Chương 62: Hoành thôn
Triện Văn
03/12/2021
Từ khu trung tâm đông đúc đến nhà Hướng Vinh ở rìa đường vành đai 5 là
một đoạn đường dài dằng dặc. Ngồi trên con xe của Chu Thiếu Xuyên, mỗi
người ôm trong mình những suy nghĩ riêng. Nhưng trong lòng cả hai đều
cồn lên cảm giác quen thuộc đến lạ.
Tựa như bao năm trước, một người lái xe và một người ngồi ghế lái phụ. Đôi khi người hỏi người đáp huyên thiên, đôi khi lặng lẽ làm những việc khác nhau, rồi thỉnh thoảng nhìn nhau mỉm cười trong yên lặng.
Nhưng bây giờ không phải lúc đó, sự yên lặng giữa hai người đã thiếu mất cảm giác ăn ý. Hắn và y ngồi cách nhau chưa đầy hai mét, ngỡ như thật gần mà ngờ đâu thật xa, vỏn vẹn hai mét nhưng tựa muôn trùng biển rộng.
Tám năm, gần ba ngàn ngày đêm. Sao có thể chỉ dùng một câu "gọi là tới" để xoá nhoà tất cả.
May mà bản đồ điều hướng thỉnh thoảng sai lệch. Hướng Vinh thấy nó chỉ sai hai con đường, bèn xốc lại tinh thần vội sửa sai. Chu Thiếu Xuyên nghe theo lời chỉ dẫn của y mà đi vòng mấy bận mới quay lại trục đường chính, song nhờ vậy mới có cơ hội đánh tan bầu không khí nặng nề khi nãy.
Trên đường đi, Hướng Vinh không đề nghị ghé vào siêu thị. Chu Thiếu Xuyên đoán nhà y hẳn là đầy đủ đồ ăn thức uống. Có lẽ y vẫn thường xuyên vào bếp nấu nướng như ngày nào. Nhưng chẳng mấy chốc hắn đã phát hiện, nếu không phải có hàng cây xanh be bé xếp ngay ngắn trên bệ cửa sổ sát đất, thì căn phòng tràn ngập hơi thở lạnh lẽo của thời hậu công nghiệp này sạch sẽ gọn gàng đến nỗi không giống có người ở.
"Ngồi chơi đi, tôi nấu cơm trước." Hướng Vinh rót ly nước chanh cho Chu Thiếu Xuyên.
Hầu hết các khu bất động sản kiểu mới đều chia nhà bếp thành kiểu Trung Quốc và kiểu phương Tây, căn hộ của Hướng Vinh cũng không ngoại lệ. Sự thật về cái gọi là nhà bếp kiểu Trung Tây kết hợp cốt nói về cánh cửa ngăn cách không bao giờ đóng, và chiếc tủ lạnh hai cánh do nhà phát triển tặng kèm kẹp giữa hai gian nhà bếp.
Theo cách đãi khách truyền thống của người Bắc Kinh, Hướng Vinh nghĩ ít nhất cũng phải làm cho hắn bữa cơm bốn mặn một canh, thành thử y thường xuyên chạy đến tủ lạnh lấy nguyên liệu. Còn Chu Thiếu Xuyên tuy ngồi ở phòng khách nhàn nhã xem tạp chí, nhưng tâm hồn đã sớm bay vèo vèo vào nhà bếp.
Đầu bếp Hướng thì đang nghĩ hôm nay nên làm món gì. Hàng trong tủ lạnh của y có hạn, chủ yếu chỉ mua cho ba ngày ăn. Hướng Vinh thấy đuôi bò ở trên ngăn đông lạnh, bèn quyết định nấu súp đuôi bò. Ngờ đâu thứ này đông thành cục đá, cứng đến nỗi có thể trở thành hung khí giết người. Vì thế, y luống cuống tay chân tìm một chiếc nồi nhôm đặng rã đông.
Dù mấy năm nay tay nghề nấu nướng của Hướng Vinh không hề thụt lùi nhưng đã lâu chưa tiếp đón khách chơi nhà, trình độ khó tránh khỏi non kém. Thời điểm vừa chuyển đến, đám Vương Nhận từng đòi nấu lẩu ăn tân gia ở nhà y, song bởi tính lười đột nhiên tái phát nên y kêu phần lẩu mang về ở nhà hàng gần đây. Ăn xong thì thu dọn, sẵn tiện nhờ đám quỷ xách hộ bịch rác xuống dưới. Một công đôi việc, vừa ăn ngon vừa đỡ cực.
Chu Thiếu Xuyên ngồi ở phòng khách nghe tiếng leng keng một hồi, nghĩ thầm hôm nay đầu bếp có vẻ vụng về. Hắn đặt tạp chí xuống, đi tới cửa phòng bếp.
Hướng Vinh vẫn theo thói quen cũ, rửa sạch và xử lý nguyên liệu rồi đặt chúng gọn gàng trên chén đĩa. Chẳng qua hôm nay y quá hấp tấp, trong bồn rửa vẫn còn một củ hành tây và mấy sợi hành lá. Chu Thiếu Xuyên bước vào trong rửa tay. Hắn xắn tay áo lên, vớt chúng ở bồn nước và bắt đầu cắt thành từng đoạn.
Kỹ thuật cắt rau củ không tinh nhưng rất chuẩn, chưa chi đã đâu vào đấy.
"Còn làm gì nữa không?"
Chu Thiếu Xuyên nhìn quanh gian bếp, thấy một đĩa sò điệp thì biết ngay là xào với hành tây. Nhìn sang bếp từ ba bếp, hắn thấy hai người xào nấu cùng lúc cũng không vướng bận.
Đang muốn tìm một cái chảo mới, đầu bếp Hướng đã ngạc nhiên hỏi hắn với giọng điệu khó tin: "Cậu học cắt rau từ hồi nào vậy?"
Trước đây, Chu Thiếu Xuyên từng học nấu ăn. Hắn khinh thường cơm nhà đơn giản, vừa lên lớp đã chọn ngay món đãi tiệc khó nhằn. Thật ra hắn nấu cũng được chứ không tệ như Hướng Vinh nghĩ. Chỉ là thầy dạy chẳng dám khen một câu, vì mỗi khi hắn cắt cà chua thì thiếu điều ép cho nó vắt hết nước. Hễ vào bếp là như đánh trận, phải trầy da tróc vảy mới làm ra một món chính. Sau hai lần trải nghiệm, cuối cùng hắn vẫn trả địa bàn cho Hướng Vinh.
Giờ đây nhìn hắn cắt nguyên liệu nhanh gọn lẹ, Hướng Vinh không khỏi khó tin —— Vốn là một người lười làm việc nhà lại đột nhiên có ngày thành thạo võ công dao pháp?
"Tập từ từ, chủ yếu làm bữa sáng." Chu Thiếu Xuyên xoay người tìm tạp dề, "Tôi có tay có chân thì phải biết cắt đồ ăn. Ngày xưa làm không được là do có người thay tôi làm. Tôi thấy mình có chỗ dựa."
Ngày xưa có chỗ dựa. Sau này dựa núi núi sập, dựa người... người chạy. Kỳ thực Chu Thiếu Xuyên không nói ra hết sự thật. Sau khi Hướng Vinh biệt tích, hắn ở Trung Quốc hơn một năm, song vì không ở Bắc Kinh nên dĩ nhiên chẳng có cơ hội nấu nướng. Lúc sau trở về Pháp, ở nhà có đầu bếp người Hoa và người Tây, hắn còn thường đi tiệc xã giao nên vẫn chưa có cơ hội vào bếp.
Sở dĩ có thể học hết toàn bộ quy trình nấu nướng là vì hắn quá nhớ nhung hương vị bình dị nào đó. Nhớ cả phong cách cắt rau thành thạo, sắp xếp nguyên liệu gọn gàng của ai đó. Nhưng nỗi nhớ tựa giấc mộng đêm hè, như thực như ảo, như xa như gần. Sau cùng thay vì nhìn sông thèm cá không bằng về nhà đan lưới, hắn phỏng theo bước đi của người nọ năm đó, và dần dà học hết những món ăn nhà nấu mà hắn từng khinh thường —— Nhìn nhiều tự khắc thì ghi vào lòng thôi. Ngay cả thứ tự và cách thức nêm nếm gia vị cũng được hắn sao chép toàn bộ. [1]
[1] Nhìn sông thèm cá không bằng về nhà đan lưới (临渊羡鱼,不如退而结网): tới vực nhìn cá không bằng trở về đan lưới. Có một nguyện vọng hão huyền không bằng bắt tay vào làm (thành ngữ)
Dù sao thì Chu Thiếu Xuyên đã lâu không vào bếp, hôm nay nhất định chẳng thể khoe khoang tài nấu nướng. Chỉ là trước đây có thể đứng ở phòng bếp nhìn ngắm người nào đó, nhưng hiện tại đã mất đi lý do chính đáng. Hơn nữa hắn biết, nếu làm như thế thì càng khiến Hướng Vinh mất tự nhiên.
Bắc chảo xào rau, hai người hợp sức, chẳng bao lâu đã có bốn mặn một canh. Giữa trưa Hướng Vinh ăn mỗi chiếc sandwich, bây giờ nghiễm nhiên đã đói rã rời. Y nói một câu "Dùng tự nhiên", sau đó đúng thật là vô cùng tự nhiên húp trước chén canh.
Tiếp đến y nếm thử hai món do Chu Thiếu gia tự tay làm, thịt kho tiêu xanh và sò điệp xào hành tây. Hướng Vinh vừa ăn miếng đầu tiên đã nhận ra mùi vị quá quen thuộc, nói là y làm cũng không ngoa. Chợt nhớ tới trình tự Thiếu gia xào sò điệp, y bỗng nhiên nghiệm ra điều gì đó.
Trong bữa cơm, chủ đề trò chuyện giữa hai người chưa bao giờ dừng lại. Từ ngành xây dựng, lĩnh vực thiết kế, đến những chuyện tầm phào trong ngành kiến trúc, thậm chí phim ảnh đoạt giải gần đây cũng nhắc đến. Mỗi người sẽ có cảm nhận riêng nhưng tựu trung đều hướng đến điểm mấu chốt. Phải nói rằng bầu không khí hoà hợp cứ như tri kỷ trút bầu tâm sự.
Nhưng tất cả chỉ là mây gió thoảng qua, không ai trong hai người nhắc đến những chuyện trong quá khứ. Mỗi khi chủ đề có dấu hiệu đá động đến tám năm trước, cả hai đều vội vàng ngắt lời và lảng sang chuyện khác.
Chẳng qua hai người tinh tế lẫn nhạy cảm, không một ai có thể che giấu tâm tư trước mặt đối phương. Vì chuyện này mà trong lòng Hướng Vinh khó chịu, nên y hạ đũa trước. May sao hôm nay khẩu vị của Chu Thiếu Xuyên khá tốt, bốn mặn một canh không hề lãng phí.
Đến khi đứng dậy, Chu Thiếu Xuyên mới cười nói hình như ăn lố rồi. Nghe thấy thế, Hướng Vinh nhanh chóng dọn dẹp chén đũa, pha một tách cà phê cho hắn tiêu cơm. Y vừa ra khỏi phòng bếp thì thấy Chu Thiếu Xuyên loanh quanh trong phòng khách, chẳng hề có ý định muốn tham quan không gian riêng tư hơn —— Ví dụ như phòng làm việc và phòng ngủ.
Hai người từng là tất cả của nhau, ngay cả từng tấc trên cơ thể đối phương cũng hằn sâu trong trí nhớ. Nhưng giờ đây phải cách nhau một lá chắn nhã nhặn lịch sự, nỗ lực duy trì cảm giác lưng chừng không gần mà cũng chẳng xa.
Người khởi xướng đau lòng bưng tách cà phê, chậm rãi đi tới phía sau Chu Thiếu Xuyên. Hướng Vinh thấy hắn đứng trước giá sách, dường như vô cùng thích thú với những món đồ trang trí bên trên. Hồi lâu sau, hắn bỗng nhiên nhấc lên mô hình công trình kiến trúc di sản thế giới mà y đã làm trước đó —— Hoành thôn, An Huy. [2]
[2] Hoành thôn (宏村): thuộc tỉnh An Huy, Trung Quốc. Năm 2000, khu di tích thôn cổ Hoản Nam, tiêu biểu là Tây Đệ và Hoành thôn đã được UNESCO ghi nhận là "Di sản văn hóa thế giới", phim Ngoạ Hổ Tàng Long cũng quay ở đây; An Huy (安徽) là một tỉnh thuộc khu vực Hoa Đông của Trung Quốc, có tên gọi tắt là Hoản, Hoàn hay Hoán (皖).
Các ngôi nhà thu nhỏ gần như mô phỏng nguyên trạng những toà xung quanh Hồ Bán nguyệt, tinh xảo và khéo léo, giữ đúng hơi thở cổ kính của khoảng một trăm năm mươi ngôi nhà có niên đại từ thời Minh – Thanh.
Trước đây giáo trình tham khảo của họ cũng giới thiệu đến trường phái kiến trúc Huy Châu. Hướng Vinh tưởng rằng Chu Thiếu Xuyên đã quên hết, mà y cũng chẳng nhớ hắn đã đi qua nơi này hay chưa bèn cười bảo: "Đây là Hoành thôn, An Huy. Chắc cậu xem Ngoạ Hổ Tàng Long rồi ha, trong đó có cảnh quay ở Hồ Bán nguyệt đó." [3]
[3] Trường phái kiến trúc Huy Châu (徽派建筑): Kiến trúc An Huy hay kiến trúc Huy Châu là một trong những kiểu kiến trúc quan trọng Trung Quốc. Vật liệu chính của kiến trúc Huy Châu gồm: gạch, gỗ, đá và khung gỗ. Vì có nhiều xà nhà nên lượng vật tư sử dụng rất lớn, đặc biệt là chú trọng phần trang trí.
Y nói một cách tự nhiên, hoàn toàn không biết biểu cảm trên khuôn mặt của người đưa lưng về phía y vào lúc này.
Bàn tay đang nâng mô hình nho nhỏ của Chu Thiếu Xuyên run rẩy kịch liệt. Hướng Vinh vừa hỏi hắn cái gì? Hình như hỏi hắn có biết đây là đâu không? Hắn thầm bật cười, giới thiệu làm chi chứ? Ngôi làng cổ nhỏ bé này là nơi mà cả đời hắn không bao giờ quên!
Vốn dĩ không muốn nghĩ về quá khứ, nhưng chuyện cũ như ánh mây đen kéo về phủ khắp cõi lòng hắn. Đó là khoảng bảy năm trước ——
Vào thời điểm đó, hắn đã dành hơn bốn trăm ngày để đi khắp Trung Quốc. Bắt đầu từ Nam tiến Quảng Châu đến toàn bộ Quảng Đông, rồi đến các thành phố đô thị loại một và loại hai, hắn đã tìm hết tất cả những nơi có thể đặt chân đến. Nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục tìm kiếm ở thành phố đô thị loại ba và loại bốn. Năm ấy, bà Địch đã vô cùng thất vọng về hắn, còn tuyên bố rằng sẽ không cung cấp bất kỳ nguồn lực cá nhân nào trợ giúp hắn. Hắn cũng chẳng muốn dựa dẫm vào người khác. Hắn tự lực cánh sinh tìm kiếm trong đau khổ. Cuối cùng một ngày nọ, hắn đặt chân đến An Huy. Hắn gặp một bạn học không mấy thân thiết đang công tác trong Hiệp hội Xây dựng. Người nọ vô tình nhìn thấy tên Hướng Vinh trong danh sách đoàn thanh tra kiến trúc Huy Châu bèn nhanh chóng thông báo với hắn.
Phải nói hành trình tiếp theo xứng với hai chữ gian khổ. Hắn thuê xe vào cuối tháng mười hai lạnh buốt, lao đến miền nam An Huy không ngừng không nghỉ. Hắn gặp phải cơn mưa lớn kéo dài hơn một tháng, mà miền nam An Huy nhiều núi, cuối cùng hắn rơi vào trận lở đất đầu tiên trong đời. Hắn nhớ rõ cảm giác khi chờ cứu hộ tới, trong lòng hắn là bồn chồn, lo lắng và hoảng sợ. Hắn sợ rằng chỉ sau mấy giờ đồng hồ, hắn lại bỏ lỡ người mà mình đang tìm kiếm. Sau cùng, hắn như con ngựa bất kham lao đến Hoành thôn. Không quan tâm đến phong cảnh, không quan tâm đến thời gian, hắn chạy thục mạng đến Hồ Bán nguyệt. Trông thấy đoàn thanh tra kiến trúc đang chụp ảnh ở đó, hắn lao tới như một kẻ điên. Chợt, hắn nghe thấy ai đó gọi tên Hướng Vinh. Nhưng khi người kia quay đầu lại, đó không phải Hướng Vinh mà hắn vẫn hoài tìm kiếm. Tất cả chỉ là trùng tên mà thôi.
Mặt Hồ Bán nguyệt phẳng lặng như gương, trái tim hắn như sống lại chết đi. Suốt một năm nay, hắn đã nôn nóng niệm một câu vô cùng nực cười: Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nhưng cuối cùng thì sao? Hắn bỗng nhận ra trong thời đại thông tin liên lạc tiên tiến như hiện nay, con đường tìm kiếm của hắn vẫn lọt thỏm trong muôn trùng biển người ngoài kia. Thế giới vô tận, dẫu hắn tốn bao nhiêu thời gian và công sức vẫn không thể tìm thấy một người đã quyết tâm biến mất trong sinh mệnh hắn.
Dù là kẻ bướng bỉnh đến đâu, chung quy vẫn có một ngày nản lòng thất vọng. Hắn đứng bên Hồ Bán nguyệt thật lâu, mãi đến khi trời bắt đầu đổ mưa. Từ cơn mưa phùn tí tách đến trận mưa rào nặng hạt, từ khách du lịch đông đúc đến chỉ còn mỗi hắn, hắn vẫn lẳng lặng niệm trong lòng một câu: Tôi chỉ muốn biết vì sao cậu phải đi. Rốt cuộc là vì sao? Tôi chỉ muốn xin cậu một câu trả lời...
Hắn sốt cao, nhiệt độ tăng vọt lên 41 độ. Hắn không đủ sức đi thêm nữa, vì vậy đành trở về Bắc Kinh trước. Bệnh tình kéo dài hơn một tháng, và rồi Hoàng Dự phá cửa xông vào đưa hắn đến bệnh viện truyền dịch. Anh ta nói rằng —— "Tìm cũng đã tìm, điên cũng đã điên rồi. Người đã đi thì không quay lại. Trở về thôi, Thiếu Xuyên. Về nhà đi, làm những chuyện cần làm."
Hai năm trước, làn gió Trung Quốc đột nhiên xuất hiện trên mạng xã hội của hắn. Có ai đó đăng một bức ảnh về làng cổ trên instagram, cũng có người hỏi hắn mấy ngôi nhà ở An Huy đáng để chiêm ngưỡng không. Khi ấy hắn cười nói "Phong cảnh rất đẹp". Nhưng chỉ có hắn biết, trái tim hắn đã chết lặng từ lâu.
Hắn biết mình không thể quên. Nếu như đời này hắn không tìm thấy Hướng Vinh thì người này, và cả cái tên này sẽ vĩnh viễn cắm sâu trong tim hắn, lưu luyến trong sinh mệnh hắn.
Và bây giờ bóng hình ám ảnh hắn suốt tám năm ròng rã, cũng có lẽ là nửa đời còn lại đang đứng phía sau hắn, vô tư vô tâm hỏi hắn có biết nơi đã tạo bao bi thương cho hắn hay không. Một câu hỏi nực cười đến nao lòng! Chu Thiếu Xuyên nỗ lực khống chế tâm tình, buộc mình không được run rẩy. Hắn tự thuyết phục mình —— Hướng Vinh có nỗi khổ. Hai người họ đã phí hoài thời gian ngần ấy năm, hắn không nên canh cánh bên lòng những chuyện đó... Nhưng hắn trải qua từng ngày từng đêm trong mê mang, đau khổ, lang thang không chốn về. Mỗi lần xuất hiện dấu vết của Hướng Vinh là một lần nhen nhóm hy vọng trong hắn. Và rồi, cũng là một lần bị cơn mưa lạnh lẽo tàn khốc của hiện thực dập tắt...
Hơn bốn trăm ngày giày vò hắn, và bảy năm chờ trông mỏi mòn của hắn. Sao có thể dùng một câu "gọi là tới" để bù đắp!
Chu Thiếu Xuyên đặt mô hình xuống, cảm thấy nỗi chua xót lấp kín từ đáy lòng đến cổ họng. Hắn muốn đòi lại công bằng cho mình. Dẫu sao hắn cũng chỉ là một người bình thường như bảy tỉ người trên thế giới, hắn không tài nào có thể trở thành một người bao dung với hết thảy.
Hướng Vinh nhận ra sự khác thường của người trước mặt —— Chu Thiếu Xuyên thở gấp, tấm lưng không ngừng phập phồng. Nhưng y không biết mình đã nói sai câu nào, cũng không biết chỗ nào của mình đã gây ra phản ứng mãnh liệt mà kỳ lạ cho đối phương. Y tiến lên hai bước, toan hỏi có chuyện gì xảy ra. Bỗng, Chu Thiếu Xuyên đột nhiên xoay người ——
Đã quá muộn để rút về tách cà phê trên tay, nó đổ ập toàn bộ lên áo khoác âu phục màu xám của Chu Thiếu Xuyên.
"Xin lỗi, xin lỗi." Hướng Vinh quýnh quíu đặt ly xuống, muốn chạy đi lấy khăn giấy nhưng Chu Thiếu Xuyên nắm lấy cánh tay y.
Bắt được người ta, song chẳng biết phải lên án người ta thế nào. Nhiệt độ nong nóng của cà phê chậm rãi truyền vào ngực hắn. Chu Thiếu Xuyên chợt nhớ tới rất nhiều rất nhiều năm về trước, vào lần thứ hai khi gặp Hướng Vinh, hắn cũng đã hất tách cà phê lên mặt y.
Duyên đến duyên đi, tựa như một vòng luân hồi...
Ngày đó Hướng Vinh không nói một lời trách cứ. Thế nên hiện tại dù trong lòng tràn đầy bất bình, hắn vẫn không nhẫn tâm nặng lời với y...
Hướng Vinh ngước mắt nhìn hắn. Y thấy rõ vẻ kiềm nén tức giận lẫn cả chút mềm mại như gió như sương lướt qua đôi mắt Chu Thiếu Xuyên. Hướng Vinh vỗ nhẹ lên bàn tay đang nắm lấy y, vừa xin lỗi vừa dịu dàng bảo: "Ướt áo rồi, để tôi tìm đồ cho cậu thay."
Chu Thiếu Xuyên bất giác nới lỏng tay ra, một câu "Không cần" vọt tới bên môi nhưng cuối cùng vẫn trôi tuột về cổ họng. Hắn nghĩ, đại khái nên gọi là nghiệt duyên thì hơn...
Hướng Vinh dựa theo sở thích ăn mặc của Chu Thiếu Xuyên lấy cho hắn một chiếc áo phông và một áo len cashmere cổ lọ màu đen. Y bước ra ngoài, thấy Chu Thiếu Xuyên vẫn đứng yên tại chỗ, trong mắt là vẻ trống rỗng khác thường. Y không biết vì sao tim mình chợt nhoi nhói. Bẵng đi một lúc y mới đưa áo cho hắn, vẫn dùng giọng điệu ấm áp như vừa nãy: "Thay đi, tôi giặt đồ dơ cho cậu."
Vết cà phê có thể rửa, nhưng làm thế nào mới có thể rửa trôi nỗi tiếc nuối trong hắn? Chu Thiếu Xuyên khẽ lắc đầu. Hắn biết tâm tình của mình đang bất ổn, không nên nán lại lâu. Hắn đặt quần áo xuống, dự định lập tức rời đi.
Bây giờ đang là ngày đông chí, Chu Thiếu Xuyên mặc quần áo ướt bước ra ngoài dễ bị cảm lạnh lắm. Hướng Vinh nào chịu cho hắn đi, y nhẹ nhàng thuyết phục hắn thay áo.
Chu Thiếu Xuyên khẽ thở dài. Hắn lười vào phòng tắm, thành thử cởi áo khoác lẫn áo sơ mi ngay tại phòng khách.
Hướng Vinh nín thở, dẫu có giỏi tưởng tượng đến mấy cũng không ngờ Chu Thiếu Xuyên sẽ thoải mái thay đồ ở trước mặt mình. Thân thể quen thuộc đã lâu không gặp bất ngờ đập vào mắt, bất kể là cơ ngực hay cơ bụng vẫn quyến rũ như mười năm trước. Thế nhưng, chi tiết chấn động nhất chính là thứ trên cổ hắn. Hướng Vinh nhíu mày, nhìn chằm chằm vào thứ đó.
Chu Thiếu Xuyên thả áo xuống, vô tình trông thấy ánh mắt Hướng Vinh rơi trên ngực mình. Hắn cúi nhìn xuống, phát hiện trước ngực là chiếc nhẫn kia —— Quà sinh nhật duy nhất mà Hướng Vinh tặng hắn.
Trái tim như bị tách ra thành hai nửa, tựa hồ bao nhiêu vết sẹo chằng chịt đều phô bày một cách trần trụi với người trước mặt. Chiếc nhẫn do một người từng bỏ rơi hắn như giẻ rách tự tay làm, mà tám năm trôi qua hắn vẫn đeo nó trên người.
Từng tế bào trong cơ thể đều đang gào thét. Lòng tự trọng đáng thương không còn nơi nào để sắp đặt. Sự xấu hổ và phẫn nộ dâng trào nhấn chìm lý trí, Chu Thiếu Xuyên ném phăng chiếc áo phông xuống đất. Dưới ánh mắt bất an, hoảng loạn và nghi hoặc của Hướng Vinh, hắn bước từng bước đến gần y, cuối cùng ép y dựa vào cửa.
Chu Thiếu Xuyên chống hai tay lên tường, hỏi gằn từng tiếng: "Thấy tôi còn mang nhẫn của cậu, có cảm giác gì? Nói đi, bây giờ cậu đang nghĩ gì? Vừa lòng? Đắc ý?"
Hướng Vinh cau mày. Hiện tại Chu Thiếu Xuyên giam y giữa hai cánh tay, tấm lưng y dán chặt vào cửa. Đây là một trong những tư thế mang tính xâm lược mà y không thích nhất. Y muốn đẩy người ra, song trước mặt là Chu Thiếu Xuyên. Y không thể làm gì khác hơn đành cắn chặt răng, đứng yên không nhúc nhích. Một lúc lâu sau, y khẽ cụp mắt che đi dòng cảm xúc phức tạp đang cuồn cuộn trào dâng.
Hướng Vinh càng không trả lời, Chu Thiếu Xuyên càng muốn ép y vào đường cùng. Hắn lại gần thêm chút nữa. Đến khi thân thể cả hai dán chặt vào nhau, Chu Thiếu Xuyên mới lặp lại câu hỏi trí mạng đó.
Hướng Vinh nhắm mắt rồi lại mở mắt, chẳng qua chỉ trong vài giây đủ khiến y hiểu rằng mình gây tổn thương Chu Thiếu Xuyên sâu đến mức nào. Có lẽ là sâu đến nỗi khiến hắn mất khống chế... Nhưng y phải làm sao đây? Y phải làm gì để bù đắp, phải làm gì để xoa dịu đau xót của hắn? Y dựa sát vào cửa, quai hàm rung lên bần bật: "Không, không vừa lòng, cũng không đắc ý. Tôi chưa nghĩ cái gì cả, đầu óc trống rỗng... Tôi không biết phải làm gì. Có phải... Có phải miễn không thấy tôi thì cậu dễ chịu hơn... Tôi... Tôi không muốn trốn tránh. Tôi nghe cậu. Chỉ cần cậu nói một câu, dù là vực thẳm không đáy, tôi cũng bằng lòng nhảy xuống."
Nỗi đau bao trùm trong mắt y, ngay cả hàng mày kiếm mi khẽ cau cũng không mang vẻ uy nghiêm như trước. Tất cả những gì sót lại là cay đắng và khổ sở. Chu Thiếu Xuyên nhìn y chằm chằm cả hồi lâu, trái tim như bị ai tán mỏng. Hắn không nói nữa, xoay người mặc quần áo vào.
Mở cửa, hắn liếc nhìn Hướng Vinh hãy còn sững người đứng ở đó. Câu nói quanh quẩn trong lòng bấy lâu rốt cuộc thốt ra.
"Tôi không biết tôi còn tin cậu được không. Tại cậu là kẻ lừa đảo!"
Đáng tiếc kẻ lừa đảo không hiểu ý nghĩa ẩn sau lời này. Y nghĩ rằng đang nói về chuyện mình 'cắm sừng' hắn. Đến khi cửa thang máy đóng lại, Hướng Vinh chống tay lên tường, đập đầu liên tục vào vị trí hắn đặt tay vừa nãy.
Một đêm không ngủ, đêm thứ hai thì chợp mắt nửa giờ, đến ngày thứ ba thì cả người y tàn tạ tiều tuỵ. Nhưng chiều cùng ngày y nhận được thông báo từ La Khánh —— Bản vẽ chi tiết đã hoàn thành. Cô Từ nói Tổng giám đốc Chu chỉ đích danh ông chủ Hướng đến công ty bàn bạc hợp đồng.
Chu Thiếu Xuyên chẳng đoái hoài đến y suốt hai ngày, Hướng Vinh không dám kiếm chuyện. Bây giờ người đó yêu cầu gặp y, y đành phải tuân lệnh hiến thân. Cô Từ dẫn y vào phòng làm việc của Chu Thiếu Xuyên, còn bảo rằng Tổng giám đốc Chu có cuộc họp khẩn cấp nên bảo y chờ một lát.
Hướng Vinh thắc thỏm. Sau đêm đó, y thật lòng không biết mình nên làm gì. Biến mất không đúng, xuất hiện thì sai. Việc duy nhất có thể làm là thực hiện lời hứa "gọi là tới", và mọi việc còn lại đều nghe theo Chu Thiếu Xuyên sắp xếp.
Cửa văn phòng đột nhiên mở ra, cô Từ khệ nệ vác cái thùng lớn vào trong. Hướng Vinh thấy thế, nên đứng dậy giúp cô mang vào.
Thùng không nặng, nhưng to. Cô Từ mỉm cười cảm ơn Hướng Vinh, nói rằng đây là đồ của Tổng giám đốc Chu.
Cô Từ lấy dao rọc giấy mở lớp đóng gói bên ngoài. Trợ lý không cần quan tâm bên trong là gì, nhưng vẫn phải làm tròn trách nhiệm xé mở lớp đóng gói trước khi ông chủ trở lại.
Hai người thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu. Chẳng qua cái thùng được đóng gói hết sức kỹ lưỡng, cô Từ xé mãi vẫn không xong. Hướng Vinh nhìn cô sắp đổ mồ hôi hột đến nơi, bèn ngỏ lời giúp đỡ. Cô Từ nghe thế thì cảm ơn rốt rít mấy tiếng.
"Không có gì đâu, chủ yếu là người ta đóng kỹ thôi." Hướng Vinh cười, "Gói tới ba lớp, khỏi sợ vỡ."
"Ừ, tôi cũng sắp gãy tay tới nơi luôn." Cô Từ nói, "Sếp còn họp. Anh ấy kêu tôi mang thùng vào phòng, xé bao đóng gói bên ngoài. Còn dặn tôi phải cẩn thận, bên trong là quà tặng người yêu sếp..."
"Soạt" —— Tiếng xé giấy vang lên. Đồng thời, trên tay trái của Hướng Vinh xuất hiện một vết cắt dài từ ngón trỏ đến mu bàn tay.
Cô Từ giật mình, vội vàng rút khăn giấy: "Trời! Lẹ lên lẹ lên, cầm máu đã."
Hướng Vinh xua tay, ngoảnh phắt lại: "Ừm... Tổng giám đốc Chu có... người yêu rồi sao?"
"Ừ, đúng rồi." Chắc hẳn cô Từ vẫn chưa thôi hoảng sợ. Cô thản nhiên trả lời, hoàn toàn không nghĩ tới vì sao người này bị thương mà vẫn rảnh rỗi hỏi chuyện tình cảm riêng tư của sếp.
Đúng lúc này, Chu Thiếu Xuyên bước vào văn phòng. Thoáng thấy bàn tay đầy máu của Hướng Vinh, hắn lập tức chạy tới nắm cổ tay y.
"Sao vậy hả?!"
Giọng điệu sếp lo lắng xen lẫn cả căng thẳng. Cô Từ tinh ý không dám nói nhiều, vội vàng chạy đi lấy hộp thuốc.
Chu Thiếu Xuyên ngồi xuống bên cạnh Hướng Vinh. Thấy máu đã đông lại, trước tiên hắn dùng khăn giấy ướt sát trùng xung quanh, rồi mới lấy tăm bông và cồn y tế.
Hướng Vinh nhìn hắn. Ánh mắt trống rỗng, trong lòng chua xót. Thật ra, Chu Thiếu Xuyên có người yêu không phải là chuyện ngoài dự đoán của y. Chẳng qua xuất phát từ tình cảm ròng rã suốt mười hai năm, trong lòng y không khỏi xót xa một chút mà thôi.
Ngửi thấy mùi cồn trên tăm bông, Hướng Vinh hoàn hồn. Phản ứng đầu tiên là rút tay về, sau đó y cười nói mình không sao, có thể tự làm được.
"Ngồi yên!" Chu Thiếu Xuyên nắm cổ tay trái y, "Ai mượn cậu lo chuyện bao đồng? Xé thế nào mà đổ máu hả? Ông chủ Hướng sống sung sướng quen rồi, bây giờ bắt đầu hậu đậu hả?"
Giọng điệu lo lắng quen thuộc. Dẫu là mười năm trước hay mười năm sau, hắn vẫn là Chu Thiếu Xuyên mà y yêu. Hướng Vinh cười: "Cậu biết làm không? Để tôi tự làm được rồi."
Chu Thiếu Xuyên lườm y: "Nấu cơm còn biết, huống chi cái này. Với cả tôi từng thấy cậu sát trùng cho tôi mà."
Nói đến đây, hai người không khỏi nhớ về ngày trước —— Chu Thiếu Xuyên từng bị thương tay trái do đánh nhau với gã đinh tán. Mặc dù hắn đã che chắn kỹ càng, nhưng vẫn không thể qua mặt năng lực quan sát tinh tế của Hướng Vinh. Và kế tiếp Hướng Vinh chủ động đến nhà hắn, tự tay rửa vết thương và băng bó cho hắn.
Khi đó hai người hãy còn chưa thân thiết... Chu Thiếu Xuyên bật cười: "Hôm trước thì đổ cà phê lên người tôi, hôm nay thì bị thương tay trái. Cậu định bắt chước mọi việc tôi đã làm à?"
Bắt chước... có ích gì? Để liên tưởng đến "Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ"? [4]
[4] Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ (人生若只如初见): Đây là một câu thơ trong bài thơ của Nạp Lan Tĩnh Đức. Tổng có có 8 câu, đã có dịch nghĩa từ bạn Cửu Vĩ Bạch Hồ Động, hơi dài nên mình chú thích cuối chương nhé.
Hướng Vinh cười nhạt, lắc đầu nói: "Không có, trùng hợp thôi... Shh... Nhẹ thôi... Hơi đau."
"Chịu khó một chút." Chu Thiếu Xuyên bất giác nhẹ giọng, "Hồi đó cậu cũng nói với tôi như vậy."
Hồi đó... Hồi đó quá nhiều, bây giờ người cũng đã có người khác. Hướng Vinh nhìn Chu Thiếu Xuyên, trong lòng đột nhiên nhoi nhói. Y nói khẽ: "Đừng làm nữa, lát nữa tôi tới bệnh viện khâu lại."
"Mơ đi." Chu Thiếu Xuyên nắm chặt hơn, xoè lòng bàn tay trái cho Hướng Vinh xem, "Hồi đó cậu không cho tôi đi bệnh viện, bây giờ để lại sẹo. Cậu đừng hòng đi, muốn xấu thì cả hai cùng xấu."
Làm gì có?! Hướng Vinh phì cười: "Nói gì vậy, hồi đó là cậu không chịu đi bệnh viện. Nếu tôi không tới tìm cậu, biết đâu cậu bị uốn ván rồi. Vậy mà bây giờ dám trả đũa, biết thế tôi không thèm lo cho cậu."
"Nếu không tìm, nếu không lo," Chu Thiếu Xuyên ngẩng đầu nhìn y, "thì tôi biết gọi ai nộp tiền bảo lãnh?"
Hoá ra mọi thứ liên kết với nhau, 'nhân' này nối với 'quả' khác. Chu Thiếu Xuyên nhìn Hướng Vinh, Hướng Vinh cũng nhìn hắn, những cảm xúc mông lung mà đồng điệu bắt đầu ùa về trong tim hai người. Hắn không lên tiếng, y cũng im lặng. Thật lâu thật lâu sau, cả hai đều mỉm cười.
"Hôm bữa là tôi không đúng." Chu Thiếu Xuyên nói, "Xin lỗi, cậu đừng để bụng mấy lời tôi nói."
Hướng Vinh khẽ giật mình, cười nói: "Không có đâu."
Băng bó vết thương xong, y ngồi thẳng người, chuẩn bị thảo luận bản vẽ chi tiết cao ốc văn phòng với Chu Thiếu Xuyên.
Bất kể tâm trạng tốt hay xấu, công việc vẫn phải hoàn thành. Chu Thiếu Xuyên có người yêu, Hướng Vinh không muốn dây dưa với hoa đã có chủ quá lâu. May sao mấy ngày kế tiếp, Chu Thiếu Xuyên bận rộn nên không liên hệ y. Đến cuối tuần, Hướng Vinh trở lại khu chung cư cũ, thu dọn đồ đạc trong nhà kho thành hai thùng lớn, chuyển toàn bộ sang nhà mới.
Lúc Hướng Vinh ra khỏi nhà vào buổi sáng, hành lang hãy còn rất yên tĩnh, bây giờ vừa về tới đã thấy nhân viên đang khuân mấy thùng giấy đi qua đi lại trên hành lang. Căn hộ đối diện Hướng Vinh vốn không có người ở, xem ra sắp tới đây, y chuẩn bị chào đón hàng xóm mới.
Chỉ có điều thời thế thay đổi, hàng xóm ở khu chung cư mới không còn thích gặp mặt trò chuyện như ngày xưa. Hướng Vinh vác hai thùng lớn đặt ở cửa. Y chuẩn bị lấy chìa khoá, chợt nghe thấy có người nói: "Cảm ơn, mọi người uống miếng nước đi."
Y quay đầu, trông thấy Chu Thiếu Xuyên đang đứng ở căn hộ đối diện. Hắn hất cằm nhìn y, xem như chào hỏi.
Tựa như bao năm trước, một người lái xe và một người ngồi ghế lái phụ. Đôi khi người hỏi người đáp huyên thiên, đôi khi lặng lẽ làm những việc khác nhau, rồi thỉnh thoảng nhìn nhau mỉm cười trong yên lặng.
Nhưng bây giờ không phải lúc đó, sự yên lặng giữa hai người đã thiếu mất cảm giác ăn ý. Hắn và y ngồi cách nhau chưa đầy hai mét, ngỡ như thật gần mà ngờ đâu thật xa, vỏn vẹn hai mét nhưng tựa muôn trùng biển rộng.
Tám năm, gần ba ngàn ngày đêm. Sao có thể chỉ dùng một câu "gọi là tới" để xoá nhoà tất cả.
May mà bản đồ điều hướng thỉnh thoảng sai lệch. Hướng Vinh thấy nó chỉ sai hai con đường, bèn xốc lại tinh thần vội sửa sai. Chu Thiếu Xuyên nghe theo lời chỉ dẫn của y mà đi vòng mấy bận mới quay lại trục đường chính, song nhờ vậy mới có cơ hội đánh tan bầu không khí nặng nề khi nãy.
Trên đường đi, Hướng Vinh không đề nghị ghé vào siêu thị. Chu Thiếu Xuyên đoán nhà y hẳn là đầy đủ đồ ăn thức uống. Có lẽ y vẫn thường xuyên vào bếp nấu nướng như ngày nào. Nhưng chẳng mấy chốc hắn đã phát hiện, nếu không phải có hàng cây xanh be bé xếp ngay ngắn trên bệ cửa sổ sát đất, thì căn phòng tràn ngập hơi thở lạnh lẽo của thời hậu công nghiệp này sạch sẽ gọn gàng đến nỗi không giống có người ở.
"Ngồi chơi đi, tôi nấu cơm trước." Hướng Vinh rót ly nước chanh cho Chu Thiếu Xuyên.
Hầu hết các khu bất động sản kiểu mới đều chia nhà bếp thành kiểu Trung Quốc và kiểu phương Tây, căn hộ của Hướng Vinh cũng không ngoại lệ. Sự thật về cái gọi là nhà bếp kiểu Trung Tây kết hợp cốt nói về cánh cửa ngăn cách không bao giờ đóng, và chiếc tủ lạnh hai cánh do nhà phát triển tặng kèm kẹp giữa hai gian nhà bếp.
Theo cách đãi khách truyền thống của người Bắc Kinh, Hướng Vinh nghĩ ít nhất cũng phải làm cho hắn bữa cơm bốn mặn một canh, thành thử y thường xuyên chạy đến tủ lạnh lấy nguyên liệu. Còn Chu Thiếu Xuyên tuy ngồi ở phòng khách nhàn nhã xem tạp chí, nhưng tâm hồn đã sớm bay vèo vèo vào nhà bếp.
Đầu bếp Hướng thì đang nghĩ hôm nay nên làm món gì. Hàng trong tủ lạnh của y có hạn, chủ yếu chỉ mua cho ba ngày ăn. Hướng Vinh thấy đuôi bò ở trên ngăn đông lạnh, bèn quyết định nấu súp đuôi bò. Ngờ đâu thứ này đông thành cục đá, cứng đến nỗi có thể trở thành hung khí giết người. Vì thế, y luống cuống tay chân tìm một chiếc nồi nhôm đặng rã đông.
Dù mấy năm nay tay nghề nấu nướng của Hướng Vinh không hề thụt lùi nhưng đã lâu chưa tiếp đón khách chơi nhà, trình độ khó tránh khỏi non kém. Thời điểm vừa chuyển đến, đám Vương Nhận từng đòi nấu lẩu ăn tân gia ở nhà y, song bởi tính lười đột nhiên tái phát nên y kêu phần lẩu mang về ở nhà hàng gần đây. Ăn xong thì thu dọn, sẵn tiện nhờ đám quỷ xách hộ bịch rác xuống dưới. Một công đôi việc, vừa ăn ngon vừa đỡ cực.
Chu Thiếu Xuyên ngồi ở phòng khách nghe tiếng leng keng một hồi, nghĩ thầm hôm nay đầu bếp có vẻ vụng về. Hắn đặt tạp chí xuống, đi tới cửa phòng bếp.
Hướng Vinh vẫn theo thói quen cũ, rửa sạch và xử lý nguyên liệu rồi đặt chúng gọn gàng trên chén đĩa. Chẳng qua hôm nay y quá hấp tấp, trong bồn rửa vẫn còn một củ hành tây và mấy sợi hành lá. Chu Thiếu Xuyên bước vào trong rửa tay. Hắn xắn tay áo lên, vớt chúng ở bồn nước và bắt đầu cắt thành từng đoạn.
Kỹ thuật cắt rau củ không tinh nhưng rất chuẩn, chưa chi đã đâu vào đấy.
"Còn làm gì nữa không?"
Chu Thiếu Xuyên nhìn quanh gian bếp, thấy một đĩa sò điệp thì biết ngay là xào với hành tây. Nhìn sang bếp từ ba bếp, hắn thấy hai người xào nấu cùng lúc cũng không vướng bận.
Đang muốn tìm một cái chảo mới, đầu bếp Hướng đã ngạc nhiên hỏi hắn với giọng điệu khó tin: "Cậu học cắt rau từ hồi nào vậy?"
Trước đây, Chu Thiếu Xuyên từng học nấu ăn. Hắn khinh thường cơm nhà đơn giản, vừa lên lớp đã chọn ngay món đãi tiệc khó nhằn. Thật ra hắn nấu cũng được chứ không tệ như Hướng Vinh nghĩ. Chỉ là thầy dạy chẳng dám khen một câu, vì mỗi khi hắn cắt cà chua thì thiếu điều ép cho nó vắt hết nước. Hễ vào bếp là như đánh trận, phải trầy da tróc vảy mới làm ra một món chính. Sau hai lần trải nghiệm, cuối cùng hắn vẫn trả địa bàn cho Hướng Vinh.
Giờ đây nhìn hắn cắt nguyên liệu nhanh gọn lẹ, Hướng Vinh không khỏi khó tin —— Vốn là một người lười làm việc nhà lại đột nhiên có ngày thành thạo võ công dao pháp?
"Tập từ từ, chủ yếu làm bữa sáng." Chu Thiếu Xuyên xoay người tìm tạp dề, "Tôi có tay có chân thì phải biết cắt đồ ăn. Ngày xưa làm không được là do có người thay tôi làm. Tôi thấy mình có chỗ dựa."
Ngày xưa có chỗ dựa. Sau này dựa núi núi sập, dựa người... người chạy. Kỳ thực Chu Thiếu Xuyên không nói ra hết sự thật. Sau khi Hướng Vinh biệt tích, hắn ở Trung Quốc hơn một năm, song vì không ở Bắc Kinh nên dĩ nhiên chẳng có cơ hội nấu nướng. Lúc sau trở về Pháp, ở nhà có đầu bếp người Hoa và người Tây, hắn còn thường đi tiệc xã giao nên vẫn chưa có cơ hội vào bếp.
Sở dĩ có thể học hết toàn bộ quy trình nấu nướng là vì hắn quá nhớ nhung hương vị bình dị nào đó. Nhớ cả phong cách cắt rau thành thạo, sắp xếp nguyên liệu gọn gàng của ai đó. Nhưng nỗi nhớ tựa giấc mộng đêm hè, như thực như ảo, như xa như gần. Sau cùng thay vì nhìn sông thèm cá không bằng về nhà đan lưới, hắn phỏng theo bước đi của người nọ năm đó, và dần dà học hết những món ăn nhà nấu mà hắn từng khinh thường —— Nhìn nhiều tự khắc thì ghi vào lòng thôi. Ngay cả thứ tự và cách thức nêm nếm gia vị cũng được hắn sao chép toàn bộ. [1]
[1] Nhìn sông thèm cá không bằng về nhà đan lưới (临渊羡鱼,不如退而结网): tới vực nhìn cá không bằng trở về đan lưới. Có một nguyện vọng hão huyền không bằng bắt tay vào làm (thành ngữ)
Dù sao thì Chu Thiếu Xuyên đã lâu không vào bếp, hôm nay nhất định chẳng thể khoe khoang tài nấu nướng. Chỉ là trước đây có thể đứng ở phòng bếp nhìn ngắm người nào đó, nhưng hiện tại đã mất đi lý do chính đáng. Hơn nữa hắn biết, nếu làm như thế thì càng khiến Hướng Vinh mất tự nhiên.
Bắc chảo xào rau, hai người hợp sức, chẳng bao lâu đã có bốn mặn một canh. Giữa trưa Hướng Vinh ăn mỗi chiếc sandwich, bây giờ nghiễm nhiên đã đói rã rời. Y nói một câu "Dùng tự nhiên", sau đó đúng thật là vô cùng tự nhiên húp trước chén canh.
Tiếp đến y nếm thử hai món do Chu Thiếu gia tự tay làm, thịt kho tiêu xanh và sò điệp xào hành tây. Hướng Vinh vừa ăn miếng đầu tiên đã nhận ra mùi vị quá quen thuộc, nói là y làm cũng không ngoa. Chợt nhớ tới trình tự Thiếu gia xào sò điệp, y bỗng nhiên nghiệm ra điều gì đó.
Trong bữa cơm, chủ đề trò chuyện giữa hai người chưa bao giờ dừng lại. Từ ngành xây dựng, lĩnh vực thiết kế, đến những chuyện tầm phào trong ngành kiến trúc, thậm chí phim ảnh đoạt giải gần đây cũng nhắc đến. Mỗi người sẽ có cảm nhận riêng nhưng tựu trung đều hướng đến điểm mấu chốt. Phải nói rằng bầu không khí hoà hợp cứ như tri kỷ trút bầu tâm sự.
Nhưng tất cả chỉ là mây gió thoảng qua, không ai trong hai người nhắc đến những chuyện trong quá khứ. Mỗi khi chủ đề có dấu hiệu đá động đến tám năm trước, cả hai đều vội vàng ngắt lời và lảng sang chuyện khác.
Chẳng qua hai người tinh tế lẫn nhạy cảm, không một ai có thể che giấu tâm tư trước mặt đối phương. Vì chuyện này mà trong lòng Hướng Vinh khó chịu, nên y hạ đũa trước. May sao hôm nay khẩu vị của Chu Thiếu Xuyên khá tốt, bốn mặn một canh không hề lãng phí.
Đến khi đứng dậy, Chu Thiếu Xuyên mới cười nói hình như ăn lố rồi. Nghe thấy thế, Hướng Vinh nhanh chóng dọn dẹp chén đũa, pha một tách cà phê cho hắn tiêu cơm. Y vừa ra khỏi phòng bếp thì thấy Chu Thiếu Xuyên loanh quanh trong phòng khách, chẳng hề có ý định muốn tham quan không gian riêng tư hơn —— Ví dụ như phòng làm việc và phòng ngủ.
Hai người từng là tất cả của nhau, ngay cả từng tấc trên cơ thể đối phương cũng hằn sâu trong trí nhớ. Nhưng giờ đây phải cách nhau một lá chắn nhã nhặn lịch sự, nỗ lực duy trì cảm giác lưng chừng không gần mà cũng chẳng xa.
Người khởi xướng đau lòng bưng tách cà phê, chậm rãi đi tới phía sau Chu Thiếu Xuyên. Hướng Vinh thấy hắn đứng trước giá sách, dường như vô cùng thích thú với những món đồ trang trí bên trên. Hồi lâu sau, hắn bỗng nhiên nhấc lên mô hình công trình kiến trúc di sản thế giới mà y đã làm trước đó —— Hoành thôn, An Huy. [2]
[2] Hoành thôn (宏村): thuộc tỉnh An Huy, Trung Quốc. Năm 2000, khu di tích thôn cổ Hoản Nam, tiêu biểu là Tây Đệ và Hoành thôn đã được UNESCO ghi nhận là "Di sản văn hóa thế giới", phim Ngoạ Hổ Tàng Long cũng quay ở đây; An Huy (安徽) là một tỉnh thuộc khu vực Hoa Đông của Trung Quốc, có tên gọi tắt là Hoản, Hoàn hay Hoán (皖).
Các ngôi nhà thu nhỏ gần như mô phỏng nguyên trạng những toà xung quanh Hồ Bán nguyệt, tinh xảo và khéo léo, giữ đúng hơi thở cổ kính của khoảng một trăm năm mươi ngôi nhà có niên đại từ thời Minh – Thanh.
Trước đây giáo trình tham khảo của họ cũng giới thiệu đến trường phái kiến trúc Huy Châu. Hướng Vinh tưởng rằng Chu Thiếu Xuyên đã quên hết, mà y cũng chẳng nhớ hắn đã đi qua nơi này hay chưa bèn cười bảo: "Đây là Hoành thôn, An Huy. Chắc cậu xem Ngoạ Hổ Tàng Long rồi ha, trong đó có cảnh quay ở Hồ Bán nguyệt đó." [3]
[3] Trường phái kiến trúc Huy Châu (徽派建筑): Kiến trúc An Huy hay kiến trúc Huy Châu là một trong những kiểu kiến trúc quan trọng Trung Quốc. Vật liệu chính của kiến trúc Huy Châu gồm: gạch, gỗ, đá và khung gỗ. Vì có nhiều xà nhà nên lượng vật tư sử dụng rất lớn, đặc biệt là chú trọng phần trang trí.
Y nói một cách tự nhiên, hoàn toàn không biết biểu cảm trên khuôn mặt của người đưa lưng về phía y vào lúc này.
Bàn tay đang nâng mô hình nho nhỏ của Chu Thiếu Xuyên run rẩy kịch liệt. Hướng Vinh vừa hỏi hắn cái gì? Hình như hỏi hắn có biết đây là đâu không? Hắn thầm bật cười, giới thiệu làm chi chứ? Ngôi làng cổ nhỏ bé này là nơi mà cả đời hắn không bao giờ quên!
Vốn dĩ không muốn nghĩ về quá khứ, nhưng chuyện cũ như ánh mây đen kéo về phủ khắp cõi lòng hắn. Đó là khoảng bảy năm trước ——
Vào thời điểm đó, hắn đã dành hơn bốn trăm ngày để đi khắp Trung Quốc. Bắt đầu từ Nam tiến Quảng Châu đến toàn bộ Quảng Đông, rồi đến các thành phố đô thị loại một và loại hai, hắn đã tìm hết tất cả những nơi có thể đặt chân đến. Nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục tìm kiếm ở thành phố đô thị loại ba và loại bốn. Năm ấy, bà Địch đã vô cùng thất vọng về hắn, còn tuyên bố rằng sẽ không cung cấp bất kỳ nguồn lực cá nhân nào trợ giúp hắn. Hắn cũng chẳng muốn dựa dẫm vào người khác. Hắn tự lực cánh sinh tìm kiếm trong đau khổ. Cuối cùng một ngày nọ, hắn đặt chân đến An Huy. Hắn gặp một bạn học không mấy thân thiết đang công tác trong Hiệp hội Xây dựng. Người nọ vô tình nhìn thấy tên Hướng Vinh trong danh sách đoàn thanh tra kiến trúc Huy Châu bèn nhanh chóng thông báo với hắn.
Phải nói hành trình tiếp theo xứng với hai chữ gian khổ. Hắn thuê xe vào cuối tháng mười hai lạnh buốt, lao đến miền nam An Huy không ngừng không nghỉ. Hắn gặp phải cơn mưa lớn kéo dài hơn một tháng, mà miền nam An Huy nhiều núi, cuối cùng hắn rơi vào trận lở đất đầu tiên trong đời. Hắn nhớ rõ cảm giác khi chờ cứu hộ tới, trong lòng hắn là bồn chồn, lo lắng và hoảng sợ. Hắn sợ rằng chỉ sau mấy giờ đồng hồ, hắn lại bỏ lỡ người mà mình đang tìm kiếm. Sau cùng, hắn như con ngựa bất kham lao đến Hoành thôn. Không quan tâm đến phong cảnh, không quan tâm đến thời gian, hắn chạy thục mạng đến Hồ Bán nguyệt. Trông thấy đoàn thanh tra kiến trúc đang chụp ảnh ở đó, hắn lao tới như một kẻ điên. Chợt, hắn nghe thấy ai đó gọi tên Hướng Vinh. Nhưng khi người kia quay đầu lại, đó không phải Hướng Vinh mà hắn vẫn hoài tìm kiếm. Tất cả chỉ là trùng tên mà thôi.
Mặt Hồ Bán nguyệt phẳng lặng như gương, trái tim hắn như sống lại chết đi. Suốt một năm nay, hắn đã nôn nóng niệm một câu vô cùng nực cười: Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nhưng cuối cùng thì sao? Hắn bỗng nhận ra trong thời đại thông tin liên lạc tiên tiến như hiện nay, con đường tìm kiếm của hắn vẫn lọt thỏm trong muôn trùng biển người ngoài kia. Thế giới vô tận, dẫu hắn tốn bao nhiêu thời gian và công sức vẫn không thể tìm thấy một người đã quyết tâm biến mất trong sinh mệnh hắn.
Dù là kẻ bướng bỉnh đến đâu, chung quy vẫn có một ngày nản lòng thất vọng. Hắn đứng bên Hồ Bán nguyệt thật lâu, mãi đến khi trời bắt đầu đổ mưa. Từ cơn mưa phùn tí tách đến trận mưa rào nặng hạt, từ khách du lịch đông đúc đến chỉ còn mỗi hắn, hắn vẫn lẳng lặng niệm trong lòng một câu: Tôi chỉ muốn biết vì sao cậu phải đi. Rốt cuộc là vì sao? Tôi chỉ muốn xin cậu một câu trả lời...
Hắn sốt cao, nhiệt độ tăng vọt lên 41 độ. Hắn không đủ sức đi thêm nữa, vì vậy đành trở về Bắc Kinh trước. Bệnh tình kéo dài hơn một tháng, và rồi Hoàng Dự phá cửa xông vào đưa hắn đến bệnh viện truyền dịch. Anh ta nói rằng —— "Tìm cũng đã tìm, điên cũng đã điên rồi. Người đã đi thì không quay lại. Trở về thôi, Thiếu Xuyên. Về nhà đi, làm những chuyện cần làm."
Hai năm trước, làn gió Trung Quốc đột nhiên xuất hiện trên mạng xã hội của hắn. Có ai đó đăng một bức ảnh về làng cổ trên instagram, cũng có người hỏi hắn mấy ngôi nhà ở An Huy đáng để chiêm ngưỡng không. Khi ấy hắn cười nói "Phong cảnh rất đẹp". Nhưng chỉ có hắn biết, trái tim hắn đã chết lặng từ lâu.
Hắn biết mình không thể quên. Nếu như đời này hắn không tìm thấy Hướng Vinh thì người này, và cả cái tên này sẽ vĩnh viễn cắm sâu trong tim hắn, lưu luyến trong sinh mệnh hắn.
Và bây giờ bóng hình ám ảnh hắn suốt tám năm ròng rã, cũng có lẽ là nửa đời còn lại đang đứng phía sau hắn, vô tư vô tâm hỏi hắn có biết nơi đã tạo bao bi thương cho hắn hay không. Một câu hỏi nực cười đến nao lòng! Chu Thiếu Xuyên nỗ lực khống chế tâm tình, buộc mình không được run rẩy. Hắn tự thuyết phục mình —— Hướng Vinh có nỗi khổ. Hai người họ đã phí hoài thời gian ngần ấy năm, hắn không nên canh cánh bên lòng những chuyện đó... Nhưng hắn trải qua từng ngày từng đêm trong mê mang, đau khổ, lang thang không chốn về. Mỗi lần xuất hiện dấu vết của Hướng Vinh là một lần nhen nhóm hy vọng trong hắn. Và rồi, cũng là một lần bị cơn mưa lạnh lẽo tàn khốc của hiện thực dập tắt...
Hơn bốn trăm ngày giày vò hắn, và bảy năm chờ trông mỏi mòn của hắn. Sao có thể dùng một câu "gọi là tới" để bù đắp!
Chu Thiếu Xuyên đặt mô hình xuống, cảm thấy nỗi chua xót lấp kín từ đáy lòng đến cổ họng. Hắn muốn đòi lại công bằng cho mình. Dẫu sao hắn cũng chỉ là một người bình thường như bảy tỉ người trên thế giới, hắn không tài nào có thể trở thành một người bao dung với hết thảy.
Hướng Vinh nhận ra sự khác thường của người trước mặt —— Chu Thiếu Xuyên thở gấp, tấm lưng không ngừng phập phồng. Nhưng y không biết mình đã nói sai câu nào, cũng không biết chỗ nào của mình đã gây ra phản ứng mãnh liệt mà kỳ lạ cho đối phương. Y tiến lên hai bước, toan hỏi có chuyện gì xảy ra. Bỗng, Chu Thiếu Xuyên đột nhiên xoay người ——
Đã quá muộn để rút về tách cà phê trên tay, nó đổ ập toàn bộ lên áo khoác âu phục màu xám của Chu Thiếu Xuyên.
"Xin lỗi, xin lỗi." Hướng Vinh quýnh quíu đặt ly xuống, muốn chạy đi lấy khăn giấy nhưng Chu Thiếu Xuyên nắm lấy cánh tay y.
Bắt được người ta, song chẳng biết phải lên án người ta thế nào. Nhiệt độ nong nóng của cà phê chậm rãi truyền vào ngực hắn. Chu Thiếu Xuyên chợt nhớ tới rất nhiều rất nhiều năm về trước, vào lần thứ hai khi gặp Hướng Vinh, hắn cũng đã hất tách cà phê lên mặt y.
Duyên đến duyên đi, tựa như một vòng luân hồi...
Ngày đó Hướng Vinh không nói một lời trách cứ. Thế nên hiện tại dù trong lòng tràn đầy bất bình, hắn vẫn không nhẫn tâm nặng lời với y...
Hướng Vinh ngước mắt nhìn hắn. Y thấy rõ vẻ kiềm nén tức giận lẫn cả chút mềm mại như gió như sương lướt qua đôi mắt Chu Thiếu Xuyên. Hướng Vinh vỗ nhẹ lên bàn tay đang nắm lấy y, vừa xin lỗi vừa dịu dàng bảo: "Ướt áo rồi, để tôi tìm đồ cho cậu thay."
Chu Thiếu Xuyên bất giác nới lỏng tay ra, một câu "Không cần" vọt tới bên môi nhưng cuối cùng vẫn trôi tuột về cổ họng. Hắn nghĩ, đại khái nên gọi là nghiệt duyên thì hơn...
Hướng Vinh dựa theo sở thích ăn mặc của Chu Thiếu Xuyên lấy cho hắn một chiếc áo phông và một áo len cashmere cổ lọ màu đen. Y bước ra ngoài, thấy Chu Thiếu Xuyên vẫn đứng yên tại chỗ, trong mắt là vẻ trống rỗng khác thường. Y không biết vì sao tim mình chợt nhoi nhói. Bẵng đi một lúc y mới đưa áo cho hắn, vẫn dùng giọng điệu ấm áp như vừa nãy: "Thay đi, tôi giặt đồ dơ cho cậu."
Vết cà phê có thể rửa, nhưng làm thế nào mới có thể rửa trôi nỗi tiếc nuối trong hắn? Chu Thiếu Xuyên khẽ lắc đầu. Hắn biết tâm tình của mình đang bất ổn, không nên nán lại lâu. Hắn đặt quần áo xuống, dự định lập tức rời đi.
Bây giờ đang là ngày đông chí, Chu Thiếu Xuyên mặc quần áo ướt bước ra ngoài dễ bị cảm lạnh lắm. Hướng Vinh nào chịu cho hắn đi, y nhẹ nhàng thuyết phục hắn thay áo.
Chu Thiếu Xuyên khẽ thở dài. Hắn lười vào phòng tắm, thành thử cởi áo khoác lẫn áo sơ mi ngay tại phòng khách.
Hướng Vinh nín thở, dẫu có giỏi tưởng tượng đến mấy cũng không ngờ Chu Thiếu Xuyên sẽ thoải mái thay đồ ở trước mặt mình. Thân thể quen thuộc đã lâu không gặp bất ngờ đập vào mắt, bất kể là cơ ngực hay cơ bụng vẫn quyến rũ như mười năm trước. Thế nhưng, chi tiết chấn động nhất chính là thứ trên cổ hắn. Hướng Vinh nhíu mày, nhìn chằm chằm vào thứ đó.
Chu Thiếu Xuyên thả áo xuống, vô tình trông thấy ánh mắt Hướng Vinh rơi trên ngực mình. Hắn cúi nhìn xuống, phát hiện trước ngực là chiếc nhẫn kia —— Quà sinh nhật duy nhất mà Hướng Vinh tặng hắn.
Trái tim như bị tách ra thành hai nửa, tựa hồ bao nhiêu vết sẹo chằng chịt đều phô bày một cách trần trụi với người trước mặt. Chiếc nhẫn do một người từng bỏ rơi hắn như giẻ rách tự tay làm, mà tám năm trôi qua hắn vẫn đeo nó trên người.
Từng tế bào trong cơ thể đều đang gào thét. Lòng tự trọng đáng thương không còn nơi nào để sắp đặt. Sự xấu hổ và phẫn nộ dâng trào nhấn chìm lý trí, Chu Thiếu Xuyên ném phăng chiếc áo phông xuống đất. Dưới ánh mắt bất an, hoảng loạn và nghi hoặc của Hướng Vinh, hắn bước từng bước đến gần y, cuối cùng ép y dựa vào cửa.
Chu Thiếu Xuyên chống hai tay lên tường, hỏi gằn từng tiếng: "Thấy tôi còn mang nhẫn của cậu, có cảm giác gì? Nói đi, bây giờ cậu đang nghĩ gì? Vừa lòng? Đắc ý?"
Hướng Vinh cau mày. Hiện tại Chu Thiếu Xuyên giam y giữa hai cánh tay, tấm lưng y dán chặt vào cửa. Đây là một trong những tư thế mang tính xâm lược mà y không thích nhất. Y muốn đẩy người ra, song trước mặt là Chu Thiếu Xuyên. Y không thể làm gì khác hơn đành cắn chặt răng, đứng yên không nhúc nhích. Một lúc lâu sau, y khẽ cụp mắt che đi dòng cảm xúc phức tạp đang cuồn cuộn trào dâng.
Hướng Vinh càng không trả lời, Chu Thiếu Xuyên càng muốn ép y vào đường cùng. Hắn lại gần thêm chút nữa. Đến khi thân thể cả hai dán chặt vào nhau, Chu Thiếu Xuyên mới lặp lại câu hỏi trí mạng đó.
Hướng Vinh nhắm mắt rồi lại mở mắt, chẳng qua chỉ trong vài giây đủ khiến y hiểu rằng mình gây tổn thương Chu Thiếu Xuyên sâu đến mức nào. Có lẽ là sâu đến nỗi khiến hắn mất khống chế... Nhưng y phải làm sao đây? Y phải làm gì để bù đắp, phải làm gì để xoa dịu đau xót của hắn? Y dựa sát vào cửa, quai hàm rung lên bần bật: "Không, không vừa lòng, cũng không đắc ý. Tôi chưa nghĩ cái gì cả, đầu óc trống rỗng... Tôi không biết phải làm gì. Có phải... Có phải miễn không thấy tôi thì cậu dễ chịu hơn... Tôi... Tôi không muốn trốn tránh. Tôi nghe cậu. Chỉ cần cậu nói một câu, dù là vực thẳm không đáy, tôi cũng bằng lòng nhảy xuống."
Nỗi đau bao trùm trong mắt y, ngay cả hàng mày kiếm mi khẽ cau cũng không mang vẻ uy nghiêm như trước. Tất cả những gì sót lại là cay đắng và khổ sở. Chu Thiếu Xuyên nhìn y chằm chằm cả hồi lâu, trái tim như bị ai tán mỏng. Hắn không nói nữa, xoay người mặc quần áo vào.
Mở cửa, hắn liếc nhìn Hướng Vinh hãy còn sững người đứng ở đó. Câu nói quanh quẩn trong lòng bấy lâu rốt cuộc thốt ra.
"Tôi không biết tôi còn tin cậu được không. Tại cậu là kẻ lừa đảo!"
Đáng tiếc kẻ lừa đảo không hiểu ý nghĩa ẩn sau lời này. Y nghĩ rằng đang nói về chuyện mình 'cắm sừng' hắn. Đến khi cửa thang máy đóng lại, Hướng Vinh chống tay lên tường, đập đầu liên tục vào vị trí hắn đặt tay vừa nãy.
Một đêm không ngủ, đêm thứ hai thì chợp mắt nửa giờ, đến ngày thứ ba thì cả người y tàn tạ tiều tuỵ. Nhưng chiều cùng ngày y nhận được thông báo từ La Khánh —— Bản vẽ chi tiết đã hoàn thành. Cô Từ nói Tổng giám đốc Chu chỉ đích danh ông chủ Hướng đến công ty bàn bạc hợp đồng.
Chu Thiếu Xuyên chẳng đoái hoài đến y suốt hai ngày, Hướng Vinh không dám kiếm chuyện. Bây giờ người đó yêu cầu gặp y, y đành phải tuân lệnh hiến thân. Cô Từ dẫn y vào phòng làm việc của Chu Thiếu Xuyên, còn bảo rằng Tổng giám đốc Chu có cuộc họp khẩn cấp nên bảo y chờ một lát.
Hướng Vinh thắc thỏm. Sau đêm đó, y thật lòng không biết mình nên làm gì. Biến mất không đúng, xuất hiện thì sai. Việc duy nhất có thể làm là thực hiện lời hứa "gọi là tới", và mọi việc còn lại đều nghe theo Chu Thiếu Xuyên sắp xếp.
Cửa văn phòng đột nhiên mở ra, cô Từ khệ nệ vác cái thùng lớn vào trong. Hướng Vinh thấy thế, nên đứng dậy giúp cô mang vào.
Thùng không nặng, nhưng to. Cô Từ mỉm cười cảm ơn Hướng Vinh, nói rằng đây là đồ của Tổng giám đốc Chu.
Cô Từ lấy dao rọc giấy mở lớp đóng gói bên ngoài. Trợ lý không cần quan tâm bên trong là gì, nhưng vẫn phải làm tròn trách nhiệm xé mở lớp đóng gói trước khi ông chủ trở lại.
Hai người thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu. Chẳng qua cái thùng được đóng gói hết sức kỹ lưỡng, cô Từ xé mãi vẫn không xong. Hướng Vinh nhìn cô sắp đổ mồ hôi hột đến nơi, bèn ngỏ lời giúp đỡ. Cô Từ nghe thế thì cảm ơn rốt rít mấy tiếng.
"Không có gì đâu, chủ yếu là người ta đóng kỹ thôi." Hướng Vinh cười, "Gói tới ba lớp, khỏi sợ vỡ."
"Ừ, tôi cũng sắp gãy tay tới nơi luôn." Cô Từ nói, "Sếp còn họp. Anh ấy kêu tôi mang thùng vào phòng, xé bao đóng gói bên ngoài. Còn dặn tôi phải cẩn thận, bên trong là quà tặng người yêu sếp..."
"Soạt" —— Tiếng xé giấy vang lên. Đồng thời, trên tay trái của Hướng Vinh xuất hiện một vết cắt dài từ ngón trỏ đến mu bàn tay.
Cô Từ giật mình, vội vàng rút khăn giấy: "Trời! Lẹ lên lẹ lên, cầm máu đã."
Hướng Vinh xua tay, ngoảnh phắt lại: "Ừm... Tổng giám đốc Chu có... người yêu rồi sao?"
"Ừ, đúng rồi." Chắc hẳn cô Từ vẫn chưa thôi hoảng sợ. Cô thản nhiên trả lời, hoàn toàn không nghĩ tới vì sao người này bị thương mà vẫn rảnh rỗi hỏi chuyện tình cảm riêng tư của sếp.
Đúng lúc này, Chu Thiếu Xuyên bước vào văn phòng. Thoáng thấy bàn tay đầy máu của Hướng Vinh, hắn lập tức chạy tới nắm cổ tay y.
"Sao vậy hả?!"
Giọng điệu sếp lo lắng xen lẫn cả căng thẳng. Cô Từ tinh ý không dám nói nhiều, vội vàng chạy đi lấy hộp thuốc.
Chu Thiếu Xuyên ngồi xuống bên cạnh Hướng Vinh. Thấy máu đã đông lại, trước tiên hắn dùng khăn giấy ướt sát trùng xung quanh, rồi mới lấy tăm bông và cồn y tế.
Hướng Vinh nhìn hắn. Ánh mắt trống rỗng, trong lòng chua xót. Thật ra, Chu Thiếu Xuyên có người yêu không phải là chuyện ngoài dự đoán của y. Chẳng qua xuất phát từ tình cảm ròng rã suốt mười hai năm, trong lòng y không khỏi xót xa một chút mà thôi.
Ngửi thấy mùi cồn trên tăm bông, Hướng Vinh hoàn hồn. Phản ứng đầu tiên là rút tay về, sau đó y cười nói mình không sao, có thể tự làm được.
"Ngồi yên!" Chu Thiếu Xuyên nắm cổ tay trái y, "Ai mượn cậu lo chuyện bao đồng? Xé thế nào mà đổ máu hả? Ông chủ Hướng sống sung sướng quen rồi, bây giờ bắt đầu hậu đậu hả?"
Giọng điệu lo lắng quen thuộc. Dẫu là mười năm trước hay mười năm sau, hắn vẫn là Chu Thiếu Xuyên mà y yêu. Hướng Vinh cười: "Cậu biết làm không? Để tôi tự làm được rồi."
Chu Thiếu Xuyên lườm y: "Nấu cơm còn biết, huống chi cái này. Với cả tôi từng thấy cậu sát trùng cho tôi mà."
Nói đến đây, hai người không khỏi nhớ về ngày trước —— Chu Thiếu Xuyên từng bị thương tay trái do đánh nhau với gã đinh tán. Mặc dù hắn đã che chắn kỹ càng, nhưng vẫn không thể qua mặt năng lực quan sát tinh tế của Hướng Vinh. Và kế tiếp Hướng Vinh chủ động đến nhà hắn, tự tay rửa vết thương và băng bó cho hắn.
Khi đó hai người hãy còn chưa thân thiết... Chu Thiếu Xuyên bật cười: "Hôm trước thì đổ cà phê lên người tôi, hôm nay thì bị thương tay trái. Cậu định bắt chước mọi việc tôi đã làm à?"
Bắt chước... có ích gì? Để liên tưởng đến "Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ"? [4]
[4] Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ (人生若只如初见): Đây là một câu thơ trong bài thơ của Nạp Lan Tĩnh Đức. Tổng có có 8 câu, đã có dịch nghĩa từ bạn Cửu Vĩ Bạch Hồ Động, hơi dài nên mình chú thích cuối chương nhé.
Hướng Vinh cười nhạt, lắc đầu nói: "Không có, trùng hợp thôi... Shh... Nhẹ thôi... Hơi đau."
"Chịu khó một chút." Chu Thiếu Xuyên bất giác nhẹ giọng, "Hồi đó cậu cũng nói với tôi như vậy."
Hồi đó... Hồi đó quá nhiều, bây giờ người cũng đã có người khác. Hướng Vinh nhìn Chu Thiếu Xuyên, trong lòng đột nhiên nhoi nhói. Y nói khẽ: "Đừng làm nữa, lát nữa tôi tới bệnh viện khâu lại."
"Mơ đi." Chu Thiếu Xuyên nắm chặt hơn, xoè lòng bàn tay trái cho Hướng Vinh xem, "Hồi đó cậu không cho tôi đi bệnh viện, bây giờ để lại sẹo. Cậu đừng hòng đi, muốn xấu thì cả hai cùng xấu."
Làm gì có?! Hướng Vinh phì cười: "Nói gì vậy, hồi đó là cậu không chịu đi bệnh viện. Nếu tôi không tới tìm cậu, biết đâu cậu bị uốn ván rồi. Vậy mà bây giờ dám trả đũa, biết thế tôi không thèm lo cho cậu."
"Nếu không tìm, nếu không lo," Chu Thiếu Xuyên ngẩng đầu nhìn y, "thì tôi biết gọi ai nộp tiền bảo lãnh?"
Hoá ra mọi thứ liên kết với nhau, 'nhân' này nối với 'quả' khác. Chu Thiếu Xuyên nhìn Hướng Vinh, Hướng Vinh cũng nhìn hắn, những cảm xúc mông lung mà đồng điệu bắt đầu ùa về trong tim hai người. Hắn không lên tiếng, y cũng im lặng. Thật lâu thật lâu sau, cả hai đều mỉm cười.
"Hôm bữa là tôi không đúng." Chu Thiếu Xuyên nói, "Xin lỗi, cậu đừng để bụng mấy lời tôi nói."
Hướng Vinh khẽ giật mình, cười nói: "Không có đâu."
Băng bó vết thương xong, y ngồi thẳng người, chuẩn bị thảo luận bản vẽ chi tiết cao ốc văn phòng với Chu Thiếu Xuyên.
Bất kể tâm trạng tốt hay xấu, công việc vẫn phải hoàn thành. Chu Thiếu Xuyên có người yêu, Hướng Vinh không muốn dây dưa với hoa đã có chủ quá lâu. May sao mấy ngày kế tiếp, Chu Thiếu Xuyên bận rộn nên không liên hệ y. Đến cuối tuần, Hướng Vinh trở lại khu chung cư cũ, thu dọn đồ đạc trong nhà kho thành hai thùng lớn, chuyển toàn bộ sang nhà mới.
Lúc Hướng Vinh ra khỏi nhà vào buổi sáng, hành lang hãy còn rất yên tĩnh, bây giờ vừa về tới đã thấy nhân viên đang khuân mấy thùng giấy đi qua đi lại trên hành lang. Căn hộ đối diện Hướng Vinh vốn không có người ở, xem ra sắp tới đây, y chuẩn bị chào đón hàng xóm mới.
Chỉ có điều thời thế thay đổi, hàng xóm ở khu chung cư mới không còn thích gặp mặt trò chuyện như ngày xưa. Hướng Vinh vác hai thùng lớn đặt ở cửa. Y chuẩn bị lấy chìa khoá, chợt nghe thấy có người nói: "Cảm ơn, mọi người uống miếng nước đi."
Y quay đầu, trông thấy Chu Thiếu Xuyên đang đứng ở căn hộ đối diện. Hắn hất cằm nhìn y, xem như chào hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.