Một Đêm “Bệnh Kiều” Đột Nhiên Tới

Chương 139: Phiên ngoại 3

Phong Lưu Thư Ngốc

16/08/2016

Lại là ngày hội hiến rượu mỗi năm một lần, dân chúng và quan lại quyền quý sẽ tệ tịu ở miếu Bạch Vân cầu năm sau mưa thuận gió hòa.

Thẩm Nguyên Kỳ đang đi trong rừng hoa đào nở rộ, nghe tiếng cười quen thuộc ở phía trước bước chân hơi ngừng một chút, quay người rời đi.

“Thẩm đại nhân, chờ ta một chút!”. Cửu công chúa vội vàng đuổi theo, phía sau là hai cung nữ cầm theo hộp cơm “Thẩm đại nhân, nơi này hoa đào đua nở, cảnh sắc hợp lòng người, không bằng chúng ta ngồi xuống ăn vài thứ được không?”.

Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt đen sáng ngời tràn đầy vui sướng vì gặp người trong lòng. Hai cung nữ lập tức trải khăn mềm trên bãi cỏ, lần lượt bày trà bánh trong hộp cơm lên.

“Đến ngồi ah!”.

Thẩm Nguyên Kỳ vẫn đang do dự, Cửu công chúa đã cầm tay túm hắn ngồi xuống, thấy hắn ngồi không được tự nhiên miệng nhỏ nhếch lên cười sung sướng vô cùng.

“Đây là bánh trà xanh đầu bếp ngự thiện phòng mới nghiên cứu làm ra đấy, ngọt mà không ngấy, cho vào miệng liền tan, ăn xong trong miệng tràn đầy hương trà, ta rất thích, Thẩm đại nhân nếm thử xem”. Cửu công chúa cầm một miếng bánh ngọt màu xanh nhạt đưa đến miệng Thẩm Nguyên Kỳ, khuôn mặt mang vài phần chờ mong.

Thẩm Nguyên Kỳ không nhịn được thở dài trong lòng. Cửu công chúa tuy sống trong thâm cung nhưng tính tình đơn thuần, đối với người nàng quan tâm luôn xuất phát từ nội tâm móc hết ruột gan ra. Nàng không dùng thủ đoạn, lại càng không biết làm thế nào để dụ dỗ đối phương yêu mến mình, điều duy nhất biết làm là dâng tặng tất cả đồ mình thích cho đối phương. Nàng thích ăn nên thỉnh thoảng lại đem bánh ngọt mỹ vị đến Thẩm phủ, làm Thẩm Nguyên Kỳ có chút buồn rầu.

Từ rất sớm, Thẩm Nguyên Kỳ đã nghĩ tới thê tử tương lai có dáng vẻ nào. Đối phương nhất định phải hiền lành giỏi giang, dịu dàng mềm mại, xử sự khéo léo chu toàn, hắn dốc sức trên triều đình, thê tử liền giúp hắn nội trợ hậu trạch an ổn. Cửu công chúa so với hình mẫu của hắn không phù hợp chút nào, nhưng lại có phẩm chất đáng quý nhất – chân thành.

Ai không thích người chân thành? Trải qua nhiều khó khăn trắc trở và phản bội như vậy, Thẩm Nguyên Kỳ càng khát vọng cuộc sống đơn giản, tình cảm đơn giản. Hắn đối với Cửu công chúa không phải không yêu, nhưng đối phương là em gái ruột của Hoàng thượng, thân phận cao không thể với, mà hắn tuy đang là Nhị phẩm Lại bộ Thị lang, nhưng xuất thân thương nhân, còn từng bán mình làm nô, nghĩ thế nào cũng không thấy xứng với thiên chi kiều nữ như Cửu công chúa.

Vì không muốn bi thương thêm, hắn chỉ có thể nén khát vọng trong lòng xuống, khoát tay nới, “Cửu công chúa ngài tự ăn đi, hạ quan không thích bánh ngọt, kính xin công chúa sau này đừng phái người đưa đồ đến nữa”.

