Một Đêm Ân Sủng

Chương 118: HÀN LĂNG XẢY RA CHUYỆN

Đạm mạc đích tử sắc

19/07/2014

Tai ù mắt hoa! Đau đớn vô cùng1 Tường Vi một bên ôm lấy bên má đau rát, một bên vừa khổ sở ngồi dậy, “Sư---phụ!”

Giác Viễn đã nhảy xuống giường, hướng Tường Vi từng bước tưừng bước tiến gần, toàn thân phát tán ra luồng khí tức khủng bố khiến người ta sợ hãi. Bàn tay khô gầy như que củi của bà ta, một tay bóp nghẹt lấy cổ Tường Vi, dựng nàng ta dậy, hung thần ác quỉ: “Tiện nhân! Lại dám phản bội ta?”

Sự đau đớn trên khuôn mặt vẫn chưa biến mất, từ cổ truyền đến cơn đau đớn ghê gớm, cuống bị siết chặt, gần như không thể nào hít thở được nữa, đôi mắt Tường Vi bị ép mở to ra, dung nhan xinh đẹp do quá đau đớn mà vặn vẹo lại, trong miệng phát ra những tiếng ư ư lúc ngừng lúc tiếp.

“Bốp bốp!” Bàn tay khác của Giác Viễn, lại nhanh như xẹt điện dùng lực tát mạnh vào mặt Tường Vi, “Cái loại Hạc đỉnh hồng này, ta dùng không biết bao nhiêu lần rồi, ngươi lại đi dùng cái này để đối phó với ta sao?”

Tường Vi lại cảm thấy một trận đau đớn xuyên tận tâm can, kèm theo là vị tanh tanh, máu tươi từ khóe miệng nàng ta từ từ chảy ra.

“Nói, tại sao lại phản bội ta?” Giác Viễn hơi thả lỏng tay.

Có được cơ hội để hít thở, Tường Vi hít lấy một luồng không khí trước, sau đó trả lời: “Dồ nhi bất hiếu, nhưng đồ nhi thật sự không nhẫn tâm nhìn thấy hoàng thượng càng ngày càng gầy guọc, sau cùng sẽ tử vong.”

Giác Viễn mới nghe, bàn tay mới vừa mới thả lỏng lại siết mạnh lại, tia ánh mắt âm độc trào lên trong mắt, “có phải rất là đau khổ, còn muốn sống nữa hay không?”

Trong lòng Tường Vi biết bà ta muốn làm gì, cho nên đau khổ lắc đầu, nước mắt lăn dài, “Sư phụ......buông ........buông tay đi! Vì......thiên hạ bá tánh, xin........hãy tha cho hoàng thượng đi!”

“Ngươi đã không biết tốt xấu như vậy, ta cũng không cần tiếp tục lãng phí tinh lực với ngươi nữa!”

Tường Vi không còn cầu cứu và nói gì nữa, thuận theo số phận khép hai mắt lại, an lành chờ đợi giây phút được giải thoát.

Chính vào lúc này, gió từ bốn phía nỏi lên, hai vị nam tử thân mặc hắc ý nhanh chóng xông vào trong phòng, giơ kiếm đâm về phía Giác Viễn.

Giác Viễn hơi kinh ngạc, một bên ném Tường Vi về phía giường lớn, một bên huơ tay phản kích, chưởng lực lớn như là một cơn gió mạnh, khiến cho hai người hắc y nhân lùi ra sau mấy bước.

Hắc y nhân đứng vững bước chân, nhìn nhau trao đổi một ánh mắt, lại lần nữa hướng Giác Viễn tấn công.

Giác Viễn vội vàng ổn định xuống tấn, điều hòa nhịp thở, dồn tất cả nội lực tập trung vào phía hai vai, ưỡn ngực, dồn lực xuất kích.

