Một Đêm “Bệnh Kiều” Đột Nhiên Tới
Chương 102
Phong Lưu Thư Ngốc
14/08/2016
Hôm sau, Ngu Tương dậy thật sớm, ngồi trước bàn trang điểm để Liễu Lục giúp nàng búi kiểu tóc linh xà, chọn một chuỗi vòng hình giọt nước đặt lên tóc nàng, chính giữa chuỗi vòng ấy là một giọt nước màu đỏ rực rỡ, vừa lúc buông xuống ngay ở mi tâm, càng tôn lên làn da nõn nà của nàng, đôi mắt như thu thủy, hoa mỹ kiều diễm nói không nên lời.
Đào Hồng thấy nàng chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào gương, không định trang điểm cho bản thân, lúc này mới cầm một cây chì kẻ lên muốn vẽ mày cho nàng.
“Hôm nay không trang điểm .” Ngu Tương hoàn hồn, đẩy cây bút chì ra sau đó lại có chút do dự, móng tay xanh nhạt muốn chọn lựa trong đám hộp son đang dặt chỉnh tề trong chiếc hộp nhỏ, cuối cùng chọn ra một hộp son vị mật đào, thoa nhẹ đều đều lên làn môi.
‘Không chắc được hôm nay ca ca sẽ ép bức mình đâu, nhưng mật đào này là vị hắn thích nhất, ngọt mà không ngán.’ Thời điểm ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì, biểu tình điềm đạm của Ngu Tương đã lập tức nứt ra rồi, hung hăng ném hộp son môi lên bàn trang điểm.
Đào Hồng và Liễu Lục đều hoảng sợ, vội vàng hỏi nàng làm sao vậy.
“Không có gì, nhớ tới Ngu Diệu Kỳ lại có chút tức giận thôi.” Ngu Tương cường cười xua tay, ngồi yên một lát, cuối cùng cầm một chiếc hộp nhỏ lên, lại tiếp tục thoa một lớp khác lên làn môi, tự mình liếm liếm cũng thấy được vị ngọt. Ngoài miệng thì nói không cần, thân thể lại rất thành thật! Trong đầu bỗng nhiên nảy ra những lời này, nàng thở dài một hơi, cảm thấy chỉ sợ bản thân mình đã gặp vận xui rồi.
“Tiểu thư,có phải bụng người lại đau hay không? Nếu không chúng ta đừng đi thỉnh an nha?” Đào Hồng thấp giọng hỏi.
“Chỉ qua chỉ là đau một chút mà thôi, không thể so với việc bà nội bị trúng độc. Đi thôi, không lo lắng cho ta. Tính bà nội rất hay nôn nóng, chỉ sợ hôm nay lại đích thân mang theo Ngu Diệu Kỳ cùng mẫu thân đi đến các nhà khác bồi tội, ta không nên trốn ở trong nhà.” Ngu Tương thả hộp son xuống, cúi đầu sửa sang lại làn váy, thấy cố áo hơi hơi rộng mở, không nhịn được đưa tay phải kéo kéo xuống một chút, lộ ra một khe rãnh sâu đầy hấp dẫn.
Khi ý thức được bản thân đang làm cái gì, đầu nàng như bị sét đánh, tay trái hung hăng đánh tay phải một cái, không tiếng động mắng: Đồ cái tay bỉ ổi, ngươi đây là muốn lấy sắc dụ ai chứ!?
Đào Hồng và Liễu Lục đã quá quen với những lúc lên cơn động kinh bất chợt này của nàng từ lâu, nhìn nhau cười khổ.
Ngu Tương tra tấn tay phải của mình xong, cũng không quản đến phần yêu mị trắng nõn trước ngực nữa, trấn định tự nhiên nói: “Canh giờ không còn sớm , đi thôi.” Dừng một chút, cứ như lơ đãng hỏi: “Ca ca đi đâu vậy?”
“Vì Hoàng thượng có chỉ giao trách nhiệm cho Hầu gia tự xét lại trong nửa tháng, từ sáng sớm Hầu gia đã phải đến nha môn giao công vụ. Giờ mẹo một khắc hồi hôm ngài ấy còn qua nhìn người, ngồi ở đầu giường của người hai khắc mới đi.” Đào Hồng lén lút tiến đến bên tai chủ tử bẩm báo.
Ngu Tương vuốt cằm, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, đầu lưỡi lại không nhịn không được vươn ra liếm liếm làn môi ngọt ngào như cánh hoa. Đoàn người đi được nửa đường, đã thấy Ngu Tư Vũ kích động bước đến chào đón: “Hôm nay trong phủ xảy ra một chuyện hệ trọng, ngươi có biết không?”
“Chuyện gì?” Trái tim Ngu Tương run rẩy dữ dội, trên mặt lại mảy may không hiện cảm xúc: không phải là gian tình của nàng và ca ca bị sáng tỏ đấy chứ?
“Gian tiểu viện ở tây sương kia của ngươi không phải để lại cho Ngu Diệu Kỳ sao? Lúc ngươi đi còn lại vài cây bông gòn, đoàn tụ, hải đường, lam hoa doanh mang không nổi, chỉ đành để lại, ngươi còn nhớ rõ chứ?” Ngu Tư Vũ huých khuỷu tay nàng.
“Nhớ rõ chứ. Đáng tiếc ta còn mấy vài gốc hoa lam doanh, mấy ngày nay vừa lúc nở rộ, nhìn từ xa lại giống nhưng tất cả đều được bao phủ bởi một lớp bông màu xanh lam, phiêu phiêu miểu miểu, mông lung huyền ảo, giống như những đám mây, xinh đẹp khiến người ta phải cảm thán.” Nói đến đây, Ngu Tương liền cảm thấy thịt xương đều đau, hai hàng chân mày chau lại như muốn dính một chỗ không thể kéo ra.
“Thật là xinh đẹp, lần đầu tiên ta gặp cũng đã đứng dưới tàng cây ấy rất lâu, say mê đến mức không nhận ra.” Ngu Tư Vũ thở dài, ngay sau đó lại bắt đầu vui sướng khi người gặp họa: “Ngươi đừng nghĩ nữa, mấy cây lam hoa doanh, cây bông gòn, đoàn tụ, hải đường kia của ngươi, tối hôm qua, chỉ trong một đêm mà tất cả đều chết héo , lá cây khô vàng, giống như bị hỏa thiêu ấy!”
“Ai làm! Ngu Diệu Kỳ?” Nỗi đau của Ngu Tương ngay chốc lát bị vẻ mặt dữ tợn thay thế.
Ngu Tư Vũ vội vàng vỗ bả vai nàng trấn an,“Không phải, ngươi nghe cho xong đã. Những cây này không phải bị lửa thiêu, là bản thân chúng tự chết héo, cho nên ta mới cảm thấy kỳ quái! Hiện giờ trong phủ đều đồn ầm lên, nói Ngu Diệu Kỳ là thiên sát Cô Tinh, không có phúc khí, dẫn đến đạp hư luôn cả chỗ ở xinh đẹp của ngươi.”
Ngu Tương giật mình, ngốc một lát mới hoàn hồn, cảm thấy chuyện này có chút huyền ảo, hơn cả nỗi tiếc nuối cho những gốc cây hoa bị phá hư của mình.
Chính viện, lão thái thái cũng đang đang nghe Mã ma ma hồi bẩm lại chuyện chỉ trong một đêm mà tất cả gốc hoa đều héo rũ, sắc mặt vốn đã khó coi lúc này càng âm trầm giống như bị quét một lớp nước sơn màu trắng lên, run run bắt tay vào viết: “Nàng ta… cả người đầy sát khí, sợ là không thể áp chế được!”
Mã ma ma gật đầu:“Đúng vậy. Lão phu nhân, người xem chúng ta nên làm gì bây giờ? Trước mắt Hầu gia chỉ tạm thời bị cách chức tự xét lại, lần sau sợ là vận khí không thể tốt như vậy nữa.”
“Hoàng thượng vừa ban thưởng bốn ma ma giáo dưỡng xuống, cũng đã bảo ta không nên đuổi nàng đi. Thôi, mau chóng tìm cho nàng một nhà chồng, tốt nhất chọn một người có mệnh cứng rắn một chú, đỡ cho lại gặp phải mầm tai vạ liên lụy đến Hầu phủ chúng ta.” Lão thái thái nhanh chóng lại viết xuống.
“Ôi, nô tỳ đã phái người đi hỏi thăm chuyện này. Địa giới kinh thành này lớn như vậy, sợ là có tìm cũng không tốt, nếu không nô tỳ nhờ người đi ra phần đất bên ngoài hỏi một chút?”
“Không cần câu nệ nhiều thế làm gì, chỉ cần có thể nhanh chóng gả nàng ta ra ngoài là được!” Lão thái thái buông bút lông, xoa nhẹ vùng cổ không yên lành của mình.
Mã ma ma khom người đồng ý, cầm mấy tờ giấy bỏ vào trong lò than tiêu hủy, vừa thiêu xong, chợt nghe thấy tiếng nha đầu ngoài cửa bẩm báo, nói là ba vị tiểu thư cùng phu nhân đến đây thỉnh an.
Lão thái thái phất tay sai người cho các nàng tiến vào. Khuôn mặt Lâm thị và Ngu Diệu Kỳ đều đầy sự tiều tụy, chung quanh đôi mắt tối đen rõ ràng, có thể thấy được cả đêm qua cũng không ngủ nổi. Ngu Tương theo sát sau đó, sắc mặt cũng không tốt hơn hai người các nàng bao nhiêu, duy chỉ có đôi môi phấn nộn nộn ướt sũng , còn ẩn ẩn tản ra hương vị mật đào thơm ngọt, khiến người ta nhìn đã muốn cắn một ngụm.
