Một Đêm “Bệnh Kiều” Đột Nhiên Tới
Chương 98
Phong Lưu Thư Ngốc
12/08/2016
Ngu Phẩm Ngôn nhét Ngu Tương vào ổ chăn, đặt dưới chỗ bụng nàng hai bình nước nóng, sau khi vén chăn gọn gàng rồi đưa tay sờ sờ cái bụng nhô cao lên kia, lúc này mới mỉm cười bước ra ngoài, chân vừa bước vào chính sảnh, nụ cười trên mặt lập tức thu lại, chỉ còn lại sự hung ác nham hiểm khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Ngu Tư Vũ theo sau hắn một bước, vừa vào cửa thấy sắc mặt lão thái thái khó coi, vội vàng tiến lên an ủi.
Lão thái thái nói không nên lời, chỉ cầm lấy bàn tay trắng như ngọc của nàng, dùng khẩu hình miệng hỏi: “Con về trễ rồi, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Bánh xe bị hỏng ạ, phải mất nửa canh giờ để sửa.” Ngu Tư Vũ muốn nói lại thôi, nhanh chóng liếc mắt nhìn vài vị nông phụ đứng ở ngoài sảnh. Lão thái thái cũng nhìn theo tầm mắt của nàng, sửng sốt một lát mới chỉ vào một người trong đó hỏi: “Kia là tức phụ của Trung Thuận sao?”
Ngu Tư Vũ cố gắng nhận rõ khẩu hình miệng của bà, gật đầu nói: “Đúng vậy ạ, là tức phụ của Trung Thuận đại thúc.”
Còn có vài vị nông phụ khác đều là người nhà thuộc hạ cũ của lão Vĩnh Nhạc Hầu, vì trượng phu cùng vào sinh ra tử với Hầu gia ở trên chiến trường, sau khi trở về nếu không phải bệnh quấn kín thân thì cũng là thiếu tay thiếu chân, không thể không trở về thôn trang. Lão Hầu gia là người rất trọng tình trọng nghĩa, an trí bọn họ ở điền trang của phủ Vĩnh Nhạc Hầu, mỗi tháng mỗi năm đều chu cấp tiền xuống, vẫn luôn chu cấp đến khi nào bọn họ xuống mồ an ổn mới thôi.
Bình thường những người này chỉ vào kinh bái kiến vào các ngày lễ ngày tết, lần này lại đi theo Ngu Tư Vũ trở về, vả lại sắc mặt mỗi người đều rất thê lương, nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.
Sự bấn an trong lòng lão thái thái tăng thêm một bậc, vội vàng ngoắc tay bảo các bà ấy tiến vào.
Những người kia vừa vào đều đồng loạt quỳ xuống, dập đầu nói: “Lão thái quân, Hầu gia, nếu không phải thật sự không thể sống nổi, dân phụ tuyệt đối không dám cầu xin đại tiểu thư dẫn chúng ta đến Hầu phủ. Dân phụ muốn cáo trạng, mong lão thái quân và Hầu gia thứ tội.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Ngu Phẩm Ngôn trầm giọng hỏi.
Tất cả mọi người đều cùng gạt nước mắt kể lại: “Khởi bẩm Hầu gia, lúc trước có lão Hầu gia lên tiếng, sắp xếp chúng ta sống ở thôn trang tìm một công việc làm đường sống. Nào ngờ sau đó Nhị tiểu thư đến đó nói chúng ta tay chân không được đầy đủ, là ăn không ngồi rồi, đuổi việc tất cả chúng ta. Vì muốn kiếm tiền, Trung Thuận nhà ta không thể không tổ chức cho mọi người lên núi săn thú, trước đó vài ngày gặp một con cọp, tất cả đều…tất cả đều bị cắn chết, chỉ còn mấy cỗ thi thể không hề nguyên vẹn được nâng trở về. Lão thái quân, Hầu gia, ngay cả tiền hạ táng chúng ta cũng không thể kiếm nổi, già trẻ trong nhà cũng không còn chỗ nào dựa dẫm, chính vì thế mới cả gan đến trước mặt Đại tiểu thư cầu xin. Lão thái quân, Hầu gia, xin hãy nể tình phu quân của ta đã vào sinh ra tử với lão Hầu gia, ban cho chúng ta một ít ngân lượng để đặt mua mấy cỗ quan tài đi, van xin các ngài!”
Tiếng dập đầu nặng nề liên tiếp vang lên, lão thái thái không dám tin nhìn về phía Ngu Diệu Kỳ và Lâm thị. Sắc mặt Ngu Phẩm Ngôn âm trầm đến mức có thể nhỏ nước. Thuộc hạ cũ vào sinh ra tử với mình mà cũng không an trí được, việc này truyền ra ngoài thì còn ai dám nguyện trung thành với phủ Vĩnh Nhạc Hầu nữa?
Lão thái thái nói không nên lời nói, nâng tay hất luôn cả kháng bàn, ngón tay run run chỉ vào hai mẹ con, lửa giận bốc cuồn cuộn hiện rõ trên mặt.
Ngu Diệu Kỳ vội vàng dập đầu, biện bạch: “Tổ mẫu minh giám, cháu gái cũng không biết bọn là thuộc hạ cũ của tổ phụ, nếu biết thì định sẽ không làm như thế! Là con sai rồi, muốn bao nhiêu ngân lượng con đều cho hết!”
“Ngươi đưa bạc, ngươi đưa bạc ra là có thể mua lại tính mạng của phu quân ta sao? Lúc tiểu thư Tương Nhi quản gia, tất cả mọi chuyện đều rất tốt đẹp, không ngờ đến lượt ngươi, ngươi lại đổi toàn bộ những người quản lý thôn trang mà ngài ấy trọng dụng, chọn một tên chuyên nịnh trên nạt dưới, lại nói chúng ta là phế nhân, là ăn không ngồi rồi, muốn đuổi chúng ta ra ngoài. Không có những phế nhân như chúng ta, lão Hầu gia đã sớm chết lâu rồi! Ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa!” Một nông phụ đang quỳ bỗng nhiên nhảy lên bóp cổ Ngu Diệu Kỳ, còn khạc một bãi đàm lên mặt nàng ta, sự hận thù thấu xương hiện lên trong mắt làm người ta kinh hãi.
Ngu Phẩm Ngôn và lão thái thái lại chút không định đứng ra ngăn cản, chỉ lạnh lẽo nhìn qua, vẫn là nhờ vị tức phụ của Trung Thuận kia vẫn còn sót lại chút lý trí, cùng với Lâm thị tách hai người kia ra, sau đó dập đầu xin lỗi.
“Xin lỗi cái gì? Bóp chết rồi còn đỡ bản Hầu không cần mất công ra tay.” Ngu Phẩm Ngôn nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Lão thái thái ra hiệu cho Vãn Thu, Vãn Thu lập tức đi vào trong phòng lấy ra một hộp gỗ bằng đàn hương, bên trong là hai mươi đĩnh bạc trắng xếp chỉnh tề. Vãn Thu giao tất cả lại cho vị tức phụ của Trung Thuận, nói: “Đây là của lão thái thái, mau dùng để lo liệu việc tang sự đi.”
Lão thái thái cầm lấy giấy mực, tự tay viết xuống rồi nói: “Là phủ Vĩnh Nhạc Hầu chúng ta có lỗi với mọi người, hôm nay nhất định ta sẽ lấy lại công bằng cho các ngươi. Các ngươi cứ trở về lo liệu cho xong tang sự đi, nếu trong nhà có người già, Hầu phủ ta sẽ phụ trách chăm sóc bọn họ trước lúc lâm chung, trong nhà nếu có con trẻ, Hầu phủ chúng ta sẽ phụ trách nuôi lớn. Các ngươi cầm lấy tờ giấy này đi, nếu Hầu phủ chũng ta dám lật lọng, các ngươi chỉ cần mang thứ này đi cáo quan.” Viết xong liền nhận lấy một tờ khế thư từ tay Mã ma mở, mở ra đặt trước mặt Lâm thị, dùng khẩu hình miệng hỏi: “Còn nhớ chuyện ngươi đã lập quân lệnh trạng chứ?”
Lâm thị dại ra, vẻ mặt không dám tin: “Mẫu thân, ngài muốn làm gì đây?” Không phải chuyện như bà ta đang nghĩ chứ?
“Làm gì? Đương nhiên là hưu bà.” Ngu Phẩm Ngôn đứng lên, lạnh lùng mở miệng:
“Cho bà thời gian nửa tháng đi đến các nhà khác xin lỗi, nói xin lỗi xong lập tức dẫn theo Ngu Diệu Kỳ cút đi.”
Ngu Diệu Kỳ cũng ngây người, hoàn toàn không thể tin được bọn họ muốn đuổi cả mình luôn.
“Tổ mẫu, đại ca, con là huyết mạch của Ngu gia! Làm sao các người có thể đuổi con đi?!” Nàng lên tiếng chất vấn, cả thân thể bởi vì quá mức khiếp sợ mà căng cứng lại như xác chết, cơ hồ sắp thành khối tượng đá.
“Huyết mạch của Ngu gia thì tính là gì? Bản hầu không nhận. Sắp xếp lại cái cục diện rối rắm các ngươi gây ra xong rồi lập tức thu dọn đồ đạc cút đi, trừ đồ cưới của Lâm thị ra, một phần một li cũng không được mang!” Hắn nói xong cầm lấy tờ giấy mà lão thái thái tự viết, thận trọng ấn lên đó dấu tay của chính mình, sau đó chắp tay nói: “Sự việc này huyên náo quá lớn, chi bằng tiến cung thỉnh tội với Hoàng thượng, bà nội, các thím, Ngu mỗ đi trước một bước. Sau nầy nếu có gì khó khăn, các thím chỉ cần tới cửa xin giúp đỡ, người gác cổng tuyệt đối không dám ngăn cản.”
Lão thái thái mệt mỏi phất tay. các vị nông phụ cầm lấy tờ giấy, ngàn ơn vạn tạ dập đầu, chờ đến khi hắn xa cũng lần lượt cáo từ.
Lâm thị chỉ biết khóc rống, liên tục hét tên của phu quân. Ngu Diệu Kỳ đứng lên, hoảng loạn dùng tay áo lau sạch nước đàm trên mặt, chỉ vào cổ tay nổi lên từng luồn gân xanh của mình, nhìn lão thái thái nói: “Tổ mẫu, người nhìn cho kĩ xem, chỗ này đang chảy dòng máu của Ngu gia, cha con là Ngu Tuấn Kiệt, từng là Vĩnh Nhạc Hầu! Con không phải người có họ khác lạ gì, mà chính là huyết mạch của phụ thân! Tổ mẫu, làm sao người có thể nhẫn tâm để cho huyết mạch của phụ thân phải lưu lạc bên ngoài?”
Nàng không còn chỗ dựa nào khác, chỉ còn có thể dựa vào điểm máu mủ này. Người chết đi thường luôn khiến người ta nhớ đến, nàng không tin nhắc tới người con đã chết, lão thái thái sẽ không có chút từ bi trắc ẩn nào.
Nhưng mà kiểu chiêu trò này đã sớm bị Lâm thị dùng đến mòn, lòng từ bị trắc ẩn không có, ngược lại còn tăng thêm sự phiền chán. Lão thái thái cầm bút, viết lên trên giấy một chữ ‘cút’ thật lớn, sau đó hung hăng ném bút lông lên mặt Ngu Diệu Kỳ.
Ngu Diệu Kỳ tránh không kịp, khuôn mặt dính đầy mực lộ vẻ sầu thảm rồi cười lên, cười xong lại lẳng lặng rơi lệ. Nàng chỉ vào lão thái thái, lại chỉ vào Lâm thị, cuối cùng cũng không nói gì nữa, bước chân lảo đảo rời đi, dường như tâm đã hóa tro tàn.
Lão thái thái sai người lôi Lâm thị ra ngoài, lúc này mới ngã nằm lên giường mềm, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
——————–
Ngu Tương chỉ có thể mơ hồ nhắm mắt một lát đã bị cơ đau gọi tỉnh, ôm hai bình nước nóng rên hừ hừ. Ngu Tư Vũ xốc rèm cửa lên cười nhạo nói: “Nghe nói hôm nay ngươi có nguyệt sự lần đầu tiên trước mặt tất cả các tân khách trong sảnh sao? Dọa cho tất cả mọi người chạy về.”
“Đó thì tính gì chứ, người tới đều là nữ tân, cho dù ta có chảy máu thành sông, làm gì có ai có thể nói chuyện này ra? Phía trước thế nào rồi?” Ngu Tương ngồi nửa người dậy, lấy một bình nước nóng từ trong ổ chăn nét vào áo. Tốc độ máu bị mất quá nhanh, chỗ nào chỗ nấy của nàng đều cảm thấy lạnh.
Ngu Tư Vũ thấy bên trên bụng nàng phình ra, càng nhìn càng giống phụ nữ đã mang thai năm tháng, không nhịn được cười rộ lên, cười xong mới bĩu môi: “Gặp phải mầm tai vạ lớn như vậy, đại ca còn có thể tha cho bọn họ sao? bảo bọn họ thu dọn cục diện rối rắm mà bọn họ gây ra xong thì lập tức cút đi, trừ đồ cưới ra thì tuyệt đối không được mang cái gì theo.”
Ngu Tương không chút để ý thưởng thức mái tóc của tóc, cười nói: “Đồ cưới đều đã được cậu mợ quản lý, chắc lúc này cũng không còn cái gì nữa rồi. Mẫu thân nói đồ cưới cửa hàng của mình bị lỗ lã quá nhiều mới nảy ra ý tưởng tham ôn tiền bạc. Lời ấy của bà chỉ vì muốn giải vây cho Ngu Diệu Kỳ, lại không ngờ đã nói hoàn toàn đúng tình trạng của bản thân mình. Thời điểm ra cửa phải kiểm kê lại sổ sách, chắc Ngu Diệu Kỳ cũng sứt đầu mẻ trán .”
Ngu Tư Vũ che miệng ráng nhịn cười, hỏi: “Thật sự là chuyện lạ? Cho dù có cho ta mấy nhà cửa hàng và trăm khoảnh ruộng tốt, cũng đâu thể suy bại đến mức ngay cả vài trăm lượng bạc của bà nội mà cũng muốn cắt xén chứ.”
Ngu Tương vén cao chăn, quấn cho cả người mình trở thành một quả cầu tròn: “Ta làm sao biết nàng nghĩ thế nào chứ, cứ cho rằng những món đồ cưới ấy ở trong tay ta và bà nội mấy năm rồi, nhất định đã bị làm bẩn, liền lập tức đổi sạch tứ phía chưởng quầy và nguồn cung cấp. Quản lý không tốt, lại còn nguồn cung cấp không ổn định, nàng không đền tiền thì ai đền đây.”
Ngu Tư Vũ thổn thức không thôi, cười khổ nói: “Nàng ta nháo lên sự việc lần này cũng quá lớn rồi, dám hại tất cả các quý nhân có mặt mũi trong cả kinh thành này. Vốn trong ba vị tiểu thư Ngu gia chúng ta chỉ có nàng là ‘Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”, giờ thì đâu thể gọi là nhiễm bùn, phải nói là rớt xuống hố phân mới đúng. Ngươi nói xem đời này chúng ta còn có thể gả đi ra ngoài hay không?”
“Dù cho thanh danh có tốt đến đâu cũng không thể gả vào nhà cao cửa rộng, ngươi đừng nghĩ nữa, tìm một người thành thật sống yên ổn đi. Từ ngày ta bị chém gãy đôi chân này thì đã không còn trông cậy vào việc lập gia đình, thanh danh tốt hay xấu thì có ý nghĩa gì nữa? Ta muốn lăn lộn như thế nào thì cứ thoải mái lăn lộn như thế ấy thôi, chỉ cần mỗi ngày đều có thể sống thoải mái là được rồi.”
“Phóng mắt nhìn tất cả khuê tú trong kinh thành này xem, chỉ có ngươi là được sống thoải mái tự tại.” Ngu Tư Vũ vuốt cằm, đụng đến một vật cứng trong tay áo, vội vàng lấy ra đưa qua cho nàng.
Bây giờ thì thoải mái, nhưng qua vài ngày nữa chắc sẽ không còn tự tại nổi đâu. Nghĩ đến việc huynh trưởng đang từng bước ép sát mình, Ngu Tương mỉm cười, tiếp nhận chiếc hộp gấm rồi mở ra, nhất thời kinh sợ: “Ngươi kiếm đâu ra nhiều bạc mà mua lễ vật quý trọng như vậy?”
“Không không, không phải ta đưa , là Trầm Trạng Nguyên đưa . Nói mau, rốt cuộc ngươi và hắn có chuyện gì sao, lễ cập kê của ngươi hắn lại đưa đến món quan kê quý trọng như thế, chẳng lẽ là vừa mắt ngươi?” Ngu Tư Vũ nhướn người qua nói nhỏ.
Ngu Tương còn đang cầm chiếc hộp ngây người, một chút ý niệm bỗng nhiên nảy lên trong đầu, không đợi nàng nghĩ xong đã nghe tiếng la của Đào Hồng Liễu Lục ở bên ngoài: “Nhị tiểu thư, sao người lại tới đây? Bộ dáng này của người có phải nên đi tắm rửa lại hay không, sao lại bẩn như thế.”
Lời còn chưa dứt, Ngu Diệu Kỳ đã mang khuôn mặt dính đầy vết mực lướt qua hai người các nàng bước vào trong phòng, vẻ mặt nhìn như bình tĩnh, trong mắt lại ẩn chứa thái độ điên cuồng.
“Ngu Tương, hôm nay ta đến để nói cho ngươi một chuyện, chuyện này nhất định sẽ điên đảo chúng sinh, lật đổ cả cuộc đời ngươi đấy. Ngươi có muốn biết hay không?” Nàng dừng bước chân, từ từ đi đến bên giường ngồi xuống, khóe miệng tươi cười hết sức quỷ dị.
Chuyện lớn đảo điên chúng sinh còn đang giấu trong bụng ca ca kìa, chút chuyện nhỏ ấy của ngươi thì đã là cái quái gì? Ngu Tương vẫn lơ đễnh như cũ không chút để ý, Ngu Tư Vũ lại bắt đầu cảnh giác, quay sang rống to với Đào Hồng Liễu Lục: “Hành vị của Nhị tiểu thư quá điên rồ , còn không lại đây kéo nàng ta ra ngoài!”
Ngu Tư Vũ theo sau hắn một bước, vừa vào cửa thấy sắc mặt lão thái thái khó coi, vội vàng tiến lên an ủi.
Lão thái thái nói không nên lời, chỉ cầm lấy bàn tay trắng như ngọc của nàng, dùng khẩu hình miệng hỏi: “Con về trễ rồi, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Bánh xe bị hỏng ạ, phải mất nửa canh giờ để sửa.” Ngu Tư Vũ muốn nói lại thôi, nhanh chóng liếc mắt nhìn vài vị nông phụ đứng ở ngoài sảnh. Lão thái thái cũng nhìn theo tầm mắt của nàng, sửng sốt một lát mới chỉ vào một người trong đó hỏi: “Kia là tức phụ của Trung Thuận sao?”
Ngu Tư Vũ cố gắng nhận rõ khẩu hình miệng của bà, gật đầu nói: “Đúng vậy ạ, là tức phụ của Trung Thuận đại thúc.”
Còn có vài vị nông phụ khác đều là người nhà thuộc hạ cũ của lão Vĩnh Nhạc Hầu, vì trượng phu cùng vào sinh ra tử với Hầu gia ở trên chiến trường, sau khi trở về nếu không phải bệnh quấn kín thân thì cũng là thiếu tay thiếu chân, không thể không trở về thôn trang. Lão Hầu gia là người rất trọng tình trọng nghĩa, an trí bọn họ ở điền trang của phủ Vĩnh Nhạc Hầu, mỗi tháng mỗi năm đều chu cấp tiền xuống, vẫn luôn chu cấp đến khi nào bọn họ xuống mồ an ổn mới thôi.
Bình thường những người này chỉ vào kinh bái kiến vào các ngày lễ ngày tết, lần này lại đi theo Ngu Tư Vũ trở về, vả lại sắc mặt mỗi người đều rất thê lương, nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.
Sự bấn an trong lòng lão thái thái tăng thêm một bậc, vội vàng ngoắc tay bảo các bà ấy tiến vào.
Những người kia vừa vào đều đồng loạt quỳ xuống, dập đầu nói: “Lão thái quân, Hầu gia, nếu không phải thật sự không thể sống nổi, dân phụ tuyệt đối không dám cầu xin đại tiểu thư dẫn chúng ta đến Hầu phủ. Dân phụ muốn cáo trạng, mong lão thái quân và Hầu gia thứ tội.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Ngu Phẩm Ngôn trầm giọng hỏi.
Tất cả mọi người đều cùng gạt nước mắt kể lại: “Khởi bẩm Hầu gia, lúc trước có lão Hầu gia lên tiếng, sắp xếp chúng ta sống ở thôn trang tìm một công việc làm đường sống. Nào ngờ sau đó Nhị tiểu thư đến đó nói chúng ta tay chân không được đầy đủ, là ăn không ngồi rồi, đuổi việc tất cả chúng ta. Vì muốn kiếm tiền, Trung Thuận nhà ta không thể không tổ chức cho mọi người lên núi săn thú, trước đó vài ngày gặp một con cọp, tất cả đều…tất cả đều bị cắn chết, chỉ còn mấy cỗ thi thể không hề nguyên vẹn được nâng trở về. Lão thái quân, Hầu gia, ngay cả tiền hạ táng chúng ta cũng không thể kiếm nổi, già trẻ trong nhà cũng không còn chỗ nào dựa dẫm, chính vì thế mới cả gan đến trước mặt Đại tiểu thư cầu xin. Lão thái quân, Hầu gia, xin hãy nể tình phu quân của ta đã vào sinh ra tử với lão Hầu gia, ban cho chúng ta một ít ngân lượng để đặt mua mấy cỗ quan tài đi, van xin các ngài!”
Tiếng dập đầu nặng nề liên tiếp vang lên, lão thái thái không dám tin nhìn về phía Ngu Diệu Kỳ và Lâm thị. Sắc mặt Ngu Phẩm Ngôn âm trầm đến mức có thể nhỏ nước. Thuộc hạ cũ vào sinh ra tử với mình mà cũng không an trí được, việc này truyền ra ngoài thì còn ai dám nguyện trung thành với phủ Vĩnh Nhạc Hầu nữa?
Lão thái thái nói không nên lời nói, nâng tay hất luôn cả kháng bàn, ngón tay run run chỉ vào hai mẹ con, lửa giận bốc cuồn cuộn hiện rõ trên mặt.
Ngu Diệu Kỳ vội vàng dập đầu, biện bạch: “Tổ mẫu minh giám, cháu gái cũng không biết bọn là thuộc hạ cũ của tổ phụ, nếu biết thì định sẽ không làm như thế! Là con sai rồi, muốn bao nhiêu ngân lượng con đều cho hết!”
“Ngươi đưa bạc, ngươi đưa bạc ra là có thể mua lại tính mạng của phu quân ta sao? Lúc tiểu thư Tương Nhi quản gia, tất cả mọi chuyện đều rất tốt đẹp, không ngờ đến lượt ngươi, ngươi lại đổi toàn bộ những người quản lý thôn trang mà ngài ấy trọng dụng, chọn một tên chuyên nịnh trên nạt dưới, lại nói chúng ta là phế nhân, là ăn không ngồi rồi, muốn đuổi chúng ta ra ngoài. Không có những phế nhân như chúng ta, lão Hầu gia đã sớm chết lâu rồi! Ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa!” Một nông phụ đang quỳ bỗng nhiên nhảy lên bóp cổ Ngu Diệu Kỳ, còn khạc một bãi đàm lên mặt nàng ta, sự hận thù thấu xương hiện lên trong mắt làm người ta kinh hãi.
Ngu Phẩm Ngôn và lão thái thái lại chút không định đứng ra ngăn cản, chỉ lạnh lẽo nhìn qua, vẫn là nhờ vị tức phụ của Trung Thuận kia vẫn còn sót lại chút lý trí, cùng với Lâm thị tách hai người kia ra, sau đó dập đầu xin lỗi.
“Xin lỗi cái gì? Bóp chết rồi còn đỡ bản Hầu không cần mất công ra tay.” Ngu Phẩm Ngôn nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Lão thái thái ra hiệu cho Vãn Thu, Vãn Thu lập tức đi vào trong phòng lấy ra một hộp gỗ bằng đàn hương, bên trong là hai mươi đĩnh bạc trắng xếp chỉnh tề. Vãn Thu giao tất cả lại cho vị tức phụ của Trung Thuận, nói: “Đây là của lão thái thái, mau dùng để lo liệu việc tang sự đi.”
Lão thái thái cầm lấy giấy mực, tự tay viết xuống rồi nói: “Là phủ Vĩnh Nhạc Hầu chúng ta có lỗi với mọi người, hôm nay nhất định ta sẽ lấy lại công bằng cho các ngươi. Các ngươi cứ trở về lo liệu cho xong tang sự đi, nếu trong nhà có người già, Hầu phủ ta sẽ phụ trách chăm sóc bọn họ trước lúc lâm chung, trong nhà nếu có con trẻ, Hầu phủ chúng ta sẽ phụ trách nuôi lớn. Các ngươi cầm lấy tờ giấy này đi, nếu Hầu phủ chũng ta dám lật lọng, các ngươi chỉ cần mang thứ này đi cáo quan.” Viết xong liền nhận lấy một tờ khế thư từ tay Mã ma mở, mở ra đặt trước mặt Lâm thị, dùng khẩu hình miệng hỏi: “Còn nhớ chuyện ngươi đã lập quân lệnh trạng chứ?”
Lâm thị dại ra, vẻ mặt không dám tin: “Mẫu thân, ngài muốn làm gì đây?” Không phải chuyện như bà ta đang nghĩ chứ?
“Làm gì? Đương nhiên là hưu bà.” Ngu Phẩm Ngôn đứng lên, lạnh lùng mở miệng:
“Cho bà thời gian nửa tháng đi đến các nhà khác xin lỗi, nói xin lỗi xong lập tức dẫn theo Ngu Diệu Kỳ cút đi.”
Ngu Diệu Kỳ cũng ngây người, hoàn toàn không thể tin được bọn họ muốn đuổi cả mình luôn.
“Tổ mẫu, đại ca, con là huyết mạch của Ngu gia! Làm sao các người có thể đuổi con đi?!” Nàng lên tiếng chất vấn, cả thân thể bởi vì quá mức khiếp sợ mà căng cứng lại như xác chết, cơ hồ sắp thành khối tượng đá.
“Huyết mạch của Ngu gia thì tính là gì? Bản hầu không nhận. Sắp xếp lại cái cục diện rối rắm các ngươi gây ra xong rồi lập tức thu dọn đồ đạc cút đi, trừ đồ cưới của Lâm thị ra, một phần một li cũng không được mang!” Hắn nói xong cầm lấy tờ giấy mà lão thái thái tự viết, thận trọng ấn lên đó dấu tay của chính mình, sau đó chắp tay nói: “Sự việc này huyên náo quá lớn, chi bằng tiến cung thỉnh tội với Hoàng thượng, bà nội, các thím, Ngu mỗ đi trước một bước. Sau nầy nếu có gì khó khăn, các thím chỉ cần tới cửa xin giúp đỡ, người gác cổng tuyệt đối không dám ngăn cản.”
Lão thái thái mệt mỏi phất tay. các vị nông phụ cầm lấy tờ giấy, ngàn ơn vạn tạ dập đầu, chờ đến khi hắn xa cũng lần lượt cáo từ.
Lâm thị chỉ biết khóc rống, liên tục hét tên của phu quân. Ngu Diệu Kỳ đứng lên, hoảng loạn dùng tay áo lau sạch nước đàm trên mặt, chỉ vào cổ tay nổi lên từng luồn gân xanh của mình, nhìn lão thái thái nói: “Tổ mẫu, người nhìn cho kĩ xem, chỗ này đang chảy dòng máu của Ngu gia, cha con là Ngu Tuấn Kiệt, từng là Vĩnh Nhạc Hầu! Con không phải người có họ khác lạ gì, mà chính là huyết mạch của phụ thân! Tổ mẫu, làm sao người có thể nhẫn tâm để cho huyết mạch của phụ thân phải lưu lạc bên ngoài?”
Nàng không còn chỗ dựa nào khác, chỉ còn có thể dựa vào điểm máu mủ này. Người chết đi thường luôn khiến người ta nhớ đến, nàng không tin nhắc tới người con đã chết, lão thái thái sẽ không có chút từ bi trắc ẩn nào.
Nhưng mà kiểu chiêu trò này đã sớm bị Lâm thị dùng đến mòn, lòng từ bị trắc ẩn không có, ngược lại còn tăng thêm sự phiền chán. Lão thái thái cầm bút, viết lên trên giấy một chữ ‘cút’ thật lớn, sau đó hung hăng ném bút lông lên mặt Ngu Diệu Kỳ.
Ngu Diệu Kỳ tránh không kịp, khuôn mặt dính đầy mực lộ vẻ sầu thảm rồi cười lên, cười xong lại lẳng lặng rơi lệ. Nàng chỉ vào lão thái thái, lại chỉ vào Lâm thị, cuối cùng cũng không nói gì nữa, bước chân lảo đảo rời đi, dường như tâm đã hóa tro tàn.
Lão thái thái sai người lôi Lâm thị ra ngoài, lúc này mới ngã nằm lên giường mềm, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
——————–
Ngu Tương chỉ có thể mơ hồ nhắm mắt một lát đã bị cơ đau gọi tỉnh, ôm hai bình nước nóng rên hừ hừ. Ngu Tư Vũ xốc rèm cửa lên cười nhạo nói: “Nghe nói hôm nay ngươi có nguyệt sự lần đầu tiên trước mặt tất cả các tân khách trong sảnh sao? Dọa cho tất cả mọi người chạy về.”
“Đó thì tính gì chứ, người tới đều là nữ tân, cho dù ta có chảy máu thành sông, làm gì có ai có thể nói chuyện này ra? Phía trước thế nào rồi?” Ngu Tương ngồi nửa người dậy, lấy một bình nước nóng từ trong ổ chăn nét vào áo. Tốc độ máu bị mất quá nhanh, chỗ nào chỗ nấy của nàng đều cảm thấy lạnh.
Ngu Tư Vũ thấy bên trên bụng nàng phình ra, càng nhìn càng giống phụ nữ đã mang thai năm tháng, không nhịn được cười rộ lên, cười xong mới bĩu môi: “Gặp phải mầm tai vạ lớn như vậy, đại ca còn có thể tha cho bọn họ sao? bảo bọn họ thu dọn cục diện rối rắm mà bọn họ gây ra xong thì lập tức cút đi, trừ đồ cưới ra thì tuyệt đối không được mang cái gì theo.”
Ngu Tương không chút để ý thưởng thức mái tóc của tóc, cười nói: “Đồ cưới đều đã được cậu mợ quản lý, chắc lúc này cũng không còn cái gì nữa rồi. Mẫu thân nói đồ cưới cửa hàng của mình bị lỗ lã quá nhiều mới nảy ra ý tưởng tham ôn tiền bạc. Lời ấy của bà chỉ vì muốn giải vây cho Ngu Diệu Kỳ, lại không ngờ đã nói hoàn toàn đúng tình trạng của bản thân mình. Thời điểm ra cửa phải kiểm kê lại sổ sách, chắc Ngu Diệu Kỳ cũng sứt đầu mẻ trán .”
Ngu Tư Vũ che miệng ráng nhịn cười, hỏi: “Thật sự là chuyện lạ? Cho dù có cho ta mấy nhà cửa hàng và trăm khoảnh ruộng tốt, cũng đâu thể suy bại đến mức ngay cả vài trăm lượng bạc của bà nội mà cũng muốn cắt xén chứ.”
Ngu Tương vén cao chăn, quấn cho cả người mình trở thành một quả cầu tròn: “Ta làm sao biết nàng nghĩ thế nào chứ, cứ cho rằng những món đồ cưới ấy ở trong tay ta và bà nội mấy năm rồi, nhất định đã bị làm bẩn, liền lập tức đổi sạch tứ phía chưởng quầy và nguồn cung cấp. Quản lý không tốt, lại còn nguồn cung cấp không ổn định, nàng không đền tiền thì ai đền đây.”
Ngu Tư Vũ thổn thức không thôi, cười khổ nói: “Nàng ta nháo lên sự việc lần này cũng quá lớn rồi, dám hại tất cả các quý nhân có mặt mũi trong cả kinh thành này. Vốn trong ba vị tiểu thư Ngu gia chúng ta chỉ có nàng là ‘Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”, giờ thì đâu thể gọi là nhiễm bùn, phải nói là rớt xuống hố phân mới đúng. Ngươi nói xem đời này chúng ta còn có thể gả đi ra ngoài hay không?”
“Dù cho thanh danh có tốt đến đâu cũng không thể gả vào nhà cao cửa rộng, ngươi đừng nghĩ nữa, tìm một người thành thật sống yên ổn đi. Từ ngày ta bị chém gãy đôi chân này thì đã không còn trông cậy vào việc lập gia đình, thanh danh tốt hay xấu thì có ý nghĩa gì nữa? Ta muốn lăn lộn như thế nào thì cứ thoải mái lăn lộn như thế ấy thôi, chỉ cần mỗi ngày đều có thể sống thoải mái là được rồi.”
“Phóng mắt nhìn tất cả khuê tú trong kinh thành này xem, chỉ có ngươi là được sống thoải mái tự tại.” Ngu Tư Vũ vuốt cằm, đụng đến một vật cứng trong tay áo, vội vàng lấy ra đưa qua cho nàng.
Bây giờ thì thoải mái, nhưng qua vài ngày nữa chắc sẽ không còn tự tại nổi đâu. Nghĩ đến việc huynh trưởng đang từng bước ép sát mình, Ngu Tương mỉm cười, tiếp nhận chiếc hộp gấm rồi mở ra, nhất thời kinh sợ: “Ngươi kiếm đâu ra nhiều bạc mà mua lễ vật quý trọng như vậy?”
“Không không, không phải ta đưa , là Trầm Trạng Nguyên đưa . Nói mau, rốt cuộc ngươi và hắn có chuyện gì sao, lễ cập kê của ngươi hắn lại đưa đến món quan kê quý trọng như thế, chẳng lẽ là vừa mắt ngươi?” Ngu Tư Vũ nhướn người qua nói nhỏ.
Ngu Tương còn đang cầm chiếc hộp ngây người, một chút ý niệm bỗng nhiên nảy lên trong đầu, không đợi nàng nghĩ xong đã nghe tiếng la của Đào Hồng Liễu Lục ở bên ngoài: “Nhị tiểu thư, sao người lại tới đây? Bộ dáng này của người có phải nên đi tắm rửa lại hay không, sao lại bẩn như thế.”
Lời còn chưa dứt, Ngu Diệu Kỳ đã mang khuôn mặt dính đầy vết mực lướt qua hai người các nàng bước vào trong phòng, vẻ mặt nhìn như bình tĩnh, trong mắt lại ẩn chứa thái độ điên cuồng.
“Ngu Tương, hôm nay ta đến để nói cho ngươi một chuyện, chuyện này nhất định sẽ điên đảo chúng sinh, lật đổ cả cuộc đời ngươi đấy. Ngươi có muốn biết hay không?” Nàng dừng bước chân, từ từ đi đến bên giường ngồi xuống, khóe miệng tươi cười hết sức quỷ dị.
Chuyện lớn đảo điên chúng sinh còn đang giấu trong bụng ca ca kìa, chút chuyện nhỏ ấy của ngươi thì đã là cái quái gì? Ngu Tương vẫn lơ đễnh như cũ không chút để ý, Ngu Tư Vũ lại bắt đầu cảnh giác, quay sang rống to với Đào Hồng Liễu Lục: “Hành vị của Nhị tiểu thư quá điên rồ , còn không lại đây kéo nàng ta ra ngoài!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.