Chương 45: Trở về (1)
Hạo Thạc
11/05/2024
Hạ Tử Phong có chút cả kinh. Đường Song Nguyệt vẫn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy hắn. Không biết qua bao lâu, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào của Đường Song Nguyệt vang lên: “Ngày hôm đó ta cứ tưởng mình đã chết rồi.”
Hắn kéo nàng đứng dậy, sau đó bế nàng lên ôm vào trong lòng. Đường Song Nguyệt như con mèo nhỏ ngồi gọn trong lòng hắn. Nàng dựa vào bờ vai của Hạ Tử Phong dần dà kể nốt câu chuyện ấy. Hắn không hỏi, chốc chốc lại vuốt tóc nàng.
Hạ Tử Phong nghe xong, hận không thể tìm mấy kẻ kia mang đi lăng trì. Nàng nắm lấy tay hắn: “Không phải ta vẫn đang ở bên cạnh chàng hay sao?”
“Nhưng ta không thỏa mãn. Chúng dám động tới người của hoàng thất, tội đáng muôn chết.” Hắn nắm chặt tay, đập mạnh lên bàn. Mấy cái chén cũng vì thế mà rung lắc theo. Nàng vẫn như cũ, cầm tay hắn an ủi.
Tính cả thời hiện đại, Đường Song Nguyệt đã sống được gần năm mươi năm nhưng tình yêu nam nữ nàng chưa từng nếm trải. Nàng từng xem phim, từng đọc truyện, từng ngắm nhìn những cặp đôi tan rồi lại hợp. Để rồi đến bây giờ chính mình cảm nhận liền cảm thấy xúc động đến lạ thường.
Hạ Tử Phong lấy từ trong ngực áo ra chiếc đồng tâm kết, đặt vào tay nàng. Đường Song Nguyệt mân mê một hồi rồi đặt trả vào tay hắn, nói: “Chiếc đồng tâm kết này là mẫu phi làm cho ta. Nó đã theo ta được mười mấy năm nhưng không ngờ lại biến thành tín vật của hai ta. Dù sao nó cũng đã ở bên chàng lâu như thế, chi bằng ta chính thức tặng lại nó cho chàng?”
“Nhưng cái này..” “Đừng lo, mẫu phi của ta cũng sẽ hiểu thôi, không chừng bà còn vui mừng cho chúng ta nữa đấy.” Hạ Tử Phong nắm chặt tay nàng nhẹ nhàng hôn lên: “Ta sẽ giữ gìn cẩn thận.”
Hai người họ tâm sự từng chút, từng chút mãi cho đến tận nửa đêm, khi Đường Song Nguyệt ngủ thiếp đi trong vòng tay hắn. Hạ Tử Phong nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, cẩn thận đắp chăn rồi chính mình cũng ngả lưng ở bên cạnh.
Đây là lần thứ hai bọn họ ngủ chung giường với nhau. Hạ Tử Phong càng nhìn càng muốn bỏ nàng vào trong túi mang theo bên mình. Đường Song Nguyệt chợt ôm lấy cánh tay hắn dụi dụi mấy cái, hắn cũng thuận thế đem nàng ôm vào trong lòng. Hắn cảm thấy đêm nay thật khó ngủ.
Niềm vui ngắn thoảng qua trong chốc lát, khi Hạ Tử Phong vừa vào giấc không lâu, tiếng gõ cửa bên ngoài khiến hắn tỉnh dậy. Qua một lớp rèm, Hàn Kỳ báo với hắn: “Ta mới nhận được tin thái tử bị người ám sát, hiện đang trong tình trạng nguy kịch, có lẽ không trụ được lâu nữa.”
“Có biết người nào làm không?” “Không biết nhưng ta cũng đã cho người đi điều tra rồi.” “Được, ta biết rồi. Ngươi cứ đi chuẩn bị đi, chút nữa ta sẽ xuống.” Tiếng cửa khẽ đóng lại, Hạ Tử Phong tính nằm cố thêm chút nữa.