Cửu công chúa ngẩn người sau đó cười nói, “Thì ra huynh không thích ăn bánh ngọt ah. Kỳ thật ta cũng không thích, về sau không bao giờ… ăn nữa. Vậy huynh thích ăn gì? Ta sẽ sửa thành cái đấy”.

Nàng duỗi tay, vô thức vân vê bánh ngọt không ra hình dáng ban đầu nữa, thần sắc cực kỳ uể oải.

“Khởi bẩm công chúa, hạ quan cũng không hẳn thích cái gi, không dám phiền công chúa quan tâm”. Thẩm Nguyên Kỳ lòng cũng không nỡ, bổ sung nói, “Bánh ngọt cũng đã mang đến, không ăn cũng lãng phí, hạ quan cùng công chúa ăn một hai khối, ăn xong còn có chuyện quan tròn cần thương lượng với đồng liêu, không thể không đi trước một bước. Sau này công chúa không cần tặng đồ đến phủ ta nữa, hạ quan phúc mỏng, sợ không hưởng nổi”.

Thái độ cự tuyệt rõ ràng như thế, Cửu công chúa sao có thể không cảm nhận được, nàng chớp chớp mắt, ngập ngừng nói, “Huynh cùng ta ăn bánh ngọt xong mới đi sao?”.

Thẩm Nguyên Kỳ do dự một lát mới gật đầu, “Vâng”.



Cửu công chúa cầm một miếng bánh ngọt lên, hàm răng cắn từng chút từng chút, cắn cả buổi cũng không thấy hết phần vỏ bánh xốp giòn bên ngoài. Theo cách ăn này, dù mặt trời xuống núi miếng bánh ngọt này cũng không ăn hết.

Thẩm Nguyên Kỳ buồn cười, khóe miệng vừa cong lên lại nhịn xuống. Thiếu nữ trước mắt thuần khiết tốt đẹp như vậy nên kết duyên với nam tử ưu tú nhất Đại hán, chứ không phải hàn môn sĩ tử không hề có bối cảnh căn cơ như hắn có thể xứng đôi.

Cửu công chúa dùng đầu lưỡi liếm từng lớp vỏ bánh xốp giòn, đôi mắt ướt át nhìn thanh niên tuấn mỹ vô song trước mặt, dường như coi đối phương là mỹ vị rượu ngon, không uống cũng say, hai má lặng lẽ đỏ ửng.

Thẩm Nguyên Kỳ bị nàng nhìn toàn thân khô nóng, như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, đang do dự có nên cáo từ hay không thì thấy gã sai vặt vội vàng chạy đến bẩm báo, “Lão gia, Ngô đại nhân tìm ngài”.

“Có chuyện gì?”

“Nô tài không biết, nói là có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngài”. Dứt lời mới nhìn rõ Cửu công chúa, vội vàng quỳ xuống hành lễ.

Vốn tùy tiện kiếm cớ, không ngờ lại có người phối hợp như thế, Thẩm Nguyên Kỳ thở ra một hơi, lập tức đứng dậy cáo từ. Chờ hắn đi xa, Cửu công chúa run run làm rơi bánh trong tay, dùng sức xoa đôi mắt hoen đỏ.

“Ta muốn Thẩm đại nhân làm phò mã của ta, ta đi cầu hoàng huynh tứ hôn cho ta”. Nàng đứng lên, trên mặt mang thần sắc kiên định.

————————–

Nửa năm trước, Ngu Tương thuận lợi sinh hạ đích trưởng tử Ngu Quốc công phủ, bởi vì kế thừa tất cả ưu điểm của cha mẹ, cho nên dù vẫn còn trong tã lót nhưng nhóc con cũng vẫn đủ khả năng hấp dẫn tất cả nữ nhân Đại Hán, mê hoặc lão thái thái đầu óc choáng váng, ôm vào ngực bất kể thế nào cũng không chịu buông tay, ngay cả Ngu Tương phái người đến muốn ôm cũng bị nàng quở trách, còn liên tục giục cháu trai nhanh chóng dâng tấu thỉnh phong thế tử cho chắt trai.

Còn chưa đầy tháng đã là thế tử Ngu Quốc công phủ, tốc độ này trước nay chưa từng có, bởi vậy có thể thấy người nhà vô cùng yêu thương đứa bé này.

Lúc này lão thái thái ôm chắt trai đi xem hội dâng rượu, để Ngu Tương ngồi lại xã giao với một đám phu nhân. Tiết phu nhân kéo Ngu Tương đến thiên điện, hỏi, “Đại ca ngươi đã hơn hai mươi tuổi, bên cạnh ngay cả người lo nóng lạnh cũng không có, ngươi đã từng tính toán cho hắn chưa?”.

Thẩm Nguyên Kỳ không nạp thiếp, cũng không chịu cưới vợ, sắp 24~25 tuổi rồi, ở Đại Hán cũng coi là nam tử lớn tuổi. Nhưng mà Ngu Tương không phải cổ nhân, không thấy sốt ruột thay hắn chút nào, vì vậy cười nói, “Hắn muốn lấy thì lấy, không muốn lấy cũng thế, ta thay hắn tính toán thì sao? Chuyện này cần xem duyên phận, tìm một người để lưỡng tình tương duyệt, không cưỡng cầu được”.

“Cũng không thể nói vậy, nam tử trước thành gia sau lập nghiệp, có vợ con sống mới thoải mái, mới có thể phát triển”. Tiết phu nhân trên mặt mang cười, nhưng ánh mắt nhìn Ngu Tương lại có chút lạnh, thầm nghĩ cuối cùng là huynh muội nửa đường, không có chút cảm tình gì, nếu không sao lại thờ ơ với huynh trưởng như thế, cũng không nhớ ngày đó Ngu gia sa sút Thẩm Nguyên Kỳ đã trợ lực bao nhiêu, thật đúng là đồ bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa.

Ngu Tương phát hiện thần sắc nàng thay đổi, lơ đễnh hỏi, “Phu nhân nói cũng có lý. Vậy phu nhân đã hỏi chắc hẳn phu nhân đã có lựa chọn a? Nói với ta xem, ta coi giúp đại ca”.

Tiết phu nhân nghe nàng nói, trên mặt rốt cục hiện ra vẻ thỏa mãn, “Đúng là ta đã xem cho hắn một vị cô nương, chính là cháu gái ruột của ta, năm nay vừa cập kê, chẳng những tính tình dịu dàng tướng mạo tú lệ, còn có chút tài hoa, nhất định hợp ý Nguyên Kỳ. Hôm nay ta đã mang nàng đến, đang ở bên kia, ngươi đi xem một cái?”.



Nghe nói đối phương là cháu gái ruột Tiết phu nhân, trong mắt Ngu Tương hiện ra ánh sáng lạnh, đang muốn mở miệng từ chối lại nghe một thanh âm hổn hển vang lên ở cửa đại điện, “Không được! Thẩm đại nhân là phò mã của ta, không thể lấy người khác!”.

Hai người lập tức quay đầu lại, thì thấy Cửu công chúa chống nạnh phồng má, hung dữ trừng Tiết phu nhân.

Tiết phu nhân hoảng sợ, lắp bắp nói, “Nguyên… Nguyên Kỳ trở thành phò mã khi nào? Sao dân phụ không biết?” .

“Qua hôm nay là phải, ta hồi cung cầu hoàng huynh hạ chỉ”. Cửu công chúa đi đến trước mặt Tiết phu nhân, hếch mũi quát nàng, bắt chước Thải hậu và hoàng tẩu ra vẻ uy nghi, khiển trách, “Ngươi thật to gan, ngay cả phò mã của bổn công chúa cũng dám đoạt! Ngươi là nhà ai, mau xưng tên ra!”.

Cửu công chúa dù ngốc cũng được Đế Hậu và thái tử ngàn vạn sủng ái nuôi lớn, một thân quý khí nghiêm nghị không phải người thường có thể chống đỡ được. Tiết phu nhân bị nàng ép tới không thở nổi dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Ngu Tương.

Ngu Tương vỗ vỗ Cửu công chúa giới thiệu, “Vị này là Tiết phu nhân, là nghĩa mẫu của đại ca ta. Năm đó Tiết lão gia có ơn tri ngộ với đại ca, kính xin công chúa nể mặt hắn đừng so đo với Tiết phu nhân”.

“Thì ra là ngươi”. Cửu công chúa không bĩu môi nữa, biểu tình cao cao tại thượng cũng thu về lại trở lại Cửu công chúa ngọt ngào mềm mại.

“Tiết phu nhân còn có việc, ta tiễn nàng một đoạn. Công chúa chờ một lát trở về ta sẽ thương lượng với ngươi hôn sự của đại ca ta”. Tận lực nhấn mạnh hai chữ “hôn sự”, Ngu Tương liếc nàng một cái thật sâu, đỡ Tiết phu nhân như được đại xá đi ra ngoài.

Hai người đi đến góc khuất, Ngu Tương kề sát vào tai nàng nói nhỏ, “Đại ca ta nhớ kỹ ân tình của các ngươi, những năm này cũng có săn sóc Tiết phủ các ngươi nhiều, chưa bao giờ có tâm tư không đúng. Nhưng mà ngươi lại lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, cho là đại ca ta qua lại nhiều là vì ngấp nghé gia nghiệp Tiết phủ, bỏi vậy khắp nơi đề phòng hắn, thỉnh thoảng còn lạnh nhạt đâm vào lòng hắn. Những… cái này cũng thôi đi, đại ca ta nhịn được, ta cũng nhịn được, nhưng ngươi lại coi sự tha thứ của chúng ta thành đương nhiên, còn định tính toán hắn. Cưới cháu ruột ngươi, đại ca ta liền nắm trong tay ngươi, nếu sinh con trai trưởng kế thừa cơ nghiệp, phủ đệ đại ca ta là họ Thẩm hay họ Tiết? Nói thật cho ngươi biết, sự tha thứ của ta với ngươi đã đến cực hạn, nếu các ngươi còn có ý định lệch lạc, gia nghiệp Tiết gia các ngươi chỉ cần ta động ngón tay là có thể phá hủy. Ngươi tự giải quyết cho tốt!”.

Xương cốt Tiết phu nhân bắt đầu phát lạnh, đợi Ngu Tương đi xa vẫn còn thẫn thờ. Những năm này Thẩm Nguyên Kỳ vẫn lễ độ cung kính, ngay cả Ngu Tương cũng khách khí với nàng, làm nàng quên mất vị này lúc chưa xuất giá là nhân vật càn rỡ có thù tất báo như thế nào.

Tiết phủ gia nghiệp tuy lớn, nhưng so với Ngu Quốc công phủ thì là cái gì? Đối nghịch với Ngu Tương như châu chấu đá xe, chưa nói còn liên quan đến Cửu công chúa.

Một trận gió lạnh thổi qua, Tiết phu nhân tốt cục tỉnh ngộ, đè lại sợ hãi nơi đáy lòng, mang theo cháu gái như chạy trốn rời đi.

Thẩm Nguyên Kỳ nghe Cửu công chúa tuyên bố như bị sét đánh, trong lòng không biết là cảm giác gì, như ăn hết mười cân đường, ngay cả răng cũng ngọt ngấy ra, biết rõ không thể nhưng lại không nhịn được vẫn chờ mong tương lai.

Thừa Càn đế vừa kế vị không lâu đang cần lung lạc một đám chí sĩ bối cảnh căn cơ không sâu để làm việc cho mình, lại thêm Thẩm Nguyên Kỳ tác phong ngay ngắn, nội trạch sạch sẽ, suy đi tính lại vẫn thành toàn cho Cửu công chúa.

Trong lòng Thẩm Nguyên Kỳ cuồng hỉ cùng cảm kích không lời nào có thể diễn tả được, có em rể Ngu Phẩm Ngôn làm gương phía trước, tất nhiên là toàn tâm toàn ý với Cửu công chúa, chính thức là một đời một thế một đôi người.

—– Hoàn toàn văn —–

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Một Đêm “Bệnh Kiều” Đột Nhiên Tới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook