Một Đêm “Bệnh Kiều” Đột Nhiên Tới

Chương 111

Phong Lưu Thư Ngốc

16/08/2016

Ngu Tương không có năng lực đối phó với chư vị hoàng tử, nhưng có thể chọn xuống tay với Ngu Diệu Kỳ. Nàng càng nghĩ càng quyết định vẫn nên rút củi dưới đáy nồi ( đánh tiêu hao hậu cần để làm quân địch dần phải thua), mau chóng gả Ngu Diệu Kỳ đầy tai họa này ra ngoài.

Chỉ bằng với sự hận thù mà nàng ta đối với Ngu gia hiện giờ, nàng ta lên càng cao, sau này thủ đoạn trả thù lại càng tàn nhẫn. Ngu Tương tuyệt đối không thể cho nàng ta cơ hội xoay người.

Cách lễ mừng năm mới còn vài ngày, hạ phó đã lấy hồng trù ra trang điểm môn đình, tất cả những hàng đèn lồng dưới hành lang đều được đổi thành cái mới, từ xa nhìn lại chính là một mảng sắc màu hỉ khánh hân hoan.

Lão thái thái lệnh cho Mã ma ma mua rất nhiều giấy hồng, gọi tất cả cháu trai cháu gái tập trung tại chính sảnh để viết câu đối, tô chữ phúc.

Bởi vì Ngu Tương phải luyện tập đi đường, lòng bàn tay bị cọ sát hơi đau, chỉ có thể ngồi ở một bên ngắm nhìn. Nhưng nàng cũng không chịu yên tĩnh, vươn ngón trỏ cùng ngón giữa ra giả làm bước chân người đi từ bả vai huynh trưởng đi xuống, càng chọc cho tim gan hắn ngứa ngáy khó chịu, liên tục rơi vài giọt mực đen trên đống giấy hồng, làm hư luôn mấy phó câu đối.

Lúc nhận được ánh mắt cảnh cáo của huynh trưởng, nàng che miệng cười khẽ, cầm lấy một cây kẹo mạch nha cắn giữa hai hàm răng, còn dùng đầu lưỡi gảy cây kẹo nhích lên hạ xuống, đôi mắt sáng quắc đầy tinh lực nhắm thẳng đến đôi môi của huynh trưởng.

Thân dưới của Ngu Phẩm Ngôn dường như đang bị một dòng lửa nóng thiêu đốt, đôi mắt vốn đã đen tối giờ đây càng thêm ám trầm lại, hận không thể kéo tiểu yêu tinh kia vào lòng mà nuốt luôn cả cây kẹo mạch nha lẫn đầu lưỡi bướng bỉnh của nàng vào bụng.

“Trời ạ, đại ca, huynh lại làm dơ một bộ câu đối nữa rồi! Có phải gần đây làm việc quá mệt mỏi hay không, ngay cả bút cũng cầm không xong.” Ngu Tư Vũ kéo mảnh giấy đề câu đối xuân dính một mảng mực đen lại bên cạnh mình, vẻ mặt vô cùng tiếc hận.

“Ừ, quả thật gần đây có chút mệt mỏi.” Ngu Phẩm Ngôn xoa xoa mi tâm.

Ngu Tương “cạch” một tiếng cắn đứt cây mạch nha, cười khanh khách không ngừng, cười xong lại còn đặt nửa cây đường còn lại đến bên miệng huynh trưởng dụ dỗ: “Ừm, mệt mỏi thì nên ăn khối đường này để bổ sung thể lực, rất ngọt đấy.”

Ngu Phẩm Ngôn liếc nhìn nàng một cái thật sâu, sau đó mở miệng cắn miếng đường vào trong miệng, tầm mắt nóng rực không rời khỏi muội muội một khắc nào.

Tâm tình của Ngu Diệu Kỳ cũng rất sung sướng, vừa viết câu đối vừa khẽ hát bài dân ca, chẳng những khiến đám người Ngu Tương ghé mắt, ngay cả lão thái thái cũng liên tiếp nhìn nàng vài lần.

“Tổ mẫu, viết xong câu đối con muốn mang vài tấm qua cho mẫu thân. Dù sao cũng sắp đến lễ mừng năm mới, một mình bà ở Lâm trạch cũng có chút cô đơn.” Cầm lấy một bộ câu đối vừa lòng nhất, nét mặt nàng ta tươi cười như hoa.

Không đợi lão thái thái gật đầu, Ngu Tương đã mở miệng trước: “Ngu Diệu Kỳ, sao hôm ngươi vui vẻ thể hả? Đã tìm được nhà chồng rồi hay sao?” Dứt lời xoay mặt nhìn lão thái thái, làm như có thật hỏi: “Bà nội, rốt cuộc đó là nhà ai vậy? Năm nay Ngu Diệu Kỳ đã mười lăm, cũng nên đính hôn rồi, nếu không chắc sẽ trễ đó. Đúng rồi, còn có đại tỷ.”

Lão thái thái quả thật có lo lắng cho hôn sự của hai người cháu gái, được nghe lời ấy cũng thầm quăng cho Mã ma ma một cái ánh mắt. Mã ma ma lập tức lấy ra hai tấm danh thiếp.

“Vết thương hai chân Tương Nhi chưa lành, tạm thời chưa nên đề cập đến chuyện đính hôn. Tư Vũ, con thử nhìn những người này xem có hài lòng không, vừa lòng thì cứ nói với bà nội, để sang năm ta làm mai giúp con.” Lão thái thái đưa hai tấm danh thiếp vừa hé ra qua đó.

Ngu Tư Vũ nhận lấy rồi mở ra xem, đối phương là vị võ tướng, tuổi đã hai mươi hai, bởi vì hàng năm đóng quân ở biên quan không về mới chậm trễ việc hôn nhân, năm nay được triệu hồi về kinh thăng chức làm Vân Huy Sứ tứ phẩm, có thể nói tiền đồ giống như gấm hoa, là mẫu phu quân tốt đẹp của biết bao cô nương khác. Vả lại cha mẹ hắn đã mất, chỉ có một huynh trưởng đã ở riêng, bên cạnh cũng không hề có thị thiếp hay thông phòng, vô cùng sạch sẽ.

Ngu Tư Vũ cầm lấy danh thiếp, vẻ mặt kinh ngạc. Nàng vạn vạn không nghĩ rằng mình vẫn có thể tìm được một chốn về tốt như vậy, thật sự cứ như nằm mơ.



“Trước tiên con đừng nên vui mừng quá, bởi vì chinh chiến mà thái dương của hắn còn lưu lại một vết sẹo dài một tấc, tổn thương diện mạo. Hôm nào đó ta dẫn con theo lặng lẽ nhìn một cái, nếu con cảm thấy không tốt, ta cũng sẽ không bức con.” trong lòng lão thái thái biết cháu gái xưa nay hâm mộ lang quân tuấn tú, có lẽ sẽ chướng tai gai mắt với người này. Nhưng mà đây đã là người ư tú nhất bà có thể tìm cho nàng rồi.

Ai ngờ Ngu Tư Vũ lại xua tay mà cười: “Không cần nhìn, liền chọn hắn đi. Tướng mạo dù có đẹp đẽ đến đâu, nhưng sau này sống với nhau thì thứ cần nhất chính là phẩm cách cùng đức hạnh.”

Lão thái thái biết vậy càng vui mừng, than thở nói: “Tốt, tốt, quả nhiên Tư Vũ tiến bộ !”

Ngu Diệu Kỳ nhìn chằm chằm một tấm danh thiếp khác trong tay lão thái thái, có chút cảm giác như ngồi trên bàn chông. Lão thái thái nhận thấy nàng ta bất an, đưa tấm danh thiếp đưa qua, giọng điệu nghiêm túc: “Đây là vị hôn phu ta chọn cho ngươi, tháng trước đã phái người đi làm mai, nhà hắn cũng đồng ý, sang năm sẽ chọn một ngày hoàng đạo để đưa ngươi sang đó.”

“Cái gì? Đã định ra rồi sao? Sao con lại không biết gì cả?” Ngu Diệu Kỳ mở miệng chất vấn, vừa nhận danh thiếp mở ra, vẻ mặt lại dữ tợn giống như quỷ: “Một thông phán nho nhỏ, cả nhà sống ở huyện Thành Lễ, ba mươi tuổi người không vợ, cưới tất cả bốn phòng thê tử nhưng đều qua đời! Tổ mẫu, người lại bảo ta gả cho người như vậy! Bà hận không thể khiến ta chết đi phải không!”

Nàng vò nát danh thiếp khóc òa lên

“Câm miệng đi! Nếu không phải bất đắc dĩ, ngươi nghĩ rằng ta sẽ gả đích nữa Hầu phủ cho người như vậy hay sao? Sao ngươi không nhìn xem mệnh số của mình như thế nào!” Lão thái thái phất tay với Mã ma ma: “Lấy ngày sinh tháng đẻ của nàng ra để tự nàng ta xem xem.”

Mã ma ma đồng ý, lấy ra một tấm canh thiếp đặt trước mắt Ngu Diệu Kỳ.

“Nếu ngươi không tin thì liền cầm bát tự của mình đi tìm người nghiệm xem. Ngươi có mệnh thiên sát Cô Tinh, hình khắc lục thân. Ngày ấy ngươi vừa sinh ra liền khắc chết phụ thân ngươi, sau đó lại khắc Trầm gia lụi bại, vợ chồng Trầm thị uổng mạng, lại xém chút nữa khắc con đường làm quan của ca ca ngươi bị hủy hoại. Nếu không tìm cho ngươi một vị hôn phụ có mệnh cách cứng rắn tương đương, đời này của ngươi chính là phải sống mệnh quả phụ, đến lúc già cũng không có ai quan tâm chăm sóc ngươi trước lúc lâm chung, rơi vào kết cục thê thảm.”

“Ta không tin! Nhất định là bà đang gạt ta ! Ta là quý nhân, sinh ra đã cao quý, phúc vận vô song, từ nhỏ cha mẹ ở Trầm gia đã nói với ta như vậy. Bát tự này nhất định là giả !” Ngu Diệu Kỳ cầm lấy canh thiếp chạy như điên ra ngoài.

Ngu Tương sợ ngây người, cũng quên cắn luôn cả cây kẹo mạch nha trong miệng, ngây ngốc mở miệng: “Bà nội, Ngu Diệu Kỳ quả thật là mệnh thiên sát Cô Tinh sao?”

Đời trước nàng tin phật, sau đó lại đến Đại Hán này, đương nhiên rất tin tưởng vào mệnh lí không chút nghi ngờ. Nhưng mà Ngu Diệu Kỳ lại không giống với người khác, nàng ta là nữ chính, tương lai còn muốn trở thành Hoàng hậu, vốn nên có đại khí vận trên người, vì sao đột nhiên lại biến thành thiên sát Cô Tinh? Chẳng lẽ hiệu ứng cánh bướm lại có uy lực lớn như vậy?

Nhưng mà dù có thế nào, chung quy vẫn phải gả Ngu Diệu Kỳ ra ngoài, vả lại còn gả cho một lục phẩm thông phán, nói vậy rốt cuộc cũng không còn cách nào trở mình. Lòng nàng buông lỏng, cầm lấy cây kẹo đường tiếp tục cắn cạch cạch.

Ngu Tư Vũ cũng thẳng mắt nhìn chằm chằm vào lão thái thái, ánh mắt tràn đầy tò mò.

“Lời này là chính miệng Khổ Hải đại sư nói đấy, không sai được. Nếu không phải như thế, ta há có thể gả nàng cho một nhà chồng như vậy? Đều nói cao môn thú phụ, đê môn giá nữ (gả cao cưới thấp: câu này có hàm ý là phụ thân phụ mẫu ai ai cũng hy vọng nhi nữ của mình được gả vào một nhà tốt để hưởng phước), dù Hầu phủ ta muốn gả thấp cũng không muốn thấp đến mức này.” Lão thái thái bất đắc dĩ thở dài.

Vẻ mặt Ngu Phẩm Ngôn thản nhiên: “Tóm lại có thể gả nàng ra ngoài là tốt rồi. Lòng nàng mang oán hận với Ngu gia, cứ giữ lại thì sớm hay muộn gì cũng sẽ có tai họa.”

Nhớ tới kết cục của Trầm gia, lòng lão thái thái ưu sầu gật đầu.

—————————————–



Ngu Diệu Kỳ sai người chuẩn bị xe ngựa tốt, trong tay nắm lấy canh thiếp chạy tới Lâm trạch, sau khi phân phái hạ nhân liền vội vàng hỏi: “Mẫu thân, người tới nhìn bát tự này xem!”

Lâm thị cầm lấy bát tự, cẩn thận nhìn rồi nói: “Đây không phải là bát tự của Ngu Tương sao?”

Ngu Diệu Kỳ nhất thời thở dài một hơi, nhưng ngay sau đó Lâm thị lại đỡ trán thở dài: “Xem trí nhớ của ta này, cả hai người bị ôm lầm rồi, bát tự của con chính là bát tự của Ngu Tương, bát tự của Ngu Tương là của con mới đúng. Đây là bát tự của con, năm đó ta tìm người tính cho con……”

Câu nói tiếp theo cũng nhỏ dần lại, khuôn mặt Lâm thị cũng trở nên trắng bệch hoảng sợ.

“Người tìm người tính cho con, như thế nào?” Tâm trạng vừa buông thả của Ngu Diệu Kỳ lại tiếp tục bị dâng cao.

“Chuyện lâu như vậy ta đã sớm quên rồi, đại khái chính là mấy câu phú quý vô song dễ nghe. Đương nhiên nữ nhi của ta là người có phúc.” Lâm thị cười có chút miễn cưỡng, ánh mắt lại lóe lên không chừng. Sau khi đón nữ nhi trở về, bà ta cũng như bị vui quá đến mụ mị đầu óc, không nghĩ đến việc mệnh cách của Ngu Tương vốn nên là của nữ nhi, cái gọi là thiên sát Cô Tinh, hình khắc lục thân, nói đúng ra là nữ nhi.

Phu quân là bị nữ nhi khắc chết, chứ không phải là Ngu Tương! Nhận thức này không ngừng va chạm đến tâm tư đề phòng vốn đã yếu ớt không chịu nổi của bà ta, khiến cả tinh thần bà trở nên hỗn loạn.

Làm sao Ngu Diệu Kỳ lại không nhìn ra sự khác thường của bà ta chứ, bám chặt lấy cổ tay bà ta lớn tiếng chất vấn: “Có phải người đang nói dối hay không? Rốt cuộc thầy tướng số kia đã nói gì? Con quả thật có mệnh cách thiên sát Cô Tinh như lão thái thái nói phải không? Không thể nào!”

Lâm thị cố nén trái tim đập nhanh, vội an ủi: “Con đừng suy nghĩ miên man nữa, con là đích nữ Hầu phủ, trời sinh nên tôn hưởng phú quý, làm sao có thể có loại mệnh cách số khổ kia? Thầy tướng số kia chỉ là kẻ lừa đảo gạt người, hôm khác chúng ta tìm cao nhân đến tính cho con. Đi, chúng ta liền đi Trấn Quốc Tự tìm Khổ Hải đại sư.” Dứt lời liền lôi kéo nữ nhi lên xe ngựa.

Trong lòng Ngu Diệu Kỳ dâng lên niềm hy vọng vô hạn, lệnh cho xa phu nhanh chóng quất roi thúc ngựa chạy đến Trấn Quốc Tự. Hai người mượn danh nghĩa của Ngu Tương đến thiện phòng tu hành của Khổ Hải, dâng tờ canh thiếp kia lên.

“Bát tự này bần tăng đã gặp qua.” Khổ Hải vừa thấy sơ qua, lập tức nói.

“Đại sư đã thấy ở nơi nào? Rốt cuộc mệnh cách này là thế nào?” Lâm thị liếm liếm đôi môi khô rát, trái tim đập bùm bùm kinh hoàng.

“Năm năm trước Ngu lão thái quân lấy tờ bát tự này đến đây tính mệnh cách.” Khổ Hải xoay mặt nhìn Ngu Diệu Kỳ, chắp hai tay lại, giọng nói có chút thương xót: “A di đà Phật, bần tăng có một lời muốn nói với vị thí chủ: Chính cái gọi là nhẫn khổ hãn lao, phồn hưng trọng dụng, mặc dù tất cả những điều bên ngoài đều là thật, nhưng trong lòng vẫn không dễ gì chấp nhận, quyết chí tiến lên để thay đổi nó, sinh tử cũng không làm khó dễ được ta. Mặc dù mệnh số của thí chủ là mệnh khổ, nhưng có thể lấy niệm việc thiện đức mà trừ khử, sớm muộn gì cũng có ngày thoát khỏi bể khổ.”

Lâm thị đã hoàn toàn xụi lơ ở trên tấm bồ đoàn, che mặt mà khóc. Nếu mệnh lí này do chính Khổ Hải đại sư xem, vậy thì không thể sai được. Nữ nhi của mình lại chính là Tang Môn tinh mà mình luôn mồm mắng hơn mười năm, thật buồn cười, cũng thật đáng buồn.

Ngu Diệu Kỳ ước chừng sửng sốt một lát mới hoàn hồn, giọng điệu cố giữ bình tĩnh: “Vậy đại sư giúp ta xem một tờ phúc bát tự khác xem?” Lập tức báo ra bát tự của bản thân, cũng chính là bát tự vốn nên thuộc về Ngu Tương.

Khổ Hải nhắm mắt suy tính, một lát sau cười nói: “Bát tự này quả nhiên là tuyệt vời, không sớm không muộn gì cũng sẽ đứng trên chính cung thiên phủ tinh, mặc dù đã trải qua nhiều tai kiếp, nhưng qua mười sáu sẽ phúc vận lâu dài, đại phú đại quý……”

Hai tai Ngu Diệu Kỳ đã không còn cách nào nghe thêm điều gì nữa, tự tiện đứng dậy chạy ra khỏi cửa. Lâm thị vội vàng tạ lỗi với Khổ Hải, sau khi trở lại xe ngựa, hai người vẫn không nói gì thật lâu. Mắt thấy cách Trấn Quốc Tự càng ngày càng xa, Lâm thị mới sâu kín mở miệng: “Con à, sau này nếu Tứ hoàng tử cầu hôn với con thì phải trao đổi canh thiếp, mệnh số này của con sợ là……”

Ngu Diệu Kỳ cười lạnh xua tay: “Mẫu thân nói bậy bạ gì đó? Canh thiếp này rõ ràng là của Ngu Tương, khi nào lại thành của con rồi? Sau khi trở về mong mẫu thân hãy gửi lời nhắn cho Tứ hoàng tử, nói con có chuyện quan trọng muốn thương lượng với chàng.” Nàng tuyệt đối không thể gả cho một tên thông phán nho nhỏ, tuyệt đối không thể! Ai dám cản trở tiền đồ cẩm tú của nàng, kẻ đó phải chết!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Một Đêm “Bệnh Kiều” Đột Nhiên Tới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook