Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Chương 217: Thế Nhưng Lại Chua Xót 4
Chân Huyến Lệ
19/10/2014
“Phi Đoạt nói muốn tặng cho tôi món đồ chơi này, mà cũng không phải là tốt gì, tôi mới không cần, thỉnh thoảng đến đây chơi là tốt rồi. Nếu tôi lấy về, để người khác nhìn thấy sẽ nghĩ tôi đem theo hung khí, có đúng không chú A Trung?”
A Trung suýt chút đã cắn lưỡi mình rớt xuống đất.
Lão đại à lão đại, sao anh không có lập trường như vậy?
Có rất nhiều câu chuyện về nguồn gốc của cái phi tiêu, làm sao anh có thể nói tặng là tặng cho người khác chứ?
Không phải Cố thiếu muốn đưa tay kiểm tra cái phi tiêu này, suýt chút nữa đã bị anh đá bay một cánh tay hay sao?
Vì sao, mọi thứ kể từ khi gặp Ngũ Y Y, tất cả chính sách đều không giống nhau.
A Trung nuốt nước miếng, cà lăm hỏi: “Cái đó cái đó….Cô gọi Lão đại của chúng tôi……”
Phi Đoạt?
Sau khi Ngũ Y Y sửng sốt, vỗ đùi một cái, từ trên bàn nhảy xuống: “Tôi cũng không muốn gọi hắn là Phi Đoạt đâu! Nhưng mà tôi gọi hắn là chú Hoắc hắn lại không vui! Hắn muốn tôi gọi tên hắn! Tôi cũng rất buồn bực, có vẻ như tôi rất không lễ phép….!”
Được rồi, A Trung hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Sự thật chứng minh, vẫn không thể đắc tội với Ngũ Y Y này.
“Tiểu thư Y Y, Lão đại của chúng tôi có việc gấp nên đã ra ngoài trước rồi, trước khi ngài ấy đi, còn căn dặn tôi cả trăm ngàn lần nhất định phải để tôi đưa cô trở về trường học thật an toàn. Đi thôi tiểu thư Y Y, tôi đưa cô trở về trường học.”
Ngũ Y Y trừng to hai mắt: “Hắn đi rồi? Làm sao hắn có thể đi được? Hắn còn chưa đồng ý chuyện của tôi! Hắn cố ý trốn tôi phải không?”
“Không phải, Lão đại chúng tôi thật sự có việc quan trọng nên muốn đi xử lý. Lão đại còn nói, chuyện cô yêu cầu, sau khi Lão đại suy nghĩ thật kỹ ngày mai sẽ cho cô câu trả lời.”
Ngũ Y Y bĩu môi: “Cắt, việc nhỏ mà không phải chỉ cần điện thoại thôi sao? Còn nói cái gì suy nghĩ thật tốt, có gì phải suy nghĩ chứ? Đúng là viện cớ!”
Ngũ Y Y đem mấy cây phi tiêu quý báu kia đặt lên bàn, nói một mạch rồi chạy ra ngoài.
Mí mắt A Trung nhảy dựng lên.
Ngũ Y Y ra khỏi phòng làm việc Hoắc Phi Đoạt định dắt chiếc xe đạp leo núi đi về, cô bị A Trung đè bả vai lại: “Cô không thể chạy xe đạp về được!”
“Vì sao?” Ngũ Y Y bày ra vẻ mặt đề phòng: “Chẳng lẽ chú muốn đem xe đạp của tôi làm gì?”
Đi bán sao?
“Lão đại đã căn dặn để cho tôi đưa cô về, tôi nhất định phải đích thân đưa cô trở về trường học.”
“vậy xe đạp leo núi của tôi làm sao bây giờ?”
“Buổi chiều tôi sẽ phái người đưa xe đạp của cô về trường học.”
“Phiền phức như vậy làm gì? Tôi tự chạy xe về không phải tốt hơn sao. Tôi có thể chạy đến đây thì tôi cũng có thể chạy về.”
“Nhưng Lão đại của chúng tôi không đồng ý như vậy!”
Thật ra Lão đại lo lắng cho cô.
Trên đường rất nhiều xe, lúc nào hắn cũng chú ý đến việc này.
“Chú Hoắc đúng là phiền phức.”
Ngũ Y Y thấy không thể thay đổi được quyết định của A Trung, đành phải tức giận để chiếc xe đạp yêu quí của mình lại, đi vào thang máy.
Trên đường trở về trường học Ngũ Y Y vẫn nhắc: “Cuối cùng có đồng ý phỏng vấn hay không? Có thể đồng ý không?”
Đại não của A Trung nghe muốn nổ tung luôn rồi
Từ trước đến nay Lão đại rất ghét người nói nhiều, vì sao hắn lại không chán ghét Ngũ Y Y này?
Ngũ Y Y nói nhiều này lại rất xứng với Cố Tại Viễn.
Đèn đỏ, xe hơi dừng lại trước một ngã tư.
“Ôi! Bộ quần áo kia được thiết kế rất đẹp! Nhất là cổ áo được thiết kế rất độc đáo! Chiếc váy cũng rất hoàn mỹ. Dây kéo bên đường cong rất cao cấp.”
Ngũ Y Y nhìn vào một cửa hiệu bán quần áo cao cấp nằm ở ven đường.
A Trung cũng nhìn qua, lại nhìn không ra được mô hình người mẫu đang mặc trang phục kia có gì đặc biệt, nghi ngờ hỏi: “Cô biết thiết kế thời trang?”
A Trung suýt chút đã cắn lưỡi mình rớt xuống đất.
Lão đại à lão đại, sao anh không có lập trường như vậy?
Có rất nhiều câu chuyện về nguồn gốc của cái phi tiêu, làm sao anh có thể nói tặng là tặng cho người khác chứ?
Không phải Cố thiếu muốn đưa tay kiểm tra cái phi tiêu này, suýt chút nữa đã bị anh đá bay một cánh tay hay sao?
Vì sao, mọi thứ kể từ khi gặp Ngũ Y Y, tất cả chính sách đều không giống nhau.
A Trung nuốt nước miếng, cà lăm hỏi: “Cái đó cái đó….Cô gọi Lão đại của chúng tôi……”
Phi Đoạt?
Sau khi Ngũ Y Y sửng sốt, vỗ đùi một cái, từ trên bàn nhảy xuống: “Tôi cũng không muốn gọi hắn là Phi Đoạt đâu! Nhưng mà tôi gọi hắn là chú Hoắc hắn lại không vui! Hắn muốn tôi gọi tên hắn! Tôi cũng rất buồn bực, có vẻ như tôi rất không lễ phép….!”
Được rồi, A Trung hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Sự thật chứng minh, vẫn không thể đắc tội với Ngũ Y Y này.
“Tiểu thư Y Y, Lão đại của chúng tôi có việc gấp nên đã ra ngoài trước rồi, trước khi ngài ấy đi, còn căn dặn tôi cả trăm ngàn lần nhất định phải để tôi đưa cô trở về trường học thật an toàn. Đi thôi tiểu thư Y Y, tôi đưa cô trở về trường học.”
Ngũ Y Y trừng to hai mắt: “Hắn đi rồi? Làm sao hắn có thể đi được? Hắn còn chưa đồng ý chuyện của tôi! Hắn cố ý trốn tôi phải không?”
“Không phải, Lão đại chúng tôi thật sự có việc quan trọng nên muốn đi xử lý. Lão đại còn nói, chuyện cô yêu cầu, sau khi Lão đại suy nghĩ thật kỹ ngày mai sẽ cho cô câu trả lời.”
Ngũ Y Y bĩu môi: “Cắt, việc nhỏ mà không phải chỉ cần điện thoại thôi sao? Còn nói cái gì suy nghĩ thật tốt, có gì phải suy nghĩ chứ? Đúng là viện cớ!”
Ngũ Y Y đem mấy cây phi tiêu quý báu kia đặt lên bàn, nói một mạch rồi chạy ra ngoài.
Mí mắt A Trung nhảy dựng lên.
Ngũ Y Y ra khỏi phòng làm việc Hoắc Phi Đoạt định dắt chiếc xe đạp leo núi đi về, cô bị A Trung đè bả vai lại: “Cô không thể chạy xe đạp về được!”
“Vì sao?” Ngũ Y Y bày ra vẻ mặt đề phòng: “Chẳng lẽ chú muốn đem xe đạp của tôi làm gì?”
Đi bán sao?
“Lão đại đã căn dặn để cho tôi đưa cô về, tôi nhất định phải đích thân đưa cô trở về trường học.”
“vậy xe đạp leo núi của tôi làm sao bây giờ?”
“Buổi chiều tôi sẽ phái người đưa xe đạp của cô về trường học.”
“Phiền phức như vậy làm gì? Tôi tự chạy xe về không phải tốt hơn sao. Tôi có thể chạy đến đây thì tôi cũng có thể chạy về.”
“Nhưng Lão đại của chúng tôi không đồng ý như vậy!”
Thật ra Lão đại lo lắng cho cô.
Trên đường rất nhiều xe, lúc nào hắn cũng chú ý đến việc này.
“Chú Hoắc đúng là phiền phức.”
Ngũ Y Y thấy không thể thay đổi được quyết định của A Trung, đành phải tức giận để chiếc xe đạp yêu quí của mình lại, đi vào thang máy.
Trên đường trở về trường học Ngũ Y Y vẫn nhắc: “Cuối cùng có đồng ý phỏng vấn hay không? Có thể đồng ý không?”
Đại não của A Trung nghe muốn nổ tung luôn rồi
Từ trước đến nay Lão đại rất ghét người nói nhiều, vì sao hắn lại không chán ghét Ngũ Y Y này?
Ngũ Y Y nói nhiều này lại rất xứng với Cố Tại Viễn.
Đèn đỏ, xe hơi dừng lại trước một ngã tư.
“Ôi! Bộ quần áo kia được thiết kế rất đẹp! Nhất là cổ áo được thiết kế rất độc đáo! Chiếc váy cũng rất hoàn mỹ. Dây kéo bên đường cong rất cao cấp.”
Ngũ Y Y nhìn vào một cửa hiệu bán quần áo cao cấp nằm ở ven đường.
A Trung cũng nhìn qua, lại nhìn không ra được mô hình người mẫu đang mặc trang phục kia có gì đặc biệt, nghi ngờ hỏi: “Cô biết thiết kế thời trang?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.