Một Đêm Gió Lộng Khắp Biên Quan
Chương 8: Kiệu hoa xuất giá (2)
Nhàn Vũ
13/05/2022
Đại Tuyên Chiêu Hưng năm thứ ba, mùng tám tháng mười thích hợp gả cưới.
Hôm nay là ngày trời xanh mây trắng, mặt trời mùa thu tỏa sáng nơi nơi. Con đường chính trong kinh thành chật như nêm, khí thế ngất trời, bá tánh chen vai nối gót xô đẩy nhau mà đứng dọc trên phố, vừa bàn tán về bốn mươi gánh của hồi môn nặng trĩu hôm qua của Thẩm tướng quân, vừa ngẩng cổ ngóng trông đội ngũ đón dâu của Tạ tướng quân từ phủ Uy Viễn Hầu.
Sáng sớm tinh mơ, Tạ Cẩn đã dẫn đầu đội đón dâu và kiệu hoa ra cửa, nhưng tới gần buổi trưa thì đội ngũ vẫn cách phủ Võ Quốc Đại tướng quân suốt hai con phố. Trước đó Tạ Cẩn đã mời người trưng cầu ý Thẩm Tầm, nàng muốn xuất giá từ phủ tướng quân của chính mình chứ không phải phủ đệ của Định Viễn Hầu Thẩm Sí.
Từ khi hai người định hôn sự đến lễ thành hôn hôm nay chỉ mất hơn một tháng. Phó các lão tự mình nhìn chằm chằm quan mưu được chỉ định, nhờ vậy mới có thể trong khoảng thời gian quá ngắn mà vội vàng hoàn tất các thủ tục Nạp cát, Nạp chinh, Thỉnh kỳ rườm rà. Hai nhà cũng hối hả đến mức chẳng khác gì hành quân đánh giặc, cuối cùng cũng tới được ngày hôm nay, vạn sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu cơn gió Đông.
Hơn một tháng nay, Thẩm Tầm lấy ngày phép không đi thượng triều, vẫn luôn ru rú trong nhà không ra khỏi cửa, ngoại trừ mười mấy ngày trước vào cung tham gia yến tiệc thì không lộ mặt.
Trong tháng này, toàn bộ công việc linh tinh chuẩn bị cho hôn lễ đều do cụ Thẩm càng già càng dẻo dai ra mặt xử lý. Thẩm Sí nhiều lần muốn đến hỗ trợ đều bị cụ ông chặn lại đuổi về.
Hôm nay, Thẩm Sí dẫn theo phu nhân đến phủ tướng quân từ sớm. Thẩm Nhị phu nhân vốn định vào hậu viện xem xét một chút thì bị cụ Thẩm lạnh nhạt phán: “Ngươi làm thẩm thẩm mà thường ngày chẳng hỏi han một câu, lúc này tội gì đi đến làm chướng mắt con bé?”
Thẩm Nhị phu nhân chửi thầm vài câu rồi từ bỏ ý định, còn mừng vì được rảnh rỗi ngồi ở sảnh ngoài uống trà.
Cụ Thẩm lấy cớ thay y phục, chống quải trượng vòng đến cửa thuỳ hoa hỏi nha hoàn trong viện: “Đã trở lại chưa?”
Nha hoàn lo lắng sốt ruột lắc đầu, cụ Thẩm nghiến răng, phân phó quản sự đi theo phía sau: “Trì hoãn tiếp.”
Vì thế một khắc sau, đội ngũ đón dâu đã đi tới con phố dẫn đến phủ tướng quân thì bỗng dưng một đám con nít lao ra, không hề sợ hãi chặn trước con ngựa cao to của tân lang đòi tiền lì xì xin bánh hỉ, nhảy nhót vây quanh tân lang hát.
Gió thổi miên man cành sen động
Tơ hồng Nguyệt lão nối nhân duyên
Khắp nơi như ý người vui vẻ
Song hỉ lâm môn chính hôm nay.
... Lại nữa!
Tạ Cẩn mắt lạnh nhìn đoàn con nít, dáng người thẳng tắp siết dây cương, đợi lũ nhóc hát xong mới hô: “Thưởng.”
Một tộc huynh làm phù rể vốc một nắm tiền trong túi, vừa rải vừa ghé vào tai Tạ Cẩn thì thầm: “Hiện giờ đã là đợt thứ năm ngăn đường, ai không có mắt muốn gây trở ngại cho chúng ta?”
Tạ Cẩn nhìn phủ Võ Quốc Đại tướng quân cách đó không xa, bất đắc dĩ nói: “Đằng nào cũng đã trễ canh giờ, thôi thì cứ chậm rãi mà đi. Nói không chừng tới Thẩm phủ vẫn còn bị hành hạ.”
Quả nhiên đội ngũ đón dâu tới trước đại môn đóng chặt của phủ tướng quân, lại bị ngăn cản suốt một canh giờ -- -- làm thơ đối thơ khoảng hai mươi ba mươi bài; giải những câu đố chữ cổ quái với những đáp án trên trời; cuối cùng nhờ Tạ Cẩn, dưới sự yêu cầu của cụ Thẩm, đọc làu làu hết ba chương của quyển Binh Sách Luận do cụ Thẩm viết thời trẻ, lúc này mới được cho qua đại môn.
Chờ Tạ Cẩn thật vất vả vào được sảnh đường, cung kính dâng trà cho phu phụ Thẩm lão và vợ chồng Thẩm Sí, hỉ nương lại cười khanh khách đi ra, nói rằng tân nương không hài lòng lắm với mấy bài thơ thúc giục của tân lang, mời làm thêm vài bài khác.
Tạ Cẩn không hề tỏ vẻ sốt ruột, rất phối hợp kiên nhẫn bịa thơ.
Rèm cuốn hờ hững say sắc thu,
Trong gương rực rỡ phù dung cười.
Màn gấm chăn hồng tương tư gửi,
Sen thơm liễu động mộng uyên ương.
Tạ Cẩn vừa thuận miệng bịa thơ vừa quan sát nét mặt của trưởng bối Thẩm gia. Vẻ mặt cụ Thẩm bình tĩnh, vẻ mặt Thẩm Sí nghi hoặc, thỉnh thoảng còn tặng cho tân lang ánh mắt đồng tình. Tạ Cẩn uống một ngụm trà, tiếp tục chế.
Bỏ xuống quân trang thay hồng y,
Sâu trong lầu ngọc tô má thắm,
...
Đến khi bài thơ thúc giục càng làm càng kỳ cục thì rốt cuộc có tiếng ngọc bội leng keng truyền đến, tân nương đội khăn đỏ được người dìu ra. Tạ Cẩn quét mắt về phía gấu váy của tân nương tử, âm thầm mím môi làm như không thấy.
Đôi tân hôn quỳ xuống hành đại lễ với trưởng bối. Tân lang nắm tay tân nương đưa nàng lên kiệu hoa.
“Hôm nay là ngày vui lớn, có đi ra ngoài làm việc cũng nên chú ý thời gian chứ. Nếu không trở lại thì ta thật sự chống không nổi.” Gương mặt băng sơn bao nhiêu năm không thay đổi của Tạ Cẩn bỗng nhiên hôm nay mang đậm ý cười như đón gió xuân, thế nhưng giọng thì thầm với tân nương bên cạnh vẫn lạnh buốt, mang theo vài tia bất mãn và cáu kỉnh.
Tân nương dưới tấm khăn trùm đầu cười khẽ: “Tạ tướng quân nói gì thế nhỉ?” Có lẽ chưa kịp uống nước, giọng nàng hơi khàn khàn: “Cả đời chỉ một lần xuất giá, cùng lắm muốn nghe thêm vài câu thơ thúc giục của Tạ tướng quân mà thôi... Sao nào? Không thể ư?”
“... Thật có thể.” Tạ Cẩn xốc mành kiệu, đỡ tân nương ngồi vào, rất hảo tâm nhắc nhở nàng: “Cô quên thay giày.”
Thân người tân nương cứng đờ, đôi chân lập tức rụt vào dưới gấu váy đỏ. Lúc này Tạ Cẩn mới có cảm giác bắn trúng mũi tên báo thù, cười nhẹ một tiếng rồi buông mành. Anh chàng nhảy lên con ngựa trắng đằng trước, gọi tới thân vệ Kỳ Minh Nguyệt phía sau, ngồi trên lưng ngựa thấp giọng thì thầm vài câu.
Kiệu phu vững vàng nâng lên kiệu hoa, chiêng trống pháo nổ vang trời, tân lang dẫn đầu đội ngũ rước dâu mênh mông cuồn cuộn khởi hành trong tiếng chúc tụng hoan hỉ, chỉ chốc lát sau đã đi xa.
Mời vào thăm nhà bà còm ở wattpad. Mặc dù con đường đón đâu về Tạ phủ rất thuận lợi, nhưng khi đội ngũ tới đại môn giăng đèn kết hoa của Tạ phủ thì nắng vàng đã tắt, chân trời nhiễm một màu đỏ thắm của ráng chiều hoàng hôn. Người trông chừng trước cửa Tạ phủ thở phào nhẹ nhõm, lòng nóng như lửa đốt hối hả chạy vào hô to: “Tới rồi! Tới rồi!”
Tạ Cẩn xoay người xuống ngựa đi đến trước kiệu hoa, thân hình thon dài ngăn cản tầm mắt mọi người, nhẹ nhàng vén mành kiệu lén luồn qua khẽ rèm đôi giầy thêu đỏ thắm.
“Mới sai Minh Nguyệt mua, ước chừng không vừa lắm, đi tạm cái đã.”
Trong kiệu hoa truyền ra tiếng "Ừm" mơ hồ, Tạ Cẩn đợi một lát mới nhấc lên mành kiệu, đưa tay vào đỡ tân nương ra ngoài. Sau đó anh chàng hơi khuỵu gối, đợi tân nương nằm ổn định trên lưng mới cõng nàng vượt qua đại môn vào Tạ phủ.
Đêm hôm nay phủ Uy Viễn Hầu tiếp khách quý chật nhà, tiếng hoan hô ồn ào, tiếng chúc tụng vô biên, quan lớn trong triều tới hơn phân nửa, Tuyên Dương Vương là chủ tân cũng ngồi từ đầu tới cuối. Buổi tiệc tân hôn ầm ĩ đến tận canh ba, khách khứa đầy sảnh mới thưa dần.
Tạ Cẩn quỳ trước sảnh đường, tiếp nhận quà lễ do Thái Hậu và Hoàng đế phái cung nhân đưa tới, sau đó vòng qua sảnh ngoài đi thẳng vào tân phòng ở hậu viện.
Bên trong Tùng Uyên tiểu trúc rất im ắng, người nháo động phòng bị Tạ phu nhân đanh đá đuổi sạch không còn một mống. Lúc này trong sân đèn đỏ treo cao, mành thêu đỏ thắm, đập vào mắt đều là một mảnh đỏ tươi nóng rực sống động, may mà gió thu lành lạnh lướt qua mang theo vài phần thanh u.
Tạ Cẩn đứng lặng trong sân một lúc rồi đẩy cửa vào nhà.
Vòng qua bình phong mười hai phiến thêu kim ngọc mãn đường, tân nương vốn nên ngồi chờ ở mép giường hỉ thì hiện giờ đang quấn chăn hỉ ngủ ngon lành. Màn lụa đỏ mềm mại rũ xuống một nửa, khăn trùm đầu đã tháo ra vứt trên giường, trên lưng ghế vắt hỉ phục đỏ thắm, đồ đạp chân trước giường đặt đôi giày thêu lụa đỏ lúc nãy hấp tấp mua về... Không hổ danh là Thẩm Tầm!
Tạ Cẩn cũng không biết mình đang cảm thấy thất vọng hay nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Anh chàng do dự một lát, cởi ra một thân hỉ phục đi vào tịnh thất.
Trong góc tịnh thất có quần áo Thẩm Tầm thay ra, chính là chiếc quần đen của bộ dạ hành nàng chưa kịp đổi nên mặc luôn dưới lớp váy đỏ thẫm -- lúc Tạ Cẩn cõng nàng vào phủ không khỏi âm thầm dùng tà váy phủ lên che lấp cho nàng.
Chàng ta thở dài bất lực rồi bắt đầu tắm gội thay y phục.
“Tách” một tiếng, nến đỏ trên đài cao nổ tung một cái hoa đèn, Thẩm Tầm mơ mơ màng màng trở mình. Nàng cảm giác bên cạnh có người tiến lại gần, đôi mắt cũng không mở, năm ngón tay đột nhiên phóng ra, trực tiếp túm lấy cổ áo đối phương hung hăng siết chặt, ấn người ngã xuống bên hông, lập tức xoay người cưỡi lên, một bàn tay khác đã thô bạo bóp chặt cổ họng của người dưới thân.
“Kẻ nào?!” Rống lên một tiếng, nàng mở ra đôi mắt vẫn còn ngái ngủ.
Vừa thấy người dưới thân, nàng tức khắc có chút ngượng ngùng, vội dời bàn tay đang bóp chặt cổ họng người ta: “... Tại sao lại là anh?”
Người bị nàng khống chế hóa ra là Tạ Cẩn mặc một thân trung y màu đỏ, vẻ mặt chàng ta tràn đầy kinh ngạc, bị hành động ngang nhiên vừa rồi của nàng làm cho ngây ngốc.
Màn lụa hồng, giữa đống chăn đệm hỗn loạn, hai người trên dưới yên lặng nhìn nhau. Mái tóc đen của Tạ Cẩn xõa tung trên gối, cổ áo ngủ bị nàng kéo ra, hé lộ làn da xuân sắc nơi xương quai xanh, cần cổ in mấy dấu tay hồng hồng còn chưa phai đi, bởi vì vừa uống rượu mà đôi mắt long lanh má hơi phiếm đỏ trông vô cùng hấp dẫn.
Ánh mắt Thẩm Tầm đông cứng, nàng bị sắc đẹp này mê hoặc đến mức quên nhúc nhích.
Một nụ cười chậm rãi nở ra trên khóe miệng Tạ Cẩn, hàng mi dài phủ bóng đôi mắt sáng như sao, ánh mắt hàm chứa vài phần mỉa mai: “Hôm nay đôi ta thành hôn, trong phòng đương nhiên là tân lang. Bệnh hay quên của Thẩm tướng quân quá nặng rồi!”
- -------------------------------
Chú thích của tác giả:
"Miên phong xuy động hà hoa hiện,
Tuyến châm Nguyệt Lão bả hôn liên,
Bàn bàn như ý nhân gian hỉ,
Hỉ khí lâm môn tại kim thiên."
Đây là ca dao dân gian tôi tìm tòi trên Baidu.
Chú thích của Bà Còm: Dưới đây là nguyên văn bài thơ tự chế của Tạ Cẩn
Họa liêm bán quyển thu sắc túy
Lăng hoa kính lý phù dung tiếu
Cẩm trướng hồng khâm tương tư ký
Hà lộ phong liễu uyên mộng tiễu
Và bài sau Tạ Cẩn đang làm dở
Nhung trang tạ khước nghê thường long
Ngọc lâu thâm xử hồng trang mạn
Hai câu thơ này mình được cô em Tường Vy giúp đỡ giải nghĩa nên mới có thể tạm dịch như trên
Lễ Nạp cát: sau khi xem ngày sinh tháng đẻ bói được quẻ lành thì nhà trai chính thức định ra hôn ước, gọi là lễ đính hôn.
Lễ Nạp chinh: nhà trai sẽ mang sính lễ cầu hôn tới nhà gái, sau đó nhà gái sẽ hồi lại một phần sính lễ cho nhà trai.
Lễ Thỉnh kỳ: nhà trai tính ra ngày tốt để kết hôn rồi mời nhà gái xem. Sau đó hai nhà sẽ bàn bạc để thống nhất chọn ra một ngày làm lễ kết hôn.
Hôm nay là ngày trời xanh mây trắng, mặt trời mùa thu tỏa sáng nơi nơi. Con đường chính trong kinh thành chật như nêm, khí thế ngất trời, bá tánh chen vai nối gót xô đẩy nhau mà đứng dọc trên phố, vừa bàn tán về bốn mươi gánh của hồi môn nặng trĩu hôm qua của Thẩm tướng quân, vừa ngẩng cổ ngóng trông đội ngũ đón dâu của Tạ tướng quân từ phủ Uy Viễn Hầu.
Sáng sớm tinh mơ, Tạ Cẩn đã dẫn đầu đội đón dâu và kiệu hoa ra cửa, nhưng tới gần buổi trưa thì đội ngũ vẫn cách phủ Võ Quốc Đại tướng quân suốt hai con phố. Trước đó Tạ Cẩn đã mời người trưng cầu ý Thẩm Tầm, nàng muốn xuất giá từ phủ tướng quân của chính mình chứ không phải phủ đệ của Định Viễn Hầu Thẩm Sí.
Từ khi hai người định hôn sự đến lễ thành hôn hôm nay chỉ mất hơn một tháng. Phó các lão tự mình nhìn chằm chằm quan mưu được chỉ định, nhờ vậy mới có thể trong khoảng thời gian quá ngắn mà vội vàng hoàn tất các thủ tục Nạp cát, Nạp chinh, Thỉnh kỳ rườm rà. Hai nhà cũng hối hả đến mức chẳng khác gì hành quân đánh giặc, cuối cùng cũng tới được ngày hôm nay, vạn sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu cơn gió Đông.
Hơn một tháng nay, Thẩm Tầm lấy ngày phép không đi thượng triều, vẫn luôn ru rú trong nhà không ra khỏi cửa, ngoại trừ mười mấy ngày trước vào cung tham gia yến tiệc thì không lộ mặt.
Trong tháng này, toàn bộ công việc linh tinh chuẩn bị cho hôn lễ đều do cụ Thẩm càng già càng dẻo dai ra mặt xử lý. Thẩm Sí nhiều lần muốn đến hỗ trợ đều bị cụ ông chặn lại đuổi về.
Hôm nay, Thẩm Sí dẫn theo phu nhân đến phủ tướng quân từ sớm. Thẩm Nhị phu nhân vốn định vào hậu viện xem xét một chút thì bị cụ Thẩm lạnh nhạt phán: “Ngươi làm thẩm thẩm mà thường ngày chẳng hỏi han một câu, lúc này tội gì đi đến làm chướng mắt con bé?”
Thẩm Nhị phu nhân chửi thầm vài câu rồi từ bỏ ý định, còn mừng vì được rảnh rỗi ngồi ở sảnh ngoài uống trà.
Cụ Thẩm lấy cớ thay y phục, chống quải trượng vòng đến cửa thuỳ hoa hỏi nha hoàn trong viện: “Đã trở lại chưa?”
Nha hoàn lo lắng sốt ruột lắc đầu, cụ Thẩm nghiến răng, phân phó quản sự đi theo phía sau: “Trì hoãn tiếp.”
Vì thế một khắc sau, đội ngũ đón dâu đã đi tới con phố dẫn đến phủ tướng quân thì bỗng dưng một đám con nít lao ra, không hề sợ hãi chặn trước con ngựa cao to của tân lang đòi tiền lì xì xin bánh hỉ, nhảy nhót vây quanh tân lang hát.
Gió thổi miên man cành sen động
Tơ hồng Nguyệt lão nối nhân duyên
Khắp nơi như ý người vui vẻ
Song hỉ lâm môn chính hôm nay.
... Lại nữa!
Tạ Cẩn mắt lạnh nhìn đoàn con nít, dáng người thẳng tắp siết dây cương, đợi lũ nhóc hát xong mới hô: “Thưởng.”
Một tộc huynh làm phù rể vốc một nắm tiền trong túi, vừa rải vừa ghé vào tai Tạ Cẩn thì thầm: “Hiện giờ đã là đợt thứ năm ngăn đường, ai không có mắt muốn gây trở ngại cho chúng ta?”
Tạ Cẩn nhìn phủ Võ Quốc Đại tướng quân cách đó không xa, bất đắc dĩ nói: “Đằng nào cũng đã trễ canh giờ, thôi thì cứ chậm rãi mà đi. Nói không chừng tới Thẩm phủ vẫn còn bị hành hạ.”
Quả nhiên đội ngũ đón dâu tới trước đại môn đóng chặt của phủ tướng quân, lại bị ngăn cản suốt một canh giờ -- -- làm thơ đối thơ khoảng hai mươi ba mươi bài; giải những câu đố chữ cổ quái với những đáp án trên trời; cuối cùng nhờ Tạ Cẩn, dưới sự yêu cầu của cụ Thẩm, đọc làu làu hết ba chương của quyển Binh Sách Luận do cụ Thẩm viết thời trẻ, lúc này mới được cho qua đại môn.
Chờ Tạ Cẩn thật vất vả vào được sảnh đường, cung kính dâng trà cho phu phụ Thẩm lão và vợ chồng Thẩm Sí, hỉ nương lại cười khanh khách đi ra, nói rằng tân nương không hài lòng lắm với mấy bài thơ thúc giục của tân lang, mời làm thêm vài bài khác.
Tạ Cẩn không hề tỏ vẻ sốt ruột, rất phối hợp kiên nhẫn bịa thơ.
Rèm cuốn hờ hững say sắc thu,
Trong gương rực rỡ phù dung cười.
Màn gấm chăn hồng tương tư gửi,
Sen thơm liễu động mộng uyên ương.
Tạ Cẩn vừa thuận miệng bịa thơ vừa quan sát nét mặt của trưởng bối Thẩm gia. Vẻ mặt cụ Thẩm bình tĩnh, vẻ mặt Thẩm Sí nghi hoặc, thỉnh thoảng còn tặng cho tân lang ánh mắt đồng tình. Tạ Cẩn uống một ngụm trà, tiếp tục chế.
Bỏ xuống quân trang thay hồng y,
Sâu trong lầu ngọc tô má thắm,
...
Đến khi bài thơ thúc giục càng làm càng kỳ cục thì rốt cuộc có tiếng ngọc bội leng keng truyền đến, tân nương đội khăn đỏ được người dìu ra. Tạ Cẩn quét mắt về phía gấu váy của tân nương tử, âm thầm mím môi làm như không thấy.
Đôi tân hôn quỳ xuống hành đại lễ với trưởng bối. Tân lang nắm tay tân nương đưa nàng lên kiệu hoa.
“Hôm nay là ngày vui lớn, có đi ra ngoài làm việc cũng nên chú ý thời gian chứ. Nếu không trở lại thì ta thật sự chống không nổi.” Gương mặt băng sơn bao nhiêu năm không thay đổi của Tạ Cẩn bỗng nhiên hôm nay mang đậm ý cười như đón gió xuân, thế nhưng giọng thì thầm với tân nương bên cạnh vẫn lạnh buốt, mang theo vài tia bất mãn và cáu kỉnh.
Tân nương dưới tấm khăn trùm đầu cười khẽ: “Tạ tướng quân nói gì thế nhỉ?” Có lẽ chưa kịp uống nước, giọng nàng hơi khàn khàn: “Cả đời chỉ một lần xuất giá, cùng lắm muốn nghe thêm vài câu thơ thúc giục của Tạ tướng quân mà thôi... Sao nào? Không thể ư?”
“... Thật có thể.” Tạ Cẩn xốc mành kiệu, đỡ tân nương ngồi vào, rất hảo tâm nhắc nhở nàng: “Cô quên thay giày.”
Thân người tân nương cứng đờ, đôi chân lập tức rụt vào dưới gấu váy đỏ. Lúc này Tạ Cẩn mới có cảm giác bắn trúng mũi tên báo thù, cười nhẹ một tiếng rồi buông mành. Anh chàng nhảy lên con ngựa trắng đằng trước, gọi tới thân vệ Kỳ Minh Nguyệt phía sau, ngồi trên lưng ngựa thấp giọng thì thầm vài câu.
Kiệu phu vững vàng nâng lên kiệu hoa, chiêng trống pháo nổ vang trời, tân lang dẫn đầu đội ngũ rước dâu mênh mông cuồn cuộn khởi hành trong tiếng chúc tụng hoan hỉ, chỉ chốc lát sau đã đi xa.
Mời vào thăm nhà bà còm ở wattpad. Mặc dù con đường đón đâu về Tạ phủ rất thuận lợi, nhưng khi đội ngũ tới đại môn giăng đèn kết hoa của Tạ phủ thì nắng vàng đã tắt, chân trời nhiễm một màu đỏ thắm của ráng chiều hoàng hôn. Người trông chừng trước cửa Tạ phủ thở phào nhẹ nhõm, lòng nóng như lửa đốt hối hả chạy vào hô to: “Tới rồi! Tới rồi!”
Tạ Cẩn xoay người xuống ngựa đi đến trước kiệu hoa, thân hình thon dài ngăn cản tầm mắt mọi người, nhẹ nhàng vén mành kiệu lén luồn qua khẽ rèm đôi giầy thêu đỏ thắm.
“Mới sai Minh Nguyệt mua, ước chừng không vừa lắm, đi tạm cái đã.”
Trong kiệu hoa truyền ra tiếng "Ừm" mơ hồ, Tạ Cẩn đợi một lát mới nhấc lên mành kiệu, đưa tay vào đỡ tân nương ra ngoài. Sau đó anh chàng hơi khuỵu gối, đợi tân nương nằm ổn định trên lưng mới cõng nàng vượt qua đại môn vào Tạ phủ.
Đêm hôm nay phủ Uy Viễn Hầu tiếp khách quý chật nhà, tiếng hoan hô ồn ào, tiếng chúc tụng vô biên, quan lớn trong triều tới hơn phân nửa, Tuyên Dương Vương là chủ tân cũng ngồi từ đầu tới cuối. Buổi tiệc tân hôn ầm ĩ đến tận canh ba, khách khứa đầy sảnh mới thưa dần.
Tạ Cẩn quỳ trước sảnh đường, tiếp nhận quà lễ do Thái Hậu và Hoàng đế phái cung nhân đưa tới, sau đó vòng qua sảnh ngoài đi thẳng vào tân phòng ở hậu viện.
Bên trong Tùng Uyên tiểu trúc rất im ắng, người nháo động phòng bị Tạ phu nhân đanh đá đuổi sạch không còn một mống. Lúc này trong sân đèn đỏ treo cao, mành thêu đỏ thắm, đập vào mắt đều là một mảnh đỏ tươi nóng rực sống động, may mà gió thu lành lạnh lướt qua mang theo vài phần thanh u.
Tạ Cẩn đứng lặng trong sân một lúc rồi đẩy cửa vào nhà.
Vòng qua bình phong mười hai phiến thêu kim ngọc mãn đường, tân nương vốn nên ngồi chờ ở mép giường hỉ thì hiện giờ đang quấn chăn hỉ ngủ ngon lành. Màn lụa đỏ mềm mại rũ xuống một nửa, khăn trùm đầu đã tháo ra vứt trên giường, trên lưng ghế vắt hỉ phục đỏ thắm, đồ đạp chân trước giường đặt đôi giày thêu lụa đỏ lúc nãy hấp tấp mua về... Không hổ danh là Thẩm Tầm!
Tạ Cẩn cũng không biết mình đang cảm thấy thất vọng hay nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Anh chàng do dự một lát, cởi ra một thân hỉ phục đi vào tịnh thất.
Trong góc tịnh thất có quần áo Thẩm Tầm thay ra, chính là chiếc quần đen của bộ dạ hành nàng chưa kịp đổi nên mặc luôn dưới lớp váy đỏ thẫm -- lúc Tạ Cẩn cõng nàng vào phủ không khỏi âm thầm dùng tà váy phủ lên che lấp cho nàng.
Chàng ta thở dài bất lực rồi bắt đầu tắm gội thay y phục.
“Tách” một tiếng, nến đỏ trên đài cao nổ tung một cái hoa đèn, Thẩm Tầm mơ mơ màng màng trở mình. Nàng cảm giác bên cạnh có người tiến lại gần, đôi mắt cũng không mở, năm ngón tay đột nhiên phóng ra, trực tiếp túm lấy cổ áo đối phương hung hăng siết chặt, ấn người ngã xuống bên hông, lập tức xoay người cưỡi lên, một bàn tay khác đã thô bạo bóp chặt cổ họng của người dưới thân.
“Kẻ nào?!” Rống lên một tiếng, nàng mở ra đôi mắt vẫn còn ngái ngủ.
Vừa thấy người dưới thân, nàng tức khắc có chút ngượng ngùng, vội dời bàn tay đang bóp chặt cổ họng người ta: “... Tại sao lại là anh?”
Người bị nàng khống chế hóa ra là Tạ Cẩn mặc một thân trung y màu đỏ, vẻ mặt chàng ta tràn đầy kinh ngạc, bị hành động ngang nhiên vừa rồi của nàng làm cho ngây ngốc.
Màn lụa hồng, giữa đống chăn đệm hỗn loạn, hai người trên dưới yên lặng nhìn nhau. Mái tóc đen của Tạ Cẩn xõa tung trên gối, cổ áo ngủ bị nàng kéo ra, hé lộ làn da xuân sắc nơi xương quai xanh, cần cổ in mấy dấu tay hồng hồng còn chưa phai đi, bởi vì vừa uống rượu mà đôi mắt long lanh má hơi phiếm đỏ trông vô cùng hấp dẫn.
Ánh mắt Thẩm Tầm đông cứng, nàng bị sắc đẹp này mê hoặc đến mức quên nhúc nhích.
Một nụ cười chậm rãi nở ra trên khóe miệng Tạ Cẩn, hàng mi dài phủ bóng đôi mắt sáng như sao, ánh mắt hàm chứa vài phần mỉa mai: “Hôm nay đôi ta thành hôn, trong phòng đương nhiên là tân lang. Bệnh hay quên của Thẩm tướng quân quá nặng rồi!”
- -------------------------------
Chú thích của tác giả:
"Miên phong xuy động hà hoa hiện,
Tuyến châm Nguyệt Lão bả hôn liên,
Bàn bàn như ý nhân gian hỉ,
Hỉ khí lâm môn tại kim thiên."
Đây là ca dao dân gian tôi tìm tòi trên Baidu.
Chú thích của Bà Còm: Dưới đây là nguyên văn bài thơ tự chế của Tạ Cẩn
Họa liêm bán quyển thu sắc túy
Lăng hoa kính lý phù dung tiếu
Cẩm trướng hồng khâm tương tư ký
Hà lộ phong liễu uyên mộng tiễu
Và bài sau Tạ Cẩn đang làm dở
Nhung trang tạ khước nghê thường long
Ngọc lâu thâm xử hồng trang mạn
Hai câu thơ này mình được cô em Tường Vy giúp đỡ giải nghĩa nên mới có thể tạm dịch như trên
Lễ Nạp cát: sau khi xem ngày sinh tháng đẻ bói được quẻ lành thì nhà trai chính thức định ra hôn ước, gọi là lễ đính hôn.
Lễ Nạp chinh: nhà trai sẽ mang sính lễ cầu hôn tới nhà gái, sau đó nhà gái sẽ hồi lại một phần sính lễ cho nhà trai.
Lễ Thỉnh kỳ: nhà trai tính ra ngày tốt để kết hôn rồi mời nhà gái xem. Sau đó hai nhà sẽ bàn bạc để thống nhất chọn ra một ngày làm lễ kết hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.