Một Con Rắn Như Ta, Dạy Ra Một Đám Ma Đầu Hợp Lý Chứ (Dịch)
Chương 52: Chim Bay Rơi Xuống Linh Thạch! (2)
Thính Lãng
28/10/2023
“Chắc là nó rất quan trọng với ngươi đúng không?”
Thiếu nữ tò mò hỏi.
A Phi khẽ gật đầu, “Đây là kiếm sư phụ tặng ta.”
“Sư phụ~”
Thiếu nữ lẩm bẩm.
A Phi treo kiếm sắt bên hông rồi ôm quyền với thiếu nữ, “Cảm ơn ân cứu mạng của cô nương.”
“Không biết tên của cô nương là gì?”
Thiếu nữ môi hồng răng trắng nói: “Ta là Lan Hương, lan trong hoa lan, hương trong hương thảo.”
A Phi nói với vẻ trịnh trọng: “Ta là A Phi, phi trong chim bay.”
“Lan cô nương, sư phụ và mẫu thân đều từng dạy ta rằng có ơn phải trả.”
“Ta nợ ngươi một mạng.”
“Lan cô nương.”
A Phi nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Có việc gì cần ta làm, ngươi cứ nói.”
Thiếu nữ cười khẽ rồi nói: “Ngươi vội vàng muốn báo ân như vậy à?”
A Phi khẽ gật đầu: “Ngoài sư phụ ra, ta không muốn mắc nợ bất cứ ai.”
Sau khi suy nghĩ một lúc, hàng lông mi cong vút của thiếu nữ run rẩy, nàng nói: “Nếu thế, tiểu ca làm phu quân của ta đi~”
Mấy ngày tiếp theo, A Phi ở tạm trong Lan gia.
Thông qua việc nói chuyện với thiếu nữ, A Phi biết thôn này tên là Tây Trang, chỉ cách huyện Linh Thạch khoảng bốn, năm dặm.
Lan gia có tổng cộng ba người.
Lan phụ Lan mẫu đã khoảng sáu mươi tuổi, Lan Hương là nữ nhi sinh muộn.
Mấy năm trước, Lan phụ từng bị bệnh nặng, bình thường miễn cưỡng chăm lo đồng ruộng. Lan mẫu và Lan Hương nhận công việc may vá của một vài gia đình giàu có trong huyện Linh Thạch. Tuy gia cảnh không giàu nhưng ăn no mặc ấm thì không có vấn đề gì.
Thời tiết càng ngày càng lạnh.
Sáng sớm.
Trong căn phòng phía Tây Lan gia, A Phi dậy sớm.
Hắn mặc áo bông quần bông đêm qua Lan Hương mang tới, bên ngoài khoác thêm áo tang vải thô rồi mở cửa phòng ra đi vào trong sân.
Mặt trời mới mọc ở phía Đông, hôm nay là một ngày đẹp trời.
A Phi thở ra khí lạnh rồi cầm đòn gánh lên, xách hai thùng nước đi ra khỏi cổng.
Đi trên con đường ruộng, trong đầu A Phi tràn đầy suy nghĩ.
“Ân cứu mạng không thể không báo.”
“Nhưng nên báo đáp như thế nào đây?”
Hắn cũng đâu thể trở thành con rể của Lan gia được.
Tuy Lan Hương rất xinh đẹp, đúng lúc đã đến tuổi, nụ hoa chớm nở. Mái tóc đen nhánh mềm mại rũ xuống toàn bộ phần lưng như thác nước.
Đôi mắt lại xinh đẹp tinh tế như cánh hoa đào.
“Sư phụ từng nói, một kiếm khách chân chính có thể si mê kiếm, thích rượu như mạng, nhưng không thể bị nữ nhân ràng buộc.”
“Gió sẽ làm kiếm trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng, còn tình cảm sẽ làm kiếm trở nên nặng nề.”
“Huống hồ, ước mơ của ta là cơn sóng mãnh liệt ở Đông Hải, là chạy trên dòng sông băng dài nghìn vạn dặm ở Bắc quốc, là sao rơi xuống từ trên bầu trời núi Chiêu Dao, chứ tuyệt đối không phải hai người một căn nhà, ba mẫu ruộng, mặt trời mọc làm việc, mỗi ngày kiếm được một ít.”
Nơi ở của chim là trên bầu trời, chứ không phải trong lồng sắt.
Hắn đã đi tới điểm đến trong vô thức.
A Phi nâng mắt lên nhìn.
Bên cạnh giếng nước cuối thôn có hai người.
Một phụ nhân khoảng hai bảy, hai tám tuổi và một đứa trẻ khoảng tám, chín tuổi.
Phụ nhân quay mặt về phía đứa trẻ, bàn tay cầm lấy dây kéo thùng nước trong giếng nước lên trên.
Đứa trẻ thì đang ngồi xổm trên hòn đá, đôi mắt to đen như mực nhìn chằm chằm nơi nào đó trên người phụ nhân.
A Phi nhìn theo ánh mắt của đứa trẻ này.
Dưới vạt áo rộng thùng thình của phụ nhân là hai vật giống như quả đào đã chín rũ nặng trĩu rủ xuống.
A Phi lặng yên bước tới gần rồi bỗng nhiên đập vào trên đầu vai của nam hài.
“Á ~”
Nam hài nhảy cao ba thước.
“Hừ ~”
Phụ nhân hừ lạnh một tiếng với A Phi, đòn gánh nâng hai xô nước, mông vểnh uốn éo nhanh chóng đi xa.
“Phi ca, ngươi tới thật sự không đúng lúc chút nào!”
Nam hài oán giận.
A Phi cười nhạt, “Sư phụ ta từng nói, sắc là con dao sắc có thể cạo xương, Hổ Tử, ngươi còn nhỏ nên không nắm chắc được, cả ngày bò tường leo cửa sổ, cẩn thận mất nguyên dương.”
“Hơn nữa, nơi này không phải là ở trong nhà, chú ý tố chất.”
A Phi chỉ vào nơi nào đó đang phồng lên.
Nam hài cúi đầu xuống nhìn, vội vàng thu mông híp bụng lại.
Sau đó, ngón cái đè nặng ngón giữa bắn mạnh về phía đũng quần.
Thấp giọng mắng: “Cái thứ không có liêm sỉ!”
Nhìn kiếm sắt treo bên hông A Phi, nội tâm nam hài tên Hổ Tử ngứa ngáy khó nhịn, “Phi ca, không phải là ta tinh trùng xông lên não mà là sắp đến tuổi rồi.”
“Hầu hết nam hài, cô nương mười ba, mười bốn tuổi trong thôn đều đã động phòng hoa chúc, cùng chung chăn gối sinh con rồi.”
A Phi đang múc nước không thèm quay đầu lại nói: “Ngươi mới chín tuổi mà, còn sớm lắm.”
Đôi mắt Hổ Tử xoay tròn, hắn nói: “Phi ca, ta đồng ý với ngươi, bắt đầu từ hôm nay, ta không bao giờ trèo cửa sổ nhà quả phụ nữa.”
“Trẻ nhỏ dễ dạy.”
“Phi ca, cho ta chơi thanh kiếm này đi.”
“Dáng người của Kiều quả phụ thật sự lả lướt, tối nay trèo tường thì gọi ta đi cùng với nhé.”
“Phi ca! Ca ca yêu quý của ta, cho ta chơi đi, chỉ một lát thôi mà.”
…
A Phi xách nước đổ đầy ba lu nước của Lan gia.
Sau khi ăn sáng xong, A Phi đeo cung sừng trâu và túi mũi tên của Lan phụ, dẫn Hổ Tử, một thiếu niên một đứa trẻ đi thẳng về phía núi sâu rừng già ngoài thôn.
Ân cứu mạng vốn khó có thể báo đáp.
Nơi ở tạm thời và hai bữa cơm đều làm phiền Lan gia, A Phi sẽ càng băn khoăn hơn.
Mặt trời sắp lặn.
A Phi khiêng một con lợn rừng nặng hơn hai trăm cân đi phía trước.
Trên người Hổ Tử khoẻ mạnh kháu khỉnh thì treo đầy thỏ núi và gà rừng.
Bởi vì thôn Tây Trang cách huyện Linh Thạch rất gần nên ở đây có người chuyên thu mua đồ trong rừng.
Bóng đêm phủ xuống.
A Phi và Hổ Tử ra khỏi nhà giàu trong thôn là Trương gia.
Lợn rừng cộng thêm năm con thỏ núi, ba con gà rừng, tổng cộng bán được một quan tiền và bốn trăm chín mốt xu.
Thỏ núi gà rừng rẻ nên hầu hết đều là tiền bán lợn rừng.
A Phi cầm một xâu một nghìn xu rồi đưa gần năm trăm xu cho Hổ Tử.
Thiếu nữ tò mò hỏi.
A Phi khẽ gật đầu, “Đây là kiếm sư phụ tặng ta.”
“Sư phụ~”
Thiếu nữ lẩm bẩm.
A Phi treo kiếm sắt bên hông rồi ôm quyền với thiếu nữ, “Cảm ơn ân cứu mạng của cô nương.”
“Không biết tên của cô nương là gì?”
Thiếu nữ môi hồng răng trắng nói: “Ta là Lan Hương, lan trong hoa lan, hương trong hương thảo.”
A Phi nói với vẻ trịnh trọng: “Ta là A Phi, phi trong chim bay.”
“Lan cô nương, sư phụ và mẫu thân đều từng dạy ta rằng có ơn phải trả.”
“Ta nợ ngươi một mạng.”
“Lan cô nương.”
A Phi nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Có việc gì cần ta làm, ngươi cứ nói.”
Thiếu nữ cười khẽ rồi nói: “Ngươi vội vàng muốn báo ân như vậy à?”
A Phi khẽ gật đầu: “Ngoài sư phụ ra, ta không muốn mắc nợ bất cứ ai.”
Sau khi suy nghĩ một lúc, hàng lông mi cong vút của thiếu nữ run rẩy, nàng nói: “Nếu thế, tiểu ca làm phu quân của ta đi~”
Mấy ngày tiếp theo, A Phi ở tạm trong Lan gia.
Thông qua việc nói chuyện với thiếu nữ, A Phi biết thôn này tên là Tây Trang, chỉ cách huyện Linh Thạch khoảng bốn, năm dặm.
Lan gia có tổng cộng ba người.
Lan phụ Lan mẫu đã khoảng sáu mươi tuổi, Lan Hương là nữ nhi sinh muộn.
Mấy năm trước, Lan phụ từng bị bệnh nặng, bình thường miễn cưỡng chăm lo đồng ruộng. Lan mẫu và Lan Hương nhận công việc may vá của một vài gia đình giàu có trong huyện Linh Thạch. Tuy gia cảnh không giàu nhưng ăn no mặc ấm thì không có vấn đề gì.
Thời tiết càng ngày càng lạnh.
Sáng sớm.
Trong căn phòng phía Tây Lan gia, A Phi dậy sớm.
Hắn mặc áo bông quần bông đêm qua Lan Hương mang tới, bên ngoài khoác thêm áo tang vải thô rồi mở cửa phòng ra đi vào trong sân.
Mặt trời mới mọc ở phía Đông, hôm nay là một ngày đẹp trời.
A Phi thở ra khí lạnh rồi cầm đòn gánh lên, xách hai thùng nước đi ra khỏi cổng.
Đi trên con đường ruộng, trong đầu A Phi tràn đầy suy nghĩ.
“Ân cứu mạng không thể không báo.”
“Nhưng nên báo đáp như thế nào đây?”
Hắn cũng đâu thể trở thành con rể của Lan gia được.
Tuy Lan Hương rất xinh đẹp, đúng lúc đã đến tuổi, nụ hoa chớm nở. Mái tóc đen nhánh mềm mại rũ xuống toàn bộ phần lưng như thác nước.
Đôi mắt lại xinh đẹp tinh tế như cánh hoa đào.
“Sư phụ từng nói, một kiếm khách chân chính có thể si mê kiếm, thích rượu như mạng, nhưng không thể bị nữ nhân ràng buộc.”
“Gió sẽ làm kiếm trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng, còn tình cảm sẽ làm kiếm trở nên nặng nề.”
“Huống hồ, ước mơ của ta là cơn sóng mãnh liệt ở Đông Hải, là chạy trên dòng sông băng dài nghìn vạn dặm ở Bắc quốc, là sao rơi xuống từ trên bầu trời núi Chiêu Dao, chứ tuyệt đối không phải hai người một căn nhà, ba mẫu ruộng, mặt trời mọc làm việc, mỗi ngày kiếm được một ít.”
Nơi ở của chim là trên bầu trời, chứ không phải trong lồng sắt.
Hắn đã đi tới điểm đến trong vô thức.
A Phi nâng mắt lên nhìn.
Bên cạnh giếng nước cuối thôn có hai người.
Một phụ nhân khoảng hai bảy, hai tám tuổi và một đứa trẻ khoảng tám, chín tuổi.
Phụ nhân quay mặt về phía đứa trẻ, bàn tay cầm lấy dây kéo thùng nước trong giếng nước lên trên.
Đứa trẻ thì đang ngồi xổm trên hòn đá, đôi mắt to đen như mực nhìn chằm chằm nơi nào đó trên người phụ nhân.
A Phi nhìn theo ánh mắt của đứa trẻ này.
Dưới vạt áo rộng thùng thình của phụ nhân là hai vật giống như quả đào đã chín rũ nặng trĩu rủ xuống.
A Phi lặng yên bước tới gần rồi bỗng nhiên đập vào trên đầu vai của nam hài.
“Á ~”
Nam hài nhảy cao ba thước.
“Hừ ~”
Phụ nhân hừ lạnh một tiếng với A Phi, đòn gánh nâng hai xô nước, mông vểnh uốn éo nhanh chóng đi xa.
“Phi ca, ngươi tới thật sự không đúng lúc chút nào!”
Nam hài oán giận.
A Phi cười nhạt, “Sư phụ ta từng nói, sắc là con dao sắc có thể cạo xương, Hổ Tử, ngươi còn nhỏ nên không nắm chắc được, cả ngày bò tường leo cửa sổ, cẩn thận mất nguyên dương.”
“Hơn nữa, nơi này không phải là ở trong nhà, chú ý tố chất.”
A Phi chỉ vào nơi nào đó đang phồng lên.
Nam hài cúi đầu xuống nhìn, vội vàng thu mông híp bụng lại.
Sau đó, ngón cái đè nặng ngón giữa bắn mạnh về phía đũng quần.
Thấp giọng mắng: “Cái thứ không có liêm sỉ!”
Nhìn kiếm sắt treo bên hông A Phi, nội tâm nam hài tên Hổ Tử ngứa ngáy khó nhịn, “Phi ca, không phải là ta tinh trùng xông lên não mà là sắp đến tuổi rồi.”
“Hầu hết nam hài, cô nương mười ba, mười bốn tuổi trong thôn đều đã động phòng hoa chúc, cùng chung chăn gối sinh con rồi.”
A Phi đang múc nước không thèm quay đầu lại nói: “Ngươi mới chín tuổi mà, còn sớm lắm.”
Đôi mắt Hổ Tử xoay tròn, hắn nói: “Phi ca, ta đồng ý với ngươi, bắt đầu từ hôm nay, ta không bao giờ trèo cửa sổ nhà quả phụ nữa.”
“Trẻ nhỏ dễ dạy.”
“Phi ca, cho ta chơi thanh kiếm này đi.”
“Dáng người của Kiều quả phụ thật sự lả lướt, tối nay trèo tường thì gọi ta đi cùng với nhé.”
“Phi ca! Ca ca yêu quý của ta, cho ta chơi đi, chỉ một lát thôi mà.”
…
A Phi xách nước đổ đầy ba lu nước của Lan gia.
Sau khi ăn sáng xong, A Phi đeo cung sừng trâu và túi mũi tên của Lan phụ, dẫn Hổ Tử, một thiếu niên một đứa trẻ đi thẳng về phía núi sâu rừng già ngoài thôn.
Ân cứu mạng vốn khó có thể báo đáp.
Nơi ở tạm thời và hai bữa cơm đều làm phiền Lan gia, A Phi sẽ càng băn khoăn hơn.
Mặt trời sắp lặn.
A Phi khiêng một con lợn rừng nặng hơn hai trăm cân đi phía trước.
Trên người Hổ Tử khoẻ mạnh kháu khỉnh thì treo đầy thỏ núi và gà rừng.
Bởi vì thôn Tây Trang cách huyện Linh Thạch rất gần nên ở đây có người chuyên thu mua đồ trong rừng.
Bóng đêm phủ xuống.
A Phi và Hổ Tử ra khỏi nhà giàu trong thôn là Trương gia.
Lợn rừng cộng thêm năm con thỏ núi, ba con gà rừng, tổng cộng bán được một quan tiền và bốn trăm chín mốt xu.
Thỏ núi gà rừng rẻ nên hầu hết đều là tiền bán lợn rừng.
A Phi cầm một xâu một nghìn xu rồi đưa gần năm trăm xu cho Hổ Tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.