Tiếng xương gãy rắc một tiếng như là đang xào đậu vang lên, xương nơi giữa ngực và bụng của một trong hai người hắc y nhân dường như là bị chấn động gãy ra, ngã nhào xuống đồng thời, miệng phun ra mấy ngụm máu tươi.

Còn người hắc y nhân còn lại, cũng bị chấn động khiến cho giật lùi lại mấy bước lớn.

Giác Viễn nhân cơ hội này quay trở lại trước giường, một tay vác lên Tường Vi đang ngắc ngoải thoi thóp, phá cửa sổ tháo chạy.

“hắc, mau......mau đuổi theo!” Hắc y nhân miệng phun mắu dộc toàn lực, hô gọi đồng bạn.

“Vậy ngươi........”

“ta không sao..........nhanh, không thì không kịp nữa rồi!” do vận khí nên hắng y nhân đó lại thổ ra một ngụm máu tươi.

“Ngươi hãy bảo trọng!” Hắc y nhân nói đoạn, cũng từ cửa sổ nhảy vọt ra ngoài (các bác này thích đi đường cửa sổ thế), lúc này, một bóng đen khác cũng bay tới bên cạnh , cùng với hắn đuổi theo hướng tháo chạy của Giác Viễn........

O(∩_∩)OO(∩_∩)O一夜恩宠O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Chính điện, không khí căng thẳng và ngưng trọng chưa từng có.

Vi Phong ngồi ngay ngắn trên ghế rồng, sắc mặt lạnh lung âm u, đôi mắt phẫn nộ tàn nhẫn nhìn chừng chừng vào phía hai người đang quì trên đất.

Hàn lăng thì từ từ tiến lại, dịu dàng phân phó bọn họ: ‘Hai người các ngươi đứng dậy trước đi!”

“Đa tạ nương nương!” hai người cảm kích cảm ơn, nhưng lại tiếp tục quì xuống.

Hàn Lăng bất lực, quay trở lại bên cạnh Vi Phong, kéo một chút gấu tay áo hắn.

“Đều đứng đậy đi!” Vi Phong cuối cùng cũng hạ lệnh, giọng nói vẫn lạnh băng băng như vậy.

Dạ và hắc giờ mới đứng dậy.

“Vốn dĩ chính là lo ngại Tường Vi bị phát hiện, mới làm ra sự chuẩn bị thứ hai, không ngờ tới vẫn để cho mụ lão yêu bà kia trốn thoát!” Hàn Lăng phẫn nộ bất bình nói.

“Nội công của bà ta thâm hậu dị thường, nếu như không phải thuộc hạ có Đan hoàn bảo hộ thân thể, thì chắc là cũng giống như Cao rồi.” Nhớ lại tình cành nguy hiểm lúc đó, trong lòng Hắc cũng còn thấy run sợ.

“Kinh công siêu việt, tay còn xách theo một người, vậy mà lại có thể chạy nhanh được như vậy!” Dạ cả mặt trầm trọng.

“Đúng rồi, tình hình của Cao thế nào rồi?” Vi Phong xen vào một câu.

“Khởi bẩm hoàng thượng, thái y đã chẩn trị cho hắn, may mà chỉ gãy mất hai cái xương sườn, không bị thương tới phổi, nhưng mà hắn cần phải nghỉ tĩnh dưỡng nửa tháng mới có thể hồi phục lại nguyên trạng.”

“Nội lực thâm hậu, khinh công phi phàm, chẳng lẽ bà ta không phải là Lý Ánh Cúc, mà là Giác Viễn thật!” Hàn Lăng tự bồn chồn lẩm bẩm phân tích.

“Theo như ngươi thấy, thì công phu của trẫm và bà ta, ai giỏi hơn!” Vi Phong nghiêm túc hỏi.



“Đơn luận về võ công, tự nhiên là hoàng thượng tinh thông; Nhưng mà nói tới nội lực, thuộc hạ không dám nói bừa, bời vì thuộc hạ không thể xác định được lúc nãy xuất thủ bà ta đã dùng bao nhiêu thành công lực.” Hắc cẩn thận trả lời.

Nhìn ra ý tứ của Vi Phong, Dạ vội vàng hỏi: “Hoàng thượng, không lẽ người định tự mình giao chiến với yêu bà kia? Tuyệt đối không được đâu!”

Vi Phong trầm ngâm do dự một lúc, hạ lệnh: “Dạ, ngươi phân phó tổ chức bí mật phái người lục sóat trong thành và ngoài thành, còn về hoàng cung, trẫm mệnh lệnh ngự lâm quân tăng cường phòng vệ.”

Hàn Lăng gật đầu đống ý: “Lão yêu bà kia cần máu thuần dương để duy trì sinh mệnh, nhất định sẽ không từ bỏ như vậy, ta nghe Tường Vi nói, ít nhất ba ngày phải uống một lần, lão yêu bà kia chắc là rất nhanh thôi sẽ lại tấn công tiếp.”

“Nương nương, vậy......vậy Tường Vi thì sao? Nàng có gặp nguy hiểm không?” Hắc hốt nhiên hỏi một câu.

“Đẫ tới lúc này rồi, người vẫn còn nhớ nhưng tới nàng ta làm gì?” Dạ lập tức phóng một cái lừ mắt sang hắn, “Sớm biết như vậy ngay từ đầu nên để ta tiếp nhận nhiệm vụ.”

Hắc cúi đầu ảo não, lúng búng nói: ‘Ngươi cho ta ta muốn đi sao? Nếu như không phải là do nương nương không cho ngươi đi, ta cũng không cần phải nếm trải........” Không cần phải nếm trải tư vị nhớ nhung đứt ruột như vậy.

“yên tâm đi, Tường Vi thà là hy sinh bản thân cũng không chịu thỏa hiệp với lão yêu bà kia, chúng ta sẽ không khoanh tay ngồi nhìn đâu.” Không biết từ lúc nào, Hàn Lăng đã tới trước mặt của Hắc, bàn tay thanh mảnh còn ấn nhẹ lên vai hắn vài cái an ủi.

Phát giác Hàn Lăng dường như là hiểu được trái tim của mình, Hắc đột ngột ửng đỏ cả mặt, ngại ngùng xấu hổ.

Nụ cừời Hàn Lăng rõ ràng, dịu dàng nhìn hắn.

Lúc này, bên ngoài truyền tới giọng bẩm cáo của thái giám: “Khởi bẩm hoàng thượng, thái hậu nương nương đang ở chính điện chờ, noíi muốn tìm hoàng hậu nương nương!”

Vi Phong mới nghe, lại đối với Dạ, Hắc hai người giao phó một hồi xong, dìu Hàn Lăng rời khỏi Ngự thư phòng, trở về Chính điên.

Nhìn thấy bọn họ có đôi có cặp xuất hiện, Lý ánh Cúc sung sướng nghênh tới, “Phong nhi, A Lăng!”

“Mẫu hậu!”

“Bà bà!”

“Vi Phong và Hàn Lăng cùng nhau chảo hỏi Lý Ánh Cúc, sau đó mỗi người tự ngồi xuống.

“Đúng rồi, nhìn thấy sắc mặt các con không tốt lắm, gặp phải chuyện gì khó khăn hay sao?” Lý Ánh Cúc một bên đánh giá bọn họ, một bên quan tâm hỏi han.

Hàn Lăng nhìn sang Vi Phong trước, nhận được sự đồng ý của hắn, cho nên mới rủ rỉ nói ra hết sự tình.

Lý Ánh Cúc nghe xong, hối hận vạn phần: “Không ngờ tới Tường Vi đó lòng người dạ thú, ta thật là hồ đồ!”

‘Bà bà, không phải là do người, bọn họ từ sớm đã ;ập kế hoạch xong cả rồi, sớm muộn gì cũng đều sẽ trà trộn vào đây.” Hàn Lăng vội vàng cất lời an ủi bà.

“vậy bây giờ làm thế nào? Đặc biệt là Phong nhi, con nhất định phải chú ý và đề phòng.”

“Mẫu hậu yên tâm, trẫm đã phân phó và an bài xuống, rất nhanh sẽ tóm được lão yêu bà đó!”

“Đúng rồi mẫu hậu, ta muốn tìm hiểu một chút vấn đề liên quan tới Lý Ánh Hà, bà ta có phải là đã từng luyện võ công không?” Hàn Lăng đột nhiên hỏi.

“Ánh Hà?” Lý Ánh Cúc nghệt ra, hơi có chút suy tư, đáp: “Nó năm ba tuổi đã bị phụ thân đưa lên núi, mười tuổi mới quay về, đó là vì nó thân thể suy nhược, lên núi tịnh dưỡng, nhưng không phải là để học võ công.”

“bà ta sau khi trở về có điều gì dị thường không?”

Lý Ánh Cúc lại nghĩ một lúc mới trả lời: ‘Ngoài việc đi bộ có chút nhẹ nhàng và nhanh hơn, thì cơ bản là không khác gì!”

Đi bộ nhẹ nhàng và nhanh hơn? Chẳng lẽ mấy năm đó là học khinh công sao? Nội lực thâm hậu cũng là có được từ lúc đó? Hàn Lăng không khỏi ngầm kinh ngạc, chuyển ánh mắt sang bên phía Vi Phong.

Vi Phong nhìn lại gật đầu một cái, có vẻ như cũng nghĩ tới cái này.

“Đúng rồi bà bà, người có nhìn thấy bà ấy luyện công lần nào không?” Hàn Lăng lại hỏi.

“cái này thì cũng chưua nhìn thấy bao giờ. Chúng ta cho dù mỗi người có tẩm phòng riêng, nhưng mà bình thường vẫn cùng nhau vui đùa, đến đêm thỉnh thoảng cũng nói chuyện nữa.” Lý Ánh Cúc khuôn mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, “Lăng Lăng, sao đột nhiên lại nhắc ới bà ấy? Bà ấy không phải là đã mất tích rồi sao……. Chẳng lẽ cái lão yêu bà đó chính là Ánh Hà?”

Hàn Lăng gật gật đầu, “Chúng con cũng chỉ là suy đoán, tạm thời chưa thể khẳng định.”

“Vậy chính là………có khả năng rồi!” Lý Ánh Cúc đột nhiên tay run, chân loạng choạng, “Không ngờ tới bà ta lại ác độc tàn nhẫn đến như vậy, không, ta cần phải tìm bà ấy nói chuyện, ta cần phải khuyên nhủ bà ấy.”

“Mẫu hậu, không giải quyết được gì đâu, bà ấy đã thay đổi rồi, hoàn toàn thay đổi rồi, sẽ không nghe lời khuyên bảo đúng sai của bất cứ ai nữa đâu!” Kỳ thật, Vi Phòn đối với tất cả những việc làm của Lý Ánh Cúc, không những cảm thấy căm hận, mà lại càng cảm thấy đau long, dù gì, hắn cũng đã từng được coi bà ấy như là mẹ ruột của mình.

“Bà bà, người đừng căng thẳng, tất cả đã có chúng con giải quyết.” Hàn Lăng từ từ bước tới bên cạnh bà.

Lý Ánh Cúc nắm chặt lấy tay của Hàn Lăng, khuôn mặt trắng bệch hiển hiện nét lo âu, “Sự việc đã nghiêm trọng đến như vậy rồi, con nói ta phải làm thế nào mà bình tĩnh lại được!”

Hàn Lăng nhẹ nhàng tăng thêm vẻ nghiêm túc trong giọng nói: “Bà bà, chúng con hôm nay lại đi nói với người chuyện này, là muốn để cho người hiểu, đồng thời tìm hiểu một chút những việc ngày xưa lien quan đến Lý Ánh Hà. Khiến cho người phải lo lắng, là chúng con sai.”