Một vòng tay ôm lấy eo hắn, nhỏ giọng nói: “Chàng sắp phải đi rồi sao?” “Tiếng ta lớn quá khiến nàng tỉnh giấc sao?” Hắn hôn nhẹ lên trán nàng.
“Không phải. Tại ta cứ cảm giác có người nhìn mình nên cũng không ngủ được lâu.” Nàng khẽ cười. Hạ Tử Phong hơi chột dạ nhưng rồi cũng bật cười.
Hắn có chút không nỡ mà đáp lại: “Lần này ta về không biết bao lâu nữa mới được gặp lại nàng. Hay là..” Đường Song Nguyệt đặt ngón trỏ lên môi hắn, lắc đầu: “Hiện tại ta chưa thể đi cùng chàng được. Ta vẫn còn chút chuyện cần phải giải quyết. Như vậy đi, một khi xong việc ở đây ta sẽ lập tức đi tìm chàng có được không?”
“Không thích..” Hạ Tử Phong vừa nói một từ khiến Đường Song Nguyệt tròn mắt nhìn hắn. Nàng đưa tay ôm lấy mặt hắn, hôn lên môi như chuồn chuồn lướt nước, híp mắt cười một cái rồi ngồi dậy nói: “Ngoan, sẽ rất nhanh thôi.”
Hạ Tử Phong còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy nàng chuẩn bị xuống giường. Hắn vội bò tới ép nàng vào góc, Đường Song Nguyệt thoáng giật mình: “Chàng..” Môi hắn phủ lên môi nàng. Không giống như nàng làm lúc nãy, nụ hôn này nhẹ nhàng nhưng triền miên không dứt.
Một lần nữa tiếng gõ cửa lại vang lên, bên ngoài Hàn Kỳ sốt ruột gọi: “Chủ tử, chúng ta nên xuất phát thôi.” Không ai đáp lại hắn. Hàn Kỳ lo Hạ Tử Phong ngủ quên, định mở cửa bước vào. Cửa vừa kêu 'kẹt' thì một tiếng “Cút” vang lên khiến Hàn Kỳ thu tay về.
Hắn quay người hậm hực, ngoan ngoãn đứng khoanh tay chờ ngoài cửa. Bên trong Đường Song Nguyệt đẩy người đang dính lấy mình như keo dán ra. Nàng đưa tay lên lau đi vết máu ở trên môi, trách Hạ Tử Phong: “Đồ không biết thương hoa tiếc ngọc này.”
“Người khác thế nào ta không quan tâm nhưng riêng nàng thì ta thương còn chẳng hết ấy chứ. Chẳng phải nàng cũng đánh dấu ở đây rồi hay sao?” Hắn chỉ vào vết máu đỏ trên môi mình. Nàng nhìn môi hắn chợt nghĩ hai người hôn nhau kiểu gì mà đều cắn đối phương đến bật máu vậy.
Đường Song Nguyệt xuống giường, Hạ Tử Phong cũng lẽo đẽo đứng dậy. Hắn ôm lấy nàng lắc lư: “Ta đưa nàng về Nhất Niệm nhé?” “Ta..”
“Vương gia của tôi ơi, trời sắp sáng đến nơi rồi, chúng ta..” “Ngươi im lặng chút đi.” Hạ Tử Phong khó chịu trả lời. Đường Song Nguyệt nhịn cười đến run cả người nói: “Đừng để Hàn Kỳ chờ nữa, chàng mau lên đường đi. Ta nhìn chàng rời đi rồi sẽ trở về Nhất Niệm.”
Lúc sau Hạ Tử Phong rời đi trong lưu luyến, trước khi lên ngựa hắn nhìn về phía phòng mình. Đường Song Nguyệt đứng bên cửa sổ vẫy tay với hắn, hắn cũng đáp lại nàng rồi mới thúc ngựa bước đi.
