Một Đêm “Bệnh Kiều” Đột Nhiên Tới

Chương 28

Phong Lưu Thư Ngốc

04/03/2016

Hạ nhân đã sớm đặt một bàn tiệc rượu ở chính sảnh, khi ba người đi vào món ăn vẫn còn vô cùng nóng hổi, có thể ngửi thấy cả mùi thơm.

“Đến đây, đến đây, ở cái vùng tây bắc lạnh khủng khiếp kia, chắc đã lâu rồi chưa được ăn thứ gì ngon phải không? Đây đều là những món con thích ăn nhất, mau thả muội muội con xuống, cả hai lót dạ một chút!” Lão thái thái một lòng quan tâm lên tiếng.

Ngu Tương cũng giãy dụa muốn xuống dưới.

Ngu Phẩm Ngôn có chút không tình nguyện đặt muội muội xuống xe lăn, đầu tiên rót một ly đầy cho lão thái thái, giọng khàn khàn: “Bà nội, lần này cháu trai ra đi, đã khiến người chịu khổ! Cháu trai tự phạt một ly.”

Lão thái thái nghe xong câu này của hắn, nước mắt đã bắt đầu tràn ra, lại nghe Ngu Tương sẵn giọng trách móc: “Ca ca, đều là người một nhà, nói cái gì mà có khổ hay không khổ, phạt hay không phạt chứ. Huynh ở ngoài biên cương dốc sức làm việc, chúng ta lại bảo vệ tốt cái nhà này, đó chính là các ty kì chức, các an kỳ mệnh (mỗi bộ phận có một nhiệm vụ, mỗi con người có một mệnh riêng – dịch thô đấy nha!). Bụng rỗng mà uống rượu coi chừng hại dạ dày, mau ăn cái gì đó đi!” Dứt lời trực tiếp đoạt lấy chén rượu, nhân tiện gắp một con tôm phỉ thúy đút vào miệng hắn.

Ngu Phẩm Ngôn nhanh chóng nuốt món ăn trong miệng, yêu thương xoa nhẹ đầu muội muội.

Lão thái thái phụ họa nói: “Tương Nhi nói rất đúng, chúng ta các ty kì chức giữ gìn cái nhà này cho tốt, thôi đừng nói những lời hư đầu ba não* khách khí ấy nữa. Một năm không gặp, con lại bắt đầu đối xử xa lạ với bà nội rồi!”

Hư đầu ba não (虚头巴脑): giả dối, dối trá, đạo đức giả (áp dụng trong ngữ cảnh này thì -_-…)

“Nên đánh đòn!” Ngu Tương cầm lấy mã tiên treo trên xe lăn, khẽ quất vào cánh tay huynh trưởng.

“Tiểu nha đầu này, càng ngày càng hung hăng, không hổ là muội muội của ta!” Ngu Phẩm Ngôn cao giọng cười to, càng nhìn muội muội xinh đẹp đáng yêu lại càng thấy thích, lại nhịn không được ôm nàng đặt lên gối, đưa tay véo nhẹ chóp mũi nàng.

Ngu Tương lại lén gắp một con tôm nữa đút vào miệng hắn, hai huynh muội tiếp tục nháo loạn đùa giỡn một trận.

“Ngồi ngay ngắn lại ăn cho ngon đi nào, ăn xong rồi các ngươi muốn thắm thiết thế nào thì tùy. Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn giống như trẻ con vậy chứ !” Miệng lão thái thái thì răn dạy, nhưng mặt lại treo nụ cười khanh khách .

Ngu Phẩm Ngôn nuốt xong một miếng tôm nữa, vuốt nhẹ trán muội muội, hỏi: “Sao chỗ nào lại thâm đen như vậy chứ?”

Lão thái thái đang muốn mở miệng, Ngu Tương liền trách móc: “Nghe nói huynh đã trở lại, muội nhất thời cao hứng nên đụng phải cột cửa. Đều tại huynh hết!”

Nếu cháu trai đã trở về, không cần thiết phải để hắn biết được tất cả những gian khổ trong quá khứ. Lão thái thái nghĩ như vậy , liền ngậm miệng. Ngu Phẩm Ngôn tin là thật, cười nhẹ nói: “Được, đều do huynh hết, sau này Tương Nhi phạm lỗi đều là do huynh sai, dù có bao nhiêu chuyện đi nữa thì huynh vẫn gánh cho muội.”

Bầu không khí đang tốt đẹp, đã thấy Mã ma ma nghiêm mặt tiến vào, nhẹ giọng bẩm báo: “Lão phu nhân, phu nhân đã tới.”

“Đang êm đẹp, sao nàng ta lại đến đây làm gì?” Vẻ mặt tươi cười của lão thái thái ngay lập tức biến mất. Ngày tốt đẹp như hôm nay, bà thật sự không muốn thấy Tang Môn tinh Lâm thị kia!

Vẻ mặt Ngu Phẩm Ngôn vẫn không thay đổi, ánh mắt lại dần dần lạnh đi. Nếu không nghe Mã ma ma nhắc đến, hắn cũng sắp quên mất vị mẫu thân này rồi. Ngu Tương và bà nội, cứ mỗi mười ngày sẽ viết cho hắn một phong thư, lại gửi kèm theo rất nhiều quần áo và vớ hài, hay trong quân doanh vốn chưa bào giờ thiếu lương khô nhưng cũng cứ gửi hơn mấy chục cân đến, còn phân ra hai vị ngọt mặn khác nhau, luôn luôn khiến cho hắn phải dở khóc dở cười. Nhưng Lâm thị lại giống như chưa từng có đứa con trai là hắn, đừng nói tới một mảnh thư, cho dù là một sợi chỉ cũng không thấy bà gửi qua.



Trước kia Ngu Phẩm Ngôn còn thường suy đoán, có phải hắn cũng giống Tương Nhi, đều không phải là con ruột của bà hay không? Nhưng hiện giờ, rốt cuộc vấn đề này cũng không còn quấy nhiễu hắn nữa.

Lâm thị vì muốn phối hợp với không khí vui mừng, hiếm khi mới mặc một bộ xiêm y màu thủy phấn, bên tóc mai cài thêm một chiếc thoa hồ điệp, chậm rãi thong thả bước vào, cười nói: “Mẫu thân nói cái gì vậy chứ, vì sao con lại không thể đến đây. Ngôn Nhi đại thắng về kinh, con phải nên chúc mừng cho nó mới đúng.”

Thấy Ngu Tương ngồi ở trong lòng Ngu Phẩm Ngôn, nụ cười của bà trở nên lạnh lùng, trách mắng: “Mau bước xuống, lúc ăn cơm cũng ngồi trong lòng ca ca của ngươi, còn ra thể thống gì nữa.”

Tuy Ngu Tương không cho là đúng, nhưng cũng kéo nhẹ ống tay áo của Ngu Phẩm Ngôn, ý bảo hắn thả mình đi xuống.

Không khí tình cảm ôn hòa bị hai ba câu nói của bà ta phá tan không còn một mảnh. Lão thái thái nở nụ cười như có như không, giọng điệu lạnh lùng: “Làm khó ngươi còn phải nhớ đến người con như Ngôn Nhi nhỉ. Lúc thằng bé đánh giặc ở ngoài biên cương, ngươi đang làm cái gì? Làm di ảnh cho Tuấn Kiệt sao? Có phải còn định thêu giúp một bức nữa cho Ngôn Nhi hay không?”

Vừa dứt lời, lão thái thái vội vàng tự vả miệng, lo lắng nỉ non: “Phật tổ chớ trách, là do tín nữ nói hồ đồ, không thể nghe! Phật tổ trăm ngàn lần chớ trách!”

Lâm thị tự ngồi xuống, giọng điệu u oán: “Mẫu thân đã thiêu toàn bộ di vật của phu quân, tức phụ không thể vi niệm, đành phải thêu một bức di ảnh. Đấy không phải là đã nghe lời người, không có động đến châm tuyến nữa hay sao? Ngôn Nhi, con ở tây bắc có khỏe không? Có bị thương không?”

Ngu Phẩm Ngôn dừng mắt nhìn muội muội đang lấm lét như con chuột nhỏ gắp đồ ăn này nọ bỏ vào bát mình, ánh mắt ngậm cười, giọng nói lại bình thản như không: “Làm phiền mẫu thân nhớ thương, con đều mạnh khỏe.”

Một bàn tay Ngu Tương che ở gò má, quay mặt về phía huynh trưởng dùng khẩu hình miệng khuyên nhủ: “Mau ăn thức ăn đi, đừng nói lời vô nghĩa.”

Ngu Phẩm Ngôn buồn cười, lại yêu thương xoa nhẹ môi nàng, sau đó cúi đầu ăn cơm.

Lâm thị cũng gắp cho hắn một đũa thức ăn cho có lệ, nhẹ giọng nói: “Ăn từ từ coi chừng nghẹn. Nghe nói lần này con thăng chức làm quảng uy tướng quân ? có mười tám vạn thuộc hạ tinh binh?”

Ngu Phẩm Ngôn từ chối cho ý kiến, đút vào cái miệng nhỏ nhắn của muội muội mình một miếng bánh ngọt, vẻ mặt tràn đầy nụ cười nhìn nàng nuốt xuống. Ngu Tương cũng cầm lấy thìa, đút cho hắn một miếng. Huynh muội hai người huynh tới ta đi, hương vị vô cùng ngọt ngào.

Lão thái thái dường như vô cùng vui vẻ, mở miệng sai gia nô mang thêm một chén bánh ngọt nữa. Lần đầu tiên con trai đánh giặc trở về, khoảng ba tháng đầu đều ăn không ngon, thấy thức ăn có thịt liền nôn mửa không ngừng, gầy đến mức không ra hình người, nhưng bà nghe nói những người lần đầu chinh chiến trở về đều như vậy, uống bao nhiêu thuốc cũng trị không được, đành phải chờ tự hắn nghĩ thông suốt. Đối với phần trí nhớ này bà vẫn luôn khắc sâu, chỉ sợ cháu trai cũng giống như phụ thân, bị căn bệnh quái quỷ ấy.

Lúc này ngược lại thật đáng mừng, nhìn tinh thần cháu trai có đủ mười phần, ăn uống cũng rất ngon miệng, nỗi lo bà đã treo cao trong lòng một năm rưỡi bây giờ mới chính thức được dẹp bỏ.

Lâm thị thấy không có người quan tâm đến mình, vẻ mặt hơi xấu hổ. Cũng may bà là người vô tâm , trừ bỏ phu quân đã mất ra thì ai cũng không cần, rất nhanh đã có thể điều chỉnh lại tâm trạng, thẳng thừng mở miệng: “Số người trong phủ đã nhiều rồi, cũng nên khẩn trương đưa muội muội con……”

Ngu Phẩm Ngôn đập mạnh bát cơm xuống bàn, mắt lạnh quét qua: “Mẫu thân, lúc ăn cơm không được nói nhiều!” Lập tức cúi đầu nhìn Tương Nhi, thấy vẻ mặt ngây thơ của nàng, băng lạnh trong mắt mới hơi dịu đi một chút.

Không ngờ được nàng ta lại chỉ vì chuyện này mới đến đây? Giữa người con trai lớn lên bên cạnh mình và một nữ nhi còn chưa bao giờ thấy mặt, đến cuối cùng thì ai mới quan trọng hơn chứ? Lão thái thái tức giận đến mức tay run lên. Vì hai chữ ‘nữ nhi’ này được phát ra từ miệng Lâm thị, lại còn chọn ngay đúng thời điểm này, nỗi chờ mong người cháu gái ruột thịt của lão thái thái ngày càng lụn bại, đến giờ đã chuyển thành thờ ơ không quan tâm.

Cũng không phải bà không muốn tìm cháu gái về, nhưng có thể để cho cháu trai nghỉ ngơi vài ngày được hay không? Mới từ chiến trường tràn ngập khói lửa trở về liền không ngừng bận rộn tìm người cho ngươi. Ngươi coi thằng bé là cái gì chứ? Là tảng đá không biết mệt mỏi đau khổ hay sao?

Lão thái thái đè nén cơn tức giận, nhìn về phía Ngu Tương, ôn nhu mở miệng: “Tương Nhi, bà nội có chuyện muốn nói với mẫu thân của con, con đi về trước đi.” Dứt lời lệnh cho Mã ma ma thu dọn bàn đồ ăn, để cho Đào Hồng Liễu Lục mang trở về.



Ngu Tương cũng không muốn nghe về thân thế của mình bây giờ, nhu thuận đồng ý. Ngu Phẩm Ngôn ôm nàng trở về, lại thoa thuốc mỡ lên cái trán xanh tím của nàng, dỗ nàng ăn cơm nước xong, lúc này mới trở lại chính sảnh.

Lâm thị giống như thường ngày, nắm chặt khăn thêu trong tay mà gạt lệ, thấy hắn bước vào liền nức nở: “Ta biết trên chiến trường nguy hiểm, nhưng nữ nhi lưu lạc bên ngoài sẽ không gặp phải nguy hiểm sao? Thế dạo bây giờ loạn lạc, Trầm gia kia lại chỉ là thương hành, phất nhanh hoặc nghèo rớt chỉ trong nháy mắt. Nữ nhi ở nhà bọn họ có thể trải qua được bao nhiêu ngày lành cơ chứ! Làm sao có thể sánh bằng Ngôn Nhi có địa vị cao, vinh hoa phú quý……”

“Ngươi câm miệng cho ta! Ngươi nghĩ vinh hoa phú quý của chúng ta là nhờ gió lớn thổi đến sao? Đó đều là nhờ Ngôn Nhi liều mạng đổi lấy đấy! Trong lòng ngươi trừ nữ nhi ra thì còn có chỗ nào cho Ngôn Nhi không? Đến tột cùng thằng bé có phải con ruột của ngươi hay không hả? Hả?” Lão thái thái giận đến tím mặt, đập mạnh vào bàn đến rung trời.

Ngu Phẩm Ngôn tiến lên cầm lấy cổ tay bà, nhẹ nhàng xoa bóp, vừa mở miệng, giọng đã lạnh lẽo: “Mẫu thân, ta sẽ lập tức sai người đi tìm, cho dù có phải lật tung cả Lĩnh Nam này cũng sẽ tìm được cho bà. Sau này muội muội trở về, bà nên sống với nàng cho yên ổn là được.” Đừng có tìm thêm phiền toái cho ta, chỉ còn chút ân tình này thôi, nếu không ta cũng đành bất chấp cả hai ngươi!

Lâm thị nghe cùng chưa hiểu hết ý hắn, nhưng lão thái thái lại tiếp thu đầy đủ, nhìn cháu trai mình, lại xoay xoay phật châu, cuối cùng thở dài một tiếng. Thôi, gặp phải mẫu thân như vậy, ai lại có thể thủy chung như một có cái loại cốt nhục tình thân ấy chứ? Đi đến mức như ngày hôm nay, cũng là do bản thân Lâm thị tìm đến!

Lúc này Lâm thị mới dừng nước mắt, dứt khoát tiêu sái rời đi.

Hai bà cháu ngồi đối diện nhau, yên lặng không nói gì, qua một khắc sau, lão thái thái mới thấp giọng: “Tương Nhi đã ngủ chưa?”

“Ngủ rồi ạ!.” Ngu Phẩm Ngôn gật đầu.

Lão thái thái nhìn về phía phòng, than thở: “Mẫu thân của con là người không có tâm, muội muội này của con lại thành thật hết lòng. Huyết thống giả dối, nhưng tình cảm dành cho con lại không có một chút nào là giả. Cái trán của con bé như thế, con thật sự cho là vì đụng phải cột cửa sao? Đó là vì mỗi ngày đều cầu phúc cho con mà ra hết đấy, hôm nay mới vừa tan bớt, sáng hôm sau lại tiếp tục liều mạng dập đầu, ta thấy còn không đành lòng!” Lau đi ánh lệ nơi khóe mắt, bà tiếp tục nói: “Ngày sau muội muội ruột của con trở về, cũng đừng đẩy Tương Nhi qua một bên không thèm quan tâm!”

Cổ họng Ngu Phẩm Ngôn như bị chặn lại, nâng tay rót thêm một ly rượu mạnh, giọng khàn khàn: “Xem ngài nói kìa, làm sao con có thể mặc kệ Tương Nhi chứ? Tuy rằng nàng không phải muội muội ruột của con, nhưng nếu nói về tình cảm thì còn thân thiết hơn cả muội muội ruột. Bà nội, người yên tâm, cho dù con có bạc đãi ai cũng không thể bạc đãi Tương Nhi. Đúng rồi, sức khỏe của Tương Nhi vẫn tốt chứ?”

“Hiện giờ thì rất tốt, sau khi con đi một tháng bỗng nhiên lại bị sự cố đau thắt tim, mỗi ngày đại phu đều đến chuẩn cũng chuẩn không ra nguyên nhân. Trước khi con bé phát bệnh đều mơ phải ác mộng, la to ‘Ca, mau tránh ra’.” Lão thái thái nhìn về phía cháu trai, ánh mắt mang theo dò hỏi.

Ánh mắt Ngu Phẩm Ngôn lóe lên, lấy ra từ hà bao trong người một đồng tiền đã không còn hình dạng nguyên vẹn, cười khổ: “Trên đời này lại thật sự có chuyện tâm ý linh thông như thế sao! Lúc ấy con đang ở trên chiến trường giết địch, hoảng hốt nghe thấy Tương Nhi bảo con tránh ra, nhờ thế mới có thể tránh khỏi một mũi tên bắn lén từ phía sau, sau đó lại nhờ đồng tiền này cản một cái, ngực chỉ bị đau đớn nửa tháng, nhưng vẫn không bị thương đến da thịt. Con ở trên chiến trường giết địch, lại liên lụy đến Tương Nhi phải chịu tội theo? Phật tổ muốn làm cái gì đây chứ? Con giết sinh mệnh kẻ khác, chỉ cần trừng phạt một mình con là đủ rồi!”

Trước giờ Ngu Phẩm Ngôn không tin vào phật, đến lúc này thì không thể không tin.

Lão thái thái giật mình, sửng sốt hơn nửa ngày mới hoàn hồn, vội vàng khuyên giải: “Đây làm sao lại cho là Phật tổ giáng tội chứ, đây là Phật tổ ở phù hộ các con đấy. Phóng mắt nhìn xem, trên đời này còn có ai có được đại phúc hiểm tử hoàn sinh như con chứ? Đừng nghĩ bậy, trở về là tốt rồi!” Dứt lời nhận lấy đồng tiền sờ soạng một hồi, từ đó bà tin tưởng câu nói Ngu Tương là Thái Ất quý nhân không cần nghi ngờ.

Ngu Phẩm Ngôn nói vài câu với lão thái thái, lập tức đi đến phòng Ngu Tương. Tiểu cô nương ngủ thật sự ngọt, cái miệng nhỏ nhắn hơi hé ra, trong hơi thở còn có mùi thơm của hoa sen. Ngu Phẩm Ngôn để sát mặt nhìn vào cái trán xanh tím của nàng, lại dùng đầu ngón tay miêu tả ngũ quan càng lúc càng xinh đẹp của muội muội, chỉ cảm thấy máu trong người dần dần mềm đi, tâm trí lạnh lẽo cứng rắn như thiếc đã hoàn toàn mềm mại xuống.

Hắn cởi giày, cởi chiến bào ra, nằm nghiêng bên cạnh nàng, an tâm nhắm mắt lại.

Đào Hồng Liễu Lục gọi cũng không dám gọi, kêu cũng không dám kêu, chỉ đành đi tìm Mã ma ma.

Mã ma ma nhìn về phía phòng, xua tay cười nói: “Cứ để cho tiểu Hầu gia ngủ một giấc yên ổn đi! Hai người là huynh muội, chú ý nhiều như vậy làm gì chứ!” Phải để cho tiểu Hầu gia dính phúc khí của Tương Nhi tiểu thư nhiều một chút mới đúng! Ngày vui mừng như hôm nay lại bị phu nhân xáo trộn loạn cả lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Một Đêm “Bệnh Kiều” Đột Nhiên Tới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook