Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Chương 240: Không Được Mặc Loại Quần Áo Này 7
Chân Huyến Lệ
19/10/2014
Ông trời ơi! Chú Hoắc lại ngăn chặn miệng chú A Trung…….. A a a, cô không thể đi được nữa.
A Trung nhíu mày nhìn vẻ mặt khó hiểu của Ngũ Y Y: “Thế nào? Ai phạt có gì lạ sao? Lão đại đã tốt bụng với cô lắm rồi, không phải là chúng tôi muốn chết!”
Hai mắt Ngũ Y Y càng mở to hơn.
Cô chớp chớp hai mắt, vẻ mặt tràn đầy thương cảm nắm chặt cánh tay A Trung lắc lắc vài cái: “Giống nhau giống nhau! Người cùng cảnh ngộ, người cùng cảnh ngộ!”
A Trung nghe Ngũ Y Y nói xong đầu óc mờ mịt.
Cái gì? Hắn không hiểu gì cả.
“Không xong rồi!” Ngũ Y Y chợt bừng tỉnh, giậm chân: “Tôi bị hắn hôn trừng phạt nên quên mất việc quan trọng rồi!”
Cô đi theo tới đây, là muốn hắn giúp đỡ việc phỏng vấn!
A a a, điên rồi điên rồi, cô chỉ nghĩ đến việc phạt hôn, lại quên mất việc quan trọng này rồi!
Ôi, hai ngàn đồng tiền phỏng vấn của tôi!
Ngũ Y Y xoa đầu bức tóc, oán giận chính mình: “Đáng đời cho mày nổi sắc tâm khắp nơi, cho đầu óc bị sắc đẹp mê hoặc!”
Âu Dương Phúc Hi ở trong hoa viên đi dạo một hồi, đợi Hoắc Phi Đoạt đến tìm cô, làm sao vẫn không đợi được Hoắc Phi Đoạt đến.
Cô sốt ruột nhảy từ đu dây xuống vội vã đi vào bên trong.
“Thật là, rõ ràng không muốn đến tìm mình, làm sao còn chưa đến? Anh Phi Đoạt này, nói chuyện không tính toán gì hết!”
Âu Dương Phúc Hi đi vào bên trong bữa tiệc, rướn cổ nhìn một vòng.
Cô nhíu chặt mày, bắt lấy cánh tay một người lại hỏi: “Anh có nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt đi đâu không?”
Người kia sửng sốt, sau đó mỉm cười lắc đầu: “Ngại quá, tôi không chú ý đến.”
Nếu có nhìn thấy cũng không dám nói lung tung!
Chuyện có liên quan đến Hoắc lão đại công ty Hắc Đế, mọi người đều nói năng rất cẩn thận.
Ít nói sẽ ít gặp nguy hiểm. đọc chương mới nhanh nhất tại Doc Truyen . o, r ,g
Họa là từ miệng mà ra, mất mạng lúc nào cũng không biết.
Âu Dương Phúc Hi hỏi vài người khác, đều có một câu trả lời giống nhau.
Đúng lúc cô hỏi đến Tiêu Mai: “Xin hỏi bà có nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt đi đâu rồi không?”
Tiêu Mai sửng sốt, mở miệng nói: “Hoắc tổng vừa mới đi vào bên trong, thật là, cái con hồ ly tinh thấp hèn kia, vừa quyến rũ em trai tôi xong, lại đi quyến rũ Hoắc tổng, nó giống như mẹ nó, tôi khinh!”
“Hả? Hồ ly tinh, là ai vậy?”
Âu Dương Phúc Hi nghe không hiểu những lời Tiêu Mai vừa nói, nhịn không được thay đổi sắc mặt, lo lắng hỏi Tiêu Mai.
Đúng lúc Ngũ Nhân Tâm chạy đến, sốt ruột nói với Tiêu Mai: “Dì Mai, không xong rồi! Chị cả con nôn rượu, đầu óc choáng váng đang ở bên kia, làm sao bây giờ?”
“Haiz, không phải do Ngũ Y Y làm tức giận sao?”
“Gọi Tiêu Lạc! Đi gọi Tiêu Lạc nhanh lên để cho nó đưa Nhân Ái về nhà, cho nó khỏi ở lại đây để con nha đầu kia quấn lấy nó!”
“A……vậy con đi gọi Tiêu Lạc đến.”
Âu Dương Phúc Hi giậm chân, lo lắng đi về phía lối đi nhỏ kia.
Người phụ nữ kia nói gì? Hồ ly tinh đi quyến rũ anh Phi Đoạt sao?
Ai là hồ ly tinh?
Hốc mắt Âu Dương Phúc Hi từ từ đỏ lên.
A Trung nhíu mày nhìn vẻ mặt khó hiểu của Ngũ Y Y: “Thế nào? Ai phạt có gì lạ sao? Lão đại đã tốt bụng với cô lắm rồi, không phải là chúng tôi muốn chết!”
Hai mắt Ngũ Y Y càng mở to hơn.
Cô chớp chớp hai mắt, vẻ mặt tràn đầy thương cảm nắm chặt cánh tay A Trung lắc lắc vài cái: “Giống nhau giống nhau! Người cùng cảnh ngộ, người cùng cảnh ngộ!”
A Trung nghe Ngũ Y Y nói xong đầu óc mờ mịt.
Cái gì? Hắn không hiểu gì cả.
“Không xong rồi!” Ngũ Y Y chợt bừng tỉnh, giậm chân: “Tôi bị hắn hôn trừng phạt nên quên mất việc quan trọng rồi!”
Cô đi theo tới đây, là muốn hắn giúp đỡ việc phỏng vấn!
A a a, điên rồi điên rồi, cô chỉ nghĩ đến việc phạt hôn, lại quên mất việc quan trọng này rồi!
Ôi, hai ngàn đồng tiền phỏng vấn của tôi!
Ngũ Y Y xoa đầu bức tóc, oán giận chính mình: “Đáng đời cho mày nổi sắc tâm khắp nơi, cho đầu óc bị sắc đẹp mê hoặc!”
Âu Dương Phúc Hi ở trong hoa viên đi dạo một hồi, đợi Hoắc Phi Đoạt đến tìm cô, làm sao vẫn không đợi được Hoắc Phi Đoạt đến.
Cô sốt ruột nhảy từ đu dây xuống vội vã đi vào bên trong.
“Thật là, rõ ràng không muốn đến tìm mình, làm sao còn chưa đến? Anh Phi Đoạt này, nói chuyện không tính toán gì hết!”
Âu Dương Phúc Hi đi vào bên trong bữa tiệc, rướn cổ nhìn một vòng.
Cô nhíu chặt mày, bắt lấy cánh tay một người lại hỏi: “Anh có nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt đi đâu không?”
Người kia sửng sốt, sau đó mỉm cười lắc đầu: “Ngại quá, tôi không chú ý đến.”
Nếu có nhìn thấy cũng không dám nói lung tung!
Chuyện có liên quan đến Hoắc lão đại công ty Hắc Đế, mọi người đều nói năng rất cẩn thận.
Ít nói sẽ ít gặp nguy hiểm. đọc chương mới nhanh nhất tại Doc Truyen . o, r ,g
Họa là từ miệng mà ra, mất mạng lúc nào cũng không biết.
Âu Dương Phúc Hi hỏi vài người khác, đều có một câu trả lời giống nhau.
Đúng lúc cô hỏi đến Tiêu Mai: “Xin hỏi bà có nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt đi đâu rồi không?”
Tiêu Mai sửng sốt, mở miệng nói: “Hoắc tổng vừa mới đi vào bên trong, thật là, cái con hồ ly tinh thấp hèn kia, vừa quyến rũ em trai tôi xong, lại đi quyến rũ Hoắc tổng, nó giống như mẹ nó, tôi khinh!”
“Hả? Hồ ly tinh, là ai vậy?”
Âu Dương Phúc Hi nghe không hiểu những lời Tiêu Mai vừa nói, nhịn không được thay đổi sắc mặt, lo lắng hỏi Tiêu Mai.
Đúng lúc Ngũ Nhân Tâm chạy đến, sốt ruột nói với Tiêu Mai: “Dì Mai, không xong rồi! Chị cả con nôn rượu, đầu óc choáng váng đang ở bên kia, làm sao bây giờ?”
“Haiz, không phải do Ngũ Y Y làm tức giận sao?”
“Gọi Tiêu Lạc! Đi gọi Tiêu Lạc nhanh lên để cho nó đưa Nhân Ái về nhà, cho nó khỏi ở lại đây để con nha đầu kia quấn lấy nó!”
“A……vậy con đi gọi Tiêu Lạc đến.”
Âu Dương Phúc Hi giậm chân, lo lắng đi về phía lối đi nhỏ kia.
Người phụ nữ kia nói gì? Hồ ly tinh đi quyến rũ anh Phi Đoạt sao?
Ai là hồ ly tinh?
Hốc mắt Âu Dương Phúc Hi từ từ đỏ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.