Một Đêm “Bệnh Kiều” Đột Nhiên Tới
Chương 120
Phong Lưu Thư Ngốc
16/08/2016
Hạ nhân Hầu phủ tìm được Trầm gia, vì thế mới biết chuyện vết thương ở chân của Ngu Tương lại tái phát, đã ở Trấn Quốc Tự hơn một tháng, lập tức lên núi tìm, lại bị hòa thượng Trấn Quốc Tự từ chối ngoài cửa, đành phải hậm hực quay về.
Không đón được Ngu Tương trở về, lão thái thái càng thêm bất an, cố gắng chống đỡ cái thân đầy bệnh tự mình đi tìm, mới vừa đi ra khỏi cửa phòng phun một miệng máu tươi hôn mê bất tỉnh. Trong tiềm thức, bà còn giữ lại một tia hy vọng, hy vọng tôn tử chỉ rơi vào sông Ô chưa tìm thấy tung tích, chứ không phải thân vẫn (rơi xuống sông bỏ mình), chỉ cần Ngu Tương trở về, hắn cũng sẽ bình an vô sự.
Bởi vì phần chấp niệm này, cho dù còn đang hôn mê, bà vẫn cứ không ngừng nhắc đi nhắc lại một câu:“Đi tìm Tương Nhi trở về, nhanh đi, đi tìm Tương Nhi……”
Mã ma ma e sợ bệnh tình của bà lại tăng thêm, vừa đáp ứng trống rỗng vừa phái người đi mời đại phu, đám người Vãn Thu ba chân bốn cẳng nâng bà nằm lên giường mềm, sau đó gọi nước ấm tới lần lượt lau chùi thân thể đang lạnh như băng của bà nhiều lần.
Trong Hầu phủ hoàn toàn rối loạn, Ngu Tư Vũ vội vàng chạy về phía chính viện, nửa đường lại gặp Ngu Diệu Kỳ đang thảnh thơi ngồi bên cạnh ao sen đùa cá ngắm hoa, hai mắt không khỏi đỏ lên: “Đại ca sống chết không rõ, bà nội bị bệnh gấp quấn thân, sao ngươi còn có tâm tư chơi đùa chứ?”
“Vì sao ta lại không có tâm tư chơi đùa? Bọn họ chưa từng xem ta là người Ngu gia, vì sao ta lại phải đặt bọn họ ở trong lòng? Sống hay chết thì mặc kệ bọn họ. Hoa này, cá này, bãi cỏ này, cái gì có thể ngắm thì ngươi cũng nên dừng lại ngắm thêm vài lần nữa đi, sau này sợ là không còn cái phúc ấy đâu.” Nàng che miệng cười khẽ, con ngươi lóe ra ác ý khiến người ta kinh hãi.
“Rốt cuộc lời này của ngươi có ý gì? Ngươi đang muốn ám chỉ cái gì?” Ngu Tư Vũ không còn là người không có đầu óc như trước đây, hơn nữa lúc đối diện với Ngu Diệu Kỳ, nàng dường như đã dùng hết những điều hiểm ác nhất để suy đoán chủ ý của nàng ta.
“Ta không ám chỉ cái gì cả, ngươi đừng nghĩ nhiều. Mau đi thăm bà nội đi, sợ là bà không ổn rồi.” Ngu Diệu Kỳ cười ha ha.
“Ngươi còn dám nói hưu nói vượn cái gì đó? Bà nội còn rất tốt! Nếu cái miệng ngươi không sạch sẽ, ta không ngại tự tay rửa sạch giúp ngươi!” Ngu Tư Vũ đã sống ở nông thôn hơn nửa năm, cái gì không học thì thôi, lại học mười phần mười bản lĩnh đấm đá của các thôn phụ dưới ấy. Nàng nhanh chóng tiến lên, một tay nắm sau gáy Ngu Diệu Kỳ, nhấn cả đầu của nàng vào hồ sen.
Chủ tử dẫn Bảo Sinh ra đi, Bảo Sinh vừa đi được một lát đã bị đút thuốc câm bán ra ngoài, việc này hoàn toàn khiến lòng bọn nha đầu rét lạnh, cho nên bên cạnh Ngu Diệu Kỳ thường xuyên không có người hầu hạ. Lúc này nàng ta cô đơn chiếc bóng, không có ai để cầu cứu, bên cạnh Ngu Tư Vũ lại mang theo hai đại a đầu, hai tiểu nha đầu, đồng loạt tiến lên giữ chặt tay chân nàng ta, khiến nàng ta không thể động đậy.
“Ngươi nói xem nào, bây giờ thì ai không ổn hả? Hả? Rốt cuộc những lời ngươi vừa nói kia là có ý gì, cái gì mà sau này không còn phúc phận? Ngươi đã làm cái gì?” Chờ đến mỗi lần Ngu Diệu Kỳ sặc nước muốn ngất xỉu, Ngu Tư Vũ mới kéo nàng lên, bám vào bên tai nàng thấp giọng hỏi, hễ nàng không trả lời liền lập tức nhấn đầu xuống nước lại, việc tra tấn ấy cứ lặp đi lặp lại mấy lần.
Phải nói, quả nhiên Ngu Tư Vũ không thẹn là muội muội ruột của Ngu Phẩm Ngôn, thủ đoạn tra tấn bức cung cũng ngông nghênh không khác gì huynh trưởng.
Ngu Diệu Kỳ uống một bụng nước hồ đục ngầu, chỉ cảm thấy ống phổi cũng sắp nổ tung luôn rồi, bây giờ mới hối hận không kịp về hành vi khiêu khích Ngu Tư Vũ của mình. Nàng nên sớm nghĩ đến, Ngu gia không luận nam nữ, người nào người nấy cũng đều là đao phủ, đối diện trực tiếp gây chiến với bọn họ tuyệt đối không giành được chỗ tốt nào. Nhưng người ấy còn chưa có động tác, nàng tuyệt đối không thể không nhẫn nhịn, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc .
Ngu Tư Vũ hận không thể nhấn Ngu Diệu Kỳ chết đuối luôn cho rồi, ép buộc mấy khắc sau, thấy nàng ta đã ngất xỉu, lúc này mới buông cái gáy xanh tím của nàng xuống, xua tay nói: “Đi thôi, đi thăm bà nội.” Từ đầu đến cuối toàn để mặc cho Ngu Diệu Kỳ hấp hối ở ven đường.
Đi tới chính viện, lão thái thái đã sắp tỉnh, trên trán bọc một miếng khăn vuông, trong mắt nén rất nhiều lệ. Ngu Tư Vũ an ủi bà vài câu, thuật lại chi tiết những lời Ngu Diệu Kỳ vừa nói, hỏi: “Bà nội, người xem, rốt cuộc là nàng ta có ý tứ gì? Không có phúc? Đâu thể nào có chuyện phủ Vĩnh Nhạc Hầu chúng ta gặp phải nguy hiểm chứ? Có phải nàng ta đã làm cái gì rồi hay không?”
Lão thái thái cảm thấy hoảng hốt, ngay sau đó lại phun thêm một ngụm máu tươi……
————————-
Hoàng cung, dưỡng tâm điện, trên bàn của Thành Khang Đế đặt một kiện long bào.
Hôm nay trời quang, vốn là ánh mặt trời sáng lạn chiếu rọi kiện long bào như muốn phát ra ánh lửa, nhưng giờ đây màu vàng quang diễm rực rỡ kia chỉ phụ trợ thêm cho khuôn mặt lạnh lẽo âm u của Thành Khang Đế càng thêm khiếp người.
“Ngay cả long bào cũng đã làm ra, còn đưa vào phủ Thái tử một cách thần không biết quỷ không hay, thật giỏi cho một thủ đoạn.” Trong miệng ông bật ra lời khen ngợi, ánh mắt lại ẩn ẩn hiện lên sát khí. Vô luận kẻ đứng sau lưng kia là ai, nhưng mức thế lực mà kẻ đó âm thầm nắm trong tay đã chạm đến điểm mấu chốt không thể dễ dàng tha thứ nhất của ông.
Thái tử trầm mặc không nói, hắn hiểu được lúc này mình không nói câu nào mới là sự lựa chọn tốt nhất. Bởi vì dù hắn không nói, nhưng phụ hoàng nhìn thấy vật ấy tự nhiên có thể hiểu hết, lại còn có thể bổ khuyết rất hoàn hảo những việc không thể tưởng tượng khác. Như thế mới càng thêm biểu hiện rõ tội ác tày trời của kẻ kia, chết vạn lần còn nhẹ.
“Bọn họ còn bỏ đồ vào thư phòng của Dịch Phong sao? Là cái gì?” Giọng điệu của Thành Khang Đế lạnh lẽo.
“Nhi thần không biết, nhi thần chỉ vừa hỏi vài câu, hắn liền cắn lưỡi tự sát. Nhi thần hành sự bất lực, thỉnh phụ hoàng trách phạt.” Thái tử cúi đầu, mặt lộ vẻ hổ thẹn. Muốn làm ra một khối thi thể cắn lưỡi tự sát cũng không khó, trước khi vào cung, Thái tử đã chuẩn bị việc này thỏa đáng, nhưng cũng không hề kinh động đến kẻ đang ẩn núp tại một nơi bí mật kia.
“Không sao,” Thành Khang Đế xua tay: “Việc này tự nhiên sẽ có người bẩm báo ngự tiền. Con trở về đi, mang long bào này về đặt lại chỗ cũ. Mấy tháng sau, sợ là phụ tử chúng ta còn phải diễn chung một vở tuồng rồi.”
Thái tử ngầm hiểu, cầm theo long bào bí mật ra khỏi cung. Chân trước của thái tử mới vừa đi, sau lưng Ngao Bình lập tức dẫn một tên lính Long Lân Vệ người đầy vết thương vào cung cầu kiến. Thành Khang Đế cho người đến ngự tiền, liền thấy đó chính là người bên cạnh đồng tri với Ngu Phẩm Ngôn, Phó Phàm Tinh, được xem như thân tín của Ngu Phẩm Ngôn.
Phó Phàm Tinh “bụp” một tiếng quỳ xuống, vừa mở miệng liền nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Ngu đô thống thông đồng với địch phản quốc, muốn mưu phản……” Hắn tường thuật lại việc bản thân mình vô tình phát hiện manh mối như thế nào, lại thoát khỏi tầng tầng lớp lớp truy giết để chạy về ngự tiền thông bẩm như thế nào, cả một quá trình ấy thật sự chứa vô vàn hung hiểm.
Thành Khang Đế ngồi ngay ngắn trên ngôi vị hoàng đế không nói một lời, vẻ mặt lại không hiện ra vui giận, trong đại điện là một mảnh tĩnh mịch. Cho đến khi thái độ bình tĩnh của Ngao Bình lẫn Phó Phàm Tinh sắp không giữ được nữa, Thành Khang Đế mới chậm rãi mở miệng: “Ngao Bình, dẫn người đi tra rõ phủ Vĩnh Nhạc Hầu, hễ có bất cứ điều gì khác thường lập tức báo lại.”
Ngao bình ra vẻ do dự, bị ánh mắt lạnh lùng của Thành Khang Đế đảo qua, lúc này mới dẫn Phó Phàm Tinh khom người cáo lui.
Thành Khang Đế lệnh cho tất cả cung nhân lui xuống, chỉ lưu lại nội thị mà mình tín nhiệm nhất, lúc này mới lấy khăn tay ra che miệng ho khan, ho xong mở khăn ra mới thấy, trên chếc khăn tay minh hoàng lại dính đầy những vệt máu đỏ đậm. Thì ra Thành Khang Đế đã sớm bị bệnh nguy kịch trong thời gian dài, lúc này mới dứt khoát cải cách triều chính, diệt trừ thế gia, nâng đỡ nam tử tài tuấn, tất cả chỉ vì muốn mở đường cho Thái tử đăng cơ.
Việc này chỉ có nội thị, một số Thái y biết được, ngay cả Thái tử và Hoàng hậu cũng bị lừa không biết gì. Thành Khang Đế cảm thấy bệnh tình của mình càng lúc càng nghiêm trọng, kể từ năm đó liền liên tục xử lí chính vụ cùng Thái tử, ngay cả tấu chương cũng chia ra một nửa để Thái tử phê duyệt. Trước mắt tuy Thái tử vẫn chỉ là Thái tử, nhưng đã bước một chân lên ngôi vị hoàng đế.
Chỉ sợ là kẻ phía sau màn này đã chờ không kịp .
Thành Khang Đế dùng ánh mắt lạnh lẽo đánh giá nội thị, khiến nội thị kinh sợ lấy một bình dược ra từ tay áo, quỳ xuống tuyên thệ sự trung thành.
“Đứng lên đi, ngươi lớn lên cùng trẫm từ nhỏ, trẫm tin tưởng ngươi.” Thành Khang Đế trầm ngâm nói: “Nếu không biết được bệnh tình của trẫm, kẻ phía sau màn này cũng sẽ không sốt ruột như thế, vận dụng nhiều ám kì cùng nhân mạch như vậy để thiết kế ra một bàn chờ giết chóc này. Lão Tứ, lão Ngũ, lão Lục…Rốt cuộc kẻ đó là ai mà lại có thể che giấu kín đáo như vậy, ngay cả ái tướng tâm phúc của trẫm và Thái tử mà cũng có thể tính kế.”
Thành Khang Đế nhắm mắt suy ngẫm một lát, khi mở mắt lần nữa đã đầy sát ý nghiêm nghị: “Phái người đi thăm dò từ viện chính, tuyệt đối không cần kinh động đến hắn, chỉ đứng đó giám thị.”
Trong điện đột nhiên xuất hiện một tên lính Long Lân Vệ, quan bào cũng không phải màu đỏ, mà là màu đen. Hắn chắp tay lĩnh mệnh, dường như bỗng nhiên xuất hiện thế nào lại biến mất thế ấy.
Nội thị quỳ trên mặt đất dập đầu thật mạnh, hiểu được tuy rằng ngoài miệng Thành Khang Đế nói xong tin tưởng, nhưng dĩ nhiên trong lòng đã nổi lên sát tâm. Phàm là người biết được bệnh tình của ông, biết chuyện nơi này, sợ là đừng ai nghĩ đến chuyện sống sót.
———————————
Lão thái thái ói ra một ngụm máu, không cho Mã ma ma đi thỉnh đại phu, liên tục hô: “Đi mở cửa viện của Ngôn Nhi ra, điều tra tất cả các phòng, nhất là thư phòng, nhanh đi!”
Tôn tử nếm mùi thất bại, nhất định ngôn quan sẽ vây quanh buộc tội hắn, nhưng mà hắn vẫn được xem như là anh dũng tuẫn quốc, Hoàng thượng nể tình Hầu phủ cương trực trung thành sẽ biết bỏ mạnh lấy nhẹ mà buông xuống. Lúc này nếu có kẻ nào muốn lật đổ Hầu phủ hoàn toàn, nhất định sẽ bịa những tội danh không có để vu oan tôn tử, nếu là vu oan, tất nhiên sẽ có chứng cứ phạm tội. Chứng cứ phạm tội ở đâu đây? Lại vào như thế nào?
Liên hệ đến những lời kia của Ngu Diệu Kỳ, nhất thời lão thái thái như bị hắt một chậu nước tỉnh lại, hoàn toàn hiểu ra.
Ngu Phẩm Ngôn quản chế Hầu phủ nghiêm khắc không khác gì quân doanh, cho dù trong phủ thiếu người cũng tuyệt đối không kiếm mua nha hoàn từ kẻ môi giới, những hạ nhân được thuê đều là con cháu của những nhà nô tài trong phủ. Hạ nhân nào phạm tội phải đuổi ra ngoài thì cả nhà cũng đều bị bán ra ngoài luôn, không chừa lại một ai. Mặc dù thời điểm Ngu Diệu Kỳ quản gia đã làm hỏng quy củ, Hầu phủ nhìn như hỗn loạn, nhưng cũng không có bất kì chỗ trống nào cho kẻ khác chui vào. Về phần sự kiện táo độc, chỉ có thể nói lòng tham của Ngu Diệu Kỳ đã chạm tới cảnh giới cao, ngay cả Ngu Phẩm Ngôn cũng không thể khống chế được.
Mỗi lần xuất chinh, Ngu Phẩm Ngôn nhất định sẽ phân phó lão thái thái che kín cửa viện và thư phòng của hắn, còn phái người đi kiểm tra niêm phong trên giấy tờ mỗi ngày, nếu có chút khác thường nào sẽ lập tức tra rõ. Như thế, đúng là chẳng khác nào quản thúc Hầu phủ như một cái thùng sắt.
Mà Ngu Tương ở Kinh Phức tiểu viện, chỉ cách thư phòng của hắn một bức tường, vì để thuận tiện còn có thêm một cánh cửa hông khác, cũng không khóa lại. Thời điểm Ngu Diệu Kỳ báo lại chuyện của tôn tử và cháu gái cho mình, còn bảo mình mau chóng gả cháu gái gả ra ngoài, sau đó mới khiến Trầm Nguyên Kỳ tới cửa nhận người thân, lại kéo theo việc mình náo loạn với cháu gái ở Kinh Phức tiểu một hồi, ngay cả thị vệ cùng hạ nhân cũng bị kinh động .
Thời điểm tất cả mọi người đang khuyên giải mình và cháu gái, Ngu Diệu Kỳ ở đâu? Nàng có mở cửa hông vụng trộm chạy đến thư phòng của tôn tử hay không?
Lão thái thái càng nghĩ kĩ càng cảm thấy hoảng sợ, chống xử quải đứng dậy. Nhưng bà đã tỉnh ngộ quá muộn, người còn chưa ra khỏi cửa phòng, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng nhao nhao ồn ào, mang máng còn có người hét lớn: “Không tốt rồi, Long Lân Vệ tới bắt người, mau đi tìm lão phu nhân!”
Lão thái thái vội vàng hoảng hốt chạy tới cửa thư phòng của tôn tử, chỉ thấy Ngao Bình đi ra khỏi thư phóng giữa sân là một đám Long Lân Vệ vây quanh, trong tay đang cầm một cái hộp nhỏ chứa đầy thư, lớn tiếng quát: “Tội thần Ngu Phẩm Ngôn cấu kết với Tây Di âm mưu hướng soán vị, nay chứng cứ vô cùng xác thực! Người đâu, bắt tất cả mọi người lại!”
Long Lân Vệ đồng thanh hô ứng một tiếng, lập tức bắt chéo hai tay tất cả hạ nhân rồi trói lại, dẫn đi một đám. Lão thái thái là nhất phẩm cáo mệnh, vẫn còn một chút thể diện, bị hai gã thị vệ dùng đao đặt phía sau lưng áp giải lên xe trâu. Ngu Tư Vũ và Ngu Diệu Kỳ cũng bị xoay tay kéo lại đây, người thì nóng vội lo sợ không yên, không biết làm sao; Một người khác lại mang vẻ mặt không chút thay đổi, trong mắt lại lóe ra vẻ vui mừng — rốt cuộc phủ Vĩnh Nhạc Hầu này cũng bị một tay nàng hủy diệt, thật sự sung sướng.
———–
Cho dù vận mệnh có chút thay đổi, nhưng vẫn có vài phần giống nguyên tác đến kinh người. Đời trước Ngu Diệu Kỳ đã là Tứ hoàng tử phi, lại vẫn dùng thủ đoạn tương tự để phá hủy Vĩnh Nhạc Hầu phủ, đơn giản là vì Ngu Phẩm Ngôn đắc thế, về sau dâng tấu chương thỉnh Thành Khang Đế cho phép Thái tử đang trông coi hoàng lăng trở về kinh. Thành Khang Đế xưa nay yêu thương Thái tử vô cùng, nếu không phải vì lời đồn thiên mệnh làm trở ngại, ông cũng sẽ không bao giờ đưa Thái tử ra khỏi kinh thành. Tấu chương của Ngu Phẩm Ngôn vừa được trình lên, Thành Khang Đế liền vui vẻ đồng ý.
Thái tử có Ngu Phẩm Ngôn hỗ trợ ở sau lưng, vừa được Thành Khang Đế tin tưởng sâu đậm, việc nối ngôi cũng chỉ là sớm hay muộn. Như thế, Ngu Diệu Kỳ vì nghiệp lớn của Tứ hoàng tử, cũng vì tiền đồ gấm hoa sau này của mình, cuối cùng vẫn nhẫn tâm xuống tay độc với phủ Vĩnh Nhạc Hầu.
Nhưng không giống ở chỗ, đời trước Ngu Phẩm Ngôn chết trận ở Tây Cương, đời này Ngu Phẩm Ngôn lại còn sống trở về.
Không đón được Ngu Tương trở về, lão thái thái càng thêm bất an, cố gắng chống đỡ cái thân đầy bệnh tự mình đi tìm, mới vừa đi ra khỏi cửa phòng phun một miệng máu tươi hôn mê bất tỉnh. Trong tiềm thức, bà còn giữ lại một tia hy vọng, hy vọng tôn tử chỉ rơi vào sông Ô chưa tìm thấy tung tích, chứ không phải thân vẫn (rơi xuống sông bỏ mình), chỉ cần Ngu Tương trở về, hắn cũng sẽ bình an vô sự.
Bởi vì phần chấp niệm này, cho dù còn đang hôn mê, bà vẫn cứ không ngừng nhắc đi nhắc lại một câu:“Đi tìm Tương Nhi trở về, nhanh đi, đi tìm Tương Nhi……”
Mã ma ma e sợ bệnh tình của bà lại tăng thêm, vừa đáp ứng trống rỗng vừa phái người đi mời đại phu, đám người Vãn Thu ba chân bốn cẳng nâng bà nằm lên giường mềm, sau đó gọi nước ấm tới lần lượt lau chùi thân thể đang lạnh như băng của bà nhiều lần.
Trong Hầu phủ hoàn toàn rối loạn, Ngu Tư Vũ vội vàng chạy về phía chính viện, nửa đường lại gặp Ngu Diệu Kỳ đang thảnh thơi ngồi bên cạnh ao sen đùa cá ngắm hoa, hai mắt không khỏi đỏ lên: “Đại ca sống chết không rõ, bà nội bị bệnh gấp quấn thân, sao ngươi còn có tâm tư chơi đùa chứ?”
“Vì sao ta lại không có tâm tư chơi đùa? Bọn họ chưa từng xem ta là người Ngu gia, vì sao ta lại phải đặt bọn họ ở trong lòng? Sống hay chết thì mặc kệ bọn họ. Hoa này, cá này, bãi cỏ này, cái gì có thể ngắm thì ngươi cũng nên dừng lại ngắm thêm vài lần nữa đi, sau này sợ là không còn cái phúc ấy đâu.” Nàng che miệng cười khẽ, con ngươi lóe ra ác ý khiến người ta kinh hãi.
“Rốt cuộc lời này của ngươi có ý gì? Ngươi đang muốn ám chỉ cái gì?” Ngu Tư Vũ không còn là người không có đầu óc như trước đây, hơn nữa lúc đối diện với Ngu Diệu Kỳ, nàng dường như đã dùng hết những điều hiểm ác nhất để suy đoán chủ ý của nàng ta.
“Ta không ám chỉ cái gì cả, ngươi đừng nghĩ nhiều. Mau đi thăm bà nội đi, sợ là bà không ổn rồi.” Ngu Diệu Kỳ cười ha ha.
“Ngươi còn dám nói hưu nói vượn cái gì đó? Bà nội còn rất tốt! Nếu cái miệng ngươi không sạch sẽ, ta không ngại tự tay rửa sạch giúp ngươi!” Ngu Tư Vũ đã sống ở nông thôn hơn nửa năm, cái gì không học thì thôi, lại học mười phần mười bản lĩnh đấm đá của các thôn phụ dưới ấy. Nàng nhanh chóng tiến lên, một tay nắm sau gáy Ngu Diệu Kỳ, nhấn cả đầu của nàng vào hồ sen.
Chủ tử dẫn Bảo Sinh ra đi, Bảo Sinh vừa đi được một lát đã bị đút thuốc câm bán ra ngoài, việc này hoàn toàn khiến lòng bọn nha đầu rét lạnh, cho nên bên cạnh Ngu Diệu Kỳ thường xuyên không có người hầu hạ. Lúc này nàng ta cô đơn chiếc bóng, không có ai để cầu cứu, bên cạnh Ngu Tư Vũ lại mang theo hai đại a đầu, hai tiểu nha đầu, đồng loạt tiến lên giữ chặt tay chân nàng ta, khiến nàng ta không thể động đậy.
“Ngươi nói xem nào, bây giờ thì ai không ổn hả? Hả? Rốt cuộc những lời ngươi vừa nói kia là có ý gì, cái gì mà sau này không còn phúc phận? Ngươi đã làm cái gì?” Chờ đến mỗi lần Ngu Diệu Kỳ sặc nước muốn ngất xỉu, Ngu Tư Vũ mới kéo nàng lên, bám vào bên tai nàng thấp giọng hỏi, hễ nàng không trả lời liền lập tức nhấn đầu xuống nước lại, việc tra tấn ấy cứ lặp đi lặp lại mấy lần.
Phải nói, quả nhiên Ngu Tư Vũ không thẹn là muội muội ruột của Ngu Phẩm Ngôn, thủ đoạn tra tấn bức cung cũng ngông nghênh không khác gì huynh trưởng.
Ngu Diệu Kỳ uống một bụng nước hồ đục ngầu, chỉ cảm thấy ống phổi cũng sắp nổ tung luôn rồi, bây giờ mới hối hận không kịp về hành vi khiêu khích Ngu Tư Vũ của mình. Nàng nên sớm nghĩ đến, Ngu gia không luận nam nữ, người nào người nấy cũng đều là đao phủ, đối diện trực tiếp gây chiến với bọn họ tuyệt đối không giành được chỗ tốt nào. Nhưng người ấy còn chưa có động tác, nàng tuyệt đối không thể không nhẫn nhịn, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc .
Ngu Tư Vũ hận không thể nhấn Ngu Diệu Kỳ chết đuối luôn cho rồi, ép buộc mấy khắc sau, thấy nàng ta đã ngất xỉu, lúc này mới buông cái gáy xanh tím của nàng xuống, xua tay nói: “Đi thôi, đi thăm bà nội.” Từ đầu đến cuối toàn để mặc cho Ngu Diệu Kỳ hấp hối ở ven đường.
Đi tới chính viện, lão thái thái đã sắp tỉnh, trên trán bọc một miếng khăn vuông, trong mắt nén rất nhiều lệ. Ngu Tư Vũ an ủi bà vài câu, thuật lại chi tiết những lời Ngu Diệu Kỳ vừa nói, hỏi: “Bà nội, người xem, rốt cuộc là nàng ta có ý tứ gì? Không có phúc? Đâu thể nào có chuyện phủ Vĩnh Nhạc Hầu chúng ta gặp phải nguy hiểm chứ? Có phải nàng ta đã làm cái gì rồi hay không?”
Lão thái thái cảm thấy hoảng hốt, ngay sau đó lại phun thêm một ngụm máu tươi……
————————-
Hoàng cung, dưỡng tâm điện, trên bàn của Thành Khang Đế đặt một kiện long bào.
Hôm nay trời quang, vốn là ánh mặt trời sáng lạn chiếu rọi kiện long bào như muốn phát ra ánh lửa, nhưng giờ đây màu vàng quang diễm rực rỡ kia chỉ phụ trợ thêm cho khuôn mặt lạnh lẽo âm u của Thành Khang Đế càng thêm khiếp người.
“Ngay cả long bào cũng đã làm ra, còn đưa vào phủ Thái tử một cách thần không biết quỷ không hay, thật giỏi cho một thủ đoạn.” Trong miệng ông bật ra lời khen ngợi, ánh mắt lại ẩn ẩn hiện lên sát khí. Vô luận kẻ đứng sau lưng kia là ai, nhưng mức thế lực mà kẻ đó âm thầm nắm trong tay đã chạm đến điểm mấu chốt không thể dễ dàng tha thứ nhất của ông.
Thái tử trầm mặc không nói, hắn hiểu được lúc này mình không nói câu nào mới là sự lựa chọn tốt nhất. Bởi vì dù hắn không nói, nhưng phụ hoàng nhìn thấy vật ấy tự nhiên có thể hiểu hết, lại còn có thể bổ khuyết rất hoàn hảo những việc không thể tưởng tượng khác. Như thế mới càng thêm biểu hiện rõ tội ác tày trời của kẻ kia, chết vạn lần còn nhẹ.
“Bọn họ còn bỏ đồ vào thư phòng của Dịch Phong sao? Là cái gì?” Giọng điệu của Thành Khang Đế lạnh lẽo.
“Nhi thần không biết, nhi thần chỉ vừa hỏi vài câu, hắn liền cắn lưỡi tự sát. Nhi thần hành sự bất lực, thỉnh phụ hoàng trách phạt.” Thái tử cúi đầu, mặt lộ vẻ hổ thẹn. Muốn làm ra một khối thi thể cắn lưỡi tự sát cũng không khó, trước khi vào cung, Thái tử đã chuẩn bị việc này thỏa đáng, nhưng cũng không hề kinh động đến kẻ đang ẩn núp tại một nơi bí mật kia.
“Không sao,” Thành Khang Đế xua tay: “Việc này tự nhiên sẽ có người bẩm báo ngự tiền. Con trở về đi, mang long bào này về đặt lại chỗ cũ. Mấy tháng sau, sợ là phụ tử chúng ta còn phải diễn chung một vở tuồng rồi.”
Thái tử ngầm hiểu, cầm theo long bào bí mật ra khỏi cung. Chân trước của thái tử mới vừa đi, sau lưng Ngao Bình lập tức dẫn một tên lính Long Lân Vệ người đầy vết thương vào cung cầu kiến. Thành Khang Đế cho người đến ngự tiền, liền thấy đó chính là người bên cạnh đồng tri với Ngu Phẩm Ngôn, Phó Phàm Tinh, được xem như thân tín của Ngu Phẩm Ngôn.
Phó Phàm Tinh “bụp” một tiếng quỳ xuống, vừa mở miệng liền nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Ngu đô thống thông đồng với địch phản quốc, muốn mưu phản……” Hắn tường thuật lại việc bản thân mình vô tình phát hiện manh mối như thế nào, lại thoát khỏi tầng tầng lớp lớp truy giết để chạy về ngự tiền thông bẩm như thế nào, cả một quá trình ấy thật sự chứa vô vàn hung hiểm.
Thành Khang Đế ngồi ngay ngắn trên ngôi vị hoàng đế không nói một lời, vẻ mặt lại không hiện ra vui giận, trong đại điện là một mảnh tĩnh mịch. Cho đến khi thái độ bình tĩnh của Ngao Bình lẫn Phó Phàm Tinh sắp không giữ được nữa, Thành Khang Đế mới chậm rãi mở miệng: “Ngao Bình, dẫn người đi tra rõ phủ Vĩnh Nhạc Hầu, hễ có bất cứ điều gì khác thường lập tức báo lại.”
Ngao bình ra vẻ do dự, bị ánh mắt lạnh lùng của Thành Khang Đế đảo qua, lúc này mới dẫn Phó Phàm Tinh khom người cáo lui.
Thành Khang Đế lệnh cho tất cả cung nhân lui xuống, chỉ lưu lại nội thị mà mình tín nhiệm nhất, lúc này mới lấy khăn tay ra che miệng ho khan, ho xong mở khăn ra mới thấy, trên chếc khăn tay minh hoàng lại dính đầy những vệt máu đỏ đậm. Thì ra Thành Khang Đế đã sớm bị bệnh nguy kịch trong thời gian dài, lúc này mới dứt khoát cải cách triều chính, diệt trừ thế gia, nâng đỡ nam tử tài tuấn, tất cả chỉ vì muốn mở đường cho Thái tử đăng cơ.
Việc này chỉ có nội thị, một số Thái y biết được, ngay cả Thái tử và Hoàng hậu cũng bị lừa không biết gì. Thành Khang Đế cảm thấy bệnh tình của mình càng lúc càng nghiêm trọng, kể từ năm đó liền liên tục xử lí chính vụ cùng Thái tử, ngay cả tấu chương cũng chia ra một nửa để Thái tử phê duyệt. Trước mắt tuy Thái tử vẫn chỉ là Thái tử, nhưng đã bước một chân lên ngôi vị hoàng đế.
Chỉ sợ là kẻ phía sau màn này đã chờ không kịp .
Thành Khang Đế dùng ánh mắt lạnh lẽo đánh giá nội thị, khiến nội thị kinh sợ lấy một bình dược ra từ tay áo, quỳ xuống tuyên thệ sự trung thành.
“Đứng lên đi, ngươi lớn lên cùng trẫm từ nhỏ, trẫm tin tưởng ngươi.” Thành Khang Đế trầm ngâm nói: “Nếu không biết được bệnh tình của trẫm, kẻ phía sau màn này cũng sẽ không sốt ruột như thế, vận dụng nhiều ám kì cùng nhân mạch như vậy để thiết kế ra một bàn chờ giết chóc này. Lão Tứ, lão Ngũ, lão Lục…Rốt cuộc kẻ đó là ai mà lại có thể che giấu kín đáo như vậy, ngay cả ái tướng tâm phúc của trẫm và Thái tử mà cũng có thể tính kế.”
Thành Khang Đế nhắm mắt suy ngẫm một lát, khi mở mắt lần nữa đã đầy sát ý nghiêm nghị: “Phái người đi thăm dò từ viện chính, tuyệt đối không cần kinh động đến hắn, chỉ đứng đó giám thị.”
Trong điện đột nhiên xuất hiện một tên lính Long Lân Vệ, quan bào cũng không phải màu đỏ, mà là màu đen. Hắn chắp tay lĩnh mệnh, dường như bỗng nhiên xuất hiện thế nào lại biến mất thế ấy.
Nội thị quỳ trên mặt đất dập đầu thật mạnh, hiểu được tuy rằng ngoài miệng Thành Khang Đế nói xong tin tưởng, nhưng dĩ nhiên trong lòng đã nổi lên sát tâm. Phàm là người biết được bệnh tình của ông, biết chuyện nơi này, sợ là đừng ai nghĩ đến chuyện sống sót.
———————————
Lão thái thái ói ra một ngụm máu, không cho Mã ma ma đi thỉnh đại phu, liên tục hô: “Đi mở cửa viện của Ngôn Nhi ra, điều tra tất cả các phòng, nhất là thư phòng, nhanh đi!”
Tôn tử nếm mùi thất bại, nhất định ngôn quan sẽ vây quanh buộc tội hắn, nhưng mà hắn vẫn được xem như là anh dũng tuẫn quốc, Hoàng thượng nể tình Hầu phủ cương trực trung thành sẽ biết bỏ mạnh lấy nhẹ mà buông xuống. Lúc này nếu có kẻ nào muốn lật đổ Hầu phủ hoàn toàn, nhất định sẽ bịa những tội danh không có để vu oan tôn tử, nếu là vu oan, tất nhiên sẽ có chứng cứ phạm tội. Chứng cứ phạm tội ở đâu đây? Lại vào như thế nào?
Liên hệ đến những lời kia của Ngu Diệu Kỳ, nhất thời lão thái thái như bị hắt một chậu nước tỉnh lại, hoàn toàn hiểu ra.
Ngu Phẩm Ngôn quản chế Hầu phủ nghiêm khắc không khác gì quân doanh, cho dù trong phủ thiếu người cũng tuyệt đối không kiếm mua nha hoàn từ kẻ môi giới, những hạ nhân được thuê đều là con cháu của những nhà nô tài trong phủ. Hạ nhân nào phạm tội phải đuổi ra ngoài thì cả nhà cũng đều bị bán ra ngoài luôn, không chừa lại một ai. Mặc dù thời điểm Ngu Diệu Kỳ quản gia đã làm hỏng quy củ, Hầu phủ nhìn như hỗn loạn, nhưng cũng không có bất kì chỗ trống nào cho kẻ khác chui vào. Về phần sự kiện táo độc, chỉ có thể nói lòng tham của Ngu Diệu Kỳ đã chạm tới cảnh giới cao, ngay cả Ngu Phẩm Ngôn cũng không thể khống chế được.
Mỗi lần xuất chinh, Ngu Phẩm Ngôn nhất định sẽ phân phó lão thái thái che kín cửa viện và thư phòng của hắn, còn phái người đi kiểm tra niêm phong trên giấy tờ mỗi ngày, nếu có chút khác thường nào sẽ lập tức tra rõ. Như thế, đúng là chẳng khác nào quản thúc Hầu phủ như một cái thùng sắt.
Mà Ngu Tương ở Kinh Phức tiểu viện, chỉ cách thư phòng của hắn một bức tường, vì để thuận tiện còn có thêm một cánh cửa hông khác, cũng không khóa lại. Thời điểm Ngu Diệu Kỳ báo lại chuyện của tôn tử và cháu gái cho mình, còn bảo mình mau chóng gả cháu gái gả ra ngoài, sau đó mới khiến Trầm Nguyên Kỳ tới cửa nhận người thân, lại kéo theo việc mình náo loạn với cháu gái ở Kinh Phức tiểu một hồi, ngay cả thị vệ cùng hạ nhân cũng bị kinh động .
Thời điểm tất cả mọi người đang khuyên giải mình và cháu gái, Ngu Diệu Kỳ ở đâu? Nàng có mở cửa hông vụng trộm chạy đến thư phòng của tôn tử hay không?
Lão thái thái càng nghĩ kĩ càng cảm thấy hoảng sợ, chống xử quải đứng dậy. Nhưng bà đã tỉnh ngộ quá muộn, người còn chưa ra khỏi cửa phòng, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng nhao nhao ồn ào, mang máng còn có người hét lớn: “Không tốt rồi, Long Lân Vệ tới bắt người, mau đi tìm lão phu nhân!”
Lão thái thái vội vàng hoảng hốt chạy tới cửa thư phòng của tôn tử, chỉ thấy Ngao Bình đi ra khỏi thư phóng giữa sân là một đám Long Lân Vệ vây quanh, trong tay đang cầm một cái hộp nhỏ chứa đầy thư, lớn tiếng quát: “Tội thần Ngu Phẩm Ngôn cấu kết với Tây Di âm mưu hướng soán vị, nay chứng cứ vô cùng xác thực! Người đâu, bắt tất cả mọi người lại!”
Long Lân Vệ đồng thanh hô ứng một tiếng, lập tức bắt chéo hai tay tất cả hạ nhân rồi trói lại, dẫn đi một đám. Lão thái thái là nhất phẩm cáo mệnh, vẫn còn một chút thể diện, bị hai gã thị vệ dùng đao đặt phía sau lưng áp giải lên xe trâu. Ngu Tư Vũ và Ngu Diệu Kỳ cũng bị xoay tay kéo lại đây, người thì nóng vội lo sợ không yên, không biết làm sao; Một người khác lại mang vẻ mặt không chút thay đổi, trong mắt lại lóe ra vẻ vui mừng — rốt cuộc phủ Vĩnh Nhạc Hầu này cũng bị một tay nàng hủy diệt, thật sự sung sướng.
———–
Cho dù vận mệnh có chút thay đổi, nhưng vẫn có vài phần giống nguyên tác đến kinh người. Đời trước Ngu Diệu Kỳ đã là Tứ hoàng tử phi, lại vẫn dùng thủ đoạn tương tự để phá hủy Vĩnh Nhạc Hầu phủ, đơn giản là vì Ngu Phẩm Ngôn đắc thế, về sau dâng tấu chương thỉnh Thành Khang Đế cho phép Thái tử đang trông coi hoàng lăng trở về kinh. Thành Khang Đế xưa nay yêu thương Thái tử vô cùng, nếu không phải vì lời đồn thiên mệnh làm trở ngại, ông cũng sẽ không bao giờ đưa Thái tử ra khỏi kinh thành. Tấu chương của Ngu Phẩm Ngôn vừa được trình lên, Thành Khang Đế liền vui vẻ đồng ý.
Thái tử có Ngu Phẩm Ngôn hỗ trợ ở sau lưng, vừa được Thành Khang Đế tin tưởng sâu đậm, việc nối ngôi cũng chỉ là sớm hay muộn. Như thế, Ngu Diệu Kỳ vì nghiệp lớn của Tứ hoàng tử, cũng vì tiền đồ gấm hoa sau này của mình, cuối cùng vẫn nhẫn tâm xuống tay độc với phủ Vĩnh Nhạc Hầu.
Nhưng không giống ở chỗ, đời trước Ngu Phẩm Ngôn chết trận ở Tây Cương, đời này Ngu Phẩm Ngôn lại còn sống trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.