Một Đêm Bất Ngờ: Tổng Giám Đốc Sủng Vợ Nghiện
Chương 35
Lộ Mạn Mạn
10/11/2021
Cô đang mặc một chiếc váy mỏng mảnh, giờ cô cực kỳ chán nản, nếu cô mặc quần dài thì đỡ hơn rồi…
Hoắc Thủy Nhi lại nghĩ đến Cố Hàn Tình, cô ta thật to gan, đúng là vô cùng ngu xuẩn, chẳng lẽ cô ta thật sự cảm thấy, cô ta có thể thoát khỏi trách nhiệm trong chuyện này?
Người cô ngày càng lạnh, lòng căm phẫn với Cố Hàn Tình cũng dần bị cái lạnh thay thế.
Hoắc Thủy Nhi cảm thấy hơi buồn ngủ, cô biết mình không được ngủ, nhưng cơ thể ngày càng lạnh, mí mắt cũng nặng dần, cô rúc vào góc tường, không còn sức để mở mắt nữa.
Không biết qua bao lâu, Hoắc Thủy Nhi chỉ nghe thấy tiếng kẽo kẹt, như tiếng cửa chính được mở ra, rồi một bóng người cao lớn ngược ánh sáng đi vào.
Tiếng bước chân ngày càng gần, rồi một đôi tay mạnh mẽ bế cô lên, Hoắc Thủy Nhi mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt nghiêng với góc cạnh rõ ràng của người đàn ông.
“Cố Đoàn Thuần…”
Hoắc Thủy Nhi không còn sức lực để chống đỡ nữa, cô tựa vào lồng ngực ấm áp rộng rãi của anh, cuối cùng cũng hôn mê.
Nhìn cô gái trong lòng toàn thân lạnh lẽo, chỉ còn lại hơi thở yếu ớt, Cố Đoàn Thuần chỉ cảm thấy tim mình đang thắt lại.
Nếu không phải khi nãy anh gọi cho Hoắc Thủy Nhi để hỏi cô tối nay định nấu món gì, thì anh sẽ không biết cô đã xảy ra chuyện, càng không biết cô đã bị nhốt bao lâu.
Dù chỉ là hai tiếng, nhưng Cố Đoàn Thuần cũng không dám chắc liệu cô có bị đông cứng hay không, suy nghĩ này vừa lóe lên, đã dấy lên lửa giận trong lòng anh.
Cố Đoàn Thuần lườm Cố Hàn Tình đang đứng bên cạnh: “Nếu cô ấy có chuyện gì thì tôi sẽ không tha cho cô.”
“Anh, anh hãy nghe em giải thích, em cũng… thật ra em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, em tưởng chị ấy đã mang đồ đi rồi, ai ngờ chị ấy lại bị nhốt ở bên trong.” Cố Hàn Tình lo lắng đến mức mồ hôi nhễ nhại.
Cô vốn định nhốt cô ta thêm lát nữa, ai ngờ anh trai bỗng quay về.
Cố Đoàn Thuần lạnh lùng nhìn Cố Hàn Tình: “Lát nữa tôi sẽ tính chuyện của cô.” Nói xong câu này, Cố Đoàn Thuần đã bế Hoắc Thủy Nhi đi lên lầu, anh sớm đã mời bác sĩ gia đình tới đây rồi, nên bế thẳng cô vào phòng ngủ của mình.
Cố Hàn Tình hóa đá tại chỗ, một lúc sau, cô ta mới hoảng loạn chạy lên lầu, rồi ra vườn hoa, tìm mẹ mình đang chăm sóc hoa cỏ.
“Mẹ ơi…” Vừa mở miệng, cô ta đã chảy nước mắt: “Mẹ nhất định phải giúp con…”
Giờ Hoắc Thủy Nhi đang gặp ác mộng, cô mơ thấy mùa đông giá rét năm cô tám tuổi.
Tuyết rơi suốt đêm, bếp than trong nhà đã bị hỏng, không thể nấu cơm hay sưởi ấm gì được.
Bà nội đành phải dẫn Thủy Nhi qua nhà hàng xóm để nhờ giúp đỡ, nhưng đi được nửa đường thì bị té.
Hoắc Thủy Nhi muốn dìu bà nội đứng dậy, nhưng cô chỉ mới tám tuổi, không có bao nhiêu sức lực, dù dốc hết sức cũng chẳng thể làm gì được.
Thủy Nhi bất lực gào khóc với những chiếc xe chạy trên đường hoặc người đi ngang qua: “Ai đó tới cứu bà nội cháu với, cứu bà cháu với…”
Nhưng ở đây đang rét như cắt, người đi đường đều phủ kín quần áo, dáng vẻ vội vã, không ai để tâm đến chuyện giúp đỡ hai bà cháu, Hoắc Thủy Nhi nhận ra ngoài việc khóc thì mình chẳng thể làm gì được.
Câu chuyện quá khứ diễn ra trong giấc mơ hỗn loạn, như vòng xoáy hút Hoắc Thủy Nhi không ngừng xoay tròn chìm xuống.
Làm cô không khỏi nỉ non: “Ai đó tới cứu bà cháu với… anh trai ơi, cứu… cứu bà nội em với…”
Cố Đoàn Thuần thấy dáng vẻ đau khổ của cô thì càng nhíu chặt mày, không khỏi vuốt ve gò má cô.
Hoắc Thủy Nhi lại nghĩ đến Cố Hàn Tình, cô ta thật to gan, đúng là vô cùng ngu xuẩn, chẳng lẽ cô ta thật sự cảm thấy, cô ta có thể thoát khỏi trách nhiệm trong chuyện này?
Người cô ngày càng lạnh, lòng căm phẫn với Cố Hàn Tình cũng dần bị cái lạnh thay thế.
Hoắc Thủy Nhi cảm thấy hơi buồn ngủ, cô biết mình không được ngủ, nhưng cơ thể ngày càng lạnh, mí mắt cũng nặng dần, cô rúc vào góc tường, không còn sức để mở mắt nữa.
Không biết qua bao lâu, Hoắc Thủy Nhi chỉ nghe thấy tiếng kẽo kẹt, như tiếng cửa chính được mở ra, rồi một bóng người cao lớn ngược ánh sáng đi vào.
Tiếng bước chân ngày càng gần, rồi một đôi tay mạnh mẽ bế cô lên, Hoắc Thủy Nhi mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt nghiêng với góc cạnh rõ ràng của người đàn ông.
“Cố Đoàn Thuần…”
Hoắc Thủy Nhi không còn sức lực để chống đỡ nữa, cô tựa vào lồng ngực ấm áp rộng rãi của anh, cuối cùng cũng hôn mê.
Nhìn cô gái trong lòng toàn thân lạnh lẽo, chỉ còn lại hơi thở yếu ớt, Cố Đoàn Thuần chỉ cảm thấy tim mình đang thắt lại.
Nếu không phải khi nãy anh gọi cho Hoắc Thủy Nhi để hỏi cô tối nay định nấu món gì, thì anh sẽ không biết cô đã xảy ra chuyện, càng không biết cô đã bị nhốt bao lâu.
Dù chỉ là hai tiếng, nhưng Cố Đoàn Thuần cũng không dám chắc liệu cô có bị đông cứng hay không, suy nghĩ này vừa lóe lên, đã dấy lên lửa giận trong lòng anh.
Cố Đoàn Thuần lườm Cố Hàn Tình đang đứng bên cạnh: “Nếu cô ấy có chuyện gì thì tôi sẽ không tha cho cô.”
“Anh, anh hãy nghe em giải thích, em cũng… thật ra em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, em tưởng chị ấy đã mang đồ đi rồi, ai ngờ chị ấy lại bị nhốt ở bên trong.” Cố Hàn Tình lo lắng đến mức mồ hôi nhễ nhại.
Cô vốn định nhốt cô ta thêm lát nữa, ai ngờ anh trai bỗng quay về.
Cố Đoàn Thuần lạnh lùng nhìn Cố Hàn Tình: “Lát nữa tôi sẽ tính chuyện của cô.” Nói xong câu này, Cố Đoàn Thuần đã bế Hoắc Thủy Nhi đi lên lầu, anh sớm đã mời bác sĩ gia đình tới đây rồi, nên bế thẳng cô vào phòng ngủ của mình.
Cố Hàn Tình hóa đá tại chỗ, một lúc sau, cô ta mới hoảng loạn chạy lên lầu, rồi ra vườn hoa, tìm mẹ mình đang chăm sóc hoa cỏ.
“Mẹ ơi…” Vừa mở miệng, cô ta đã chảy nước mắt: “Mẹ nhất định phải giúp con…”
Giờ Hoắc Thủy Nhi đang gặp ác mộng, cô mơ thấy mùa đông giá rét năm cô tám tuổi.
Tuyết rơi suốt đêm, bếp than trong nhà đã bị hỏng, không thể nấu cơm hay sưởi ấm gì được.
Bà nội đành phải dẫn Thủy Nhi qua nhà hàng xóm để nhờ giúp đỡ, nhưng đi được nửa đường thì bị té.
Hoắc Thủy Nhi muốn dìu bà nội đứng dậy, nhưng cô chỉ mới tám tuổi, không có bao nhiêu sức lực, dù dốc hết sức cũng chẳng thể làm gì được.
Thủy Nhi bất lực gào khóc với những chiếc xe chạy trên đường hoặc người đi ngang qua: “Ai đó tới cứu bà nội cháu với, cứu bà cháu với…”
Nhưng ở đây đang rét như cắt, người đi đường đều phủ kín quần áo, dáng vẻ vội vã, không ai để tâm đến chuyện giúp đỡ hai bà cháu, Hoắc Thủy Nhi nhận ra ngoài việc khóc thì mình chẳng thể làm gì được.
Câu chuyện quá khứ diễn ra trong giấc mơ hỗn loạn, như vòng xoáy hút Hoắc Thủy Nhi không ngừng xoay tròn chìm xuống.
Làm cô không khỏi nỉ non: “Ai đó tới cứu bà cháu với… anh trai ơi, cứu… cứu bà nội em với…”
Cố Đoàn Thuần thấy dáng vẻ đau khổ của cô thì càng nhíu chặt mày, không khỏi vuốt ve gò má cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.