Một Đêm Gió Lộng Khắp Biên Quan
Chương 18: Bí mật quan trọng (3)
Nhàn Vũ
05/06/2022
Trên thành lâu truyền đến tiếng chuông trang nghiêm, giờ Mão đã điểm.
Các quan viên vội sửa sang y phục, hai tay cầm thẻ chầu đưa đến trước
người, xếp thành hai hàng theo chức quan lớn nhỏ trước cửa cung chờ đợi
Ngọ môn mở ra.
Khi cửa cung mở rộng, hai hàng quan viên văn võ nối đuôi nhau mà vào. Tạ Cẩn đi phía sau Thẩm Tầm, cất bước tiến đến bậc thềm cẩm thạch trắng ở quảng trường trước đại điện, dừng lại phía Nam của Kim Thủy Kiều, chờ đợi tuyên triệu nhập điện.
Hôm nay Tuyên Chiêu Đế vẫn chưa lên triều, nói là bị nhiễm phong hàn, để tránh chậm trễ quốc sự nên thỉnh Thẩm Thái hậu buông rèm chấp chính. Từ khi Tuyên Chiêu Đế lên ngôi tới nay, tình hình như thế nhiều không kể xiết, bá quan văn võ sớm đã quen rồi.
Hầu hết mấy bản thượng tấu hôm nay đều là những vấn đề tầm thường, các Bộ liên tục than khổ. Hộ Bộ và Binh Bộ cãi nhau hơn nửa canh giờ vì vụ cắt giảm quân phí của các võ quan mà vẫn không giải quyết được gì. Sau đó Lễ Bộ thượng tấu, nói việc chuẩn bị cho lễ Đông tế đã gần như thỏa đáng; chỉ là căn cứ theo bói toán, năm nay Hoàng đế ra ngoài cần có nghi thức long trọng hơn so với năm rồi, có thể xin Binh Bộ triệu tập nhân mã tạm thời mở rộng đội quân danh dự, dùng khí thế trọng đại để biểu hiện long uy.
Thẩm Thái hậu trầm ngâm phán: “Không cần làm phiền Binh Bộ, giáo trường Tây kinh không phải có một vạn hai ngàn tân binh của Bắc Cảnh Quân danh tiếng do phụ tử Uy Viễn Hầu mới chiêu mộ hay sao? Ta thấy rất thích hợp, ý của Uy Viễn Hầu thế nào?”
Tạ Kích vội đáp: “Có thể tham dự lễ tế trời là vinh hạnh của Bắc Cảnh Quân.”
Thẩm Thái hậu cười đưa ra ý chỉ: “Ta nhớ rõ mấy ngày trước Tạ tướng quân từng dâng tấu, nói là nửa tháng sau sẽ lĩnh tân quân khởi hành đi Bắc cảnh. Nếu đã quyết định như thế thì hãy kéo thêm mấy ngày, sau lễ Đông tế hẵng đi.”
Tạ Cẩn đành phải cầm thẻ chầu bước ra khỏi hàng, khom người đáp: “Thần tuân chỉ.”
Hạ triều, Thẩm Tầm được nội thị mời vào trắc điện, đợi hai khắc sau thì cung nhân dìu đỡ Thẩm Thái hậu tiến vào.
Thẩm Tầm vội quỳ xuống hành lễ, Thẩm Thái hậu cười: “Đứng lên đi, ban tọa.”
Nội thị dâng trà, Thẩm Thái hậu tiếp nhận, vẫy lui cung nhân rồi bình tĩnh nhìn Thẩm Tầm trong chốc lát mới nói: “Ta cũng không vòng vo với ngươi, hôm qua Quang Minh Vệ khám xét giáo trường Tây kinh, lục soát toàn bộ doanh địa của Bắc Cảnh Quân dưới chân núi Phù Loan vẫn không bắt được tội phạm. Ngươi nói xem thực ra chuyện này có liên quan đến ngươi hay không?”
Thẩm Tầm kinh ngạc: “Sao cô mẫu lại hỏi như vậy? Quang Minh Vệ tới doanh địa Bắc Cảnh Quân lục soát cháu có biết đến.” Sắc mặt nàng hơi đỏ lên, giọng nói hạ thấp vài phần: “Hôm qua cháu từ chùa Bảo Đỉnh về thành, đi dạo loanh quanh trong thành rồi đến doanh địa Bắc Cảnh Quân. Khi Tiêu Phó sử tới tìm Tạ Cẩn là vừa lúc cháu ở trong nội trướng của lều chỉ huy. Tuy nhiên cháu không nghe được Tiêu Phó sử nói gì với Tạ Cẩn, mà Tạ Cẩn cũng không thuật lại cho cháu."
Thẩm Thái hậu tất nhiên đã được Tiêu Kỳ bẩm báo tình huống đêm qua, nghe vậy cười khẩy: “Nếu thật là thế thì thôi, đừng không tóm được chính chủ mà lại lôi ngươi ra.”
Thẩm Tầm nghi hoặc hỏi: “Chính chủ gì ạ?”
Thẩm Thái hậu nhìn chằm chằm Thẩm Tầm, thấy ánh mắt nàng có vẻ mờ mịt, còn thêm vài tia uất ức, không đoán chắc được thật giả. Bà ta đưa chung trà trong tay cho nàng, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn: “Nếu không liên quan gì đến ngươi, vậy là tốt nhất.”
Thẩm Tầm đưa hai tay tiếp nhận chung trà, thấp giọng cảm ơn: “Tạ cô mẫu ban trà.”
Lúc này có nội thị ở cửa thò đầu vào, Thẩm Thái hậu khó chịu xua xua tay, nội thị kia vội rụt đầu ra.
“Cho dù người Quang Minh Vệ truy bắt hôm qua không phải ngươi, ta cũng cảnh cáo ngươi một câu.” Ánh mắt Thẩm Thái hậu sắc bén, giọng nói nhàn nhạt nhưng cực kỳ uy nghiêm: “Vẫn là câu nói đó -- -- Hiện giờ cục diện chính trị đã vững vàng, chuyện quá khứ cứ để cho nó qua đi là tốt nhất, lôi ra cũng chẳng ích lợi gì.”
Thẩm Tầm cúi đầu không nói, Thẩm Thái hậu thấy nàng vẫn giữ bộ dáng không kiêu ngạo không siểm nịnh, tức giận không vui gằn giọng: “Sao nào? Ngươi còn chưa chết tâm?”
Thẩm Tầm ngẩng đầu lên, khóe môi hơi nhếch, chậm rãi nói: “Cô mẫu lo lắng nhiều quá rồi. Hiện giờ cháu đã giao ra ấn soái hổ phù, người cũng gả vào Tạ gia, chẳng lẽ còn có thể chưa từ bỏ ý định?”
“Ngươi biết thì tốt!” Thẩm Thái hậu nghe lời nói của nàng chứa một tia trào phúng, sắc mặt lại lạnh lẽo vài phần: “Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi cũng mang họ Thẩm. Nếu triều cục rung chuyển, đối với Hoàng đế và đối với Thẩm gia chúng ta đều không có bất cứ chỗ tốt gì.”
Hàng mi Thẩm Tầm run rẩy, ánh mắt do dự, Thẩm Thái hậu thở dài một hơi, giọng điệu thành thật: “Chuyện tám năm trước sao ta lại không đau lòng? Chỉ là ván đã đóng thuyền, quan trọng nhất vẫn là hiện tại. Ta biết ngươi không cam lòng, cũng có vài phần oán trách ta, nhưng ngươi suy nghĩ một chút, nếu ngươi ngồi ở vị trí của ta thì sẽ làm thế nào?”
Bà ta thấy Thẩm Tầm vẫn không đáp, nén xuống sự khó chịu trong lòng, vẫn duy trì vẻ mặt hòa ái tiếp tục thuyết phục: “Hai tháng trước khi triệu ngươi hồi kinh ta đã nói rất rõ ràng, 'Trước phá sau lập', phải phá hủy trước thì mới có thể thiết lập. Cha ngươi là tướng tài nhưng lại không dứt khoát, năm đó sau khi tiếp quản Tây Cảnh Quân vẫn luôn không đành lòng làm an bài khác cho Ngô Văn Xuân và bộ hạ cũ của Tạ gia, cứ để thế một thời gian đã tạo ra đám thuộc hạ bằng mặt không bằng lòng, Tây Cảnh Quân biến thành củ khoai nóng phỏng tay hắn. Nếu không phải vì trận chiến sự này, làm sao ngươi có thể trổ hết tài năng tái tạo lại Tây Cảnh Quân một lần nữa, có những quân lính thề sống chết theo ngươi?”
Cơn tức của Thẩm Tầm dâng lên, không nhịn nổi nữa há mồm nói: “Chẳng lẽ chỉ vì muốn nắm giữ một quân đội dễ bảo mà phải đẩy bao nhiêu tướng sĩ vô tội đi vào con đường chết? Bọn họ đều là bá tánh đồng bào của Đại Tuyên!”
Sắc mặt Thẩm Thái hậu đột biến, gân xanh trên trán vì tức giận mà nổi cả lên, đứng phắt dậy vung tay gạt chung trà trong tay Thẩm Tầm xuống đất, lạnh lùng mắng: “Im miệng! Ta thấy ngươi vẫn chưa thể suy nghĩ cẩn thận!”
Khóe môi Thẩm Tầm run nhè nhẹ, không nói một lời quỳ phục xuống.
Ngực Thẩm Thái hậu phập phồng kịch liệt, nhắm hai mắt cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi mới lạnh giọng nói: “Tầm nhi, ta đã nhắc nhở ngươi, nếu thời cuộc rung chuyển thì đến lúc đó khắp nơi đều loạn, người chết sẽ không dừng lại ở con số sáu bảy vạn. Vì sao ngươi không chịu hiểu rõ quan hệ lợi hại trong đó?”
Thẩm Tầm gục đầu xuống, thấp giọng thưa: “Cô mẫu nói đúng, thật ra cháu cũng hiểu được, chỉ là có lúc...”
“Tầm nhìn phải phóng ra xa, lời nói loại này về sau không nên nhắc lại.” Sắc mặt Thẩm Thái hậu hơi dịu lại, chậm rãi ngồi xuống liếc nhìn nàng một cái: “Đứng lên đi.”
Thẩm Tầm đứng dậy ngồi xuống một lần nữa, vẫn cúi đầu không nói lời nào.
“... Mấy năm nay mưa thuận gió hoà, ta suy xét muốn thêm hai thành thuế má nhưng không cách gì thu được. Tuần phủ của ba tỉnh Giang Nam dâng tấu chương nói cần nghỉ ngơi lấy lại sức, ta chỉ đành mở một mắt nhắm một mắt. Trên thực tế vài tỉnh này vẫn ngầm thu thêm thuế không hề thiếu, tiền dư ra ngươi biết đưa đi nơi nào không?”
Thẩm Tầm ngẩng đầu, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Thái Hậu.
Thẩm Thái hậu cười lạnh: “Đều bí mật đưa đến phủ Tuyên Dương Vương... Tuyên Dương Vương này bề mặt trông như nơm nớp lo sợ, giấu tài, chuyện gì cũng hỏi một câu thì hết ba câu trả lời không biết, thế nhưng năng lực ngầm rất mạnh. Thuỷ vận, hải vận thậm chí buôn bán muối ở phía Nam đều có người của hắn điều khiển phía sau, huống chi còn có tám vạn Bắc Cảnh Quân. Cho nên ta mới để ngươi đi nhìn chằm chằm Tạ gia, đừng không lo chính sự mà cứ cắm đầu bám vào chuyện xưa không bỏ.”
Trên mặt Thẩm Tầm hiện ra vẻ hổ thẹn, thấp giọng nói: “Tầm nhi đã biết, cô mẫu yên tâm, cháu sẽ không hồ đồ nữa.”
Lúc này Thẩm Thái hậu mới thở dài, vẻ mặt ôn hoà nói: “Ngươi và Mặc Tiềm đều giỏi hơn thế hệ trước, chỉ cần hai ngươi đồng tâm hiệp lực, Thẩm gia chúng ta còn lo gì không giữ vững giang sơn!”
Mặc Tiềm là tên tự của Thẩm Uyên, Thẩm Tầm nghe vậy chỉ cười nhàn nhạt, gật đầu thưa vâng.
Thẩm Thái hậu liếc nàng một cái, lại nói: “Mặc Tiềm đã tiếp quản Tây Cảnh Quân, ngươi hãy an tâm buông tay thôi, sau này vụ lén đi Tây cảnh kiểu thế không nên tái phạm.”
Thẩm Tầm phân bua: “Cô mẫu minh giám, cháu đi Tây cảnh chỉ vì muốn đích thân dặn dò thuộc hạ không được gây khó xử cho Mặc Tiềm... Cháu cũng sợ vụ mất đoàn kết trong Tây Cảnh Quân năm xưa lại tái diễn. Đám thuộc hạ này đều đi theo cháu chém giết trong chốn thây sơn biển máu mà ra, nếu nổi lên xung đột với Mặc Tiềm để bị hắn xử trí, cháu thật rất luyến tiếc.”
Thẩm Thái hậu nghe nàng giải thích như vậy bèn mỉm cười: “Ngươi coi như thẳng thắn, vậy thì cứ thế đi. Thôi, nói nhiều quá ta cũng mệt mỏi, ngươi lui được rồi.”
Thẩm Tầm vội đứng dậy hành lễ: “Tầm nhi cáo lui, cô mẫu bảo trọng thân thể.”
Thẩm Thái hậu nhắm mắt gật đầu, chờ nàng thối lui đến cửa bỗng mở mắt, cười như không cười gõ thêm một câu: “Ta nghe nói ngươi và Tạ Cẩn tân hôn mặn nồng gắn bó keo sơn, hắn là một nhân tài nên cũng khó trách ngươi thích hắn. Tuy nhiên ngươi vẫn nên nhớ kỹ, dục vọng là một chuyện nhưng đừng đặt tâm vào quá nhiều, đến lúc đó không rút ra kịp.”
Thẩm Tầm cúi đầu đáp: “Vâng ạ.”
Ánh mắt Thẩm Thái hậu tối nghĩa, nhìn chăm chú theo bóng dáng nàng. Chờ nàng đi xa mới gọi nội thị tâm phúc vừa rồi thập thò tiến vào: “Truyền lệnh xuống, canh chừng Thẩm Tầm chằm chằm.”
Nội thị khom lưng đáp ứng, kêu cung nhân tiến vào dọn dẹp chén trà quăng bể dưới đất, còn mình đứng phía sau Thái Hậu, vươn đôi tay nhẹ nhàng xoa ấn thái dương bà ta. Chờ cung nhân đi ra ngoài, hắn mới cười báo: “Tiêu Phó sử đã chờ bên ngoài lâu rồi ạ.”
“Để hắn chờ thêm đi, hậu quả của việc này phải giải quyết thế nào cho tốt, ai gia cần suy nghĩ trước đã.” Thẩm Thái hậu dừng một chút rồi giọng điệu căm hận nói: “Cứ dọn dẹp xong chuyện này là lại nhảy ra chuyện khác, không để ai gia bớt lo. Người ngoài còn chưa biết ra sao, người trong thì đầu óc cứ 'bảy củng tám kiều', thật không hiểu giống cái gì!”
Nội thị an ủi: “Nhìn bộ dáng Thẩm tướng quân hôm nay, chắc hẳn hồi tâm rồi ạ.”
Thẻ chầu hay còn gọi là Hốt: một miếng thẻ dài làm bằng ngọc, ngà voi hay tre được các đại thần cầm trước người khi lên triều, trên đó viết nội dung những gì cần bẩm tấu lúc yết kiến Hoàng Thượng để khỏi quên.
Khi cửa cung mở rộng, hai hàng quan viên văn võ nối đuôi nhau mà vào. Tạ Cẩn đi phía sau Thẩm Tầm, cất bước tiến đến bậc thềm cẩm thạch trắng ở quảng trường trước đại điện, dừng lại phía Nam của Kim Thủy Kiều, chờ đợi tuyên triệu nhập điện.
Hôm nay Tuyên Chiêu Đế vẫn chưa lên triều, nói là bị nhiễm phong hàn, để tránh chậm trễ quốc sự nên thỉnh Thẩm Thái hậu buông rèm chấp chính. Từ khi Tuyên Chiêu Đế lên ngôi tới nay, tình hình như thế nhiều không kể xiết, bá quan văn võ sớm đã quen rồi.
Hầu hết mấy bản thượng tấu hôm nay đều là những vấn đề tầm thường, các Bộ liên tục than khổ. Hộ Bộ và Binh Bộ cãi nhau hơn nửa canh giờ vì vụ cắt giảm quân phí của các võ quan mà vẫn không giải quyết được gì. Sau đó Lễ Bộ thượng tấu, nói việc chuẩn bị cho lễ Đông tế đã gần như thỏa đáng; chỉ là căn cứ theo bói toán, năm nay Hoàng đế ra ngoài cần có nghi thức long trọng hơn so với năm rồi, có thể xin Binh Bộ triệu tập nhân mã tạm thời mở rộng đội quân danh dự, dùng khí thế trọng đại để biểu hiện long uy.
Thẩm Thái hậu trầm ngâm phán: “Không cần làm phiền Binh Bộ, giáo trường Tây kinh không phải có một vạn hai ngàn tân binh của Bắc Cảnh Quân danh tiếng do phụ tử Uy Viễn Hầu mới chiêu mộ hay sao? Ta thấy rất thích hợp, ý của Uy Viễn Hầu thế nào?”
Tạ Kích vội đáp: “Có thể tham dự lễ tế trời là vinh hạnh của Bắc Cảnh Quân.”
Thẩm Thái hậu cười đưa ra ý chỉ: “Ta nhớ rõ mấy ngày trước Tạ tướng quân từng dâng tấu, nói là nửa tháng sau sẽ lĩnh tân quân khởi hành đi Bắc cảnh. Nếu đã quyết định như thế thì hãy kéo thêm mấy ngày, sau lễ Đông tế hẵng đi.”
Tạ Cẩn đành phải cầm thẻ chầu bước ra khỏi hàng, khom người đáp: “Thần tuân chỉ.”
Hạ triều, Thẩm Tầm được nội thị mời vào trắc điện, đợi hai khắc sau thì cung nhân dìu đỡ Thẩm Thái hậu tiến vào.
Thẩm Tầm vội quỳ xuống hành lễ, Thẩm Thái hậu cười: “Đứng lên đi, ban tọa.”
Nội thị dâng trà, Thẩm Thái hậu tiếp nhận, vẫy lui cung nhân rồi bình tĩnh nhìn Thẩm Tầm trong chốc lát mới nói: “Ta cũng không vòng vo với ngươi, hôm qua Quang Minh Vệ khám xét giáo trường Tây kinh, lục soát toàn bộ doanh địa của Bắc Cảnh Quân dưới chân núi Phù Loan vẫn không bắt được tội phạm. Ngươi nói xem thực ra chuyện này có liên quan đến ngươi hay không?”
Thẩm Tầm kinh ngạc: “Sao cô mẫu lại hỏi như vậy? Quang Minh Vệ tới doanh địa Bắc Cảnh Quân lục soát cháu có biết đến.” Sắc mặt nàng hơi đỏ lên, giọng nói hạ thấp vài phần: “Hôm qua cháu từ chùa Bảo Đỉnh về thành, đi dạo loanh quanh trong thành rồi đến doanh địa Bắc Cảnh Quân. Khi Tiêu Phó sử tới tìm Tạ Cẩn là vừa lúc cháu ở trong nội trướng của lều chỉ huy. Tuy nhiên cháu không nghe được Tiêu Phó sử nói gì với Tạ Cẩn, mà Tạ Cẩn cũng không thuật lại cho cháu."
Thẩm Thái hậu tất nhiên đã được Tiêu Kỳ bẩm báo tình huống đêm qua, nghe vậy cười khẩy: “Nếu thật là thế thì thôi, đừng không tóm được chính chủ mà lại lôi ngươi ra.”
Thẩm Tầm nghi hoặc hỏi: “Chính chủ gì ạ?”
Thẩm Thái hậu nhìn chằm chằm Thẩm Tầm, thấy ánh mắt nàng có vẻ mờ mịt, còn thêm vài tia uất ức, không đoán chắc được thật giả. Bà ta đưa chung trà trong tay cho nàng, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn: “Nếu không liên quan gì đến ngươi, vậy là tốt nhất.”
Thẩm Tầm đưa hai tay tiếp nhận chung trà, thấp giọng cảm ơn: “Tạ cô mẫu ban trà.”
Lúc này có nội thị ở cửa thò đầu vào, Thẩm Thái hậu khó chịu xua xua tay, nội thị kia vội rụt đầu ra.
“Cho dù người Quang Minh Vệ truy bắt hôm qua không phải ngươi, ta cũng cảnh cáo ngươi một câu.” Ánh mắt Thẩm Thái hậu sắc bén, giọng nói nhàn nhạt nhưng cực kỳ uy nghiêm: “Vẫn là câu nói đó -- -- Hiện giờ cục diện chính trị đã vững vàng, chuyện quá khứ cứ để cho nó qua đi là tốt nhất, lôi ra cũng chẳng ích lợi gì.”
Thẩm Tầm cúi đầu không nói, Thẩm Thái hậu thấy nàng vẫn giữ bộ dáng không kiêu ngạo không siểm nịnh, tức giận không vui gằn giọng: “Sao nào? Ngươi còn chưa chết tâm?”
Thẩm Tầm ngẩng đầu lên, khóe môi hơi nhếch, chậm rãi nói: “Cô mẫu lo lắng nhiều quá rồi. Hiện giờ cháu đã giao ra ấn soái hổ phù, người cũng gả vào Tạ gia, chẳng lẽ còn có thể chưa từ bỏ ý định?”
“Ngươi biết thì tốt!” Thẩm Thái hậu nghe lời nói của nàng chứa một tia trào phúng, sắc mặt lại lạnh lẽo vài phần: “Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi cũng mang họ Thẩm. Nếu triều cục rung chuyển, đối với Hoàng đế và đối với Thẩm gia chúng ta đều không có bất cứ chỗ tốt gì.”
Hàng mi Thẩm Tầm run rẩy, ánh mắt do dự, Thẩm Thái hậu thở dài một hơi, giọng điệu thành thật: “Chuyện tám năm trước sao ta lại không đau lòng? Chỉ là ván đã đóng thuyền, quan trọng nhất vẫn là hiện tại. Ta biết ngươi không cam lòng, cũng có vài phần oán trách ta, nhưng ngươi suy nghĩ một chút, nếu ngươi ngồi ở vị trí của ta thì sẽ làm thế nào?”
Bà ta thấy Thẩm Tầm vẫn không đáp, nén xuống sự khó chịu trong lòng, vẫn duy trì vẻ mặt hòa ái tiếp tục thuyết phục: “Hai tháng trước khi triệu ngươi hồi kinh ta đã nói rất rõ ràng, 'Trước phá sau lập', phải phá hủy trước thì mới có thể thiết lập. Cha ngươi là tướng tài nhưng lại không dứt khoát, năm đó sau khi tiếp quản Tây Cảnh Quân vẫn luôn không đành lòng làm an bài khác cho Ngô Văn Xuân và bộ hạ cũ của Tạ gia, cứ để thế một thời gian đã tạo ra đám thuộc hạ bằng mặt không bằng lòng, Tây Cảnh Quân biến thành củ khoai nóng phỏng tay hắn. Nếu không phải vì trận chiến sự này, làm sao ngươi có thể trổ hết tài năng tái tạo lại Tây Cảnh Quân một lần nữa, có những quân lính thề sống chết theo ngươi?”
Cơn tức của Thẩm Tầm dâng lên, không nhịn nổi nữa há mồm nói: “Chẳng lẽ chỉ vì muốn nắm giữ một quân đội dễ bảo mà phải đẩy bao nhiêu tướng sĩ vô tội đi vào con đường chết? Bọn họ đều là bá tánh đồng bào của Đại Tuyên!”
Sắc mặt Thẩm Thái hậu đột biến, gân xanh trên trán vì tức giận mà nổi cả lên, đứng phắt dậy vung tay gạt chung trà trong tay Thẩm Tầm xuống đất, lạnh lùng mắng: “Im miệng! Ta thấy ngươi vẫn chưa thể suy nghĩ cẩn thận!”
Khóe môi Thẩm Tầm run nhè nhẹ, không nói một lời quỳ phục xuống.
Ngực Thẩm Thái hậu phập phồng kịch liệt, nhắm hai mắt cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi mới lạnh giọng nói: “Tầm nhi, ta đã nhắc nhở ngươi, nếu thời cuộc rung chuyển thì đến lúc đó khắp nơi đều loạn, người chết sẽ không dừng lại ở con số sáu bảy vạn. Vì sao ngươi không chịu hiểu rõ quan hệ lợi hại trong đó?”
Thẩm Tầm gục đầu xuống, thấp giọng thưa: “Cô mẫu nói đúng, thật ra cháu cũng hiểu được, chỉ là có lúc...”
“Tầm nhìn phải phóng ra xa, lời nói loại này về sau không nên nhắc lại.” Sắc mặt Thẩm Thái hậu hơi dịu lại, chậm rãi ngồi xuống liếc nhìn nàng một cái: “Đứng lên đi.”
Thẩm Tầm đứng dậy ngồi xuống một lần nữa, vẫn cúi đầu không nói lời nào.
“... Mấy năm nay mưa thuận gió hoà, ta suy xét muốn thêm hai thành thuế má nhưng không cách gì thu được. Tuần phủ của ba tỉnh Giang Nam dâng tấu chương nói cần nghỉ ngơi lấy lại sức, ta chỉ đành mở một mắt nhắm một mắt. Trên thực tế vài tỉnh này vẫn ngầm thu thêm thuế không hề thiếu, tiền dư ra ngươi biết đưa đi nơi nào không?”
Thẩm Tầm ngẩng đầu, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Thái Hậu.
Thẩm Thái hậu cười lạnh: “Đều bí mật đưa đến phủ Tuyên Dương Vương... Tuyên Dương Vương này bề mặt trông như nơm nớp lo sợ, giấu tài, chuyện gì cũng hỏi một câu thì hết ba câu trả lời không biết, thế nhưng năng lực ngầm rất mạnh. Thuỷ vận, hải vận thậm chí buôn bán muối ở phía Nam đều có người của hắn điều khiển phía sau, huống chi còn có tám vạn Bắc Cảnh Quân. Cho nên ta mới để ngươi đi nhìn chằm chằm Tạ gia, đừng không lo chính sự mà cứ cắm đầu bám vào chuyện xưa không bỏ.”
Trên mặt Thẩm Tầm hiện ra vẻ hổ thẹn, thấp giọng nói: “Tầm nhi đã biết, cô mẫu yên tâm, cháu sẽ không hồ đồ nữa.”
Lúc này Thẩm Thái hậu mới thở dài, vẻ mặt ôn hoà nói: “Ngươi và Mặc Tiềm đều giỏi hơn thế hệ trước, chỉ cần hai ngươi đồng tâm hiệp lực, Thẩm gia chúng ta còn lo gì không giữ vững giang sơn!”
Mặc Tiềm là tên tự của Thẩm Uyên, Thẩm Tầm nghe vậy chỉ cười nhàn nhạt, gật đầu thưa vâng.
Thẩm Thái hậu liếc nàng một cái, lại nói: “Mặc Tiềm đã tiếp quản Tây Cảnh Quân, ngươi hãy an tâm buông tay thôi, sau này vụ lén đi Tây cảnh kiểu thế không nên tái phạm.”
Thẩm Tầm phân bua: “Cô mẫu minh giám, cháu đi Tây cảnh chỉ vì muốn đích thân dặn dò thuộc hạ không được gây khó xử cho Mặc Tiềm... Cháu cũng sợ vụ mất đoàn kết trong Tây Cảnh Quân năm xưa lại tái diễn. Đám thuộc hạ này đều đi theo cháu chém giết trong chốn thây sơn biển máu mà ra, nếu nổi lên xung đột với Mặc Tiềm để bị hắn xử trí, cháu thật rất luyến tiếc.”
Thẩm Thái hậu nghe nàng giải thích như vậy bèn mỉm cười: “Ngươi coi như thẳng thắn, vậy thì cứ thế đi. Thôi, nói nhiều quá ta cũng mệt mỏi, ngươi lui được rồi.”
Thẩm Tầm vội đứng dậy hành lễ: “Tầm nhi cáo lui, cô mẫu bảo trọng thân thể.”
Thẩm Thái hậu nhắm mắt gật đầu, chờ nàng thối lui đến cửa bỗng mở mắt, cười như không cười gõ thêm một câu: “Ta nghe nói ngươi và Tạ Cẩn tân hôn mặn nồng gắn bó keo sơn, hắn là một nhân tài nên cũng khó trách ngươi thích hắn. Tuy nhiên ngươi vẫn nên nhớ kỹ, dục vọng là một chuyện nhưng đừng đặt tâm vào quá nhiều, đến lúc đó không rút ra kịp.”
Thẩm Tầm cúi đầu đáp: “Vâng ạ.”
Ánh mắt Thẩm Thái hậu tối nghĩa, nhìn chăm chú theo bóng dáng nàng. Chờ nàng đi xa mới gọi nội thị tâm phúc vừa rồi thập thò tiến vào: “Truyền lệnh xuống, canh chừng Thẩm Tầm chằm chằm.”
Nội thị khom lưng đáp ứng, kêu cung nhân tiến vào dọn dẹp chén trà quăng bể dưới đất, còn mình đứng phía sau Thái Hậu, vươn đôi tay nhẹ nhàng xoa ấn thái dương bà ta. Chờ cung nhân đi ra ngoài, hắn mới cười báo: “Tiêu Phó sử đã chờ bên ngoài lâu rồi ạ.”
“Để hắn chờ thêm đi, hậu quả của việc này phải giải quyết thế nào cho tốt, ai gia cần suy nghĩ trước đã.” Thẩm Thái hậu dừng một chút rồi giọng điệu căm hận nói: “Cứ dọn dẹp xong chuyện này là lại nhảy ra chuyện khác, không để ai gia bớt lo. Người ngoài còn chưa biết ra sao, người trong thì đầu óc cứ 'bảy củng tám kiều', thật không hiểu giống cái gì!”
Nội thị an ủi: “Nhìn bộ dáng Thẩm tướng quân hôm nay, chắc hẳn hồi tâm rồi ạ.”
Thẻ chầu hay còn gọi là Hốt: một miếng thẻ dài làm bằng ngọc, ngà voi hay tre được các đại thần cầm trước người khi lên triều, trên đó viết nội dung những gì cần bẩm tấu lúc yết kiến Hoàng Thượng để khỏi quên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.