Một Đêm “Bệnh Kiều” Đột Nhiên Tới

Chương 9

Phong Lưu Thư Ngốc

04/03/2016

Thái tử không chịu một mình đợi trong xe ngựa hưởng phúc, mà cùng chen vào một lều bạt với Ngu Phẩm Ngôn, lấy lương khô được bao bọc trong giấy dầu ra, từ từ ăn.

“Chờ Phương Vĩ trở về, chúng ta sẽ tiếp tục chạy tiếp. Nếu cứ để cho bọn họ nằm một chỗ trong mưa như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu người thầm oán cô.” Thái tử hí mắt trêu ghẹo.

Ngu Phẩm Ngôn gật đầu, nói: “Cẩn thận mới có thể sử dụng thuyền muôn đời, canh giữ tám trăm vạn lượng bạc, buổi tối ngủ còn phải mở một con mắt, đừng nói chi tới lúc này đang vận chuyển. Đây là lần đầu tiên ngài làm một chuyện quan trọng như thế, nửa điểm sơ sẩy cũng không thể xảy ra.”

“Cuối tháng, lão Nhị, lão Tam, lão Tứ cũng muốn đi theo vào triều tham chính, lần này nếu cô làm ra sai lầm gì, không biết bao nhiêu người đang chờ tóm lấy bím tóc của cô (kiểu như tóm gáy ấy). Ngươi yên tâm, cô sẽ tránh được.” Thái tử vỗ vai Ngu Phẩm Ngôn, hai người nhìn nhau cười.

Một bên cắn lương khô vừa nói chuyện, bất tri bất giác đã trôi qua hơn nửa canh giờ, chỉ nghe một trận tiếng vó ngựa dồn dập tới gần, Thái tử còn chưa kịp xốc rèm cửa lên, liền nghe thấy tiếng hô to của Phương Vĩ: “Thái tử, không tốt, phía trước có núi lở !”

Thái tử hoảng hốt sợ hãi, vội vàng chui ra khỏi lều muốn hỏi kĩ hơn.

Lương khô trong tay Vu Văn Đào xoạch một tiếng rơi vào nước bùn đục ngầu.

Những người còn lại đều sợ tới mức mặt như màu đất, mồ hôi lạnh đầm đìa, duy nhất chỉ có Ngu Phẩm Ngôn lại có loại cảm giác quả nhiên đầy thoải mái.

“Núi lở ? Tình hình như thế nào?” Thái tử bước nhanh dưới mưa to, tiến lên đón tin.

“Thuộc hạ mới vừa đi một khắc đồng hồ, liền nghe thấy phía trên sườn núi ầm vang lên một trận nổ, mưa cùng đất đá từ đỉnh núi tuôn xuống, đập hết về phía đường đi, lập tức hợp lại lăn xuống con sông. May mắn thuộc hạ sớm có đề phòng, lui mau, nếu không cũng không thể trở về.” Lòng Phương Vĩ còn sợ hãi vỗ lấy ngực.

Trong lúc đang nói chuyện, phía trước lại xuất hiện một trận nổ. Mới vừa rồi mọi người còn tưởng rằng là sét đánh, lúc này mới ý thức được là núi lở. Nếu Thái tử không kêu dừng lại, mà một đường ra roi thúc ngựa tiến lên, mười phần cả đoàn sẽ gặp phải núi lở, rơi vào kết cục hài cốt không còn là điều không thể tránh. Nhưng lại đánh mất tám trăm vạn lượng cứu thiên tai, liên lụy đến mấy vạn dân chúng khu thiên tai, có chết cũng mò không ra một chút thanh danh tốt nào.

Vũ Văn Đào càng nghĩ càng thấy hoảng hốt, liên tục chắp tay thở dài, giọng run rẩy: “Thái tử quả nhiên là huyết mạch của chân long, có trời cao phù hộ! Thái tử anh minh, Thái tử anh minh!”

Lúc này mọi người mới hoàn hồn, cũng theo đó mà hô to, trong mắt tràn đầy kính nể.

Trong lòng Thái tử cũng nghĩ mà sợ đến cực điểm, nhưng trên mặt lại không hiện lên chút cảm xúc, trầm ổn mở miệng: “Nơi này cũng không an toàn, nhổ trại lui tới khu đồng ruộng hoang trống trải nào đó, đợi mưa tạnh mới tiếp tục đi con đường xa hơn một chút là dọc eo sông, động tác nhanh lên.”

Lần này không còn người nào dám có ý kiến khác.

Rốt cục cũng trấn trụ được lão hồ li Vu Văn Đào này, Thái tử nhẹ nhàng thở ra, không kiềm chế được kích động cùng sợ hãi, lực mạnh vỗ vai Ngu Phẩm Ngôn, thấp giọng nói: “Phẩm Ngôn, nhờ có ngươi ngăn cản đúng lúc, nếu không cô liền hài cốt không còn !” Hài cốt không còn cũng không sao, đánh mất bạc cứu thiên tai, không biết sẽ có bao nhiêu người bố trí sau khi thanh danh của hắn mất đi. Tình cảnh kia, suy nghĩ một chút liền thấy lạnh tim.

“Thái tử nghiêm trọng. Cũng nhờ trong lòng ngài tự biết, nếu không dù ta có khuyên đi nữa cũng không có tác dụng gì.” Ngu Phẩm Ngôn cũng không kể công, nhưng cũng không có chút ý định đề cập đến giấc mộng kia của muội muội. Người hoàng gia thiên tính đa nghi, nghĩ sâu xa đối Tương Nhi mà nói chỉ có họa không có phúc.

“Trong lòng cô quả thật đều biết. Phẩm Ngôn, đa tạ!” Thái tử dùng sức khấu đè vai hắn, lòng cảm kích này không cần nói cũng biết.

Hai người gắt gao bắt tay, lập tức đều tự sải bước lên ngựa, tiếp tục chạy. Vì đi đường xa hơn, ít nhất chậm trễ hai ngày hành trình, Thái tử sai người gửi cho hoàng đế một phong thư giải thích nguyên do.



Buổi sáng ngày hôm sau, Vĩnh Nhạc Hầu phủ cũng nhận được thư của Ngu Phẩm Ngôn, lão thái thái xem xong sắc mặt trắng bệch, liên tục hô to ‘Bồ Tát phù hộ’.

“Lão phu nhân, ngài làm sao vậy? Nhưng tiểu Hầu gia……” lời nói còn lại, Mã ma ma không dám nói .

“Ngôn Nhi không có chuyện gì.” Lão thái thái run rẩy đứng lên, đi về phía tượng phật từ đường lạy ba lạy, lại đưa thư cho Mã ma ma tự mình xem, lòng còn sợ hãi nói: “Thật là vô cùng mạo hiểm a! Ta mới chỉ nhìn thư thôi cũng đã bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh!”

Mã ma ma rất nhanh xem hết, trái tim đột nhiên run lên, đến bên tai lão thái thái nói nhỏ: “Lão phu nhân, ngài còn nhớ rõ lúc tiểu Hầu gia gần đi, Nhị tiểu thư đã nói gì chứ? Thúy Hỉ nói Nhị tiểu thư mơ thấy tiểu Hầu gia bị đất đá sập xuống, cho nên ngày hôm qua sống chết cũng không cho tiểu Hầu gia ra ngoài, người xem, chẳng phải rất giống trong bức thư này sao!”

‘Ca, nếu trời có mưa to như trong lời nói liền lập tức dừng lại, trăm ngàn đừng chạy tiếp! Nhớ kỹ, trăm ngàn đừng chạy tiếp!’…. Trong đầu lão thái thái quanh quẩn lặp lại những lời này, mắt càng lúc càng mở lớn.

“Ha” Bà cũng hít một ngụm khí lạnh, nhấc chân bước đi: “Đi tìm Tương Nhi hỏi một chút, xem tối hôm qua đến tột cùng con bé mơ giấc mơ gì!”

—————————————————————–

Buổi tối hôm qua Ngu Tương một chút không ngủ, chỉ sợ nhắm mắt lại sẽ mơ thấy cảnh tượng Ngu Phẩm Ngôn gặp nạn, nhiều lần cân nhắc nhỡ đâu Ngu Phẩm Ngôn nói không có chuyện đó, bản thân nên sống sót như thế nào, nghĩ tới đây quả thật thấy lạnh cả tim. Trụ cột của Vĩnh Nhạc Hầu phủ đều bị nàng ‘khắc chết’, khẳng định Lâm thị và lão thái thái không chấp nhận được nàng. Thời cổ đại này, nữ nhân bị gia tộc ruồng bỏ vốn sẽ không có đường sống, huống chi nàng chỉ là một người bị liệt, chỉ sợ rời khỏi Hầu phủ không quá hai ngày sẽ chết đói ở đầu đường mất.

Lúc lão thái thái đến đó, chỉ thấy nàng có vẻ bệnh tật nửa ngồi tựa vào giường, sắc mặt vàng như nến, tóc tán loạn, đôi mắt ngập hồng tơ máu, hốc mắt còn lõm xuống thật sâu, rõ ràng là bộ dáng cả đêm chưa ngủ. Nghe thấy tiếng bước chân, nàng cứng ngắc lắc lắc cổ nhìn, khàn giọng hỏi: “Ca ca thế nào ? Có nhận được tin tức gì không?”

Tuy rằng không phải huyết mạch Hầu phủ, nhưng rốt cuộc cũng lớn lên cùng Ngôn Nhi, tình cảm dành cho hắn vô cùng chân thành , một chút giả dối cũng không có. Nếu không có thể liều mình mà cứu sao? Nếu không có thể lo lắng như vậy sao?

Nghĩ đến đây, thành kiến cùng ngăn cách của lão thái thái đối với Ngu Tương lập tức mất đi năm, sáu phần.

“Ngôn Nhi không có chuyện gì.” Bà nhẹ giọng mở miệng: “Hôm qua con mơ thấy ác mộng, bởi vậy sống chết không cho Ngôn Nhi ra ngoài, trong giấc mơ đó thấy cài gì, nói lại cho bà nội nghe xem.”

Tâm tình đang treo cao của Ngu Tương lập tức rơi xuống, thấy gặp lão thái thái truy vấn, liền kể chi tiết lại mọi việc. Năm nay tuổi mụ của Ngu Phẩm Ngôn là mười sáu, vừa bước trên con đường làm quan, vả lại hắn làm việc tàn nhẫn, gây thù hằn rất nhiều, người nguyện trung thành lại là Thái tử đương triều, không chừng sau này sẽ gặp phải bao nhiêu kiếp nạn. Nếu người Ngu gia không coi trọng lời nói của nàng, còn cho rằng nàng càn quấy cố tình gây sự, lần sau Ngu Phẩm Ngôn có lẽ sẽ không gặp được vận khí tốt như vậy.

Lão thái thái nghe xong, suy nghĩ sau một lúc lâu, thấp giọng hỏi nói: “Con thật sự thấy rất nhiều nén bạc rơi xuống con sông sao?”

Ngu Tương gật đầu vô cùng chắc chắc.

Lão thái thái tiếp tục ngây người, khoảng một khắc sau mới trở lại bình thường, sờ sờ khóe mắt đỏ bừng của Ngu Tương, ôn nhu nói: “Đứa bé ngoan, bởi vì lo lắng cho ca ca của con cho nên cả đêm không chợp mắt phải không? Đã uống thức chưa? Có dùng cơm canh gì chưa?”

Ngu Tương lắc đầu: “Không biết tin về an nguy của ca ca, con không còn tâm trí đâu uống thuốc, ăn cũng không ngon.”

“Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan……” Nét mặt của lão thái thái vô cùng xúc động, liên tục vỗ nhẹ đầu Ngu Tương: “Uống thuốc, ăn cơm, nhanh chóng ngủ một giấc. Mệt mói cho con rồi.”

Mã ma ma tự mình đi đến phòng bếp nấu thuốc làm cơm cho Nhị tiểu thư.

Lão thái thái giúp Ngu Tương dùng cơm xong, thấy nàng liên tục ngáp mới đứng dậy rời đi, đi tới cửa bỗng quay đầu lại, chăm chú dặn dò: “Tương Nhi, sau này nếu lại mơ thấy giấc mơ nào kiểu đó, nhất định phải nói cho bà nội, đừng buồn bực để ở trong lòng.”



Ngu Tương gật đầu đáp ứng, đương nhiên nàng sẽ không buồn ở trong lòng, Ngu Phẩm Ngôn chính là bùa hộ mệnh duy nhất của nàng mà!

Lúc này, lão thái thái mới cảm thấy hài lòng rời đi, thoáng nhìn hai người Thúy Bình Thúy Hỉ đi theo đằng sau, thận trọng căn dặn: “Sau này chăm sóc tiểu thư cho tốt, để ý thấy thiếu cái gì chỉ cần đến tìm Mã ma ma. Nếu tiểu thư không chịu uống thuốc hay ăn cơm, các ngươi phải khuyên nhủ, nếu còn dám ra vẻ mặc kệ giống hôm nay, các ngươi cũng không cần ở Hầu làm gì nữa.”

Thúy Bình Thúy Hỉ thấp giọng đồng ý, chờ sau khi đoàn người đi xa mới lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, hai mặt nhìn nhau. Lão phu nhân làm sao vậy? Sao trong một đêm thôi thái độ đã biến đổi lớn như thế?

Lão thái thái trở về chính viện, quỳ gối trước bàn thờ Phật niệm kinh một lạt, thế này mới buông được tâm tình căng thẳng.

Mã ma ma nâng bà đứng dậy, lại bưng một chén trà nóng tới, chờ bà ngồi vào chỗ của mình xong mới đi qua hỏi: “Lão phu nhân, rốt cuộc trong giấc mơ này của tiểu thư đã xảy ra chuyện gì?”

“Đây là Bồ Tát báo mộng trước cho Tương Nhi.” Lão thái thái dùng nắp trà chậm rãi vớt đi bọt trà trong ly, vẻ mặt hoảng hốt: “Nếu đoàn người Ngôn Nhi không dừng lại, ngược lại tiếp tục tiến lên, cảnh tượng trong mộng sẽ biến thành sự thật. Những nén bạc này chắc là bạc mà Thái tử mang theo cứu thiên tai, ít nhất cũng là……” Bà vươn một bàn tay.

“Năm vạn lượng?” Mã ma ma thử nhe răng

“Năm trăm vạn lượng, có lẽ còn nhiều hơn.” Nói tới đây, lưng lão thái thái lại túa mồ hôi lạnh, than thở nói: “May mắn Tương Nhi chỉ điểm một câu, Ngôn Nhi không cứng rắn tiến lên, nếu không chẳng những mạng không còn, mà toàn bộ Hầu phủ cũng phải chịu trách nhiệm theo. Năm trăm vạn lượng, dù có bị tịch thu nhà cũng đền không nổi!”

Ngu Tương chỉ là tiểu cô nương không rành thế sự, nào biết Ngôn Nhi xuất môn làm gì, lại nào biết chuyện Thái tử mang theo bạc cứu thiên tai? Nhưng hết lần này tới lần khác con bé đều mơ thấy như vậy, lại có thể miêu tả cẩn thận, cứ như là người lạc vào cảnh giới kỳ lạ. Đến thời khắc này, lão thái thái bắt đầu không hề có nửa điểm nghi ngờ lời của của nàng.

Mã ma ma hít một ngụm khí lạnh, hoảng sợ hô: ,“Năm, năm trăm vạn lượng? Mẹ của ta ơi! Đa tạ Bồ Tát phù hộ, đa tạ Bồ Tát phù hộ!” Hầu gia bỏ mạng, hầu phủ xét nhà, nô tài như bọn họ cũng không đường sống ! Lần này thật sự là nghiêu thiên chi hạnh, nghiêu thiên chi hạnh (vô cùng may mắn) a!

Mã ma ma bái lạy trước bàn thờ Phật, thấp giọng nỉ non: “Hầu gia nói đúng, tiểu thư không phải là Tang Môn tinh, rõ ràng là phúc tinh của ngài ấy. Lão thái thái, ngài nghĩ xem, ngắn ngủn một tháng, tiểu thư đã giúp Hầu gia tránh được hai kiếp nạn. Cũng quá mơ hồ rồi, nếu không phải là người phúc trạch thâm hậu, Bồ Tát há lại bằng lòng báo mộng trước…..”

Lão thái thái trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng phất tay nói: “Lấy từ trong khố phòng của ta hai cuộn vải giao lăng với cây chu bách trăm năm đưa sang chỗ Tương Nhi. Con bé rất tốt .” Tâm rất tốt, nhưng trong chuyện này chỗ nào cũng thấy quỷ dị, là phúc hay họa, cứ nhìn thêm rồi sẽ biết.

“Ôi, lão nô đi ngay!” Mã ma ma không nhờ tay người khác, tự mình đi. Hai loại này đều là vật ngự ban thưởng, rất vô giá, bản thân lão thái thái còn luyến tiếc không nỡ dùng, ngược lại cho tiểu thư toàn bộ, có thể thấy được bà thật sự bị dọa.

Thúy Bình Thúy Hỉ thấy lão thái thái trong giây lát đã bắt đầu coi trọng Ngu Tương, mặc dù khó chịu trong lòng, nhưng rốt cuộc cũng không dám làm càn như trước.

————————————————

Nguyên bản theo quỹ đạo: Thái tử đi đến ba vùng gần eo sông giúp nạn thiên tai, nửa đường gặp núi lở, mặc dù may mắn không chết, lại mất đi tám trăm vạn lượng cứu thiên tai, nhếch nhác trở về. Ngôn quan buộc tội Thái tử bất nhân, khiến cho ông trời tức giận đánh phạt, liên luỵ mấy vạn dân chúng khu thiên tai.

Hoàng đế tức giận, lệnh Thái tử đến hoàng lăng sám hối, ba năm không được vào triều, lại lệnh cho tứ hoàng tử kiếm ngân lượng đến ba vùng ấy lần nữa. Tứ hoàng tử làm việc trầm ổn, năng lực trác tuyệt, xử lí công việc cứu nạn vô cùng tốt, không một cạm bẫy. Cuối tháng chín, mang theo vạn dân tản về kinh, thanh danh đại chấn, mà Thái tử lại từ từ biệt vô âm tín.

Vĩnh Nhạc Hầu gặp nạn núi lở, trọng thương mà về, nghỉ ngơi mấy tháng mới tốt. Hoàng đế giận chó đánh mèo, dù chưa thu tước vị nhưng cũng gỡ bỏ đi thực quyền mà hắn sở hữu, khỏi phải nói tới khí chi.

Lão thái quân của Hầu phủ bán gia sản đền tội, chung quy cũng không thể cứu vãn danh dự của hầu phủ. Vĩnh Nhạc Hầu không thể không tòng quân, lấy tính mạng mình để tìm một lối thoát.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Một Đêm “Bệnh Kiều” Đột Nhiên Tới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook