Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Chương 246: Cài Cúc Áo Giúp Anh 3
Chân Huyến Lệ
19/10/2014
Con gái cũng rất háo sắc nha.
“Anh, anh ở đây thay quần áo đi, còn em sẽ đi ra ngoài.”
Sao cô lại có cảm giác như mình đang chiếm tiện nghi của Tiêu Lạc vậy nhỉ?
“Ha ha, anh thay quần áo, nhưng đúng lúc có em ở đây, đến đây nhìn thử cơ thể ông xã tương lai của em có săn chắc hay không?
Tiêu Lạc đùa với Ngũ Y Y, hắn nắm lấy tay cô đặt trên ngực mình.
“A!” Ngũ Y Y vừa mới chạm vào da thịt người kia, lập tức sợ hãi né tránh, tay chân luống cuống, mặt đỏ bừng lên: “Cài gì, ông xã gì chứ, Tiêu Lạc anh thật xấu xa.”
Ngũ Y Y ngượng ngùng quay người đi, vỗ vỗ trái tim mình, nơi đó đang đập thình thịch thình thịch.
Giống như…. Cảm giác vừa rồi cũng không tệ lắm, tuy rằng trong khoảng thời gian rất ngắn, vẫn đụng đến được cơ ngực săn chắc cương rắn của Tiêu Lạc.
Ngũ Y Y lén lút nhe răng cười xấu xa.
Tuy nhiên Tiêu Lạc không giống như Hoắc Phi Đoạt cường tráng kia, từng đoạn bắp thịt Hoắc Phi Đoạt đều trắng trẻo như da thịt phụ nữ, cứng rắn như tảng đá vậy, mà đặc biệt là cơ bụng lại rất phát triển, từng khối thích gồ ghề, rất kích thích thị giác người khác, rất gợi cảm.
Ách….Sao đột nhiên mình lại nổi sắc tâm nhớ đến tên Hoắc lão đại kia chứ?
Hơn nữa hơn nữa, cô lại có thể dùng Tiêu Lạc so sánh với Hoắc Phi Đoạt như vậy.
Mình không có việc gì chứ?
Không có bệnh chứ?
Tiêu Lạc từ phía sau ôm lấy Ngũ Y Y, hắn cúi đầu, đôi môi dán chặt vào vành tai nhỏ trắng noãn của cô, nói nhỏ: “Không phải sao? Không phải em đã chọn anh làm ông xã tương lai của em rồi sao? Anh chỉ chọn em làm vợ duy nhất của anh, do đó em không được bỏ rơi anh.” truyện được lấy từ nguồn Doc Truyen ,. o. r. g
Từng cổ khí nóng sưởi ấm lỗ tai cô, làm cho cả người cô ngày càng nóng lên, giống như đang bị điện giật.
Ngũ Y Y sợ hãi nói: “Anh, anh còn như vậy nữa em sẽ tức giận bỏ đi đó.”
“Đừng, đừng! Anh không nói nữa! Đừng nói giận! Ha ha, đến đây mặc quần áo giúp anh đi. Xin em vẫn không được sao?”
Tiêu Lạc lôi kéo cánh tay Ngũ Y Y làm nũng.
Ngũ Y Y nhìn vào ánh mắt đang hàm chưa ý cười của Tiêu Lạc, tim càng đập nhanh hơn, run rẩy nói: “Anh lớn như vậy rồi, cũng không còn là một đứa trẻ nữa, làm sao để em mặc quần áo giúp anh chứ?”
Tiêu Lạc nắm lấy hai tay Ngũ Y Y đặt lên trước ngực mình, vừa cười vừa nói: “Để cho em giúp anh, trước tiên là cho em làm quen với công việc trong tương lai này một chút mà.”
Ngũ Y Y bị giọng nói của Tiêu Lạc nói mập mà làm da mặt cô ngày càng đỏ lên.
Ai da, thật là, cái dì mà công việc tương lai chứ?
Vừa nghe đã cảm thấy xấu hổ rồi.
Tiêu Lạc mặc áo trong vào, vẫn giữ nguyên rồi lên tiếng: “Đến đây cài cúc áo giúp anh đi.”
Ngũ Y Y quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào cơ thể Tiêu Lạc, cô xấu hỏi nói: “Em muốn đi ra ngoài.”
“Tiêu Lạc dũi tay ra ôm cô từ phía sau: “Không cho em đi…..”
Âm thanh rất nhỏ, rất nhỏ như đang thì thầm vài tai cô.
Ánh mắt Tiêu Lạc hàm chứa sức sống, môi hắn sắp áp vào da mặt Ngũ Y Y: “Nếu em không giúp anh, anh sẽ không cho em đi, anh muốn hôn em, hôn cho đến khi nào em giúp mới thôi.”
“Hả?” vừa nghe hắn muốn hôn cô, Ngũ Y Y mở to hai mắt xoay người lại nhìn Tiêu Lạc.
Đúng lúc này, Tiêu Lạc đến gần, môi hắn áp sát vào đôi môi đỏ mọng của Ngũ Y Y.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên môi cô, đầu lưỡi nhanh chóng lướt trên môi đỏ mọng của cô, sau đó mới buông cô ra, trên mặt hắn đều là ý cười: “Rốt cuộc là có muốn giúp anh không?”
Ngũ Y Y suýt chút nữa đã ngất đi, hốt hoảng gật đầu lia lịa: “Có! Có!”
Ngũ Y Y cúi đầu nhỏ xuống, vẻ mặt thẹn thùng như tấm lụa đỏ, tay chân luống cuống cài cúc áo lại cho Tiêu Lạc.
“Anh, anh ở đây thay quần áo đi, còn em sẽ đi ra ngoài.”
Sao cô lại có cảm giác như mình đang chiếm tiện nghi của Tiêu Lạc vậy nhỉ?
“Ha ha, anh thay quần áo, nhưng đúng lúc có em ở đây, đến đây nhìn thử cơ thể ông xã tương lai của em có săn chắc hay không?
Tiêu Lạc đùa với Ngũ Y Y, hắn nắm lấy tay cô đặt trên ngực mình.
“A!” Ngũ Y Y vừa mới chạm vào da thịt người kia, lập tức sợ hãi né tránh, tay chân luống cuống, mặt đỏ bừng lên: “Cài gì, ông xã gì chứ, Tiêu Lạc anh thật xấu xa.”
Ngũ Y Y ngượng ngùng quay người đi, vỗ vỗ trái tim mình, nơi đó đang đập thình thịch thình thịch.
Giống như…. Cảm giác vừa rồi cũng không tệ lắm, tuy rằng trong khoảng thời gian rất ngắn, vẫn đụng đến được cơ ngực săn chắc cương rắn của Tiêu Lạc.
Ngũ Y Y lén lút nhe răng cười xấu xa.
Tuy nhiên Tiêu Lạc không giống như Hoắc Phi Đoạt cường tráng kia, từng đoạn bắp thịt Hoắc Phi Đoạt đều trắng trẻo như da thịt phụ nữ, cứng rắn như tảng đá vậy, mà đặc biệt là cơ bụng lại rất phát triển, từng khối thích gồ ghề, rất kích thích thị giác người khác, rất gợi cảm.
Ách….Sao đột nhiên mình lại nổi sắc tâm nhớ đến tên Hoắc lão đại kia chứ?
Hơn nữa hơn nữa, cô lại có thể dùng Tiêu Lạc so sánh với Hoắc Phi Đoạt như vậy.
Mình không có việc gì chứ?
Không có bệnh chứ?
Tiêu Lạc từ phía sau ôm lấy Ngũ Y Y, hắn cúi đầu, đôi môi dán chặt vào vành tai nhỏ trắng noãn của cô, nói nhỏ: “Không phải sao? Không phải em đã chọn anh làm ông xã tương lai của em rồi sao? Anh chỉ chọn em làm vợ duy nhất của anh, do đó em không được bỏ rơi anh.” truyện được lấy từ nguồn Doc Truyen ,. o. r. g
Từng cổ khí nóng sưởi ấm lỗ tai cô, làm cho cả người cô ngày càng nóng lên, giống như đang bị điện giật.
Ngũ Y Y sợ hãi nói: “Anh, anh còn như vậy nữa em sẽ tức giận bỏ đi đó.”
“Đừng, đừng! Anh không nói nữa! Đừng nói giận! Ha ha, đến đây mặc quần áo giúp anh đi. Xin em vẫn không được sao?”
Tiêu Lạc lôi kéo cánh tay Ngũ Y Y làm nũng.
Ngũ Y Y nhìn vào ánh mắt đang hàm chưa ý cười của Tiêu Lạc, tim càng đập nhanh hơn, run rẩy nói: “Anh lớn như vậy rồi, cũng không còn là một đứa trẻ nữa, làm sao để em mặc quần áo giúp anh chứ?”
Tiêu Lạc nắm lấy hai tay Ngũ Y Y đặt lên trước ngực mình, vừa cười vừa nói: “Để cho em giúp anh, trước tiên là cho em làm quen với công việc trong tương lai này một chút mà.”
Ngũ Y Y bị giọng nói của Tiêu Lạc nói mập mà làm da mặt cô ngày càng đỏ lên.
Ai da, thật là, cái dì mà công việc tương lai chứ?
Vừa nghe đã cảm thấy xấu hổ rồi.
Tiêu Lạc mặc áo trong vào, vẫn giữ nguyên rồi lên tiếng: “Đến đây cài cúc áo giúp anh đi.”
Ngũ Y Y quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào cơ thể Tiêu Lạc, cô xấu hỏi nói: “Em muốn đi ra ngoài.”
“Tiêu Lạc dũi tay ra ôm cô từ phía sau: “Không cho em đi…..”
Âm thanh rất nhỏ, rất nhỏ như đang thì thầm vài tai cô.
Ánh mắt Tiêu Lạc hàm chứa sức sống, môi hắn sắp áp vào da mặt Ngũ Y Y: “Nếu em không giúp anh, anh sẽ không cho em đi, anh muốn hôn em, hôn cho đến khi nào em giúp mới thôi.”
“Hả?” vừa nghe hắn muốn hôn cô, Ngũ Y Y mở to hai mắt xoay người lại nhìn Tiêu Lạc.
Đúng lúc này, Tiêu Lạc đến gần, môi hắn áp sát vào đôi môi đỏ mọng của Ngũ Y Y.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên môi cô, đầu lưỡi nhanh chóng lướt trên môi đỏ mọng của cô, sau đó mới buông cô ra, trên mặt hắn đều là ý cười: “Rốt cuộc là có muốn giúp anh không?”
Ngũ Y Y suýt chút nữa đã ngất đi, hốt hoảng gật đầu lia lịa: “Có! Có!”
Ngũ Y Y cúi đầu nhỏ xuống, vẻ mặt thẹn thùng như tấm lụa đỏ, tay chân luống cuống cài cúc áo lại cho Tiêu Lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.