Nhìn thấy bộ dạng ăn năn của Hàn Lăng, Lý Ánh Cúc ngược lại quay ra an ủi: “Được rồi, ta không lo lắng nữa là được chứ gì, đều nghe các con cả. Con cũng đừng cảm thấy ăn năn nữa, con đang mang thai trong mình, nhất định phải giữ một tâm trạng thật là vui vẻ, biết không?”



”Ừm! Con sẽ cố!” Hàn Lăng dõng dạc đáp lời, khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O一夜恩宠O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Phòng bị trong hoàng cung ngày càng thâm nghiêm, ở cửa các cung đều được phái thêm gấp đôi nhân lực, Hắc và Dạ cũng bắt đầu tiến hành sự bảo hộ 24/24 không rời nửa bước, nhưng mà bọn họ không công khai bảo vệ mà là bảo vệ từ trong tối. Đến cả Hàn Lăng, cũng cực kỳ ít bước chân ra khỏi Dụ Trác cung.

“Mama, đây chính là phục trang của thế kỷ 21 sao?” Vi Lạc bò ra trên chiếc bàn gỗ lớn màu hồng, ngón tay chỉ vào bức họa giấy, tò mò hỏi.

“Ừm, thế nào, đẹp hơn và nhẹ nhàng thuận tiện hơn so với ở đây đúng không.” Hàn Lăng gật đầu trả lời, tiếp tục ngóay động bút vẽ trong tay.

Hai ngày nay, nàng thấy ngồi trong điện buồn bã, cho nên mới quyết định giết thời gian bằng cách ngồi vẽ tranh, thuận tiện cũng gọi là dạy thai, để sau này cho con gái cũng có được năng khiếu thiết kế như mình.

“Đúng là đẹp hơn so với ở đây.” Vi Lạc đôi mắt to tròn long lanh sang lấp lánh, “Đúng rồi mama, hay là kiến nghị với phụ hoàng sửa hết phục trang của mọi người thành như vậy cả đi.”

Hàn Lăng mỉm cười than thầm, dung bút vẽ điểm nhẹ một cái lên khuôn mặt nhỏ bé, thay đổi được loại hình phục trang của một triều đại, vậy cần phải dùng đến bao nhiêu là sức lực tinh thần và thời gian!

“Mama, chỗ này, cứ luôn mang vẻ không được tự nhiên lắm!” Vi Lạc đột nhiên rút ra một bức tranh được cuộn lại, chỉ vào một nơi trong đó, rồi nói.

Đôi mày liếu của Hàn Lăng hơi chau lại, tập trung chú ý một chút, gật đầu tán đồng. Ha ha, con trai mà Hàn Lăng nàng sinh ra, chính là không giống những người thường!

“Nên thiết kế thế nào mới tốt nhỉ?” Vi Lạc đăm chiêu.

Tầm mắt Hàn Lăng tiếp tục dán vào nơi đó, một lúc, nét đăm chiêu chuyển thành vui vẻ.

Năm đó lúc nàng mang thai Vi Lạc, nàng cũng từng giấu diếm vẽ một số mẫu thiết kế, trong đó có một bức tương tự với bức này, đến nay, mấy bức tranh đó đã được Vi Phong treo ở Quí Hoa cung làm “Vật triển lãm”.

:Lạc Lạc, mama ra ngoài một chút.” Nàng vui vẻ đứng dậy.

“Mama đi đâu? Cần con đi cũng người không?”

“Không cần, con ở đây giúp mama trông đồ là được, tiện thế suy nghĩ xem chỗ nào cần phải sửa đổi thêm.” Hàn Lăng ôm lấy bụng cẩn thận từng chút một đi ra khỏi căn phòng.

Cuối cùng, dưới sự theo bồi của đám thái giám cung nữ, ngồi lên Phụng Liễn dời khỏi Dụ Trác cung, không lâu sau đã tới được Quí Hoa cung.