Khi nàng về tới Nhất Niệm mặt trời đang dần ló rạng. Phong Vân chờ suốt đêm ở hậu viện, lúc nhìn thấy nàng liền chạy tới kiểm tra. Đường Song Nguyệt vỗ vai Phong Vân nói: “Ta không sao, em lại ngồi chờ cả đêm có phải không? Nhìn mắt em kìa, thâm hết rồi. Mau đi ngủ đi.” “Môi người..” Phong Vân chú ý đến vết thương nhỏ kia.
“Không sao đâu, trong lúc ăn ta lỡ cắn phải thôi. Yên tâm đi nhé, giờ em phải đi ngủ rồi.” Đường Song Nguyệt đẩy Phong Vân về phòng, đắp chăn cẩn thận, nhìn thấy nàng an phận nhắm mắt, Đường Song Nguyệt mới rời đi.
Trên đường trở về phòng mình, Đường Song Nguyệt gặp Tịnh Nhã. Nàng nhờ Tịnh Nhã điều tra chút chuyện lúc sáng, nói nàng ta có thể nhờ Phong Vũ giúp đỡ một chút. Thế lực ở Hạ quốc vốn không có nhiều biến động nhưng nếu đã động đến thái tử hẳn sắp có chuyện lớn rồi, ví dụ như Hạ quốc đổi chủ.
Không tới nửa ngày, tin thái tử Hạ quốc tạ thế đã tới tai nàng. Hôm nay, Đạm Cảnh Dương cũng tới tìm nàng. Trên đường đi, ông tiện tay mua một chút đồ ăn vặt mà các cô nương thích cho con gái, lúc nhìn thấy sắc mặt nàng ông liền quăng chúng qua một bên, sốt sắng hỏi thăm.
“Người giống Phong Vân thật đấy. Ha ha. Con còn tưởng hôm nay người cũng sẽ không đến? Ôi trời sao người lại để đồ ăn thế kia.” Đường Song Nguyệt gỡ từng gói nhỏ ra sau đó pha một ấm trà hoa quả để họ từ từ thưởng thức.
Đạm Cảnh Dương uống một ngụm trà, thái độ có chút không vui trả lời: “Mấy lão già chết tiệt trong tộc thật khiến ta tức chết. Hai hôm nay ta có nhắc đến việc chính thức nhận lại con, sau đó để con trở thành thiếu chủ của Thủy tộc. Nhưng đám người đó lại nói ta nhận vơ một người nào đấy vì không muốn cưới thê, rồi tống đến phòng ta một đống tranh vẽ nữ nhân.”
“Thật ra bọn họ nói cũng có phần đúng. Việc nhận con chúng ta có thể làm một bữa tiệc nhỏ trong tộc còn chức thiếu chủ kia, con thực không dám nhận.” Đường Song Nguyệt vừa nói, vừa bỏ một viên kẹo vào miệng. Vị đắng khiến nàng vội vàng nhả ra.
“Cả đời Đạm Cảnh Dương này chỉ có một đứa con gái, ta.. cái thứ chết tiệt gì đây. Con đừng ăn cái này nữa, ném đi.. Ta không cho phép người khác chỉ trích hay ngồi vào cái ghế thiếu chủ thậm chí là tộc trưởng nếu không phải con.” Ông thấy con gái cưng nhả kẹo ra liền đoán nó không ngon, liền vo tròn gói kẹo đấy ném vào cái hốc mà nàng gọi là thùng rác.
Nàng nói: “So với việc nhận phụ thân thì mấy việc đấy con không vội.” Đạm Cảnh Dương thở dài: “Nhưng ta vội.” Trong ánh mắt ông, Đường Song Nguyệt có thể nhìn ra thứ phụ thân mình muốn. Nàng nghĩ nếu ông ấy là người có thân phận bình thường liệu mọi chuyện có dễ giải quyết hơn không.
* * *
Hạ Tử Phong sau khi về đến Hạ quốc cũng nhanh chóng vào cung. Không khí tang tóc phủ lên khắp các ngõ ngách lớn nhỏ nơi hoàng cung rộng lớn. Tối đến hắn liền đi tìm nhị huynh của mình.
