Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Chương 373: Tới cùng muốn làm gì 10
Chân Huyến Lệ
19/10/2014
"Anh chỉ là vì bất đắc dĩ, trong đây có ẩn tình! Chờ anh vài ngày, chờ anh thu xếp đầy đủ mọi thứ, anh sẽ cho em một tương lai tươi sáng, anh sẽ chứng minh tình yêu của mình!"
Ngũ Y Y ở cách một cái bàn cười khẩy: "Tôi không thể hiểu được loại tình yêu này của anh. Anh luôn miệng nói thích tôi, còn nói phải đợi tôi lớn lên, sống cùng tôi cả đời, nhưng anh lại đính hôn với con nhỏ Ngũ đại kia. Anh đã đính hôn cùng cô ta rồi còn chạy theo tôi nói tương lai hay không tương lai cái gì? Nếu anh đính hôn cùng con nhỏ Ngũ đại kia thì tương lai của anh và tôi chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa! Anh và tôi không thể xuất hiện cùng nhau, không thể nói chuyện yêu đương với nhau nữa! Anh có hiểu không?"
Tiêu Lạc khép mắt: "Y Y, chẳng lẽ em không thể cho anh chút thời gian ư? Anh đối xử với em thế nào, chẳng lẽ em còn không biết? Anh thật sự thích em! Trong lòng anh chỉ có mình em!"
"Bây giờ lời này khiến tôi cảm thấy rất ghê tởm, rất giả tạo!"
"Ha! Bây giờ cảm thấy tôi ghê tởm sao? Có phải Hoắc Phi Đoạt thì không ghê tởm hay không? Không phải bây giờ em đã trở thành người đàn bà của Hoắc Phi Đoạt rồi đấy chứ?"
Lộp bộp! Trái tim của Ngũ Y Y đột nhiên nhảy dựng lên.
Cô cắn răng: "Tôi không hiểu anh đang nói gì! Tôi muốn ra ngoài! Anh tránh ra!" Ngũ Y Y sờ soạng được một cây kéo trên bàn, chỉ về phía Tiêu Lạc, nhích dần đến gần cửa.
"Đâm anh đi! Đâm vào đây này! Tới đây!" Tiêu Lạc vỗ ngực của hắn, từng bước một tới gần Ngũ Y Y.
"Đừng qua đây! Tôi thật sự sẽ đâm anh đấy! Đừng ép tôi!"
Vẻ mặt Tiêu Lạc thương cảm: "Rõ ràng là em đang ép anh, Y Y, là em đang ép anh nổi điên!"
Tiêu Lạc nắm lấy tay cô, kéo cổ tay cô đâm tới ngực mình.
"A!" Ngũ Y Y hét lên một tiếng, bỏ cây kéo xuống.
Tiêu Lạc ôm chặt cô trong lòng, hôn lên cổ cô.
"Y Y, tin anh, anh thực sự thích em, em nhất định có thể cảm nhận được anh chân thành thế nào! Anh yêu em, chỉ yêu mình em!"
Ngũ Y Y òa khóc, đánh lên người Tiêu Lạc: "Hu hu, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao? Tại sao phải hành hạ tôi? Hu hu hu...... Tôi phải quên anh đi, tại sao anh lại muốn ép tôi, hu hu hu......"
Tiêu Lạc thâm tình địa nỉ non: "Đừng quên anh, đừng bỏ anh, anh không thể sống thiếu em, anh nhất định phải ở cùng em......"
Bên ngoài có người gõ cửa, thanh âm của Ngũ Nhân Tâm truyền đến: "Anh rể! Anh ở bên trong à? Chị em đang tìm anh khắp nơi đó..., anh mau qua một chuyến đi!"
Tiêu Lạc ngẩng đầu, nói ra ngoài: "Được, anh đến ngay."
Ngũ Nhân Tâm vừa rồi trơ mắt nhìn Tiêu Lạc lôi kéo Ngũ Y Y vào thư phòng, cô ta ở ngoài đã lâu, lại nhắc nhở Tiêu Lạc một chút, cô ta cảm thấy chị gái mình bị cắm sừng rồi!
Ngũ Y Y quay lưng, lấy tay lau nước mắt, cắn răng nói: "Tiêu Lạc, cho dù anh có tốt cũng là chuyện đã qua rồi. Anh đã đính hôn cùng con nhỏ Ngũ đại thì đối xử với cô ta tốt một chút, sống với cô ta tốt một chút."
Tiêu Lạc cầm lấy tay nắm cửa, cười gằn: "Không bao giờ! Y Y, em phải là người phụ nữ của anh!"
Nói xong, hắn kéo cửa đi ra ngoài.
Ngũ Y Y dậm chân một cái. Tiểu tử nhà anh cũng đã đính hôn với con nhóc Ngũ đại kia rồi mà còn có mặt mũi đứng trước mặt tôi thề cái gì mà tôi là người phụ nữ của anh! Quá đáng giận!
"Tôi chẳng là người phụ nữ của ai hết, tôi là tôi! Hừ!"
Ngũ Y Y ở cách một cái bàn cười khẩy: "Tôi không thể hiểu được loại tình yêu này của anh. Anh luôn miệng nói thích tôi, còn nói phải đợi tôi lớn lên, sống cùng tôi cả đời, nhưng anh lại đính hôn với con nhỏ Ngũ đại kia. Anh đã đính hôn cùng cô ta rồi còn chạy theo tôi nói tương lai hay không tương lai cái gì? Nếu anh đính hôn cùng con nhỏ Ngũ đại kia thì tương lai của anh và tôi chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa! Anh và tôi không thể xuất hiện cùng nhau, không thể nói chuyện yêu đương với nhau nữa! Anh có hiểu không?"
Tiêu Lạc khép mắt: "Y Y, chẳng lẽ em không thể cho anh chút thời gian ư? Anh đối xử với em thế nào, chẳng lẽ em còn không biết? Anh thật sự thích em! Trong lòng anh chỉ có mình em!"
"Bây giờ lời này khiến tôi cảm thấy rất ghê tởm, rất giả tạo!"
"Ha! Bây giờ cảm thấy tôi ghê tởm sao? Có phải Hoắc Phi Đoạt thì không ghê tởm hay không? Không phải bây giờ em đã trở thành người đàn bà của Hoắc Phi Đoạt rồi đấy chứ?"
Lộp bộp! Trái tim của Ngũ Y Y đột nhiên nhảy dựng lên.
Cô cắn răng: "Tôi không hiểu anh đang nói gì! Tôi muốn ra ngoài! Anh tránh ra!" Ngũ Y Y sờ soạng được một cây kéo trên bàn, chỉ về phía Tiêu Lạc, nhích dần đến gần cửa.
"Đâm anh đi! Đâm vào đây này! Tới đây!" Tiêu Lạc vỗ ngực của hắn, từng bước một tới gần Ngũ Y Y.
"Đừng qua đây! Tôi thật sự sẽ đâm anh đấy! Đừng ép tôi!"
Vẻ mặt Tiêu Lạc thương cảm: "Rõ ràng là em đang ép anh, Y Y, là em đang ép anh nổi điên!"
Tiêu Lạc nắm lấy tay cô, kéo cổ tay cô đâm tới ngực mình.
"A!" Ngũ Y Y hét lên một tiếng, bỏ cây kéo xuống.
Tiêu Lạc ôm chặt cô trong lòng, hôn lên cổ cô.
"Y Y, tin anh, anh thực sự thích em, em nhất định có thể cảm nhận được anh chân thành thế nào! Anh yêu em, chỉ yêu mình em!"
Ngũ Y Y òa khóc, đánh lên người Tiêu Lạc: "Hu hu, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao? Tại sao phải hành hạ tôi? Hu hu hu...... Tôi phải quên anh đi, tại sao anh lại muốn ép tôi, hu hu hu......"
Tiêu Lạc thâm tình địa nỉ non: "Đừng quên anh, đừng bỏ anh, anh không thể sống thiếu em, anh nhất định phải ở cùng em......"
Bên ngoài có người gõ cửa, thanh âm của Ngũ Nhân Tâm truyền đến: "Anh rể! Anh ở bên trong à? Chị em đang tìm anh khắp nơi đó..., anh mau qua một chuyến đi!"
Tiêu Lạc ngẩng đầu, nói ra ngoài: "Được, anh đến ngay."
Ngũ Nhân Tâm vừa rồi trơ mắt nhìn Tiêu Lạc lôi kéo Ngũ Y Y vào thư phòng, cô ta ở ngoài đã lâu, lại nhắc nhở Tiêu Lạc một chút, cô ta cảm thấy chị gái mình bị cắm sừng rồi!
Ngũ Y Y quay lưng, lấy tay lau nước mắt, cắn răng nói: "Tiêu Lạc, cho dù anh có tốt cũng là chuyện đã qua rồi. Anh đã đính hôn cùng con nhỏ Ngũ đại thì đối xử với cô ta tốt một chút, sống với cô ta tốt một chút."
Tiêu Lạc cầm lấy tay nắm cửa, cười gằn: "Không bao giờ! Y Y, em phải là người phụ nữ của anh!"
Nói xong, hắn kéo cửa đi ra ngoài.
Ngũ Y Y dậm chân một cái. Tiểu tử nhà anh cũng đã đính hôn với con nhóc Ngũ đại kia rồi mà còn có mặt mũi đứng trước mặt tôi thề cái gì mà tôi là người phụ nữ của anh! Quá đáng giận!
"Tôi chẳng là người phụ nữ của ai hết, tôi là tôi! Hừ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.