Một Đêm Bất Ngờ: Tổng Giám Đốc Sủng Vợ Nghiện
Chương 147
Lộ Mạn Mạn
07/01/2022
Cuối cùng tức giận thật, đấm một đấm: “Phó Kình Hiên, con mẹ nó mày có bệnh không, muốn bé cưng bỏ qua cho tội phạm giết mình sao? Từ đâu mà mày có cái gan đó, mày dựa vào cái gì, mày có tư cách gì!”
Phó Kình Hiên không ngờ tới anh ta đột nhiên đánh người, sau đó bị đánh trúng, lui về sau hai bước, khóe miệng đỏ lên chảy ra một vệt máu.
Bạch Dương cũng sợ ngây người, sau khi phản ứng, vội vàng tiến lên: “Không sao chứ?”
Nghe giọng cô tràn đầy lo lắng, Phó Kình Hiên ánh mắt dịu đi, lau khóe miệng từ dưới đất đứng lên, mới vừa định trả lời không sao, lại thấy cô vượt qua người mình đi về phía Lục Khởi.
Bạch Dương kéo tay Lục Khởi, lật trên dưới xem: “Tay không có sao chứ?”
Lục Khởi bỏ qua tức giận, cười ha ha: “Không sao, vẫn khỏe.”
“Vậy thì tốt.” Bạch Dương thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt Phó Kình Hiên trầm xuống, không khí toàn thân giảm mạnh, sắc mặt rất khó coi.
Hóa ra là anh tự mình đa tình, cô vốn không hề lo cho mình.
Cũng đúng, Lục Khởi là bạn trai cô, cô lo cho Lục Khởi mới là bình thường, chẳng qua tại sao trong lòng khó chịu như vậy chứ?
Hai tay Phó Kình Hiên siết chặt nắm đấm, trên mặt lạnh cứng.
Bạch Dương không nhìn anh, tức giận đẩy đẩy trán Lục Khởi: “Anh đó, không dưng tự nhiên đánh người, hù chết em.”
“Ai bảo anh ta vô liêm sỉ như vậy chứ.” Lục Khởi hừ lạnh một tiếng với Phó Kình Hiên.
Bạch Dương vẻ mặt cũng lạnh đi, nhìn về phía Phó Kình Hiên: “Tổng giám đốc Phó, anh về đi thôi, tôi vẫn giữ câu nói đó, tôi sẽ không bỏ chuyện báo cảnh sát.”
Phó Kình Hiên rủ mắt: “Cô muốn cái gì!?”
“Cái gì!?” Bạch Dương sửng sốt một chút.
Phó Kình Hiên nhìn cô, môi mỏng khẽ mở: “Chỉ cần cô đồng ý không báo cảnh sát, cô muốn gì cũng được.”
“Con mẹ nó...” Lục Khởi lại phải nổ tung.
Bạch Dương ngăn anh lại, nụ cười châm chọc nhìn Phó Kình Hiên: “Muốn cái gì cũng được?”
“Không sai.” Phó Kình Hiên gật đầu.
Bạch Dương mắt híp một cái: “Được, đây là tự anh nói đó, vậy tôi muốn tập đoàn Phó thị hoặc tập đoàn Tam Thịnh, anh chọn một đi, chỉ cần anh giao ra một trong hai cái, tôi sẽ không báo cảnh sát.”
Ánh mắt Lục Khởi sáng lên: “Bé yêu, cái này hay.”
Phó Kình Hiên không ngờ dã tâm Bạch Dương lại lớn như vậy, vừa mở miệng thì đã tập đoàn Phó thị và Tam Thịnh, nhíu chặt hai hàng chân mày lại: “Bạch Dương, cô đang đùa tôi? Cô biết rõ tôi không thể nào cho cô cái này.”
Bạch Dương khoanh tay chế nhạo, cười khẩy nói: “Đúng vậy, tôi đang đùa với anh, cho nên anh cũng không cần phải phí tâm tư nói tôi từ bỏ chuyện báo cảnh sát, bởi vì đó là không thể nào, tôi nhất định phải để cho Cố Tử Yên vào tù!”
Nói xong, cô kéo Lục Khởi đi tới thang máy.
Vốn là, cô còn rất cảm kích Phó Kình Hiên kịp thời xuất hiện cứu mình, nếu không cô có thể sẽ chết thật, nhưng bây giờ Phó Kình Hiên làm chuyện này. Làm sự cảm kích của cô dành cho anh ta hoàn toàn biến mất, chỉ có tràn đầy chán ghét.
Cô cho rằng người yêu mình cưng chiều không sai, nhưng cưng chiều không có giới hạn như vậy, không để ý luật pháp đạo đức, vậy thì không chấp nhận được.
Phó Kình Hiên không ngờ tới anh ta đột nhiên đánh người, sau đó bị đánh trúng, lui về sau hai bước, khóe miệng đỏ lên chảy ra một vệt máu.
Bạch Dương cũng sợ ngây người, sau khi phản ứng, vội vàng tiến lên: “Không sao chứ?”
Nghe giọng cô tràn đầy lo lắng, Phó Kình Hiên ánh mắt dịu đi, lau khóe miệng từ dưới đất đứng lên, mới vừa định trả lời không sao, lại thấy cô vượt qua người mình đi về phía Lục Khởi.
Bạch Dương kéo tay Lục Khởi, lật trên dưới xem: “Tay không có sao chứ?”
Lục Khởi bỏ qua tức giận, cười ha ha: “Không sao, vẫn khỏe.”
“Vậy thì tốt.” Bạch Dương thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt Phó Kình Hiên trầm xuống, không khí toàn thân giảm mạnh, sắc mặt rất khó coi.
Hóa ra là anh tự mình đa tình, cô vốn không hề lo cho mình.
Cũng đúng, Lục Khởi là bạn trai cô, cô lo cho Lục Khởi mới là bình thường, chẳng qua tại sao trong lòng khó chịu như vậy chứ?
Hai tay Phó Kình Hiên siết chặt nắm đấm, trên mặt lạnh cứng.
Bạch Dương không nhìn anh, tức giận đẩy đẩy trán Lục Khởi: “Anh đó, không dưng tự nhiên đánh người, hù chết em.”
“Ai bảo anh ta vô liêm sỉ như vậy chứ.” Lục Khởi hừ lạnh một tiếng với Phó Kình Hiên.
Bạch Dương vẻ mặt cũng lạnh đi, nhìn về phía Phó Kình Hiên: “Tổng giám đốc Phó, anh về đi thôi, tôi vẫn giữ câu nói đó, tôi sẽ không bỏ chuyện báo cảnh sát.”
Phó Kình Hiên rủ mắt: “Cô muốn cái gì!?”
“Cái gì!?” Bạch Dương sửng sốt một chút.
Phó Kình Hiên nhìn cô, môi mỏng khẽ mở: “Chỉ cần cô đồng ý không báo cảnh sát, cô muốn gì cũng được.”
“Con mẹ nó...” Lục Khởi lại phải nổ tung.
Bạch Dương ngăn anh lại, nụ cười châm chọc nhìn Phó Kình Hiên: “Muốn cái gì cũng được?”
“Không sai.” Phó Kình Hiên gật đầu.
Bạch Dương mắt híp một cái: “Được, đây là tự anh nói đó, vậy tôi muốn tập đoàn Phó thị hoặc tập đoàn Tam Thịnh, anh chọn một đi, chỉ cần anh giao ra một trong hai cái, tôi sẽ không báo cảnh sát.”
Ánh mắt Lục Khởi sáng lên: “Bé yêu, cái này hay.”
Phó Kình Hiên không ngờ dã tâm Bạch Dương lại lớn như vậy, vừa mở miệng thì đã tập đoàn Phó thị và Tam Thịnh, nhíu chặt hai hàng chân mày lại: “Bạch Dương, cô đang đùa tôi? Cô biết rõ tôi không thể nào cho cô cái này.”
Bạch Dương khoanh tay chế nhạo, cười khẩy nói: “Đúng vậy, tôi đang đùa với anh, cho nên anh cũng không cần phải phí tâm tư nói tôi từ bỏ chuyện báo cảnh sát, bởi vì đó là không thể nào, tôi nhất định phải để cho Cố Tử Yên vào tù!”
Nói xong, cô kéo Lục Khởi đi tới thang máy.
Vốn là, cô còn rất cảm kích Phó Kình Hiên kịp thời xuất hiện cứu mình, nếu không cô có thể sẽ chết thật, nhưng bây giờ Phó Kình Hiên làm chuyện này. Làm sự cảm kích của cô dành cho anh ta hoàn toàn biến mất, chỉ có tràn đầy chán ghét.
Cô cho rằng người yêu mình cưng chiều không sai, nhưng cưng chiều không có giới hạn như vậy, không để ý luật pháp đạo đức, vậy thì không chấp nhận được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.