc Liễu? Không phải là tên của đệ nhất thương nữ Lương quốc sao? Không ngờ nay lại có thể nhìn thấy ở đây!"
"Chỉ là bây giờ vẫn chưa thấy người xuất hiện, có phải hơi coi thường chúng ta hay không? Thật muốn nhìn thử xem sao."
"Nghe nói rất ít người từng thấy mặt Mạc Liễu, nàng ta không tới cũng tốt, chúng ta đỡ phải làm nền cho ả."
* * *
Đường Song Nguyệt nghe xong chợt cười, mấy người này cũng thật là. Phong Vân làm xong việc liền đi tìm nàng, vừa hay thấy nàng đi tới. Phong Vũ đã chờ sẵn họ ở ngoài xe.
Trên đường về, xe ngựa của Đường Song Nguyệt vô tình bị chặn lại. Bạch y nữ tử đội đấu lạp che đi khuôn mặt, trong tay ôm một chiếc cổ cầm, miệng không ngừng cầu cứu, sau đó ngất xỉu.
Phong Vũ nhìn Đường Song Nguyệt đầy khó xử, cái này phải làm sao mới ổn. Nàng nhìn đoạn đường vắng vẻ này rồi lại xuống đỡ cô nương ấy lên, nói: "Cứu người quan trọng, chúng ta tìm một y quán gần đây đã."
Sau khi y sư xem bệnh, ông nói với Đường Song Nguyệt: "Cô nương ấy là bị kinh hãi quá độ, trên tay và vai có mấy vết bầm tím, cũng không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một chút là được."
Nàng cảm ơn y sư rồi quay sang nhìn nữ tử đang nằm trên giường. Làn da trắng nõn, ngũ quan tinh tế nhưng nếu không có vết chàm ở trên trán thì đây chính là một tuyệt thế mĩ nhân.
Đường Song Nguyệt trở lại xe thấy Phong Vân cầm đấu lạp và cổ cầm đưa cho nàng. Nàng còn chưa kịp trả lại cho người ta thì thấy một người hớt hải chạy tới hỏi: "Mạc tiểu thư, người không sao chứ? Tiểu nhân còn tưởng người đã bị đám thích khách ấy bắt đi mất rồi."
"Mạc tiểu thư?" Đường Song Nguyệt mơ hồ hỏi lại. "Người là Mạc tiểu thư mà đúng không? Trên tay người chẳng phải là Liễu cầm mà ai ai cũng biết sao?" Hắn biểu cảm có chút phấn khích.
Đường Song Nguyệt thầm nghĩ 'Xin lỗi ngươi nhé. Ở đây ta còn chưa nghe thấy đàn được đặt tên bao giờ chứ đừng nói là Liễu cầm gì đó'. "Mạc Liễu tiểu thư, chúng ta phải mau lên, sắp tới giờ biểu diễn ở Vân Mãn Thiên rồi." Hắn có chút sốt ruột nhìn nàng.
Phong Vân, Phong Vũ nghe một hồi, biết hắn nhận nhầm người định lên tiếng liền thấy Đường Song Nguyệt ngăn lại, chỉ thấy nàng cười một cái: "Được, chúng ta đi." Hắn tò mò nhìn hai người bên cạnh hỏi: "Hai vị đây là?"
"Đây là biểu đệ và biểu muội của ta. Chúng ta vô tình gặp nhau ở y quán thôi." Nàng xong nàng chui vào trong xe ngồi, hắn cũng tự giác ngồi đánh xe bên ngoài với Phong Vũ.
Phong Vân không nhịn được kéo tay áo nàng hỏi nhỏ: "Người định làm gì vậy?" "Giúp người nha." Đường Song Nguyệt cười hì hì. Phong Vân cảm thấy suy nghĩ của nàng hình như chưa bao giờ theo kịp vị tổ tông này thì phải. Thôi kệ đi, được tới đâu hay tới đó.
Lúc quay lại Vân Mãn Thiên, nàng đội đấu lạp lên, thành công trở thành đệ nhất thương nữ Lương quốc không chút nghi ngờ. Đường Song Nguyệt được dẫn tới phòng riêng, nha hoàn dẫn đường nói: "Mạc tiểu thư cứ nghỉ ngơi thoải mái. Còn đây là đồ biểu diễn, lúc nào tới lượt người sẽ có hạ nhân tới nhắc."
Phong Vân nhận đồ, sau đó đóng cửa lại. Thấy tiểu thư nhà mình đang chỉnh dây đàn, nàng ngờ ngợ: "Tiểu thư.. người có chắc là người biết chơi không?" "Không biết." Đường Song Nguyệt híp mắt cười. Phong Vân thật sự muốn ngất tại chỗ rồi. Tiểu thư nhà mình cũng thật tùy hứng.
Thật ra so với đàn tỳ bà, thì cổ cầm nàng chơi kém hơn một chút. Đường Song Nguyệt gảy thử, âm thanh trầm thấp phát ra. Đàn đã ổn rồi, nàng lại còn phải nghĩ xem chơi bài gì. Thôi thì cứ chơi bài nàng thích nhất đi.
Phong Vân cầm y phục hỏi nàng: "Tiểu thư người có muốn thay y phục luôn không?" Đường Song Nguyệt nhận lấy rồi đi ra phía sau bình phong. Lúc sau nàng đành phải cầu cứu Phong Vân: "Em tới đây giúp ta chút."
Đây là lần đầu Đường Song Nguyệt mặc thứ y phục hở hang thế này, đã thế mấy cái dải phía sau cứ rối vào với nhau. Phong Vân nhìn thấy cũng vô cùng bối rối. Cái thứ y phục gì đây?
Chiếc váy này đã hở vai thì thôi nhưng sao phải hở thêm gần ngang lưng nữa vậy? Nhưng thứ khiến Phong Vân càng kinh ngạc hơn là hình xăm phía sau lưng Đường Song Nguyệt.
"Tiểu thư, hình xăm này.." "Rất đẹp phải không? Thất nương làm giúp ta đấy." Khuôn mặt nàng thoáng chút không muốn nhắc tới nó. Phong Vân nhìn kĩ một chút, quả nhiên thấy mấy đường vân gồ ghề ẩn dưới hình xăm.
"Em giúp ta gỡ mấy cái dải bị rối phía sau ra nhé." Đường Song Nguyệt cầm khăn che mặt lên buộc ra phía sau. Phong Vân vừa gỡ vừa nói: "Hay là.."
"Cộc.. cộc.. Mạc tiểu thư tời gian đã tới rồi." Một nha hoàn cẩn thận nhắc nhở bên ngoài. "Được rồi. Ta tới ngay."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.