Một Đêm Bất Ngờ: Tổng Giám Đốc Sủng Vợ Nghiện
Chương 137
Lộ Mạn Mạn
07/01/2022
Tôi luôn cảm thấy trong chuyện này có một số việc mà mình không nghĩ ra, kể từ khi tôi tiếp nhận hai vụ việc này cho đến nay, dù là mặt tối hay mặt sáng thì tôi cũng ít nhiều cảm thấy có chút không thuận lợi.
Hơn nữa việc kiểm toán của Phó thị vẫn chưa hoàn tất, tôi không biết kết quả sẽ như thế nào. Ngoài ra tôi cũng cảm thấy trong chuyện của Hoa Việt có vấn đề rất lớn.
Nhưng tôi nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra vấn đề trong đó!
Anh lái xe, thờ ơ nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên: “Em cảm thấy vì sao anh lại làm vậy?”
Tôi lắc đầu: “Tôi không biết, vấn đề cần kiểm toán cũng rất nhiều, nhưng tôi không thể nghĩ ra được. Hoa Việt cũng vậy, có phải anh đã biết chút gì rồi không?”
Anh khẽ mỉm cười, nhìn con đường phía trước: “Chuyện công việc cứ để đến công ty rồi nói, vợ chồng chúng ta nên nói về chuyện vợ chồng, con cái, về chuyện của anh và em!”
Biết anh cố tình chuyển chủ đề, tôi cụp mắt xuống nghịch ngón tay, không nói gì nữa.
Anh đã không muốn nói thì tôi cũng chẳng còn cách, hơn nữa anh không nói gì về chuyện của Thẩm Mạnh nên tôi cũng không cần phải hỏi nhiều.
Có rất nhiều chuyện mà tôi không thể giải quyết tất cả thật tốt được, huống chi đều là người, trong lòng chứa quá nhiều chuyện thì cũng sẽ mệt mỏi.
Xe đậu ở dưới lầu biệt thự, chị Trương ra đón. Thấy tôi và Phó Kiến Hưng cùng trở về, trên mặt chị ấy nở nụ cười: “Bên ngoài lạnh lắm, từ mai nên về sớm hơn một chút, bụng mợ cũng đã lớn rồi, không thể cứ ở bên ngoài được, về nhà an toàn hơn!”
Trước giờ chị Trương đều như vậy, tôi chỉ gật đầu chứ không nhiều lời. Tôi chợt nhớ đến chiếc hộp mà trước đây ông nội đã để lại cho mình, tôi không khỏi thuận miệng hỏi chị Trương: “Chị Trương, mấy hôm nay chị dọn nhà có thấy chiếc hộp gỗ đàn hương mà trước đây chị đưa tôi không?”
Phó Kiến Hưng đang thay giày ở trước cửa, cơ thể hơi cứng đờ lại, anh nhìn tôi bằng ánh mắt trầm thấp: “Sao tự nhiên lại nhớ tới chiếc hộp đó?”
Tôi gật đầu: “Chỉ là vô tình nhớ ra thôi.” Hôm nay gặp Thẩm Mạnh, vốn dĩ tôi đã quên rất nhiều chuyện rồi, nhưng cuộc sống là như vậy, tôi không thể cứ mơ hồ mãi được.
Thẩm Mạnh sẽ không dừng lại ở đây, anh ta sẽ tiếp tục quấy rầy tôi nữa, dù có ra sao thì tôi cũng không thể tránh được, nếu đã như vậy thì tốt hơn hết là chuẩn bị tinh thần đối mặt với nó.
Chị Trương suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: “Kể từ lần trước đưa cho mợ thì tôi không còn thấy chiếc hộp đó nữa, ông cụ nói để mợ bảo quản, trong đó có đồ mà ông cụ để lại cho mợ và cả đồ mà bà ngoại mợ để lại cho mợ.”
Mấy ngày trước có quá nhiều việc nên tôi đã quên mất chuyện này. Bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại, tôi thực sự không biết mình đã đặt chiếc hộp đó ở đâu.
“Ừm, để hôm nào tôi tìm kỹ lại xem!” Dù sao cũng là đồ mà người lớn tuổi để lại, chung quy lại thì cũng là hồi ức của những người già.
Phó Kiến Hưng thay giày xong thì đi vào phòng khách, anh uống một ngụm nước, nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm. Trước giờ tính tình của anh đều kỳ quái, rất khó dò xét, lúc này tôi cũng không có tâm trạng để ý nhiều đến anh.
Tôi dứt khoát quay về phòng ngủ mà trước đây mình ở, nghĩ xem mình đã để chiếc hộp đó ở đâu.
Sau khi chuyển phòng, quần áo và vật dụng của tôi cũng đều được mang đi, vậy nên căn phòng vốn rộng rãi giờ lại có vẻ trống trải, tôi tìm kiếm một lượt trong ngăn tủ.
Không nhìn thấy chiếc hộp.
Phó Kiến Hưng khoanh hai tay trước ngực, nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm không đáy. Tôi liếc nhìn anh và nói: “Anh đi tắm rửa trước đi, để tôi tìm xem.”
Anh không đáp, một lúc sau mới lên tiếng: “Em biết thứ trong chiếc hộp mà ông nội đưa cho em là gì không?”
Tôi lắc đầu: “Không biết, lúc đó chị Trương chỉ nói nếu tôi thực sự không muốn ly hôn với anh thì có thể đưa chiếc hộp đó cho anh, cũng không biết ông nội đã để thứ gì bên trong, có lẽ là để uy hiếp anh không ly hôn với tôi nên ông nội dùng Phó thị đe dọa anh!”
Hơn nữa việc kiểm toán của Phó thị vẫn chưa hoàn tất, tôi không biết kết quả sẽ như thế nào. Ngoài ra tôi cũng cảm thấy trong chuyện của Hoa Việt có vấn đề rất lớn.
Nhưng tôi nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra vấn đề trong đó!
Anh lái xe, thờ ơ nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên: “Em cảm thấy vì sao anh lại làm vậy?”
Tôi lắc đầu: “Tôi không biết, vấn đề cần kiểm toán cũng rất nhiều, nhưng tôi không thể nghĩ ra được. Hoa Việt cũng vậy, có phải anh đã biết chút gì rồi không?”
Anh khẽ mỉm cười, nhìn con đường phía trước: “Chuyện công việc cứ để đến công ty rồi nói, vợ chồng chúng ta nên nói về chuyện vợ chồng, con cái, về chuyện của anh và em!”
Biết anh cố tình chuyển chủ đề, tôi cụp mắt xuống nghịch ngón tay, không nói gì nữa.
Anh đã không muốn nói thì tôi cũng chẳng còn cách, hơn nữa anh không nói gì về chuyện của Thẩm Mạnh nên tôi cũng không cần phải hỏi nhiều.
Có rất nhiều chuyện mà tôi không thể giải quyết tất cả thật tốt được, huống chi đều là người, trong lòng chứa quá nhiều chuyện thì cũng sẽ mệt mỏi.
Xe đậu ở dưới lầu biệt thự, chị Trương ra đón. Thấy tôi và Phó Kiến Hưng cùng trở về, trên mặt chị ấy nở nụ cười: “Bên ngoài lạnh lắm, từ mai nên về sớm hơn một chút, bụng mợ cũng đã lớn rồi, không thể cứ ở bên ngoài được, về nhà an toàn hơn!”
Trước giờ chị Trương đều như vậy, tôi chỉ gật đầu chứ không nhiều lời. Tôi chợt nhớ đến chiếc hộp mà trước đây ông nội đã để lại cho mình, tôi không khỏi thuận miệng hỏi chị Trương: “Chị Trương, mấy hôm nay chị dọn nhà có thấy chiếc hộp gỗ đàn hương mà trước đây chị đưa tôi không?”
Phó Kiến Hưng đang thay giày ở trước cửa, cơ thể hơi cứng đờ lại, anh nhìn tôi bằng ánh mắt trầm thấp: “Sao tự nhiên lại nhớ tới chiếc hộp đó?”
Tôi gật đầu: “Chỉ là vô tình nhớ ra thôi.” Hôm nay gặp Thẩm Mạnh, vốn dĩ tôi đã quên rất nhiều chuyện rồi, nhưng cuộc sống là như vậy, tôi không thể cứ mơ hồ mãi được.
Thẩm Mạnh sẽ không dừng lại ở đây, anh ta sẽ tiếp tục quấy rầy tôi nữa, dù có ra sao thì tôi cũng không thể tránh được, nếu đã như vậy thì tốt hơn hết là chuẩn bị tinh thần đối mặt với nó.
Chị Trương suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: “Kể từ lần trước đưa cho mợ thì tôi không còn thấy chiếc hộp đó nữa, ông cụ nói để mợ bảo quản, trong đó có đồ mà ông cụ để lại cho mợ và cả đồ mà bà ngoại mợ để lại cho mợ.”
Mấy ngày trước có quá nhiều việc nên tôi đã quên mất chuyện này. Bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại, tôi thực sự không biết mình đã đặt chiếc hộp đó ở đâu.
“Ừm, để hôm nào tôi tìm kỹ lại xem!” Dù sao cũng là đồ mà người lớn tuổi để lại, chung quy lại thì cũng là hồi ức của những người già.
Phó Kiến Hưng thay giày xong thì đi vào phòng khách, anh uống một ngụm nước, nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm. Trước giờ tính tình của anh đều kỳ quái, rất khó dò xét, lúc này tôi cũng không có tâm trạng để ý nhiều đến anh.
Tôi dứt khoát quay về phòng ngủ mà trước đây mình ở, nghĩ xem mình đã để chiếc hộp đó ở đâu.
Sau khi chuyển phòng, quần áo và vật dụng của tôi cũng đều được mang đi, vậy nên căn phòng vốn rộng rãi giờ lại có vẻ trống trải, tôi tìm kiếm một lượt trong ngăn tủ.
Không nhìn thấy chiếc hộp.
Phó Kiến Hưng khoanh hai tay trước ngực, nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm không đáy. Tôi liếc nhìn anh và nói: “Anh đi tắm rửa trước đi, để tôi tìm xem.”
Anh không đáp, một lúc sau mới lên tiếng: “Em biết thứ trong chiếc hộp mà ông nội đưa cho em là gì không?”
Tôi lắc đầu: “Không biết, lúc đó chị Trương chỉ nói nếu tôi thực sự không muốn ly hôn với anh thì có thể đưa chiếc hộp đó cho anh, cũng không biết ông nội đã để thứ gì bên trong, có lẽ là để uy hiếp anh không ly hôn với tôi nên ông nội dùng Phó thị đe dọa anh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.