Một Đêm “Bệnh Kiều” Đột Nhiên Tới
Chương 131
Phong Lưu Thư Ngốc
16/08/2016
Thị vệ đại nội hành hình, lực đạo đó không phải người thường có thể thừa nhận được. Nhận xong ba mươi côn, Tôn phu nhân chỉ còn nửa cái mạng, lại nghe tin Tôn phi nay đang quỳ ở phật đường tự ngẫm lại, sau mười hai canh giờ long thai kia nhất định khó giữ được, mà có khi còn một xác hai mạng.
Lần này vào cung vốn là vì hôn sự của con trai, chẳng ngờ hôn sự không xong, ngay cả trụ cột của Tôn gia cũng đổ, Tôn phu nhân quả thực không rõ rốt cục lý do gì mà xảy ra biến đổi như thế này. Em gái chồng chẳng phải được sủng ái sao, hoàng thượng còn hứa chỉ cần nàng sinh hạ long tử lập tức sẽ phong làm thân vương, sao mà đảo mắt một cái em gái chồng đã vào chỗ chết rồi?
Tôn phu nhân không ngốc, sao còn không rõ Đế Hậu hai người bắt tay sửa trị em gái chồng. Thân thể nàng đau đớn đến tê liệt, nhưng nôn nóng hoảng loạn trong lòng càng đau đớn hơn so với thân thể. Nàng muốn lập tức về phủ, cùng nhi tử thương nghị một phen, nàng có cảm giác là hoàng thượng đột nhiên thay đổi thái độ không phải là chuyện tốt, giống như bầu trời Đại Hán cũng muốn thay đổi.
“Tôn phu nhân, ý chỉ tứ hôn đã cầu được rồi sao? Cầu được rồi thì đưa cho ta đi, ta về chuẩn bị đồ cưới cho tốt”. Xe ngựa Thẩm gia để ngang trên đường cái, Ngu Tương xốc màn lên cười xán lạn.
“Phu nhân nhà ta bệnh nặng, kính xin Thẩm tiểu thư nhường đường”. Một nha đầu xốc màn lên thiện ý nói.
“Bệnh nặng? Không phải là vị tụt quần đánh bằng roi sao? Trước điện nhiều thị vệ như vậy, phu nhân nhà ngươi giữa ban ngày ban mặt lại cởi – quần, cũng không biết xấu hổ. Nếu là ta, xấu hổ và nhục nhã đến chết đi được”. Ngu Tương cũng không đè thấp âm lượng, nơi này là đường chính vào cung, đi qua đều là quan lại quyền quý, nghe được lời ấy đều nhao nhao quay đầu lại nhìn.
Tôn phu nhân vốn đang hấp hối thiếu chút nữa thổ huyết, khàn giọng quát, “Đi, mau về phủ! Nhanh lên!”. Ở chỗ này thêm một khắc nàng cảm thấy như chết một lần.
“Tránh ra a, nàng vội vàng trở về treo cổ đấy”. Ngu Tương nhìn xa phu khoát tay.
Xa phu lập tức nhường đường, chỉ thấy xe ngựa Tôn gia cấp tốc chạy đi trong sự chỉ trỏ. Ngu Tương buông màn, ôm ấm lô nói, “Đi thôi, ở Tôn gia còn một vở kịch chờ chúng ta xem đấy”.
Đào Hồng nghe xong lời này cười không ngừng, liên tục giục xa phu chạy nhanh đi, ngược lại Liễu Lục lại mang vẻ mặt bất đắc dĩ.
Hai cỗ xe ngựa trước sau đến Tôn phủ. Người gác cổng sớm nhận được tin, lập tức gọi người mang cáng ra đón phu nhân. Tôn đại nhân vẫn còn đang ở nha môn làm việc, còn Tôn Minh Kiệt lại đúng ngày hưu mộc, nghe nói mâu thân tiến cung một chuyến chẳng những không cầu được ý chỉ ban hôn lại còn bị thưởng gậy, nên đã sớm chờ ở cửa, trán mơ hồ có thể thấy ướt đẫm mồ hôi.
Có thể bị Thành Khang đế tự mình thưởng hèo, mà còn ở trước mặt thị vệ ở Dưỡng Tâm điện, mẫu thân nhất định gây họa không nhỏ. Bây giờ Tôn phi còn đang quỳ ở phật đường lạnh như băng, sau mười hai canh giờ có cảnh tượng gì cũng có thể đoán được. Hắn không phải kẻ ngu dốt, đương nhiên đã cân nhắc đến kết cục xấu nhất rồi.
“Đến rồi đến rồi, nhanh đi đỡ phu nhân”. Hạ nhân trông thấy xe ngựa, nhanh chóng nâng cáng có đệm dày lên đón.
“Mẫu thân sao rồi? Nương nương như thế nào rồi? Rốt cục là đã làm chuyện gì mà hoàng thượng tức giận như vậy?”. Tôn Minh Kiệt liên tục hỏi như cô nương hỏi về nhà chồng.
“Ngươi chính là Tôn Minh Kiệt?”. Một giọng nói thanh thúy từ xe ngựa phía sau truyền đến.
Tôn Minh Kiệt quay đầu nhìn lại, đập vào mắt chính là bóng hình xinh đẹp được hắn đùa bỡn trong mộng không biết bao nhiêu lần. Người nọ lúc này đang sừng sững trước mặt, thái độ kiêu căng, cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp lại đang nói ra những lời làm tổn thương người, “Một kẻ dáng vẻ nam không ra nam nữ không ra nữ như ngươi cũng dám mơ tưởng tới ta – đường đương Tư nông Hương quân, cũng không lấy gương soi xem ngươi xứng sao?”.
Tôn Minh Kiệt kỵ nhất là người bên ngoài nói hắn có tướng nữ nhi, hai mắt đỏ sậm nhìn chằm chằm đến, giữa hai lông mày lộ ra sát ý.
Ngu Tương khinh miệt cười, khoát tay, “Đừng trừng, có trừng ta cũng không thiếu miếng thịt nào. Ở đây ta có một thứ muốn tặng ngươi, ngươi lại đây mà lấy a”.
Nàng vừa dứt lời, thì ở phía trước có một xe ngựa tiến đến, mấy gia đinh cường tráng khiêng một cái lồng sắt cực lớn xuống, bên trong nhốt một con thiên nga trắng noãn cùng mấy trăm con cóc. Giữa mùa đông mà tìm được nhiều cóc như vậy, còn đặt ở trong lồng sưởi làm chúng tỉnh lại, nàng cũng nhọc lòng rồi.
Cóc vốn là đồ ăn của thiên nga, nhưng cóc trong lồng thật sự quá nhiều, đông đúc dày đặc, đập vào mắt là mụn độc màu trắng, ngay cả người nhìn cũng cảm thấy hoảng sợ chứ đừng nói là thiên gia đứng ở giữa.
Sau đó thiên nga giương cổ thật cao lên, phát ra thanh âm thê lương, tiếng quá to hấp dẫn mọi người qua xung quanh đi đến. Mọi người thấy Ngu Tương đang nằm sấp bên cửa sổ xe ngựa tươi cười xinh đẹp, không hẹn mà cùng nghĩ: không biết thằng quỷ không may nào hôm nay lại chọc vị hỗn thế ma vương này? Nếu nói tình tình bướng bỉnh, các công tử quần là áo lượt khắp kinh thành cũng không so được với tiểu thư Ngu gia, à không, tiểu thư Thẩm gia này.
Tôn Minh Kiệt nhìn chằm chằm vào lồng sắt, cắn răng hỏi, “Thẩm tiểu thư, rốt cục là ngươi có ý gì? Tặng… những con cóc này làm ta buồn nôn?”.
“Không, ta chỉ là muốn cho ngươi biết một đạo lý”. Ngu Tương nhướng mày, ngữ khí khinh mạn, “Bổn tiểu thư là thiên nga, ngươi chỉ là con cóc – ghẻ, mà lại là con cóc – ghẻ vọng tưởng muốn ăn thịt thiên nga”.
Nàng vừa dứt lời, gia đinh liền mở cửa lồng sắt ném đến cửa lớn Tôn gia. Thiên nga vốn bị nhốt bên trong được giải thoát lập tức kêu một tiếng thật dài rồi bay lên không trung, nhanh chóng biến thành một chấm đen trên bầu trời. Còn cóc không thể bay, nhảy đầy trước cửa Tôn phủ. Bởi vì trên người chúng có độc, nên hạ nhân Tôn phủ bận rộn tránh né, cũng không biết ai làm đổ cáng, làm Tôn phu nhân ngã xuống, đè chết mấy con cóc, cảnh tượng vừa buồn cười vừa buồn nôn.
Người qua đường vây xem cười vang không ngớt, Tôn Minh Kiệt thì tức giận đến muốn giết người, nếu trong tay có kiếm thì đã sớm chém Ngu Tương. Sau chuyện hôm nay, nếu có người nào muốn trèo cao một cửa hôn nhân tốt, người ngoài liền dùng câu “Cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nha” đến mỉa mai hắn, chuyện này nói sau tạm thời không đề cập đến.
Ngu Tương che miệng cười khẽ, trong lúc hắn chưa kịp phản ứng thì xe ngựa đã biến mất ở góc tường. Khuôn mặt Tôn Minh Kiệt vặn vẹo, khàn giọng nói, dùng hết sức hét lên, “Thẩm Tương, nếu có một ngày ngươi rơi vào tay ta, ta nhất định khiến ngươi muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong”.
Chẳng qua là mấy con cóc làm ngươi ta buồn nôn mà thôi, cách làm của Ngu Tương trong mắt người qua đường thì giống như trẻ con đùa dai. Mà câu tuyên bố cuối cùng của Tôn Minh Kiệt lại có chút quá đáng, thêm nữa hắn trước giờ có thanh danh thần tiên công tử tốt đẹp, lúc này lộ ra bộ mặt âm độc chân thật, ngược lại làm cho quần chúng kinh ngạc, xôn xao bàn tán.
Cố tình lại có người đã sớm ngược xuôi nghe ngóng vì sao hai nhà kết thù kết oán, đối với hành động của Tôn gia càng khinh thường. Đợi trong cung truyền ra tin tức Tôn phi sinh non chết bất đắc kỳ tử, tất cả mọi người đều có ý nghĩ – ngày lành của Tôn gia đã chấm dứt rồi.
Tôn đại nhân rất hoảng sợ, hoảng sợ trước nay chưa từng có. Hắn ở nha môn nhận được một bức thư nặc danh, sau khi mở ra mới biết đó là một bức huyết thư, ghi lại tất cả tội ác ngập trời của con trai, không đợi hắn về nhà hỏi han, trong nội cung lại truyền ra tin tức, nói phu nhân hắn ở trước đại điện ồn ào bị hoàng thượng phạt ba mươi đại bản, Tôn phi ngỗ nghịch hoàng hậu không hiểu tôn ti bị phạt diện bích tư quá.
Hắn không dám phái người vào cung nghe ngóng tin tức, chỉ có thể dưới ánh mắt cổ quái của đồng liêu chào tạm biệt về nhà, chân trước vừa vào cửa chính, chân sau đã nhận được tin tức Tôn phi đẻ non chết bất đắc kỳ tử.
“Cuối cùng là chuyện gì? Vì sao chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi Tôn gia ta đã ở bên bờ vực diệt môn rồi? Rốt cục các ngươi đã làm trò gì? Việc này không đơn giản là ngươi giết cả nhà một nha đầu như vậy, mau nói thật hết ra!”. Tôn đại nhân đạp cửa phòng ra, ném huyết thư lên mặt con trai.
Tôn phu nhân nắm trên giường lạnh run, Tôn Minh Kiệt nắm huyết thư trầm mặc không nói. Hạ nhân lộn xộn tránh đi, trong phòng là một mảnh tĩnh mịch.
Tôn đại nhân chán nản tê liệt ngồi trên ghế thái sư, gằn từng chữ, “Ta mới nhận được tin, Tôn phi, nàng vậy mà chết bất đắc kỳ tử, tiểu hoàng tử cũng chết từ trong trứng nước. Tôn gia chúng ta vốn đang tốt, sao lại biến thành như thế này? Ta tự hỏi vốn theo khuôn phép, cẩn thận chặt chẽ, chưa bao giờ vào mắt hoàng thượng, càng không thể làm ngài tức giận đến tận đây. Hai người các ngươi có thể sau lưng ta làm ra huyết án này, nhất định cũng sau lưng ta mưu đồ chuyện khác. Các ngươi nói đi, nói ra cả nhà cùng nhau nghĩ biện pháp”.
Tôn phu nhân chôn mặt trên gối khóc nức nở, Tôn Minh Kiệt lảo đảo đi đến bên người phụ thân, khàn khàn nói, “Không còn cách nào có thể nghĩ, phụ thân chỉ sợ phải theo ta nhảy vào hố lửa này rồi, hoặc là phụ tử chúng ta lập tức thăng chức rất nhanh, hoặc là vạn kiếp bất phục vĩnh viễn không thể siêu sinh….”
Hoàng thượng bỗng nhiên diệt trừ Tôn phi nhất định là phát hiện ra manh mối, vì kế hoạch bây giờ chỉ có thể nhanh chóng báo cho Tứ hoàng tử, để cho hắn chuẩn bị bức vua thoái vị cho tốt. Tốt nhất là Long Lân vệ cùng nội cung đã bị Tứ hoàng tử thâm nhập, nhân mạch trong tay thái tử cũng đã giao hết cho Tứ hoàng tử, trong đó không thể thiếu trọng thần chưởng quản phòng ngự kinh thành.
Lấy thế sét đánh không kịp che tai bao vây hoàng thành cũng không phải là việc khó.
———————
Không nói Tôn phi chết dẫn đến bao nhiêu sóng ngầm mãnh liệt, lúc này Ngu Tương đang trên đường về nhà, còn lệnh cho Đào Hồng mua mấy cân hạt dưa rang, vừa ngắm cảnh bên đường vừa cắn, cực kỳ tiêu diêu tự tại.
“Đợi chút, đây không phải là Thường Nhã Phù sao?”. Nàng chỉ vào đôi mẹ con trong Cẩm Tú các.
“Aaaaaaa, đây là sao. Không phải nàng tránh về quê rồi sao? Sao lại quay lại rồi? Mặt mũi còn tràn đầy vui mừng”. Liễu Lục kinh ngạc nói.
Thường Nhã Phù đang soi gương thủy tinh cài một cây ngọc trâm. Tĩnh Quốc công phu nhân ở bên làm bạn, một bên nói chuyện một bên che mặt cười khẽ, nhìn có vẻ cực kỳ khoan khoái.
“Tĩnh Quốc công phủ nhất định là có việc vui lớn”. Liễu Lục suy đoán.
“Vẻ mặt Thường Nhã Phù vui vẻ cùng thẹn thùng, tất nhiên là đã tìm được lang quân như ý. Nhưng mà với thanh danh kia của nàng, có thể gả cho ai? Nàng lại không giống ta, đã sớm ôm được một tuyệt phẩm hôn phu cho mình”. Ngu Tương trầm ngâm một lát, bỗng nhiên cười, “Xem ta này, sao lại có thể quên Ngu Phẩm Hồng vừa mới hồi kinh chứ. Hai người họ không phải đã sớm có tư tình sao? Nay Ngu Tuấn Vỹ có hi vọng phục chức lại kế thừa tước vị, con đường làm quan của Ngu Phẩm Hồng có hi vọng, nàng lại lập tức tìm đến. Quanh đi quẩn lại đôi cẩu nam nữ này rốt cục vẫn ở cùng một chỗ”.
Đào Hồng xưa nay thích nghe bát quái, tin tức tam phòng biết rất tường tận, ngạc nhiên nói, “Nhưng mà Ngu Phẩm Hồng ở đất Thục đã thành thân rồi, đối phương là một thôn phụ bình thường, lần này cũng mang về”.
Ngu Tương cười lạnh nói, “Ngu Tuấn Vỹ quả nhiên là ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, rõ ràng hận không thể giết chết con dâu đi, nhưng còn mang nàng về cùng thể hiện mình trọng tình trọng nghĩa. Nhưng thôn phụ há có thể chống đỡ Hầu phủ, lúc này lại cưới cho nhi tử một bình thê, người ngoài cũng không thấy vô lý. Nhìn quý nữ khắp kinh thành, có ai chịu làm bình thê người như vậy? Cũng chỉ có Thường Nhã Phù xuất thân nhà cao cửa rộng lại mất khuê dự mới là người thích hợp nhất. Lúc đầu ta vạch trần Thường Nhã Phù, không ngờ lại thành toàn cho một đôi uyên ương, thật sự là thế sự vô thường”.
Nàng vừa nói vừa vứt vỏ hạt dưa trong lòng bàn tay đi. Đúng lúc Thường Nhã Phù ngẩng đầu lên nhìn, một đôi mắt rất đẹp lại trợn ngược lên, sau đó cười rộ lên, dùng khẩu hình nói, “Nhìn thấy chưa, cuối cùng ta vẫn trở thành Hầu phu nhân”.
Ngu Tương lạnh lùng liếc nàng một cái, buông màn xe nói, “Đợi ca ca trở về ta lập tức muốn kết hôn, cho nàng biết cuối cùng thì ai mới là Hầu phu nhân chân chính !”.
Đào Hồng vội vàng trấn an, “Đúng vậy, đây là đầu đất có mắt không tròng, sao có thể đánh đồng với tiểu thư ngài.
Lần này vào cung vốn là vì hôn sự của con trai, chẳng ngờ hôn sự không xong, ngay cả trụ cột của Tôn gia cũng đổ, Tôn phu nhân quả thực không rõ rốt cục lý do gì mà xảy ra biến đổi như thế này. Em gái chồng chẳng phải được sủng ái sao, hoàng thượng còn hứa chỉ cần nàng sinh hạ long tử lập tức sẽ phong làm thân vương, sao mà đảo mắt một cái em gái chồng đã vào chỗ chết rồi?
Tôn phu nhân không ngốc, sao còn không rõ Đế Hậu hai người bắt tay sửa trị em gái chồng. Thân thể nàng đau đớn đến tê liệt, nhưng nôn nóng hoảng loạn trong lòng càng đau đớn hơn so với thân thể. Nàng muốn lập tức về phủ, cùng nhi tử thương nghị một phen, nàng có cảm giác là hoàng thượng đột nhiên thay đổi thái độ không phải là chuyện tốt, giống như bầu trời Đại Hán cũng muốn thay đổi.
“Tôn phu nhân, ý chỉ tứ hôn đã cầu được rồi sao? Cầu được rồi thì đưa cho ta đi, ta về chuẩn bị đồ cưới cho tốt”. Xe ngựa Thẩm gia để ngang trên đường cái, Ngu Tương xốc màn lên cười xán lạn.
“Phu nhân nhà ta bệnh nặng, kính xin Thẩm tiểu thư nhường đường”. Một nha đầu xốc màn lên thiện ý nói.
“Bệnh nặng? Không phải là vị tụt quần đánh bằng roi sao? Trước điện nhiều thị vệ như vậy, phu nhân nhà ngươi giữa ban ngày ban mặt lại cởi – quần, cũng không biết xấu hổ. Nếu là ta, xấu hổ và nhục nhã đến chết đi được”. Ngu Tương cũng không đè thấp âm lượng, nơi này là đường chính vào cung, đi qua đều là quan lại quyền quý, nghe được lời ấy đều nhao nhao quay đầu lại nhìn.
Tôn phu nhân vốn đang hấp hối thiếu chút nữa thổ huyết, khàn giọng quát, “Đi, mau về phủ! Nhanh lên!”. Ở chỗ này thêm một khắc nàng cảm thấy như chết một lần.
“Tránh ra a, nàng vội vàng trở về treo cổ đấy”. Ngu Tương nhìn xa phu khoát tay.
Xa phu lập tức nhường đường, chỉ thấy xe ngựa Tôn gia cấp tốc chạy đi trong sự chỉ trỏ. Ngu Tương buông màn, ôm ấm lô nói, “Đi thôi, ở Tôn gia còn một vở kịch chờ chúng ta xem đấy”.
Đào Hồng nghe xong lời này cười không ngừng, liên tục giục xa phu chạy nhanh đi, ngược lại Liễu Lục lại mang vẻ mặt bất đắc dĩ.
Hai cỗ xe ngựa trước sau đến Tôn phủ. Người gác cổng sớm nhận được tin, lập tức gọi người mang cáng ra đón phu nhân. Tôn đại nhân vẫn còn đang ở nha môn làm việc, còn Tôn Minh Kiệt lại đúng ngày hưu mộc, nghe nói mâu thân tiến cung một chuyến chẳng những không cầu được ý chỉ ban hôn lại còn bị thưởng gậy, nên đã sớm chờ ở cửa, trán mơ hồ có thể thấy ướt đẫm mồ hôi.
Có thể bị Thành Khang đế tự mình thưởng hèo, mà còn ở trước mặt thị vệ ở Dưỡng Tâm điện, mẫu thân nhất định gây họa không nhỏ. Bây giờ Tôn phi còn đang quỳ ở phật đường lạnh như băng, sau mười hai canh giờ có cảnh tượng gì cũng có thể đoán được. Hắn không phải kẻ ngu dốt, đương nhiên đã cân nhắc đến kết cục xấu nhất rồi.
“Đến rồi đến rồi, nhanh đi đỡ phu nhân”. Hạ nhân trông thấy xe ngựa, nhanh chóng nâng cáng có đệm dày lên đón.
“Mẫu thân sao rồi? Nương nương như thế nào rồi? Rốt cục là đã làm chuyện gì mà hoàng thượng tức giận như vậy?”. Tôn Minh Kiệt liên tục hỏi như cô nương hỏi về nhà chồng.
“Ngươi chính là Tôn Minh Kiệt?”. Một giọng nói thanh thúy từ xe ngựa phía sau truyền đến.
Tôn Minh Kiệt quay đầu nhìn lại, đập vào mắt chính là bóng hình xinh đẹp được hắn đùa bỡn trong mộng không biết bao nhiêu lần. Người nọ lúc này đang sừng sững trước mặt, thái độ kiêu căng, cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp lại đang nói ra những lời làm tổn thương người, “Một kẻ dáng vẻ nam không ra nam nữ không ra nữ như ngươi cũng dám mơ tưởng tới ta – đường đương Tư nông Hương quân, cũng không lấy gương soi xem ngươi xứng sao?”.
Tôn Minh Kiệt kỵ nhất là người bên ngoài nói hắn có tướng nữ nhi, hai mắt đỏ sậm nhìn chằm chằm đến, giữa hai lông mày lộ ra sát ý.
Ngu Tương khinh miệt cười, khoát tay, “Đừng trừng, có trừng ta cũng không thiếu miếng thịt nào. Ở đây ta có một thứ muốn tặng ngươi, ngươi lại đây mà lấy a”.
Nàng vừa dứt lời, thì ở phía trước có một xe ngựa tiến đến, mấy gia đinh cường tráng khiêng một cái lồng sắt cực lớn xuống, bên trong nhốt một con thiên nga trắng noãn cùng mấy trăm con cóc. Giữa mùa đông mà tìm được nhiều cóc như vậy, còn đặt ở trong lồng sưởi làm chúng tỉnh lại, nàng cũng nhọc lòng rồi.
Cóc vốn là đồ ăn của thiên nga, nhưng cóc trong lồng thật sự quá nhiều, đông đúc dày đặc, đập vào mắt là mụn độc màu trắng, ngay cả người nhìn cũng cảm thấy hoảng sợ chứ đừng nói là thiên gia đứng ở giữa.
Sau đó thiên nga giương cổ thật cao lên, phát ra thanh âm thê lương, tiếng quá to hấp dẫn mọi người qua xung quanh đi đến. Mọi người thấy Ngu Tương đang nằm sấp bên cửa sổ xe ngựa tươi cười xinh đẹp, không hẹn mà cùng nghĩ: không biết thằng quỷ không may nào hôm nay lại chọc vị hỗn thế ma vương này? Nếu nói tình tình bướng bỉnh, các công tử quần là áo lượt khắp kinh thành cũng không so được với tiểu thư Ngu gia, à không, tiểu thư Thẩm gia này.
Tôn Minh Kiệt nhìn chằm chằm vào lồng sắt, cắn răng hỏi, “Thẩm tiểu thư, rốt cục là ngươi có ý gì? Tặng… những con cóc này làm ta buồn nôn?”.
“Không, ta chỉ là muốn cho ngươi biết một đạo lý”. Ngu Tương nhướng mày, ngữ khí khinh mạn, “Bổn tiểu thư là thiên nga, ngươi chỉ là con cóc – ghẻ, mà lại là con cóc – ghẻ vọng tưởng muốn ăn thịt thiên nga”.
Nàng vừa dứt lời, gia đinh liền mở cửa lồng sắt ném đến cửa lớn Tôn gia. Thiên nga vốn bị nhốt bên trong được giải thoát lập tức kêu một tiếng thật dài rồi bay lên không trung, nhanh chóng biến thành một chấm đen trên bầu trời. Còn cóc không thể bay, nhảy đầy trước cửa Tôn phủ. Bởi vì trên người chúng có độc, nên hạ nhân Tôn phủ bận rộn tránh né, cũng không biết ai làm đổ cáng, làm Tôn phu nhân ngã xuống, đè chết mấy con cóc, cảnh tượng vừa buồn cười vừa buồn nôn.
Người qua đường vây xem cười vang không ngớt, Tôn Minh Kiệt thì tức giận đến muốn giết người, nếu trong tay có kiếm thì đã sớm chém Ngu Tương. Sau chuyện hôm nay, nếu có người nào muốn trèo cao một cửa hôn nhân tốt, người ngoài liền dùng câu “Cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nha” đến mỉa mai hắn, chuyện này nói sau tạm thời không đề cập đến.
Ngu Tương che miệng cười khẽ, trong lúc hắn chưa kịp phản ứng thì xe ngựa đã biến mất ở góc tường. Khuôn mặt Tôn Minh Kiệt vặn vẹo, khàn giọng nói, dùng hết sức hét lên, “Thẩm Tương, nếu có một ngày ngươi rơi vào tay ta, ta nhất định khiến ngươi muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong”.
Chẳng qua là mấy con cóc làm ngươi ta buồn nôn mà thôi, cách làm của Ngu Tương trong mắt người qua đường thì giống như trẻ con đùa dai. Mà câu tuyên bố cuối cùng của Tôn Minh Kiệt lại có chút quá đáng, thêm nữa hắn trước giờ có thanh danh thần tiên công tử tốt đẹp, lúc này lộ ra bộ mặt âm độc chân thật, ngược lại làm cho quần chúng kinh ngạc, xôn xao bàn tán.
Cố tình lại có người đã sớm ngược xuôi nghe ngóng vì sao hai nhà kết thù kết oán, đối với hành động của Tôn gia càng khinh thường. Đợi trong cung truyền ra tin tức Tôn phi sinh non chết bất đắc kỳ tử, tất cả mọi người đều có ý nghĩ – ngày lành của Tôn gia đã chấm dứt rồi.
Tôn đại nhân rất hoảng sợ, hoảng sợ trước nay chưa từng có. Hắn ở nha môn nhận được một bức thư nặc danh, sau khi mở ra mới biết đó là một bức huyết thư, ghi lại tất cả tội ác ngập trời của con trai, không đợi hắn về nhà hỏi han, trong nội cung lại truyền ra tin tức, nói phu nhân hắn ở trước đại điện ồn ào bị hoàng thượng phạt ba mươi đại bản, Tôn phi ngỗ nghịch hoàng hậu không hiểu tôn ti bị phạt diện bích tư quá.
Hắn không dám phái người vào cung nghe ngóng tin tức, chỉ có thể dưới ánh mắt cổ quái của đồng liêu chào tạm biệt về nhà, chân trước vừa vào cửa chính, chân sau đã nhận được tin tức Tôn phi đẻ non chết bất đắc kỳ tử.
“Cuối cùng là chuyện gì? Vì sao chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi Tôn gia ta đã ở bên bờ vực diệt môn rồi? Rốt cục các ngươi đã làm trò gì? Việc này không đơn giản là ngươi giết cả nhà một nha đầu như vậy, mau nói thật hết ra!”. Tôn đại nhân đạp cửa phòng ra, ném huyết thư lên mặt con trai.
Tôn phu nhân nắm trên giường lạnh run, Tôn Minh Kiệt nắm huyết thư trầm mặc không nói. Hạ nhân lộn xộn tránh đi, trong phòng là một mảnh tĩnh mịch.
Tôn đại nhân chán nản tê liệt ngồi trên ghế thái sư, gằn từng chữ, “Ta mới nhận được tin, Tôn phi, nàng vậy mà chết bất đắc kỳ tử, tiểu hoàng tử cũng chết từ trong trứng nước. Tôn gia chúng ta vốn đang tốt, sao lại biến thành như thế này? Ta tự hỏi vốn theo khuôn phép, cẩn thận chặt chẽ, chưa bao giờ vào mắt hoàng thượng, càng không thể làm ngài tức giận đến tận đây. Hai người các ngươi có thể sau lưng ta làm ra huyết án này, nhất định cũng sau lưng ta mưu đồ chuyện khác. Các ngươi nói đi, nói ra cả nhà cùng nhau nghĩ biện pháp”.
Tôn phu nhân chôn mặt trên gối khóc nức nở, Tôn Minh Kiệt lảo đảo đi đến bên người phụ thân, khàn khàn nói, “Không còn cách nào có thể nghĩ, phụ thân chỉ sợ phải theo ta nhảy vào hố lửa này rồi, hoặc là phụ tử chúng ta lập tức thăng chức rất nhanh, hoặc là vạn kiếp bất phục vĩnh viễn không thể siêu sinh….”
Hoàng thượng bỗng nhiên diệt trừ Tôn phi nhất định là phát hiện ra manh mối, vì kế hoạch bây giờ chỉ có thể nhanh chóng báo cho Tứ hoàng tử, để cho hắn chuẩn bị bức vua thoái vị cho tốt. Tốt nhất là Long Lân vệ cùng nội cung đã bị Tứ hoàng tử thâm nhập, nhân mạch trong tay thái tử cũng đã giao hết cho Tứ hoàng tử, trong đó không thể thiếu trọng thần chưởng quản phòng ngự kinh thành.
Lấy thế sét đánh không kịp che tai bao vây hoàng thành cũng không phải là việc khó.
———————
Không nói Tôn phi chết dẫn đến bao nhiêu sóng ngầm mãnh liệt, lúc này Ngu Tương đang trên đường về nhà, còn lệnh cho Đào Hồng mua mấy cân hạt dưa rang, vừa ngắm cảnh bên đường vừa cắn, cực kỳ tiêu diêu tự tại.
“Đợi chút, đây không phải là Thường Nhã Phù sao?”. Nàng chỉ vào đôi mẹ con trong Cẩm Tú các.
“Aaaaaaa, đây là sao. Không phải nàng tránh về quê rồi sao? Sao lại quay lại rồi? Mặt mũi còn tràn đầy vui mừng”. Liễu Lục kinh ngạc nói.
Thường Nhã Phù đang soi gương thủy tinh cài một cây ngọc trâm. Tĩnh Quốc công phu nhân ở bên làm bạn, một bên nói chuyện một bên che mặt cười khẽ, nhìn có vẻ cực kỳ khoan khoái.
“Tĩnh Quốc công phủ nhất định là có việc vui lớn”. Liễu Lục suy đoán.
“Vẻ mặt Thường Nhã Phù vui vẻ cùng thẹn thùng, tất nhiên là đã tìm được lang quân như ý. Nhưng mà với thanh danh kia của nàng, có thể gả cho ai? Nàng lại không giống ta, đã sớm ôm được một tuyệt phẩm hôn phu cho mình”. Ngu Tương trầm ngâm một lát, bỗng nhiên cười, “Xem ta này, sao lại có thể quên Ngu Phẩm Hồng vừa mới hồi kinh chứ. Hai người họ không phải đã sớm có tư tình sao? Nay Ngu Tuấn Vỹ có hi vọng phục chức lại kế thừa tước vị, con đường làm quan của Ngu Phẩm Hồng có hi vọng, nàng lại lập tức tìm đến. Quanh đi quẩn lại đôi cẩu nam nữ này rốt cục vẫn ở cùng một chỗ”.
Đào Hồng xưa nay thích nghe bát quái, tin tức tam phòng biết rất tường tận, ngạc nhiên nói, “Nhưng mà Ngu Phẩm Hồng ở đất Thục đã thành thân rồi, đối phương là một thôn phụ bình thường, lần này cũng mang về”.
Ngu Tương cười lạnh nói, “Ngu Tuấn Vỹ quả nhiên là ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, rõ ràng hận không thể giết chết con dâu đi, nhưng còn mang nàng về cùng thể hiện mình trọng tình trọng nghĩa. Nhưng thôn phụ há có thể chống đỡ Hầu phủ, lúc này lại cưới cho nhi tử một bình thê, người ngoài cũng không thấy vô lý. Nhìn quý nữ khắp kinh thành, có ai chịu làm bình thê người như vậy? Cũng chỉ có Thường Nhã Phù xuất thân nhà cao cửa rộng lại mất khuê dự mới là người thích hợp nhất. Lúc đầu ta vạch trần Thường Nhã Phù, không ngờ lại thành toàn cho một đôi uyên ương, thật sự là thế sự vô thường”.
Nàng vừa nói vừa vứt vỏ hạt dưa trong lòng bàn tay đi. Đúng lúc Thường Nhã Phù ngẩng đầu lên nhìn, một đôi mắt rất đẹp lại trợn ngược lên, sau đó cười rộ lên, dùng khẩu hình nói, “Nhìn thấy chưa, cuối cùng ta vẫn trở thành Hầu phu nhân”.
Ngu Tương lạnh lùng liếc nàng một cái, buông màn xe nói, “Đợi ca ca trở về ta lập tức muốn kết hôn, cho nàng biết cuối cùng thì ai mới là Hầu phu nhân chân chính !”.
Đào Hồng vội vàng trấn an, “Đúng vậy, đây là đầu đất có mắt không tròng, sao có thể đánh đồng với tiểu thư ngài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.