Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Chương 215: Thế Nhưng Lại Chua Xót 2
Chân Huyến Lệ
19/10/2014
“Anh Phi Đoạt, anh vất vả như vậy, em phải đưa nước canh đến cho anh, đây là việc của người phụ nữ cần phải làm vì người đàn ông mình yêu thương mà thôi. Anh Phi Đoạt, chúng ta đi vào phòng làm việc của anh nếm thử nước canh đi.”
Hoắc Phi Đoạt dùng tay gia tăng thêm lực ngăn cản Phúc Hi lại: “Không thể đến phòng làm việc được!”
“Hả? Vì sao?”
Hoắc Phi Đoạt dẫn Phúc Hi đi đến thang máy rồi nói: “Buổi tối có bửa tiệc, em đồng ý theo anh tham gia không?”
“A! Em đồng ý! Tất nhiên là đồng ý rồi!”
Có thể trở thành bạn gái của Hoắc Phi Đoạt tham gia trong những dịp này, cũng giống như được giới thiệu với tất cả mọi người rồi.
Âu Dương Phúc Hi vui vẻ cười híp mắt.
“Tốt lắm, vừa đúng lúc anh muốn đi chọn quần áo, cũng chọn cho em một bộ dạ hội thật xinh đẹp. Chúng ta đi thôi.”
“Nhưng mà nước canh này……”
“Lên xe rồi uống.”
“Ừ, tốt.”
Phúc Hi vui vẻ ôm cánh tay Hoắc Phi Đoạt đi vào thang máy, mãi cho đến khi xuống bãi đậu xe ngầm.
Hoắc Phi Đoạt đích thân mở cửa xe cho Phúc Hi, Phúc Hi bĩu môi ra vẻ không vui nói: “Anh Phi Đoạt, em đến đây còn chưa được nhìn qua phòng làm việc của anh, cảm thấy vừa rồi đi hơi vội vàng nha.”
Vẻ mặt Hoắc Phi Đoạt điềm tĩnh: “Như vậy đi, chúng ta đi lên thang máy lần nữa, cho em nhìn kĩ phòng làm việc của anh được chứ?”
Hoắc Phi Đoạt chủ động nói vậy, ngược lại Phúc Hi lại lắc đầu cười nói: “Em sẽ tùy hứng vậy sao? Lần sau nhìn cũng được mà. Đi thôi, chúng ta đi chọn quần áo.”
Hoắc Phi Đoạt hơi thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía thang máy trầm ngâm một giây, sau đó cúi người bước vào trong xe hơi.
Đột nhiên đi như thế, cũng không kịp nói với vật nhỏ kia một tiếng nào……..
Trong lòng Hoắc Phi Đoạt dâng lên một tia ái náy.
Hắn đã làm rất nhiều chuyện xấu, gặp qua nhiều trường hợp máu tươi đầm đìa, trải qua nhiều sự kiện tàn khốc, bản thân chưa hề xin lỗi hay ái náy qua việc gì.
Nhưng mà bây giờ……… Hắn lại không nói được lời chào tạm biệt và xin lỗi với nha đầu kia.
Thật là gặp quỷ rồi!
Hoắc Phi Đoạt nhìn bên ngoài cửa sổ xe, bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương.
“Nước canh vẫn còn nóng, anh Phi Đoạt, anh uống nhanh đi.”
Phúc Hi ép Hoắc Phi Đoạt uống canh, hai mắt cô mở to chờ mong đang nhìn hắn.
“Hả…? Anh không đói, không muốn uống.”
“Trời ơi, sao có thể không uống? Người ta hao tâm tổn sức mới nấu được, cả buổi sáng hôm nay em đều ở nhà nấu canh này. Nhất định phải uống.”
Hoắc Phi Đoạt không thể lay chuyển được Phúc Hi, mặc dù hắn đã ăn no, nhưng vẫn gắng gượng từ từ niếm thử.
“Ơ! Anh Phi Đoạt! Em giống như nhìn thấy trước cửa phòng làm việc của anh có một chiếc xe đạp.”
“Phốc….” Hoắc Phi Đoạt phun nước canh ra ngoài.
“Khụ khụ khụ…..” Hắn bị sặc nên ho khan.
Ánh mắt của nha đầu Phúc Hi kia thật đúng là lợi hại. Lại nhìn thấy xe đạp leo núi của Ngũ Y Y.
“A, anh Phi Đoạt, anh không sao chứ? Hít vào khí quản sao? Nếu không được thì đừng uống nữa.”
Phúc Hi vừa đau lòng vừa vỗ vỗ lưng Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt khoát khoát tay: “Anh không sao.”
Một trận ầm ĩ này, Phúc Hi liền quên luôn chuyện chiếc xe đạp kia.
Chờ cho tên tiểu đệ ở bên kia gửi tin tức sau khi đã xác định Hoắc lão đại đã lái xe ra khỏi bãi đậu xe, A Trung lau mồ hôi, thở dài một hơi nói: “Nguy hiểm thật! Làm sao còn khủng bố hơn so với pháo đài ở căn cứ vậy? Hù chết lão tử rồi!”
Nhân tiện kéo một cái khăn tay xuống lau mồ hôi, tên tiểu đệ đứng bên cạnh khóe miệng nín cười muốn rút gân.
A Trung cảm thấy có gì đó không thích hợp liền hỏi: “Khăn mặt này của ai vậy?”
Hoắc Phi Đoạt dùng tay gia tăng thêm lực ngăn cản Phúc Hi lại: “Không thể đến phòng làm việc được!”
“Hả? Vì sao?”
Hoắc Phi Đoạt dẫn Phúc Hi đi đến thang máy rồi nói: “Buổi tối có bửa tiệc, em đồng ý theo anh tham gia không?”
“A! Em đồng ý! Tất nhiên là đồng ý rồi!”
Có thể trở thành bạn gái của Hoắc Phi Đoạt tham gia trong những dịp này, cũng giống như được giới thiệu với tất cả mọi người rồi.
Âu Dương Phúc Hi vui vẻ cười híp mắt.
“Tốt lắm, vừa đúng lúc anh muốn đi chọn quần áo, cũng chọn cho em một bộ dạ hội thật xinh đẹp. Chúng ta đi thôi.”
“Nhưng mà nước canh này……”
“Lên xe rồi uống.”
“Ừ, tốt.”
Phúc Hi vui vẻ ôm cánh tay Hoắc Phi Đoạt đi vào thang máy, mãi cho đến khi xuống bãi đậu xe ngầm.
Hoắc Phi Đoạt đích thân mở cửa xe cho Phúc Hi, Phúc Hi bĩu môi ra vẻ không vui nói: “Anh Phi Đoạt, em đến đây còn chưa được nhìn qua phòng làm việc của anh, cảm thấy vừa rồi đi hơi vội vàng nha.”
Vẻ mặt Hoắc Phi Đoạt điềm tĩnh: “Như vậy đi, chúng ta đi lên thang máy lần nữa, cho em nhìn kĩ phòng làm việc của anh được chứ?”
Hoắc Phi Đoạt chủ động nói vậy, ngược lại Phúc Hi lại lắc đầu cười nói: “Em sẽ tùy hứng vậy sao? Lần sau nhìn cũng được mà. Đi thôi, chúng ta đi chọn quần áo.”
Hoắc Phi Đoạt hơi thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía thang máy trầm ngâm một giây, sau đó cúi người bước vào trong xe hơi.
Đột nhiên đi như thế, cũng không kịp nói với vật nhỏ kia một tiếng nào……..
Trong lòng Hoắc Phi Đoạt dâng lên một tia ái náy.
Hắn đã làm rất nhiều chuyện xấu, gặp qua nhiều trường hợp máu tươi đầm đìa, trải qua nhiều sự kiện tàn khốc, bản thân chưa hề xin lỗi hay ái náy qua việc gì.
Nhưng mà bây giờ……… Hắn lại không nói được lời chào tạm biệt và xin lỗi với nha đầu kia.
Thật là gặp quỷ rồi!
Hoắc Phi Đoạt nhìn bên ngoài cửa sổ xe, bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương.
“Nước canh vẫn còn nóng, anh Phi Đoạt, anh uống nhanh đi.”
Phúc Hi ép Hoắc Phi Đoạt uống canh, hai mắt cô mở to chờ mong đang nhìn hắn.
“Hả…? Anh không đói, không muốn uống.”
“Trời ơi, sao có thể không uống? Người ta hao tâm tổn sức mới nấu được, cả buổi sáng hôm nay em đều ở nhà nấu canh này. Nhất định phải uống.”
Hoắc Phi Đoạt không thể lay chuyển được Phúc Hi, mặc dù hắn đã ăn no, nhưng vẫn gắng gượng từ từ niếm thử.
“Ơ! Anh Phi Đoạt! Em giống như nhìn thấy trước cửa phòng làm việc của anh có một chiếc xe đạp.”
“Phốc….” Hoắc Phi Đoạt phun nước canh ra ngoài.
“Khụ khụ khụ…..” Hắn bị sặc nên ho khan.
Ánh mắt của nha đầu Phúc Hi kia thật đúng là lợi hại. Lại nhìn thấy xe đạp leo núi của Ngũ Y Y.
“A, anh Phi Đoạt, anh không sao chứ? Hít vào khí quản sao? Nếu không được thì đừng uống nữa.”
Phúc Hi vừa đau lòng vừa vỗ vỗ lưng Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt khoát khoát tay: “Anh không sao.”
Một trận ầm ĩ này, Phúc Hi liền quên luôn chuyện chiếc xe đạp kia.
Chờ cho tên tiểu đệ ở bên kia gửi tin tức sau khi đã xác định Hoắc lão đại đã lái xe ra khỏi bãi đậu xe, A Trung lau mồ hôi, thở dài một hơi nói: “Nguy hiểm thật! Làm sao còn khủng bố hơn so với pháo đài ở căn cứ vậy? Hù chết lão tử rồi!”
Nhân tiện kéo một cái khăn tay xuống lau mồ hôi, tên tiểu đệ đứng bên cạnh khóe miệng nín cười muốn rút gân.
A Trung cảm thấy có gì đó không thích hợp liền hỏi: “Khăn mặt này của ai vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.