Một Đêm “Bệnh Kiều” Đột Nhiên Tới

Chương 49

Phong Lưu Thư Ngốc

23/07/2016

Mỗi người tự rửa mặt lại thay đổi y phục, Ngu Phẩm Ngôn và Trầm Diệu Kỳ chân trước chân sau đi vào chính sảnh. Lão thái thái đã ngồi ngay ngắn ở chủ vị, nhìn về phía tôn nữ trong lòng tôn tử ngoắc tay: “Tương Nhi, đến ngồi bên cạnh bà nội này!”

Ngu Phẩm Ngôn thật cẩn thận buông muội muội, bản thân cũng nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh nàng.

Lâm thị lệnh cho Kim ma ma châm trà, ngay sau khi dắt Trầm Diệu Kỳ ngồi vào chỗ của mình liền chỉ trích:“Ngôn Nhi, lần sau nhớ tắm rửa thân thể cho sạch sẽ rồi hãy về nhà, xem ngươi đi, hôm nay dọa Kỳ Nhi sợ tới mức nào, nhỡ đâu bị thương thì phải làm sao bây giờ? Huống hồ hôm nay là ngày lành của phủ ta, sao ngươi lại mang cả một thân đầy máu ấy trở về, vô duyên vô cớ lại kéo thêm xui xẻo!”

Này…thật đúng là, mười bốn năm rồi chưa từng quan tâm đến nhi tử, vừa mở miệng ra liền ngại con không sạch sẽ. Có biết vì sao hắn lại dính mùi máu tươi dày đặc như thế hay không ? Có biết để đạt được thành tựu như ngày hôm nay hắn đã phải trả giá đắt như thế nào hay không? Có biết rằng vì muốn cho mọi người có được những ngày tốt lành, những năm gần đây hắn đã trải qua bao nhiêu kiếp nạn sinh tử hay không? Thời điểm hắn chịu tội ngươi đang ở đâu? Ngươi có tư cách gì mà nói đạo lý với hắn?

Ngu Phẩm Ngôn không lên tiếng, chỉ thản nhiên liết mắt nhìn bà một cái. Lão thái thái lại nở nụ cười lạnh, đập mạnh vào mặt bàn một tiếng rầm, tức giận mắng: “Chỗ này là phủ Vĩnh Nhạc Hầu, là nhà của Ngôn Nhi, hắn muốn trở về khi nào thì sẽ về lúc đó, tới phiên ngươi xen mồm vào sao? Nếu ngươi ghét bỏ Ngôn Nhi thì mau chóng cút cho ta! Mã ma ma, đi lấy hưu thư!”

Mỗi lần nói chuyện với Lâm thị, lão thái thái đều phải đưa ra tờ hưu thư ép bà ta sợ hãi, đã mười bốn năm rồi, thật sự cũng có chút mệt mỏi. Nếu không phải bà ta là mẫu thân của Ngôn Nhi, lão thái thái đã sớm cho người đuổi bà ta về nhà mẹ đẻ rồi.

Nếu là ngày xưa, nhất định Lâm thị đã che mặt khóc, coi lời trách cứ của lão thái như gió thoảng bên tai không thèm để ý tới, nhưng lần này có nữ nhi ngay bên cạnh nhìn sang, bà có cảm giác đã chịu phải sự vũ nhục rất lớn, trong lúc nhất thời sắc mặt đã đỏ bừng. Nhưng đã mười bốn năm rồi bà chưa từng chưởng gia, tất cả mọi việc trong phủ đều do lão thái thái định đoạt, nếu lão thái thái muốn thay con hưu thê, bà ta chỉ có thể vác hành lý lên mà rời đi trong tức khắc.

Lâm thị âm thầm bóp chặt lòng bàn tay, dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía nhi tử.

Ngu Phẩm Ngôn cúi đầu tẻ hạt dưa, nhét từng miếng từng miếng nhân hạt dưa vào miệng muội muội, hoàn toàn làm ra vẻ không thấy cái gì, cũng không hề nghe thấy cái gì.

Vào những thời điểm này, Ngu Tư Vũ cũng im lặng không nói gì, nàng chỉ có thể vùi đầu giả chết.

Trong nháy mắt đại sảnh yên tĩnh một cách thần kì, chỉ còn lại tiếng cắn hạt dưa tách tách của Ngu Tương, đôi mắt đẹp hắc bạch phân minh xay tròn nhìn lướt qua khuôn mặt Trầm Diệu Kỳ.

Trầm Diệu Kỳ hoảng sợ mở miệng: “Bà nội, cũng vì mẫu thân đau lòng cho con nên mới nhỡ miệng, mong người tha thứ một lần.”

Đúng lúc, Kim ma ma bưng một bình trà tiến vào, nàng vội vàng bưng một chén trà nóng quỳ gối dâng lên trước mặt lão thái thái, nói: “Lần đầu tôn nữ trở về nhà, xin kính bà nội chén trà này, mong ước bà nội sống trăm tuổi, Phúc Thọ liên miên.” Dứt lời giơ hai tay lên cao, ánh mắt lộ ra vẻ tha thiết.

Lão thái thái bình tĩnh nhìn nàng một lúc lâu, thế này mới nhận lấy chén trà nhấp một ngụm nhỏ, sau đó đưa một hà bao qua:“Ngươi cùng là đứa bé biết nhìn ngó, đứng lên đi. Cầm lấy hà bao này, có thể bảo về ngươi bình an. Nếu đã có thể tránh được một kiếp thì không cần phải đi theo họ người khác, sau này ngươi tên là Ngu Diệu Kỳ, đứng hàng thứ thứ hai, Tương Nhi sẽ được dời xuống hàng thứ, làm tam tiểu thư.”

Trầm Diệu Kỳ lễ độ cung kính tiếp nhận, âm thầm dùng đầu ngón tay nhéo nhẹ, bên trong hình như chỉ có một tờ giấy mỏng manh, cũng không biết là cái gì.

Nàng lại rót một ly trà, bưng qua dâng cho Lâm thị mắt còn đang đỏ hồng, dịu dàng nói: “Mời mẫu thân uống trà. Đây chính là chén trà đầu tiên nữ nhi kính người. Mong ước mẫu thân thân thể an khang, thanh xuân vĩnh trú.”

Lâm thị lập tức cười tươi ra mặt, nhận lấy chén trà uống một hơi cạn sạch, lập tức cởi chiếc vòng phỉ thúy vô giá trên cổ tay mình xuống mang vào trên cổ tay nàng, ôm nàng vào lòng nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Nhìn qua hình ảnh hai người lẳng lặng dựa sát vào nhau vô cùng ấm áp, lại làm cho tâm tình mọi người trong sảnh thêm tối tăm. Lão thái thái xoay phật châu cười lạnh, Ngu Phẩm Ngôn rõ ràng cũng quay đầu đi chỗ khác.

Ngu Tương lo lắng trong lòng hắn bất bình, đưa tay phủi sạch xác hạt dưa trên tầng váy, một đầu chui vào trong lòng hắn, bàn tay nhỏ bé đưa ra sau lưng hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ, dùng hành động nói cho hắn biết rằng — ca ca, huynh còn có muội đây!

Ngu Phẩm Ngôn ôm nàng lên đầu gối, sung sướng nở nụ cười.



Lão thái thái nghiêng đầu nhìn hai huynh muội đang thân mật khăng khít, lúc này khuôn mặt đang nhíu chặt mới dần dần mềm mại xuống, xua tay nói: “Được rồi, đã gặp qua trưởng bối thì mau chóng dời bước đến nhà chính dùng bữa đi. Ba tỷ muội các ngươi tìm lúc khác hãy gặp mặt.”

Trầm Diệu Kỳ rời khỏi vòng ôm của Lâm thị, nhu thuận đồng ý, sự thỏa lòng mãn nguyện trước khi tới đã sớm bị tâm tình bất an không yên thay thế. Địa vị của Lâm thị ở Ngu phủ không hề giống với những điều mà nàng tưởng tượng, đừng nói lão thái thái không hề coi bà ra gì, đến ngay cả Ngu Phẩm Ngôn cùng Ngu Tương cũng đều lạnh lùng mà chống đỡ.

Rốt cuộc mấy năm nay Lâm thị đã sống như thế nào vậy? Một cảm giác đầy nguy cơ ập vào lòng Trầm Diệu Kỳ.

Hiếm khi các chủ tử Ngu gia đều tề tụ cùng một chỗ, vì vậy, hôm nay thức ăn đặc biệt phong phú, cũng có một vò rượu thượng hạng đã được khui nắp đặt trước mặt Ngu Phẩm Ngôn.

Sau khi mọi người đều ngồi vào chỗ của mình, lão thái thái gắp một đũa đồ ăn trước, sau đó phất tay cho mọi người tùy ý.

Lâm thị liên tục gắp đồ ăn vào trong bát nữ nhi, hận không thể chuyển hết tất cả đồ ăn trên bàn tới trước mặt nữ nhi. Ngu Diệu Kỳ cũng có qua có lại gắp thức ăn vào trong bát bà.

Một tay Ngu Tương chống má, thưởng thức vở tuồng thân thiết của hai mẹ con.

Ngu Tư Vũ ngồi đối diện nhìn nàng chớp mắt cươi vui sướng khi người gặp họa. Nhưng sau khi chứng kiến xong xảnh xung đột trong sảnh kia cũng giúp nàng hiểu được một điều, vô luận Lâm thị sủng ái Ngu Diệu Kỳ đến đâu, chỉ cần còn lão thái thái và Ngu Phẩm Ngôn ở đây, bọn họ cũng đừng nghĩ đến chuyện áp bức Ngu Tương. Mười bốn năm đã trôi qua, Lâm thị không bao giờ có thể quay lại làm vị chủ mẫu nói một không hai như ngày xưa nữa.

Ngu Phẩm Ngôn nắm cằm muội muội quay đầu nàng về đối diện hắn, trầm giọng nói: “Có cái gì đẹp sao , ăn cơm đi. Ca ca gắp thức ăn cho muội, không cần hâm mộ người khác.” Hắn cũng từng khát vọng có được tình thương mẫu tử của Lâm thị, nhưng trải qua nhiều năm rồi, hắn cũng hiểu được điều đó căn bản không thể tồn tại. Nếu muội muội cần tình thân, hắn có thể cho, thậm chí còn cho nàng nhiều hơn những gì nàng tưởng tượng.

Lão thái thái cũng đau lòng tôn tử tôn nữ, gắp cho mỗi người một ít đồ ăn, ôn nhu nói: “Ăn đi, muốn cái gì cứ để ý nói cho bà nội, bà nội gắp cho các con.” Chỉ cần tụ họp một lần này thôi, lần sau để hai mẹ con trở về phòng mình ăn đi, làm vẻ ta đây hạnh phúc thật khiến người ta khó chịu. Cùng là con ruột như nhau, lại có thể chỉ cưng chìu một đứa, lại có thể đứa còn lại như con rơi con nhặt được hay sao?

Ngu Diệu Kỳ rất biết nhìn sắc mặt, vội vàng thấp giọng khuyên Lâm thị tự ăn, sau đó lại gắp cho lão thái thái và Ngu Phẩm Ngôn một khối thịt bò, mang theo nụ cười ngượng ngùng trên mặt.

“Ôi, đừng gắp thịt bò cho ca ca, ca ca cũng không ăn cá đâu!” Ngu Tương gắp khối thịt bò thả lại vào bát nàng.

Nụ cười trên mặt Ngu Diệu Kỳ lập tức cứng đờ, cũng không quan tâm Ngu Tương, ngược lại nhìn về phía Lâm thị hỏi: “Mẫu thân, ca ca ghét ăn cá sao? Lần đầu tiên nữ nhi trở về nhà, thật sự là không thể nào biết được. Ca ca thích ăn cái gì vậy? Người nói cho con để con ghi nhớ thật kĩ đi.”

Lâm thị bị hỏi, vẻ mặt cực kì xấu hổ. Sau khi phu quân chết con mới chỉ năm tuổi, ngay cả khả năng tự lo cho bản thân cũng không có, đút cái gì hắn liền ăn cái đó, nàng đâu biết rằng con yêu thích món gì.

Lão thái thái thấy Lâm thị nhìn trái nhìn phải sang Ngôn Nhi, nửa ngày cũng trả lời không được, sắc mặt liền đen thui. Con dâu không hề quan tâm đến tôn tử vẫn luôn là cây gai đâm vào trong lòng bà, đời này đến chết, bà cũng không thể tha thứ cho loại người không có trách nhiệm như thế. Nay bà ta càng thêm quan tâm đầy đủ đến Ngu Diệu Kỳ, liền khắc sâu sự đáng thương của tôn tử năm đó.

Một nỗi tức giận nảy lên ngực, đến mức lão thái thái phun cũng không được nuốt cũng không xong, khó chịu vô cùng.

Vẻ mặt Ngu Tương cũng lạnh xuống, vỗ mạnh chiếc đũa lên bàn.

Trong lòng Ngu Diệu Kỳ đã biết mình nói sai , lại không biết đến tột cùng mình sai chỗ nào. Cho dù nàng không phải huyết mạch của Trầm gia, Trầm mẫu cũng chưa bao giờ bạc đãi nàng, càng thêm đem tất cả tình thương mẫu tử bù đắp gấp hai cho nàng. Cho nên vô luận thế nào nàng cũng không thể tưởng tượng được, trên đời này lại có người mẫu thân không thèm quan tâm đến đứa con của mình.

Chính cái gọi là nhất ẩm nhất trác, nhất hoàn nhất báo (?) . Hôm nay Lâm thị rơi xuống hoàn cảnh xấu hổ tới mức này, cũng là chính bà chọn.

Ngu Diệu Kỳ không dám hỏi lão thái thái đang có vẻ mặt tối tăm, chỉ đành phải nhìn về phía người ngoài là Ngu Tương: “Muội muội, ca ca thích ăn cái gì? Ta tay nghề không tệ lắm, sau này còn có thể tự tay làm thức ăn cho ca ca, cũng coi như bù lại nhiều năm tiếc nuối không thể gặp mặt của hai huynh muội chúng ta.”

Nghe xong lời này, Ngu Tương lại càng không muốn nói cho nàng, ôm cánh tay Ngu Phẩm Ngôn, giả vờ ngây thơ hỏi: “Ca ca, huynh thích ăn cái gì vậy? Tới muội cũng quên mất rồi.”



Ngu Phẩm Ngôn chọc chọc chóp mũi vểnh cao xinh đẹp của nàng, trong lời nói hàm chứa ý cười: “Muội thích ăn cái gì ta liền thích ăn cái đó.”

Ngu Diệu Kỳ nắm chặt chiếc đũa, bám riết không tha hỏi: “Vậy muội muội thích ăn cái gì?”

Ngu Tương quay đầu sang nhìn nàng, đôi mắt đẹp hắc bạch phân minh lóe ra ánh sáng giảo hoạt: “Muội ấy à, muội không kén ăn, cái gì cũng đều thích ăn.”

Nói tới nói lui rốt cuộc là chỉ trêu đùa mình, không chỉ chính mình có địch ý đối với nàng, nàng cũng không hề thích nhìn thấy mình. Nhưng nàng dựa vào cái gì chứ? Nàng thì tính là cái gì chứ? Lòng Ngu Diệu Kỳ như có lửa nóng hừng hực thiêu đốt, trên mặt ngược lại cười nhẹ, ánh mắt hàm chứa chút lệ quang cúi đầu dùng bữa.

Dáng vẻ ủy khuất của nàng quả nhiên đã khiến lão thái thái mềm lòng, cầm lấy chiếc đũa một lần nữa nói: “Ăn không nói ngủ không nói, tất cả yên ổn dùng bữa đi, hôm nay là ngày tốt lành, đừng phí thời gian .”

Mọi người thấp giọng đồng ý.

Ngu Tương không còn thấy ngon miệng nữa, chuyển một cái đĩa tôm hấp chuyển qua trước mặt mình, lột hết vỏ tôm rồi nhét vào miệng ca ca. Ngu Phẩm Ngôn đổ một nửa canh nóng vào trong chén, trộn đều với cơm tẻ, huynh một muỗng muội một muỗng đút cho nhau, thế này mới giúp cả hai người được lửng dạ.

Hai huynh muội đã thích ăn cơm như vậy từ nhỏ, lão thái thái đã sớm thấy lại không thể trách, nhưng Ngu Diệu Kỳ lại liên tiếp liếc nhìn qua, trên mặt không hiện rõ, trong lòng lại giống như bị mấy cái móng vuốt cào xé đến khó chịu. Xem như nàng đã nhìn ra, nếu luận về xếp vị trong Hầu phủ này, Ngu Phẩm Ngôn mới là chủ tử chân chính, tiếp theo là lão thái thái, cuối cùng là Lâm thị.

Nếu muốn sống yên ở Hầu phủ, chỉ lôi kéo một mình Lâm thị thì không đủ, còn phải khiến lão thái thái cùng Ngu Phẩm Ngôn vui vẻ. Nhưng chỉ bằng cái kiểu sủng ái Ngu Tương lên trời của Ngu Phẩm Ngôn hiện nay, nếu muốn chiếm vị trí quan trọng hơn Ngu Tương trong lòng hắn sợ là không hề không dễ dàng.

Không có sự sủng ái của Ngu Phẩm Ngôn, về sau nàng nên sống như thế nào chứ?

Các loại tính toán đồng loạt hiện lên trong đầu, Ngu Diệu Kỳ có chút thật không biết đây là tư vị gì.

Ngu Tương cũng không yên lòng như vậy. Kỳ thật nàng rất muốn kéo Ngu Diệu Kỳ lại hỏi một chút xem bây giờ người nhà của mình sống như thế nào. Tuy rằng không muốn theo bọn họ rời đi, nhưng nàng vẫn rất muốn biết tin tức về họ. Sống tốt thì không sao, nếu không tốt còn có thể giúp đỡ một chút, cũng coi như đã hết tâm thay nguyên chủ. Nhưng mà nhìn ý tứ của lão thái thái và ca ca là không định để nàng tiếp xúc với người nhà, nàng chỉ có thể làm bộ như hồn nhiên không biết.

Trong lòng đã quá rõ ràng, trên mặt còn phải giả ngu, cuộc sống này quả thật không hề thoải mái.

Trên bàn cơm, trong lòng mọi người có những suy tính khác nhau, một lát sau đã bất tri bất giác ăn cơm xong rồi. Ngu Phẩm Ngôn không muốn ở lâu, tiến lên chào lão thái thái liền ôm lấy muội muội rời trước một bước.

Ngu Diệu Kỳ vốn định rời đi theo Lâm thị, lại bị Ngu Tư Vũ gọi lại.

Lâm thị vui vẻ khi thấy nàng có thêm bạn chơi, phất tay cho nàng đi.

Ngu Tư Vũ dẫn Ngu Diệu Kỳ trở về tiểu viện của mình, vừa vào cửa phủ lại hỏi,“Người nhà ban đầu của muội ở đâu? Tại sao không cho bọn họ đến đây dẫn Ngu Tương đi cho rồi? Nàng ta làm tu hú chiếm tổ mười bốn năm, muội cũng không hận sao? Địa vị của người nhà Ngu Tương là thương hành ti tiện, nên gọi Ngu Tương trở về làm nữ nhi nhà buôn mới đúng, như bây giờ vậy cũng thật tiện nghi cho nàng ta.”

Nụ cười trên mặt Ngu Diệu Kỳ cứng lại rồi, thấp giọng mở miệng: “Muội không biết tỷ đang nói cái gì.”

Cùng lúc đó, hảo cảm mới đầu của nàng dành cho vị thứ tỷ này đã trở thành thứ ác ý sâu sắc. Mẫu thân, tổ mẫu, huynh trưởng biết chuyện, nàng cố gắng che dấu còn chưa tính, vì cái gì người này cũng biết? Không hề nghi ngờ, Ngu Tư Vũ đã vượt qua Ngu Tương, biến thành chướng ngại đầu tiên nàng muốn trừ bỏ.

Nàng là đích nữ Hầu phủ, tuyệt đối không phải là nữ nhi con nhà buôn nào cả!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Một Đêm “Bệnh Kiều” Đột Nhiên Tới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook