Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Chương 221: Thế Nhưng Lại Chua Xót 8
Chân Huyến Lệ
19/10/2014
Ngũ Y Y thở hổn hển, ngẩng đầu lên nhìn lên trên lầu gào thét: “Tên khốn nào dám ném chậu hoa xuống đất? Có biết xảy ra án mạng không? Tôi sẽ lên bắt các người!”
Hai tên nam sinh kia sợ hãi vội vàng nhìn xuống dưới lầu giải thích: “Thật xin lỗi, chúng tôi không thấy, chúng tôi không phải cố ý.”
“Suýt chút nữa đã đập vào đầu người ta rồi! Xin lỗi thì có ích gì?”
Hai tên nam sinh kia sợ hãi nhìn xuống cô gái chống hai tay ngang hông đứng ở bên dưới, nữ sinh đó vóc dáng không cao nhưng tính tình lại ghê gớm thật.
Ngũ Y Y gào thét xong, cúi xuống nhìn Ngũ Nhân Lệ rồi lạnh lùng nói: “Ngồi xổm ở đây đóng vai kẻ đáng thương à? Cô có bị đánh chết tôi cũng sẽ không khóc vì cô đâu.”
Ngũ Nhân Lệ hoảng sợ ngẩn đầu nhìn chằm chằm Ngũ Y Y.
Hàn Giang Đình ôm vai Ngũ Y Y, nhìn về phía Ngũ Nhân Lệ nói: “Nhân Lệ, lần này là Ngũ Y Y cứu cô một mạng, nếu cái bình hoa này đập vào đầu mà cô không chết, thì sau này cô cũng sẽ sống đời sống thực vật. Không cần căm thù Ngũ Y Y nữa.”
Ngũ Y Y vỗ vai Hàn Giang Đình: “Cậu muốn nhiều chuyện sao? Tôi đâu có cứu cô ta! Tôi chỉ muốn đẩy cô ta một cái thôi! Cậu nói nhiều vậy!”
Hàn Giang Đình liếc mắt nhìn Ngũ Nhân Lệ một cái, rồi đi theo Ngũ Y Y.
Ngũ Nhân Lệ vẫn ngồi chỗ đó, nhìn những mảnh vỡ của chậu hoa rồi nhìn lại bóng lưng Ngũ Y Y, sau đó cúi đầu cắn môi.
A Trung gọi điện thoại đến báo cáo với Hoắc Phi Đoạt: “Lão đại, tôi đã đưa nha đầu kia về trường học rồi.”
“Ừ, tốt.”
Hoắc Phi Đoạt yên tâm, hắn vừa nói vừa liếc mắt nhìn Phúc Hi đang vui vẻ soi mình trong gương.
A Trung không dám nói cho Hoắc Phi Đoạt biết chuyện Ngũ Y Y đã nhìn thấy hai người bọn họ.
“Vậy chọn cái này đi. Anh thấy không tệ.”
Hoắc Phi Đoạt cảm thấy hơi sốt ruột.
Thật là kì lạ, đi dạo ở cửa hàng với Ngũ Y Y, dù có cố gắng đi như thế nào thì hắn cũng không cảm thấy nhàm chán.
Nhưng tại sao khi ở cùng một chỗ với Phúc Hi, cùng một khoảng thời gian, mà hắn lại nhìn đồng hồ nhiều lần như vậy?
“Cái này cũng không tệ lắm, có đúng không? Anh Phi Đoạt, anh nhìn cái nào đẹp thì nhất định sẽ rất đẹp.” Phúc Hi nhìn về phía Hoắc Phi Đoạt lại thấy hắn đang nhíu mày nhăn mặt, nghi ngờ hỏi: “Anh Phi Đoạt! anh làm sao vậy? Đi theo em đến đây anh không vui sao? Có vẻ như anh đang có tâm sự…….”
“Ừ, thật ra trong công ty còn rất nhiều việc.”
“Vậy thì không nên làm mất thời gian của anh, anh nhanh chóng về công ty đi, buổi tối anh đón em đi dự tiệc là được rồi.”
“Ừ. Có bảo vệ đưa em về rồi. Vậy anh đi về trước đây.” Hoắc Phi Đoạt chỉ mong Phúc Hi nói như vậy, hắn gật đầu, không đợi Phúc Hi thay đổi trang phục khác, nói xong hắn đã chạy như bay ra ngoài.
“Ừ.”
Phúc Hi nhìn theo bóng lưng Hoắc Phi Đoạt mà cảm thấy hơi mất mác, cô mím chặt môi……
Anh Phi Đoạt…Hình như có vẻ rất không kiên nhẫn.
Là cô có ảo giác sao?
Phúc Hi ngẩn đầu nhìn vào chính mình ở trong gương, lại tự an ủi chính mình: “Không sao, anh Phi Đoạt bận bịu là vì sự nghiệp thôi, thật ra anh Phi Đoạt rất thích Phúc Hi mà! Đúng vậy! chính là như vậy!”
Phúc Hi mặc xong bộ trang phục xong thì xoay một vòng nhìn thử, cô rất vừa ý với bộ quần áo này.
Đêm nay, mình nhất định sẽ làm anh Phi Đoạt bị mê hoặc.
Phúc Hi nhìn về phía người bảo vệ rồi nói: “Thạch Ưng, liên hệ cho tôi một thầy trang điểm nổi tiếng.”
Thạch Ưng trả lời: “Vâng.”
Thạch Ưng là vệ sĩ bên cạnh cô, hắn mang quốc tịch Mỹ, võ công lại rất giỏi, hắn lớn lên cùng với cô.
Lúc tan học, Ngũ Y Y phát hiện xe đạp leo núi của cô đã được đưa về trường học.
“Mấy người này giống như nhà ảo thuật, nói đưa về là đưa về, nhưng làm cách nào lại đưa đến đây được nhỉ?”
Hai tên nam sinh kia sợ hãi vội vàng nhìn xuống dưới lầu giải thích: “Thật xin lỗi, chúng tôi không thấy, chúng tôi không phải cố ý.”
“Suýt chút nữa đã đập vào đầu người ta rồi! Xin lỗi thì có ích gì?”
Hai tên nam sinh kia sợ hãi nhìn xuống cô gái chống hai tay ngang hông đứng ở bên dưới, nữ sinh đó vóc dáng không cao nhưng tính tình lại ghê gớm thật.
Ngũ Y Y gào thét xong, cúi xuống nhìn Ngũ Nhân Lệ rồi lạnh lùng nói: “Ngồi xổm ở đây đóng vai kẻ đáng thương à? Cô có bị đánh chết tôi cũng sẽ không khóc vì cô đâu.”
Ngũ Nhân Lệ hoảng sợ ngẩn đầu nhìn chằm chằm Ngũ Y Y.
Hàn Giang Đình ôm vai Ngũ Y Y, nhìn về phía Ngũ Nhân Lệ nói: “Nhân Lệ, lần này là Ngũ Y Y cứu cô một mạng, nếu cái bình hoa này đập vào đầu mà cô không chết, thì sau này cô cũng sẽ sống đời sống thực vật. Không cần căm thù Ngũ Y Y nữa.”
Ngũ Y Y vỗ vai Hàn Giang Đình: “Cậu muốn nhiều chuyện sao? Tôi đâu có cứu cô ta! Tôi chỉ muốn đẩy cô ta một cái thôi! Cậu nói nhiều vậy!”
Hàn Giang Đình liếc mắt nhìn Ngũ Nhân Lệ một cái, rồi đi theo Ngũ Y Y.
Ngũ Nhân Lệ vẫn ngồi chỗ đó, nhìn những mảnh vỡ của chậu hoa rồi nhìn lại bóng lưng Ngũ Y Y, sau đó cúi đầu cắn môi.
A Trung gọi điện thoại đến báo cáo với Hoắc Phi Đoạt: “Lão đại, tôi đã đưa nha đầu kia về trường học rồi.”
“Ừ, tốt.”
Hoắc Phi Đoạt yên tâm, hắn vừa nói vừa liếc mắt nhìn Phúc Hi đang vui vẻ soi mình trong gương.
A Trung không dám nói cho Hoắc Phi Đoạt biết chuyện Ngũ Y Y đã nhìn thấy hai người bọn họ.
“Vậy chọn cái này đi. Anh thấy không tệ.”
Hoắc Phi Đoạt cảm thấy hơi sốt ruột.
Thật là kì lạ, đi dạo ở cửa hàng với Ngũ Y Y, dù có cố gắng đi như thế nào thì hắn cũng không cảm thấy nhàm chán.
Nhưng tại sao khi ở cùng một chỗ với Phúc Hi, cùng một khoảng thời gian, mà hắn lại nhìn đồng hồ nhiều lần như vậy?
“Cái này cũng không tệ lắm, có đúng không? Anh Phi Đoạt, anh nhìn cái nào đẹp thì nhất định sẽ rất đẹp.” Phúc Hi nhìn về phía Hoắc Phi Đoạt lại thấy hắn đang nhíu mày nhăn mặt, nghi ngờ hỏi: “Anh Phi Đoạt! anh làm sao vậy? Đi theo em đến đây anh không vui sao? Có vẻ như anh đang có tâm sự…….”
“Ừ, thật ra trong công ty còn rất nhiều việc.”
“Vậy thì không nên làm mất thời gian của anh, anh nhanh chóng về công ty đi, buổi tối anh đón em đi dự tiệc là được rồi.”
“Ừ. Có bảo vệ đưa em về rồi. Vậy anh đi về trước đây.” Hoắc Phi Đoạt chỉ mong Phúc Hi nói như vậy, hắn gật đầu, không đợi Phúc Hi thay đổi trang phục khác, nói xong hắn đã chạy như bay ra ngoài.
“Ừ.”
Phúc Hi nhìn theo bóng lưng Hoắc Phi Đoạt mà cảm thấy hơi mất mác, cô mím chặt môi……
Anh Phi Đoạt…Hình như có vẻ rất không kiên nhẫn.
Là cô có ảo giác sao?
Phúc Hi ngẩn đầu nhìn vào chính mình ở trong gương, lại tự an ủi chính mình: “Không sao, anh Phi Đoạt bận bịu là vì sự nghiệp thôi, thật ra anh Phi Đoạt rất thích Phúc Hi mà! Đúng vậy! chính là như vậy!”
Phúc Hi mặc xong bộ trang phục xong thì xoay một vòng nhìn thử, cô rất vừa ý với bộ quần áo này.
Đêm nay, mình nhất định sẽ làm anh Phi Đoạt bị mê hoặc.
Phúc Hi nhìn về phía người bảo vệ rồi nói: “Thạch Ưng, liên hệ cho tôi một thầy trang điểm nổi tiếng.”
Thạch Ưng trả lời: “Vâng.”
Thạch Ưng là vệ sĩ bên cạnh cô, hắn mang quốc tịch Mỹ, võ công lại rất giỏi, hắn lớn lên cùng với cô.
Lúc tan học, Ngũ Y Y phát hiện xe đạp leo núi của cô đã được đưa về trường học.
“Mấy người này giống như nhà ảo thuật, nói đưa về là đưa về, nhưng làm cách nào lại đưa đến đây được nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.