“Các người ở lại đây đợi bổn cung!” phân phó cho đám cung nô đứng đợi bên cạnh Phụng Liễn, Hàn Lăng một mình tiến vào trong điện, rất nhanh đã tiến tới tẩm phòng mà trước đây nàng từng ở.

Chỗ này cho dù là không có ai ở, nhưng cũng được quét dọn rất sạch sẽ, mấy bức tranh treo trên tường, đều là kiệt tác ở Đào Nguyên thôn mấy năm trước. Mà mấy bức phía bên phái kia, là mấy tháng trước đây Vi Phong mới treo lại lên đó.

Hàn Lăng đứng thẳng người trước bức tranh, chầm chậm ngắm nhìn thưởng thức, nội tâm kích động lien hồi.

Nàng quá say mê chìm đắm vào thế giới đó, không hề phát giác ra có người đang tiến lại gần, hốt giác cảm thấy sau lưng nhói lên một cơn đau nhức, còn chưua kịp phản ứng gì đã liền hôn mê bất tỉnh.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O一夜恩宠O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Dụ Trác Cung

“Lạc Lạc, xem cái gì mà nghiêm túc vây?”

Vi Lạc ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào: “Phụ hoàng, người hạ triều rồi?”

“Ừm!” Vi Phong đã đi tới bên hắn, nhìn một chút lên bức họa trên bàn, tán dương: “Mẹ của con quả là thiên tài!” Hai chữ thiên tài là Hàn Lăng thường xuyên ở trước mặt hắn tự khen mình.

“Đương nhiên, nhưng mà con cũng không kém nhé, con đã cho mama rất nhiều ý kiến.”

“Vậy sao?” Ý cười trên mặt Vi Phong càng rõ, nhìn quanh quất một vòng xung quanh, bồn chồn: “mama đâu?”

“Hình như là đi tới Quí Hoa cung lấy đồ rồi.”

“Nàng đi?” Vi Phong bất giác lớn tiếng hơn, cuối cùng thì là đồ gì, mà nàng phải tự đi lấy!

“Phụ hoàng, người đừng như vậy, mama nói chỉ có bản than người mới biết, cho nên muốn tự thân đi lấy.” Vi Lạc lại có thể nhìn ra được tâm tình của phụ thân, “Yên tâm đi, mama cũng sắp về rồi mà.”

“Lạc Lạc, con ngồi xuống trước một hút!”

“Biết rồi ạ, phụ hoàng xin hãy tự nhiên đi!” nhìn chiếc bóng vội vàng rời đi đó, Vi Lạc một bên lắc lắc cái đầu bé xinh, một bên rất ra dáng thở dài một cái: “Hỏi thế gian tình là gì, khiến cho người ta cảm thây lo lắng, sợ hãi! Phụ hoàng đáng thương, haizzzzzz!”

Vi Phong một thân long bào, đi đi lại lại trong khuôn viên vườn, ánh mắt không ngừng mong ngóng hướng về kía cửa lớn, tuấn nhan lộ rõ nét lo lắng.

Tính thời gian, Hàn Lăng nên về đến nơi rồi mới phải, nhưng mà lại không nhìn thấy bong dáng đâu cả! Chẳng lẽ…….. trong nội tâm hắn bất giác run rẩy, bật người bay lên, dùng kinh công nhanh chóng phi tới Quí Hoa cung.

Cả quãng đường phi như bay, tới lúc Vi Phong dừng chân tới Quí Hoa cung, quả nhiên nhìn thấy chiếc Phụng Liễn đổ nghiêng đổ ngửa ở trên đất, bên cạnh vẫn còn vài tên thị vệ, thái giám và cung nữ đang nằm ngổn ngang.

Máu trong người phảng phất như đông lại, toàn thân Vi Phong hóa đá, cảm giác kinh hãi lập tức tràn lên trong tim hắn. Hàn Lăng, nàng……xảy ra chuyện rồi!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Một Đêm Ân Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook