Một Đêm “Bệnh Kiều” Đột Nhiên Tới
Chương 95
Phong Lưu Thư Ngốc
12/08/2016
Bất kể thế nào đi nữa cũng không ngờ lại có loại tình huống này, lần có kinh đầu tiên của muội muội lại tới ngay ở trên cánh tay mình. Sau khi hoàn hồn, Ngu Phẩm Ngôn chỉ cảm thấy yết hầu ngứa ngáy, trái tim không kìm được chấn động.
Ngu Tương đã ném bình ném chậu đi cả rồi, lúc này cũng không còn gì để ngượng hơn nữa, chờ Liễu Lục trải sẵn vải bộng xong liền ác thanh ác khí ra lệnh: “Mau thả muội xuống dưới, muội lạnh, muội đau.”
Ngu Phẩm Ngôn lập tức nhẹ nhàng đặt nàng vào ổ chăn. Ngu Tương dùng chăn bao lấy cả người mình, ngay cả đầu cũng chôn kín mít, ồm ồm dặn dò: “Mau trở về thay quần áo, tuyệt đối đừng để người nào nhìn thấy!” Nếu thấy nàng sẽ không còn mặt mũi gặp người khác mất.
Mới đầu Ngu Phẩm Ngôn còn không rõ ràng lắm, thời điểm đưa tay vén góc chăn giúp nàng mới phát hiện tay áo dính rất nhiều vết máu hồng, đây là…… kinh nguyệt đầu tiên…muội muội ……?
Khó trách nàng ương ngạnh đòi mình đổi tư thế ôm, khó trách nàng lại sống chết bám lấy cánh tay mình không chịu xuống dưới. Ngu Phẩm Ngôn nhìn muội muội vùi cả người mình vào trong chăn, trong lòng nhẹ nhàng lay động, cười đến hổn hển: ” Tương Nhi, tiểu Tương Nhi của ta, sao muội lại đáng yêu như thế chứ?”
Ngu Tương từ trong chăn chui ra đến, mặt đỏ tai hồng gầm nhẹ: “Ngươi mau tránh ra!”
“Có kinh lần đầu là chuyện tốt, có gì mà phải thẹn thùng, ca ca ở lại cùng muội.” Hiện giờ tâm tình Ngu Phẩm Ngôn đã vô cùng sung sướng, nỗi vui mừng nhất từ trước đến nay của hắn, hắn chứng kiến mỗi thời khắc muội muội trưởng thành, thân mật khăng khít như vậy, thật giống như nàng nhất định sẽ thuộc về một mình hắn.
“Ngươi tránh ra, ngươi đừng có động đến ta!” Ngu Tương nóng nảy, cánh tay nhỏ bé dùng sức đập lên khuôn mặt tuấn tú của huynh trưởng.
Liễu Lục cũng đã xem như bó tay khâm phục với vị Hầu gia mặt dày này. Quỳ thủy là vật dơ bẩn, người thường e ngại chỉ sợ chạy không kịp, Hầu gia sao giống như không cảm thấy gì hết vậy? Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, quỳ thủy này không phải người khác nha, là của chủ tử, đương nhiên hắn sẽ không biết chán ghét. Bởi vậy mới có thể thấy được hắn yêu thương chủ tử đến loại nào trình độ, quả thật dù có là mùi thối cũng có thể khoan dung.
Một ý niệm cuối cùng trong đầu hình như có chút vui hòa, khóe miệng Liễu Lục co rút, đang chuẩn bị mở miệng khuyên Hầu gia trở về thay quần áo, đã thấy Đào Hồng cầm một cái hộp gỗ tiến vào, đi theo phía sau là một tiểu nha đầu bưng chậu nước.
Trong lòng Ngu Phẩm Ngôn biết các nàng muốn rửa mặt thay quần áo cho muội muội, thế này mới chịu đi ra ngoài, đi đến dưới hành lang mới lẳng lặng nhìn vết máu hồng trên ống tay áo mình. Rõ ràng là thứ máu dơ bẩn không chịu nổi, nhưng đối với hắn mà nói lại là thứ mật ngọt lịm khiến người ta nổi điên, nếu không có sức tự chủ siêu phàm, thậm chí hắn còn muốn đưa lên chóp mũi ngửi thử. Đây là mùi mật đào thành thục, dẫn dụ hắn đến hái……
Cửa sổ hơi mở ra, ánh nắng vàng rực rỡ in thân ảnh cao ngất của hắn lên cửa sổ giấy mỏng manh, trong lòng Ngu Tương chỉ toàn là cảm giác xấu hổ, la lên: “Ngươi còn đứng đó làm gì! Mau trở về thay quần áo đi!”
Tiếng cười trầm thấp liên miên không dứt càng đi càng xa, lúc này Ngu Tương mới lấy khăn lau qua mặt, tùy ý để Liễu Lục cởi thắt lưng của mình ra, mắt thấy Đào Hồng cầm một cái bao đai dài hình chữ nhật, sau đó trút tro than vào trong đó, mặt nàng liền tái lại, vẻ mặt không dám tin hỏi: “Ngươi làm thế…muốn để ta lót thứ đồ này sao?”
“Đúng vậy, mọi người đều dùng thứ này mà.” Đào Hồng gật đầu, gõ hết đám tro bụi dư thừa xuống, sau đó cầm lấy châm tuyến lên khâu kín lỗ bao đai đó.
Ngu Tương rên rỉ một tiếng, bỗng nhiên cảm thấy mấy năm nay mình sống thật uổng phí, đến ngay cả thần vật như khăn dì cả mà cũng quên làm. Nàng nhìn Đào Hồng ngoắc tay: “Đừng khâu nữa, ta vẽ ra một thứ ngươi có thể làm giúp ta hay không. Dùng phân tro không tốt, không sạch sẽ.”
Liễu Lục vừa giúp nàng lau vừa cầu xin nói: “Tiểu thư, người có thể nằm xuống hay không, mồ hôi lạnh tuôn nhiều thế này mà bước ra ngoài sẽ bị cảm lạnh mất, người không cảm thấy khó chịu sao? Chờ sau khi hết đau rồi người lại kinh doanh mấy thứ này lại có được hay không?”
Nói còn chưa xong, vừa mở miệng là thân dưới lại bắt đầu vừa đau vừa nhức, tựa như có một đống cuốc xẻng đang liều mạng đào móc da thịt của mình. Ngu Tương suy sụp muốn đổ, tiếng có tiếng không rên hừ hừ.
Không bao lâu sau thái y cũng đến, sau khi bắt mạch liền mở vài than thuốc bổ máu dưỡng khí, nói rằng không có chuyện gì, chỉ cần nằm vài canh giờ là tốt rồi, trong lúc đó có thể uống chút nước đường đỏ gừng sao để giảm bớt đau đớn.
Đào Hồng đi nấu nước đường, Liễu Lục chạy đến tiền sảnh báo bình an cho lão thái thái, vì việc này nói ra miệng cũng không tốt lắm, liền chỉ kề bên lỗ tai nói nhỏ. Thái tử phi chờ Liễu Lục đi rồi mới thấp giọng hỏi: “Tương Nhi thế nào rồi?”
Lão thái thái cười, lấy tay che miệng khe khẽ nói nhỏ, Thái tử phi vỗ tay cười theo: “Chuyện tốt, ngày cập kê lại là ngày trưởng thành, chuyện tốt. Lão thái quân, nên làm nhiều nước đường đỏ táo đỏ cho nàng uống mới đúng.”
Lão thái thái gật đầu, sai người đi xuống mua sắm đường thủy cùng táo đỏ. Nhóm nữ tân nghe được lời ấy tự nhiên trong lòng cũng sáng tỏ, đều che miệng nhịn cười. Giờ phút này Ngu Diệu Kỳ hận không thể bóp chết Ngu Tương, sớm không đến trễ không đến, cố tình lại đến ngay thời điểm mình mang quan, nàng vô cùng hoài nghi là Ngu Tương cố ý .
Lâm thị thấy khuôn mặt nữ nhi hung ác nham hiểm, lặng lẽ nhéo nhéo đầu ngón tay của nàng, sau đó đứng lên cười nói: “Tiểu nữ cũng đã bình phục, các vị đừng lo, yến hội bên ngoài đã chuẩn bị sẵn, còn mời mọi người dời bước theo ta.”
Lão thái thái xoay người mời Thái tử phi, Cửu công chúa và Phạm Kiều Kiều đã sớm chuồn mất, đến tây sương thăm bệnh.
Lâm thị không muốn để Ngu Tương cướp đoạt phong thái của nữ nhi, trong từng lời nói đều cực lực khen nữ nhi có khả năng mức nào, sắp xếp Hầu phủ gọn gàng ngăn nắp ra sao, nào là điển lễ lần này tất cả mọi thứ đều do một thân nữ nhi chuẩn bị. Các vị chủ mẫu cười cười gật đầu, lâu lâu cũng nói theo bà ta vào câu, trong lòng nghĩ thế nào lại không thể biết được.
Sắp xếp cho Thái tử phi xong, bà lại vừa cười vừa nâng lão thái thái, dựa sát vào thầm oán: “Mẫu thân, vì sao người lại không chuẩn bị giúp Kì Nhi một bộ quan kê? Hôm nay nếu hai người các nàng đều có hai bộ quan kê ngang hàng nhau, làm sao người bên ngoài có thể khinh thường Kì Nhi.”
Lão thái thái nhìn như dựa vào sự nâng đỡ của Lâm thị bước đi, kì thật lại đang dùng sức bấm vào da thịt bà ta, cất giọng trầm thấp khó nghe thấy chất vấn: “Lúc ngươi chuẩn bị quan kê sao không nghĩ đến việc cũng chuẩn bị cho Tương Nhi một bộ? Phàm là ngươi có tâm ý này, ta công bằng nhất đính sẽ chuẩn bị thêm một cái giống như thế. Đáng tiếc ngươi không hỏi đến, ta và Ngôn Nhi tự nhiên không thể mặc kệ Tương Nhi. Nếu bàn về bất công, ta làm sao thể sánh bằng ngươi.” Nói xong ngồi vào chỗ của mình ngày bên cạnh Thái tử phi, cười lên nhàn thoại.
Ngũ quan của Lâm thị vặn vẹo trong chớp mắt, thấy nữ nhi nho nhã lễ độ tiếp đón chủ mẫu các nhà, từ cử động đều tao nhã thong dong nói không nên lời, lúc này mới khôi phục thái độ bình thường tiến lên hỗ trợ.
Tiểu viện Tây sương, Cửu công chúa và Phạm Kiều Kiều ngồi ở đầu giường của Ngu Tương hồng hộc uống nước đường đỏ gừng sao. Ngu Tương đương nhiên cũng đang cầm một chén, lại bởi vì bụng quá đau không có khẩu vị, cầm được một lát lại đặt xuống dưới.
“Chủ tử, mau thừa dịp còn nóng uống đi, uống xong bụng sẽ không đau nữa.” Đào Hồng bưng lên muốn đút nàng.
Ngu Tương tránh né vài lần cũng không được, cố gắng nhẫn nhịn uống hơn nửa bát. Đào Hồng giúp nàng lau khô khóe miệng, lại dụ dỗ thêm một lát nữa, thấy nàng thật sự uống nổi nữa mới từ bỏ.
Cửu công chúa liếm cánh môi nộn hồng hỏi: “Bánh hạt sen, ngươi làm sao vậy?”
“Ta trưởng thành rồi.” Ngu Tương sâu kín thở dài. Trưởng thành liền thấy có chút không tốt, hơn nữa đối với người không thể đi đứng như nàng phải nhờ người khác hỗ trợ, ngay cả khăn dì cả cũng phải ngờ người ta đổi giúp, cái loại khó khăn này không phải người thường nào cũng chịu nổi. Cũng may nàng đã trải qua hai đời, sớm đã có thói quen.
Cửu công chúa theo phản xạ nhìn chằm chằm vào ngực nàng, trong mắt tràn đầy sự hâm mộ rõ ràng. Đã lớn như vậy, thế nhưng còn có thể lớn nữa.
Ngu Tương che vạt áo đã buông phân nửa lại, tức giận nói: “Nhìn chỗ khác, không phải chỗ này.”
“Ừ, là phía dưới.” Phạm Kiều Kiều to mồm nuốt một ngụm nước đường đỏ, lớn tiếng nói.
Ngu Tương ôm mặt than thở một trận, thầm than cho bản thân làm sao lại có thể chơi thân với hai cái người này, quả thật là bị mỡ heo chắn não rồi.
Cửu công chúa lập tức đưa tay kéo chăn của nàng lên, muốn nhìn phía dưới của nàng một chút, lại bị Ngu Tương dùng sức ngăn lại, hung tợn trừng mắt nhìn. Cửu công chúa tò mò hỏi: “Phía dưới làm sao vậy?”
“Đến quỳ thủy .” Phạm Kiều Kiều lại trách móc.
“Quỳ thủy là cái gì?”
“Là một loại chuyện, thời điểm có nó có nghĩa là đã có thể sinh đứa nhỏ .”
“Bánh hạt sen muôn sinh đứa nhỏ sao? Khó trách bụng lại lớn như thế !” Cửu công chúa kinh hô, không dám tin nhìn chằm chằm phần bụng hơi nhô cao của Ngu Tương.
Ngu Tương thật muốn quỳ xuống lạy hai vị tổ tông này, lấy bình nước ấm từ trong ổ chăn ra, hổn hển quát: “Thấy chưa hả, là bình nước nóng, không phải mang thai! Ngươi gặp qua ai chỉ sau một khắc mà bụng đã bự lên như thế chưa hả !? Ở bên ngoài đừng có nói lung tung phá hỏng danh dự của ta nghe chưa!”
Nghe thế Phạm Kiều Kiều cùng Cửu công chúa thế này mới sợ, liên tục gật đầu.
Đào Hồng cùng Liễu Lục canh giữ ở ngoài cửa, lúng ta lúng túng cúi xuống hành lễ với Hầu gia đang cố sức nhịn ý cười, hành lễ xong nửa ngày cũng không ngẩng đầu lên, dường như còn đang cố kiếm ra lỗ thủng nào trên mặt đất.
“Đi vào nói cho Cửu công chúa và Phạm tiểu thư, phía trước đã khai yến rồi, nếu các nàng không trở về sẽ không còn gì ăn đâu.” Ngu Phẩm Ngôn vẫn chưa đè thấp âm lượng, không đợi Liễu Lục đi vào hồi bẩm, hai người đã tự động chạy ào ra, nhìn Hầu gia chào một tiếng liền vô cùng lo lắng chạy thẳng đến yến hội phía trước.
Ngu Phẩm Ngôn lắc đầu bật cười, sau đó mới vén rèm tử đi vào, quả nhiên đã thấy muội muội chui lủi vào trong ổ chăn, trên bụng vì ôm hai bình nước ấm nên nhô cao lên, cũng không khác gì phụ nữ đã mang thai sáu bảy tháng.
“Bụng còn đau không?” Hắn lập tức ngồi xuống mép giường.
Ngu Tương nhìn ngó trên ống tay áo của hắn, thấy hắn thay đổi một thân cẩm bào màu đen, thế này mới đỏ mặt gật đầu, cất giọng ủy khuất nói không nên lời: “Còn đau, giống như có dao nhỏ càn quét ở bên trong.”
“Đau đến mức ấy sao?” sắc mặt Ngu Phẩm Ngôn biến đổi, nằm xuống ở bên cạnh nàng, chen tay đi vào đẩy hai bình nước nóng ra, lại nhấc vạt áo của nàng lên, bàn tay to lớn bao trùm lên vùng bụng nhẵn nhụi của nàng nhẹ nhàng ấn xoa, hỏi: “Như vậy có còn đau hay không? Nghe Thái y nói nếu ấn nhấn một lát thế này là có thể giảm bớt đau đớn.”
“Tại sao huynh lại đi hỏi Thái y mấy loại chuyện này cơ chứ?” Khuôn mặt Ngu Tương lại bắt đầu phiếm hồng, đôi mắt ngập nước trừng qua.
“Sự tình lên quan đến thân thể của muội, đương nhiên ta muốn hỏi để hiểu rõ hơn.” Ngu Phẩm Ngôn lơ đễnh, nhịn lại nhẫn cuối cùng không nhịn nổi, hôn một cái lên hàng chân mày đang vểnh lên của nàng.
Hai má Ngu Tương nhất thời hồng như nhỏ máu máu, yếu ớt nói: “Một đại nam nhân như huynh đi hỏi mấy cái chuyện này, không biết là sẽ dọa người sao?”
“Chỉ cần muội có thể khỏe hơn, ta có vứt cả khí khái cũng không sao cả.” bàn tay Ngu Phẩm Ngôn dần dần đi xuống, đụng phải một đoạn dây buộc ngang, tò mò hỏi: “Ở bên hông muội buộc sợi dây thừng làm gì vậy?”
Vẻ mặt cảm động của Ngu Tương lập tức bị những lời này của hắn đánh rách tả tơi, vừa đập lên người hắn vừa hổn hển gầm nhẹ: “Ai cần huynh lo, huynh mau tránh ra.” Một sợi dây thừng buộc ngang hông đương nhiên là để cố định băng nguyệt sự, hắn đụng đến cái gì cũng thôi, hỏi cái gì mà hỏi, quả thật không biết giới hạn.
Ngu Phẩm Ngôn nào biết được mấy thứ suy nghĩ loan loan nhiễu nhiễu này, thấy muội muội ngượng muốn chết, khóe mắt cũng sắp tuôn trào nước mắt, bộ dáng vừa đáng thương vừa đáng yêu, nhất thời cũng hiểu được mình nói sai gì đó, vội vàng xốc chăn lên ôm lấy nàng, cười nhẹ nói: “Được rồi được rồi, ca ca không hỏi, ca ca tiếp tục giúp muội xoa.”
Tiếng cười trầm thấp liên miên không dứt, hắn chưa bao giờ biết đùa giỡn muội muội lại thú vị như thế, quả thật khiến người ta nghiện.
Ngu Tương đã ném bình ném chậu đi cả rồi, lúc này cũng không còn gì để ngượng hơn nữa, chờ Liễu Lục trải sẵn vải bộng xong liền ác thanh ác khí ra lệnh: “Mau thả muội xuống dưới, muội lạnh, muội đau.”
Ngu Phẩm Ngôn lập tức nhẹ nhàng đặt nàng vào ổ chăn. Ngu Tương dùng chăn bao lấy cả người mình, ngay cả đầu cũng chôn kín mít, ồm ồm dặn dò: “Mau trở về thay quần áo, tuyệt đối đừng để người nào nhìn thấy!” Nếu thấy nàng sẽ không còn mặt mũi gặp người khác mất.
Mới đầu Ngu Phẩm Ngôn còn không rõ ràng lắm, thời điểm đưa tay vén góc chăn giúp nàng mới phát hiện tay áo dính rất nhiều vết máu hồng, đây là…… kinh nguyệt đầu tiên…muội muội ……?
Khó trách nàng ương ngạnh đòi mình đổi tư thế ôm, khó trách nàng lại sống chết bám lấy cánh tay mình không chịu xuống dưới. Ngu Phẩm Ngôn nhìn muội muội vùi cả người mình vào trong chăn, trong lòng nhẹ nhàng lay động, cười đến hổn hển: ” Tương Nhi, tiểu Tương Nhi của ta, sao muội lại đáng yêu như thế chứ?”
Ngu Tương từ trong chăn chui ra đến, mặt đỏ tai hồng gầm nhẹ: “Ngươi mau tránh ra!”
“Có kinh lần đầu là chuyện tốt, có gì mà phải thẹn thùng, ca ca ở lại cùng muội.” Hiện giờ tâm tình Ngu Phẩm Ngôn đã vô cùng sung sướng, nỗi vui mừng nhất từ trước đến nay của hắn, hắn chứng kiến mỗi thời khắc muội muội trưởng thành, thân mật khăng khít như vậy, thật giống như nàng nhất định sẽ thuộc về một mình hắn.
“Ngươi tránh ra, ngươi đừng có động đến ta!” Ngu Tương nóng nảy, cánh tay nhỏ bé dùng sức đập lên khuôn mặt tuấn tú của huynh trưởng.
Liễu Lục cũng đã xem như bó tay khâm phục với vị Hầu gia mặt dày này. Quỳ thủy là vật dơ bẩn, người thường e ngại chỉ sợ chạy không kịp, Hầu gia sao giống như không cảm thấy gì hết vậy? Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, quỳ thủy này không phải người khác nha, là của chủ tử, đương nhiên hắn sẽ không biết chán ghét. Bởi vậy mới có thể thấy được hắn yêu thương chủ tử đến loại nào trình độ, quả thật dù có là mùi thối cũng có thể khoan dung.
Một ý niệm cuối cùng trong đầu hình như có chút vui hòa, khóe miệng Liễu Lục co rút, đang chuẩn bị mở miệng khuyên Hầu gia trở về thay quần áo, đã thấy Đào Hồng cầm một cái hộp gỗ tiến vào, đi theo phía sau là một tiểu nha đầu bưng chậu nước.
Trong lòng Ngu Phẩm Ngôn biết các nàng muốn rửa mặt thay quần áo cho muội muội, thế này mới chịu đi ra ngoài, đi đến dưới hành lang mới lẳng lặng nhìn vết máu hồng trên ống tay áo mình. Rõ ràng là thứ máu dơ bẩn không chịu nổi, nhưng đối với hắn mà nói lại là thứ mật ngọt lịm khiến người ta nổi điên, nếu không có sức tự chủ siêu phàm, thậm chí hắn còn muốn đưa lên chóp mũi ngửi thử. Đây là mùi mật đào thành thục, dẫn dụ hắn đến hái……
Cửa sổ hơi mở ra, ánh nắng vàng rực rỡ in thân ảnh cao ngất của hắn lên cửa sổ giấy mỏng manh, trong lòng Ngu Tương chỉ toàn là cảm giác xấu hổ, la lên: “Ngươi còn đứng đó làm gì! Mau trở về thay quần áo đi!”
Tiếng cười trầm thấp liên miên không dứt càng đi càng xa, lúc này Ngu Tương mới lấy khăn lau qua mặt, tùy ý để Liễu Lục cởi thắt lưng của mình ra, mắt thấy Đào Hồng cầm một cái bao đai dài hình chữ nhật, sau đó trút tro than vào trong đó, mặt nàng liền tái lại, vẻ mặt không dám tin hỏi: “Ngươi làm thế…muốn để ta lót thứ đồ này sao?”
“Đúng vậy, mọi người đều dùng thứ này mà.” Đào Hồng gật đầu, gõ hết đám tro bụi dư thừa xuống, sau đó cầm lấy châm tuyến lên khâu kín lỗ bao đai đó.
Ngu Tương rên rỉ một tiếng, bỗng nhiên cảm thấy mấy năm nay mình sống thật uổng phí, đến ngay cả thần vật như khăn dì cả mà cũng quên làm. Nàng nhìn Đào Hồng ngoắc tay: “Đừng khâu nữa, ta vẽ ra một thứ ngươi có thể làm giúp ta hay không. Dùng phân tro không tốt, không sạch sẽ.”
Liễu Lục vừa giúp nàng lau vừa cầu xin nói: “Tiểu thư, người có thể nằm xuống hay không, mồ hôi lạnh tuôn nhiều thế này mà bước ra ngoài sẽ bị cảm lạnh mất, người không cảm thấy khó chịu sao? Chờ sau khi hết đau rồi người lại kinh doanh mấy thứ này lại có được hay không?”
Nói còn chưa xong, vừa mở miệng là thân dưới lại bắt đầu vừa đau vừa nhức, tựa như có một đống cuốc xẻng đang liều mạng đào móc da thịt của mình. Ngu Tương suy sụp muốn đổ, tiếng có tiếng không rên hừ hừ.
Không bao lâu sau thái y cũng đến, sau khi bắt mạch liền mở vài than thuốc bổ máu dưỡng khí, nói rằng không có chuyện gì, chỉ cần nằm vài canh giờ là tốt rồi, trong lúc đó có thể uống chút nước đường đỏ gừng sao để giảm bớt đau đớn.
Đào Hồng đi nấu nước đường, Liễu Lục chạy đến tiền sảnh báo bình an cho lão thái thái, vì việc này nói ra miệng cũng không tốt lắm, liền chỉ kề bên lỗ tai nói nhỏ. Thái tử phi chờ Liễu Lục đi rồi mới thấp giọng hỏi: “Tương Nhi thế nào rồi?”
Lão thái thái cười, lấy tay che miệng khe khẽ nói nhỏ, Thái tử phi vỗ tay cười theo: “Chuyện tốt, ngày cập kê lại là ngày trưởng thành, chuyện tốt. Lão thái quân, nên làm nhiều nước đường đỏ táo đỏ cho nàng uống mới đúng.”
Lão thái thái gật đầu, sai người đi xuống mua sắm đường thủy cùng táo đỏ. Nhóm nữ tân nghe được lời ấy tự nhiên trong lòng cũng sáng tỏ, đều che miệng nhịn cười. Giờ phút này Ngu Diệu Kỳ hận không thể bóp chết Ngu Tương, sớm không đến trễ không đến, cố tình lại đến ngay thời điểm mình mang quan, nàng vô cùng hoài nghi là Ngu Tương cố ý .
Lâm thị thấy khuôn mặt nữ nhi hung ác nham hiểm, lặng lẽ nhéo nhéo đầu ngón tay của nàng, sau đó đứng lên cười nói: “Tiểu nữ cũng đã bình phục, các vị đừng lo, yến hội bên ngoài đã chuẩn bị sẵn, còn mời mọi người dời bước theo ta.”
Lão thái thái xoay người mời Thái tử phi, Cửu công chúa và Phạm Kiều Kiều đã sớm chuồn mất, đến tây sương thăm bệnh.
Lâm thị không muốn để Ngu Tương cướp đoạt phong thái của nữ nhi, trong từng lời nói đều cực lực khen nữ nhi có khả năng mức nào, sắp xếp Hầu phủ gọn gàng ngăn nắp ra sao, nào là điển lễ lần này tất cả mọi thứ đều do một thân nữ nhi chuẩn bị. Các vị chủ mẫu cười cười gật đầu, lâu lâu cũng nói theo bà ta vào câu, trong lòng nghĩ thế nào lại không thể biết được.
Sắp xếp cho Thái tử phi xong, bà lại vừa cười vừa nâng lão thái thái, dựa sát vào thầm oán: “Mẫu thân, vì sao người lại không chuẩn bị giúp Kì Nhi một bộ quan kê? Hôm nay nếu hai người các nàng đều có hai bộ quan kê ngang hàng nhau, làm sao người bên ngoài có thể khinh thường Kì Nhi.”
Lão thái thái nhìn như dựa vào sự nâng đỡ của Lâm thị bước đi, kì thật lại đang dùng sức bấm vào da thịt bà ta, cất giọng trầm thấp khó nghe thấy chất vấn: “Lúc ngươi chuẩn bị quan kê sao không nghĩ đến việc cũng chuẩn bị cho Tương Nhi một bộ? Phàm là ngươi có tâm ý này, ta công bằng nhất đính sẽ chuẩn bị thêm một cái giống như thế. Đáng tiếc ngươi không hỏi đến, ta và Ngôn Nhi tự nhiên không thể mặc kệ Tương Nhi. Nếu bàn về bất công, ta làm sao thể sánh bằng ngươi.” Nói xong ngồi vào chỗ của mình ngày bên cạnh Thái tử phi, cười lên nhàn thoại.
Ngũ quan của Lâm thị vặn vẹo trong chớp mắt, thấy nữ nhi nho nhã lễ độ tiếp đón chủ mẫu các nhà, từ cử động đều tao nhã thong dong nói không nên lời, lúc này mới khôi phục thái độ bình thường tiến lên hỗ trợ.
Tiểu viện Tây sương, Cửu công chúa và Phạm Kiều Kiều ngồi ở đầu giường của Ngu Tương hồng hộc uống nước đường đỏ gừng sao. Ngu Tương đương nhiên cũng đang cầm một chén, lại bởi vì bụng quá đau không có khẩu vị, cầm được một lát lại đặt xuống dưới.
“Chủ tử, mau thừa dịp còn nóng uống đi, uống xong bụng sẽ không đau nữa.” Đào Hồng bưng lên muốn đút nàng.
Ngu Tương tránh né vài lần cũng không được, cố gắng nhẫn nhịn uống hơn nửa bát. Đào Hồng giúp nàng lau khô khóe miệng, lại dụ dỗ thêm một lát nữa, thấy nàng thật sự uống nổi nữa mới từ bỏ.
Cửu công chúa liếm cánh môi nộn hồng hỏi: “Bánh hạt sen, ngươi làm sao vậy?”
“Ta trưởng thành rồi.” Ngu Tương sâu kín thở dài. Trưởng thành liền thấy có chút không tốt, hơn nữa đối với người không thể đi đứng như nàng phải nhờ người khác hỗ trợ, ngay cả khăn dì cả cũng phải ngờ người ta đổi giúp, cái loại khó khăn này không phải người thường nào cũng chịu nổi. Cũng may nàng đã trải qua hai đời, sớm đã có thói quen.
Cửu công chúa theo phản xạ nhìn chằm chằm vào ngực nàng, trong mắt tràn đầy sự hâm mộ rõ ràng. Đã lớn như vậy, thế nhưng còn có thể lớn nữa.
Ngu Tương che vạt áo đã buông phân nửa lại, tức giận nói: “Nhìn chỗ khác, không phải chỗ này.”
“Ừ, là phía dưới.” Phạm Kiều Kiều to mồm nuốt một ngụm nước đường đỏ, lớn tiếng nói.
Ngu Tương ôm mặt than thở một trận, thầm than cho bản thân làm sao lại có thể chơi thân với hai cái người này, quả thật là bị mỡ heo chắn não rồi.
Cửu công chúa lập tức đưa tay kéo chăn của nàng lên, muốn nhìn phía dưới của nàng một chút, lại bị Ngu Tương dùng sức ngăn lại, hung tợn trừng mắt nhìn. Cửu công chúa tò mò hỏi: “Phía dưới làm sao vậy?”
“Đến quỳ thủy .” Phạm Kiều Kiều lại trách móc.
“Quỳ thủy là cái gì?”
“Là một loại chuyện, thời điểm có nó có nghĩa là đã có thể sinh đứa nhỏ .”
“Bánh hạt sen muôn sinh đứa nhỏ sao? Khó trách bụng lại lớn như thế !” Cửu công chúa kinh hô, không dám tin nhìn chằm chằm phần bụng hơi nhô cao của Ngu Tương.
Ngu Tương thật muốn quỳ xuống lạy hai vị tổ tông này, lấy bình nước ấm từ trong ổ chăn ra, hổn hển quát: “Thấy chưa hả, là bình nước nóng, không phải mang thai! Ngươi gặp qua ai chỉ sau một khắc mà bụng đã bự lên như thế chưa hả !? Ở bên ngoài đừng có nói lung tung phá hỏng danh dự của ta nghe chưa!”
Nghe thế Phạm Kiều Kiều cùng Cửu công chúa thế này mới sợ, liên tục gật đầu.
Đào Hồng cùng Liễu Lục canh giữ ở ngoài cửa, lúng ta lúng túng cúi xuống hành lễ với Hầu gia đang cố sức nhịn ý cười, hành lễ xong nửa ngày cũng không ngẩng đầu lên, dường như còn đang cố kiếm ra lỗ thủng nào trên mặt đất.
“Đi vào nói cho Cửu công chúa và Phạm tiểu thư, phía trước đã khai yến rồi, nếu các nàng không trở về sẽ không còn gì ăn đâu.” Ngu Phẩm Ngôn vẫn chưa đè thấp âm lượng, không đợi Liễu Lục đi vào hồi bẩm, hai người đã tự động chạy ào ra, nhìn Hầu gia chào một tiếng liền vô cùng lo lắng chạy thẳng đến yến hội phía trước.
Ngu Phẩm Ngôn lắc đầu bật cười, sau đó mới vén rèm tử đi vào, quả nhiên đã thấy muội muội chui lủi vào trong ổ chăn, trên bụng vì ôm hai bình nước ấm nên nhô cao lên, cũng không khác gì phụ nữ đã mang thai sáu bảy tháng.
“Bụng còn đau không?” Hắn lập tức ngồi xuống mép giường.
Ngu Tương nhìn ngó trên ống tay áo của hắn, thấy hắn thay đổi một thân cẩm bào màu đen, thế này mới đỏ mặt gật đầu, cất giọng ủy khuất nói không nên lời: “Còn đau, giống như có dao nhỏ càn quét ở bên trong.”
“Đau đến mức ấy sao?” sắc mặt Ngu Phẩm Ngôn biến đổi, nằm xuống ở bên cạnh nàng, chen tay đi vào đẩy hai bình nước nóng ra, lại nhấc vạt áo của nàng lên, bàn tay to lớn bao trùm lên vùng bụng nhẵn nhụi của nàng nhẹ nhàng ấn xoa, hỏi: “Như vậy có còn đau hay không? Nghe Thái y nói nếu ấn nhấn một lát thế này là có thể giảm bớt đau đớn.”
“Tại sao huynh lại đi hỏi Thái y mấy loại chuyện này cơ chứ?” Khuôn mặt Ngu Tương lại bắt đầu phiếm hồng, đôi mắt ngập nước trừng qua.
“Sự tình lên quan đến thân thể của muội, đương nhiên ta muốn hỏi để hiểu rõ hơn.” Ngu Phẩm Ngôn lơ đễnh, nhịn lại nhẫn cuối cùng không nhịn nổi, hôn một cái lên hàng chân mày đang vểnh lên của nàng.
Hai má Ngu Tương nhất thời hồng như nhỏ máu máu, yếu ớt nói: “Một đại nam nhân như huynh đi hỏi mấy cái chuyện này, không biết là sẽ dọa người sao?”
“Chỉ cần muội có thể khỏe hơn, ta có vứt cả khí khái cũng không sao cả.” bàn tay Ngu Phẩm Ngôn dần dần đi xuống, đụng phải một đoạn dây buộc ngang, tò mò hỏi: “Ở bên hông muội buộc sợi dây thừng làm gì vậy?”
Vẻ mặt cảm động của Ngu Tương lập tức bị những lời này của hắn đánh rách tả tơi, vừa đập lên người hắn vừa hổn hển gầm nhẹ: “Ai cần huynh lo, huynh mau tránh ra.” Một sợi dây thừng buộc ngang hông đương nhiên là để cố định băng nguyệt sự, hắn đụng đến cái gì cũng thôi, hỏi cái gì mà hỏi, quả thật không biết giới hạn.
Ngu Phẩm Ngôn nào biết được mấy thứ suy nghĩ loan loan nhiễu nhiễu này, thấy muội muội ngượng muốn chết, khóe mắt cũng sắp tuôn trào nước mắt, bộ dáng vừa đáng thương vừa đáng yêu, nhất thời cũng hiểu được mình nói sai gì đó, vội vàng xốc chăn lên ôm lấy nàng, cười nhẹ nói: “Được rồi được rồi, ca ca không hỏi, ca ca tiếp tục giúp muội xoa.”
Tiếng cười trầm thấp liên miên không dứt, hắn chưa bao giờ biết đùa giỡn muội muội lại thú vị như thế, quả thật khiến người ta nghiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.