Mặt mày Ngu Tư Vũ lại hồng hào tươi tắn, chủ động tiến lên nâng lão tổ tông đứng dậy.
Lão thái thái ngồi nghiêm chỉnh, đề bút viết: “Cửu công chúa trúng độc nặng nhất, hôm nay chúng ta vào trong cung thỉnh tội với Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương trước, bây giờNgôn Nhi đã chờ trước cửa cung, chúng ta lập tức xuất phát.”
Vẻ mặt Lâm thị chết lặng, Ngu Diệu Kỳ lại hoảng sợ, lên tiếng hỏi: “Vì sao lại phải đi vào cung thỉnh tội chứ?” Không ngờ mọi chuyện lại huyên náo lớn như vậy? Ngay cả Đế hậu đều biết, vậy tương lại làm sao nàng có thể lập gia đình?
Ánh mắt lão thái thái lạnh lẽo liếc mắt nhìn nàng một cái, viết tiếp : “Cửu công chúa là bảo bối trong tay Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, ngươi mua táo độc về hại nàng, chẳng lẽ còn muốn dễ dàng, vô thanh vô tức cho qua chuyện này? Ngươi đang nằm mơ đấy! Hôm nay vào cung, ngày mai đến phủ Thái tử, từ đó trở đi là Quốc công phủ…… Mỗi một nhà, đều muốn ngươi cùng Lâm thị tự mình chịu đòn nhận tội!”
Mặt mũi Ngu Diệu Kỳ không còn chút máu, cơ hồ có thể đoán được tình cảnh tiếng xấu của mình lan xa đến mức nào. Người bên ngoài sẽ đánh giá nàng như thế nào? Tham lam, bất hiếu, phá sản, ngu xuẩn…… Mọi điều đều là những tính xấu xa mà thế tục tuyệt đối không thể chấp nhận tha thứ cho một đích tiểu thư. Đừng nói tôn thất hoàng tộc, đến ngay cả gia đình thường dân còn chướng mắt nàng.
Xong rồi, lần này hoàn toàn xong rồi, chỉ sợ dù có nói toạc ra thân thế của Ngu Tương, nàng cũng tuyệt đối không thể trở mình.
Thân mình Ngu Diệu Kỳ mềm nhũn liền té xỉu trên mặt đất. Lâm thị sợ tới mức thét chói tai, lão thái thái lại không thèm nhúc nhích cả đuôi lông mày, chậm rãi viết trên giấy: “Lấy một bát nước hắt cho nàng tỉnh, tỉnh rồi thì đổi một bộ y phục khác, lập tức xuất phát!”
Mã ma ma vội vàng sai người nâng nàng đi, Ngu Tư Vũ ngồi nói chuyện bồi lão tổ tông, Ngu Tương đi xuống chuẩn bị lễ vật. Bên ngoài viện, quản sự quỳ đầy sân, đang nghe Phùng ma ma phát biểu, tổng kết lại chỉ có hai điều: Một, cho dù tiểu thư Tương Nhi có phải huyết mạch Ngu phủ hay không, nàng đều là chủ tử, không tha cho bất cứ kẻ nào dám ngỗ nghịch. Nếu ai dám nổi lên tâm tư hay không quản được cái miệng đi nói lung tung ra ngoài, Hầu gia tự mình xử lý kẻ đó; Hai, sau này phủ vụ vẫn do tiểu thư Tương Nhi quản lý, tiểu thư Tư Vũ cùng giúp đỡ giải quyết, những quy củ mà nhị tiểu thư huỷ bỏ trước đó, hôm này đều áp dụng trở lại.
Chỉ trong một ngày hôm qua, trong phủ đã xử trí rất nhiều nô tài, những người được giữ lại đều là người lúc trước mẹ con Lâm thị bỏ quên không cần, nay đã trở lại nguyên vị trí ban đầu một lần nữa, bọn họ tự nhiên vô cùng mang ơn, chờ Phùng ma ma giáo huấn xong đều lớn tiếng nói vâng dạ, lại dập đầu với lão phu nhân ba cái, sau đó mới đi xuống .
Không quá mấy khắc sau, đám hạ phó loạn như tán sa lại trật tự trở lại. Ngày xưa còn cảm thấy quy củ của tiểu thư Tương Nhi quá mức nghiêm khắc, chờ sau khi đã trở thành một đám ruồi bọ không đầy chạy loạn xạ cả lên, nhất là thời điểm liên tục chọc cho Hầu gia tức giận mới hiểu được, những quy củ này chính là đèn sáng chỉ đường cho bọn họ, là thứ thuyệt đối không thể thiếu. Xem xem hôm qua trượng tễ bao nhiêu người, toàn là kết cục của những kẻ không tuân thủ quy củ.
Ngu Diệu Kỳ bị hắt liên tiếp ba bốn bát nước lạnh, rốt cục cũng dần dần tình lại. Nàng ta thay y phục xong xuôi, mang khuôn mặt trắng xác đi ra cửa tập trung cùng đám người lão thái thái.
Tuy rằng dư độc của Cửu công chúa đã trừ xong, nhưng hiện giờ yết hầu lại bị lưu hoàng phá hủy nặng nề, giờ có muốn nói cũng không nói ra lời, chỉ có thể khoa tay múa chân y y nha nha. Đương nhiên Đế hậu tức giận không thôi với kẻ đã gây ra họa, lại thêm việc Thành Khang Đế đã biết quá rõ gốc gác lai lịch của Ngu Diệu Kỳ, liền kể hết tất cả việc nàng hại chết Trầm mẫu, ám toán Trầm Nguyên Kỳ với Hoàng hậu, Hoàng hậu cũng bị ghê tởm đến mức mày thẳng mặt nhăn.
Vì còn có chính sự cần nói với Ngu Phẩm Ngôn, Thành Khang Đế vội vàng rời khỏi Khôn Ninh cung. Hoàng hậu chỉnh đốn lại tâm tình mới sai người dẫn đám người già trẻ Ngu gia tiến vào.
Bởi vì tiểu Cửu nhi của Hoàng hậu là một đứa nhỏ có tâm trí không giống người thường, cho nên Hoàng hậu cũng vô cùng yêu thương người có cùng hoàn cảnh như Ngu Tương. Vả lại có thể nói Ngu Tương lớn lên ngay dưới mí mắt của bà, tuy rằng tính cách có chút quái đản, tâm tư lại cực kì sáng sủa còn trọng tình trọng nghĩa, không có nàng che chở, ngay cả một tiểu thái giám cũng có thể dám lừa dối tiểu Cửu nhi. Vì vậy, chẳng những Hoàng hậu không cảm thấy Ngu Tương không có quy củ, còn phóng túng nàng, vả lại sự kiện lần này hoàn toàn không dính dáng gì tới nàng, tuyệt đối không có đạo lý giận chó đánh mèo.
Đầu tiên, Hoàng hậu liền sai người dẫn Ngu Tương đi vào phòng thăm tiểu Cửu nhi, giữ lại lão thái thái và đám người Lâm thị ở ngoài điện nói chuyện. Vì lão thái thái cũng trúng độc, Hoàng hậu cũng không nhẫn tâm trách móc nặng nề, nhưng cũng không muốn thấy gương mặt dối trá kia của Ngu Diệu Kỳ, ra lệnh cho cung nhân dẫn nàng cùng Lâm thị vào thiên điện nghe giáo huấn.
Cung nhân lớn tiếng đọc nữ giới, ước chừng đọc khoảng bốn canh giờ mới chịu thả hai người rời đi, vừa bước lên xe ngựa, đầu gối sớm đã sưng không chịu nổi.
Trong lòng Lão thái thái tức giận khó tiêu nổi, tự tay viết: “Hoàng hậu nương nương có nói, đầu tháng sau, lục cung muốn tổ chức một cuộc chọn lựa, xem mắt chọn vài vị chính phi và sườn phi cho Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử. Đức hạnh Ngu Diệu Kỳ không đủ, việc chọn lựa liền từ bỏ, chỉ để lại ở trong phủ học tập quy củ.”
Ngu Diệu Kỳ trừng mắt nhìn tờ giấy trắng mực đen trước mặt, ngũ quan dần dần vặn vẹo. Chọn? tại sao sớm không chọn muộn không chọn, cố tình lại chọn ngay thời điểm xấu nhất của nàng ta, ông trời đang muốn chọc ghẹo nàng sao?
Trên thực tế, nàng nghĩ như vậy cũng có vài phần đúng. Nếu dựa theo mệnh số ban đầu của nàng, lúc chọn lựa này vừa là cơ hội để nàng gả vào phủ Tứ hoàng tử. Nếu không có Ngu Tương mơ thấy việc núi sạc lở lúc trước kia, Tứ hoàng tử sẽ thay thế Thái tử đến cứu nạn thiên tai, trên đường sẽ gặp nàng ta rồi nợ một nỗi ân tình; Nếu không phải Ngu Phẩm Ngôn đem nhốt nàng vào trong nhà giam, Trầm gia cũng sẽ không bị phá sản, Trầm phụ và Trầm mẫu cũng sẽ không chết, nàng vẫn là tâm can bảo bổi của Trầm gia. Sau khi Trầm Nguyên Kỳ thi đậu Trạng Nguyên đương nhiên sẽ mang nàng nhận tổ quy tông, lão thái thái và Lâm thị sẽ dốc toàn bộ sức lực bồi dưỡng nàng, chuẩn bị sẵn một con đường tương lai gấm hoa rực rỡ của nàng……
Cho nên mới nói, từng bước sai từng bước sai, tóm lại tất cả những điều này nều do hiệu ứng từ cánh bướm nhỏ của Ngu Tương thay đổi hoàn toàn.
Đào Hồng thấy nàng chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào gương, không định trang điểm cho bản thân, lúc này mới cầm một cây chì kẻ lên muốn vẽ mày cho nàng.
“Hôm nay không trang điểm .” Ngu Tương hoàn hồn, đẩy cây bút chì ra sau đó lại có chút do dự, móng tay xanh nhạt muốn chọn lựa trong đám hộp son đang dặt chỉnh tề trong chiếc hộp nhỏ, cuối cùng chọn ra một hộp son vị mật đào, thoa nhẹ đều đều lên làn môi.
‘Không chắc được hôm nay ca ca sẽ ép bức mình đâu, nhưng mật đào này là vị hắn thích nhất, ngọt mà không ngán.’ Thời điểm ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì, biểu tình điềm đạm của Ngu Tương đã lập tức nứt ra rồi, hung hăng ném hộp son môi lên bàn trang điểm.
Đào Hồng và Liễu Lục đều hoảng sợ, vội vàng hỏi nàng làm sao vậy.
“Không có gì, nhớ tới Ngu Diệu Kỳ lại có chút tức giận thôi.” Ngu Tương cường cười xua tay, ngồi yên một lát, cuối cùng cầm một chiếc hộp nhỏ lên, lại tiếp tục thoa một lớp khác lên làn môi, tự mình liếm liếm cũng thấy được vị ngọt. Ngoài miệng thì nói không cần, thân thể lại rất thành thật! Trong đầu bỗng nhiên nảy ra những lời này, nàng thở dài một hơi, cảm thấy chỉ sợ bản thân mình đã gặp vận xui rồi.
“Tiểu thư,có phải bụng người lại đau hay không? Nếu không chúng ta đừng đi thỉnh an nha?” Đào Hồng thấp giọng hỏi.
“Chỉ qua chỉ là đau một chút mà thôi, không thể so với việc bà nội bị trúng độc. Đi thôi, không lo lắng cho ta. Tính bà nội rất hay nôn nóng, chỉ sợ hôm nay lại đích thân mang theo Ngu Diệu Kỳ cùng mẫu thân đi đến các nhà khác bồi tội, ta không nên trốn ở trong nhà.” Ngu Tương thả hộp son xuống, cúi đầu sửa sang lại làn váy, thấy cố áo hơi hơi rộng mở, không nhịn được đưa tay phải kéo kéo xuống một chút, lộ ra một khe rãnh sâu đầy hấp dẫn.
Khi ý thức được bản thân đang làm cái gì, đầu nàng như bị sét đánh, tay trái hung hăng đánh tay phải một cái, không tiếng động mắng: Đồ cái tay bỉ ổi, ngươi đây là muốn lấy sắc dụ ai chứ!?
Đào Hồng và Liễu Lục đã quá quen với những lúc lên cơn động kinh bất chợt này của nàng từ lâu, nhìn nhau cười khổ.
Ngu Tương tra tấn tay phải của mình xong, cũng không quản đến phần yêu mị trắng nõn trước ngực nữa, trấn định tự nhiên nói: “Canh giờ không còn sớm , đi thôi.” Dừng một chút, cứ như lơ đãng hỏi: “Ca ca đi đâu vậy?”
“Vì Hoàng thượng có chỉ giao trách nhiệm cho Hầu gia tự xét lại trong nửa tháng, từ sáng sớm Hầu gia đã phải đến nha môn giao công vụ. Giờ mẹo một khắc hồi hôm ngài ấy còn qua nhìn người, ngồi ở đầu giường của người hai khắc mới đi.” Đào Hồng lén lút tiến đến bên tai chủ tử bẩm báo.
Ngu Tương vuốt cằm, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, đầu lưỡi lại không nhịn không được vươn ra liếm liếm làn môi ngọt ngào như cánh hoa. Đoàn người đi được nửa đường, đã thấy Ngu Tư Vũ kích động bước đến chào đón: “Hôm nay trong phủ xảy ra một chuyện hệ trọng, ngươi có biết không?”
“Chuyện gì?” Trái tim Ngu Tương run rẩy dữ dội, trên mặt lại mảy may không hiện cảm xúc: không phải là gian tình của nàng và ca ca bị sáng tỏ đấy chứ?
“Gian tiểu viện ở tây sương kia của ngươi không phải để lại cho Ngu Diệu Kỳ sao? Lúc ngươi đi còn lại vài cây bông gòn, đoàn tụ, hải đường, lam hoa doanh mang không nổi, chỉ đành để lại, ngươi còn nhớ rõ chứ?” Ngu Tư Vũ huých khuỷu tay nàng.
“Nhớ rõ chứ. Đáng tiếc ta còn mấy vài gốc hoa lam doanh, mấy ngày nay vừa lúc nở rộ, nhìn từ xa lại giống nhưng tất cả đều được bao phủ bởi một lớp bông màu xanh lam, phiêu phiêu miểu miểu, mông lung huyền ảo, giống như những đám mây, xinh đẹp khiến người ta phải cảm thán.” Nói đến đây, Ngu Tương liền cảm thấy thịt xương đều đau, hai hàng chân mày chau lại như muốn dính một chỗ không thể kéo ra.
“Thật là xinh đẹp, lần đầu tiên ta gặp cũng đã đứng dưới tàng cây ấy rất lâu, say mê đến mức không nhận ra.” Ngu Tư Vũ thở dài, ngay sau đó lại bắt đầu vui sướng khi người gặp họa: “Ngươi đừng nghĩ nữa, mấy cây lam hoa doanh, cây bông gòn, đoàn tụ, hải đường kia của ngươi, tối hôm qua, chỉ trong một đêm mà tất cả đều chết héo , lá cây khô vàng, giống như bị hỏa thiêu ấy!”
“Ai làm! Ngu Diệu Kỳ?” Nỗi đau của Ngu Tương ngay chốc lát bị vẻ mặt dữ tợn thay thế.
Ngu Tư Vũ vội vàng vỗ bả vai nàng trấn an,“Không phải, ngươi nghe cho xong đã. Những cây này không phải bị lửa thiêu, là bản thân chúng tự chết héo, cho nên ta mới cảm thấy kỳ quái! Hiện giờ trong phủ đều đồn ầm lên, nói Ngu Diệu Kỳ là thiên sát Cô Tinh, không có phúc khí, dẫn đến đạp hư luôn cả chỗ ở xinh đẹp của ngươi.”
Ngu Tương giật mình, ngốc một lát mới hoàn hồn, cảm thấy chuyện này có chút huyền ảo, hơn cả nỗi tiếc nuối cho những gốc cây hoa bị phá hư của mình.
Chính viện, lão thái thái cũng đang đang nghe Mã ma ma hồi bẩm lại chuyện chỉ trong một đêm mà tất cả gốc hoa đều héo rũ, sắc mặt vốn đã khó coi lúc này càng âm trầm giống như bị quét một lớp nước sơn màu trắng lên, run run bắt tay vào viết: “Nàng ta… cả người đầy sát khí, sợ là không thể áp chế được!”
Mã ma ma gật đầu:“Đúng vậy. Lão phu nhân, người xem chúng ta nên làm gì bây giờ? Trước mắt Hầu gia chỉ tạm thời bị cách chức tự xét lại, lần sau sợ là vận khí không thể tốt như vậy nữa.”
“Hoàng thượng vừa ban thưởng bốn ma ma giáo dưỡng xuống, cũng đã bảo ta không nên đuổi nàng đi. Thôi, mau chóng tìm cho nàng một nhà chồng, tốt nhất chọn một người có mệnh cứng rắn một chú, đỡ cho lại gặp phải mầm tai vạ liên lụy đến Hầu phủ chúng ta.” Lão thái thái nhanh chóng lại viết xuống.
“Ôi, nô tỳ đã phái người đi hỏi thăm chuyện này. Địa giới kinh thành này lớn như vậy, sợ là có tìm cũng không tốt, nếu không nô tỳ nhờ người đi ra phần đất bên ngoài hỏi một chút?”
“Không cần câu nệ nhiều thế làm gì, chỉ cần có thể nhanh chóng gả nàng ta ra ngoài là được!” Lão thái thái buông bút lông, xoa nhẹ vùng cổ không yên lành của mình.
Mã ma ma khom người đồng ý, cầm mấy tờ giấy bỏ vào trong lò than tiêu hủy, vừa thiêu xong, chợt nghe thấy tiếng nha đầu ngoài cửa bẩm báo, nói là ba vị tiểu thư cùng phu nhân đến đây thỉnh an.
Lão thái thái phất tay sai người cho các nàng tiến vào. Khuôn mặt Lâm thị và Ngu Diệu Kỳ đều đầy sự tiều tụy, chung quanh đôi mắt tối đen rõ ràng, có thể thấy được cả đêm qua cũng không ngủ nổi. Ngu Tương theo sát sau đó, sắc mặt cũng không tốt hơn hai người các nàng bao nhiêu, duy chỉ có đôi môi phấn nộn nộn ướt sũng , còn ẩn ẩn tản ra hương vị mật đào thơm ngọt, khiến người ta nhìn đã muốn cắn một ngụm.
Mặt mày Ngu Tư Vũ lại hồng hào tươi tắn, chủ động tiến lên nâng lão tổ tông đứng dậy.
Lão thái thái ngồi nghiêm chỉnh, đề bút viết: “Cửu công chúa trúng độc nặng nhất, hôm nay chúng ta vào trong cung thỉnh tội với Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương trước, bây giờNgôn Nhi đã chờ trước cửa cung, chúng ta lập tức xuất phát.”
Vẻ mặt Lâm thị chết lặng, Ngu Diệu Kỳ lại hoảng sợ, lên tiếng hỏi: “Vì sao lại phải đi vào cung thỉnh tội chứ?” Không ngờ mọi chuyện lại huyên náo lớn như vậy? Ngay cả Đế hậu đều biết, vậy tương lại làm sao nàng có thể lập gia đình?
Ánh mắt lão thái thái lạnh lẽo liếc mắt nhìn nàng một cái, viết tiếp : “Cửu công chúa là bảo bối trong tay Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, ngươi mua táo độc về hại nàng, chẳng lẽ còn muốn dễ dàng, vô thanh vô tức cho qua chuyện này? Ngươi đang nằm mơ đấy! Hôm nay vào cung, ngày mai đến phủ Thái tử, từ đó trở đi là Quốc công phủ…… Mỗi một nhà, đều muốn ngươi cùng Lâm thị tự mình chịu đòn nhận tội!”
Mặt mũi Ngu Diệu Kỳ không còn chút máu, cơ hồ có thể đoán được tình cảnh tiếng xấu của mình lan xa đến mức nào. Người bên ngoài sẽ đánh giá nàng như thế nào? Tham lam, bất hiếu, phá sản, ngu xuẩn…… Mọi điều đều là những tính xấu xa mà thế tục tuyệt đối không thể chấp nhận tha thứ cho một đích tiểu thư. Đừng nói tôn thất hoàng tộc, đến ngay cả gia đình thường dân còn chướng mắt nàng.
Xong rồi, lần này hoàn toàn xong rồi, chỉ sợ dù có nói toạc ra thân thế của Ngu Tương, nàng cũng tuyệt đối không thể trở mình.
Thân mình Ngu Diệu Kỳ mềm nhũn liền té xỉu trên mặt đất. Lâm thị sợ tới mức thét chói tai, lão thái thái lại không thèm nhúc nhích cả đuôi lông mày, chậm rãi viết trên giấy: “Lấy một bát nước hắt cho nàng tỉnh, tỉnh rồi thì đổi một bộ y phục khác, lập tức xuất phát!”
Mã ma ma vội vàng sai người nâng nàng đi, Ngu Tư Vũ ngồi nói chuyện bồi lão tổ tông, Ngu Tương đi xuống chuẩn bị lễ vật. Bên ngoài viện, quản sự quỳ đầy sân, đang nghe Phùng ma ma phát biểu, tổng kết lại chỉ có hai điều: Một, cho dù tiểu thư Tương Nhi có phải huyết mạch Ngu phủ hay không, nàng đều là chủ tử, không tha cho bất cứ kẻ nào dám ngỗ nghịch. Nếu ai dám nổi lên tâm tư hay không quản được cái miệng đi nói lung tung ra ngoài, Hầu gia tự mình xử lý kẻ đó; Hai, sau này phủ vụ vẫn do tiểu thư Tương Nhi quản lý, tiểu thư Tư Vũ cùng giúp đỡ giải quyết, những quy củ mà nhị tiểu thư huỷ bỏ trước đó, hôm này đều áp dụng trở lại.
Chỉ trong một ngày hôm qua, trong phủ đã xử trí rất nhiều nô tài, những người được giữ lại đều là người lúc trước mẹ con Lâm thị bỏ quên không cần, nay đã trở lại nguyên vị trí ban đầu một lần nữa, bọn họ tự nhiên vô cùng mang ơn, chờ Phùng ma ma giáo huấn xong đều lớn tiếng nói vâng dạ, lại dập đầu với lão phu nhân ba cái, sau đó mới đi xuống .
Không quá mấy khắc sau, đám hạ phó loạn như tán sa lại trật tự trở lại. Ngày xưa còn cảm thấy quy củ của tiểu thư Tương Nhi quá mức nghiêm khắc, chờ sau khi đã trở thành một đám ruồi bọ không đầy chạy loạn xạ cả lên, nhất là thời điểm liên tục chọc cho Hầu gia tức giận mới hiểu được, những quy củ này chính là đèn sáng chỉ đường cho bọn họ, là thứ thuyệt đối không thể thiếu. Xem xem hôm qua trượng tễ bao nhiêu người, toàn là kết cục của những kẻ không tuân thủ quy củ.
Ngu Diệu Kỳ bị hắt liên tiếp ba bốn bát nước lạnh, rốt cục cũng dần dần tình lại. Nàng ta thay y phục xong xuôi, mang khuôn mặt trắng xác đi ra cửa tập trung cùng đám người lão thái thái.
Tuy rằng dư độc của Cửu công chúa đã trừ xong, nhưng hiện giờ yết hầu lại bị lưu hoàng phá hủy nặng nề, giờ có muốn nói cũng không nói ra lời, chỉ có thể khoa tay múa chân y y nha nha. Đương nhiên Đế hậu tức giận không thôi với kẻ đã gây ra họa, lại thêm việc Thành Khang Đế đã biết quá rõ gốc gác lai lịch của Ngu Diệu Kỳ, liền kể hết tất cả việc nàng hại chết Trầm mẫu, ám toán Trầm Nguyên Kỳ với Hoàng hậu, Hoàng hậu cũng bị ghê tởm đến mức mày thẳng mặt nhăn.
Vì còn có chính sự cần nói với Ngu Phẩm Ngôn, Thành Khang Đế vội vàng rời khỏi Khôn Ninh cung. Hoàng hậu chỉnh đốn lại tâm tình mới sai người dẫn đám người già trẻ Ngu gia tiến vào.
Bởi vì tiểu Cửu nhi của Hoàng hậu là một đứa nhỏ có tâm trí không giống người thường, cho nên Hoàng hậu cũng vô cùng yêu thương người có cùng hoàn cảnh như Ngu Tương. Vả lại có thể nói Ngu Tương lớn lên ngay dưới mí mắt của bà, tuy rằng tính cách có chút quái đản, tâm tư lại cực kì sáng sủa còn trọng tình trọng nghĩa, không có nàng che chở, ngay cả một tiểu thái giám cũng có thể dám lừa dối tiểu Cửu nhi. Vì vậy, chẳng những Hoàng hậu không cảm thấy Ngu Tương không có quy củ, còn phóng túng nàng, vả lại sự kiện lần này hoàn toàn không dính dáng gì tới nàng, tuyệt đối không có đạo lý giận chó đánh mèo.
Đầu tiên, Hoàng hậu liền sai người dẫn Ngu Tương đi vào phòng thăm tiểu Cửu nhi, giữ lại lão thái thái và đám người Lâm thị ở ngoài điện nói chuyện. Vì lão thái thái cũng trúng độc, Hoàng hậu cũng không nhẫn tâm trách móc nặng nề, nhưng cũng không muốn thấy gương mặt dối trá kia của Ngu Diệu Kỳ, ra lệnh cho cung nhân dẫn nàng cùng Lâm thị vào thiên điện nghe giáo huấn.
Cung nhân lớn tiếng đọc nữ giới, ước chừng đọc khoảng bốn canh giờ mới chịu thả hai người rời đi, vừa bước lên xe ngựa, đầu gối sớm đã sưng không chịu nổi.
Trong lòng Lão thái thái tức giận khó tiêu nổi, tự tay viết: “Hoàng hậu nương nương có nói, đầu tháng sau, lục cung muốn tổ chức một cuộc chọn lựa, xem mắt chọn vài vị chính phi và sườn phi cho Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử. Đức hạnh Ngu Diệu Kỳ không đủ, việc chọn lựa liền từ bỏ, chỉ để lại ở trong phủ học tập quy củ.”
Ngu Diệu Kỳ trừng mắt nhìn tờ giấy trắng mực đen trước mặt, ngũ quan dần dần vặn vẹo. Chọn? tại sao sớm không chọn muộn không chọn, cố tình lại chọn ngay thời điểm xấu nhất của nàng ta, ông trời đang muốn chọc ghẹo nàng sao?
Trên thực tế, nàng nghĩ như vậy cũng có vài phần đúng. Nếu dựa theo mệnh số ban đầu của nàng, lúc chọn lựa này vừa là cơ hội để nàng gả vào phủ Tứ hoàng tử. Nếu không có Ngu Tương mơ thấy việc núi sạc lở lúc trước kia, Tứ hoàng tử sẽ thay thế Thái tử đến cứu nạn thiên tai, trên đường sẽ gặp nàng ta rồi nợ một nỗi ân tình; Nếu không phải Ngu Phẩm Ngôn đem nhốt nàng vào trong nhà giam, Trầm gia cũng sẽ không bị phá sản, Trầm phụ và Trầm mẫu cũng sẽ không chết, nàng vẫn là tâm can bảo bổi của Trầm gia. Sau khi Trầm Nguyên Kỳ thi đậu Trạng Nguyên đương nhiên sẽ mang nàng nhận tổ quy tông, lão thái thái và Lâm thị sẽ dốc toàn bộ sức lực bồi dưỡng nàng, chuẩn bị sẵn một con đường tương lai gấm hoa rực rỡ của nàng……
Cho nên mới nói, từng bước sai từng bước sai, tóm lại tất cả những điều này nều do hiệu ứng từ cánh bướm nhỏ của Ngu Tương thay đổi hoàn toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.