Sau khi thái tử tạ thế, Hạ Tử Ngôn trở thành quân cờ mạnh nhất trong cuộc chiến tranh giành quyền lực. Không chỉ là con trai của đương kim hoàng hậu mà hắn còn đang giữ hơn một nửa binh quyền của triều đình.
Tối, Hạ Tử Phong đi đến Cảnh vương phủ - phủ đệ của Hạ Tử Ngôn. Trái ngược với An vương phủ có chút sức sống của hắn thì ở đây không khác gì cái miếu hoang. Cả một phủ đệ rộng lớn chỉ có duy nhất một vị quản gia già chăm sóc.
Hạ Tử Phong theo thói quen trèo lên tường rồi phi vào trong. Từ trong bóng tối một lão nhân tay cầm quạt cất tiếng: “Lão nô tham kiến An vương gia.” “A, dọa chết ta” Hạ Tử Phong ôm lấy ngực mình, biểu cảm sợ hãi.
“Ngũ thúc à, ta còn trẻ như vậy chưa muốn bị bệnh tim mà chết đâu.” Hắn đứng lại hàn huyên vài câu với người tên Ngũ thúc. Ngũ thúc bật cười: “Huynh đệ mấy người sống lâu lắm, lão già như ta mới đáng lo đây này. Cảnh vương đang ở thư phòng, ngài cứ đến đó tìm nhé. Lão đi nghỉ đây.”
“Khoan đã..” Hạ Tử Phong còn chưa nói hết câu, cả khoảng sân chỉ còn lại tiếng xào xạc của lá cây. Hắn hậm hực tìm đến thư phòng của Hạ Tử Ngôn.
Hạ Tử Ngôn nhìn thấy đệ đệ mình mặt nặng mày nhẹ bước đến, đoán lại đấu khẩu với Ngũ thúc liền nói: “Có phải đệ không biết tính tình của thúc ấy đâu? Sao phải giận dỗi thế làm gì? Đệ đúng thật là chẳng trưởng thành hơn gì cả. Hahaha”
“Ca, huynh bớt cười lại đi.” Hạ Tử Phong tự rót cho mình một chén trà lạnh, nói ra suy nghĩ trong lòng: “Huynh cảm thấy chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
“Ta cũng chẳng thấy bất ngờ gì, nếu có chắc là thái tử phải đi quá sớm thôi.” Hạ Tử Ngôn chậm rãi lật trang giấy vừa đáp lại đệ đệ.
“Ca, huynh đừng quên rằng từ giờ huynh sẽ là mục tiêu tiếp theo của rất nhiều người. Đừng nói là vị trí thái tử, cho đến khi có người ngồi lên hoàng vị, những chuyện như ngày hôm nay sẽ không ngừng tiếp diễn.” Hạ Tử Phong cẩn thận nhắc nhở.
Hạ Tử Ngôn gấp quyển sách, nhìn thẳng vào Hạ Tử Phong nói: “Còn đệ thì sao? Đệ nghĩ mình là người ngoài cuộc, không bị kẻ khác nhắm vào ư? Công bằng mà nói ta và đệ đều là con của hoàng hậu đương triều, khả năng bị nhắm vào còn nhiều hơn các hoàng tử khác.”
“Đệ biết nhưng huynh đang nắm trong tay binh quyền cơ mà.” Hạ Tử Phong nhấp một ngụm trà rồi đáp lại. “Phụ hoàng đã thu hồi hổ phù của ta rồi. Ta cũng sẽ ở lại kinh thành trong vài tháng.” Hạ Tử Ngôn cúi đầu xuống, lại tìm một cuốn sách khác để xem.
Hạ Tử Phong không tin được, định hỏi thì ca ca của hắn nói tiếp: “Phụ hoàng không phải kẻ hồ đồ, muốn cân bằng thế lực giữa các hoàng tử người chắc chắn sẽ làm vậy. Vốn dĩ đệ là người có hậu thuẫn lớn nhất khi có vương phi là trưởng công chúa Đông quốc. Dù nàng bị coi là công chúa thất sủng nhưng thế cục xoay vần không ai biết được. Tuy nhiên nàng lại là hồng nhan bạc mệnh. Cho nên người có thể nhanh chóng kiểm soát thế cờ chỉ có hắn thôi.”
Hắn kéo nàng đứng dậy, sau đó bế nàng lên ôm vào trong lòng. Đường Song Nguyệt như con mèo nhỏ ngồi gọn trong lòng hắn. Nàng dựa vào bờ vai của Hạ Tử Phong dần dà kể nốt câu chuyện ấy. Hắn không hỏi, chốc chốc lại vuốt tóc nàng.
Hạ Tử Phong nghe xong, hận không thể tìm mấy kẻ kia mang đi lăng trì. Nàng nắm lấy tay hắn: “Không phải ta vẫn đang ở bên cạnh chàng hay sao?”
“Nhưng ta không thỏa mãn. Chúng dám động tới người của hoàng thất, tội đáng muôn chết.” Hắn nắm chặt tay, đập mạnh lên bàn. Mấy cái chén cũng vì thế mà rung lắc theo. Nàng vẫn như cũ, cầm tay hắn an ủi.
Tính cả thời hiện đại, Đường Song Nguyệt đã sống được gần năm mươi năm nhưng tình yêu nam nữ nàng chưa từng nếm trải. Nàng từng xem phim, từng đọc truyện, từng ngắm nhìn những cặp đôi tan rồi lại hợp. Để rồi đến bây giờ chính mình cảm nhận liền cảm thấy xúc động đến lạ thường.
Hạ Tử Phong lấy từ trong ngực áo ra chiếc đồng tâm kết, đặt vào tay nàng. Đường Song Nguyệt mân mê một hồi rồi đặt trả vào tay hắn, nói: “Chiếc đồng tâm kết này là mẫu phi làm cho ta. Nó đã theo ta được mười mấy năm nhưng không ngờ lại biến thành tín vật của hai ta. Dù sao nó cũng đã ở bên chàng lâu như thế, chi bằng ta chính thức tặng lại nó cho chàng?”
“Nhưng cái này..” “Đừng lo, mẫu phi của ta cũng sẽ hiểu thôi, không chừng bà còn vui mừng cho chúng ta nữa đấy.” Hạ Tử Phong nắm chặt tay nàng nhẹ nhàng hôn lên: “Ta sẽ giữ gìn cẩn thận.”
Hai người họ tâm sự từng chút, từng chút mãi cho đến tận nửa đêm, khi Đường Song Nguyệt ngủ thiếp đi trong vòng tay hắn. Hạ Tử Phong nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, cẩn thận đắp chăn rồi chính mình cũng ngả lưng ở bên cạnh.
Đây là lần thứ hai bọn họ ngủ chung giường với nhau. Hạ Tử Phong càng nhìn càng muốn bỏ nàng vào trong túi mang theo bên mình. Đường Song Nguyệt chợt ôm lấy cánh tay hắn dụi dụi mấy cái, hắn cũng thuận thế đem nàng ôm vào trong lòng. Hắn cảm thấy đêm nay thật khó ngủ.
Niềm vui ngắn thoảng qua trong chốc lát, khi Hạ Tử Phong vừa vào giấc không lâu, tiếng gõ cửa bên ngoài khiến hắn tỉnh dậy. Qua một lớp rèm, Hàn Kỳ báo với hắn: “Ta mới nhận được tin thái tử bị người ám sát, hiện đang trong tình trạng nguy kịch, có lẽ không trụ được lâu nữa.”
“Có biết người nào làm không?” “Không biết nhưng ta cũng đã cho người đi điều tra rồi.” “Được, ta biết rồi. Ngươi cứ đi chuẩn bị đi, chút nữa ta sẽ xuống.” Tiếng cửa khẽ đóng lại, Hạ Tử Phong tính nằm cố thêm chút nữa.
Một vòng tay ôm lấy eo hắn, nhỏ giọng nói: “Chàng sắp phải đi rồi sao?” “Tiếng ta lớn quá khiến nàng tỉnh giấc sao?” Hắn hôn nhẹ lên trán nàng.
“Không phải. Tại ta cứ cảm giác có người nhìn mình nên cũng không ngủ được lâu.” Nàng khẽ cười. Hạ Tử Phong hơi chột dạ nhưng rồi cũng bật cười.
Hắn có chút không nỡ mà đáp lại: “Lần này ta về không biết bao lâu nữa mới được gặp lại nàng. Hay là..” Đường Song Nguyệt đặt ngón trỏ lên môi hắn, lắc đầu: “Hiện tại ta chưa thể đi cùng chàng được. Ta vẫn còn chút chuyện cần phải giải quyết. Như vậy đi, một khi xong việc ở đây ta sẽ lập tức đi tìm chàng có được không?”
“Không thích..” Hạ Tử Phong vừa nói một từ khiến Đường Song Nguyệt tròn mắt nhìn hắn. Nàng đưa tay ôm lấy mặt hắn, hôn lên môi như chuồn chuồn lướt nước, híp mắt cười một cái rồi ngồi dậy nói: “Ngoan, sẽ rất nhanh thôi.”
Hạ Tử Phong còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy nàng chuẩn bị xuống giường. Hắn vội bò tới ép nàng vào góc, Đường Song Nguyệt thoáng giật mình: “Chàng..” Môi hắn phủ lên môi nàng. Không giống như nàng làm lúc nãy, nụ hôn này nhẹ nhàng nhưng triền miên không dứt.
Một lần nữa tiếng gõ cửa lại vang lên, bên ngoài Hàn Kỳ sốt ruột gọi: “Chủ tử, chúng ta nên xuất phát thôi.” Không ai đáp lại hắn. Hàn Kỳ lo Hạ Tử Phong ngủ quên, định mở cửa bước vào. Cửa vừa kêu 'kẹt' thì một tiếng “Cút” vang lên khiến Hàn Kỳ thu tay về.
Hắn quay người hậm hực, ngoan ngoãn đứng khoanh tay chờ ngoài cửa. Bên trong Đường Song Nguyệt đẩy người đang dính lấy mình như keo dán ra. Nàng đưa tay lên lau đi vết máu ở trên môi, trách Hạ Tử Phong: “Đồ không biết thương hoa tiếc ngọc này.”
“Người khác thế nào ta không quan tâm nhưng riêng nàng thì ta thương còn chẳng hết ấy chứ. Chẳng phải nàng cũng đánh dấu ở đây rồi hay sao?” Hắn chỉ vào vết máu đỏ trên môi mình. Nàng nhìn môi hắn chợt nghĩ hai người hôn nhau kiểu gì mà đều cắn đối phương đến bật máu vậy.
Đường Song Nguyệt xuống giường, Hạ Tử Phong cũng lẽo đẽo đứng dậy. Hắn ôm lấy nàng lắc lư: “Ta đưa nàng về Nhất Niệm nhé?” “Ta..”
“Vương gia của tôi ơi, trời sắp sáng đến nơi rồi, chúng ta..” “Ngươi im lặng chút đi.” Hạ Tử Phong khó chịu trả lời. Đường Song Nguyệt nhịn cười đến run cả người nói: “Đừng để Hàn Kỳ chờ nữa, chàng mau lên đường đi. Ta nhìn chàng rời đi rồi sẽ trở về Nhất Niệm.”
Lúc sau Hạ Tử Phong rời đi trong lưu luyến, trước khi lên ngựa hắn nhìn về phía phòng mình. Đường Song Nguyệt đứng bên cửa sổ vẫy tay với hắn, hắn cũng đáp lại nàng rồi mới thúc ngựa bước đi.
Khi nàng về tới Nhất Niệm mặt trời đang dần ló rạng. Phong Vân chờ suốt đêm ở hậu viện, lúc nhìn thấy nàng liền chạy tới kiểm tra. Đường Song Nguyệt vỗ vai Phong Vân nói: “Ta không sao, em lại ngồi chờ cả đêm có phải không? Nhìn mắt em kìa, thâm hết rồi. Mau đi ngủ đi.” “Môi người..” Phong Vân chú ý đến vết thương nhỏ kia.
“Không sao đâu, trong lúc ăn ta lỡ cắn phải thôi. Yên tâm đi nhé, giờ em phải đi ngủ rồi.” Đường Song Nguyệt đẩy Phong Vân về phòng, đắp chăn cẩn thận, nhìn thấy nàng an phận nhắm mắt, Đường Song Nguyệt mới rời đi.
Trên đường trở về phòng mình, Đường Song Nguyệt gặp Tịnh Nhã. Nàng nhờ Tịnh Nhã điều tra chút chuyện lúc sáng, nói nàng ta có thể nhờ Phong Vũ giúp đỡ một chút. Thế lực ở Hạ quốc vốn không có nhiều biến động nhưng nếu đã động đến thái tử hẳn sắp có chuyện lớn rồi, ví dụ như Hạ quốc đổi chủ.
Không tới nửa ngày, tin thái tử Hạ quốc tạ thế đã tới tai nàng. Hôm nay, Đạm Cảnh Dương cũng tới tìm nàng. Trên đường đi, ông tiện tay mua một chút đồ ăn vặt mà các cô nương thích cho con gái, lúc nhìn thấy sắc mặt nàng ông liền quăng chúng qua một bên, sốt sắng hỏi thăm.
“Người giống Phong Vân thật đấy. Ha ha. Con còn tưởng hôm nay người cũng sẽ không đến? Ôi trời sao người lại để đồ ăn thế kia.” Đường Song Nguyệt gỡ từng gói nhỏ ra sau đó pha một ấm trà hoa quả để họ từ từ thưởng thức.
Đạm Cảnh Dương uống một ngụm trà, thái độ có chút không vui trả lời: “Mấy lão già chết tiệt trong tộc thật khiến ta tức chết. Hai hôm nay ta có nhắc đến việc chính thức nhận lại con, sau đó để con trở thành thiếu chủ của Thủy tộc. Nhưng đám người đó lại nói ta nhận vơ một người nào đấy vì không muốn cưới thê, rồi tống đến phòng ta một đống tranh vẽ nữ nhân.”
“Thật ra bọn họ nói cũng có phần đúng. Việc nhận con chúng ta có thể làm một bữa tiệc nhỏ trong tộc còn chức thiếu chủ kia, con thực không dám nhận.” Đường Song Nguyệt vừa nói, vừa bỏ một viên kẹo vào miệng. Vị đắng khiến nàng vội vàng nhả ra.
“Cả đời Đạm Cảnh Dương này chỉ có một đứa con gái, ta.. cái thứ chết tiệt gì đây. Con đừng ăn cái này nữa, ném đi.. Ta không cho phép người khác chỉ trích hay ngồi vào cái ghế thiếu chủ thậm chí là tộc trưởng nếu không phải con.” Ông thấy con gái cưng nhả kẹo ra liền đoán nó không ngon, liền vo tròn gói kẹo đấy ném vào cái hốc mà nàng gọi là thùng rác.
Nàng nói: “So với việc nhận phụ thân thì mấy việc đấy con không vội.” Đạm Cảnh Dương thở dài: “Nhưng ta vội.” Trong ánh mắt ông, Đường Song Nguyệt có thể nhìn ra thứ phụ thân mình muốn. Nàng nghĩ nếu ông ấy là người có thân phận bình thường liệu mọi chuyện có dễ giải quyết hơn không.
* * *
Hạ Tử Phong sau khi về đến Hạ quốc cũng nhanh chóng vào cung. Không khí tang tóc phủ lên khắp các ngõ ngách lớn nhỏ nơi hoàng cung rộng lớn. Tối đến hắn liền đi tìm nhị huynh của mình.
Sau khi thái tử tạ thế, Hạ Tử Ngôn trở thành quân cờ mạnh nhất trong cuộc chiến tranh giành quyền lực. Không chỉ là con trai của đương kim hoàng hậu mà hắn còn đang giữ hơn một nửa binh quyền của triều đình.
Tối, Hạ Tử Phong đi đến Cảnh vương phủ - phủ đệ của Hạ Tử Ngôn. Trái ngược với An vương phủ có chút sức sống của hắn thì ở đây không khác gì cái miếu hoang. Cả một phủ đệ rộng lớn chỉ có duy nhất một vị quản gia già chăm sóc.
Hạ Tử Phong theo thói quen trèo lên tường rồi phi vào trong. Từ trong bóng tối một lão nhân tay cầm quạt cất tiếng: “Lão nô tham kiến An vương gia.” “A, dọa chết ta” Hạ Tử Phong ôm lấy ngực mình, biểu cảm sợ hãi.
“Ngũ thúc à, ta còn trẻ như vậy chưa muốn bị bệnh tim mà chết đâu.” Hắn đứng lại hàn huyên vài câu với người tên Ngũ thúc. Ngũ thúc bật cười: “Huynh đệ mấy người sống lâu lắm, lão già như ta mới đáng lo đây này. Cảnh vương đang ở thư phòng, ngài cứ đến đó tìm nhé. Lão đi nghỉ đây.”
“Khoan đã..” Hạ Tử Phong còn chưa nói hết câu, cả khoảng sân chỉ còn lại tiếng xào xạc của lá cây. Hắn hậm hực tìm đến thư phòng của Hạ Tử Ngôn.
Hạ Tử Ngôn nhìn thấy đệ đệ mình mặt nặng mày nhẹ bước đến, đoán lại đấu khẩu với Ngũ thúc liền nói: “Có phải đệ không biết tính tình của thúc ấy đâu? Sao phải giận dỗi thế làm gì? Đệ đúng thật là chẳng trưởng thành hơn gì cả. Hahaha”
“Ca, huynh bớt cười lại đi.” Hạ Tử Phong tự rót cho mình một chén trà lạnh, nói ra suy nghĩ trong lòng: “Huynh cảm thấy chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
“Ta cũng chẳng thấy bất ngờ gì, nếu có chắc là thái tử phải đi quá sớm thôi.” Hạ Tử Ngôn chậm rãi lật trang giấy vừa đáp lại đệ đệ.
“Ca, huynh đừng quên rằng từ giờ huynh sẽ là mục tiêu tiếp theo của rất nhiều người. Đừng nói là vị trí thái tử, cho đến khi có người ngồi lên hoàng vị, những chuyện như ngày hôm nay sẽ không ngừng tiếp diễn.” Hạ Tử Phong cẩn thận nhắc nhở.
Hạ Tử Ngôn gấp quyển sách, nhìn thẳng vào Hạ Tử Phong nói: “Còn đệ thì sao? Đệ nghĩ mình là người ngoài cuộc, không bị kẻ khác nhắm vào ư? Công bằng mà nói ta và đệ đều là con của hoàng hậu đương triều, khả năng bị nhắm vào còn nhiều hơn các hoàng tử khác.”
“Đệ biết nhưng huynh đang nắm trong tay binh quyền cơ mà.” Hạ Tử Phong nhấp một ngụm trà rồi đáp lại. “Phụ hoàng đã thu hồi hổ phù của ta rồi. Ta cũng sẽ ở lại kinh thành trong vài tháng.” Hạ Tử Ngôn cúi đầu xuống, lại tìm một cuốn sách khác để xem.
Hạ Tử Phong không tin được, định hỏi thì ca ca của hắn nói tiếp: “Phụ hoàng không phải kẻ hồ đồ, muốn cân bằng thế lực giữa các hoàng tử người chắc chắn sẽ làm vậy. Vốn dĩ đệ là người có hậu thuẫn lớn nhất khi có vương phi là trưởng công chúa Đông quốc. Dù nàng bị coi là công chúa thất sủng nhưng thế cục xoay vần không ai biết được. Tuy nhiên nàng lại là hồng nhan bạc mệnh. Cho nên người có thể nhanh chóng kiểm soát thế cờ chỉ có hắn thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.